Tip:
Highlight text to annotate it
X
Tôi chỉ là một đứa trẻ lần đầu tiên tôi tự sát
Nếu trước đây tôi biết những gì tôi biết bây giờ
có lẽ cũng chẳng có gì thay đổi
Và sẽ không có gì thay đổi
bởi vì đôi khi những gì bạn biết không hề quan trọng
khi những cảm xúc của bạn quá dồn dập
Và có rất nhiều cách để điều này xảy ra - khi thế giới của bạn bị thu hẹp
Trong thực tế, nhận thức của chúng ta rất hạn hẹp
Và những giới hạn được tạo ra từ sinh học,
từ tâm lý, và từ xã hội
Đó là những yếu tố tạo ra lớp *** bóng bao bọc quanh ta
giới hạn tầm nhận thức của chúng ta, tạo ra thế giới duy nhất mà ta biết đến
Và bây giờ lớp *** bóng này,
có khả năng mở rộng và thu hẹp một cách kì diệu
dựa vào những yếu tố tạo ra và ảnh hưởng nó
Ai trong chúng ta cũng đã trải qua
sự khó khăn khi nhận thức của bản thân bị thu hẹp
Hãy nghĩ về những lần bạn bị người khác giành đường
Nếu ở thành phố, có lẽ lần đó chính là hôm nay
Khi điều đó xảy ra
có thể bạn cảm thấy tim bắt đầu đập nhanh, mặt bắt đầu nóng
Bạn đạp mạnh thắng xe để tránh một vụ tai nạn
Và khi bạn làm điều đó, bạn tập trung vào duy nhất một biển số chạy nhanh qua
Có thể điều duy nhất hiện lên trong não bạn
là bạn có thể sáng tạo đến mức nào
với những từ bạn chuẩn bị ném vào người vừa vượt lên trước
Nhưng từ từ, thế giới của bạn sẽ trở lại bình thường
Bạn sẽ thư giãn, tiếp tục với ngày của bạn
Có thể bạn sẽ còn quên đi chuyện vừa xảy ra
Nhưng hãy tưởng tượng nếu bạn không thể
Tưởng tượng nếu như bạn bị kẹt lại ở nơi chật hẹp và tăm tối đó
Đó là cảm giác khi bạn sống với những căn bệnh tâm lý
Ít ra đó là cảm giác mà tôi đã trải qua,
với căn bệnh tâm lý trầm trọng khi tôi còn là một đứa trẻ
Thế giới của tôi bị thu hẹp, u ám và sập đổ
Tôi cảm thấy như một người bị hen, đánh mất mắt kính trong một cơn bão
Nên khi tôi ngồi trên chiếc ghế đó
đối diện thầy cố vấn lớp 8 của tôi
điều duy nhất mà tôi có thể nghĩ tới là "Mày không đủ giỏi giang"
"Mày không đủ thông minh"
"Mày không đủ"
Và việc đúng hay sai không còn quan trọng
vì đó là những giới hạn trong nhận thức của tôi
Nên khi tôi cầm con dao 20cm đó trong tay
và nâng nó lên cổ
ấn vào và cảm thấy máu chảy dọc theo tay mình
điều duy nhất mà tôi có thể nghĩ đến trong giây phút đó
"Sẽ chẳng ai biết là mày đã chết"
Tôi nghe tiếng thầy cố vấn từ bên kia căn phòng
như hàng trăm mét từ xa, thầy nói, "Mark! Đừng"
Tôi nghe thầy, nhưng tôi không còn nhận thức
Tôi chỉ hít một hơi thở sâu
"Em không có lựa chọn nào khác"
Nếu thầy không với lấy tôi từ phía bên kia căn phòng
tóm lấy tôi và đè tôi xuống đất, giật con dao ra khỏi tay tôi
có lẽ tôi đã không ở đây giờ này
Tôi nghĩ về điều đó rất nhiều
Không phải ngày nào cũng trầm trọng như hôm đó
Trong thực tế, đa số các ngày, tôi nhìn như mọi đứa trẻ bình thường
và có phần hơi im lặng
Và đó là sự thật , tôi đã như thế
Tôi bình thường đến mức mọi người không ai nghi ngờ
Họ chắc chắn sẽ rất bất ngờ khi biết được
tôi ghét cái cách
mặt trời chiếu vào cửa sổ phòng tôi mỗi buổi sáng
khi tôi thức dậy
Và tôi biết rằng một số trong các bạn cũng biết cảm giác đó
Tôi quá sức bình thường đến mức vài năm sau,
sau khi không có sự giúp đỡ mà tôi rõ ràng đã cần đến
không ai nghĩ tôi là người
đã gây ra sự náo loạn vào một đêm khuya
khi tôi tìm cách nhảy từ một cây cầu vượt
Nhưng, dù cho mọi người có biết, tôi cũng sẽ là người cuối cùng biết được
vì đó là cách những chuyện này xảy ra
Ai ai cũng háo hức bàn về bệnh tâm lý và tự sát
ở đằng sau những cánh cửa khép kín, với những lời thì thầm
Đây là thứ tôi sẽ làm khác đi trong ngày hôm nay với các bạn
bằng cách chia sẽ kinh nghiệm của mình
Tôi mong muốn cất lên tiếng nói và mở tung những cánh cửa kia
Và tôi làm điều đó bằng cách ghi nhớ
Tôi nhớ mình đi những con đường vắng vẻ ở thành phố nơi tôi sinh ra
Không như lần trước, lần này chỉ có mình tôi
vì tôi muốn chết một mình
Tâm trí tôi kêu gào, run rẩy, sụp đổ
Khi bạn ở trong tình trạng đó
thế giới của bạn vỡ vụn như thế
và những ý nghĩ xa xưa quay trở lại, "Mày không đủ giỏi giang"
"Mày không đủ thông minh" "Mày không đủ"
Thế nên tôi bước đến gần hàng rào chắn
Tôi đi dọc theo nó, nhìn qua khỏi nó
Tôi đi tới một trụ đèn phía bên trái , và tôi dừng lại
"Mình có nên cố gắng thêm chỉ một ngày nữa hay không?"
Đó là một câu hỏi
mà những người chuẩn bị tự sát thường tự hỏi bản thân
Tôi đã hỏi mình, và những người tôi giúp,
và thế hệ trẻ ngày nay, cũng tự hỏi mình.
Niềm hy vọng là một bản năng mạnh mẽ
"Mình có nên cố gắng thêm chỉ một ngày nữa hay không?"
Để làm gì?
Để làm một đứa điên khùng?
Tôi đã cố gắng lâu đến như vậy, và chẳng có gì khá hơn
Vì sao tôi lại phải tiếp tục thứ không đem lại kết quả?
Tôi không điên.
Thế giới của tôi đang sụp đổ
Nó đang từ bỏ
ngay cả niềm hy vọng đầy bản năng mà ai cũng có
Nên tôi leo lên hàng rào với 3 bước như bậc thang
Tôi đã rất cẩn thận để không trượt ngã
Tôi leo xuống phía bên kia rào chắn
Tôi có rất ít sự lựa chọn trong cuộc đời của mình
Nhưng đây chính là một trong số đó
Và tôi cần một thứ gì đó, bất kì điều gì, mà tôi có thể chắc chắn
Và tôi quay người lại
Tôi cảm thấy rào chắn ngay sau lưng mình
ngay bên dưới vai tôi
Tôi giang rộng tay mình trên bề mặt kim loại của nó
Tôi nhớ cảm giác của những hạt mưa dưới ngón tay mình
Tôi nhìn xuống đôi giày của mình
Đôi giày thể thao cũ kĩ, tàn tạ, mệt mỏi
Gót chân tôi ở trên nền xi măng, ngón chân tôi vô định
Tôi nhìn qua khỏi bàn chân mình, mặt đất hơn 15m bên dưới
và trên mặt đất, tôi nhìn thấy một hàng rào rỉ sắt
với ba hàng *** ở phía trên
Và trong giây phút tôi đứng đó
điều duy nhất tôi có thể nghĩ đến trong cái thế giới hạn hẹp của mình
"Mình phải nhảy bao xa từ cây cầu này
để không rơi trúng hàng rào *** đó?"
Vì tôi không muốn --
Tôi không muốn phải chịu thêm đau đớn
Trong giây phút đó, cả cuộc đời tôi hoàn toàn do tôi quyết định
Và khi bạn lúc nào cũng sống trong một cơn bão,
đó là một cảm giác vô cùng xa lạ, nhưng cũng vô cùng thỏa mãn
Cái cảm giác có được kiểm soát trong cuộc đời bạn
Nên tôi đứng đó
Tôi đứng đó, tận hưởng cảm giác này
cái cảm giác tự do điều khiển cuộc đời mình.
Cuối cùng, tôi bị kéo trở lại thực tế
bằng giọng của người đàn ông bên vai phải của mình
Tôi nói chuyện với ông ấy một tí
nhưng cho đến ngày hôm nay, tôi không thể nhớ mình đã nói gì
Ông ấy mặc một cái áo khoác màu nâu nhạt, nhưng tôi không nhớ mặt ông
Tôi đã không nhìn lại đủ lâu, và tôi không bao giờ gặp lại ông ấy
Trước khi tôi biết, tôi có thể thấy ánh đèn chớp tắt từ khóe mắt mình
Tôi nhìn sang phải rồi sang trái
và có 3 chiếc xe cảnh sát chặn 2 đầu con đường
Có một đám đông tụ họp, xăm xoi tôi từ mọi phía
Lúc đó là 2, 3 giờ sáng, tôi đoán
Hoặc là họ đang trên đường về nhà từ quán rượu
hoặc là họ đi ra xem chuyện gì đang xảy ra
Một người đàn ông bên phải tôi hét lớn, "Nhảy đi, thằng hèn!"
Ok, vậy là đủ rồi
Một lần nữa, tôi hít một hơi thật sâu
và tay tôi từ từ nâng lên cao từ bề mặt hàng rào
và bỗng nhiên tôi trở nên nhẹ tênh và vơi hết gánh nặng
Tôi có thể cảm thấy cái gờ của nền xi măng
bên dưới bàn chân thôi, mọi thứ bắt đầu di chuyển
Tôi rướn người về phía trước
Và ngay lúc đó,
tôi cảm thấy gió thổi qua cơ thể mình, qua mặt và luồn qua tóc tôi
và tôi cảm thấy tự do
Và một cánh tay vòng qua ngực tôi, một bàn tay tóm lấy áo tôi
Người đàn ông với áo khoác nâu nhạt ấy nói cảnh sát rằng
cơ thể của tôi vô hồn khi ông ấy tóm lấy tôi
và ông ta lôi tôi ra sau hàng rào
Tự sát có phải là một lựa chọn hay không nếu đó là sự lựa chọn duy nhất?
Chúng ta tự hỏi mình, "Làm sao đó có thể là lựa chọn duy nhất?"
"Làm sao đó có thể là một sự lựa chọn có lý lẽ?"
Và tôi hi vọng chúng ta tự hỏi mình rằng có thể làm gì để giúp đỡ
Chúng ta có thể bắt đầu
bằng cách quý giá hơn sức khỏe tâm lý của mình
khi nó dựa trên sự linh hoạt của nhận thức của chúng ta
Cho dù các bạn có bệnh tâm lý hay không,
thế giới của chúng ta mở rộng hay thu hẹp như thế nào
ảnh hưởng đến những hành động chúng ta làm
Khi tôi đứng trên cây cầu đó,
thế giới của tôi đã đổ vỡ đến mức đó là lựa chọn duy nhất của tôi
Khi chúng ta đối mặt với hành động tự sát của một ai khác
chúng ta luôn cố tìm cách giải thích nó
Tôi nghe điều đó mỗi ngày
Tôi nghĩ đó là vì chúng ta cảm thấy không thoải mái
khi cảm giác bất lực và không thể hiểu được
Nhưng bởi vì chúng ta biết rằng nhận thức được hình thành và ảnh hưởng
bởi sinh học, tâm lý , và xã hội
chúng ta có nhiều cách để tác động
để giúp đỡ và hiểu hơn hành động tự sát
Một trong những thứ chúng ta có thể làm là dừng cách nói ai đó "phạm phải" tội tự sát
Con người phạm tội hiếp dâm, giết người, nhưng không có ai phạm phải tội tự sát
ở đất nước này từ những năm 1970, khi tự sát không còn phạm pháp
Và đó là bởi vì tự sát là một vấn đề sức khỏe, không phải tội phạm
Và nó là vấn đề về sức khỏe, chúng ta biết điều đó
90% người chết vì tự sát có bệnh tâm lý có thể chẩn đoán và chữa trị
vào thời điểm họ tự sát
Và chúng ta biết rằng thuốc và điều trị với bác sĩ tâm lý có hiệu quả
những phương pháp này cần
được phổ biến rộng rãi cho mọi người
Và chúng ta là một phần của sự thay đổi , dù bạn có những căn bệnh tâm lý hay không
bằng cách chăm sóc cho tâm lý của bạn khi đi khám bệnh hằng năm,
bạn có thể khám cả sức khỏe tâm lý lẫn sức khỏe lâm sàng
Trong cả mức độ cá nhân hay xã hội, ta phải thách thức các ý tưởng lạc hậu
như thói quen nói rằng ai đó "phạm phải" tội tự sát
Khi tôi mới bắt đầu làm điều này
tôi thường cầu mong ai đó sẽ làm gì đó về những suy nghĩ sai lầm về tự sát
Chuyện đó không còn được chấp nhận nữa.
Thay vào đó, tôi bắt đầu làm gì đó
Khi lý do tử vong của những người mẹ
trong năm đầu tiên sau khi sinh là tự sát, điều đó không thể chấp nhận được
Khi cộng đồng First Nation Inuit and Mantis
có tỉ lệ tự sát coi gấp 5-6 lần toàn quốc,
điều đó không thể chấp nhận được
Khi gần 1/4 lý do tử vong của lứa tuổi 15-25
là tự sát
điều đó không thể chấp nhận được
Nên khi tôi nói rằng tôi đã từng cầu mong ai đó sẽ làm gì đó
điều đó cũng không thể chấp nhận được
Các bạn ở đây, và các bạn đang làm một điều gì đó
vì các bạn thay đổi cách suy nghĩ của mình
và đó là cách thay đổi thế giới
Nên cho những bạn đang nghĩ đến tự sát ngày hôm nay, tốt.
Cứ tiếp tục nghĩ đến nó
Rồi bắt đầu nói về nó
Và rồi bắt đầu làm gì đó về nó
Và cho những bạn đang muốn tự sát
tôi biết rằng đâu đó bên trong bạn vẫn còn hi vọng
Tôi đã từng như thế
Hãy giữ niềm hi vọng đó
Chúng tôi cần bạn
Chúng tôi cần bạn dẫn dắt cuộc nói chuyện này,
dù ta có sẵn sàng để nói về nó hay không đi nữa
Và nếu như tôi và bạn có gì đó giống nhau
thì những cuộc nói chuyện này là thứ giúp bạn tiếp tục sống sót
mỗi ngày
như thể bạn chỉ còn 1 ngày nữa.
Cảm ơn.
vỗ tay