Tip:
Highlight text to annotate it
X
Niềm tin vào truyền thông đang ở mức thấp nhất mọi thời đại — và vì lý do chính đáng.
Chúng tôi những người làm báo đã tự miễn trừ bản thân khỏi những luật lệ bình thường đã được dùng
để kiềm chế chúng tôi, và từ đó những khía cạnh nghiêm trọng nhất trong việc tường thuật sai lệch đang trở nên phổ biến hơn.
Những tổ chức truyền thông đã từng rất uy tín và những ký giả đầy kinh nghiệm tầm quốc gia đang gây ra
một loạt những sai lầm không thể chấp nhận được trong nghề báo chí.
Khi mà sai sót của họ cuối cùng được chỉnh sửa, có rất ít sự hối cải được chứng kiến.
Và những đính chính chẳng bao giờ được chú ý bằng cái nguyên bản bậy bạ
—mà sai lệch—của câu chuyện.
Vì đâu nên nỗi này?
Tôi đã bàn luận vào chi tiết trong sách của tôi, The Smear (Sự Bôi Nhọ).
Đây là ba yếu tố [dẫn đến tình trạng này]:
Thứ nhất, bức tường lửa đã từng nghiêm ngặt tách biệt "tin tức" và "xã luận" đã bị thay bằng những
ranh giới mờ ảo vô vọng.
Những hành động từng bị cấm đoán, như bình luận ngay trong khi tường thuật và nhét vào
các ý kiến riêng như thể sự thật, không chỉ được dung thứ—chúng được khuyến khích.
Hậu quả: Chưa bao giờ khó khăn hơn cho người Mỹ để phân định đâu là tin tức thật từ những "tin tức" không thật.
Ví dụ: 14 tháng 5 năm 2016, mười ngày sau khi Donald Trump trở thành ứng cử viên Tổng thống của đảng Cộng hoà,
tờ New York Times cho đăng một bài báo bom tấn với cái tít, "Bước Qua Ranh Giới:
Donald Trump Cư Xử Với Phụ Nữ Ra Sao Trong Đời Tư."
Tác giả bài báo, Michael Barbaro và Megan Twohey, phỏng vấn Rowanne Lane,
người yêu cũ của Trump.
Trích dẫn của cô khiến Trump nghe như, nói nhẹ, là một tên biến thái, và nói nặng, là một kẻ lạm dụng.
Các ký giả đi xa tới mức trình bày cả trích dẫn của riêng họ cho câu chuyện, bộc lộ
bình luận cá nhân như thể chúng là sự thật, như sau, "Đó là cách cư xử chốn công cộng
với một số phụ nữ bởi ngài Trump. . .hạ cấp, thiếu tôn trọng, đầy thái độ."
Vấn đề là, tường thuật đó không đúng—chiếu theo người tưởng-như-là nạn nhân của Trump.
Khi câu chuyện được đăng tải, cô công khai cáo buộc tờ Times đã ngoa dụ cô, viết ra
một "bài báo tuyên truyền" chống Trump và đưa ra một "hàm ý tiêu cực" cho một chuyện mà
—cô nói—đã “không phải...một trải nghiệm tiêu cực.”
Dù đứng từ phía nào, đó là một bước "tiến" lớn trong ngành tường thuật:
nguồn chính đằng sau bản tin toàn quốc trên trang nhất lại bất tín nhiệm toàn bộ tiền đề của câu chuyện.
Bạn có thể sẽ mong chờ chuyện gì đó xảy ra để rung chuyển những tập đoàn truyền thông và kêu gọi điều tra,
một sự thu hồi, và tái kiểm tra lại các chính sách.
Tuy nhiên, tôi chưa thấy bất cứ nỗ lực nào như vậy cả.
Tờ Times và ký giả của họ chưa hề xin lỗi hay thậm chí đăng bài đính chính.
Thứ hai, dù cá nhân [những nhà báo] chúng tôi có thể thích hay không thích một chính trị gia, với vai trò ký giả chúng tôi bắt buộc
phải đối xử với họ như nhau.
Quá nhiều lần, chuyện không diễn ra như vậy.
Ví dụ: Tháng 5 năm 2008, ứng cử viên tổng thống khi đó Barack Obama nói ông đã thăm 57 ***.
Vì chỉ có 50 tiểu ***, mọi người đều hiểu những gì ông muốn nói.
Ý ông là ông đã đi thăm 47 tiểu ***.
Câu nói đó, không gì nhiều hơn một câu lỡ miệng, không được chú ý nhiều.
Và nó không xứng đáng nhiều hơn.
Nhưng khi Sarah Palin đã nói hớ như vậy, rằng, "Chúng ta phải sát cánh với đồng
minh Bắc Hàn," bà đã bị cười cợt và chế nhạo bởi truyền thông dù ai cũng
hiểu ý bà là "đồng minh Nam Hàn."
Thứ ba, quá nhiều người trong chúng tôi đã cho phép mình trở thành công cụ của các chính trị gia và nhân viên tuyên truyền—
thường là để thu lợi cá nhân.
Tôi gọi đây là “truyền thông mại bản.”
Ví dụ: Email cho thấy trong tháng 7 năm 2009, phóng viên Marc Ambinder của báo The Atlantic được hứa hẹn về một tin sốt dẻo.
Anh ta sẽ nhận được một bản sao cao cấp của một bài phát biểu của Ngoại trưởng đương nhiệm Hillary Clinton—
nhưng chỉ khi anh ta tuân theo vài điều kiện nhất định, như phải hoàn toàn tuân lệnh trợ lý Philippe Reines của Clinton.
Reines email cho Ambinder để hướng dẫn cặn kẽ, trong đó có: "Mô tả ngữ điệu của Clinton là
'mạnh mẽ'" và "Đừng nói ra anh đã bị tống tiền", hay ý của trợ lý Reines nhà Clinton
thực sự là, "Đừng tiết lộ sự sắp xếp của chúng ta."
"Hiểu rồi," Ambinder trả lời.
Kết quả là bài của anh ta có đoạn: "Khi bạn nghĩ đến chính sách đối ngoại của Tổng thống Obama,
hãy nghĩ đến Ngoại trưởng Hillary Clinton.
Đó chính là thông điệp đằng sau bài diễn văn cứng rắn mà Clinton đọc hôm nay."
Anh Ambinder ấy, vốn được công nhận là một ký giả nghiêm chỉnh, đã không ngần ngại đạp lên đạo đức nghề nghiệp cơ bản chỉ trong
một chuyện nhỏ nói lên rất nhiều về tình trạng của truyền thông tường thuật ngày nay.
Đối diện bằng cớ, Ambinder bao biện rằng anh ta thấy ngôn từ của Clinton
là cứng rắn, nên tính từ đó là thích hợp.
Tôi nghĩ rằng hầu hết người Mỹ muốn tin rằng tin tức họ đọc là sự thật, được khảo cứu đàng hoàng, và
không bị thiên lệch bởi quan điểm của ký giả.
Nói cách khác, họ muốn tin tức phải trung thực.
Nhưng bây giờ một cách quá thường trực, đó không phải là những gì họ đang được đọc, và họ biết điều đó.
Tôi thường được hỏi, "Truyền thông có thể được chấn chỉnh không?"
Câu trả lời là có. . .nhưng bước đầu tiên để chấn chỉnh chính là chấp nhận rằng [giới làm báo] chúng tôi có vấn đề.
Cho đến khi chúng tôi làm được chuyện đó, không gì có thể thay đổi.
Tôi là Sharyl Attkisson cho Prager University.