Tip:
Highlight text to annotate it
X
Sync by GeirDM www.addic7ed.com
Trans by Genesis
Này anh bạn.
Tắt hay mở thế?
Cái đài.
Mở.
Thử bật đài khác đi nhé?
Ở đây chỉ có
mỗi đài này thôi.
Phát sóng từ Fort Wayne.
"Phát sóng từ Fort Wayne cơ đấy."
Nhiều xe qua lại khu này nhỉ.
Có mấy xưởng thép trên khu Gary.
Đấy là lý do
chúng tôi mở cửa tới giờ này.
Hỏi xem còn bao xa.
Từ đây tới Columbus còn bao xa?
Columbus ở *** Ohio à?
Vì còn 1 thành phố Columbus khác tại *** Indiana.
Không phải là thành phố đó.
Còn khoảng 5 giờ đi xe nữa.
Ở đây có cái gì đáng nhìn ngắm không?
Tại Warsaw này à?
Chúng tôi có dãy tường gạch
tiếp giáp nhau dài thứ nhì thế giới.
Không giỡn chứ?
Có người từ trường đại học ở Vincennes
đi xe xuống đây và đo nó.
Có lẽ chúng ta nên
ở lại đây qua đêm?
Đi thôi.
Bạn tôi đây không
biết nhìn nhận cái đẹp.
Cứ giữ tiền thừa nhé.
Tiền nước có 2 đô
mà trả tới 10 đô à?
Kiếm cả mớ tiền dễ dàng mà.
Có vấn đề chi đâu?
Tôi tưởng chúng ta
đang cố không gây chú ý.
Sao?
Bu gi bị lỏng hay gì rồi.
Cái gì?
Từ từ nào.
Tôi tìm thấy mấy anh chàng
này tại 1 quán rượu lậu ở Louisville.
Nên tôi đưa họ tới đây luôn.
Akron, Youngstown, Pittsburgh.
Ba tuần ở Stanley.
Họ khá đấy.
Họ thông minh.
Học rất nhanh.
Nhịp điệu như thế,
thêm nón và áo đuôi tôm.
Sau 1 năm nữa, khi tới New York,
thì ông sẽ không tìm được ghế trống
và ông sẽ nói gì nào
Tôi sẽ nói gì nào, Dickie?
"Tại sao tôi không làm thế chứ?"
- Quảng cáo hết mình nhỉ?
- Xem răng cậu ta kìa.
Tôi không quảng cáo hay bán gì cả.
Tôi không cần làm thế, vì tôi đại diện cho thứ tốt nhất.
Phải không cưng?
Còn phải nói.
Rót thêm đồ uống cho tôi nhé?
Anh không phiền phải không, Dickie?
Em đang khát mà.
Cô uống cái gì?
Anh không chú ý à?
Rượu New York Sour.
Để tôi pha cho cô
phiên bản của Jersey.
Anh chỉ dành cho
tôi bấy nhiêu thời gian thôi sao?
- Có hẹn tại Newark.
- Chúng ta phải đi sau, Dickie?
Em mệt mỏi vì phải đi khắp nơi rồi.
Một khách sạn tuyệt đẹp...
Ông White làm anh vui,
anh làm em vui.
Cứ 2 tuần là 1 ngàn đô,
rồi chúng ta có thể
bàn tiếp.
Anh bòn rút của tôi quá đấy.
Tôi đang đối đãi công bằng với anh.
Tôi luôn làm thế mà.
Tôi muốn Fletcher
Henderson biểu diễn tại đây.
Ai chẳng muốn thế?
Nhưng Smack đang ở New York.
Hai cậu thấm mệt chưa?
Thưa, chưa.
Chúng tôi chỉ mới bắt đầu thôi.
Eldon, lắc bộ mông lười biếng đi.
Grover, xoay kim đồng hồ nào.
Cho tôi chút rượu nào, Eldie.
Có thể bật đèn rồi.
Tất cả đều đã đến.
Đây là chuyện dễ làm mà.
Vậy hãy để tôi làm cho ông.
Ông ta đang ngồi ở đâu?
Ngay chỗ ông muốn.
Cám ơn.
Mọi người biết nhau
hết rồi chứ?
Ông Masseria và tôi vẫn
chưa thực sự gặp nhau.
Ông nên bắt tay đi.
- Ông ta có nói được tiếng Anh không?
- Ông ấy không có tâm trạng nói.
Tôi chỉ muốn làm rõ chuyện này.
Ông ấy sẽ hiểu những gì ông nói.
Chúng tôi muốn giàn xếp mọi chuyện.
Chúng tôi cũng nghĩ
là các vị muốn thế.
Điều gì khiến anh nghĩ thế?
Nếu không thì tại sao các vị lại tới đây?
Để xem anh em nhà Thompson
đang mưu tính cái gì.
Tôi có lãnh địa của mình.
Phía nam tới Cape May, phía bắc tới
Công Viên Asbury , phía tây tới Trenton.
Tôi có sòng bài, nhân lực
và đường dây của mình.
Tôi không tìm thêm thứ gì khác.
Chẳng phải chúng ta
đã nói chuyện này rồi sao?
Tôi không hế muốn rắc rối.
Tôi trả lại thứ đã được mang
tới trước cửa nhà tôi.
Tôi mong các vị hãy làm y như vậy.
Ông đã cố đưa tôi ra tòa án liên ***.
- Vì anh quá tham lam.
- Và ông thì tuyệt vọng.
15 người của ông ấy bị giết
ngay trên con đường ra khỏi thành phố.
- Trong khi thỏa thuận đã hoàn tất.
- Anh đã gặp may rồi đấy.
- Ông muốn giả vờ là mình không có lợi...
- Chuyện đó thì sao?
- Khi đó không có thỏa thuận gì cả.
- A.R. đã đảm bảo rồi.
Tại sao giờ tôi lại phải tin
những gì ông nói chứ?
Một câu hỏi hợp lý.
Cho ông ta xem đi.
Ông muốn gì?
Muốn đi xem nhạc kịch tại Broadway,
ăn thịt sườn tại nhà hàng Keen,
đi mua sắm,
và không muốn cứ mỗi giây
lại phải ngoái đầu lại xem xét.
Và đổi lại cái gì?
Có lẽ anh sẽ thích bãi biển ở đây.
Không đặc biệt chút nào.
Tôi muốn hòa bình, Arnold.
Chỉ thế thôi.
Ông ăn ở đâu, mua sắm chỗ nào
không phải là việc của chúng tôi.
Số tiền này chấm dứt mọi chuyện.
Anh thế nào rồi, Charlie?
Tôi ổn, A.R.
Cám ơn vì đã hỏi thăm.
Đây 1 chàng trai tốt.
Meyer vẫn luôn báo tin cho tôi.
Nào nhóc, về nhà thôi.
"Tất cả rắc rối của một người
tới từ việc người đó
không thể tự ngồi yên trong phòng."
Anh nên thử điều đó.
Đó là điều ông làm ở đây à?
Tôi đã nói chuyện với Lolly.
Anh ta đang chờ anh.
Đặt tiền không giới hạn.
Chu đáo quá.
Cứ xem như lời cám ơn.
Khi tới đây, tôi đã tính tỷ lệ đặt cược rồi.
Đặt cược gì?
Khi nào thì ông toan giết tôi.
Vậy tỷ lệ thế nào?
14 chọi 1
5 và 6 và 7 và 8.
Được rồi.
Chính tay tối bế Tommy
khi thằng bé chỉ to
bằng khoanh bánh mì.
Tôi chưa bao giờ muốn nó ra đi.
Tôi không bao giờ muốn nó bị thương.
Tôi đang bán đi căn nhà của mình.
Tài sản duy nhất tôi có.
Và với số tiền đó, tôi
dự tính sống lặng lẽ
trong khả năng của mình
và nuôi dạy Tommy
trong sự thoải mái và an toàn.
Julia
và ông Sagorsky...
Paul,
Tôi cám ơn hai người.
Hai người đã làm quá nhiều.
Tôi sẽ không bao giờ quên ơn này.
Nhưng cháu của tôi thuộc về tôi.
Đã tới lúc nó về nhà.
Bà ta quản lý 1 nhà chứa.
Nuôi 1 đứa bé ngay trong nhà chứa đó.
- Đừng đề cập chuyện đó.
- Bà Darmody đã cung cấp chỗ ở đàng hoàng...
Và những gì đã xảy ra ở đó...
Với tư cách là người
thân duy nhất...
Cô không thể lấy thứ
không thuộc về mình.
Thưa tòa, rất dễ hiểu khi
thân chủ của tôi...
Ông ta còn không thèm nói ngay...
Chính xác là chuyện gì
đã xảy ra ngay trong
ngôi nhà của bà 8 tháng trước, bà Darmody?
Và chính xác thì đứa trẻ được mang tới
nhà hai người trong hoàn cảnh nào?
Liệu có người nào ở
đây chịu nói ra điều gì đó
gần với sự thật của vấn đề này không?
Cứ giữ yên tay lái.
- Đừng có dậm chân ga mạnh thế.
- Đâu có.
Đây không phải là gián.
Nhẹ nhàng thôi.
Từ từ.
Rồi, tấp vào đây.
Tốt lắm.
Ai vậy cha?
Hắn làm cho chúng ta.
Cha phải vào giải quyết việc với anh ta.
Vậy ông ta quản lý chỗ này à?
- Gì cơ?
- Cha ngửi thấy mùi khói thuốc lá.
Là của cha đấy.
Cha toàn ngửi thấy thế.
Mẹ con đã nói rất rõ việc này.
Bạn của con mượn áo khoác.
Cậu ta hút thuốc.
- Vậy tên nó là gì?
- Henry.
Và nó mượn áo khoác của con?
Bộ nó là trẻ mồ côi à?
Con ở lại xe đi.
Mất vài phút thôi.
Và cài cút áo lại đi.
Con toàn mặc thế ở trường mà.
Con đâu có ở trường lúc này
và con không thể về nhà với bệnh cảm, nên...
Con hiểu rồi.
Chàng khổng lồ này
từ đâu ra thế?
Stan.
Tại sao chúng ta lại gặp nhau?
Chào buổi chiều, Eli.
Các vị đã biết đặc vụ Knox rồi.
Vậy sao. Không, phải không?
Anh ta ở đây cả tháng nay rồi.
Anh ta không tạo ấn tượng gì.
Anh muốn gì ở tôi?
Giới thiệu mình lại đi.
- Warren Knox, thưa ông.
- Anh ta đấy.
Các vị gặp anh ta rồi đấy,
tôi không muốn các vị hoảng sợ.
Mick, có chất hàng lên hay không đây?
Tôi đang bận việc, Elmer.
Tôi không cần cả
đám người túm tụm tại đây.
Sao hai anh không ra kia
và làm quen với nhau đi?
Ý ông là tôi à?
Thưa vâng.
Xin lỗi.
Coi bộ tôi phí thời gian rồi.
Các vị có rắc rối tại Brigantine.
Tôi đã xử lý việc đó.
Làm hơn cả yêu cầu.
Tôi đã bảo anh ta
là phải có sự đồng ý của anh.
Tôi muốn chúng ta giúp đỡ lẫn nhau.
Cái gì cũng có giới hạn, Stan.
- Anh hiểu tôi chứ?
Và tôi cũng có thể nói
câu tương tự với ông.
Tôi chắc chắn có thể dùng
một sĩ quan hành pháp.
- Để làm gì cơ?
- Mấy thằng khu nam cứ chôm đồ trong garage của tôi.
Chúng tôi không xử lý đám trộm xe.
Có 1000 gallon rượu whiskey trong đó.
Vậy ông muốn chúng tôi làm gì?
Chẳng phải mấy anh chuyên
bắt đám bán rượu lậu sao?
Chúng tôi không bắt bớ
cho đám buôn rượu khác.
Cho anh biết, tôi có
bất ngờ cho
con cáo kế tiếp dám
chui vào chuồng gà.
Bất ngờ gì?
Cửa sập, ròng rọc,
súng săn.
- Bẫy treo à?
- Tôi đâu có nói thế.
- Nghe này, ông....
- Borst.
- Ông Borst, những phương pháp kiểu đó...
- Đặc vụ Knox.
Sếp.
Chuyến thanh tra của chúng ta
kết thúc rồi.
Các cô, chào mừng tới với
khách sạn Cicero Quilting Society.
Cảm phiền các cô đi theo hướng này.
Và đi ngay đi!.
Nhảy xuống đi, nhanh.
- Tôi đỡ cô nhé?
- Lịch sự quá nhỉ?
Tôi còn không kịp trang điểm.
Tụi tôi sẽ cử người quay
lại lấy, được chưa?
- Đừng có chen.
- Họ đẩy tới từ phía sau kia.
Tôi để quên túi xách tay rồi.
Báo với anh trai tôi ấy. Anh ấy sẽ
quay lại lấy. Giờ thì nhanh lên.
Vâng, chúng tôi có loại đó.
Tới ngay.
Cũng mấy bộ
ngực và đám bợm.
Chở chúng tôi từ Deuces
tới đây chỉ vì mấy thứ này sao?
Trần nhà giống cái cũ đấy.
Nằm ngửa ra thì
cô sẽ chỉ nhìn mỗi cái đó thôi.
Của các vị đây.
Cứ tùy nghi chọn lựa.
Cứ xông vào đi.
Alphonse.
Dù chuyện đó là gì, Ralphie,
tụi này đổ cho anh hết.
Có đọc báo sáng nay chưa?
Woodrow Wilson vừa chết.
Ai mà biết là ông
ta còn sống tới tận bây giờ?
Ý ông ấy là thằng nhà
báo địa phương, Al.
Chúng ta không hề muốn rắc rối.
Thằng nhà báo ấy
thuộc dạng cứng đầu, cực đoan.
Ai mà quan tâm nó viết cái gì.
Tôi quan tâm đây.
- Thế hắn viết gì?
- Ralphie, đọc lớn lên. Nhớ để ý mọi thứ.
Đảng Dân Chủ ủng hộ cải cách.
Tội phạm không thể thắng.
Chúng muốn tranh cử ai thì kệ chúng.
Đâu có quan trọng.
Chúng ta đã có Klenha
" Đậu Nhảy" đây rồi.
- Chắc chắn rồi, phải không?
- Chắc như đinh đóng cột.
Có thể ném ông ta xuống
cầu thang lần nữa mà.
Không, đừng.
Chỉ là cao hứng thôi.
Tôi chưa từng ôm một thị trưởng bao giờ.
- Viết về ông đấy, John.
- Tôi biết, Ralph. Tôi đọc rồi.
"Trùm tội phạm Chicago, Johnny
Torrio, đã bành trước thế lực của mình"
gồm cả việc bán rượu lậu,
cờ bạc và mại dâm.
với sự hỗ trợ từ đám tham quan
của thành phố Cicero chúng ta ."
Và đó là ai nào?
"Torrio hiện đang "vui thú điền viên" tại
khách sạn Hawthorne của chúng ta,"
và điều khiển mọi việc
bằng thứ "luật rừng" của tên tay...
- "tay..."
- Tay sai.
- Ai mập cơ?
- "Tên tay sai Alphonse..."
Frank, nhìn này.
- Gì thế?
- Không có gì, chỉ là...
"Alphonse Caponi."
Cứ như tên của 1 thằng ăn hại vậy.
Thằng ngu ấy viết sai tên tôi à?
"Vài phút cùng
Eddie Cantor."
Tôi kể vài chuyện cười,
hát vài bài.
- Bài gì?
- "Họ càng ngu, tôi càng thích..."
Đảm bảo cười ngoác cả mồm đấy.
Buổi trình diễn nào cũng
có bác sĩ cầm chỉ khâu vết mổ đứng sẵn.
Để khâu hết miệng mọi
người cho họ đừng cười à?
Khá tuyệt vời đấy.
Ông nghe mọi thứ như thể
ông ấy đang đứng trước mặt ông vậy.
Thì anh ta đang đứng trước mặt tôi đấy.
Nhưng đây là 1 bộ phim.
Điều đó khiến việc này thật hơn.
Nếu như điều đó có ý nghĩa gì.
Nó có ý nghĩa khi cô nói thế.
- Chúng ta còn 1 buổi diễn tập đấy, bí ngô.
- Tới 4:00 mới tập mà.
Cô biết hướng đạo sinh nói gì mà
"Hãy sẵn sàng."
Bác sĩ phụ khoa của tôi cũng nói thế.
Nhưng nói thật đấy, cô bé...
Tôi sẽ cho người đưa
cô ấy tới nhà thờ đúng giờ, Eddie.
Đi taxi ấy. Thế an toàn hơn.
Ông sở hữu nơi này à?
Nơi này của ông White.
Ở đây tôi chỉ như không khí thôi.
Ông biết Owney Madden à?
Tôi từng nghe nói tới ông ta.
Ông ta quản lý hộp đêm Cotton Club.
Cô đã từng tới khu Harlem à?
Khi có người đưa tôi tới đó.
Tôi mong là chuyện đó
xảy ra thường xuyên.
Ông ấy không muốn tôi gặp ông.
- Owney Madden?
- Ông Cantor.
Ông ấy nói ông rất nguy hiểm.
Có thật thế không?
Nếu cô cho là thế
thì cô nên chuồn nhanh đi.
Nếu em ở lại
thì có chuyện gì xấu sẽ xảy ra không?
Ngẩng đầu lên, các cô.
Tôi dành phần lớn
thời gian của mình ở đây.
Ông có thể gọi đây là chốn riêng tư.
Không phải phòng to nhất của căn nhà,
nhưng là phòng tôi thích nhất.
Nhìn ra được bãi cỏ.
Và tất nhiên là có phòng tắm riêng.
Một trong số 12 phòng tắm,
bao gồm 1 bồn tắm La mã.
Tốn nhiều tiền bảo dưỡng đấy.
Nó được xây từ thời kỳ vàng son.
Nó đang chờ 1 người đàn ông.
Người có thể hồi sinh nó.
Những buổi dạ tiệc với
dàn nhạc giao hưởng.
Những chiếc áo lông quý phái
cho đêm mùa đông lạnh.
Cô quả là người biết tô vẽ viễn cảnh đấy.
Tôi chỉ đang miêu tả những khả năng thôi.
Cũng là điểu để suy nghĩ.
Và tôi sẽ để ông suy nghĩ.
Trong vài phút.
Sao nào?
Kết luận là gì?
Tôi đoán là tôi phải hỏi...
bao nhiêu tiền?
Bao nhiêu không quan trọng, phải không?
Quan trọng là cái mà ông có được.
Nhưng vẫn là tiền.
30.
Nếu ông muốn tôi " thổi kèn"
thì phải thêm 10 đô nữa.
Ông Werner?
Thưa ông?
Gì thế, Florence?
Ông còn cần gì nữa không?
Không.
Chúc bà 1 đêm tốt lành.
Tôi có đặt món quà trên bàn ông đấy.
Tôi nhìn thấy nó rồi.
Cám ơn.
Ông chỉ cần ký vào
tấm thẻ thôi.
Chúc ngủ ngon.
Tôi chắc đây là giày trượt pa-tanh.
Anh có con không?
Không à?
Tôi...
chỉ là người trung gian.
Thế thôi.
Tôi nhận lệnh từ Milwaukee.
Tôi không đặt câu hỏi.
Tôi gọi tới 1 số máy
và họ xử lý mọi chuyện.
Nếu có người bị hại,
đó không phải là...
Anh làm thế này vì tiền à?
Có 5000 đô trong két đấy.
Lấy đi.
Đi đi.
Tôi sẽ không hé 1 lời đâu.
Tôi sẻ chỉ...
Anh không biết tôi.
Anh không biết gì về tôi cả.
Tôi biết là ông sắp chết.
Ít ra thì hãy để tôi...
Đây là người anh cần tìm.
Tên và địa chỉ.
Ông ta quản lý mọi thứ.
Tại sao?
Rồi mấy anh chạy tới oánh bọn họ à?
Bác Nucky?
Họ hát bài đó tại
những trận bóng bầu dục.
Con đi xem thường xuyên à?
Thỉnh thoảng con đi cùng bạn.
Thay vì đi học ư?
Chẳng phải nó nhận điểm
A môn kế toán sao?
Là môn vị trí địa lý thương mại.
Trả lời câu hỏi đi.
Bạn của con gồm những ai?
Có Flitch và Dobby.
Tip. Henry.
Ai cũng gọi cậu ấy là Bucket.
Là người hay ngựa
mà tên kỳ thế?
Bọn nó vui tính lắm.
- Thế tụi nó có hút thuốc không?
- Con không biết.
Còn đi chơi với tụi nó rất nhiều mà.
- Tụi con không ai hút thuốc cả.
- Mẹ không muốn con học thói hút thuốc đâu đấy.
Con á? Cha hút thuốc như ống khói kìa.
Đây là mẹ của con đấy.
Có lẽ con đã quên là
hiện giờ mình rất nổi tiếng à.
Con không quên điều đó.
Vậy con nói gì nào?
- Mẹ.
- Nói đi?
Con yêu mẹ.
Mẹ cũng hy vọng thế.
Anh phải đi rồi à?
Đúng. Nhưng bữa tối vẫn tuyệt như mọi khi.
Chiến đấu vì Cherry
và White nhé.
Vâng.
- Tọi lại cho anh sau.
- Tạm biệt bác Nucky.
Tạm biệt bác Nucky.
Giúp mẹ dọn dẹp nào.
Các con giúp mẹ đi nào.
Lấy đĩa của con đi.
Bác Nucky.
Willie, mặc áo khoác vào đi.
Mẹ con đang kiểm tra
xem có dấu thuốc lá không.
Lẽ ra kỳ nghỉ này con
nên ở lại Philadelphia.
Con cần gặp gia đình.
Và họ cũng cần gặp mặt con.
Tại sao chứ? Con vừa về tới là cha
lại chỉ dạy những gì
con không nên làm.
Thế con nghĩ là
cha con nên nói gì với con?
Việc kinh doanh.
Phương cách làm việc.
Và đó là việc kinh doanh gì?
Việc kinh doanh của chúng ta.
Những gì bác làm,
với sự giúp đỡ của cha con.
Con không cần lo lắng những điều đó.
Con không lo lắng.
Con chỉ nghĩ là...
Con cứu bác 1 lần, Will.
Bác không quên điều đó.
Điều con cần làm lúc này
là lấy được bằng đại học.
Chúng ta đều trông đợi chuyện đó, được chứ?
- Vâng.
- Cứ lấy điểm A nhé.
Và con muốn tâm sự cái gì,
thì cứ đến tìm bác.
Con có hút thuốc.
Bác biết. Bác học đại học 2 năm.
Bác học hết tật xấu của mình ở đó.
Alphonse Capone.
Alphonse Capone.
Nghiêm túc đấy,
thế có gì là khó?
Tên thằng phóng viên là St. John.
- Thì sao?
- Hắn thuộc cái đám hành hương hay gì đó.
- Hắn không biết viết cho đúng đâu.
- Hắn viết tên "Torrio" đúng kìa.
Mọi người đều biết danh Johnny mà.
Đó chính xác là
điều em muốn nói.
Rằng cậu bị khùng à?
Mọi người biết danh Johnny, tốt.
Cứ để ông ta hứng chịu dư luận.
Mọi người không nên biết tới cậu.
Anh đang nói gì thế, Frank?
Công việc kiểu này,
càng ít người biết chúng ta càng tốt...
- Là em tới đây trước.
- Sao cơ?
Là em tới Mỹ trước.
Anh có hiểu nó
sắp nói cái gì không?
Và em đưa hai anh tới đây
vì anh em là phải thế.
Và em mua cả căn nhà
chúng ta hiện đang sống.
Và em quản lý quán
rượu và cả con tàu.
Và chuyện đó không
tầm thường đâu, Frank.
Được chưa? Em không phải hạng tầm thường.
Em không phải là "tai say" của ai cả
Al Capone... với chữ E.
Với chữ E.
- Này, Snork.
- Đừng có gọi em như thế.
- Snorky.
- Đừng có gọi em như thế, Frank.
Coi nào. Thật đấy.
Cậu rất đặc biệt.
Cậu vô cùng đặc biệt.
Đi chết đi.
Cố lên, Al.
Đừng có chịu thua như thế.
- Oh!
- Tốt lắm.
Không sao đâu mẹ.
Tụi nó chỉ chơi đấu vật thôi.
Gì chứ?
Em không có thời gian để uống.
Em phải quay lại đó trong
40 phút nữa.
Không thể nào sạch sẽ hơn thế này.
Đây là khách sạn loại tốt
ở khu này của thành phố à?
- Cưng không thích chỗ này à?
- Tởm chết đi được.
Thêm ly nữa.
Làm ơn.
Chủ của anh có phải
là người thông minh không ?
Ông White à?
Ông ấy biết cách xử lý mọi thứ ở đây.
Ông ta nên cẩn thận.
Dickie không phải kẻ trung thực.
Anh ta trộm tiền từ những buổi diễn,
trộm cả tiền của các ông chủ.
Một tên trộm tai quái.
Là chồng của cưng đấy.
Em thích nói xấu ông ta.
Chuyện đó thật không tốt, phải không?
Em đang vội mà nói nhiều quá đấy.
Đừng động vào tóc em nhé.
Anh chơi gái thế sao?
Anh làm tình kiểu đó à?
Đụ mạnh hơn đi.
Xoay dương vật của anh đi.
Cứ "xoay" như thế.
Đúng thế.
Cứ như thế đi!
Chúa ơi, thế mới là đụ chứ!
- Chào.
- Chết tiệt!
Nhìn này.
Nhìn những gì đang xảy ra này.
- Dickie, hắn bắt em làm thế.
- Không phải.
- Hắn bảo hắn sẽ chở em về khách sạn của chúng ta.
- Chuyện xảy ra không phải thế.
Này, mày biết gì không?
Cứ ngồi đó đi.
Làm đi.
Mày đang làm gì thế?
Kéo quần lên.
Tao bảo ngồi, không làm thêm gì cả.
Kể cho tôi nghe chuyện gì đã xảy ra.
- Em không thể.
- Shh.
Tôi biết là cô buồn bực.
Em vào xe của hắn.
Trong lúc tôi xem xét
hợp đồng à?
Phải, hẳn là vào lúc đó.
Và rồi hắn chở em khỏi
khu đường lát ván... tới...
Tới khu da đen trong thành phố.
- Hắn lấy dao cạo hù dọa em.
- Tôi không có mang...
Vợ tao đang giải thích mọi chuyện.
Và mày vừa xem ngang đấy.
Nghe này, Dickie. Hay là...
Mày không có tư cách
gọi tao như thế.
Chúng ta không phải là bạn.
Mày đụ vợ tao và
mày xen ngang.
Tao đi khắp nơi và danh thời gian
tiếp xúc với đám tụi bây.
Làm kinh doanh, ăn đồ ăn của tụi bây,
nhét tiền vào túi của tụi bây.
Và tao rất thích nhạc của tụi bây.
Thật đấy.
Nhưng cuối cùng thì,
mày biết chuyện gì luôn xảy ra không?
Tụi mày hành xử đúng bản
chất mọi đen của mình.
Phải không?
Có đúng thế không?
Phải thế không?
Phải.
Phải cái gì?
Phải, thưa ông.
Tiếp tục đi.
Sao cơ?
Hành xử như thằng mọi đi.
Cô ấy đang chờ kìa.
Tao sẽ cho não
của mày lên tường.
Cởi quần ra đi.
Chỉ là vui vẻ 1 chút thôi.
Không thể thay đổi
được lũ mọi tụi bây.
Ông ta nói là có chuyến
hàng tới đây lúc 11:00.
Giờ là 11 giờ 20 rồi.
Tôi đoán lũ tội phạm thường không đúng giờ.
Có lẽ đó là lý do họ khó trở thành
công dân hiệu quả của xã hội.
Hoặc có lẽ tên đưa tin
đã nói dối anh.
Ông ta cho tôi 1 ấn tượng
mạnh của sự chân thành.
Tôi không ngại nhét vào
thắt lưng 1 hay 2 lệnh bắt đâu.
Đó là cách làm ở đây phải không?
Để cho Thanh Tra Elliot
không nhúng mũi vào?
Mắc gì mà họ đưa trà vậy?
Trà là của tôi. Xin lỗi.
Tôi vẫn chưa uống miếng nào đâu.
Cái ông nông dân ở
chỗ ông Doyle hôm nay ấy?
Lão mập lùn Otis à.
Tôi tưởng tên ổng là Elmer.
Với tôi họ đều tên Otis.
À.
Dù sao thì, ông ta có chút rắc rối.
- Ai có rắc rối?
- Elm...
Otis.
Ông ta có rất nhiều
rượu trong garage của mình.
Và tôi cho là
chuyện này cũng khá hài hước...
ông ta nhờ chúng ta
canh trộm cho ông ta.
- Ông ta nói thế với anh à?
- Tôi đâu thể bắt ông ta ngậm miệng.
Chưa kể số tiền ông ta
chịu chi trả nữa.
Khá là nhiều đấy.
Ông ta nhờ người bên
ngân khố thành phố.
Ý tôi là...
Cứ nghĩ về việc đó đi.
Anh có biết anh
đã gây ra chuyện gì không?
Tôi vừa ký hợp đồng với ông ta.
Ông ta có mối liên hệ ở New York.
Và tôi làm việc với ông ta
để hộp đêm có thể kiếm ra tiền.
Tôi từng chút 1 biến ông ta thành bạn.
Và anh làm hỏng bét mọi chuyện
chỉ vì 15 phút lên giường với gái.
'Vì anh là 1 thằng
bảnh tỏn, duyên dáng à?
Anh có gì để biện hộ không?
Cô ta là con quỷ cái, thế thôi.
Và cô ta đâm ngập
chai rượu vào cổ ông ta à?
Chúa ơi, đầu ông ta gần
như sắp lìa khỏi cổ.
Hắn đáng bị thế.
Lúc này tôi không quan
tâm lời giải thích của anh, được chưa?
Hắn là ai?
Dickie Pastor.
Người tìm kiếm tài năng.
Mang các show diễn tới các câu lạc bộ.
Làm việc cho Owney Madden.
- Còn cô gái đâu?
- Leo ra khỏi cửa sổ rồi.
Tôi đoán là lúc đó
anh bận rộn lắm.
Còn ai biết ông ta tới đây không?
Chủ khách sạn để ông ta vào.
Không chắc là còn ai khác.
Vác cái xác ra bằng cổng sau đi.
Rồi. Em biết một chỗ rồi.
Chúng tôi đi tìm cô gái đó.
Cô ta không có áo khoác,
giày hay tiền.
Rồi sau đó?
Cứ xử lý cái xác đi.
Hãy đảm bảo là
người ở đây giữ mồm giữ miệng.
Anh làm đi.
Bảnh tỏn.
Bảnh tỏn.
Mắc gì mà để cửa mở thế?
Để cho gió lạnh tràn vào xe rồi.
- Đừng có sập cửa.
- Nghe anh ta rồi đấy.
Có chiếc giày ở đằng kia kìa.
Đừng có mà ném nó đi.
Kết luận của ông là gì?
Cô rao bán giá cao quá.
Nhưng tôi hứa với ông là sẽ rất đáng.
Tôi chắc chắn thế.
Nhưng...
Có cách gì để tôi thuyết phục ông không?
Nơi này quá to so với
những gì tôi cần.
Và...
Và sao?
Không phải là chuyện của tôi, nhưng...
Tôi không nghĩ là cô thật sự muốn bán nó.
Tôi cam đoan với ông là tôi muốn.
Chỉ là cách cô nói về căn nhà.
Tôi biết cảm giác đó,
phải bỏ lại 1
phần của cô,
tìm được can đảm đó.
Dù sao thì tôi chỉ cần
ngôi nhà này trong vài tháng.
Nội thất gỗ ở đây đẹp quá.
Ông Phillips.
Roy.
Điều gì đưa ông tới thành phố nhỏ này?
Piggly Wiggly.
- Sao cơ?
- Là chuỗi siêu thị.
Chúng tôi mở rộng thị trường ra vùng
vùng đông bắc và tôi tới đây để chuẩn bị.
Hắn việc này khó khăn cho vợ ông lắm.
Như tôi đã nói,
để lại nhiều thứ ở phía sau.
Dạ tiệc và áo lông.
Những thứ đó sẽ rất hợp với cô.
Ông thật sự nghĩ thế à?
Tôi là người hơi mơ mộng.
Xin lỗi, nhưng tôi còn
phải đi xem nơi khác.
Ở đâu?
Bungalow Park.
Ông không muốn sống ở đó đâu.
Không thể tin mấy tay
môi giới nhà đất, phải không?
Liệu cô có muốn cân nhắc...
Dường như tôi chưa quen
với nơi này.
Tôi có thể cần
1 người bạn hiểu biết.
Tôi chắc tôi là người đó rồi.
Tay sai.
Vâng?
Một kiểu như người hầu.
Làm theo những gì mày bảo.
Tao tra từ đó rồi.
Mày bao nhiêu tuổi?
22.
Đang tạo dựng tiếng tăm à?
Tôi chỉ viết sự thật.
Sự thật cơ đấy?
Đọc lớn lên.
Từng chữ 1 thôi.
"C-A-P-O-N-"
"E."
Giờ mày biết rồi đấy.
So với bầu trời màu xám của
1 đêm đầy hương thơm,
những viên ngọc
đen lại sáng chói nhất.
Thưa các quý ông và quý bà,
Những cô gái Onyx .
Màu yêu thích của tôi đấy!
Đưa những cô vũ công vào nào.
Cô ta da trắng, bán khỏa thân.
Thế có khó tìm gì đâu?
Có lẽ cô ta đã chết
cóng trước cửa nhà ai rồi.
Hoặc là chuồn về New York.
Anh bỏ lỡ cơ hội của mình rồi.
- Nói vậy là sao?
- Lẽ ra anh nên làm thám tử.
- Tôi không phải là người...
- Dunn.
Kiểm tra quầy rượu đi.
Anh ta đã bên cạnh ông
khi ông cần.
Anh ta cần giúp đỡ,
thì tôi sẽ chống lưng cho anh ta
Nói cho anh rõ,
tôi không muốn dây vào ân oán của người khác.
Sẽ không thế đâu.
Cứ tưởng là ông bỏ rơi em rồi.
Tôi không dám làm thế đâu.
Cô nghĩ sao về màn trình diễn này?
Nguyên sơ 1 cách tuyệt vời.
Khiến con thú
trong cô lộ diện à?
Ông sẽ phải chờ và xem rồi.
Anh cho là ông ta đang làm gì trong đó?
Làm sao tôi biết?
Sao anh không tới gõ cửa
và cho ông ta biết chúng ta đang ở đây?
Rồi sao đó?
Chúng ta nói rõ với ông Borst
là để có được
sự bảo vệ ông ta muốn,
chúng ta cần 1 số tiền...
Chúng ta sẽ cho lão
nhà quê đó sợ vỡ mật.
- Chia 50-50 nhé.
- Đó là tiêu chuẩn à?
Cứ rút súng ra và theo tôi.
Đi nào. Đừng lo.
Chúng ta là luật pháp mà.
Không phải tôi sợ.
Tôi nhìn không rõ trong bóng tối.
Làm thế nào mà anh vào được Cục thế?
Bác tôi và ông nghị sĩ quốc
hội tham gia cùng CLB Elks Lodge.
Cứ đứng đây đi.
Cứ có động tay vào bất kỳ thứ gì.
Canh chừng đằng trước,
khi nào tôi ra hiệu thì vào.
Ông Borst.
Tôi sẽ gọi trợ giúp.
Ngay khi tôi bình tĩnh lại.
Tôi không ngại phải nói
rằng tất cả những
chuyện này làm tôi thấy choáng váng.
Chúng ta thỏa thuận thế nhé?
Thế em đang nghĩ gì?
Em sẽ không nói lại với Carton,
nếu anh cũng không nói.
"The Dumber They Come."
Ông ấy cũng rất đáng yêu.
Mỗi ngày lại học 1 thứ gì đó mới.
Đây thật sự là nơi anh sống à?
Nó đáp ứng nhu cầu của anh.
Nhưng người độc thân thì sống như thế này.
Cô đơn không?
Thỉnh thoảng.
Em phải thú nhận chuyện này.
Em đã muốn gặp anh từ rất lâu rồi.
Tại sao?
Mọi người đều nói về anh và Billie.
Và họ nói gì?
thì cô ấy khởi nghiệp
tại Broadway bằng cách nào khác ngoài cách này?
Chờ anh 1 chút.
Ông Thompson đã yêu cầu tôi nói lại
là ông ấy có việc phải đi.
Ông ấy bảo là sẽ quay lại mà.
Nhưng ông ấy không quay lại.
Tên chết tiệt.
Cô nói gì cơ?
Vậy tôi phải làm gì đây?
Cô phải rời khỏi đây.
Ông đâu cần phải dậy.
Tôi vẫn chưa ngủ mà.
Emma.
Anh về rồi đây.
Sync by GeirDM
www.addic7ed.com Trans by Genesis.