Tip:
Highlight text to annotate it
X
HỒI 6 MADEMOISELLE
Once upon a time…
Năm 1920 Coco trở thành “Mademoiselle.”
Châu Âu đang trong nền hòa bình dễ vỡ,
và phụ nữ thì hài lòng với phong cách của người phụ nữ mới
đã cho phép họ có được sự thoải mái trong trang phục.
Coco lúc này vừa mất đi tình yêu của đời cô,
tìm các quên đi nỗi sầu muộn của mình ở Venice
với Misia và José Maria Sert.
Once upon a time… Có một Misia:
một người bạn đến từ Nga, trung thành và tuyệt vời,
nàng thơ đầy ấn tượng, thân thiện, nguồn cảm hứng của Proust,
nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng và người mẫu cho Toulouse-Lautrec,
Renoir, Bonnard và Vuillard.
Misia tạo cảm hứng cho Mademoisselle
hướng đến tình yêu dành cho nước Ý và cho Ballets Russes,
và giới thiệu cô với những người bạn của mình Cocteau, Stravinski,
Diaghilev, Ravel và Picasso.
Once upon a time…
Một nhà thiết kế thời trang được các nghệ sĩ vô cùng yêu mến.
Cô thiết kế phục trang cho các tiết mục sân khấu
của Dullin và Cocteau,
tài trợ cho tác phẩm Right of Spring,
hỗ trợ nơi ở cho Stravinski và gia đình của ông,
giúp đỡ Cocteau trong quá trình cải tạo của ông
và âm thầm sắp xếp việc mai táng của Diaghilev tại Venice.
Once upon a time…
Có một người đàn ông Nga giàu có,
Đại Công tước Dimitri,
tị nạn khỏi cuộc cách mạng Bolshevik,
một người tình với ánh nhìn đầy sầu muộn.
Bà lớn hơn ông tám tuổi.
Dimitri đem lại cho các bộ sưu tập của bà cảm hứng về miền Thảo nguyên Nga,
với họa tiết thêu, lông thú và nữ trang Byzantine.
Để cám ơn ông, Mademoiselle gặp gỡ Ernest Beaux,
người tinh chế nước hoa cho Nga hoàng, và cũng chính ông tạo ra, vào năm 1921, loại nước hoa thượng hạng:
N°5.
Once upon a time…
Có một người đàn ông thượng lưu lịch lãm kiểu Anh quốc
từ thế giới quý tộc thượng lưu: Công tước xứ Westminster,
người đàn ông giàu nhất nước Anh
Gabrielle lấy cảm hứng từ chiếc áo khoác bằng vải tweed và chiếc áo len đan dài tay của ông,
từ chiếc áo vét của người hầu của ông, từ chiếc nón bê-rê của những người thủy thủ đi cùng ông.
Và rồi họ yêu nhau.
Westminster mời bà đến dinh thự của ông và cùng ông thưởng ngoạn trên du thuyền,
ông cho cả một chuyến xe lửa riêng đến rước bà và bày tỏ tình cảm của mình với đầy hoa và nữ trang.
Nhưng tình yêu của họ đã sớm lụi tàn; bà không bao giờ trở thành Nữ Công tước.
Once upon a time…
Black lên ngai vàng.
Tại sân khấu opera, trước những bộ trang phục cầu kỳ và sa hoa,
Gabrielle Chanel bày tỏ sự chán chường của mình với thời đại đang đến,
“Những người phụ nữ này, tôi sẽ làm họ tuyệt vời hơn với trang phục màu đen.”
Vốn dĩ chỉ dành cho người hầu hoặc cho dịp tang lễ,
màu đen đã trở thành màu sắc thượng lưu, và chìa khóa cho sự thành công của bà.
Chiếc váy đen bé nhỏ đã ra đời như thế.
Once upon a time…
Có những món trang sức sân khấu,
mà Gabrielle Chanel thích phối hợp với đá quý.
Bà đánh giá những người phụ nữ trên thế giới
trưng cả tài sản của mình trên cổ, bà nói,
"giá trị không phải ở số carat, mà ở ảo tưởng mà bạn cho người khác thấy."
Once upon a time…
Thành công vang dội.
Cả thế giới muốn được làm đẹp với trang phục CHANEL, ngay cả giới Hollywood.
Nhưng Gabrielle nhanh chóng rời bỏ thế giới đầy tính thất thường
của các ngôi sao màn bạc và quay về lại Pháp,
lưu trú tại khách sạn Ritz.
Once upon a time…
Vào năm 1936, bà phải đối diện với việc đình công của 4,000 công nhân của doanh nghiệp,
trong suốt Mùa xuân Mặt trận Bình dân.
Họ dám thách thức bà.
Mademoiselle, vốn dĩ rất kiên định, đã quyết định buông tay.
Once upon a time…
Chiến tranh Thế giới thứ hai được công bố.
Ở tuổi 55, trên đỉnh cao của thành công và danh vọng,
Gabrielle Chanel quyết định đóng cửa xưởng sản xuất ở đường Cambon.
Quả quyết rằng đây không phải là thời điểm dành cho thời trang,
bà rời Pháp để đến Thụy Sĩ.
Thế nhưng, như một người vẫn thường nói,
“Tôi muốn là một phần của những gì đang diễn ra,“
Mademoiselle vẫn còn chưa đưa ra quyết định cuối cùng của mình...