Tip:
Highlight text to annotate it
X
TÂM HỒN VÀ LÝ TRÍ
[Dịch bởi Lửa: ngaunhien.info] [Trình chiếu trên HongDuyHD]
[Tiếng chuông lanh canh]
[Quảng Bình quê ta ơi]
**
** [Tiếng cười nói]
**
**
**
**
[tiếng hát nhỏ dần]
Khi Thế chiến II đã qua,
chúng ta trở thành một trong những cường quốc trên thế giới.
Liên xô cũng có những tiến bộ quân sự đáng kể,
nhưng sức mạnh của họ không thể bằng chúng ta.
Chúng ta đã xây dựng được một lực lượng quân sự khổng lồ.
Chúng ta có những hạm đội mạnh nhất thế giới.
Qua chiến tranh, kinh tế chúng ta càng mạnh lên.
Và tôi nghĩ rằng, với tinh thần trách nhiệm,
chúng ta cũng bắt đầu cảm thấy ...
cảm giác về một sức mạnh,
mà chúng ta có thể điều khiển tương lai của thế giới.
* Sẵn sàng để chiến thắng Chúng ta đã sẵn sàng để chiến thắng *
* Sẵn sàng để chiến thắng *
* Chúng ta chỉ vừa mới bắt đầu và chúng ta sẽ chẳng ngừng lại đâu *
* Cho đến khi thế giới hoàn toàn tự do *
* Lần này chúng ta sẽ đảm bảo mọi việc chắc chắn *
* Lần này là lần sau cuối *
* Bây giờ chúng ta sẽ không nói những lời mơ màng *
* Cho đến khi chúng ta quét sạch chúng ngay từ hang ổ *
* Chúng ta xuất quân để kết thúc *
* Những gì chúng ta đã bắt đầu *
* Quét sạch quân địch một lần cho mãi mãi *
* Để chúng ta không bao giờ phải làm vậy một lần nữa *
Tầm nhìn tiến bộ của chúng ta không chỉ giới hạn trong đất nước chúng ta.
Chúng ta cần đưa nó đến cho mọi dân tộc trên thế giới.
[Chương trình Thời sự] Hoạt động quân sự ở Đông Dương.
Quân đội Pháp đổ bộ dọc bờ biển truy lùng đơn vị bộ đội Cộng sản.
Đối với nước Pháp, đây là một động thái lớn
về nhân lực và vật lực.
Không có sự giúp đỡ của nước Mỹ gánh nặng trở nên càng nặng nề.
Từ năm 1954, nước Mỹ đã tài trợ 78%
chi phí cho cuộc chiến của Pháp ở Đông Dương
Tôi không hề mong muốn Cộng sản giành thắng lợi ở Đông Dương
[Georges Bidault - Ngoại trưởng Pháp năm 1954]
Chúng tôi gặp nhau ở điện D' Orsay
Ngoại trưởng Dulles đang trên đường sang Geneva
Ông ấy kéo tôi ra một bên,
tới một góc bên cửa sổ,
và nói với tôi:
Nếu chúng tôi chuyển cho các ông hai quả bom nguyên tử thì sao?
Tôi là người duy nhất biết chuyện đó
Lúc đó chỉ có hai chúng tôi
Tôi nhắc lại rằng Ngoại trưởng Dulles ...
đã đề nghị giúp đỡ chúng tôi 2 quả bom nguyên tử.
Hai, đúng ...
Không phải một, hoặc ba. Mà là hai.
Nếu để mất Đông Dương, ngay lập tức sẽ có vài điều xảy ra.
Bán đảo Accra sẽ trở nên ...
sẽ rất khó phòng thủ.
Thiếc và vonfram ...
mà chúng ta khai thác số lượng lớn từ đó sẽ không được cung cấp nữa.
Chúng ta vẫn chưa thấy ánh sáng cuối đường hầm, nhưng, tôi phải nói rằng ...
Tôi không nghĩ tình hình đen tối như 1 năm trước,
có sáng sủa hơn một chút. Vâng?
Nên chúng ta phải sẵn sàng tham chiến tại Việt Nam,
nhưng chiến thắng cuối cùng sẽ phụ thuộc vào những trái tim ...
và lý trí của những người dân thực sự sống ở đó.
Qua chiến tranh Việt Nam,
Nước Mỹ đã đã thể hiện mức độ của sự kiềm chế ...
chưa từng có trong lịch sử chiến tranh.
[Đám đông bàn tán]
[Nhạc nổi lên]
[Tiếng vỗ tay cổ vũ]
[Nhạc ngừng]
Chỉ duy nhất một điều,
chỉ một điều nhỏ cho phép tôi và các bạn của tôi ...
sống sót sau chừng ấy năm.
Điều đó là lòng tin.
Lòng tin vào gia đình tôi, vào Chúa và vào Tổ quốc.
Tôi vẫn nhớ khi tôi học trung học. Tôi nhớ khi tôi chơi thể thao.
Và tôi nhớ huấn luyện viên của tôi đã nói --
"Khi băng qua những khó khăn, những khó khăn ấy sẽ trôi qua,
bởi vì người chiến thắng không bao giờ từ bỏ, còn kẻ từ bỏ sẽ không bao giờ có được chiến thắng. "
Tại sao tôi lại tới Việt Nam?
Tôi sẽ trở lại năm 1965, khi tôi mới 22 tuổi.
Khi đó, chủ nghĩa Cộng sản một lần nữa cố gắng xâm nhập ...
vào một quốc gia tự do.
Chưa từng có đánh giá nào
có thể khẳng định đa số người dân ở nước đó ...
muốn trở thành người Cộng sản.
- Vậy tại sao họ lại cần chúng ta?
- Bởi vì, họ đã phải chịu
các cuộc tấn công quân sự từ bên ngoài.
- Vâng, những, vâng --
- Anh thực sự muốn hỏi tôi cái câu hỏi ngớ ngẩn này à?
- Anh thật sự muốn tôi trả lời à? - Vâng.
Tôi muốn nói -- Ý tôi là, anh biết đấy, chúng ta thực sự phải trở lại --
Anh chỉ muốn tôi trở lại nguồn gốc của những sự việc này hồi ấy.
Được rồi, tôi sẽ trả lời, nhưng tôi phải nói, đây thực sự là một chủ đề tẻ ngắt.
Ở giai đoạn cuối này.
Thành thật là thế.
Tôi sẽ nói. Được rồi.
- Có những bất đồng về nguồn gốc. - Không, không có.
Không, không có. Không nghi ngờ gì cả.
Được rồi, tôi sẽ trả lời câu hỏi của anh, anh có thể quẳng béng băng ghi hình đi cũng được.
Tôi không muốn phải trở lại với cái chuyện ngu ngốc vớ vẩn này,
Nhưng tôi sẽ làm.
Vấn đề, à, bắt đầu, à,
trong giai đoạn hiện tại sau sự kiện Sputnik.
vụ phóng vệ tinh Sputnik vào tháng 10 năm 1957.
Nó mở ra một thời kì mới thời kỳ phối hợp không tốt,
Nhưng đầy lạc quan và đầy hi vọng của các việc làm táo bạo của Cộng sản ...
ở nhiều vùng trên thế giới.
Các hành động thù địch gia tăng ...
đối với các tàu bè của Mỹ ở vùng Vịnh Bắc Bộ ...
hôm nay, tôi ra lệnh cho các lực lượng quân sự của nước Mỹ ...
có hành động trả đũa.
Chúng ta luôn ngập ngừng trước đám đông khi sử dụng từ "dối trá", nhưng dối trá là dối trá.
Ý tôi là, đó là bóp méo sự thật.
Nó sẽ trở thành một tội ác nếu nó được thực hiện qua một lời thề.
Ông Johnson lại không hề thề thốt gì, Ông ấy chỉ nói vậy thôi.
Chúng ta không thường có những tổng thống chịu áp lực của lời thề.
Có những người hỏi rằng tại sao trách nhiệm này lại là của chúng ta.
Câu trả lời, tôi nghĩ, cũng đơn giản.
Không ai ngoài chúng ta có thể thực hiện được điều đó.
Nếu cần thiết, tôi sẽ sẵn sàng để trở lại.
Tất cả chúng ta đều phải sẵn sàng.
Các vị cần cả sự can đảm cả về chính trị, kinh tế và triết học để cử tôi đi ...
hoặc làm bất cứ điều gì cần thiết.
Tôi sẽ sẵn sàng ra đi. Nếu tôi làm tốt,
thì chỉ bởi vì Linden đã giúp tôi trưởng thành ...
và biến tôi trở thành một người đàn ông đích thực.
Nếu tôi phục vụ tốt trong quân đội,
thì chỉ bởi quân đội đã rèn luyện tôi thành một sỹ quan tốt.
Nếu tôi là một người Mỹ tốt,
thì chỉ bởi nước Mỹ đã nuôi dưỡng tôi trở thành một công dân tốt của nước Mỹ.
Ba, Hai, Một [Tiếng nói chuyện]
Đó là cảnh tượng có thể làm cảm động cả những kẻ nhẫn tâm nhất.
Trung úy George Coker đã trở lại Linden, New Jersey,như một người anh hùng.
Ba ngàn người đổ ra đường để chào đón anh. Trường học tạm đóng cửa ...
đường phố đông chặt người với cảnh cựu tù nhân trẻ tuổi của chiến tranh ...
bước đi trên tấm thảm đỏ dẫn tới tòa Thị chính.
[Giọng #2] Mike vẫn đang mở máy. Hai, một --
Tôi đến từ Duncan, Oklahoma, cách đây 90 dặm (145km) về phía nam.
Và, à, tôi đã sống ở nhiều nơ i--
à, Missouri, Chicago, Detroit, và, Germany,
À à ...
khi tốt nghiệp trung học, tôi đã là một người rất bảo thủ.
Chúng ta có, ở trường trung học Duncan -- chúng ta đưa ra --
trường trung học đã đưa ra một, à ... [Hắng giọng]
Xin lỗi anh -- chương trình John Birch về chủ nghĩa Cộng sản.
Nên chúng tôi bắt đầu học về chủ nghĩa Cộng sản qua Hiệp hội John Birch,
một tấm bản đồ màu đỏ lớn với những đường lan rộng của chủ nghĩa Cộng sản,
và chúng tôi cũng học về Karl Marx một kẻ rất tàn bạo ...
và đã, à, khiến cho gia đình ông ta phải chịu đau đớn.
À, nên khi ra khỏi trường. Tôi chỉ nghĩ đơn giản, ừm,
Teddy Roosevelt là tất cả những gì mà đất nước này cần,
còn F.D.R. (Franklin D. Roosevelt) có vẻ như đã bán rẻ đất nước cho bọn Cộng sản.
Âm mưu của phe Cộng sản là những kế hoạch hành động ...
để phá hoại thế giới.
Mosinee, Wisconsin, đã có một lời cảnh cáo độc nhất vô nhị vào ngày 1/5 ,
cho thấy những gì có thể xảy ra ở đây nếu những người Cộng sản đi quá xa.
Các lãnh đạo cứng rắn của ngành cảnh sát bị thanh toán ...
bởi những tên sát nhân Đỏ.
Một cuộc diễu hành không gì cản nổi đã dẫn tới lật đổ chính quyền,
ngày 1/5 của Mosinee đã thể hiện lời cảnh báo rõ ràng đối với cộng đồng dân chủ.
Đó là một âm mưu tội ác tầm cỡ thế giới.
Trước khi biết điều đó, chúng ta sẽ trở lại trước đó vài ngày,
chúng ta nhìn xung quanh khắp nước Mỹ và chẳng thấy gì ngoài bọn V.C. --
hoặc không phải V.C., nhưng cũng là bọn Cộng sản, chúng tay quay xung quanh và hỏi: "Điều gì xảy ra vậy?"
Người ta chỉ đi giữa những trác táng, ma túy, anh biết đấy.
Chúng đục khoét chúng ta từ bên trong.
năm 1917, khi những người Cộng sản lật đổ Nga hoàng,
cứ mỗi 2277 người lại có 1 người theo Cộng sản ...
ở Nga.
Ở nước Mỹ ngày nay, với mỗi 1814 người ...
lại có một người là Cộng sản.
Nếu chúng ta thất bại ở Đông Dương, ông Jenkins ạ, chúng ta sẽ mất cả Thái Bình Dương,
chúng ta sẽ trở thành một hòn đảo đơn độc giữa biển lớn Cộng sản.
- Thế nào? - Ồ, mẹ.
- Con thề là bây giờ ...
và sẽ không bao giờ tham gia Đảng Cộng sản.
Mẹ thấy khá hơn chưa?
Tất nhiên, khi đánh đổ Chủ nghĩa Cộng sản, à
Tôi đã chiến đấu chống chủ nghĩa Cộng sản từ năm 1951.
Tôi đã nhìn vào một chiến binh Hoa Kỳ,
như là, anh biết đấy,
như một dạng chiến binh thời cổ, anh biết đấy, do những gì tôi được tiếp xúc,
cách mà mẹ tôi đã nuôi dạy tôi.
Bà ấy thường kể về những chiến binh ...
và nhiều loại người xung quanh chúng ta và cách mà họ ...
họ phải giành được sự tôn trọng của những người quanh họ ...
và họ phải sống như thế nào, ừm, những gì tác động đến họ ...
... xã hội của họ, điều này thực sự rất nặng nề.
Tôi nhìn xung quanh trong khi lắng nghe chú của tôi và những người thân của tôi--
đã ở trong lực lượng Thủy quân lục chiến và họ thường nói ...
Thủy quân lục chiến là đơn vị có trọng trách lớn nhất về cả vật chất lẫn tinh thần.
Và tôi luôn muốn trở thành người giỏi nhất,
Tôi coi những người lính Thủy quân lục chiến như những người ưu tú nhất trong những người ưu tú,
những chiến binh của nước Mỹ.
Điều này nghe có vẻ sáo rỗng, nhưng tôi nghĩ
"Tổ quốc tôi có thể luôn đúng,
nhưng dù sai hay đúng, đó vẫn là Tổ quốc tôi."
Hồi những năm '67 tôi đã nghĩ vậy
Vào năm học cuối cùng của mình,
Tôi nhận được giấy đi gọi nghĩa vụ quân sự.
Tôi đã điền đầy đủ thông tin vào đó.
Chẳng có lý do gì để bị loại,
do đó, tôi đã tham gia quân đội.
- Mày bán gì thế? - Tranh.
- Tranh à? - Bao nhiêu tiền?
- Ba ngàn? - Tôi đói lắm. Tôi bán 3000.
- Ở kia người ta còn bán đắt hơn. - Tôi mua cái đồng hồ này có 1,500.
- Ông dám bán cho tôi giá đó không? - Ông nói dối. Ông nói dối, ông sẽ chết.
- Cô làm nghề Mát xa à? Còn gì khác không? - Vâng.
[Nghe loáng thoáng] - Hả?
- Tôi sẽ mua bia cho ông, được không? - Cô, cô mua bia cho tôi?
- Không, không. Không có tiền đâu. - Về nhà đi, nhóc.
- Thôi, về nhà đi, nhóc. [Nghe loáng thoáng]
- Không. Đi đi, nhóc. [Nghe loáng thoáng]
- Không. Về nhà đi mà. - Được chứ? Không, về nhà đi, nhóc.
- Ông sẽ thích nó đấy. - Không là không.
- Huh? [Nghe loáng thoáng]
- Bao nhiêu? - Một ngàn.
- Cô ấy à? Thế đắt quá. - Quá đắt.
- Đúng, chắc chắn. Không, không tốt. [Nghe loáng thoáng]
** Nếu em lỡ chuyến tàu anh đi **
** Em sẽ biết anh đã đi xa rồi ** - Không. Không.
** Em có thể nghe thấy tiếng huýt sáo ** - Không. Về nhà, nhóc.
** Một trăm dặm xa **
** Chúa ơi, xa một trăm, Chúa ơi, xa hai trăm **
** Chúa ơi, xa ba trăm, Chúa ơi, xa bốn trăm **
** Chúa ơi, tôi đã xa nhà tới 500 dặm rồi **
** Xa khỏi ngôi nhà của tôi **
** Năm trăm dặm. Năm trăm dặm **
** Năm trăm dặm. Năm trăm dặm **
** Chúa ơi, tôi đã cách nhà tới 500 dặm rồi **
** Xa khỏi ngôi nhà của tôi **
Chúng ta đã nghĩ về bản thân, tôi nghĩ, như một cố gắng đánh bại chủ nghĩa Cộng sản.
Đánh bại -- Chấp nhận quan điểm của, uh, như Walt Rostow --
về những cuộc xâm lăng bị che đậy kiểu như thế.
Góc nhìn có thể cho phép bạn nghĩ về những xung đột ...
như trong thời kỳ Thế chiến II.
Đó cũng là một cái danh nghĩa không bị nghi ngờ mấy.
Tôi có hơi thiên vị,
nhưng về cơ bản, nó là nền tảng của quyền uy chính trị.
Tôi dễ dàng thông cảm với cái danh nghĩa ấy,
và cảm thấy nó rất hợp lý.
Điều chúng ta đang làm là vì họ.
[Tướng Westmoreland] Tôi nhớ tôi đã ở New York vào lúc đó,
tôi đã ngưng mọi thứ để đến gặp Tướng MacArthur,
người mà tôi đã quen biết từ vài năm trước.
À, khi ông ấy chào tôi, ông ấy đã nói một câugần như là tiên tri.
Ông ấy nói, "Westmoreland, Tôi, tôi thấy có vẻ như anh sắp được thăng chức rồi."
Ông ấy nói, "Tôi hi vọng anhnhận thức đúng về việc bổ nhiệm mới này ...
Tràn trề cơ hội, nhưng cũng đầy trắc trở."
Đó thật đúng là một lời tiên tri.
Khó có thể nói rõ, nhưng nó giống ...
một ca sĩ trình diễn một khúc đơn ca ...
Đó là tất cả những gì anh ta làm, anh biết đấy, anh ta cảm thấy nó.
Anh ta biết về trường đoạn của mình, và anh ta tự trải nghiệm nó.
Anh ta cũng biết giới hạn của nó anh ta cũng biết mình có đang hát tốt hay không.
Lái một chiến đấu cơ cũng tuyệt vời hệt như thế.
Sẽ cảm thấy thế nào khi ở trên một chuyến bay như thế?
Tại sao một phi công lại luôn muốn lái một chiếc Indianapolis 500?
Tôi đoán, cũng có lẽ, nguy cơ hi sinh,
bị bắn hạ cũng là một phần của cảm giác đó nó tạo ra sự hồi hộp.
[Floyd] Tôi luôn nhận ra khi chiếc phi cơ bay tốt, hoặc khi nó chỉ hơi chòng chành.
Tôi cũng biết khi cần kéo cần lái thêm một chút
nếu không chiếc phi cơ sẽ chòng chành, và bắt đầu quay mòng mòng.
Tôi bay theo lộ trình hiển thị trên màn hình, như một màn hình TV trước mặt tôi ...
nó sẽ định hướng cho tôi nghiêng sang phải, sang trái ay đang cân bằng --
tuân theo tín hiệu, giữ cho biểu tượng cần lái luôn nằm ở giữa.
Tôi sẽ nhìn thấy đèn báo sáng khi chúng tôi bước vào cuộc tấn công.
Tôi có thể bấm nút "Tấn công" ngay trên cần lái của tôi,
và máy tính sẽ thực hiện phần còn lại.
Máy tính sẽ tính toán đạn đạo, tốc độ gió, phạm vi tấn công ...
và bắt đầu thả bom khi thích hợp,
trong bất cứ kiểu tấn công nào chúng tôi đã chọn,
hễ khi nào máy bay bay thẳng lên hoặc bom được rải xuống.
Đó là điều cần phải thực hiện thành thạo.
Tôi là một phi công giỏi. Tôi đã, uh, uh,
Tôi đã khá tự hào về kỹ năng bay của mình.
Anh ở ngoài đó thực hiện những việc, uh,
mà loài người vẫn mơ ước; bay, đặc biệt là bay đêm, trong chiếc chiến đấu cơ.
Chiếc A-6 là một trong số ít chiến đấu cơ hoàn hảo nhất.
Um, một phi công trong Thế chiến II có nằm mơ cũng không làm được như chúng tôi.
Nhất là với những chuyến bay đỉnh cao.
Hầu như mọi người ai cũng từng đốt pháo.
Nỗi sợ hãi bật ra khi quả pháo phát nổ,
dù bạn là trẻ con hay đã là người lớn.
Bạn vứt quả pháo vào hộp rồi nhìn chiếc hộp nổ tung trong không khí.
Và sự kích thích, cái cảm giác kích thích ấy,
đặc biệt là khi bạn là người châm ngòi, thật không thể diễn tả nổi.
Anh ra đó tham gia chiến dịch, tấn công mục tiêu,
sau đó kiểm tra xem mục tiêu đã bị tiêu diệt hoàn toàn chưa,
nếu quả bom nào thả không trúng hoặc không hiệu quả, anh sẽ biết ngay.
Rồi quay về và đáp xuống tàu sân bay ngay trong đêm. Uh, thật tuyệt vời.
Nó rất hồi hộp, và tràn ngập cảm giác thỏa mãn.
[Tiếng Việt]
- Lại máy bay. [Tiếng Việt]
[Phiên dịch #2] Máy đó là máy bay của Mỹ hay máy bay Việt Nam?
Không biết Mỹ hay Việt Nam Nó cứ bay qua thôi
[Phiên dịch #2] Cái này là sao, cái này là cái gì?
Chỗ nuôi heo.
[Tiếng Việt]
[Phiên dịch #2] Còn căn bếp ở đâu?
Chỗ này. Xây lên bằng gạch này.
Cái này lót. Cái này lót cho đỡ nóng.
[Phiên dịch #2] Bên kia là gì?
Bên đó trái bom.
Trái bom rơi xuống đó rồi nổ tung tất cả.
[Tiếng Việt]
Một chị chết, còn tôi với chị này là 2 chị em.
Vâng, 3 chị em ruột. Nhưng một chị chết rồi.
Chị này ở nhà này, Còn tôi ở nhà bên đó.
Nhưng giờ chỉ còn một đống xà bần. [Tiếng Việt]
[Phiên dịch #2] Lúc đó bà ấy bao nhiêu tuổi?
Chị chết 78 tuổi.
[Phiên dịch #2] Tại sao chết?
Bom. Bom đó. Nó thả bom,
đổ xuống chết.
[Tiếng máy bay phản lực bay qua]
[Tiếng Việt]
Buồn quá mà.
Chị chết mà nhà không còn nữa.
Tôi sang ở với chị này.
Giờ không có làm gì được,bị thương ở chỗ này.
Già rồi, yếu rồi không có cái gì mà ăn,
không có cái gì mà làm hết
[Thở dài]
[Tiếng máy bay phản lực bay qua]
[Coker] Anh sẽ không có thời gian cho những suy nghĩ riêng tư ...
khi anh bay trên kia với vận tốc 500-600 dặm một giờ.
Anh có thể gọi nó là cuộc chiến tranh điện tử.
Tôi không có thời gian để nghĩ về bất kì điều gì khác.
Nếu muốn, để sau này đi. Đây là công việc.
Đó là cách làm việc chuyên nghiệp.
Chúng ta có việc phải làm và ta thực hiện nó.
Chẳng bao giờ thấy người dân cả. Anh sẽ không bao giờ thấy --
Thỉnh thoảng cũng thấy những ngôi nhà khi anh ném bom quanh làng ...
hoặc ném bom thẳng vào làng.
Anh sẽ không bao giờ nghe thấy tiếng nổ.
Anh sẽ không thấy máu hay nghe thấy tiếng la hét nào. Rất sạch sẽ.
[Floyd] Anh chỉ làm công việc của mình. [Tiếng Việt]
Anh là chuyên gia trong lĩnh vực của mình.
[Chó sủa]
[Floyd] Tôi là một chuyên gia.
[Tiếng Việt]
[Phiên dịch] Sập hết rồi, bom, bom bay,
bom nữa.
Nói ông nghe, cũng như con chim mà có cái ổ.
Ngôi nhà nó đổ rồi,
như con chim về nhà thấy không còn ổ
Giờ biết ngồi đâu, biết làm gì bây giờ?
Đến con chim còn cần cái ổ để bay về
để ăn để ngủ.
Con người cũng vậy
Quay tao với mày nãy giờ đó.
Thả bom tá lả, giờ tới quay phim.
[Cha Chân Tín]
[Dịch] Chúng tôi đánh Tàu suốt 12 thế kỷ.
Chúng tôi đánh Pháp suốt 100 năm.
Và cuối cùng, khi người Pháp thua trận năm 1954 ...
trong chiến dịch Điện Biên Phủ,
người Việt Nam đã tự giải phóng mình khỏi ách ngoại xâm.
Nhưng đó cũng chính là lúc người Mỹ tới Việt Nam.
Đầu tiên chỉ từng nhóm nhỏ. Rồi ngày càng đông đảo, như một cuộc xâm lược,
một cuộc xâm lược của lính Mỹ.
Năm trăm ngàn lính Mỹ ở Việt Nam.
Và cuộc chiến này trở thành một cuộc diệt chủng.
Bắc và Nam Việt Nam ...
chiến đấu vì tự do, độc lập và thống nhất quốc gia của mình.
Đây là cuộc chiến chống lại Đế quốc Mỹ.
Cuộc chiến của chúng tôi là vì nền độc lập.
[Tiếng trống] ["Tiếng nhạc"]
Tất cả những điều chúng tôi làm chiều hôm nay chỉ để các bạn nhận ra rằng ...
không phải những huyền thoại, hiện về từ mù sương quá khứ.
Đây là những con người thật.
Khi họ vùng lên chống lại đội quân mạnh nhất thế giới,
họ cũng đã đánh cược tất cả những gì họ có:
nhà cửa, của cải, quá khứ và tương lai..
"Chúng ta gìn giữ những sự thật này, tự chúng là bằng chứng.
chứng minh mọi người sinh ra đều bình đẳng.
Rằng tạo hóa đã ban cho họ những quyền không ai có thể xâm phạm được.
Đó là quyền được sống, quyền tự do và quyền mưu cầu hạnh phúc. "
Khi các bạn đánh giá cuộc Cách mạng, những vấn đề và những thành công chúng ta đã đạt được
đó là một con đường hai chiều.
Vào thời điểm của cuộc Cách mạng, rất nhiều người dân ...
thực ra đã ở lại và chiến đấu bên cạnh người Anh.
Ở nhiều vùng, đó gần như là một cuộc nội chiến.
Rất, rất nhiều gia đình bị chia lìa.
Thomas Jefferson đã nói, "Cái cây Cách mạng" --
hay "Cái cây của tự do ...
được tưới tắm bởi dòng máu của từng thế hệ Cách mạng."
Và tôi tin rằng, dù có hơi cường điệu tí chút, điều đó đúng.
Chiến tranh đã lan tới hạt Westchester,
nhưng như vậy cũng là chúng ta đã có độc lập và có những trách nhiệm mới.
Người ta đang bắn giết và bị bắn giết. Điều đó đang xảy ra cùng lúc .
Chính trị ư?
Định hướng chính trị ư? Đừng nhắc tới những điều đó.
Bắn!
Chúng tôi chưa tìm thấy vũ khí. Chúng tôi vẫn đang tìm kiếm.
- Nó có vũ khí không? - Không, thưa ngài.
- Hắn có. - Gã này mang theo đạn.
Tôi sẽ băng bó cho anh ta.
[Tiếng xôn xao ...]
[Xôn xao]
[Ellsberg] Có những người đang sống trong rừng sâu,
sống dưới bom đạn, không được đền đáp gì, không gia đình
họ chấp nhận điều ấy bởi họ đang chiến đấu cho nền độc lập.
Bởi vì, trong trường hợp này, họ chiến đấu cho sự thống nhất ...
cuộc chiến của họ là một cuộc cách mạng.
[Tiếng liên lạc bộ đàm] [Tiếng rên rỉ]
[Tiếng rên rỉ lớn hơn]
Tất nhiên, danh nghĩa của chúng ta trong cuộc xung đột này ...
khi ở phía đối lập với cách mạng, chính là phản cách mạng.
Chúng ta chưa bao giờ thừa nhận điều đó.
Nhưng đó là những điều đang thực sự diễn ra.
Theo những bức thư và những báo cáo chúng ta có được ...
về thái độ của ông Hồ Chí Minh vào thời điểm năm 1946 --
tôi nhớ rằng ông đã viết 7 lá thư cho Chính phủ Mỹ mà không hề được trả lời.
Thật đáng buồn và thất vọng --
Khi đó, ông ấy đã tin rằng Hợp chúng quốc Hoa Kỳ ...
cũng sẽ đồng cảm và hiểu được mục đích của ông ấy khi tranh đấu cho nền độc lập ...
chống lại sức mạnh thực dân.
Và sau đó, ông ấy nhận thấy -- Anh biết đấy, ông ấy đã từng đọc ...
Ông ấy đã từng tới đây, đọc Hiến pháp và Tuyên ngôn Độc lập của chúng ta.
Ông ấy nghĩ chắc chắn Hoa Kỳ sẽ chú ý và ủng hộ đất nước mình.
Chúng ta có những bằng chứng rằng một trong những nỗi lo của ông ấy ...
là tất cả những điều này thật vớ vẩn --
Việt Nam thì ở rất xa, không mấy quan trọng với nước Mỹ.
Đất nước đó quá nhỏ để thu hút được sự chú ý của Hoa Kỳ.
Ông ấy đã chắc đinh ninh rằng ...
nếu chúng ta quan tâm đến Việt Nam, chúng ta sẽ tới và ủng hộ ông ấy.
Lịch sử sẽ ngoặt sang một hướng khác ...
nếu chúng ta thấy rằng chúng ta có mối quan tâm đặc biệt ...
đối với những nước thuộc địa như Việt Nam ...
đang chiến đấu giành độc lập.
Tôi nghĩ ông Hồ Chí Minh của thời điểm 1956,
sẽ chiến thắng mà không cần đến một cuộc bầu cử gian lận ở Nam Việt Nam.
Ông Hồ Chí Minh, ngay cả khi đã chết --
cũng có thể đánh bại bất cứ ứng cử viên nào chúng ta từng dựng lên ở Việt Nam.
Anh đã hỏi tôi về Bing - con trai cả của tôi .
Nó tốt nghiệp trường Harvard năm 1965.
Nó không phải là một người lính chính gốc.
Uh, nhưng nó nhận ra, tôi có thể chắc chắn,
nó nhận ra có những việc trọng đại cần phải làm,
và nó sẽ thực hiện những điều đó một cách trọn vẹn.
Và nó tham gia vào chiến dịch -- chiến dịch Minh River --
đó là một chiến dịch đột kích lớn. đem lại những nền móng cơ bản ...
cho khu vực ngay phía Nam Đà Nẵng dọc theo tuyến đường sắt.
Và họ chạm trán với hỏa lực mạnh của đối phương.
Và chiếc trực thăng bay trước nó,
đã bị, phải, bị pháo bị bắn hạ.
Khi chiếc trực thăng của nó bay tới nó cũng bị, uh ...--
Nó bị giết trong chuyến bay đó. Họ đã --
Và chiếc trực thăng nổ tung, với nó cùng những đồng đ..-- Nó đã chết.
Lái phụ của nó bị thương nặng.
Lúc đó, 12 trong số 15 hoặc 16 người trên máy bay ...
đã bị giết hoặc bị thương rất nặng.
[Tiếng Việt]
Cái này nhỏ chứ còn người lớn còn nhiều nữa.
Bom nhiều thì cần quan tài nhiều.
Một tuần lễ người ta dùng cũng tám - chín trăm. Bẩy đứa con tôi cũng chết rồi.
[Tiếng Việt]
Đây nhiều mà cũng ít hơn ở nhà quê.
Ở nhà quê chết còn nhiều nữa. Nhưng mà nhà quê không có cái này đâu.
Quan tài ở nhà quê không có. Cái này là tiền của Chính phủ cho.
[Tiếng Việt]
Vì sao trẻ con mới sinh ra đã chết?
Chất độc. Vì chất độc.
Máy bay rải chất độc xuống là người ta chết thôi.
Nó phá hủy nội tạng.
Rải chất độc, ném bom, rất nhiều người đã chết.
[Tiếng Việt]
Mỗi ngày, thấy lỗ bom xuất hiện càng nhiều.
Một ngày thả mấy trăm tấn bom, anh biết vậy là chết bao nhiêu người dân.
Nói nữa không được ...
sợ Chính phủ lắm.
[Tiếng nói chuyện]
- Nào. [Sụt sịt]
- Con trông rắn rỏi quá. - Mẹ thấy thế nào?
- Con đã làm gì thế?
- À, thì cạo râu.
- Mẹ thích nó dài hơn.
- Vậy giờ con đang làm việc gì?
- Trong khoảng một tuần nữa,
con sẽ phải trở lại quân ngũ.
- Sao cơ?
- Tại sao? - Ồ --
- Sau tất cả những gì họ đã làm với con?
- Ồ, đó là ...--
một lựa chọn giữa việc vào quân ngũ ...
hoặc, ừm, quay lại Canada.
hoặc, ừm, bỏ trốn.
- Điều này, uh, mẹ biết đấy, không thể xảy ra được --
- Con còn liên lạc với họ không? - Không.
- Không. Nhưng con được giúp đỡ rất nhiều.
- Con đã quyết định y như Mike.
- Sẽ khác đấy. - Con sẽ ra công khai.
- Chúng ta sẽ tham gia phiên điều trần đặc biệt của Quốc hội.
- Thật ư?
- Nó đã bắt đầu được chuẩn bị từ vài tháng rồi.
- Và -- - Mẹ có được đến đó ko?
- Tất nhiên. - Con sẽ đưa cả Ronnie tới nữa.
"Con đã biết mẹ nghĩ thế nào về quân đội rồi đấy.
Có những người ngẩng cao đầu khi con trai họ hi sinh ...
ở Việt Nam hay đâu đó.
Mẹ không thấy điều đó đáng tự hào.
Họ mất nhiều hơn tất cả những gì họ có được trong suốt phần đời còn lại.
Tôi là một trong số đó
Tôi nhớ rằng, khi tôi đang ngồi dưới chân đồi
trên một trong những chiếc tăng.
Tôi có một cây M-16, và một ít tạp chí.
Lúc đó có hai gã,
tình cờ đi ngang qua, như thế này, và rồi bùm!
tôi bắn hắn, và găm hẳn hắn xuống.
Gã người Úc đi cùng tôi cũng thừa nhận, anh biết đấy, tôi đã bắn hắn.
Tôi thấy rất hưng phấn. Tôi muốn làm như vậy thật nhiều lần nữa.
Tôi muốn không phải do chính trị thúc đẩy hay bất kì điều gì.
Không. Tôi không thèm quan tâm đến những thứ ấy.
Tôi muốn tiêu diệt chúng đơn giản vì chúng là đối phương, là kẻ thù.
Lũ man rợ. Hãy quét sạch chúng, tôi ra lệnh đấy.
Quét sạch chúng. Quét sạch chúng khỏi trái đất!
Chúng ta có bao giờ hiểu được những chủng tộc phương Tây đó không?
Đưa ta nào, *** Soon.
[Tiếng òng ọc]
Đồ quái vật!
Tôi đã muốn ra ngoài và giết vài gã da vàng, anh hiểu không?
Tôi thực sự không rõ nữa. Tôi đoán tôi đã hoàn toàn bị tẩy não,
vì tôi vẫn nhớ khi người ta gọi tôi là "Ê, Mông Lừa" ...
hoặc "Tù trưởng" và tới giờ họ vẫn gọi thế?
Trong trại huấn luyện, tôi là Ira Hayes.
Hoặc Ira Hayes hoặc Gã da đỏ, tùy thuộc vào tâm trạng của mọi người.
Và rồi sau đó, anh biết đấy, tôi đột ngột muốn ra ngoài và giết vài Gã da vàng.
Người ta đã huấn luyện để gạt bỏ cái nhìn mang tính cá nhân của mỗi người ...
đẩy họ vào một cái hố đen,
và nó nói với người Việt Nam rằng, người cần phải hiểu,
rằng Chúa đã quyết định thế, Người có mặt ở khắp nơi.
Nói cách khác, họ đã thay con mắt cá nhân bằng con mắt thấu suốt của Chúa,
ừm, và cả tình trạng hiện tại, quyền lực của chính quyền Sài Gòn cũng vậy.
Đây là thông điệp họ muốn chuyển tới người dân địa phương.
Thực tế là các cố vấn Mỹ không mấy bận tâm đến điều đó.
Nên họ sử dụng logo của đài CBS.
Anh biết đấy, biểu tượng của đài CBS?
Sau đó họ tiêu diệt tính cá nhân của mỗi người và rời bỏ anh ta ...
với tấm danh thiếp của mình.
Một lần, tôi được mời tham dự một chuyến càn quét đường không ...
trên một chiếc trực thăng cùng một số lính thủy đánh bộ Mỹ ở phía Tây Bắc Đà Nẵng.
Họ bắt được 2 người Việt Nam.
Và một người bị thẩm vấn bằng cách dùng dây cao su đánh anh ta ...
cùng một vài phương pháp tra tấn và hành hạ khác ...
cho tới lúc anh ta không thể nói năng, không thể trả lời được nữa.
Ví dụ như nếu muốn biết một thông tin nào đó, họ sẽ nói,
"Nếu mày không nói những gì chúng tao muốn biết,
chúng tao sẽ quẳng mày ra khỏi trực thăng."
Và tất nhiên anh ta không trả lời. Anh ta không hiểu họ nói gì.
Họ sử dụng thứ tiếng Việt lơ lớ, mà anh ta không hiểu nổi.
Nó giống tiếng Anh hơn là tiếng Việt.
Họ cho trực thăng bay lên --
và giơ anh ta ra ngoài khoảng không, chỉ giữ lại bằng hai khuỷu tay.
Họ làm như thế 3-4 lần. Cho đến khi anh ta khóc thút thít.
Khi đó, họ nói, ừm, đây sẽ là lần cuối.
Nếu anh ta vẫn không chịu khai báo, họ sẽ ném anh ta ra ngoài.
Người Việt bị bắt cùng anh ta bắt đầu cung khai,
tất cả những gì anh ta biết.
Mọi thông tin, chỉ để đổi lấy một điều.
Anh ta được sống.
Tôi không thể tưởng tượng được người ta có thể ném một người ra khỏi trực thăng.
Tôi không tin những việc thế này lại xảy ra. Cũng có thể có. Tôi không biết nữa.
Tôi chưa bao giờ được tận mắt chứng kiến.
Tôi đã từng thấy những người lính điên lên, và không thèm bắn gã người Việt đó,
mà chỉ lấy tay đấm hắn ngã ra ngoài.
[Tiếng Việt]
Có những chính khách Hoa Kỳ nói người Việt chỉ là những lũ mọi mắt hí.
Nước Việt Nam có 5000 năm lịch sử.
Đã có một nền văn hóa vĩ đại mà con người ngày nay ai cũng tôn kính
Tệ nhất là tôi không biết bọn chúng ở chỗ nào nữa.
Ở đâu đó, trong những ống cống, các rãnh nước.
Họ có thể ở khắp nơi. Chỉ còn cách hi vọng mình sẽ sống được tới ngày mai.
Tôi chỉ muốn được về nhà và lại tới trường. Chỉ thế thôi.
- Các anh có mất nhiều người không? - Một số.
Hôm qua chúng tôi cũng mất một người. Mọi thứ đều bốc mùi.
[Tiếng la hét]
Anh bạn cùng chung công sự với tôi đã chết.
Những chiếc phản lực bay qua. Mọi người reo hò, "Phản lực kìa! Diệt chúng đi.
Cho chúng nó biết thế nào là lễ độ." Anh biết đấy.
Bởi họ liên tục phục kích chúng tôi.
Và, chiếc chiến đấu cơ phản lực bay qua chúng tôi lại gào lên "Ê, phản lực, thịt chúng đi."
Máy bay lao bổ xuống tập kích khắp nơi. "Nào phản lực, thịt chúng!"
Và khi nó trúng đạn và lao xuống, tôi chỉ kịp thốt lên, "Ối chà."
Lúc đó, tôi nhìn rõ cả bình bom cháy của nó.
Chiếc máy bay lộn mòng mòng, trong không trung.
Mọi thứ đều lộn nhào hết cả. Nó rơi về phía chúng tôi.
Chúng tôi đều sửng sốt. Bình bom cháy đã trúng đạn, tôi túm lấy anh bạn
và giơ anh ta lên khỏi công sự như thế này này.
Chất cháy chảy xuống thành một hàng dài. Phủ lên tất cả chúng tôi.
35 người, gần như cùng lúc, bùng cháy. Rừng rực như một củ khoai trong lò.
Chất cháy vẫn chảy xuống từ 2 bên của anh bạn kia.
Anh ấy đã chết từ trước. Tôi chỉ nâng anh ta lên, dùng anh ta như tấm lá chắn.
Tôi bỏ anh ta xuống và nhảy lên khỏi công sự.
Tôi không biết tôi đã chui ra ngoài như thế nào nữa?
Chỉ biết chạy thôi. Quần tôi cũng cháy.
Cố tồn tại cho hết trận chiến mà không có đồ lót. Đồ đạc của tôi đã cháy hết.
Anh đã bao giờ thử đánh nhau mà không có đồ lót chưa?
[Tiếng súng]
Tôi phát ốm lên được. Tôi muốn được về nhà.
Đây là nơi khủng khiếp nhất chúng tôi phải chiến đấu từ khi đến Việt Nam.
Anh nghĩ có đáng để làm thế không?
Có. Tôi không biết. Họ nói chúng tôi đang chiến đấu vì cái gì đó. Tôi không biết.
Đêm qua, chúng tôi đã bình tâm lại.
Buổi lễ tưởng niệm 4 đồng đội thuộc đơn vị 2 ...
đã hi sinh những ngày qua.
Một trong số họ là lính cứu thương.
Buổi lễ chật kín người.
Chúng tôi cùng hát ba bài Thánh ca và rồi cùng cầu nguyện.
Tôi quay lại, nhìn thẳng vào những khuôn mặt đằng sau --
Tôi cảm thấy tự hào. Tự hào vì nước Mỹ ...
đã thực sự thăng hoa --
Trong cách họ nhìn nhận. Trong những quyết định của họ ...
sự cung kính của họ.
Dù thường ngày, họ là những sát thủ lạnh lùng trên chiến trường.
"Khi các bạn chiến đấu chống lại kẻ thù ...
và trông thấy quân địch có kỵ binh, xe ngựa đông một cách áp đảo,
đừng sợ. "
Chắc rằng chẳng ai trong chúng ta cho rằng sự có mặt của mình ở đây,
là để tham gia một trận bóng.
Chúng ta ở đây cũng không phải
để cầu nguyện cho chiến thắng.
Chúng ta tin vào chiến thắng.
Chúng ta tin nó sẽ tới với những ai chuẩn bị sẵn sàng.
Đây là những công việc thực sự nghiêm túc.
Đó là đức tin, và Chúa phù hộ chúng ta.
Chúng ta sẽ thực hiện điều đó đêm nay.
Đó là đức tin, và Chúa phù hộ chúng ta.
Tất cả chúng ta đều quan tâm đến những ván bài lớn.
Nhưng chúng ta còn có những cuộc chơi lớn hơn,
cuộc chơi lớn nhất của chúng ta chính là: Cuộc đời.
Có thể các bạn sẽ chiến thắng.
Chiến thắng trong những cuộc chơi lớn.
Nhưng quan trọng nhất, chính là chiến thắng trong cuộc chơi lớn nhất
mà chúng ta đang tham gia. Hãy cùng cầu nguyện.
[Tiếng hò hét] [Tiếng cổ vũ]
Ghi điểm rồi!
Vì chúng ta đã có những đứa trẻ được trang bị để bẻ gẫy mọi thứ .
[Tiếng la hét] - Giữ chắc, số 3 7.
- Chúng ta là số một! [Quốc ca Mỹ: "Cờ sao lấp lánh"]
Cậu phải bảo họ cậu luôn là số một.
- Cậu luôn là số một.
Ồ. Sao em không chỉ việc nói "Ồ"?
- Nói gì cơ? - "Tòi oi" (Trời ơi) nghĩa là "Ồ "?
- Trời ơi? - Ừ.
- "Tòi oi" và "Ồ" cùng cũng giống nhau mà,
- Nhìn tôi làm cô ta nổi mụn lên này. - Cậu làm cô ta nổi mụn à?
- Ừ. - Tôi tưởng tượng ra rồi. Ở đâu?
- Mỗi bên một cái. [Tiếng cười]
- Ở chỗ mà cô ta không thể che dấu nó. - Thật à?
- Nhìn này, thấy không? [Tiếng Việt]
Và đây nữa, cái thứ nhất ở đây.
- Mấy cái này thật kinh quá.
- Không làm được. - Nó ngỏm rồi.
- Nó không ngỏm đâu. Đánh thức nó dậy đi. - Không đánh thức nó dậy được.
- Tại sao?
- Gọi nó dậy. Nó vẫn chưa cứng lên. - Hử? Tại sao lại thế?
- Ừ . - 'Vì em không gọi nó dậy.
- Này, Charles. - Mọi chuyện ổn cả chứ?
- Ừ ừ, có điều cô này cứ tỏ ra cáu kỉnh với tớ --
- Cố lên nào, người anh em. - Hử?
- Tiếp tục với cô ta đi. - Tớ đang cố đây.
- Cậu biết gì về các cô gái ở đây không,
kiểu như là -- ờ thì cậu thường muốn làm những gì ...
trừ những lúc vui vẻ với họ.
- Thế nào? - Ừ.
- Em đúng là số một.
- Vú cô gái này thật đã quá cậu à.
- Của cô này cũng thế, nhưng cô ta không chịu cởi áo ngực.
- Thì cậu cởi ra cho cô ta.
- Cởi ra cho cô ta?
- Đúng rồi . - Đây, em sẽ không thích điều này đâu.
[Nói tiếng Việt] - Anh hiểu, anh hiểu em muốn gì rồi.
- Nào nào. Charles. Charles. - Gì thế?
- Hả? - Đến lúc rồi.
- Ồ, thôi nào đừng cáu, được không?
- Cậu hơi mất thời gian đấy
- Nào nào, bắt đầu thôi. - Để sau đi anh.
- Để sau à? Ừm!
- Này, nếu gái của tớ ở nhà mà thấy cảnh này, chắc cô ấy sẽ đánh tớ một trận mất.
[Tiếng máy bay phản lực bay qua]
[Tiếng nói chuyện]
Một đứa nữa. Gã này đây.
[Tiếng nói chuyện]
Xuống kiểm tra dưới hầm.
Kiểm tra nhanh và tiếp tục di chuyển.
Được rồi, làm nhanh lên.
Một số người thích, một số thì không.
Có những người chỉ coi đó đơn giản như công việc. Những chuyến đi bách bộ hàng ngày.
- Thế còn anh thì sao? - Tôi thích nó.
Ta biết rằng ông ấy sẽ có những điều vô cùng quan trọng để nói với các con,
nên ta muốn các con lắng nghe thật chăm chú ...
những gì ông ấy nói.
- Trung úy Coker. - Nếu một ngày các cháu phải tham gia chiến tranh,
hoặc không may, các cháu buộc phải tham gia một cuộc chiến,
các cháu sẽ nhận ra cuộc đời thật vô cùng đơn giản.
Vì điều duy nhất các cháu quan tâm lúc đó chỉ là sống hay chết.
Mọi thứ khác chẳng quan trọng,
bởi vì đột ngột, các cháu phải đánh cược mạng sống của chính mình.
Đó là điều sẽ xảy ra khi các cháu trở thành tù binh,
đặc biệt là tù binh chiến tranh.
Bởi vì chỉ có những gì các cháu được học mới giúp các cháu sống sót ...
những thứ các cháu học từ trước khi 10 tuổi.
Giờ các cháu có thể hỏi.
Chỉ cần giơ tay và đặt câu hỏi cho chú.
chú sẽ cố hết sức để trả lời.
- Chú cảm thấy thế nào sau khi chiến tranh Việt Nam chấm dứt?
- Chú cảm thấy thế nào sau khi chiến tranh chấm dứt ư?
Chú thấy thật tuyệt vời. Rất tuyệt.
Đó là một cuộc chiến dài và rất khó để thấu hiểu nó.
Nhưng chúng ta tới đó để giành chiến thắng.
Chú đã tình nguyện đi lính. Nếu phải đi một lần nữa, chú sẽ đi.
Và chúng ta muốn có được chiến thắng. Đó là điều quan trọng nhất.
Điều chúng ta thiết tha mong muốn, là chiến thắng trong cuộc chiến này.
Đã mất rất nhiều thời gian. Nên khi các chú biết rằng chúng ta đã chiến thắng,
các chú thấy rất tuyệt, vô cùng cực kỳ tuyệt vời.
- Ở Việt Nam mọi thứ thế nào ạ? - Ở Việt Nam mọi thứ thế nào à.
- À, nếu không nói về người bản xứ, thì mọi thứ đều rất đẹp.
Ừm, người dân ở đó rất lạc hậu và mông muội.
Họ chỉ giỏi làm mọi thứ lộn xộn thôi.
- Chú nghĩ thế nào -- - Chú ..., ừm --
- Chú nghĩ thế nào về những người, ừm,
đã đốt giấy gọi quân dịch và bỏ trốn sang Canada?
Chúng ta không đồng ý với họ. Họ làm thế là phạm pháp.
Đôi lúc người ta thật hèn nhát.
Nếu họ chỉ muốn rời nước Mỹ và tới Canada, tốt thôi.
Nhưng họ không thể trở về, họ không được phép trở về.
Họ nói, "Chúng tôi không thích đất nước của các anh, Chúng tôi không thích con người ở đây "
Họ nói những điều đó với chú và các cháu.
"Tôi không thích các bạn, tôi đi đây."
Ồ, được thôi. Chẳng có lý do gì để ghét họ cả.
'Vì đó cũng là quyền của họ, nhưng họ không thể quay về.
Thay vì giúp đỡ người Việt Nam,
Tôi thấy chúng ta trở thành đồng đảng của họ, phá hủy mọi thứ một cách có tính toán và hệ thống.
Người Việt Nam bị coi là kẻ hạ đẳng.
Chúng tôi gọi họ là "lũ mọi da vàng".
Cuộc sống của họ chẳng đáng đồng xu bởi chúng tôi đã được dạy phải tin rằng ...
Tất cả họ đều là những kẻ cuồng tín, ai cũng có thể là Việt Cộng ...
hoặc người có cảm tình với Việt Cộng, kể cả trẻ con.
Nhiều người trong chúng tôi, bắt đầu hiểu ra ...
qua những trải nghiệm ở Việt Nam ...
về chiều sâu của những lời dối trá và lừa lọc người ta đã nhồi nhét cho chúng tôi,
và cả người dân Mỹ, bởi chính những người đứng đầu đất nước.
Họ đã huấn luyện chúng tôi cách giết chóc mà không cần hỏi lý do ...
và phải ghét bỏ kẻ thù của chúng tôi, mọi người Việt Nam.
Họ đặt ra những khái niệm như "tỷ lệ giết," "tìm và diệt,"
"vùng bắn tự do," "khu vực an toàn," và đại loại thế ...
để che đậy sự thật về chính sách chiến tranh của họ ở Việt Nam.
Tôi không hối tiếc về hành động chống lại chiến tranh của tôi.
Tôi không thể làm gì khác vào lúc đó.
Nhưng cuộc sống lẩn trốn đã trở nên không thể chịu nổi với tôi.
Vậy nên hôm nay tôi ở đây để kêu gọi sự chú ý vào sự thật trong trường hợp của tôi ...
và cũng là trường hợp của 10 ngàn người giống như tôi.
Chúng tôi không phải là tội phạm để bị săn đuổi và tống giam.
Hơn nửa triệu lính Mỹ đã đào ngũ từ năm 1965.
Phần lớn trong chúng tôi ra đầu thú ...
để rồi bị tống vào tù với những lời cáo buộc nặng nề ...
mà họ phải mang theo suốt cuộc đời mình.
Thật mỉa mai khi những cáo buộc ấy lại xuất phát từ những người ...
đang hoạch định và thực thi một cuộc chiến diệt chủng ở Đông Dương.
Giờ đây, trong khán phòng này, Eddie Sowders đã xin ra đầu thú.
Anh ta nhấn mạnh, một cuộc sống lẩn lút với những điều kiện tối thiểu ...
vẫn đang hành hạ những người trốn quân dịch như anh ta ...
những người luôn phải sống trong sợ hãi.
Phát thanh viên Paul Udell, Kênh Tin tức NBC, ghi hình từ Washington.
- Âm thanh thế nào? - Lại lần nữa đi.
[Tiếng Việt]
- Chúng tôi xin nói với nhân dân Mỹ một cách vô cùng tôn trọng rằng ...
đây chính là cuộc chiến dài nhất và bẩn thỉu nhất của Mỹ.
Người Việt Nam chúng tôi chiến đấu chỉ để tự vệ.
Cuối cùng, người Mỹ buộc phải nhìn ra lẽ phải.
Nếu không, họ sẽ tự bị đánh bại bởi chính mình.
Việt Nam gợi cho tôi ấn tượng về một đứa trẻ,
một đứa trẻ đang lớn.
Nó lớn lên theo quy luật tự nhiên.
Đứa trẻ cần biết lẫy trước khi biết bò.
Cần biết bò trước khi biết đi.
Nó cần biết đi trước khi biết chạy.
[Tiếng Việt]
Người Mỹ có đánh ở đây mấy chục năm,
cũng không ăn được, không bao giờ.
Tôi nói với ông để nói về nói lại với Tổng thống Nixon.
Bên này, chừng nào còn cơm gạo, chúng tôi còn chiến đấu.
Hết cơm hết gạo rồi, chúng tôi vừa cày ruộng vừa đánh tiếp.
Thực ra tôi không biết nhiều chuyện ở đây.
Thực ra là càng biết ít càng tốt.
Cuộc chiến không ảnh hưởng nhiều lắm đến tôi.
Ý tôi là, với người Mỹ nói chung -- Cuộc sống diễn ra vẫn vậy.
Tay làm hàm nhai, tay quai miệng trễ thôi.
Chúng tôi đã được dạy dỗ là phải tuân theo chính phủ của mình,
và tôi sẽ đăng lính nếu tôi được gọi.
Thỉnh thoảng tôi cũng nghĩ về nó,
nhưng tôi muốn nghĩ về những điều đang diễn ra quanh tôi hơn.
Nó không ảnh hưởng đến tôi lắm.
Thật lòng nhé, tôi cũng không hiểu chúng ta đang chiến đấu với ai ở đây nữa.
Chúng ta chiến đấu với Bắc Việt Nam, phải không?
[Tiếng Việt]
Tôi bị dồn từ Dầu Tiếng sang ở Suối Dứa.
Rồi được phép trở về, tôi quay về ...
và ở lại Bến Chùa.
Bến Chùa thì lại lộn nhộn nữa.
Tôi dời đến Cổ Thạch.
Sau đó người ta lại dồn chúng tôi về Bến Chùa ...
làm tiều phu với nhau thôi.
Bỏ nhà, rồi cháy hết.
Một lần nữa, tôi lại bị chuyển về Cổ Thạch.
Tôi đã chuyển qua chuyển lại năm, sáu, bảy lần gì đó rồi.
Cuộc đời người dân chả bằng con ruồi.
Anh bắt rồi đập phát chết ...
thế thôi.
Bữa tiệc của các chính trị gia và nhà kinh doanh ngân hàng, Sài Gòn
[Tiếng Việt]
[Tiếng Việt] - Các bà các cô nghe này.
Có mấy cô gái trêu đùa nhau, một cô bị ngã lên bàn.
Cặp vú giả của cô làm mặt bàn vỡ luôn làm đôi.
Đến bàn mà còn vỡ, quả đấy mà đập vào mặt ông nào thì không biết làm sao?
[Tiếng Việt] - Này này, họ đang quay phim đấy, đừng nói tiếu lâm vô đây nha.
Ở Mỹ họ sẽ thấy mình kì cục.
[Tiếng Việt]
Chúng ta có 15 công ty rồi,
gồm cả công ty bảo hiểm lẫn công ty máy kéo.
Chúng tôi kinh doanh cả khách sạn, cả dịch vụ du lịch.
Chúng tôi là nhà phân phối độc quyền ô tô Ford ở đất nước này.
Và còn nhiều, nhiều thứ khác,
như một công ty chế biến dầu.
Chúng tôi cũng có cả công ty đóng chai. Nói cách khác, ừm,
chúng tôi tin tưởng vào tương lai của đất nước này,
chúng tôi tin rằng Việt Nam sẽ có một tương lai vô cùng tươi sáng.
và, chúng tôi tin rằng Việt Nam sẽ trở thành đất nước có thể sống được,
sẽ không rơi vào tay Cộng sản,
vì nếu không, các công ty đó sẽ bị quốc hữu hóa hết.
Chúng tôi luôn tính đến những nguy cơ.
Như là nếu giữ được Nam Việt Nam trong 3 hoặc 5 năm tới,
sẽ không ai đuổi kịp chúng tôi nữa.
Tôi vẫn chỉ như một con gà nhép chừng nào người ta vẫn còn trục lợi từ chiến tranh.
Ừm, tôi ...
uh, xây dựng tập đoàn này vì từ khi tôi ở Paris,
Tôi đã nhận ra hòa bình đang đến, dù chúng ta có muốn hay không.
Vì thế, tôi về nhà để chuẩn bị cho hòa bình.
Tất cả các công ty của tôi đều được xây dựng để chuẩn bị cho thời bình ...
và cho những tăng trưởng kinh tế khi hòa bình đã lập lại.
Chúng tôi có cơ sở hạ tầng xây dựng khách sạn, các công ty du lịch, đại loại thế.
Tất nhiên, hiện giờ vẫn chưa có tour du lịch nào ở Việt Nam. Nhưng rồi sẽ có.
Chúng tôi sẵn sàng cho những điều đó.
[Tiếng mài, gõ]
Anh có thấy thoải mái không?
[Nhạc] ** Lá cờ sao lấp lánh **
** Phấp phới tung bay **
- Nó có vừa không? ** Ở vùng đảo xa **
** Qua vùng biển xa **
** Lá cờ đang tung bay **
** Cho người đã chiến đấu và hi sinh nơi ấy **
** Và cho người đã muốn được tự do **
** Chỉ những người anh hùng của chú Sam **
** Mới dám tới nơi đó **
- Đứng lên nào. ** Đừng nó rằng điều đó là sai trái **
** Để có được **
Giữ thẳng. Cứ coi như đó là đôi chân anh ấy.
Giờ thử đi đi.
** 'Bởi lá cờ đang tung bay nơi ấy **
** Cho bạn và cho tôi ... ** - Không đủ cao à?
Ồ, mọi thứ chẳng có gì phức tạp. Chúng tôi đang đi --
Chúng tôi đang đi tuần thì bị rơi vào trận địa phục kích.
Sáu, bảy đồng đội của tôi bị thương.
Bị phục kích bởi cả một tiểu đoàn, người ta nói vậy.
Và đó là một trong những trận phục kích lớn nhất dịp tết năm đó.
Có 2 hoặc 3 cứu thương ra giúp chúng tôi, nhưng rồi họ cũng bị thương.
Cuối cùng chỉ còn một người duy nhất tới và đưa chúng tôi ra.
Sau đó, tôi không gặp lại bất kì đồng đội nào, trừ một hoặc hai người.
Mọi chuyện chỉ có thế.
Phần lớn những người tôi còn giữ liên lạc là những người tôi gặp ở quân y viện.
Họ thường tổ chức họp mặt, mỗi năm một lần.
[Tiếng gõ]
Chuyện chỉ có thế. Chả có gì nhiều để kể.
Hôm nay chúng ta ở đây chỉ vì một mục tiêu, tôi không quan tâm đến những điều khác.
Tôi không thèm quan tâm đến kết quả trận đấu nữa.
Tôi đếch thèm quan tâm đến bất kì điều gì.
Trừ một điều duy nhất, đó là chúng ta sẽ cho bọn chó đó biết niềm kiêu hãnh của Masillon ...
rằng chúng ta sẽ tới và thể hiện tinh thần nỗ lực Masillon.
Này cậu làm cái đếch gì thế? Cậu đang làm gì?
Nhận lấy! Mẹ kiếp, Tony!
Đừng để chúng đánh bại chúng ta! Đừng để chúng đánh bại chúng ta!
Tiến lên! Cho chúng thấy niềm kiêu hãnh của Masillon.
- Nào! Đi thôi! - Đi thôi!
- Tiến lên! Tiến lên! [Tiếng la hét]
[Đám đông hò reo]
Bắt hắn! Bắt hắn!
* Phòng thủ, phòng thủ *
* Phòng thủ, phòng thủ, phòng thủ **
Đừng phạm sai lầm.
Tôi không muốn người nào ở đây ... [nhấn mạnh]
trở về nhà và nghĩ khác đi.
Chúng ta sẽ chiến thắng.
Tết Mậu Thân - 1968
[Rung chuyển, Tiếng trẻ con khóc]
Đi, mẹ kiếp! Đi!
[Phát thanh viên] Từ tết nguyên đán Mậu Thân,
Việt Cộng và quân Bắc Việt đã chứng tỏ họ có đủ khả năng ...
thực hiện những cuộc tấn công quân sự lớn và ấn tượng ...
mà ngay cả người Mỹ ở đây cũng không dám mơ mình làm được.
Cho dù Việt Cộng có thể duy trì đợt tấn công này lâu dài,
dù cuộc chiến có dẫn tới đâu,
việc chiếm giữ Tòa Đại sứ Mỹ tại Sài Gòn trong suốt 7 giờ ...
sẽ trở thành biểu tượng truyền cảm hứng cho Việt Cộng sau này.
Phóng viên Don North, kênh ABC Tin tức, tường thuật từ Đại sứ quán Hoa Kỳ tại Sài Gòn.
Tôi biết, cũng như trường hợp trận Bulge trong Thế chiến II,
sau khi kẻ thù đã tự phơi bày bản chất, chúng ta sẽ đánh bại chúng.
Chúng sẽ dần trở nên yếu đuối hơn, và chúng ta lợi dụng điều đó.
Dù nếu sử dụng, ừm,
sức mạnh quân sự tối đa, chúng ta có thể, nhanh chóng đánh bại quân địch,
bằng ném bom, bằng dùng thủy lôi phong tỏa các quân cảng ,
bằng cách cắt đứt đường tiếp tế đạn dược của địch,
bằng cách tấn công và quét sạch mọi nơi trú ẩn của địch,
kẻ địch sẽ không còn lựa chọn nào khác ...
ngoại trừ việc tự thích nghi với hoàn cảnh.
Từ đầu năm 1968,
Tướng Westmoreland cần thêm 206.000 quân.
Hàng ngày chúng tôi vẫn liên tục chạm mặt nhau ở Lầu năm góc.
Một lần tôi hỏi các Tham mưu trưởng Liên quân,
"Theo ông chiến tranh sẽ còn kéo dài bao lâu nữa?"
Không ai trả lời được.
"Ừm, vậy thì theo các ông liệu 206000 quân đã đủ chưa?"
Cũng không ai biết.
"Ừm, vậy chúng ta sẽ gửi thêm quân sang đó chứ?" "Ồ, rất có thể."
"Trong sáu tháng?" "Chúng tôi không chắc."
"Một năm? Hay 18 tháng?"
Tôi không nhận được câu trả lời cho những câu hỏi đó.
Sau 4 ngày chất vấn,
cuối cùng, tôi hỏi những câu rốt ráo,
"Đánh giá thật khách quan, liệu có ai trong số các ông
nhận thấy tinh thần quân địch đã trở nên suy yếu không?"
Ồ, họ trả lời, "Không, chúng tôi đoán thế."
"Họ vẫn tiếp tục đưa quân vào Nam qua Đường mòn Hồ Chí Minh phải chứ?"
"Phải, và thậm chí mỗi ngày một nhiều hơn."
"Thế còn những trận ném bom? Chúng ta đã đặt niềm tin vào những trận ném bom.
Bom đạn của chúng ta không ngăn nổi họ ư?" "Không."
"Những trận ném bom của chúng ta tiêu hao được bao nhiêu lực lượng địch?"
"À, vào khoảng 10 đến 15 %."
Tôi nhớ tôi đã hỏi một câu.
"Nếu một chỉ huy Bắc Việt ở miền Nam cần 1000 quân --"
Họ nói, "Vâng?"
"Nếu ông ta đòi 1200 quân,
Thì 1000 quân vẫn sẽ tới nơi phải không?"
"Đúng thế."
"Vậy là ông ta có số quân ông ta muốn." "Ừ thì, đúng vậy."
Cái kiểu chất vấn này --
Cuối cùng, cuối ngày thứ tư trong 5 ngày,
Tôi phải nói rằng suy nghĩ của mình ...
đã trải qua cả một cuộc cách mạng.
[Bài hát Hãy cho hòa bình một cơ hội] * Những gì chúng tôi đang kêu gọi *
* Là hãy cho Hòa bình một cơ hội *
* Những gì chúng tôi đang kêu gọi *
* Là hãy cho Hòa bình một cơ hội *
Nào mọi người!
* Những gì chúng tôi đang kêu gọi *
* Là hãy cho Hòa bình một cơ hội *
* Quyền lực cho nhân dân! Ngừng chiến tranh! *
* Quyền lực cho nhân dân! Ngừng chiến tranh! *
Chừng nào Tổng thống Hoa Kỳ ...
còn là vị Tổng tư lệnh ...
của bộ máy chiến tranh lớn nhất trong lịch sử loài người,
với căn cứ ở mọi lục địa,
chúng ta còn gặp phải rắc rối.
Kẻ thù của chúng ta chính là khi quân sự lấn vào đời thường.
Kẻ thù của chúng ta chính là Chủ nghĩa đế quốc Mỹ.
Đây là lúc để thức tỉnh.
Đối phương đã phát khùng sau đợt tấn công Tết Mậu Thân.
Cũng như 2 đấu thủ quyền anh trên sàn đấu.
Một người đã nổi cơn thịnh nộ,
nhưng người chiến thắng thực sự ...
lại sẽ là người còn lại.
Do đó,
Tôi sẽ không ủng hộ ...
và sẽ không chấp nhận ...
đề cử của Đảng tôi cho Tổng thống ra tranh cử một nhiệm kỳ nữa.
Tôi không nghĩ rằng chúng ta đang giúp đỡ họ.
Tất cả những gì chúng ta làm chỉ là tàn phá.
Không, chúng ta không hề giúp đỡ họ.
Là một con người, tôi nghĩ không cần phải tới đó và làm những việc đó.
Tất nhiên, người ta có thể nói ai cũng có thể phạm sai lầm.
Chính phủ cũng có thể chứ sao?
Các ông đã đẩy chúng tôi vào cuộc chiến và hô "Nào, các chiến binh, hãy chiến đấu ở Việt Nam,"
và những điều đại loại thế suốt từ năm 1965 cho đến 1968.
Giờ năm 1968 tới và lại "Ê anh em, về nhà thôi", thật ngu ngốc.
"Và đừng nói gì về chuyện đó, 'vì chúng tôi không muốn nghe đâu ...
'nó làm cho bữa tối trở nên ảm đạm."
Mẹ kiếp, còn chúng tôi đã có hàng năm ảm đạm.
Nó làm người ta thấy ảm đạm ở ngay chỗ người ta chết, anh thấy không?
Tất cả đều cứt đái. Không muốn nghe nhắc đến à? Tôi sẽ nói đi nói lại hàng ngày.
Làm các ông ngồi không yên và mửa ra hết cả bữa tối, hiểu không?
Bởi các ông đưa tôi đến đó, rồi giờ lôi chúng tôi về ...
và các ông muốn quên nó đi để sau này những điều như thế lại tiếp diễn.
Bố khỉ, không. Á à . Các ông sẽ phải nghe tất cả.
Nghe mỗi ngày, chừng nào các ông còn sống, vì tôi cũng phải sống chung với nó tới cuối đời.
Buổi sáng khi tôi thức dậy, khi John thức dậy,
khi những anh bạn đang ngồi kia thức dậy,
ruột gan họ quặn đau vì họ đã bị thương vào đó.
Tôi đặt tay và chân lên vì chúng không còn ở đó nữa, hiểu không?
Nào, bạn tôi có một cái lỗ trên bụng. Anh ta không thể làm việc được nữa, hiểu không?
Làm gì đó đi. Làm mọi thứ biến mất đi xem nào?
Làm mọi thứ biến mất cùng bản tin lúc 6 giờ sáng.
Tắt TV hoặc chuyển sang kênh khác.
Xuống địa ngục với điều đó đi. Điều đó ở ngay đây và nó có thật.
Mọi thứ sẽ lại diễn ra y như thế trừ khi những gã đó chịu nhấc mông ...
và nhận ra những gì đã diễn ra.
** Quyền lực cho nhân dân **
** Quyền lực cho nhân dân **
Đất nước đã sẵn sàng vượt qua những lời phán xét về cuộc chiến này.
Những kẻ phán xét, tôi nghĩ, đều không khôn ngoan và có đạo đức ...
và không quan tâm tới lợi ích của đất nước này ...
và vì thế, mọi thứ phải đi dến kết thúc.
[Tiếng vỗ tay, hò hét]
Trong suốt 20 năm, đầu tiên là người Pháp, và sau đó là nước Mỹ ...
đã được tiên đoán về chiến thắng ở Việt Nam.
Năm 1961 và 1962,
cũng như 1966 và 1967,
người ta đã nói thủy triều đã lên cao,
đã có ánh sáng ở cuối đường hầm,
những người lính của chúng ta sẽ sớm được về nhà,
chiến thắng đã cận kề, kẻ thù đang mệt mỏi.
Một lần, năm 1962,
chính tôi cũng đã từng dự đoán như thế.
Nhưng 20 năm qua, chúng ta đều đã sai.
Lịch sử xung đột giữa các quốc gia ...
chưa từng bao giờ có những chuỗi sai lầm dài dằng dặc ...
như những gì chúng ta đã làm ở Việt Nam.
Tôi mới nhận ra một phương châm chính sách mới,
thức cả đêm cùng Adam Walinsky và Peter Edelman,
chuẩn bị diễn văn cho Robert Kennedy ...
diễn văn cuối cùng của ông ấy, tại chính San Francisco này ...
trong buổi tiệc trưa của với một thương nhân Việt Nam.
Tôi thức dậy với một vài sửa chữa cuối cùng trong buổi sáng ...
và bắt tay ông ấy trong chiếc áo choàng tắm mà ông mặc.
rồi Tổng thống rời khách sạn Ambassador và lên một chiếc xe.
Chúng tôi không ngờ rằng người ta lại có thể tới nơi đó một cách thật dễ dàng ...
và hạ sát ông ấy từ đó.
Trong hội thảo về bài học Việt Nam,
tất nhiên, sáng đó tôi đã biết Robert Kennedy đã chết.
Ừm -- [thở dài]
Nên -- [hắng giọng]
Nên, ừm --
Đó là cách đến khiến cho thật nhiều người bỗng cảm thấy bất lực.
[Thở dài]
nên, ừm,
dường như không còn cách nào để thay đổi đất nước này.
[Tiếng súng máy]
[Tiếng trao đổi]
[Tiếng súng tiếp tục]
[Clifford] Chúng ta đã đi trên con đường này thật nhiều năm,
tôi đã cảm thấy mình thật mạnh mẽ khi mọi chính sách vẫn còn đúng đắn,
tôi thấy quá khó để thay đổi.
Giờ tôi đã biết Thuyết Domino là một học thuyết sai lầm.
Tôi đã biết lẽ ra chúng ta không nên dính dáng vào đây.
Với những gì tôi đã dính dáng,
dù có chuyện gì đi nữa, tôi cũng không hề ngần ngại ...
khi nói rằng tôi đã vô cùng sai lầm ...
trong thái độ của tôi với Việt nam.
... chiến đấu trên bộ,
Huân chương Chữ thập Anh dũng, với một ngôi sao bạc
Dũng cảm khi chiến đấu,
Bốn huy chương không quân, và dải băng "Tôi đã tới đó".
[Tiếng reo hò cổ vũ]
Có một đại tá bay ngay phía trên tôi, ông ta sà xuống ...
và hô, "Chiếm ngọn đồi, chiếm ngọn đồi, chiếm ngọn đồi."
Nên tôi gặp người chỉ huy đơn vị xe tăng ...
và nói, "Này, hãy lấy 3 xe tăng ...
yểm trợ cho Quân lực Việt Nam Cộng Hòa tiến lên chiếm đồi?
đặt hỏa lực yểm trợ từ phía sau."
Ông ta trả lời, "Được." Tôi đi cùng lính VNCH và bảo "Bay thôi."
Vậy là tôi theo sau chiếc tăng dẫn đầu ...
và bắt đầu tiến lên đồi.
Mọi chuyện đều ổn, cho đến khi chúng tôi gặp hỏa lực địch.
lúc đó, quân VNCH bắt đầu tản ra.
Đó cũng là lúc tôi trúng đạn.
Tôi kêu, "Lạy Chúa. Mình dính rồi!" Tôi không tin nổi vào sự thật đó.
"Không thể tin được. Tôi bị trúng đạn."
Và ý nghĩ đầu tiên của tôi lúc đó ...
là về Kay, bạn gái tôi.
Nghe có vẻ hơi hâm,
nhưng ý nghĩ của tôi lúc đó là "Cô ấy giết mình mất".
Anh biết đấy, tôi sắp ngoẻo đến nơi mà lại lo rằng cô ấy sẽ giết tôi mất.
Sau đó tôi đã nhận ra mình chẳng có gì phải lo, vì mình đang chết.
Xong chuyện. Mà vì cái gì, anh biết đấy?
Ý nghĩ tỉnh táo cuối cùng của tôi ...
là "Không thể tin nổi. Mình đang đi đứt.
Trên mặt đất bẩn thỉu này, mình đang chết ...
và tôi đếch thể nào tin nổi."
Bobby đã từng là vận động viên lướt ván, anh ấy cũng từng là đô vật,
cả vận động viên chạy cự ly dài nữa.
Chúng tôi đã nhảy với nhau. Anh ấy rất nhanh nhẹn. Nhanh nhẹn, linh hoạt.
Chúng tôi đều đầy sức sống.
Và giờ họ bảo tôi, anh ấy bị liệt toàn thân.
Anh ấy không thể tin vào điều đó, tôi cũng không thể tin. Giờ đây ...
Bobby không thể làm bạn trai. Không thể làm người chồng. Chẳng thể làm gì.
Điều đó, nó rất ...
[Thở dài]
Đó là một cú giáng quá mạnh.
[Muller] Điều tổn thương nhất là, --
và đây là một điều thực sự cá nhân
Đúng, sai hoặc chả khác gì, dù sao đó là những gì tôi cảm thấy.
Khi tôi còn ở trong lực lượng Lính thủy đánh bộ,
Tôi trong Trại của Lính thủy đánh bộ ở Washington --
Họ dùng các ký hiệu để gọi nhau.
Họ huấn luyện Lính thủy đánh bộ ở đó.
Tôi đã đứng thật tập trung trong bộ quân phục ...
còn họ chơi bài "Thánh ca của Lính thủy đánh bộ".
Sau đó là bài "Cờ sao lấp lánh."
Và tôi bắt đầu khóc.
Tôi khóc vì cảm thấy thật tự hào được là một người Mỹ.
Thật tự hào được là lính thủy đánh bộ ...
và trong bộ quân phục, đứng nghiêm.
Đó là một vinh dự lớn với tôi ...
trên đường đời, và --
Chuyện đó đã qua
Và nó thực sự là một vết thương đối với tôi.
Đó là điều làm tôi thấy cay đắng.
** Johnny, lấy súng đi, lấy súng đi, lấy súng đi **
** Mang nó theo và đi, mang theo đi , mang theo đi **
** Nghe họ đang gọi bạn và tôi **
** Những đứa con của độc lập **
** Tới kia, tới kia **
** Hãy chuyển lời Hãy chuyển lời tới nơi đó **
** Rằng người Mỹ đang tới, người Mỹ đang tới **
** Trống rộn ràng khắp nơi **
** Hãy chuẩn bị, cầu nguyện đi **
** Hãy chuyển lời Hãy chuyển lời để rồi chú ý **
** Chúng ta đang tới Chúng ta đang tới **
** Và chúng ta sẽ không trở về khi mọi thứ vẫn chưa kết thúc **
[Tiếng súng máy]
Ha! Không nghĩ ra chúng tao sẽ ở đây à, lũ chuột bẩn thỉu kia!
Chúng ta vẫn ở đây! Chúng ta luôn luôn ở đây!
** Hãy chuẩn bị, hãy cầu nguyện đi **
** Hãy chuyển lời Hãy chuyển lời để rồi chú ý **
** Chúng ta sẽ tới Chúng ta đang tới **
**Và chúng ta sẽ không trở về khi mọi thứ vẫn chưa kết thúc **
Từ năm 1950, Truman đã dối trá ...
về bản chất cũng như mục đích của sự dính dáng của người Pháp,
trong cuộc chiến chiếm lại thuộc địa Việt Nam ...
mà chúng ta đang cổ vũ và hỗ trợ.
Eisenhower cũng dối trái về lý do ...
và bản chất sự dính dáng của chúng ta với Diệm,
và sự thật rằng quyền lực của ông ta, về cơ bản,
dựa trên sự hỗ trợ của Mỹ, tiền của Mỹ, và chẳng dựa trên bất kỳ điều gì khác.
Kennedy dối trá về mối quan hệ mà chúng ta có ở đó,
về sự dính dáng quân sự của chúng ta,
và về những cố vấn Mỹ ở đó đã khiến cho sự dính dáng càng sâu hơn.
Tổng thống Kennedy dối trá về ...
mức độ dự phần của chúng ta trong cuộc đảo chính lật Diệm.
Tổng, ừm -- Johnson, tất nhiên, cũng chỉ toàn dối trá ...
về những khiêu khích của Bắc Việt Nam đối với chúng ta ...
trước và sau sự kiện Vịnh Bắc bộ,
về kế hoạch ném bom rải thảm Bắc Việt Nam,
và bản chất việc ...
tăng dần quân Mỹ tới Việt Nam.
Nixon, như chúng ta đã biết,
dối trá và lừa lọc công chúng Mỹ ...
ngay từ tháng đầu tiên ông ấy đắc cử trong thời gian chúng ta ném bom Campuchia ...
và Lào, chiến dịch tại Lào,
lý do chúng ta xâm lăng Lào và Campuchia,
và viễn cảnh dùng thủy lôi phong tỏa cảng Hải Phòng năm 1972,
đã được hình dung ra từ năm 1969.
Công chúng Mỹ bị lừa dối từ tháng này qua tháng khác ...
bởi từng người một trong số 5 vị Tổng thống đó.
Đó là sự cống hiến cho công chúng Mỹ
rằng các nhà lãnh đạo nhận ra mình đang bị lừa dối.
Người ta không được cống hiến bằng cách lừa dối công chúng.
Chúng ta chấp nhận một kế hoạch ...
rằng chúng ta sẽ phối hợp với Nam Việt Nam ...
rút hết các lực lượng Mỹ đang ở đó ...
và thay thế bằng quân đội Nam Việt Nam ...
một cách có thứ tự, có lịch trình định sẵn.
Việc rút quân này do chúng ta đang ở thế mạnh chứ không phải thế yếu.
Và quân lực Nam Việt Nam càng trở nên mạnh mẽ hơn,
tỷ lệ quân Mỹ rút đi sẽ càng lớn hơn.
[Tiếng Việt]
Chúc mừng tiểu đoàn 332 ...
vì những chiến thắng gần đây của các bạn với Việt Cộng.
Chúng ta tự hỏi, "Bao giờ chúng ta có hòa bình tại đây?"
Và tôi nói với các bạn, nếu đuổi được Việt cộng về Bắc,
sẽ không còn chiến tranh ở những thôn làng này.
Dựng lại nhà cửa.
Giúp đỡ người dân.
Giải thoát ngôi làng khỏi Việt Cộng ...
sẽ không còn đau thương và tàn phá nữa..
cho chính chúng ta và đồng bào của chúng ta.
[Tiếng Việt]
- Ôi, ông bạn.
- Dạo này thế nào? Rất mừng được gặp lại. - Mới quay lại à?
- Ừ. Cậu thế nào? - Rất vui được gặp lại.
- Ông thế nào? - Trung, lâu rồi mới gặp.
- Rất hân hạnh, thưa sếp. - Anh dạo này ổn chứ? .
- Tôi vừa đến chiều nay. - Mọi thứ yên tĩnh quá nhỉ?
- Trừ lần trước, cái lần mà -- - Lần phóng tên lửa ấy hả?
- - Ừ.
- Tuyệt. Tôi đã đọc trên tạp chí Sao và Vạch. (Tạp chí của quân đội Mỹ)
- Tiểu đoàn này là một trong những minh chứng về thành công của chúng ta ở đây.
- Chúng ta thực sự, ừm -- có rất nhiều vấn đề.
- Chúng ta mới trao tặng, bốn sao ...
và năm Ar-Comms với V-device tuần này ...
cho chỉ huy tiểu đoàn, ba sĩ quan và năm người lính.
- Chúng ta còn có sáu giải thưởng N-pac ...
dành cho lần hành quân tối thứ Bảy ...
ta giết được 6 Việt Cộng, thu 9 vũ khí.
- Tuyệt vời.
- Ông ấy đã làm chỉ huy trinh sát của tiểu đoàn 263 ...
ở vị trí đó, ông ta đã làm việc thực sự hiệu quả.
Họ chuyển ông ấy sang đây.
Trong khoảng 10 ngày hoặc 2 tuần, ông ấy đã hoàn toàn thay đổi được tình hình.
Tiểu đoàn được đặt dưới quyền chỉ huy của một thiếu tá kém cỏi.
Ngay cả chỉ huy đại đội ...
cũng thường khóc lóc và quẳng cả vũ khí.
Mười ngày sau họ có một cuộc chạm trán với Việt cộng ...
trong 3 ngày, họ tiêu diệt 42 tên, phía họ không mất người nào.
Ông ta làm được điều đó với đội ngũ thuộc cấp khá hạn chế.
Mặc dù một số người của ông ấy, như thiếu tá tre trẻ kia, Thiếu tá Yuk --
cũng là một gã hàng khủng.
- Anh ta vừa nghe thấy tôi nhắc đến tên đấy. - Này.
[Tiếng Việt]
Chẳng có gì đáng ngạc nhiên nếu ở một đất nước rất nghèo ...
bạn có thể dễ dàng tìm được những người sẵn sàng khoác bộ quân phục ngoại quốc.
Điều khiến chúng tôi sửng sốt,
điều chúng tôi chưa bao giờ đoán trước hay hiểu được,
là làm thế nào mà những nhà lãnh đạo Cộng sản Việt Nam ...
có thể tìm được đủ số người sẵn sàng chịu sống trong các địa đạo,
mặc quần đùi rách, chiến đấu chẳng vì cái gì cho riêng mình
năm này qua năm khác dưới làn mưa bom đạn Mỹ.
Cuộc chiến mà một bên được tài trợ hoàn toàn ...
về vũ khí, quân trang, quân dụng từ nước ngoài ...
không phải là một cuộc nội chiến.
Những kẻ ngoại quốc duy nhất ở đất nước đó ...
là những kẻ được chúng ta hỗ trợ tài chính trong nửa đầu cuộc chiến ...
và chính chúng ta, trong nửa sau.
Về cơ bản, chúng ta không muốn thừa nhận ...
mức độ dính líu của chúng ta ở đó.
Chúng ta không muốn thừa nhận đó là cuộc chiến của chúng ta,
bởi vì như vậy thực ra là thừa nhận thương vong của các bên tham chiến ...
đều là kết quả các chính sách của chúng ta.
Câu hỏi sẽ là "Có phải chúng ta đã chọn nhầm bên chiến tuyến ...
trong cuộc chiến của người Việt Nam?"
Chúng ta không chọn nhầm.
Chúng ta chính là phía sai lầm.
Ngài chính là minh chứng, rằng ngay cả trong góc của thế giới,
lòng yêu nước vẫn là mệnh lệnh cao cả nhất.
Ngài đã được trao một trách nhiệm lớn lao là xây dựng lại đất nước ...
với mức độ cố gắng cao nhất, với nghệ thuật chính trị cao nhất.
[Tiếng Pháp]
[Tướng Nguyễn Khánh] Tôi có hai khả năng.
Hoặc ngừng phản kháng những chính sách của Washington --
Mỗi buổi sáng đều phải nói, "Vâng, Thưa ngài."
Hoặc tôi phải từ chức.
Anh nên biết rằng là một người lính, tôi hiếm khi chịu phục tùng.
thực ra là không bao giờ.
Tôi chọn phương án thứ hai. Tôi từ chức.
[Tướng Maxwell Taylor] Về phía người Việt Nam,
Tôi có thể nói điều khích lệ lớn nhất chính là ...
lời hứa của chính phủ Tướng Nguyễn Khánh.
[Tiếng Pháp]
Qua hệ thống bảo vệ của Phủ Tổng thống,
chúng tôi ghi âm mọi cuộc trao đổi với bên ngoài.
Mọi cuộc điện đàm.
Và thật may mắn, trong số những cuốn băng ghi âm đó
Tôi vẫn còn giữ cuốn băng mà chúng ta có thể nghe rõ ràng ...
Tướng Taylor ...
bày tỏ rõ ràng rằng ông ấy muốn tôi, Tướng Nguyễn Khánh,
rời khỏi Việt Nam.
- Ông có thể cho chúng tôi nghe được không? [Tiếng Pháp]
- Được. Hi vọng nó vẫn còn chạy tốt.
- Tướng Taylor đây. - Ừm, tôi là tướng Khánh.
- Ngài khỏe chứ? Rất hân hạn được nói chuyện với ngài.
- Ừm, tôi nói tiếng Pháp được không?
- Được, nhưng xin ngài nói chậm thôi.
- Về cuộc nói chuyện của chúng ta hôm qua ...
- Vâng?
- Ngài muốn tôi rời bỏ vị trí lãnh đạo đất nước ...
- Và ngài vẫn quyết định tôi phải đi khỏi nước mình?
- Phải, đúng thế.
- Chiều nay tôi sẽ gọi lại cho ngài. - Tạm biệt
Thưa ngài Tổng thống, thưa quý ông và quý bà,
như thông cáo chung của chúng tôi đã nói,
Tổng thống Thiệu và tôi đã có những trao đổi mang tính xây dựng ...
với cách thức chúng tôi sẽ làm việc với nhau trong những năm tới,
về chương trình hòa bình,
giờ chúng ta có thể hi vọng vào một tương lai sán lạn hơn,
không chỉ cho Việt Nam Cộng hòa,
mà cho tất cả các nước Đông Dương.
Tài trợ của Mỹ cho Nam Việt Nam: 2 tỷ đôla mỗi năm.
Tù nhân được ra khỏi khu Chuồng cọp của Nam Việt Nam
Các ông bảo vệ thứ tự do gì ở đây ...
trong khi các ông tống vô số đồng bào của chúng tôi vào tù ...
mà không một lời buộc tội, không một lý do nào?
Chỉ vì các ông muốn chúng tôi có tự do?
Các ông cho chúng tôi thứ tự do gì vậy?
Chúng tôi biết, chúng tôi sẽ chỉ có tự do nếu chúng tôi chiến đấu vì nó.
Nhưng ở đây, chúng ta chiến đấu cho cái gì?
Cho nhà tù à?
[Cha Chân Tín]
Người ta có thể bị bắt vào bất kỳ lúc nào bởi bất kỳ cơ quan nào.
Và bị tra tấn bằng những cách vô nhân đạo trong các nhà tù.
Hoặc, ở các đồn cảnh sát.
Và rồi tống người ta vào tù suốt hàng năm trời mà không cần xét xử.
Tội ác duy nhất của họ chỉ là yêu nước.
Họ có lòng can đảm để nói lên sự thật.
Họ yêu cầu trả tự do đối với tù nhân chính trị.
Họ yêu cầu chấm dứt chiến tranh.
Họ đòi hòa bình, hòa hợp dân tộc.
Tất cả những điều ấy đều bị chính quyền Thiệu gọi là phạm tội.
[Tiếng Việt]
Hồi năm 1968.
Tôi đang trong nhà thì công an lại bắt.
Họ đưa tôi về trụ sở để tra hỏi ...
và giữ tôi lại đó.
Các anh không tưởng tượng được tôi đã bị tra tấn như thế nào đâu.
Con mắt này chỉ còn thấy hơi hơi. Người ta đánh là toàn đánh vào đầu
Sau khi bị bắt, tôi bị đánh dữ dội ...
đến giờ thỉnh thoảng tôi vẫn nhức đầu ...
và chảy máu tai máu mũi.
Trong nhiều ngày chúng nó chỉ cho ăn mắm ăn muối mà không cho rau,
thì chị em đòi ăn rau.
Nhưng khi chị em phàn nàn, thì đánh đập chị em và giam chị em ...
vôi bột đổ xuống.
Tiếp đó là nước đổ xuống, chị em không có chỗ nào tránh.
Buồng giam lớn có chừng này ...
chị em không có chỗ chạy, chỉ biết đứng chịu trận ...
dính nước với vôi bột.
Nhiều chị em rụng hết tóc, rụng hết răng.
Vôi bột ướt, sôi sùng sục ngay trên đầu.
Rụng hết tóc, lở hết da.
Chúng nó nói đã bị bắt,
không có cũng đánh cho có,
mà có,
thì đánh cho chừa.
Ở một đất nước, nơi người dân không thể giữ được chủ quyền,
ở một đất nước mà chính phủ đã tự biến mình ...
thành kẻ thù của nhân dân,
những tù nhân đều là người yêu nước.
[Thở mạnh]
Và dù chúng tôi có bị đối xử tệ hại thế nào,
chúng tôi cũng vẫn tự hào,
bởi cuối cùng chúng tôi được tự do,
thay vì cúi mình làm nô lệ như những cái được gọi là Chính phủ hiện nay.
[Cha Chân Tín]
Anh thấy đấy,
khi người Việt Nam hành động vì hòa bình và tự do,
anh ta bị coi là Cộng sản.
Đó hóa ra là vinh dự cho những người Cộng sản vì họ đấu tranh vì hòa bình và công lý.
Vậy là chính phủ vẫn biến người ta thành những người Cộng sản,
bởi họ vẫn liên tục kết luận rằng ...
bất cứ ai đấu tranh cho công lý và hòa bình đều là Cộng sản.
Các vị thấy không?
[Coker] Chúng ta đã học để trở thành những người lính giỏi ...
Ngay từ khi mới ba, bốn, năm, sáu tuổi.
Khi mẹ chúng ta bảo chúng ta phải tuân theo những quy định của trại lính.
Trong trường hợp này, trại lính chính là nhà ta.
Và chúng ta bắt đầu học cách tuân phục nhà cầm quyền.
Cứ thế, cuối cùng, vào lúc 20 - 22 tuổi,
bạn thấy mình tham gia một hoạt động có thể là bước cuối cùng,
khi bạn trở thành những quân nhân thực thụ ...
theo những quy tắc nhà binh.
Điều đó không đặt nền tảng trên những văn bản giấy tờ, nếu có.
Nền tảng của nó nằm ngay từ thời thơ ấu của các bạn, và người dạy dỗ bạn, không ai khác,
chính là người mẹ già của bạn, một người phụ nữ như tất cả những người ngồi đây.
Điều đó thật đáng sợ. Khi bạn phải đối mặt với một cuộc tra tấn của bọn da vàng,
đó thực sự là quãng thời gian khốn khổ.
Không nghi ngờ gì nữa. Bạn sợ hãi. Bạn như hóa đá.
Nhưng nếu thay vào đó, là vài người phụ nữ ...
bảo bạn, "Anh nên làm điều gì đó tốt hơn đi,"
Đó là sự phẫn nộ của Chúa. Các bạn sẽ không muốn 100 phụ nữ trèo lên lưng mình,
- Vậy nên bọn da vàng cũng không phải tệ lắm.
Vậy là bạn vượt qua được nó.
Với tất cả sự tôn trọng, số phận của đất nước này,
nói một cách cá nhân hơn, số phận của tôi,
của các bạn, con cái các bạn ...
đang ở trong tầm tay các bạn.
Nếu bạn tự hào vì các tù binh chiến tranh như cá nhân tôi,
các bạn cũng sẽ thấy tự hào về bản thân mình,
bởi vì tôi chính là sản phẩm của những gì các bạn đã tạo ra.
Với quan điểm của riêng tôi,
tôi cố gắng nghĩ về ...
ý nghĩa của Đông Nam Á đối với nước Mỹ trong những năm 1950s,
nhìn về quá khứ, nhìn tới tương lai ...
với những gì tôi biết về chức năng của các xã hội.
Và về sự cân bằng -- Đó là một đánh giá về sự cân bằng --
Tôi phán xét sự quan tâm sống còn của Hoa Kỳ.
Tôi không có lý do nào để thay đổi sự phán xét đó.
Và vì thế, ừm,
Tôi tin rằng tất cả những gì chúng ta đã làm, nói chung là đúng đắn,
mặc dù tôi muốn được thấy,
những chiến thuật quân sự kiên quyết hơn.
Tất nhiên, với tôi,
ngày mà anh có thể nói về sự hi sinh như thể nó là không đáng giá ...
cũng là ngày mà anh đã tự đạp đổ tất cả những gì là giá trị đối với mình ...
những gì đáng giá, hoặc không đáng giá.
Tôi không hề thắc mắc ...
rằng với anh ta hoặc bất kì ai làm giống như anh ta --
chẳng có sự hi sinh nào là vô nghĩa cả.
Hoàn toàn không. Thực ra, đó là cái giá mà anh phải trả cho tự do ...
đó là cái giá phải trả cho tầm vóc của chúng ta ngày nay ...
và cho những nguy cơ mà anh có thể gặp phải ...
để bảo vệ lý tưởng của chúng ta.
Nó ấy có khiếu hài hước kinh khủng ...
khiếu hài hước đến ngạc nhiên, đầy bản năng về điều gì quan trọng, điều gì không.
Tôi nhớ khi tôi đã chuẩn bị sẵn sàng cho đám cưới con gái cả của chúng tôi,
tôi chợt thấy lúng túng bởi có gì đó không ổn,
nó gọi điện về từ Pensacola và hỏi, "Mọi chuyện vẫn ổn chứ mẹ?"
Và tôi trả lời, "Ổn, Bing à, toàn chuyện này nọ thường tình thôi mà."
Nó bảo, "Ồ, mẹ, đừng toát mồ hôi trước những chuyện vặt."
Anh biết đấy, chỉ cần nghe vậy mà tôi bỗng thấy khác hẳn.
Tôi nghĩ, "Lạy Chúa. Đúng là toàn những chuyện vặt thật."
Và đúng như thế.
Nó khiến cho mọi việc trở nên nhẹ nhàng hơn.
Và, tất nhiên, tôi tham gia theo cách truyền thống, khi quân đội còn ...
Trong Thế chiến II, mọi người tham gia quân đội một cách hiển nhiên.
Đó không phải là thời điểm của sự chia rẽ và cứ thế ...
những điều đó đã bao phủ vấn đề Việt Nam.
Nhưng tôi nghĩ rằng phần lớn người dân ở nơi đó ...
quá bận rộn để làm những việc ...
ừm, ừm,
trong, uh, cái việc làm người đối lập.
Nói cách khác, tôi nghĩ đó là sức mạnh thực sự của cơ chế của chúng ta,
vàt tôi nghĩ đó là một cơ chế tuyệt vời,
khi bạn tin cậy ai đó như Tổng thống Nixon cho vị trí lãnh đạo.
Tôi nghĩ ông ấy và nhóm của ông ấy là những người xuất sắc ...
và với tôi, kỹ năng lãnh đạo mà ông ấy thể hiện ...
và các quyết định của ông ấy,
ừm, thực sự là -- Đó là kiểu quyết định ...
Mà tôi mong muốn từ một tổng thống của đất nước này.
Những hành động của ông ấy cũng là những gì mà tôi mong muốn ...
từ tổng thống của đất nước này.
Tôi nghĩ rằng cơ chế điều hành,
hệ thống lập pháp và tư pháp của chúng ta là vô cùng tuyệt vời.
Nó hiệu quả hơn nhiều, rất nhiều so với mọi cơ chế khác tôi từng biết ...
và đem tới cho chúng ta quyền lực của nhà nước ...
và, ừm, chúng ta có trách nhiệm phải giữ vững ...
và giương cao ngọn cờ ấy ở tầm vóc quốc tế.
[Hắng giọng]
Con trai ông bà muốn làm nghề gì?
Tôi nghĩ rằng nó sẽ làm nhà báo.
Thực ra nó đã kiếm được việc ở tờ Thời báo New York ...
trước khi nó tham gia, lính viễn chinh.
Nó viết báo từ báo mùa hè ...
khi nó học trường cao đẳng.
Tôi thấy nó như những vết thương.
Rồi nỗi đau sẽ phai nhạt dần.
** [Bài hát "Cảm ơn những ký ức"]
**
[Tiếng vỗ tay]
**
Cảm ơn. Cảm ơn quý vị, Thưa Tổng thống, thưa quý vị.
Tôi rất thích ở đây với các bạn. Tôi thích những thính giả không chạy đi đâu được.
[Tiếng cười]
[Tiếng đám đông]
Đây luôn luôn là một phong tục trong bữa tối ở Nhà Trắng ...
đó là mời vị khách quý một lát bánh mỳ nướng.
Điều khó khăn là tối nay chúng ta có quá nhiều khách quý ...
đến nỗi chúng ta phải uống với nhau cả ngày lẫn đêm mất.
[Tiếng reo hò, vỗ tay]
Ai đó đã nói, " Có chuyện gì thế?"
Quyết định khó khăn nhất của tôi từ khi làm Tổng thống ...
được đưa ra vào ngày 18/12 năm ngoái.
[Tiếng reo hò, vỗ tay] - Đó --
[Tiếng vỗ tay tiếp tục]
Đã có rất nhiều lý do ...
trong quãng 10 ngày sau khi quyết định được đưa ra ...
khi tôi tự hỏi liệu người dân có ủng hộ nó không.
Nhưng tôi có thể tuyên bố với các bạn điều này:
Sau khi đã gặp từng vị khách quý của buổi tối hôm nay ...
sau khi đã nói chuyện với họ,
Tôi nghĩ rằng tất cả chúng ta ...
đều thích thú vỗ tay cổ vũ ...
những chàng trai dũng cảm đã lái những chiếc B-52 và hoàn thành nhiệm vụ.
[Tiếng reo hò, vỗ tay]
[Tiếng vỗ tay tiếp tục]
[Tiếng bom rơi]
[Tiếng gió thổi]
[Tiếng cháy lép bép]
[Tiếng Việt]
- Một đứa con gái lên tám tuổi chết rồi.
- Một đứa con giai lên ba tháng chết rồi.
- Một mẹ già chết rồi.
- Căm thù không, căm thù lắm - Đả đảo Nixon. Nixon giết người.
- Tôi làm gì Nixon mà đến cướp nước tôi, phá nhà tôi?
- Con gái tôi chết ở đây này.
- Con gái tôi đang cho lợn ăn.
- Nó ngoan lắm.
- Nó cho lợn ăn. - Nó chết ở ngay đây này.
- Ba bà cháu thì nấp ở cái hầm này.
- Nhà tôi có cái hầm ở đây đây - Nấp ở đây rồi mà nó còn giết đấy.
- Nó cố tình nó đánh ở đây này
- Nó bay từ kia kìa.
- Cánh đồng trồng lúa chứ có gì đâu.
- Tí tôi sẽ biếu đồng chí cái áo của con tôi.
- Để đồng chí đem về Mỹ tố cáo hộ tôi.
- Cái áo đẹp lắm.
- Con tôi chết rồi.
- Nó không mặc được nữa.
- Mang về Mỹ ném vào mặt Nixon cho tôi.
- Ném vào mặt nó. Thằng Nixon nó giết con tôi rồi.
[Tiếng khóc]
[Thổn thức]
[Thổn thức]
[Tiếng khóc than]
[Tiếng mõ]
[Nói tiếng Việt]
- Nghiêm -[Tiếng kèn]
**
[Tiếng mõ]
[Tiếng trẻ con, phụ nữ]
[Tiếng Việt]
[Tiếng rền rĩ]
[Khóc than]
[Tiếng khóc than]
[Tiếng rền rĩ]
[Khóc than]
[Khóc than]
Người phương Đông ...
không nhìn nhận về cuộc sống giống như người phương Tây.
Cuộc sống đáng giá lắm, nhưng ở phương Đông, người ta coi rẻ.
và, ừm,
triết lý, ừm, của người phương Đông,
ừm, nói rằng,
ừm, cuộc sống, ừm
không phải là thứ quan trọng.
Trong các chiến dịch, sau các chiến dịch,
kết quả của những gì tôi làm ...
kết quả của cuộc chơi này,
những lần thực hành các kỹ thuật chuyên môn ...
chưa bao giờ rõ ràng trong tôi.
Sự chân thực của những tiếng la hét, những thân người bị thổi tung lên ...
hay quê hương họ bị tàn phá,
đó không phải là một phần những gì tôi nghĩ đến.
[Kêu khóc bằng tiếng Việt] [Tiếng nổ]
[Kêu khóc]
[Tiếng cánh quạt máy bay rít trên đầu]
[Những tiếng nổ]
Chúng tôi, như những người Mỹ khác, chưa bao giờ trải qua điều đó.
Chúng tôi chưa từng trải nghiệm về sự phá hủy.
[Tiếng khóc]
[Floyd] Khi tôi tới đó, tôi chưa bao giờ thấy đứa trẻ nào bị bỏng bởi bom ***.
Tôi không ném bom ***, nhưng thứ bom tôi ném cũng chẳng tốt lành hơn.
Tôi ném bom C.B.U, (Bom cháy dạng chùm - bom chân không)
thứ bom có thể tiêu diệt tất cả.
Cả thường dân. Đó là bom sát thương.
Chúng tôi ném cả bom bi ...
với 200 viên bi nhỏ trong mỗi quả ...
và có tới 600 quả trong 1 trái bom ...
sẽ nổ tung ra ngay khi trạm đất,
và xẻ người ta ra thành từng mảnh.
Trong nhiều trường hợp, họ không thể chạy thoát.
Sẽ rất đau đớn. Họ có thể sống, nhưng sẽ vô cùng đau đớn
Thường sau đó họ chết..
Họ sẽ cần người khác chăm sóc cho tới khi chết
Nhưng tôi nhìn ngắm những đứa con của tôi bây giờ ...
và, ừm,
Tôi không biết điều gì sẽ xảy ra nữa, --
ừm, không biết điều gì sẽ xảy ra nếu có ai đó ném bom *** vào chúng.
[Thở dài]
Anh có nghĩ qua tất cả những điều này, chúng ta có thể rút ra bài học nào không?
Tôi nghĩ chúng ta đang cố không nhắc lại ...
Tôi nghĩ chính tôi cũng không cố rút ra bài học.
Tôi không thể khóc một cách dễ dàng nữa.
Từ những hình ảnh thời thanh niên của tôi.
[Hắng giọng] Tôi nghĩ người Mỹ đã cố ...
Chúng ta đều cố hết sức ...
để chạy trốn khỏi những gì chúng ta học được ở Việt Nam,
để cố gắng không rút ra kết luận về những gì đã xảy ra ở đó.
Phía quân đội cũng cư xử như vậy.
Họ không nhận ra, ừm,
những người chiến đấu cho tự do của mình ...
sẽ không bị ngăn chặn ...
chỉ bởi việc anh thay đổi chiến thuật,
sử dụng thêm một ít công nghệ tiên tiến ở đó,
cải tiến chiến thuật đã sử dụng thời gian qua,
không mắc lại những sai lầm đã mắc.
Ừm, lịch sử diễn ra theo một cách khác hẳn.
Và tôi nghĩ những lực lượng đó sẽ không thể bị ngăn chặn.
Tôi nghĩ người Mỹ đã cố hết sức ...
để không phải nhìn nhận, ừm, những tội ác của mình,
ừm, của chính quyền và các nhà hoạch định chính sách,
đã phơi bày.
[Tiếng mõ] [Tiếng khóc]
[Tiếng khóc]
[Tiếng còi]
[Hành khúc]
[Tiếng reo hò]
[Tiếng reo hò tiếp tục]
[Bài "Lời chào cho Tù trưởng"]
Tuyệt vời, tuyệt vời
* Cựu chiến binh cần việc làm, không cần xem diễu hành! *
[Diễu hành]
- * Chúng tôi là thiếu sinh quân * -* Chúng tôi là thiếu sinh quân *
[Tiếng hát tiếp tục]
**[Tiếng hát]
[Tiếng reo hò cổ vũ]
* Cựu chiến binh cần việc làm, không cần xem diễu hành! *
Đây là đất nước của các bạn, không phải là toilet, đồ khốn!
Cho chúng sang Cuba. Nơi của chúng. Hoặc Liên xô.
* Nước Mỹ muôn năm! *
* Cựu chiến binh cần việc làm, không cần xem diễu hành! *
- Boo!
... mẹ mày!
Hãy cho tôi nói chuyện với mọi người. Tôi đã ở Việt Nam.
Tôi đã chỉ huy trung đội ở Việt Nam.
Cái gì thế này? Cái quái gì thế này?
Chúng tôi là những người phải hứng đạn.
Các ông chỉ ở đó cầm máy quay lia lia.
[Trống quân hành]
Tuyệt vời!
[Tiếng huýt sáo]
Cười lên, cười lên nào!
Cười lên!
Cười lên nào Mọi chuyện đâu có tệ lắm!
Mọi người ơi, vui lên!
[HongDuyHD Channel]
Hà Nội, ngày 8 tháng 4 năm 2010