Tip:
Highlight text to annotate it
X
Trung quốc không kiểm duyệt kì này: Tỉ phú Trung Quốc phát cuồng vì New York Times.
Chào mừng đến với Trung Quốc không kiểm duyệt. Tôi là Chris Chappell.
Quả là đau lòng khi giàu có không mang lại cho con người ta lòng tốt.
Có khi tiền lại từ tham nhũng mà ra. Ai mà biết được chữ ngờ!
Đó là điều đáng buồn mà tôi học được từ triệu phú Trung Quốc Trần Quang Tiêu.
Tỷ phú Tiêu nổi danh là trùm tái chế... ở cái nước mà tái chế là chuyện viễn tưởng.
Phải thừa nhận là ngay từ đầu tôi đã mến gã này.
Tôi vẫn nhớ cái lần ông ta khui lon không khí trong lành trên đường phố Bắc Kinh... Giống y chang phim Spaceballs.
Tiêu ta còn thích nhắc đến bản thân ở ngôi thứ ba...
Trần Quang Tiêu mà làm từ thiện, thì đến giông tố cũng không ngăn được!
Và lại còn hát karaoke tại buổi họp báo nữa chứ!
Đó cũng là điều mà Chris này sẽ làm nếu có ai... mời anh đến một cuộc họp báo...
Thử nhìn vào các thông tin trên danh thiếp của gã này mà xem!
Người có ảnh hưởng nhất Trung Quốc, Lãnh đạo tinh thần, Anh hùng cứu hộ động đất, Người nhân đức xuất chúng nhất Trung Quốc, Chuyên gia phá hủy và bảo vệ môi trường!
Và khi nói về hoạt động từ thiện của mình, Tiêu nói muốn hiến dâng trọn vẹn cho Đảng.
"Carnegie hiến dâng cho Thượng Đế, còn tôi thì cho Đảng"
Nhưng trò hài hước nhất của Trần Quang Tiêu là vào tháng 1, khi ông ta tuyên bố muốn mua lại thời báo New York Times.
Theo ông ta thì: ”New York Times không đưa tin khách quan về Trung Quốc” và ông muốn thay đổi điều đó.
Phiên bản song ngữ Anh - Trung của New York Times bị chặn tại Trung Quốc. Nó quá phiến diện!
Cụ thể như: Nói về số lượng bài báo sắc bén phơi bày sự giàu có của gia đình cựu Thủ tướng Trung Quốc Ôn Gia Bảo.
New York Times có 1 bài. Và tờ báo nhà nước Global Times chẳng có bài nào cả.
Phiến diện quá còn gì! Với một tin tức "nhạy cảm" như thế này, truyền thông nhà nước làm sao mà dám che đậy?
Theo tôi, đó là lý do có truyền thông nhà nước, để nhà nước tha hồ nói những gì người dân được phép biết...
Thật không may, trước khi tôi chuyển bức thư đề nghị bán chương trình đầy phiến diện của mình cho Tiêu... thì New York Times đã nhanh chóng từ chối lời đề nghị... Ai mà ngờ chứ!
Giờ thì Tiêu lại nói muốn mua một phần của cây cầu băng qua Vịnh San Francisco - Oakland đã bị hư hại trong trận động đất năm 1989.
Dự án phá dỡ có giá 240 triệu đô la.
Ôi Tiêu à, nếu chú có muốn mua cầu thì anh cũng có một cái đây, sẵn lòng sang lại cho chú. Mà chú đừng có đi hỏi lung tung, anh nói bán được là bán được.
Bây giờ, chắc mọi người đang thắc mắc rằng, tại sao Tiêu ta lại đến Mỹ và nói rằng sẽ mua New York Times, trong khi biết rõ là mình làm quái gì có khả năng mua thời báo này?
Thực ra là bởi vì một khi đã công khai một tuyên bố điên cuồng như thế, thì Tiêu ta sẽ có thể thuận lợi mà... đánh quả.
Ngày mùng 7 tháng 1, cùng với câu chuyện về New York Times, Tiêu đi vài bài karaoke, cảnh báo rằng Nhật Bản không hề đáng tin, và... Ôi trời ơi con dơi! Cái quái gì thế nhỉ?
Ơ... cảnh báo hình ảnh... gây sốc...
Đây cũng lại là một màn của vở kịch hoành tráng.
Tiêu đề xuất quyên góp 2 triệu đô-la để thực hiện phẫu thuật tái tạo bằng plastic cho hai người phụ nữ Trung Quốc.
Theo đó, họ là cô con gái và bà mẹ đã bị biến dạng khi tham gia cái gọi là cuộc biểu tình tự thiêu tại Quảng Trường Thiên An Môn vào thứ ba ngày 23 tháng 1 năm 2001.
Ohhhhhhh, thật là thâm thúy quá đi! Các bạn biết không...
Đây là thủ đoạn tuyên truyền điên cuồng nhất mà tôi từng thấy. Chính quyền Trung Quốc khiến người ta phải lau mắt.
Vào ngày 23/1/2001, một nhóm người đã tự thiêu tại quảng trường Thiên An Môn.
Truyền thông nhà nước nói rằng họ là học viên Pháp Luân Công, những người nghĩ rằng mình sẽ được lên thiên đường.
Nó được nhai đi nhai lại trên tất cả phương tiện truyền thông trong tất cả mọi ngày trong suốt một năm trời trên khắp Trung Quốc.
Kể từ năm 1999, chính quyền Trung Quốc đã đàn áp tàn bạo các học viên Pháp Luân Công và đã bị công chúng phản đối dữ dội.
Nhưng sau đó Đảng cho phát câu chuyện tự thiêu để được lên thiên đường, hàng ngày, trong suốt một năm trời.
Rồi công chúng quay sang phản đối Pháp Luân Công.
Vấn đề là, vụ tự thiêu này đã liên tục bị vạch trần một cách triệt để.
Thật ra, những bằng chứng được đưa ra bởi CNN, Washington Post, Boston Globe, Human Rights Watch.
mà nói ngắn gọn là các bằng chứng từ rất, rất nhiều nhà báo độc lập và các tổ chức nhân quyền, chỉ ra rằng toàn bộ vụ việc này được dàn dựng bởi chính quyền Trung Quốc.
Mà thực ra Pháp Luân Công cũng dạy rằng tự tử là một tội lớn.
Vậy thì, việc Tiêu đưa hai người phụ nữ biến dạng lên sân khấu, trong bối cảnh toàn bộ màn kịch trước đây bị chính quyền Trung Quốc khống chế, thì ai có thể xác minh được chính xác họ đã ở đó vào năm 2001.
Các phóng viên chăm chú chụp hình. Và bởi vì hầu hết mọi người có mặt trong buổi họp báo là phóng viên địa phương tại New York, chứ không phải chuyên gia về Trung Quốc....
Họ đã vô tình đề cập đến vụ tự thiêu như một sự thật được công nhận.
Vậy là, khởi đầu với một vài màn "Anh sẽ mua đứt các chú", Trần Quang Tiêu đã có được hiệu ứng cần có cho cú chốt của mình.
Và chính quyền Trung Quốc một lần nữa có cơ hội biện minh cho cuộc đàn áp Pháp Luân Công với thế giới, bằng cách làm méo mó hình ảnh "Pháp Luân Công", như đã từng làm năm 2001.
Vậy tại sao sau 13 năm, Tiêu lại đột nhiên đưa việc này trở lại ánh đèn sân khấu?
Bởi vì, trong vài tuần đầu tháng 1, Pháp Luân Công đã xuất hiện trên trang nhất của các tờ báo tại Trung Quốc.
Cuối tháng 12, Lý Đông Sinh, phe cánh của Chu Vĩnh Khang, trưởng Phòng 610, tổ chức Gestapo mà Đảng thành lập để xóa sổ Pháp Luân Công, đã bị sa thải và bị giam giữ.
Đây được xem là nước cờ tiếp theo của lãnh đạo Trung Quốc Tập Cận Bình, trong màn thanh trừng đối với Chu Vĩnh Khang.
Vậy thì phải chăng phe cánh họ Chu đang đầu tư cho một màn kịch tại phương Tây giống như cách mà họ đã làm ở Trung Quốc?
Pháp Luân Công là vấn đề cực kỳ nhạy cảm ở Trung Quốc. Phải có quyền lực thì mới dám đụng đến.
Ngay cả nhà báo nước ngoài tại Trung Quốc cũng không được nói về điều đó, vì họ biết họ sẽ bị tống cổ ngay nếu dám làm thế.
Thực tế việc Trần có thể đến New York và thực hiện màn kịch này nghĩa là ông ta đã được chỉ đạo làm thế.
Nếu ông ta thực sự quan tâm tới những nạn nhân của chế độ thì tại sao không giúp người tự thiêu Tây Tạng?
Tại sao không phải học viên Pháp Luân Công tàn tật do bị tra tấn dã man trong trại lao động.
Pháp Luân Công là điều mà chính quyền Trung Quốc không thích đề cập đến trên các bản tin, trừ khi để đạt một mục đích nào đó.
Việc Pháp Luân Công xuất hiện trên trang nhất có nghĩa là một nhân vật quyền lực trong Đảng muốn thế.
Tiêu ạ, chú không phải là người hùng gì đâu...
Cảm ơn đã theo dõi Trung Quốc không kiểm duyệt. Đừng quên ghé thăm facebook và twitter của chương trình. Tôi là Chris Chapell. Hẹn gặp lại.