Tip:
Highlight text to annotate it
X
Nhanh lên đi, thằng lợn này.
Đến đây, đến đây.
Mở cửa ra.
Anh muốn tôi mở cửa?
Mày làm cái gì thế?
Chìa khóa đây. Cầm lấy đi.
Sao mày lại nói tiếng Anh hả?
Sao mày lại nói tiếng Anh?
Thì sao?
Không. Đừng, đừng!
Dịch và chỉnh sửa bởi: Mido_Ban
.:phudeviet.org:.
Cờ bạc hủy hoại đời tôi,
làm tan nát gia đình
và tất cả những gì tôi yêu quý.
Nó như thể một vụ cướp,
có điều tôi chính là hung thủ.
Cái cách ta ngụy biện bản thân
thật không thể tin nổi...
Rồi dối trá chồng chất, chỉ để
được thêm một ván ù,
một lần gieo xúc xắc.
Đây là việc của anh chị.
Marie, không.
Hai đứa không phải lo.
Chị nói thật đấy.
Anh chị sẽ mang đồ đến luôn.
Không nhưng nhị gì nữa, rõ chưa?
Tốt.
Em đừng có lo nữa.
Anh chị sẽ không nói gì về phí điều trị.
Mọi người đến gặp nhau
cho đỡ nhớ thôi mà.
Rồi. Gặp lại em sau.
Tạm biệt.
Vậy là tối nay rồi đấy.
Không còn đường lùi đâu.
Rồi. Bắt đầu nào.
Đầu tiên anh đặt giá trị
cho từng quân bài,
tương ứng với hiệu ứng loại trừ.
- Anh có tách đôi 8 này không?
- Skyler, để anh nói đã.
Nguyên tắc toán học
mang tên Kelly Criterion,
nguyên tắc mà anh đã dùng
để lên chiến thuật riêng
khác hẳn với hệ thống MIT.
Walt, hai đứa nó không cần anh dạy.
- Em muốn anh thật chi tiết cơ mà.
- Chơi đi. Anh giải thích lâu quá.
Em không nghĩ anh phải
giải thích được cách đếm thế nào sao?
Anh chỉ cần tỏ ra chuyên nghiệp thôi.
Câu chuyện là thế mà, thôi nhanh.
Đừng có giục anh kiểu đó.
Ta biết rõ
quyết định đầu tiên là
nên tách hay nên hàng
hai con 8.
Tách đi.
Cả hai bộ mới đều tốt.
Quyết định tiếp theo là có
gấp đôi tiền hay không.
- Anh quyết định đi.
- Bộ tổng 11, có. Gấp đôi đi.
Bộ ngoài này,
ta có tổng 18 mềm.
Quyết định cuối cùng giờ là
lấy thêm bài hay dừng lại. Thêm bài đi.
- Tổng thành 15 cứng.
- Nhà cái có 9 đấy nhé.
Anh thấy rồi.
Thêm bài.
Xem bài em có gì nào.
Và 21.
- Chết tiệt.
- Đúng đấy.
Điểm mấu chốt phải nhớ ở đây
không phải là một bộ cụ thể.
Điểm mấu chốt là số bộ thắng
trong một giờ đồng hồ.
Lại nào.
0, âm 1.
Rồi.
- Walt.
- Không phải anh không biết chơi.
Anh biết thừa
cách đếm bài thế nào.
Thôi cứ tiếp tục đi.
Mà em biết sao không?
Anh đang cai mà.
Anh không nên chơi mới phải.
Câu chuyện ta kể
phải lái theo hướng đó đi.
Anh biết sao không?
Anh nói đúng. Đúng thế.
Rồi. Ta không thể mạo hiểm
bỏ sót bất cứ một chi tiết nào.
Xem nào, bắt đầu nhé.
Em có rất nhiều...
- Walt, có rất nhiều thứ phải chuẩn bị trước đấy.
- Cái gì đây?
Câu chuyện của cả hai phải thật khớp.
Không điểm nào mâu thuẫn nhau.
- Đây là kịch bản à?
- Các chi tiết chính.
Chi tiết chính?
Nhìn như tiểu thuyết ngắn vậy.
Sáng suốt là phải thế. Anh muốn
qua mặt một đặc vụ DEA
bằng một câu chuyện giấu đầu hở đuôi
về việc bỗng dưng
ta có đủ tiền mua lại một
tiệm rửa xe sao?
- Anh phải thuộc hết đống này?
- Ta phải luyện tập.
- Nói câu nào hoàn hảo câu ấy.
- Tập đến mức độ thôi.
Câu chuyện của chúng ta
cần phải thật vững
rung động lòng người
và nhất là phải nghe như thật.
Thế em nghĩ
Marie chưa kể cho Hank
câu chuyện
mà em đã kể với nó sao?
Marie là
thánh buôn chuyện đấy.
Nó chưa kể đâu. Chưa kể.
Hank nghĩ bảo hiểm
trả toàn bộ.
Marie không kể với Hank
việc ta trả tiền điều trị cho chú ấy,
- và ta cũng sẽ không kể.
- Tại sao thế?
- Anh hỏi thật đấy à?
- Nếu ta dùng câu chuyện cờ bạc...
Là anh anh có lấy không, Walt?
Anh vẫn nhớ Gretchen và Elliot chứ?
Nếu em nhớ không lầm thì
anh thà đi bán ma túy còn hơn để họ giúp.
- Thì thôi.
- Marie sẽ kể với Hank khi nó thấy thích hợp,
và ít nhất lúc đó chuyện
cũng có cơ sở rồi.
Còn giờ việc thú nhận hết
với Hank và cu Walt...
giả bộ thú nhận hết,
là giải pháp tốt nhất cho tất cả rồi.
Mà ta bàn
chuyện này rồi còn gì?
- Đã thống nhất.
- Đúng. Chỉ là...
Cái gì?
Không có gì. Em cứ...
Rồi. Em nghĩ chúng ta nên
phân công cụ thể việc kể chuyện, được không?
Mỗi người sẽ chịu trách nhiệm
các đoạn nhất định trong câu chuyện,
kẻ tung người hứng, thoải mái kể,
không để lại kẽ hở nào.
Rồi, em sẽ bắt đầu bằng
tin giật gân
ta mua lại tiệm rửa xe.
Theo đúng lô-gích Hank
sẽ hỏi tiếp
"Hai bác lấy đâu ra tiền?"
Em sẽ trả lời là
"Anh chị muốn kể chi tiết từ đầu.
"Chuyện li kì lắm,
hai đứa đã ngồi chắc chưa?"
Anh thấy được không?
Được.
Hai mục đích. Vừa tạo
không khí thoải mái vừa để hai đứa nó
biết ta sắp kể chuyện quan trọng.
Chuyện li kì.
Rồi. Tiếp, đến anh nhảy vào, bắt đầu
với việc được chẩn đoán,
trang 1 và 2. Hầu hết
các chi tiết giống với thực tế,
nên kể sẽ dễ hơn.
Nhưng anh nhớ nhấn mạnh
việc bị ung thư,
phải làm toát ra
sự sợ hãi và tuyệt vọng.
Vừa để nhắc chúng nhớ vừa
để chúng động lòng.
Ta muốn chúng hiểu tại sao anh có thể
làm một thứ ngu ngốc đến vậy.
Sau đó, trang 3 và 4,
sau khi anh nói...
"Cờ bạc đã ngấm vào máu rồi,
anh không thể kiểm soát được nữa."
- Anh nhìn thấy chưa?
- Rồi.
Ngay giữa trang ấy.
Em đã thêm câu chuyện cướp bóc
ở buổi cai nghiện đó. Hay phết.
Tiếp, em than phiền việc đó ảnh hưởng
hạnh phúc gia đình thế nào,
bắt đầu từ việc nghi ngờ, rồi lừa dối,
tại sao ta không thể kể với ai.
"...vô cùng, vô cùng
hổ thẹn vì những gì đã làm."
- Đúng rồi.
- Hai từ "vô cùng"?
- Ăn năn thì phải thế mà.
- Anh có bao giờ nói thế này đâu.
Chẳng bao giờ anh dùng từ
"vô cùng" cả.
Anh thích thì dùng từ khác cũng được.
Mà chưa đến đoạn đó.
Và tại sao
anh phải thấy hổ thẹn chứ?
Anh cần em nói
hẳn ra sao?
Anh đã và đang
nuôi cả cái nhà này.
- Thôi tiếp tục đoạn lúc nãy đi.
- Anh yếu đuối, anh không thể tự chủ.
Thứ này làm anh
trông không ra thể thống gì nữa.
Câu chuyện phải
đầy lỗi lầm như vậy đấy.
Cả hai ta đều phải thế,
không thì sao bọn nó tin.
Em mà cũng
trông không ra gì á?
Dòng "chị tòm tem với sếp"
đâu ấy nhỉ?
Anh nhìn
toét mắt mà có thấy đâu.
Với một giáo viên bị đuổi
phải đi chế ma túy như anh,
miêu tả thế là còn khá khẩm
chán rồi.
Anh không thích vậy.
Anh không muốn cu Walt nghĩ tệ về anh thế.
Ít nhất anh còn thắng bạc. Em chỉ là con mẹ hách dịch
lúc nào cũng đay nghiến chồng mình này.
Anh xin lỗi.
Anh xin lỗi đã khiến em
phải trải qua những chuyện này.
Nghe được không?
Hẳn hai từ "xin lỗi" nhé.
Ta vừa đang ở trang 5.
Sau khi anh xin lỗi, tất nhiên,
theo cách riêng của mình,
sắp hết rồi đấy,
em nói em rất tự hào vì anh đã tham gia
khóa cai nghiện 12 bước.
Đến đây em nghĩ ta phải diễn để
thể hiện cảm xúc của mình.
Ví dụ thế này nhé.
Anh cúi mặt xuống đầy ăn năn.
Sao? Không cần phải
ăn năn thật.
Anh chỉ cần nhìn xuống chân thôi,
được chưa?
Sau đó, em sẽ...
Em định sẽ cầm tay Marie
và nói câu gì đó thật xúc động kiểu như
"Nói được với em
thật nhẹ nhõm quá.
Anh chị rất mừng vì có gia đình
ở bên trong thời điểm này,
không thì không biết dựa vào đâu nữa."
Xong chắc em sẽ nhỏ vài giọt lệ.
Cũng chưa biết được. Phải xem
cảm xúc lúc đó thế nào đã.
Em sẽ khóc?
Thích là khóc được?
- Có thể. Cũng chưa biết.
- Khi em lau nước mắt,
em sẽ dùng
tay trái hay tay phải?
- Nhỏ một giọt hay hai giọt?
- Ta phải thuyết phục được chúng,
đặc biệt là Hank.
Em đang cố hết sức đấy, Walt.
Đúng là em chi li tiểu tiết.
Nhưng có lẽ đó là vì khoản nói dối
em không bằng anh được.
Cả nhà vào đi nào.
Gặp nhóc mừng quá cơ.
Thằng đệ ruột của chú.
- Lâu quá không gặp.
- Ông anh em dạo này sao rồi?
Nhìn công chúa của chú kìa.
Trộm vía lớn quá ha?
- Và nặng nữa.
- Phải mùi thức ăn không đấy?
Cuối cùng em cũng được ăn sau
bao ngày bỏ đói rồi.
- Chú nhìn ngon đòn phết nhỉ.
- Cám ơn chị.
Marie nhà em lúc nào cũng mi nhon
nhưng nhiều lúc thét ra lửa ấy,
Bắt đầu châm biếm đấy.
Cho anh và cháu nó xem bộ sưu tập sỏi đi.
- Đợi em chuẩn bị các món.
- Sẽ khoảng 20 phút thôi.
- Chú có một bộ sưu tập sỏi?
- Sưu tập khoáng thạch.
Chú mới tập tành.
Anh và cháu muốn xem không?
Có chứ.
Vào ngó cái nào.
- Đây, để anh.
- Không cần. Em tự đi được.
Theo em nào,
phòng cuối hành lang.
Cục đó là khoáng Rođonít.
Mangan xi-li-cát đấy.
Đẹp quá.
Sao nó lại có màu hồng thế chú?
Chính là mangan đấy.
Nó bị ô-xi hóa, giống gỉ sét.
Chính xác. Mangan có nhiều
trạng thái ô-xi hóa
từ -3 đến +7,
mỗi trạng thái tương ứng một màu.
Tím, xanh lá, xanh da trời.
Nhưng trạng thái bền vững nhất là +2,
thường mang màu hồng nhạt.
Vậy nên...
Chuẩn. Bố mày nói vậy chắc đúng rồi.
Đại khác là vậy.
Cái này hay mà.
Hay phết đấy. Thật.
À đây.
Hộ chú quyển sổ cái.
Cho anh xem cái này hay cực.
Em đang có một vụ, làm tư vấn
cho bên sở cảnh sát
Albuquerque.
Hộ em phát.
Anh cho vào đầu đĩa ấy.
Hank, cái gì đây?
Đừng nói là xác chết...
Không. Không phải.
Em nói thật. Anh phải xem đi.
Hay lắm đấy. Sẵn sàng chưa?
Bắt đầu nào.
Nhìn gã này xem.
Nhìn kìa.
Cái này
không làm giả được đâu.
Ai thế chú?
Đây là tên tội phạm số một của
Albuquerque đấy.
Nói được với em
thật nhẹ nhõm quá.
Anh chị rất mừng vì có gia đình ở bên
trong thời điểm khó khăn này,
không có thì không biết
dựa vào đâu nữa.
Trời. Em không biết phải...
Quá chơi.
Ừ.
Walter H. White.
Tài năng mới được khai quật.
Bố ngầu quá. Chính xác là bố
đã thắng bao nhiêu?
- Bố?
- Bố không đếm chính xác.
Nhưng đủ, tất nhiên sau thuế,
để mua tiệm rửa xe.
Có lẽ còn đủ
để cho cu Walt vào
mấy trường đại học tầm trung nữa.
Thế sao bố lại dừng?
Cố tí nữa là sinh nhật
con có xe mới rồi, đúng không ạ?
Con trai, bố vô cùng, vô cùng hổ thẹn
vì những gì đã làm.
Xin phép mọi người chút.
Anh vào nhà vệ sinh.
Walt?
Xin lỗi. Anh...
- Cứ tưởng anh bị sao trong đó cơ.
- Không sao, anh chỉ...
Chuyện vừa kể
nghiêm trọng thật đấy chứ.
Ừ, anh chị muốn kể hết
mọi chi tiết...
Cũng rối rắm phức tạp phết.
Anh chị kể ra chắc cũng chẳng
...dễ dàng gì.
Anh Walt này...
cần thì cứ tâm sự với em nhé.
Trao đổi bất cứ chuyện gì...
hay có khi chỉ là xả stress,
em luôn ở đây.
Không đi đâu cả.
Cám ơn em, Hank.
Em cũng vậy nhé. Nếu có gì
muốn trao đổi với anh.
Ví dụ như
một vụ án nào đó chẳng hạn.
Đôi khi trao đổi như vậy,
sẽ nhìn ra được
nhiều khía cạnh mới đấy.
Đây đảm bảo kiểu nhỏ lẻ vớ vẩn đâu.
Quy mô tổ chức đàng hoàng đấy.
Hàng trăm pao mỗi tuần,
có khi còn hơn nữa.
Gã đó là ai thế?
Em biết gì về hắn rồi?
Ngoài sự thật hiển nhiên là
hắn đã lên bàn thờ
và có một đống thiết bị
đạt chuẩn ISO á?
- Em dám chắc hắn là kẻ em vẫn tìm.
- Kẻ em vẫn tìm?
Một kẻ bí ẩn mà gần như
cả năm qua em đã cố săn lùng.
Đá của hắn là loại tinh khiết nhất mà
em, hay bất cứ ai, từng thấy.
Biệt danh hắn là Heisenberg.
Nghe lạ quá đúng không?
Em đã tìm trên mạng.
Tên của một trong những nhà vật lý học
dưới trướng Hitler, tên là Werner Heisenberg.
Mơ mộng phết ha?
Em suy luận đã đặt tên kiểu đó,
thì kiểu gì gã này
cũng thuộc dạng đầu to mắt cận.
Anh đừng tự ái.
Và đây rồi...
Gale Boetticher "trùm ma túy".
Giờ em chỉ muốn chắc chắn
mình không bị nhầm lẫn
khoản hóa học thôi.
Theo như em hiểu thì hắn viết về cách chế
phenyl a-xê-tôn đúng không?
- Đúng.
- Chế kiểu này giờ rất hiếm,
nhưng nó lại khớp với loại đá xanh
em vẫn điều tra trước giờ.
"2 thanh bơ thực vật làm từ đậu nành,
2/3 tách đường hoa mai"?
Công thức bánh nướng chay đấy.
Trong đó còn nhiều cái quái dị lắm.
Kiểu như, top mười loại
xe đạp nằm hot nhất,
mẹo bón phân trộn trong nhà.
Và ngay bên cạnh đó, nguồn gốc
cách điều chế ma túy đá.
Gã này đúng là...
rất cá tính đấy.
Ừ, đúng là dị tính thật.
Đây, để em
cho anh xem cái này. Đưa em.
Ngay trên cùng trang đầu tiên
có dòng chữ: "
Tặng W.W. Ngôi sao
của sự tĩnh lặng hoàn hảo."
W.W.
Theo anh thì là ai?
Woodrow Wilson?
Willy Wonka?
Walter White?
Anh xin nhận.
W.W.
Để anh xem lại nào...
vì anh nhớ là đã
nhìn thấy thoáng qua...
Đây rồi.
Đúng nó.
Này.
"Khi nhà thiên văn học uyên bác
cất tiếng nói..."
Từ đó là uyên bác.
"và cứ chốc chốc
"ngước mắt nhìn các vì sao
trong sự tĩnh lặng hoàn hảo."
Một bài thơ của Walt Whitman.
W.W của em đấy.
Kinh thật.
Đầu anh to quá mà.
Chắc do hồi tiểu học em
trốn nhiều quá.
Chỗ đó em đã nghĩ nát óc đấy.
Chắc anh đúng rồi.
Giúp được em
anh cũng mừng.
Walt Whitman.
Vậy em nghĩ gã Gale này
chính là Heisenberg?
Em nghĩ vậy.
Em muốn
bắt được thằng cha này quá.
Thì bắt được rồi còn gì.
Không, ý em là tự tay bắt cơ.
Em muốn là người
tra còng vào tay hắn, kiểu đó cơ.
Rồi đứng vẫy tay
như Popeye Doyle vẫy Frog One.
Nếu anh nhớ đúng, ít nhất ở phần một
phim French Connection,
Popeye Doyle không tự tay
bắt được hắn mà.
Em và Popeye giống nhau
khoản này ha.
Quá muộn rồi.
- Thế còn kẻ giết hắn?
- Là việc của APD, không phải của em.
- Có manh mối gì chưa?
- Ông anh em ở sở nói
họ đang xác minh một vài dấu
vân tay tìm được tại đó,
và nhân chứng nhìn thấy một kẻ đáng ngờ.
Manh mối tốt phết đấy.
Kiểu gì cũng có kẻ khác liên quan.
Sớm muộn gì cũng lần ra hung thủ thôi.
Jesse!
Jesse?
Có việc gì?
Thầy có chuyện cần nói.
Được.
Ngay bây giờ.
Cứ nói đi.
Mày dừng tay lại được không?
Thằng này xong còn
thằng kia cơ.
- Cái đéo gì? Ông bị làm sao...
- Thầy có việc cần bàn.
Thì cứ bàn đi. Mẹ.
Bỏ tay ra.
Vụ án mạng của Gale
đang được điều tra.
Theo nguồn tin uy tín thầy có
họ tìm thấy dấu vân tay ở hiện trường.
Không phải của tôi.
- Xong rồi hả?
- Không, vẫn chưa xong.
Nếu là của mày thì sao?
Sao mày có thể biết chắc được?
Bởi vì tôi đang ở đây.
Thằng em rể ông thù tôi thế
nếu bọn cớm tìm thấy
dấu vân tay tôi...
Bọn cớm mà tìm thấy dấu vân tay tôi
dù cách đó cả trăm mét,
chúng cũng đã gông cổ
tôi rồi.
Thế còn vỏ đạn?
Có nhiều vỏ đạn không?
Mày đã bắn nó mấy phát?
Jesse, mày có nhặt vỏ đạn
về không?
Có nhặt không hả?
Không.
Ta phải rà soát lại vụ việc
từng bước một thôi, toàn bộ.
Thầy muốn mày kể kỹ lại
từng chi tiết từ lúc mày đến đó.
Tôi đi vào.
Xong tôi lại đi ra.
Không, thầy cần chi tiết cơ.
Bắt đầu từ lúc đến nhé.
Mày lái xe đến đó.
Đi đến cửa căn hộ nó, đúng không?
Jesse,
tập trung vào.
Chuyện này quan trọng lắm.
Mày đã gõ cửa hay bấm chuông?
Gõ cửa hay bấm chuông?
Gõ cửa.
Tốt. Rất tốt.
Nghe thầy nói tiếp.
Theo lẽ thường Gale ra mở cửa.
Rồi chuyện gì xảy ra tiếp?
Nó có nhận ra mày không?
Mày và nó có nói gì không?
Mày bước vào trong
hay bắn nó ngay ở đấy?
Sao?
Ai muốn kiếm trăm đô nào?
Thằng nhóc nói đúng đấy.
Nếu họ có manh mối liên quan đến nó,
nó đã vào đồn ngồi rồi.
Còn em rể tôi thì sao?
Nó nghi ngờ Jess...
Đúng hơn, nó biết Jesse
có dính tới việc buôn bán đá xanh.
Đó từng là manh mối duy nhất Hank có.
Giờ nếu nó suy luận vụ này
và điều tra Jesse thì sao?
Điều tra kiểu gì,
dùng xe thương binh chắc?
Đùa hơi vô ý rồi.
Nhưng nếu hắn điều tra thằng nhóc,
tôi sẽ kiện hắn tội lạm dụng quyền hạn,
tội hành hung
và 16 tội khác nữa.
Với những gì đã xảy ra
giữa hai người này,
anh phải hiểu là em rể anh đủ sáng suốt để không
lặp lại sai lầm cũ nữa chứ.
Bọn cớm không có thông tin gì đâu.
Đừng bận tâm làm gì.
Còn việc gì tôi không
nên bận tâm nữa đây Saul?
Tôi có nên bận tâm việc Gus
sẽ giết tôi ngay khi hắn có cơ hội không?
Hay việc tên đồng sự nghiệp ngập của mình
đếch quan tâm sống chết gì nữa?
Anh phải nhìn cái nhà nó ở mới biết.
Như cái chuồng lợn.
Nó cho cả bọn lang thang
vào sống cùng luôn.
Gus sẽ ngồi yên bao lâu trước khi
quyết định để nó sống là quá mạo hiểm?
Còn thằng cha Mike nữa,
cái thằng ngu mắt lúc nào cũng gườm gườm
dám đấm vào mặt mình chứ.
Gus thì dứ dứ con dao rọc giấy.
Hiểu rồi, hiểu hết rồi.
Tôi hỏi anh câu này. Từ khi nào mọi thứ
không xoay quanh công việc nữa?
Tại sao có mỗi tôi là người có thể xử sự
một cách chuyên nghiệp vậy?
Không, kiểu gì thì mọi người
cũng gặp nguy hiểm.
Sao mà tôi
bảo vệ được ai nữa đây?
Gia đình tôi, Jesse, chính tôi nữa?
Mấy cha đó không bao giờ nhắc
đến tôi đúng không?
Rồi cả việc mua lại
cái tiệm rửa xe chết tiệt đó.
Chính thức xong xuôi rồi.
Giờ cứ thế mà chạy thôi.
Không thể dứt ra được nữa.
Bọn tôi đã kể hết với gia đình,
và giờ Skyler,
tôi chắc chắn cô ấy tin rằng...
Cô ấy cần phải tin rằng mọi thứ
vẫn đâu vào đấy.
Và cô ấy tự huyễn hoặc mình rằng
tôi làm việc trong một phòng thí nghiệm yên tĩnh
cũng mặc áo Blouse trắng
oách như ai
và rồi khi hết hạn hợp đồng,
tôi sẽ đứng dậy
rũ áo ra đi, và chấm hết.
Trời đất.
Sao mọi thứ lại
rối tung lên thế này?
Đúng là tình hình của anh
rối rắm thật.
Nhưng anh biết
anh có thể dùng kế 36 mà.
Đây là hạ sách khi
không còn cách nào khác thôi,
nhưng nếu anh thực sự cần
được bảo vệ... biến mất thôi.
Có một tay có thể làm vậy đấy.
Cứ gọi hắn là... thầy phù thủy.
Bỏ ra một khoản tiền đáng kể,
nhiều phết đấy,
anh và người thân có thể biến mất,
không để lại dấu vết gì.
Hắn sẽ tạo cho anh
hẳn một cuộc sống mới luôn.
Như kiểu
chương trình bảo vệ nhân chứng á?
Còn hơn thế nữa.
Biến mất khỏi bản đồ cơ mà.
Nhân dạng mới, mọi thứ đều mới.
Không ai có thể lần ra anh ở đâu.
Nhớ kỹ, đó là chiêu bài cuối cùng,
anh hiểu ý tôi không?
Sẽ không còn đường về đâu.
Muốn danh thiếp của hắn chứ?
Chắc phải còn
cách nào đó khác chứ.
Cách để giữ mọi thứ không
tuột khỏi tay thế này.
Từ những gì anh kể nãy giờ
có vẻ như Pinkman là kẻ đầu tiên
trong danh sách lên thớt đúng không.
Gus sẽ không mạo hiểm
để cảnh sát bắt được Jesse.
Tôi hiểu hắn.
Hắn sẽ không để yên đâu.
Tao không đùa đâu. Nghĩ mà xem,
mày không nhìn thấy chúng.
Sao mày có thể biết
sóng vô tuyến và sóng điện thoại
có hại với mày thế nào?
Mày bước qua cổng dò kim loại
ở sân bay
Dậy đi, mấy con hàng!
Và rồi mày bị rọi bởi
một máy soi toàn thân dùng tia X.
Ngay ngày hôm sau mày có thể chết
từ những bức xạ mà chúng bảo an toàn,
Nhưng không có cách nào hết.
Chúng phải cần đến một chùm tia đủ lớn.
Đủ lớn để xuyên qua quần áo.
Các chùm tia tích tụ dần có thể
gây nguy hiểm với người dễ bị tổn thương...
- Đặc biệt là người nông thôn.
- Ê mày.
Tầng ô-zôn thì đã mỏng sẵn rồi
vì mấy con bò đánh rắm.
Mày có thể chắc chắn khi tao về
sẽ có pizza ở đây không?
- Đủ cho tất cả mọi người.
- Được chứ.
Tao làm được mà.
Chắc chắn làm được.
Không vấn đề.
Tao có thể mua pizza...
miễn là cái vấn đề
đầu tiên đó... mày hiểu không.
Đợi tí, đợi tí.
Đấy, nếu có
một chùm tia đủ lớn,
nó sẽ gây ảnh hưởng đến
tủy của mày, làm hỏng
Bởi vì..., đặc biệt là
nếu mày bị ung thư.
Vì nếu mày phẫu thuật
thay tủy,
tỉ lệ sống của mày là... 60%.
Mày có 60% cơ hội sống.
Này.
Nhớ mua cả bánh que nhé.
Bánh que, không vấn đề.
Tao mua được mà.
Hút đi này, mấy con hàng.
Dậy.
Dậy.
Có việc gì?
Tai ông bị sao vậy?
Xuống nhà ngay.
Mọi người đâu?
Mời chúng về hết rồi.
Biết đây là ai không?
- Không.
- Sao lại không?
Hắn ở nhà mày
ba ngày liền rồi đấy.
Ừ.
Hắn trộm tiền của mày.
Rồi.
Khoản tiền 78,000 đô đó
trông quen chứ?
- Nó đấy à?
- Nó đấy.
Thế cám ơn nhé.
Mày có muốn biết tiếp theo
cậu-bé-đang-vãi-ra-quần bị sao không?
- Không.
- Chắc chứ?
- Chắc.
- Không muốn đoán sao?
Ông sẽ giết hắn.
Có phải đây là lúc tôi phải
van xin để ông không làm vậy không?
Đi mà, đừng làm thế.
Rồi sao nữa?
Tôi sẽ phải hứa danh dự,
thề sống thề chết
sẽ cai nghiện, tu chí làm ăn,
chịu nghe lời,
nói mấy câu vô nghĩa
mà không đời nào tôi nói ư?
Vở kịch của mấy người
chỉ vì mục đích đó thôi đúng không?
Mày sắp tèo rồi đấy, thằng cứt con.
Mày biết không?
Ông sẽ không giết thằng đó
ở đây đâu.
Biết tại sao tôi biết không?
Vì ông đã mất công
bịt mắt hắn.
Tôi đi ngủ.
Thứ lỗi không tiễn nhé.
Xin lỗi đã bắt anh đợi.
- Tai thế nào rồi?
- Đang lành lại.
Tôi giúp gì được đây?
Là Pinkman.
Nó càng ngày càng bất cẩn.
Nó là một mối họa lớn.
Tôi biết Walter và nó là một đội và
Walter sẽ không thích tẹo nào.
Nhưng vấn đề này
cần phải được xử lý thôi.
Mày đùa tao chắc.
Tôi đây.
Đợi tiếng bíp nhé.
Tin nhắn thứ ba rồi đấy.
Mày có hai phút để chuẩn bị,
tao đứng ngay ngoài cửa rồi đây này.
Jesse!
Jesse!
Khốn khiếp.
Tôi đây.
Đợi tiếng bíp nhé.
Tuyệt.
Jesse!
Quá hoàn hảo luôn.
Mày đúng là quá hay đấy,
biết không?
Jesse?
Jesse.
Jesse?
Tôi đây.
Đợi tiếng bíp nhé.
Nó đâu rồi?
Có định hỏi
ta đang đi đâu không?
Không.
Dịch và chỉnh sửa bởi: Mido_Ban
.:phudeviet.org:.