Tip:
Highlight text to annotate it
X
Với tình thương bao la dành cho nhân loại,
Thanh Hải Vô Thượng Sư không ngừng du hành
khắp thế giới để chia sẻ thông điệp tình thương
và giải thoát vĩnh hằng qua món quà của Thượng Đế dành cho nhân loại – Pháp Môn Quán Âm.
và giải thoát vĩnh hằng qua món quà của Thượng Đế dành cho nhân loại – Pháp Môn Quán Âm.
Sau 30 năm chia sẻ kiến thức
về cách sống quân bình và theo đuổi con đường tu hành,
Ngài tiếp tục cống hiến thời gian và nỗ lực
để thăng hoa và nâng cao đời sống của mọi chúng sinh.
Vì tình thương vô điều kiện và lòng từ bi chan chứa của Ngài
dành cho Địa Cầu và các loài cư ngụ nơi đây, loài người cũng như loài vật,
Thanh Hải Vô Thượng Sư
từ ái nhận nhiều lời thỉnh mời chia sẻ hiểu biết và trí huệ của Ngài
về chủ đề hâm nóng toàn cầu và biến đổi khí hậu.
Dù thời gian biểu bận rộn,
Thanh Hải Vô Thượng Sư vẫn dành thời gian tổ chức bế quan
và họp mặt quốc tế với các Hội viên chúng tôi
để khích lệ và động viên chúng tôi
giải quyết những vấn đề trong đời sống hàng ngày
và giải đáp những câu hỏi về tu hành.
Chúng tôi xin giới thiệu bài khai thị của Thanh Hải Vô Thượng Sư mang tựa đề:
Chúng tôi xin giới thiệu bài khai thị của Thanh Hải Vô Thượng Sư mang tựa đề:
“Người Thợ May và Hai Vị Thiền Sư”
tại buổi họp mặt quốc tế vào ngày 6 tháng 9 năm 2008.
Người Thợ May và Hai Vị Thiền Sư
Ngày 6 tháng 9 năm 2008
Châu Âu
Những bài thuyết giảng của Thanh Hải Vô Thượng Sư
chưa phải là sự hướng dẫn chi tiết về thiền định.
Xin đừng tự tu tập.
Để được hướng dẫn miễn phí,
xin truy cập www.GodsDirectContact.org
hoặc liên lạc với trung tâm của chúng tôi gần nơi quý vị.
Chào mọi người. Lâu rồi không gặp.
Tóc màu gì vậy?
Trông giống nước gừng,
hơi giống nhân sâm.
Nhân sâm và gừng.
Có ai không thấy tôi không?
Ai không có ở đây giơ tay lên xem.
Tất cả khỏe chứ?
Xin lỗi là quý vị không đủ chỗ.
Lại đây, ở đây còn một chỗ.
Ngồi thiền thế nào? (Dạ tốt.)
Thiền tốt, còn quý vị thì sao?
Dạ vẫn còn sống sót.
Thiền tự nó làm phải không?
Còn quý vị chỉ việc ngủ, phải không?
Như xe tự nó lái.
Ngựa tự đi về nhà.
Quý vị chỉ việc ngồi đó ổn thỏa, sao cũng được.
Này, tất cả người phương Tây lại đây.
Tất cả người phương Tây lên phía trước
để khỏi bị chèn ép.
Tôi để quý vị ngồi phía trước vì có lẽ mấy người kia chen chúc rất giỏi,
còn quý vị không quen như vậy, hiểu không?
Vả lại quý vị biết tiếng Anh thì có thể cười một chút.
Vả lại quý vị biết tiếng Anh thì có thể cười một chút.
Được rồi.
Lên phía trước ngồi đi chứ, sao ngồi đằng sau vậy?
Cảm ơn quý vị.
Phải, ông lão ngồi phía trước kia.
Ngồi bên cạnh tôi, để tôi trông trẻ hơn một chút.
Đi lối kia, cưng.
Để phù hợp. Được, tốt.
Ô-kê, tôi chỉ nói đùa trong khi đợi máy quay phim chuẩn bị.
Ai là người phương Tây thì lại đây. Có người phương Tây nào không?
Ai là người phương Tây thì lại đây. Có người phương Tây nào không?
Tôi để họ ngồi đằng trước để mọi người khỏi chèn họ đến chết,
Tôi để họ ngồi đằng trước để mọi người khỏi chèn họ đến chết,
ý tôi là chèn ép họ lên Thiên Đàng.
Mỗi khi có chỗ nào trống
thì đều có người Hoa.
Nửa chỗ cũng được
bởi vì họ ăn cơm và lại ăn chay nữa
nên rất thon gọn, chen vào chỗ nào cũng được.
Thật buồn cười, chẳng hạn đôi khi tôi nói:
“Được rồi, lên đây, gần phía trước một chút”
thì người Hoa lập tức lên liền,
còn người phương Tây rất từ tốn, quá từ tốn,
quá nhã nhặn,
từ từ chậm rãi.
Không phải chậm,
nhưng mà từ tốn và bước đi kiểu vương giả.
Như kiểu “vội vã làm chi?”
Còn người Hoa họ biết.
Bằng mọi giá phải chen lên trước hay sao đó, hiểu không?
Trời ơi.
Bây giờ họ bao nhiêu tỷ người rồi?
Ai biết tôi cho viên kẹo. (1,3 tỷ.)
Ai biết tôi cho viên kẹo. (1,3 tỷ.)
Chà! Trời ơi.
Có đúng vậy không? (Dạ đúng.) (Dạ không.)
Ô-kê, không phải à?
Không sao, ít nhất anh ta trả lời, phải công bằng chứ.
Lại đây cưng, đây.
Người nói “không” cũng được một viên luôn.
Đang trong tâm trạng hào phóng đây. (Câu hỏi khác đi ạ.)
Câu hỏi khác ạ.
Được, có một vài câu hỏi.
Ôi, muỗi cũng thương tôi nữa.
Lúc tôi đến đây, muỗi nói: “Ồ, nhân vật chính đến rồi.
Lúc tôi đến đây, muỗi nói: “Ồ, nhân vật chính đến rồi.
Mình cũng phải đến thăm Ngài.
Chúng ta đã thăm nhóm đệ tử cả ngày chán rồi.
Phải thay đổi mới được.”
Có ai cho chim bồ câu ăn chưa?
(Dạ rồi.) Có cho rồi hả?
Cho ăn ở góc xa, phải không?
Tôi dặn quý vị cho bồ câu ăn mỗi ngày.
Quý vị đã cho ăn ở góc xa kia hả?
Để chúng ta không ngồi và giẫm lên họ.
Ôi, chào cưng, cưng đẹp quá.
Thương, thương.
Thương, thương, thương.
Cưng đến nghe thuyết pháp hả?
Ô-kê? Vui, vui nhé.
Chao ôi, họ đều biết vẫy đuôi, quý vị biết không?
Trước kia sống trong khách sạn, tôi thường cho họ ăn.
Vịt hay bồ câu và cả chuột nữa,
họ đều vẫy đuôi khi vui mừng! Đó là công dụng của đuôi,
họ đều vẫy đuôi khi vui mừng! Đó là công dụng của đuôi,
tôi mới khám phá ra tại sao loài vật lại có đuôi.
Lý do con người không thể biểu lộ niềm vui bởi vì mình không có đuôi!
Chó thì không nói gì rồi, nhưng chuột
nhỏ như vậy mà cũng đến vẫy đuôi trước mặt tôi.
Ôi, cứ đứng đó thật lâu, chẳng hề sợ tôi chút nào.
Cứ vẫy đuôi liên hồi còn nhanh hơn chó nữa.
Tôi nghĩ trước đây tôi chưa từng thấy chuột vẫy đuôi.
“Thật tuyệt, cảm ơn nhiều lắm!”
Bởi vì họ đến nhà tôi, họ biết lẽ ra không được làm vậy.
Bởi vì họ đến nhà tôi, họ biết lẽ ra không được làm vậy.
Nên tôi nói: “Lẽ ra không được ở đây, cưng có thức ăn bên ngoài mà.
Nên tôi nói: “Lẽ ra không được ở đây, cưng có thức ăn bên ngoài mà.
Để thức ăn ở ngoài cho cưng rồi, không thấy sao?”
Thế là chú bắt đầu vẫy đuôi.
Tôi nói: “Không sao, được, được, đừng lo, không sao đâu,
Tôi nói: “Không sao, được, được, đừng lo, không sao đâu,
không sao, đây là nhà của cưng.”
Tôi kể rồi phải không? Ồ, chưa nghe chuyện đó.
Không những vẫy đuôi mà còn gọi bạn khác đến nữa,
cùng nhau kêu “chít chít chít”, rồi cả 2 cùng đến vẫy đuôi.
cùng nhau kêu “chít chít chít”, rồi cả 2 cùng đến vẫy đuôi.
Chuyện gì vậy? (Dạ chim bồ câu.)
Chào cưng! Ồ, cưng ngoan lắm.
Đừng động, đừng động. Đừng ai động đậy, đừng ai động đậy.
Cưng muốn ăn bánh quy không?
Tôi nghĩ là không. Cô nàng sẽ sợ.
Nhưng có lẽ sẽ ăn. Lại đây cưng.
Cưng ở đó được không? Lại đây nào.
Cưng ở đó được không? Lại đây nào.
Thỉnh thoảng ăn miếng bánh quy, không sao đâu.
Không phải đồ ăn ngon nhưng cũng có đồ để ăn. Lại ăn bánh quy đi, ăn đi.
Không phải đồ ăn ngon nhưng cũng có đồ để ăn. Lại ăn bánh quy đi, ăn đi.
Hoan hô! Đừng động đậy, đừng ai động đậy, đừng ai nói gì cả.
Hoan hô! Đừng động đậy, đừng ai động đậy, đừng ai nói gì cả.
Cô nàng sợ, biết không?
Xem này, chúng ta to lớn quá chừng và ăn rất nhiều.
Nhưng chúng ta không ăn cưng đâu, hiểu không? Trời ơi.
Không còn miếng bánh mì nào sao? Trời ơi.
Ai có thể đi lấy bánh mì cho tôi vừa nhanh vừa yên lặng không?
Nhìn cô nàng ăn bánh quy kìa.
Có ai chụp ảnh cô nàng không?
Có máy ảnh để chụp cô nàng không?
Đây, cưng.
Ta bẻ nhỏ hơn rồi, cưng ăn đi, cưng ăn đi. Ồ, ta xin lỗi. Tại ta.
Ta bẻ nhỏ hơn rồi, cưng ăn đi, cưng ăn đi. Ồ, ta xin lỗi. Tại ta.
Trở lại đi, không sao đâu, không sao đâu.
Nhắm mắt lại, tôi ném lên bàn đây.
Nhắm mắt lại, tôi ném lên bàn đây.
Ồ, cảm ơn cưng.
Nhắm mắt lại để không bị ném trúng. Cảm ơn cưng.
Nhắm mắt lại để không bị ném trúng. Cảm ơn cưng.
Để lên bàn nhẹ nhàng được không,
vì nếu tôi ném, có thể cô nàng sợ, hiểu không?
Phải để thế này, rất nhỏ, nhỏ thật nhỏ. (Dạ con thử xem.)
Phải để thế này, rất nhỏ, nhỏ thật nhỏ. (Dạ con thử xem.)
Và mềm, hiểu không?
Như thế này để cô nàng ăn được nhanh, hiểu không?
Được rồi, đây, như vậy đó, thật nhỏ.
Bởi vì họ không mổ ra mà chỉ ăn,
nuốt nhanh nên phải làm vậy.
Chỉ với loại chim này thôi.
Để trên bàn đi cưng.
Ở trên cao thì họ đỡ sợ hơn.
Được rồi đó, cưng ngoan, cưng giỏi.
Cho cưng đó. Hoan nghênh.
Cưng được hoan nghênh, cưng thật xinh đẹp,
cưng được thương rất nhiều.
Cưng bay xuống thưởng thức nhé.
Xin lỗi, lẽ ra cho bánh mì ngon hơn nhưng không có.
Xin lỗi, lẽ ra cho bánh mì ngon hơn nhưng không có.
Như vậy được rồi, cưng. Chỉ để họ quen thôi...
Như vậy được rồi, cưng. Chỉ để họ quen thôi...
Ồ, chim ngoan, chim ngoan.
Đó là chim trống hay mái vậy? Mái! Con gái ngoan.
Cưng rất thông minh.
Rất thông minh.
Họ quen với chúng ta rồi. Được rồi, cưng.
Đó kìa, như vậy tốt, tốt.
Được rồi, rất tốt.
Được rồi, cưng giỏi.
Như vậy là đủ rồi, để họ ăn.
Lấy phần ruột, hiểu không? Ruột bánh mì.
Đừng động đậy ha. Nếu ngồi ở đó thì đừng động đậy. Hiểu không?
Đừng động đậy ha. Nếu ngồi ở đó thì đừng động đậy. Hiểu không?
Hoặc ngồi sang bên kia.
Cưng chưa ăn tối hả? Hôm nay họ chưa cho cưng ăn sao?
Cưng chưa ăn tối hả? Hôm nay họ chưa cho cưng ăn sao?
Tôi bảo họ cho cưng ăn ngoài kia rồi mà.
Hay là cưng thích ăn với chúng ta, phải không?
Được rồi cưng, thế thôi.
Đi ra đi, đi ra đi.
Được rồi, được rồi.
Bởi vì mình có thể động đậy mà không hay.
Một chút, ở đây, ở đây.
Được, phải, như vậy đó.
Đó là chỗ không được dùng tới, nhưng không sao.
Ngồi đó, ngồi đó, tốt.
Tôi không biết sao họ lại để cái bàn ở đó. Không cần thiết, hiểu không?
Tôi không biết sao họ lại để cái bàn ở đó. Không cần thiết, hiểu không?
Được, để đó, ngồi đó.
Ta không biết ngôn ngữ của cưng.
Ta không biết, không nói được ngôn ngữ của cưng.
Tốt. Con ngoan, ngoan lắm.
Ăn ngon nhé.
Con gái ngoan, con gái thông minh!
Cám ơn đã tin ta.
Cưng thật xinh đẹp.
Cưng tuấn tú, thật dễ thương.
Hôm nay có chương trình đặc biệt, thưởng thức đi nhé.
Phải, quý vị đó. Vui ha.
Thật dễ thương.
Được rồi, lại đây, lại đây, nhanh, nhanh lên! Xin lỗi, xin lỗi!
Được rồi, lại đây, lại đây, nhanh, nhanh lên! Xin lỗi, xin lỗi!
Đặt ở ngay đây.
Ít nhất có người từ phía sau thấy được tôi.
Dời đi một chút, chút nữa, dịch sang bên kia một chút.
Dời đi một chút, chút nữa, dịch sang bên kia một chút.
Được rồi, được rồi, vậy thôi.
Đèn này lẽ ra phải ở đây,
biết không cưng?
Được rồi. Tốt, cảm ơn thật nhiều.
Tuyệt vời. Xuống đây đi.
Thưởng thức đi cưng. Thưởng thức nhé.
Trong đó có tình thương, rất nhiều tình thương trong đó.
Không phải bánh mì thôi mà còn có tình thương, tình thương.
Phải, cưng biết mà.
Cưng biết cưng được hoan nghênh, phải không?
Ôi, anh ta để gần mép bàn quá nên rớt xuống hết rồi.
Cứ từ từ thưởng thức nhé.
Được rồi, nào, lúc nãy nói gì rồi?
Điều gì đó như... chen lấn hả?
Phải, tôi không biết, người Á Đông
họ nhỏ người và rất nhanh nhẹn.
Còn người phương Tây thì từ tốn.
Vì thế lúc nào họ cũng chen trước mặt quý vị, còn quý vị luôn ngồi ở đằng xa
Vì thế lúc nào họ cũng chen trước mặt quý vị, còn quý vị luôn ngồi ở đằng xa
nếu như có chỗ mà ngồi.
Mỗi lần tôi gọi: “Lên đây”
thì người Hoa luôn lên rất nhanh,
họ thường chen vào ngồi bên cạnh người phương Tây,
tôi nói: “Tại sao vậy, còn chỗ trống mà. Hãy để cô ta yên.”
tôi nói: “Tại sao vậy, còn chỗ trống mà. Hãy để cô ta yên.”
Tôi nghĩ họ thương quý vị.
Thức ăn hôm nay thế nào? (Dạ ngon.)
Cái khay đó ra sao? (Dạ rất hữu dụng.)
Khay lớn hả? Không phải à?
Cưng mang theo cái khay à?
Khay đó gập lại được hả? Ồ, cái đó hả? (Dạ không, không.)
Khay đó gập lại được hả? Ồ, cái đó hả? (Dạ không, không.)
Đó không phải là khay à? (Dạ đây là nắp, cái nắp.)
Đó là cái nắp. Gạt người!
Nhỏ quá.
Nhưng cũng tiện ha,
ít nhất có cái gì phẳng và đủ lớn.
Bất kể khay lớn chừng nào
cũng có thể chất núi cao hay núi thấp, hiểu không?
Nếu đó là...
Ồ, cưng nữa hả?
Được rồi. Thưởng thức đi!
Bởi vậy tôi mới nói cho họ ăn bên ngoài, hiểu không?
Nhưng tôi nghĩ họ vẫn còn đói nên mới bay đến.
Này, thưởng thức đi cưng, bồ câu ngoan, bồ câu giỏi.
Gì thế? Mổ nhau hả?
Chà, hư quá, cưng hư quá!
Đều là thức ăn của ta mà.
Thôi đừng làm như vậy chứ.
Họ chỉ đuổi dọa nhau thôi, nhưng ít ra không mổ nhau.
Bây giờ mỗi cưng lấy một miếng lớn,
rồi đi nơi khác ăn nhé.
Như vậy được không?
Không thích à? Đây.
Không thích à? Đây.
Bây giờ không sợ nữa, con ngoan.
Cưng thật thông minh!
Đây.
Thưởng thức nhé.
Ôi, tôi rất thích khi nhìn thấy họ
có gì đó để thưởng thức.
Dù thức ăn không ngon lắm, nhưng họ cũng có...
Khi cho họ ăn thì nên cho bánh mì nâu, hiểu không?
Khi cho họ ăn thì nên cho bánh mì nâu, hiểu không?
Cho họ ăn bánh mì nâu nhé?
Để họ có đủ dinh dưỡng.
Bây giờ gấp quá
nên chỉ có chút bánh mì trắng, nhưng không sao.
nên chỉ có chút bánh mì trắng, nhưng không sao.
Nếu ăn mà có tình thương của Thượng Đế thì cũng bổ, hiểu không?
Cưng hiểu không? Hiểu rồi.
Bây giờ cô nàng không sợ nữa, quý vị nhìn xem.
Tôi có ném đủ thứ cô nàng cũng không sợ nữa.
Con ngoan. Đây.
Đây này, cưng. Con ngoan!
Tất cả của cưng đó.
Gầy quá. Không ai cho cưng ăn nên mới như vậy.
Gầy quá.
Có lẽ còn nhỏ, có lẽ còn nhỏ.
Cưng còn nhỏ hay là gầy? Còn nhỏ.
Tốt. Cưng ngoan.
Ở đó vẫn còn một ít bánh quy ha.
Được rồi.
Họ quen với mình nhanh quá ha.
Tôi muốn kể cho quý vị nghe câu chuyện vui vừa nghĩ ra.
Không có trên mạng, không tìm được đâu, chuyện mới.
Mới tinh.
Du khách thường đi vào gõ cửa
và hỏi có còn phòng hay không.
Cho nên người giữ cửa ngán ngẩm việc mở cửa,
mới nói: “Chúng tôi không còn phòng.
Không, không, bây giờ chúng tôi chuyển thành tư gia rồi.”
Nhưng du khách vẫn vào
cho nên họ chán quá, để bảng “Tư Gia” bên ngoài.
Thế mà vẫn có người gõ cửa hỏi:
“Có thật là tư gia không?”
“Mà tư gia thì vẫn còn phòng chứ?”
“Hết phòng.
Không còn phòng trống”, lúc nào cũng không còn phòng. Chán quá.
Thế là họ đặt bảng khác đề rằng: “Hết Phòng”.
Nhưng vẫn có người gõ cửa: “Thật sự hết phòng rồi sao?”
Hiểu không?
Người Hoa cười chậm quá.
Phải, con người hiếu kỳ lắm.
Có nói gì đi nữa, họ vẫn trở lại
và hỏi những chuyện khác, phải không?
Bây giờ nghiêm túc trở lại nhé. Quý vị sẵn sàng chưa?
Dạ rồi, thưa Sư Phụ.
Truyện này thật ra bằng tiếng Âu Lạc (Việt Nam),
nhưng tôi dịch sang tiếng Anh.
Tất cả có thông dịch chứ?
Có thông dịch không?
Dạ có.
Có người Âu Lạc nào ở đây không?
Người Việt Nam có không? (Dạ có.)
Giơ tay lên coi.
Hiểu gì không? (Dạ hiểu.) Hiểu hết. Ô-kê. Tốt.
Hiểu gì không? (Dạ hiểu.) Hiểu hết. Ô-kê. Tốt.
Hiểu tiếng Anh hả? (Dạ.)
À, tốt.
Ai đây? (Dạ.)
Ai đây? (Dạ.)
Con của cô cũng ở đây chứ?
Con gái đó? Không à? Ở Hoa Kỳ hả?
Dạ không, ở Âu Lạc.
Việt Nam hả?
Nhưng cô là giáo viên Anh văn mà còn giơ tay lên làm gì?
Nhưng cô là giáo viên Anh văn mà còn giơ tay lên làm gì?
Không hiểu tiếng Anh à? Tôi đánh đòn bây giờ!
Con gái có ở đây không? (Dạ.)
Con gái có ở đây hả? (Dạ không, con đi với chồng.)
Con gái có ở đây hả? (Dạ không, con đi với chồng.)
Chồng cô đâu? Tôi không thấy anh ta. (Dạ, anh ấy ở bên kia.)
Chồng cô đâu? Tôi không thấy anh ta. (Dạ, anh ấy ở bên kia.)
Ở kia thông dịch. Ô-kê. Hiểu rồi. Được rồi.
Ở kia thông dịch. Ô-kê. Hiểu rồi. Được rồi.
Cô ta là giáo viên Anh văn, nhưng anh ta không phải.
Anh ta là giáo viên môn khác, phải không? (Dạ.) Được, không sao.
Anh ta là giáo viên môn khác, phải không? (Dạ.) Được, không sao.
Được rồi, tốt. (Sư Phụ đẹp quá.)
Ồ, cảm ơn cưng.
Đó là vì hôm nay tôi hy sinh bữa trưa.
Tôi không dám ăn nhiều bởi vì khi lớn tuổi,
Tôi không dám ăn nhiều bởi vì khi lớn tuổi,
sự trao đổi chất chậm lại, quý vị biết điều đó chứ?
Mình ăn gì thì nó vẫn ở nguyên chỗ đó.
Giống như quý vị vậy: chậm chạp, không di chuyển nữa!
Thức ăn di chuyển đến chỗ nào đó khác
thì tôi cũng không màng, đến chỗ nào mà mọi người không thấy,
nhưng nó cứ ở lại chỗ mà mọi người thấy được,
thế mới là vấn đề.
Nên mỗi lần ăn gì đó, tôi phải suy nghĩ có nên hay không.
Nên mỗi lần ăn gì đó, tôi phải suy nghĩ có nên hay không.
Sống thế nào đây!
Tôi đang nghĩ có lẽ tốt nhất là sống bằng không khí.
Cứ như vậy cho rồi, phải không?
Hôm nay không ăn trưa, ngày mai không ăn tối,
ngày mốt không ăn sáng luôn.
Ăn làm gì? Cũng không sao.
Thức ăn ngon ha. (Dạ phải, Sư Phụ.)
Cứ thưởng thức nhé.
Bây giờ ở đây có một câu chuyện thiền.
Tôi đọc cho quý vị nghe, xem có hiểu không.
Tôi tin chắc mọi người hiểu.
Có một vị thiền sư tên là Bảo Ninh Dũng.
Tôi không biết tên đó tiếng Hoa hay tiếng Anh nói như thế nào.
Ông ta nói một câu như thế này:
“Sắt được nung tới khi thật đỏ,
rồi dùng búa đập
thì tia lửa sẽ văng khắp nơi.
Sau một thời gian, thanh gươm thành hình
từ miếng sắt vô dụng đó
và trở nên 100% hoàn hảo.
Nhưng vì nó quá hoàn hảo, bây giờ mang ra
ngoài cổng muốn bán,
nhưng không ai mua cả.”
Quý vị hiểu đó là gì không? (Dạ hiểu.)
Được, nói tôi nghe, nói tôi nghe. Anh chàng thông minh nói tôi nghe.
Được, nói tôi nghe, nói tôi nghe. Anh chàng thông minh nói tôi nghe.
Điều đó có lẽ là khi trải qua đủ loại hy sinh và đau khổ,
Điều đó có lẽ là khi trải qua đủ loại hy sinh và đau khổ,
cuộc đời sẽ rèn luyện mình hay gì đó,
rồi cuối cùng mình có được điều gì đó hữu dụng, nhạy bén,
có thể là trí huệ hoặc gần như vậy,
nhưng cuối cùng không ai muốn mình
bởi vì mình giỏi quá.
Họ không hiểu, phải không? (Dạ, không hiểu mình giỏi đến thế.)
Nói đúng rồi. Giỏi lắm.
Thật ngạc nhiên!
Cô ta chạm vào anh hả?
Để hưởng chút trí huệ của anh đấy.
Được rồi, nói quý vị hay, đó là vấn đề.
Một thanh gươm sắc bén, đẹp đẽ, hoàn hảo, cần tay kiếm giỏi, phải không?
Nếu không phải là tay kiếm giỏi
thì bất luận thanh gươm nằm đó bao lâu,
nung đúc đẹp hay hoàn hảo thế nào, phải không?
(Được rèn, được rèn.) Rèn, rèn.
(Được rèn, được rèn.) Rèn, rèn.
Đúng rồi. Tốt. Anh ta là cuốn từ điển.
Dù có được rèn đẹp đẽ, hoàn hảo thế nào đi chăng nữa
cũng vô dụng, chỉ nằm ở đó,
được tạo ra hoàn hảo, rất hữu dụng và sắc bén, sẵn sàng sử dụng
nhưng không ai dùng tới.
Tương tự, trí huệ hoặc sự khai ngộ
phải cần có người nhận ra nó,
muốn nó và biết rằng
nó thật sự là như vậy.
Như người hôm qua tôi kể,
đệ tử đầu tiên của Đạo giáo, của Lão Tử,
ông ta nhận ra nó thậm chí từ hàng ngàn dặm xa,
ông còn di cư đến vùng đó để có thể lấy “thanh gươm”.
Kiểu người này rất hiếm có.
Chúng ta đều biết điều đó.
Có lẽ quý vị cũng hiếm có.
Bao nhiêu người hiếm có ở đây?
Không hiếm lắm, phải không?
Quý vị rất tuyệt. Tôi rất mừng.
Lão Tử có lẽ chỉ có 1 hoặc 2 đệ tử.
Quý vị thì rất nhiều.
Tốt, rất tốt.
Thật ra thánh nhân ở khắp nơi, phải không?
Thánh nhân từ Hoa Kỳ, từ Úc Đại Lợi.
(Úc Đại Lợi.) Úc Đại Lợi.
(Úc Đại Lợi.) Úc Đại Lợi.
Âu Lạc, Trung Hoa,
Formosa (Đài Loan), Hồng Kông, Thái Lan, bất cứ nơi đâu.
Bởi vì người ta không ngờ có thánh nhân như quý vị
cho nên quý vị được yên thân.
Như vậy cũng tốt.
Bằng không, quý vị sẽ được phong làm thánh,
rồi mọi người sẽ đến cửa nhà mỗi ngày,
kỳ vọng được chữa bệnh, mấy chuyện thần kỳ, phép lạ hay gì đó.
Cho nên người ta để quý vị yên thân là tốt rồi.
Tôi rất mừng.
Quý vị có xem trồng trọt hữu cơ, chẳng hạn như ở Áo không? Có hả?
Đó là một trong những vị thánh,
nhưng làm sao ngờ một vị thánh lại như vậy?
Mỗi ngày ông ta cuốc đất, trồng cà chua,
hái đậu bắp, bất cứ gì
và ông làm việc
như mọi nông dân khác trong nước hoặc mọi nơi khác trên thế giới.
Tôi nghĩ nếu có ai không biết chút gì về chúng ta, về ông ta
hoặc về Đạo, tôi sẽ dẫn họ đến đó
và nói: “Nhìn đây, nếu quý vị muốn gặp thánh nhân thì đây này!”
Quý vị nghĩ họ tin tôi không?
Tin hay không? (Dạ không.)
Không, rất khó ha. Có lẽ không tin ha?
Nhưng tôi biết ông ta là thánh và quý vị cũng biết vậy.
Tôi nói đây là vị thánh cao đẳng,
không phải chỉ ở biên giới giữa đẳng cấp Thứ Hai và Thứ Ba,
như ở chỗ không người,
mà là vị thánh đã phát triển rất cao.
Thánh nhân trông như vậy đó.
Thánh nhân trông giống như quý vị, giống như anh ta, giống như cô ta,
giống như anh này, cô này, giống như những người đằng sau kia.
Thậm chí những người không hiểu tiếng Anh đằng sau kia,
họ cũng là các vị thánh không biết tiếng Anh.
Tôi nói tiếng Anh bởi vì tôi quen với tiếng Anh hơn,
vì tiếng Anh là ngôn ngữ quốc tế, phải không?
Dễ cho mọi người hiểu hơn cho nên tôi nói tiếng Anh.
Dễ cho mọi người hiểu hơn cho nên tôi nói tiếng Anh.
Đối với tôi, nó dường như còn dễ hơn tiếng Âu Lạc và tiếng Hoa.
Tôi hầu như không gặp người Âu Lạc quanh đây,
đa số là người châu Âu và người Hoa hoặc những người nói tiếng Anh
nên cũng không sao.
Tiếng Anh dễ cho mọi người thông dịch
sang các ngôn ngữ khác hơn.
Như vậy cũng tốt.
Nghĩ tới điều này,
chúng ta thật sự vinh hạnh,
biết quá nhiều thánh nhân ngồi quanh đây thế này.
Thật tuyệt phải không? (Dạ.)
Bỗng nhiên tôi cảm thấy mình thật may mắn.
Phải, quá nhiều thánh nhân ở quanh đây,
giả vờ như không biết gì để tôi phải giải thích cho họ!
Quý vị có một khối trí huệ
to lớn, khổng lồ bên trong mà ngồi đó
chờ vị Minh Sư toàn trí, toàn tri
giải thích cho quý vị.
Quá quen được đút bằng muỗng rồi, vậy đó.
Nhưng không sao, vì quý vị ở đây rồi, nếu tôi không nói gì cho quý vị nghe
thì chúng ta làm gì đây? Phải không?
Tôi cũng có thể vào phòng thiền, cũng ngồi đó như quý vị,
nhưng rồi chúng ta ngồi cả ngày cũng chán, phải không?
Cho nên ít ra cũng có giờ nghỉ vào buổi sáng để ăn điểm tâm,
rồi có giờ nghỉ vào buổi tối để xem truyền hình,
rồi có giờ nghỉ
khi Sư Phụ toàn trí bước ra
đọc sách gì đó cho quý vị nghe.
Ở nhà quý vị có nhiều sách, phải không? Hay là vứt đi hết rồi?
Ở nhà quý vị có nhiều sách, phải không? Hay là vứt đi hết rồi?
Chán rồi ha? Ờ, tôi biết điều đó.
Nên tôi phải làm công việc mà cô vừa nói đó.
Tôi vừa hỏi về điều đó thì cô ta nói: “Chán rồi, không có sách.”
Tôi vừa hỏi về điều đó thì cô ta nói: “Chán rồi, không có sách.”
Tôi hiểu. Tôi hiểu điều đó.
Lúc đầu tôi cũng như vậy, còn bây giờ tôi đọc sách.
Lúc đầu tôi cũng như vậy, còn bây giờ tôi đọc sách.
Nếu không đọc sách thì làm gì đây?
Cũng để giúp vui cho quý vị và làm cho chúng ta thấy ở đây vui vẻ
bởi vì nếu không thì chúng ta làm gì đây?
Chúng ta ăn rồi, phải không?
Và cũng đã ngủ trên ghế rồi,
bây giờ là lúc nghe kể chuyện
bởi vì quý vị sắp về rồi, phải không?
Ngày mai hay ngày nào đó.
Tôi thật sự rất tiếc.
Tôi thật sự muốn giữ mọi người ở lại, hãy tin điều đó bởi vì tôi rất thương quý vị.
Tôi thật sự muốn giữ mọi người ở lại, hãy tin điều đó bởi vì tôi rất thương quý vị.
Tôi thích sự hiện diện của quý vị.
Tôi thích tâm hồn vô tư,
thuần khiết, niềm vui tự nhiên
cũng như sự nhiệt tình
và sự giả bộ như không biết gì của quý vị.
Tôi thích tất cả những điều này.
Nhất là thương mấy người già bởi vì họ làm tôi cảm thấy trẻ hơn!
Nên tôi bảo họ “hãy ngồi trước mặt tôi”.
Phải, càng già càng tốt.
Khi để 2 sợi dây, một ngắn, một dài bên cạnh nhau
Khi để 2 sợi dây, một ngắn, một dài bên cạnh nhau
thì sợi dài sẽ cảm thấy dài hơn, phải không? (Dạ.)
Cũng giống như vậy.
Có người hỏi tôi làm sao giữ được trẻ hoài vậy?
Tôi nói tôi cứ làm bạn với người già.
Cô ta hỏi: “Ngài làm thế nào mà luôn giữ cho mình được xinh đẹp vậy?”
Tôi nói: “Tôi chọn người xấu đi cùng với mình.”
Phải, một phụ nữ rất thông minh.
Tôi cũng biết chút gì đó, phải không?
Minh Sư biết mọi điều!
Bây giờ kể câu chuyện thiền.
Vị thiền sư đã trải qua tu hành và hy sinh rất nhiều,
Vị thiền sư đã trải qua tu hành và hy sinh rất nhiều,
có lẽ gian khó, rất nhiều kỷ luật
rồi ngài đạt được, ngài đạt được khai ngộ
mà mọi người nói đến. Ngài đắc Đạo.
Ngài nếm được mùi vị, biết nó rồi,
bây giờ ngài muốn ra ngoài chia sẻ niềm vui này
và sự hiểu biết của ngài với mọi người,
nhưng họ nói: “Cái gì? Ông nói cái gì vậy?”
Đa số người ta là như vậy.
Nhưng tôi mừng là quý vị lắng nghe.
Ý tôi nói mừng là quý vị hiểu. Trời ơi!
Quý vị thật phi thường!
Theo lời của vị thiền sư này thì không ai hiểu ngài cả.
Theo lời của vị thiền sư này thì không ai hiểu ngài cả.
Nhưng tôi có rất nhiều người hiểu tôi,
không phải chỉ có quý vị, đây chỉ là một nhóm, phải không?
Vì mọi người thay phiên nhau, hiểu không?
Bởi vì nhà nhỏ mà.
Bởi vậy quý vị đến rồi phải đi
để cho những nhóm khác đến.
Ít nhất cũng gặp tôi được vài ngày,
còn tốt hơn là không, phải không? (Dạ.) Phải.
còn tốt hơn là không, phải không? (Dạ.) Phải.
Rồi sau đó
khi mọi người luân phiên hết rồi, quý vị hy vọng rằng
quý vị có thể trở lại.
Tôi ước một ngày nào đó
mọi người muốn đến lúc nào cũng được.
Như là không cần...
có lẽ có thể làm được, tôi không biết.
Thoạt đầu tôi muốn phân theo từng quốc gia
như Formosa hoặc Trung Quốc hoặc Âu Lạc,
như Formosa hoặc Trung Quốc hoặc Âu Lạc,
thì tôi có thể nói tiếng Âu Lạc với tất cả họ, biết không?
Rồi người Hoa Kỳ đến thì tôi chỉ nói tiếng Anh thôi, thí dụ vậy.
Rồi người Hoa Kỳ đến thì tôi chỉ nói tiếng Anh thôi, thí dụ vậy.
Rồi người Hoa Kỳ đến thì tôi chỉ nói tiếng Anh thôi, thí dụ vậy.
Nhưng không hiệu quả lắm.
Do đó quý vị có gỏi thập cẩm ở đây như thường lệ.
Bởi vì đôi khi họ không có thời gian
như chúng ta sắp xếp, biết không?
Có lẽ sau khi sửa chữa chỗ này và chuẩn bị thêm.
Vào mùa đông cũng cần máy sưởi và các thứ,
phải làm mọi việc sẵn sàng rồi các nhóm khác có thể đến,
sau khi họ đến hết rồi thì lại có thể luân phiên trở lại
hoặc có lẽ xem thử mọi người có thể đến
khi nào họ muốn được không, chỉ cần gọi, nếu có… Thật vậy.
(Như thế này tốt.) Như thế này tốt hả? (Như thế này cũng tốt. Cả hai đều tốt, chúng con đều đến được.)
(Như thế này tốt.) Như thế này tốt hả? (Như thế này cũng tốt. Cả hai đều tốt, chúng con đều đến được.)
(Như thế này tốt.) Như thế này tốt hả? (Như thế này cũng tốt. Cả hai đều tốt, chúng con đều đến được.)
Cả hai đều tốt hả?
Đồng thời khi nào quý vị muốn đến thì đến.
Chẳng hạn họ thông báo cho mọi người ở mỗi trung tâm
trong tuần đó ai có thời giờ thì đến,
từ các trung tâm khác nhau, như vậy cũng tốt.
Sau này sẽ cho biết trước 2 tuần, vậy đủ không
hay 4 tuần thì tốt hơn? (Dạ 2 ngày cũng được.)
2 ngày giống như lần này cũng được ạ.
Chỉ 2 ngày thôi hả?
Ô-kê, dù sao cũng cám ơn quý vị. (Dạ không sao ạ.)
Phải, cám ơn.
Nhưng nếu không thì có lẽ quý vị phải chờ lâu hơn,
có lẽ khoảng 1 năm hay lâu hơn.
(Dạ không sao, vậy cũng được ạ.) Ô-kê.
Quý vị thấy đó, tôi đã sắp xếp thời gian sát nhau lắm rồi.
Ban đầu họ tính mỗi tuần một lần thôi, hiểu không?
Nhưng tôi nói “mỗi tuần một lần thì họ sẽ không bao giờ gặp được tôi!”
Nhà nhỏ mà, nhưng như thế này tốt.
Như thế này, quý vị có thể nhìn thấy tôi nhiều hơn, gần gũi hơn.
(Dạ.) Bằng không, phải dùng ống nhòm...
Nếu vậy thì thôi ở nhà xem truyền hình cho rồi.
Như kiểu bế quan ở Thái Lan thì thà ở nhà cho rồi.
Khi tới được nhà vệ sinh thì bài khai thị đã xong rồi.
Sư Phụ đi mất rồi.
Hoặc khi vào được thang máy
lên đến tầng thứ 15
thì Sư Phụ đã về nhà rồi!
Tôi rất tiếc, nhưng nhớ lại thấy cũng vui, phải không?
(Dạ.) Tôi rất tiếc bởi vì
không ngờ có quá nhiều người như vậy, hiểu không?
Một số người đến mà không cho hay
bởi vì vừa nghe tin là cứ chạy đến thôi, hiểu không?
Không có thời giờ liên lạc với liên lạc viên nữa,
không có thời giờ để báo cáo gì hết.
Họ cứ lên máy bay, lên xe buýt mà đến thôi.
Nhưng người Thái thật hiếu khách ha.
Điều đó rất tốt. (Lần bế quan tuyệt nhất của con.)
Sao cưng? (Dạ đó là kỳ bế quan tuyệt nhất của con.)
Kỳ bế quan tuyệt nhất của cô?
Cô thích kiểu như vậy hả?
Thấy không, nói quý vị rồi! Một số người thích kiểu gian khó đó.
Thấy không, nói quý vị rồi! Một số người thích kiểu gian khó đó.
Thích “mài gươm” kiểu đó hả?
Bây giờ bén chưa?
Tốt. Tôi có thể thấy điều đó.
Tôi có thể thấy quý vị đã tiến bộ, phải,
rất nhiều, rất nhiều.
Ý tôi nói tâm tính của quý vị đã cải thiện và ngã chấp đã bớt đi.
Càng ít ngã chấp, càng khai ngộ.
Tâm tính càng uyển chuyển,
càng khai ngộ, càng có thể thấy rộng lớn hơn.
Nếu ở trong phòng thí nghiệm,
chỉ tập trung vào cái gì nhỏ xíu trước mặt mình,
chỉ con vi trùng nhỏ ở đó
thì không thấy gì khác.
Một số người như vậy. Quá cố chấp, quá bướng bỉnh.
Một số người như vậy. Quá cố chấp, quá bướng bỉnh.
Quý vị thích trang sức của tôi không? Không nói gì sao? (Dạ đẹp. Dạ thích.)
Quý vị thích trang sức của tôi không? Không nói gì sao? (Dạ đẹp. Dạ thích.)
Thiết kế mới, thiết kế mới.
Trang sức mới. Ô-kê, tốt.
Áo mới.
Thiền sư kiểu gì vậy!
Quý vị đến đây vì cái đó mà. Sao?
(Dạ, môi son đẹp.) Môi son cũng đẹp nữa! Trời ơi.
(Dạ, môi son đẹp.) Môi son cũng đẹp nữa! Trời ơi.
Bởi vậy có người nói:
“Ồ, Sư Phụ Thanh Hải không phải là Minh Sư.
Ngài toàn dành thời gian để trang điểm và mặc quần áo đẹp.”
Tôi nói: “Nói vậy không đúng.
Tôi đâu có toàn dành thời gian để trang điểm và mặc y phục đẹp.
Tôi còn dành thời gian để ăn, ngủ và xem truyền hình nữa chứ!”
Chao ôi! Thật không công bằng!
Họ không hiểu tôi.
Tôi thật sự bị hiểu lầm.
Thấy đau lòng quá.
Thôi được rồi.
Bây giờ hãy trở lại câu chuyện thiền.
Ờ, đây là vấn đề với chúng ta,
cứ huyên thuyên hợp rơ thế này, rồi câu chuyện sẽ không đến đâu cả,
chúng ta cứ nói linh tinh đủ điều.
Nhưng cũng vui ha. (Dạ phải. Nhờ vậy chuyện mới hay.)
Chuyện hay. (Làm câu chuyện hay hơn.)
Làm câu chuyện hay hơn vì quý vị cứ phải chờ.
Có người thợ may,
tên Hồ Đinh Giảo, tên gì cũng được nhé?
Có lẽ Tailor hoặc Smith gì đó,
tên họ xuất xứ từ lúc mới hành nghề, phải không?
Cho nên mới có tên ông Smith, bà Tailor...
Bây giờ có anh thợ may tên là Tailor,
cứ đặt tên cho anh ta là Tailor.
Anh ta đến gặp vị thiền sư,
tên là Bảo Thọ.
Rồi khi anh diện kiến ngài,
vị thiền sư mời anh ta uống trà này kia,
mọi việc đều tốt đẹp,
rồi anh ta xin được thưa chuyện với thiền sư,
bởi vì anh ta nói có việc quan trọng thưa với thiền sư.
Vì vậy vị thiền sư cho anh ta vào phòng của ngài nói chuyện.
Vì vậy vị thiền sư cho anh ta vào phòng của ngài nói chuyện.
Vị thiền sư hỏi anh thợ may: “Có phải ngươi là thợ may nổi tiếng
rất chuyên nghiệp
và may rất nhiều quần áo đẹp cho những người quanh đây không?”
Anh ta nói: “Dạ, dạ. Thật tội lỗi. Là con ạ.”
Anh ta khiêm tốn,
anh ta nói: “Dạ thưa sư phụ, là con ạ.”
Thật ra anh ta nói: “Dạ thưa sư phụ, chính là kẻ hèn mọn này.”
Anh ta nói như vậy. Phải, rất có giáo dục.
Tốt. Anh chàng thật ngoan!
Rồi thiền sư Bảo Thọ tiếp tục hỏi anh:
“Được rồi, ngươi hãy…”
Anh ta trông khiêm tốn, nhưng thật ra không khiêm tốn vậy,
đó là vấn đề nên vị thiền sư “ngửi” thấy mùi.
Có lẽ trước đó họ trò chuyện rất lâu,
nói chuyện qua lại, tới lui, biết không?
Sau đó thiền sư Bảo Thọ tiếp tục hỏi anh ta:
“Ngươi hãy cho ta biết làm sao có thể...”
sửa quần áo phải không? May vá, phải,
“Làm sao có thể vá được hư không?
Anh có thể cho tôi biết không?”
Ngài biết câu trả lời, sao không nói ra cho rồi?
Thiền sư mà còn cần đặt câu hỏi thì là thiền sư gì vậy?
Thiền sư mà còn cần đặt câu hỏi thì là thiền sư gì vậy?
Quý vị biết rồi, phải không? Họ luôn hỏi kiểu này.
Quý vị biết rồi, phải không? Họ luôn hỏi kiểu này.
“Hư không là gì?” Phải không?
“Gương mặt hôm qua của ngươi là gì?”
“Trước khi sinh ra đời ngươi tên gì?”
“Ngươi là ai?”
Hoặc đôi khi họ không hỏi gì cả,
mà chỉ nói: “Mu…uu!”
Rồi quý vị cứ ngồi đó thôi.
Nhưng anh chàng này không phải là thợ may thường.
Anh ta có đầy kiến thức, chắc là vậy.
Có lẽ anh ta đọc rất nhiều sách, hiểu không?
Có một quyển sách,
nếu quý vị sang Nhật,
tôi chưa bao giờ đến đó học thiền, nhưng nghe những người
đã đến Nhật học thiền nói là ở đó có một quyển sách,
đã đến Nhật học thiền nói là ở đó có một quyển sách,
sách công án, trong đó có sẵn tất cả giải đáp cho mọi công án.
Thời xưa vị thầy hỏi quý vị
thì dĩ nhiên quý vị phải cố gắng tìm cho ra câu trả lời
cho đến khi thật sự hiểu nó,
không phải ý nghĩa của từ ngữ vì dù sao họ cũng hỏi vớ vẩn,
hiểu không?
Nhưng phải tập trung tìm đáp án cho tới khi quý vị tự khai mở,
trở nên khai ngộ.
Cho nên thời xưa, vị thầy không phải cho quý vị sự khai ngộ
Cho nên thời xưa, vị thầy không phải cho quý vị sự khai ngộ
bằng cách nói thế nào hoặc sờ đầu,
nhìn vào mắt,
cho một ít thức ăn gia trì, cho cái khay
hay điều gì đó tương tự,
mà họ bắt quý vị làm việc để khai ngộ, đôi khi làm việc nhiều năm
mà thậm chí không biết mình sẽ đạt được những gì.
Phải, công việc cực nhọc, biết không?
Như đốn củi, gánh nước,
nấu ăn, dọn vườn,
quét chùa, đánh bóng mặt tượng Phật, bất cứ gì.
Quý vị phải làm tất cả mọi việc và hy vọng một ngày
vị thầy sẽ ban cho bí quyết khai ngộ,
nhưng họ không bao giờ đề cập đến, hầu như là không.
Khi sang Nhật,
có người nói có cuốn sách như vậy.
Hoặc có lẽ nếu trả tiền cho vị cao tăng thì sẽ được công án, hiểu không?
Rồi có thể trả lời sư phụ mình và có lẽ được một chứng chỉ,
trở thành “roshi” loại gì đó, có nghĩa là “thầy”, “thiền sư”.
Đây cũng giống như một bài thi ngắn.
Bằng không, đôi khi phải mất cả ngày,
cả tháng hoặc cả năm
hoặc cả đời để giải một công án
tới khi quý vị hoàn toàn rã rời.
Ý tôi là ngã chấp của quý vị hoàn toàn vỡ vụn thì mới hiểu được,
Ý tôi là ngã chấp của quý vị hoàn toàn vỡ vụn thì mới hiểu được,
không phải là công án, mà là quý vị hiểu được bản thân,
biết mình là ai, như vậy đó.
Hiểu ý tôi không?
Bấy giờ anh chàng này có lẽ đã mua
rất nhiều công án bằng tiền của mình rồi
và đã đánh vào máy vi tính rồi.
Hoặc có lẽ anh ta nhận điện thư từ những tu sĩ khác
và trả bằng thẻ tín dụng, bất cứ là gì đó, rồi các tu sĩ có lẽ hồi âm điện thư
và trả bằng thẻ tín dụng, bất cứ là gì đó, rồi các tu sĩ có lẽ hồi âm điện thư
trả lời cho anh ta về một công án nào đó,
bởi vì có một số công án đã được sưu tập
từ thuở ban đầu của thiền đạo.
Cho nên từ vị thầy này đến vị thầy khác,
họ sưu tập thành một quyển sách lớn.
Họ hầu như luôn hỏi những câu hỏi tương tự,
câu hỏi trong sách hoặc trong bộ sưu tập.
Cho nên nếu anh chàng này đã mua hết cả bộ
thì sẽ dễ dàng biết được câu giải đáp, hiểu không?
Như họ sẽ hỏi: “Gió đang thổi”,
phải, đại khái vậy.
Rồi nếu quý vị trả lời gì đó không đúng thì bị đánh,
Rồi nếu quý vị trả lời gì đó không đúng thì bị đánh,
thường thì không đánh đau lắm, hiểu không?
Có cây gậy dài.
Họ đập lên vai khi quý vị ngủ gục.
Khi thiền mà lại không thiền,
đầu chỉ gục xuống một chút
là họ đến gõ bum, bum, bum, bum!
Thật đáng sợ bởi vì cây gậy rất dài.
Biết tại sao dài không?
Để có thể với tới đó và gõ vào đầu người nào
đang gục đầu đó.
“Công án” có nghĩa là câu hỏi, câu hỏi không thể trả lời được
để mình phải tập trung toàn trí lực suốt ngày, suốt đêm.
để mình phải tập trung toàn trí lực suốt ngày, suốt đêm.
Họ hỏi những điều vớ vẩn
để mình không nghiệm ra được ý của vị thầy thật sự là gì,
đó là mục đích.
Chứ không có ý nghĩa gì hết, hiểu không?
Không có nghĩa gì theo ý nghĩa của ngôn từ.
Nó giống như câu chú hoặc gì đó để mình tập trung.
Điểm chính là sự tập trung.
Nhưng ngày nay mọi người đều biết tất cả các công án rồi.
Tôi nghĩ công án không còn hiệu quả nữa.
Họ phải tạo ra công án khác
hoặc người đó phải thật sự trung thực,
không mua trước các công án, rồi đến đó chỉ để khoe
trí thức rác rến của họ.
Còn anh chàng này, không biết anh ta có được những quyển sách
hoặc các công án đó ở đâu mà anh ta trả lời ngay lập tức.
Khi một người lập tức trả lời
câu hỏi khó nào đó của vị thiền sư, câu hỏi vô nghĩa như:
“Có thể vá hư không bị vỡ không?”
Đại loại vậy, thì làm sao mà trả lời cho được?
Hiểu không? Câu hỏi vô nghĩa, phải không?
Phải, nhưng đó là mục đích.
Nhưng anh chàng này trả lời ngay lập tức...
Tôi không cho quý vị biết câu trả lời là gì.
Tôi để quý vị chờ đợi. Có lẽ,
có lẽ quý vị sẽ hồi hộp một chút, như vậy sẽ thích hơn.
Đó là nghệ thuật kể chuyện, để người nghe chờ đợi!
Nói quý vị biết đây. Anh chàng này trả lời ngay lập tức...
Nói quý vị biết đây. Anh chàng này trả lời ngay lập tức...
nên tôi mới nghi. Hiểu không?
Có 2 trường hợp
tại sao một người có thể trả lời ngay lập tức.
Một là anh ta thật sự có chút trí huệ, không nhiều,
nhưng một chút, hai là có thể anh ta mua hết tất cả công án
để trong túi,
đã đọc rồi, mỗi lần lấy ra một thẻ, đáp án gì đó theo thứ tự ABC,
đã đọc rồi, mỗi lần lấy ra một thẻ, đáp án gì đó theo thứ tự ABC,
“Ồ, đó là về hư không, vần H, H!”
Hoặc kiểm lại trong máy vi tính rồi có đáp án thật nhanh.
Được rồi, nói tôi nghe anh ta trả lời thế nào?
Nếu biết sách này rồi thì đừng gian lận nghe.
Tôi tin chắc sách đó ở đâu mọi người cũng có thể mua được, hiểu không?
Tôi tin chắc sách đó ở đâu mọi người cũng có thể mua được, hiểu không?
Đó là sách tiếng Âu Lạc, nhưng không phải sách hiếm hay gì,
Đó là sách tiếng Âu Lạc, nhưng không phải sách hiếm hay gì,
được dịch từ tiếng Anh hoặc tiếng Trung Hoa
hoặc bất cứ nguyên bản nào, không bao giờ biết được.
Ai biết? Cho 2 viên kẹo!
3, 4 viên luôn. Nói đi?
Thật ra hư không chan hòa vạn vật (Ờ.) cho nên hư không là vạn vật.
Thật ra hư không chan hòa vạn vật (Ờ.) cho nên hư không là vạn vật.
Nào, đừng trả lời như vậy chứ!
Tôi hỏi anh ta trả lời vị thiền sư như thế nào,
tôi không hỏi quý vị giải thích hư không cho tôi nghe.
Chúng ta biết hư không là gì rồi.
Trong trường hợp này, quý vị sẽ trả lời vị thiền sư thế nào
khi ngài bảo quý vị vá hư không
khi nó bị vỡ? Phải, sao?
Vá hư không lại.
Bằng tay không?
Bằng tay không?
(Không bằng gì.) Không bằng gì hết?
Mình lấy đi những gì ở đó.
Lấy đi những gì ở đó hả?
Con nói con sẽ thử nhưng con không biết họ nói gì.
Sẽ thử nhưng không biết họ nói gì.
Còn ai khác không? Thật vui.
Nói lớn lên.
Không có vết nứt trong hư không.
Không có vết nứt trong hư không hả?
Con sẽ hỏi thiền sư đưa hư không cho con xem, rồi con sẽ vá cho.
Được. Còn ai khác không?
Chỉ có bấy nhiêu... hết mức rồi sao?
Rất tiếc, không được kẹo.
Tiếc quá.
À, lát nữa có thể có kẹo, nhưng không phải phần thưởng.
Tiếc quá. Được rồi.
Anh chàng này không phải là thợ may thường
cho nên anh trả lời thẳng thiền sư ngay lập tức:
“Vâng, sư phụ.
Nếu ngài có thể phá vỡ hư không thì con có thể vá lại cho ngài.”
Cái gì? Ồ, tôi có thể nói được như vậy! Đúng không?
Cái gì? Ồ, tôi có thể nói được như vậy! Đúng không?
Tôi biết rồi! Phải không?
Ờ, quý vị thường như thế.
Tôi không chắc.
Câu trả lời đó hay không? (Dạ hay.)
Quý vị nghĩ anh chàng này hiểu không? (Dạ không.)
Không hiểu, vậy tại sao anh ta trả lời giỏi như thế?
(Bởi vì anh ta đã bỏ tiền ra mua.) Anh ta bỏ tiền mua?
(Bởi vì anh ta đã bỏ tiền ra mua.) Anh ta bỏ tiền mua?
Có lẽ trước đây anh đã làm vậy.
Nếu không, làm ***ết? Còn ai khác nữa?
Tại sao anh ta có thể trả lời quá giỏi và nhanh như vậy
như thể là người rất khai ngộ?
Hoặc khai ngộ đôi chút, phần nào đó.
Được, nói tôi nghe, tại sao?
Cưng nói tôi nghe. Không à?
Quý vị đang gãi mà tôi lại tưởng…
Có ai không? Có ai không? Trời ơi, quá nhiều kẹo ở đây này!
Có ai không? Có ai không? Trời ơi, quá nhiều kẹo ở đây này!
Biết không…
(Anh ta gian lận.) Anh ta gian lận? (Dạ phải.) Có lẽ vậy.
(Anh ta gian lận.) Anh ta gian lận? (Dạ phải.) Có lẽ vậy.
(Anh ta gian lận.) Anh ta gian lận? (Dạ phải.) Có lẽ vậy.
Anh ta trả tiền để mua hoặc có lẽ gian lận.
Hoặc anh ta thuộc lòng hết mấy công án này rồi,
như con vẹt vậy.
Lặp lại sự trống rỗng mà không hiểu gì cả
bởi vì bản thân anh ta là sự trống rỗng rất lớn!
Bên trong toàn trống rỗng và đầy rác rến –
thứ lỗi cho tiếng Pháp của tôi nhé.
Phải, con người chỉ tự nhồi nhét mình
với những từ ngữ trống rỗng, nhồi nhét rác rến.
Phải không? Vô ích.
Quý vị có bao giờ nghĩ
một vị bác sĩ đọc hết tất cả sách y khoa,
rồi quý vị để người đó giải phẫu không? (Dạ không.) (Dạ không.)
Không đâu. Phải có nhiều năm kinh nghiệm, phải không? Và tận tụy nữa.
Không phải bằng cách đọc hết sách vở và lặp lại,
rồi giải phẫu cho quý vị.
Quý vị dám để người đó giải phẫu không? (Dạ không.) Không.
Quý vị dám để người đó giải phẫu không? (Dạ không.) Không.
Phải, thậm chí bác sĩ mới tốt nghiệp,
mình cũng còn thấy run khi để họ giải phẫu, phải không?
Có câu chuyện vui trước đây tôi đã kể quý vị nghe.
Có anh chàng đi vào phòng mổ
và đã lên bàn mổ rồi, nhưng một lúc sau anh ta chạy ra ngoài,
và đã lên bàn mổ rồi, nhưng một lúc sau anh ta chạy ra ngoài,
bạn anh ta hỏi: “Chuyện gì vậy? Có chuyện gì vậy?
bạn anh ta hỏi: “Chuyện gì vậy? Có chuyện gì vậy?
Lẽ ra anh phải ở trên bàn mổ chứ.”
Anh ta nói: “Tôi biết, tôi biết, nhưng tôi sợ quá, tôi sợ quá.
Anh ta nói: “Tôi biết, tôi biết, nhưng tôi sợ quá, tôi sợ quá.
Tôi không muốn, tôi không muốn mổ nữa.”
Thấy vậy, người bạn mới nói: “Trời ơi, trước đây anh đã từng bị phẫu thuật rồi, có gì đâu mà sợ.
Thấy vậy, người bạn mới nói: “Trời ơi, trước đây anh đã từng bị phẫu thuật rồi, có gì đâu mà sợ.
Thấy vậy, người bạn mới nói: “Trời ơi, trước đây anh đã từng bị phẫu thuật rồi, có gì đâu mà sợ.
Anh to lớn thế mà sao nhát như vậy?”
Anh to lớn thế mà sao nhát như vậy?”
Anh ta nói: “Không được đâu bởi vì y tá nói là:
‘Được rồi, đừng lo, giải phẫu rất nhanh thôi,
đừng lo chuyện đó.’”
Bạn anh ta nói: “Nói với bệnh nhân như vậy là chuyện bình thường mà.
Bạn anh ta nói: “Nói với bệnh nhân như vậy là chuyện bình thường mà.
Tại sao anh lại sợ?”
Anh ta nói: “Không phải, y tá không nói với tôi mà nói với bác sĩ.”
Y tá phải nắm tay của bác sĩ
để giữ tay ông khỏi bị run.
Giải phẫu.
“Đâu, quả tim nằm ở đâu?
Cô chỉ cho tôi được không?”
Có lẽ cô y tá biết rõ hơn bác sĩ
động mạch chính của tim ở đâu.
Lỡ khi anh ta cắt nhầm động mạch.
Đó chỉ là chuyện vui thôi.
Anh ta trả lời thiền sư:
“Nếu ngài có thể phá vỡ hư không thì con có thể vá lại cho ngài.”
Quả là phô trương!
Nên tất cả sự khiêm tốn của anh ta trước đó đều là giả tạo. Phải không?
“Giả dạng khiêm tốn.” Không thật.
Đó là lý do anh ta trả lời vị thiền sư nhanh đến như vậy, hiểu không?
Đó là lý do anh ta trả lời vị thiền sư nhanh đến như vậy, hiểu không?
Lẽ ra anh ta đến đó để học hỏi, phải không?
Không phải để phô trương rằng “tôi biết ngài đang nói gì”.
Không phải để phô trương rằng “tôi biết ngài đang nói gì”.
Vậy đến đó làm gì?
Chỉ để đối đáp ngay với vị thiền sư câu hỏi vớ vẩn như vậy, phải không?
Vị thiền sư hỏi điều vớ vẩn rồi anh ta cũng trả lời vớ vẩn,
chỉ để phô trương rằng anh biết chút gì đó, có chút kiến thức,
chỉ để phô trương rằng anh biết chút gì đó, có chút kiến thức,
chút trí huệ, bất cứ là gì đó.
Có lẽ anh chàng học thuộc lòng mọi câu trả lời rồi, phải không?
Cho nên anh ta trả lời ngay, nhưng điều đó không ý nghĩa gì cả.
Chỉ là kẻ phô trương.
May mắn cho anh ta, tôi không phải là vị thiền sư đó.
Tôi bao dung, kiên nhẫn.
Đoán xem vị thiền sư đáp lại thế nào,
ngài phản ứng ra sao với anh chàng khoe khoang này? Nói tôi nghe.
10 cái bánh quy.
Phần thưởng tiếp tục tăng lên, còn quý vị... Nói đi, gì vậy?
Anh có thể có cái hư không đó. (Anh có thể có cái gì?)
Anh có thể có cái hư không đó. (Có thể hay không thể?)
Dạ có thể. Vị thiền sư nói, được, anh trả lời đúng rồi, anh có thể có nó.
Dạ có thể. Vị thiền sư nói, được, anh trả lời đúng rồi, anh có thể có nó.
Dạ có thể. Vị thiền sư nói, được, anh trả lời đúng rồi, anh có thể có nó.
Được, anh có thể có hư không,
có nghĩa là “về nhà đi”, tay không, đúng không?
Được rồi, còn ai khác không?
Không tệ lắm,
anh được 1 cái bánh, nhưng chỉ bấy nhiêu thôi.
Không được giải nhất.
Còn ai khác nữa?
Có lẽ ngài nói: “Nếu anh có thể chỉ cho tôi thấy hư không
thì tôi sẽ làm vỡ nó cho anh.”
À, tương tự.
Không sao, cho 1 viên kẹo.
Ít nhất có cố gắng!
Còn mấy người khác im lặng quá, tất cả đều “trống rỗng”!
Sao không có câu trả lời nào vậy?
Tất cả đều trống rỗng trong đó à? (Dạ.)
Không có câu trả lời à? Ai nào?
Rồi, nói tôi nghe.
“Hỏi một câu khác.”
Hỏi câu khác à? (Dạ.)
Không phải.
Vị thiền sư bảo anh ta hỏi một câu khác à?
Còn gì nữa không?
Không à.
Cứ động tay hoài vậy!
Anh ta cứ quơ tay
làm tôi tưởng anh ta muốn nói gì chứ.
Làm tôi sốt cả ruột!
Nói đi?
“Anh không cần phải học tôi nữa, anh biết tất cả rồi.”
Như là đuổi anh ta ra ngoài, phải không?
Gần đúng, gần đúng.
Ngài lấy gậy đánh anh ta.
Ngài lấy gậy đánh anh ta hả?
Anh biết sách này rồi sao? (Dạ không.) Không biết, ô-kê.
Anh biết sách này rồi sao? (Dạ không.) Không biết, ô-kê.
Phải, cũng giỏi. Nhưng chưa hoàn chỉnh.
Phải, cũng giỏi. Nhưng chưa hoàn chỉnh.
Được rồi, cho 1 viên kẹo.
“Đừng làm bộ khiêm tốn.”
“Đừng làm bộ khiêm tốn.” Vị thầy đáp lại vậy hả?
“Đừng làm bộ khiêm tốn”. Vị thầy đáp lại vậy hả?
Không, không phải.
Ngài đánh anh ta bằng gậy hay còn gì khác nữa?
Chỉ có vậy thôi, phải không?
Hết mức rồi, phải không?
Quý vị che giấu rất kỹ, biết không?
Quý vị không phải giả bộ mà là giả bộ thật giỏi!
Làm cứ như thật,
tôi hầu như tin rằng quý vị thật sự không biết!
Có lẽ quý vị không biết, (Có lẽ.) có lẽ, được rồi.
Có lẽ quý vị không biết, (Có lẽ.) có lẽ, được rồi.
Được rồi, điều vị thiền sư làm cũng ngoài sức tưởng tượng của tôi.
Anh ta nói cũng có chỗ đúng, nhưng vị thiền sư còn làm nhiều hơn vậy nữa.
Ngài lấy gậy đánh anh ta tơi bời.
Không chỉ đánh trên vai như truyền thống của thiền,
Không chỉ đánh trên vai như truyền thống của thiền,
nhẹ nhàng để đánh thức người ngủ gục và ngáy,
mà ngài đánh anh ta thật mạnh.
Ngài rất giận dữ.
Theo như trong sách thì vị thiền sư rất giận.
Sau khi anh thợ may nói: “Dạ vâng, nếu ngài có thể,
nếu sư phụ có thể phá vỡ hư không,
con sẽ vá lại cho ngài.”
Thì vị thiền sư thật sự, thật sự nổi giận.
Ngài lấy gậy thiền ra
đánh anh ta từ đầu đến chân,
đánh bầm tím, đánh rất đau, đau đến nỗi
anh thợ may quỳ xuống sàn, che người lại và nói:
“Làm ơn, xin sư phụ đừng đánh nữa!
Xin ngài làm ơn, nếu ngài muốn phá vỡ hư không thì ngài cứ làm.
Sao ngài lại đánh... Sao ngài muốn đánh đập con?”
Nghe vậy vị thiền sư còn nổi giận hơn nữa.
Ồ, quý vị nghĩ các thiền sư rất điềm đạm, bình tĩnh
và rất từ tốn ha.
Tại sao họ phải như vậy?
Họ giả bộ để làm gì, phải không?
Họ chỉ hành động theo cảm giác của họ
bởi vì họ tự do mà.
Sẽ gặp nạn đó -
đừng đến quá gần vị thiền sư nào mà phô trương trí huệ của mình.
đừng đến quá gần vị thiền sư nào mà phô trương trí huệ của mình.
Tôi không bảo đảm an toàn đâu, hoàn toàn không!
Cứ ở tại chỗ, quý vị sẽ an toàn hơn khi ở bên tôi.
Cùng lắm là tôi chỉ nổi giận rồi ném kẹo vào quý vị thôi!
Những người dở tệ!
Mà quý vị lại thích vậy.
Đó là vấn đề.
Cho nên đây nghĩa là “tôi giận” đó.
Quý vị lại thích vậy. Ồ, thêm nữa hả? (Dạ!)
Được rồi. Bấy giờ sau khi anh chàng này nói:
“Thưa sư phụ, sao ngài không phá vỡ hư không?
Mà ngài lại đánh con?”
Thì vị thiền sư càng giận hơn nữa.
Có lẽ hôm đó tâm trạng ngài không vui.
Có lẽ bữa điểm tâm không ngon như ngài mong đợi,
có lẽ ngài đã chán ngán kiểu phô trương như vậy.
Ngài gặp đủ rồi, có lẽ suốt ngày
nhiều dạng thợ may này đến thăm viếng ngài và khoe khoang
đủ loại...
đủ loại “kiến thức vĩ đại” của họ rồi.
Hoặc có lẽ vị thiền sư này kỳ vọng quá nhiều,
ngài kỳ vọng tìm ra vài người tốt
hoặc có lẽ người nào đó đã giới thiệu với vị thiền sư
về anh chàng thợ may này rằng “anh ta là nhân vật quan trọng”.
Phải, có lẽ bởi vì có người nào đó ngang với trình độ của anh thợ may
đã nói chuyện với anh ta,
và anh thợ may luôn đối đáp ngay như vậy –
đối đáp qua lại, đủ mọi điều như anh ta biết tất cả rồi.
đối đáp qua lại, đủ mọi điều như anh ta biết tất cả rồi.
Cho nên người đó trở lại nói với vị thiền sư:
“Ồ, anh chàng này khá lắm đó.
Ngài nên gặp anh ta, anh ta đáng để gặp.”
Cho nên khi vị thiền sư gặp anh thợ may này, người đáng gặp,
thì ngài quá thất vọng.
Cũng như người khác thôi, hiểu không?
Cũng là kiểu người làm phí thời gian...
Chỉ là ấm trà rỗng, biết không?
Hoặc có lẽ đầy trà bên trong mà không có gì khác.
Cho nên ngài đã bực sẵn rồi.
Tôi đoán vậy. Được rồi.
Cho nên sau đó vị thiền sư càng giận hơn và nói:
“Tạm thời ta không giải thích cho ngươi.
Ta tiếp tục đánh ngươi,
nếu thật sự muốn biết thì phải đợi cho tới khi có ai...
có thiền sư lắm chuyện khác
giải thích cho ngươi.”
Nghĩa là có một số thiền sư thật sự giải thích điều đó, hiểu ý tôi không?
Nghĩa là có một số thiền sư thật sự giải thích điều đó, hiểu ý tôi không?
Cho nên ngài nói dạng thiền sư đó là “lắm chuyện”.
Như là điều gì đó không cần giải thích,
nhưng một số thiền sư có tính chỉ bảo như các bà mẹ,
họ sẽ ngồi xuống giải thích cho anh ta.
Cho nên ngài nói: “Được rồi, tạm thời ta không giải thích cho ngươi,
nhưng nếu ngươi muốn biết
thì chờ vị thiền sư lắm chuyện khác,
ông ta có lẽ sẽ giải thích cho ngươi.”
Bởi vì có một số thiền sư không bận tâm giải thích, hiểu không?
Một số nghĩ rằng dù sao anh ta cũng quá khờ:
“Thật tốn hơi sức
khi tiếp tục giải thích cho anh ta...” Thật sự là như vậy.
Một số người chỉ làm phiền mình.
Bất kể mình nói gì đi nữa, họ vẫn chấp trong khuôn khổ của họ.
Bất kể mình nói gì đi nữa, họ vẫn chấp trong khuôn khổ của họ.
Họ cứ không thấy, không hiểu
nên chỉ còn biết nói: “Ồ, xin mời đi nơi khác,
đối với ta ngươi quá giỏi”, đại khái vậy, hiểu không?
Thật sự đôi khi tôi ngạc nhiên khi thấy một người nào đó,
họ tu hành lâu rồi mà vẫn còn quá chấp vào một điểm nào đó,
có lẽ có cởi mở đôi chút, nhưng chưa hoàn toàn
nên đối phó với những người như vậy thì có thể rất bực bội, hiểu không?
Họ chẳng hiểu gì cả.
Anh thợ may đáng thương này bị đánh bầm tím,
cảm thấy rất nhục nhã, bối rối, không biết phải làm gì,
cảm thấy rất nhục nhã, bối rối, không biết phải làm gì,
chạy ra khỏi phòng vị thiền sư.
Thời gian lâu sau anh ta gặp một vị thiền sư khác,
anh ta đến hỏi
tại sao vị thiền sư kia đánh anh ta thê thảm đến vậy.
Đây là một trong những thiền sư lắm chuyện,
cho là vậy đi ha, nói nhiều kiểu như các bà mẹ,
kiểu người giải thích mọi điều từ A đến Z.
Phải, dạng người kiên nhẫn và tốt bụng.
Vị thiền sư này tên là Triệu Châu,
hỏi: “Ngươi có biết tại sao ngươi bị đánh không?”
Anh chàng thợ may sợ rồi.
Khi vị thiền sư hỏi,
anh ta nhớ lại lần trước bị hỏi cho nên anh ta sợ lắm.
anh ta nhớ lại lần trước bị hỏi cho nên anh ta sợ lắm.
Anh ta nói: “Dạ không, thưa thầy, thật sự con không biết gì.
Con không hiểu, thưa thầy.
Cho đến giờ, con đã suy đi nghĩ lại
mà con cũng không biết con đã làm gì sai
để đáng bị đánh thê thảm như vậy.”
Triệu Châu nháy mắt với anh ta thế này,
rồi nói: “Ngươi biết không,
vì ngươi là vết nứt trong hư không.”
Quả là chướng ngại,
đi đến đâu anh ta cũng làm rạn nứt mọi thứ.
Anh ta quá ngớ ngẩn, hiểu không?
Đẳng cấp thấp và hay tranh luận.
Đến tìm vị thiền sư mà còn phô trương như vậy.
Câu trả lời rỗng tuếch, biết không?
Chính anh ta cũng không hiểu.
Người trả lời những công án này ban đầu,
người đầu tiên giải công án này
thật sự giải hư không mà không làm rạn nứt nó.
Còn anh chàng này không cần phải làm gì cả
mà làm rạn nứt hết tất cả.
Chính bản thân anh ta là chướng ngại cho trí huệ đích thực.
Anh ta tự cản trở mình, tự làm rạn nứt mình.
Có thể nói như vậy.
Ý ngài là gì khi nói: “Ngươi là vết nứt trong hư không”?
Ý ngài là gì khi nói: “Ngươi là vết nứt trong hư không”?
Có nghĩa là: “Ngươi thật dở tệ.
Ngươi không những không ra gì,
mà còn thật sự là chướng ngại,
những thứ làm tổn hại đến trí huệ của bản thân.”
Bởi vì trí huệ là hư không, như vậy đó,
khi không còn chấp điều gì nữa,
không còn thành kiến về những gì
mà quý vị tưởng là đã biết rồi
thì quý vị thật sự tự do.
Thật sự biết tự do là gì,
thật sự biết trí huệ là gì và thật sự biết ý nghĩa của nó.
Thật sự biết Thượng Đế.
Anh chàng này chỉ học từ người khác,
để trong túi như một tấm thẻ, rồi mỗi lần lấy ra một thẻ,
ABC, và trả lời theo thứ tự ABC,
như từ điển vậy.
Rỗng tuếch, rỗng tuếch. Đầu óc rỗng tuếch.
Vậy mà còn dám phô trương trước mặt Minh Sư,
tưởng rằng nếu trả lời như vậy
thì vị Minh Sư sẽ nghĩ: “Chà, anh ta là nhân vật quan trọng.”
Dĩ nhiên là ngài nổi giận.
Dám đi đến đó lãng phí trà và thời giờ của ngài.
Có lẽ ngài đập vỡ cái khay để anh thợ may đừng trở lại
Có lẽ ngài đập vỡ cái khay để anh thợ may đừng trở lại
với thức ăn chất đầy trên khay.
Bây giờ quý vị hiểu rồi, phải không? (Dạ.)
Quý vị không trống rỗng kiểu như vậy, phải không?
Quý vị hiểu rồi, phải không? (Dạ.)
Quý vị hiểu rồi, phải không? (Dạ.)
Đó là vấn đề, biết không?
Kiến thức thật sự không đạt được qua việc đọc sách,
mà cần phải tự mình liễu ngộ.
Cũng như đôi khi quý vị thiền hoặc có chuyện gì xảy ra
và bất chợt quý vị thoáng thấy chân lý đằng sau đó,
mà nó có lẽ không liên quan gì tới điều đó.
Quý vị hiểu được chân lý, thực tế của cuộc đời,
cái hư không thật sự, ít nhất cũng thoáng thấy chân lý.
Rồi quý vị tiếp tục, có lẽ hôm sau quý vị quên mất,
Rồi quý vị tiếp tục, có lẽ hôm sau quý vị quên mất,
dù muốn có lại, nó cũng không còn ở đó nữa.
Chỉ một trong những sự liễu ngộ, rồi quý vị phải đi bước kế tiếp.
Không thể cứ nắm lấy điều
quý vị đã biết hôm qua.
Cũng như quý vị đi trên đường hết dặm này đến dặm khác.
Quý vị cứ phải tiếp tục đi.
Không thể quay lại nhìn chặng đường hôm qua, phải không?
Chẳng hạn như vậy.
Chao ôi, anh chàng này. Có rất nhiều người như vậy.
Anh thợ may đáng thương này bị đánh
bởi vì anh ta phô trương trước mặt vị thiền sư nóng tính,
Cũng có nhiều người như vậy
còn đáng bị đánh nhiều hơn thế nữa.
Hy vọng họ không đến đây bởi vì tôi không có gậy thiền.
Tôi không biết phải làm sao.
Nếu có gậy thì có thể đánh, giải tỏa cơn giận,
Nếu có gậy thì có thể đánh, giải tỏa cơn giận,
nhưng nếu không có gậy thì làm sao đây?
Ném kẹo vào họ hả?
Như vậy chắc cũng giải tỏa được cơn giận của tôi.
Họ đến làm lãng phí thời giờ,
năng lượng của mình, mà họ chỉ muốn khoe khoang thôi.
Ý tôi là nếu họ nghĩ mình biết nhiều rồi
thì sao còn phải đến gặp thiền sư
khoe khoang, phải không?
Nếu biết điều gì đó rồi thì cứ giữ lấy.
Những điều mình biết được, đâu cần phải ra ngoài khoe khoang, phải không?
Như Lão Tử luôn nói:
“Đại trí nhược ngu” - người có đại trí huệ mà như người ngu.
Trông họ rất chậm chạp, tối dạ,
còn người không biết thì hay khoe khoang,
hay nói đủ thứ.
Rồi, vị thiền sư được cho là lắm chuyện này đã cho anh ta biết sự thật.
Rồi, vị thiền sư được cho là lắm chuyện này đã cho anh ta biết sự thật.
Tôi thắc mắc không biết anh ta thật sự có hiểu gì không.
À! Theo như sách nói thì anh ta hiểu.
Sau khi anh thợ may nghe
lời giải thích của thiền sư Triệu Châu,
bỗng nhiên thức tỉnh.
Vì vậy cần 2 vị thiền sư để đánh thức một tên ngốc.
Đó là bài học rút ra từ câu chuyện.
Cần 2 vị thiền sư giỏi, thông thái và nhân từ mới đánh thức được anh ta.
Cần 2 vị thiền sư giỏi, thông thái và nhân từ mới đánh thức được anh ta.
Nhưng nếu không bị đánh đau vậy, anh ta sẽ không thức tỉnh sớm như vậy.
Đó là chuyện thiền, cần phải bị đánh!
Ở đây dùng cái khay, chỉ vậy thôi.
Hoặc cái chén.
Chuyện thiền là như vậy.
Họ khiến quý vị làm việc. Hiểu không?
Đó cũng là một cách để tự tỉnh ngộ.
Chỉ là quý vị phải làm việc cực hơn như vậy.
Rồi quý vị có thể chỉ thoáng thấy một phần chân lý.
Chưa phải toàn bộ, hiểu không?
Lúc đó anh ta tỉnh ngộ, nhưng rồi hôm sau lại quên đi.
Lúc đó anh ta tỉnh ngộ, nhưng rồi hôm sau lại quên đi.
Cũng như mỗi ngày quý vị thiền định, có rất nhiều thể nghiệm,
nhưng rồi quý vị lại quên đi rồi quý vị tạo ra thể nghiệm khác
nhưng rồi quý vị lại quên đi rồi quý vị tạo ra thể nghiệm khác
và đi đến thể nghiệm kế tiếp.
Chắc là như vậy.
Khi người nào đó tỉnh ngộ trong thiền quán,
điều đó không có nghĩa là họ khai ngộ hoàn toàn
hoặc sẽ giữ được điều đó mãi.
Đôi khi họ có thể có,
nhưng rồi hôm sau sẽ mất đi. Đúng vậy.
Nhưng ít ra anh ta hiểu được lời giải thích.
Trời ơi, lại cần phải giải thích.
Nhưng đây không phải là lời giải thích làm anh ta hiểu,
mà là cách vị thiền sư nói với anh ta.
Đồng thời vị thiền sư này có lực lượng
cho nên lời của ngài mang lực lượng thức tỉnh anh ta.
Không phải là lời nói mà là lực lượng đằng sau lời nói.
Đa số Minh Sư
khi nói chuyện với quý vị hoặc gặp quý vị,
ngài đều gia trì cho quý vị trong vô hình.
ngài đều gia trì cho quý vị trong vô hình.
Quý vị không thấy được. Không ai thấy được.
Nhưng lực lượng của ngài ở đằng sau lời ngài nói. Không phải là lời nói đó.
Nhưng lực lượng của ngài ở đằng sau lời ngài nói. Không phải là lời nói đó.
Lời nói của ngài có lẽ gia trì quý vị 30%,
nhưng lực lượng đằng sau gia trì 70%.
Đó là lý do anh chàng này thức tỉnh.
Nếu có người nói với anh ta điều giống như vậy
hoặc học hỏi từ người nào khác, có lẽ anh ta không bao giờ thức tỉnh.
Anh ta sẽ ngủ trở lại.
Đồng thời vị thiền sư thứ nhất
dùng sức và lực lượng của ngài để đánh anh ta.
Trông ngài có vẻ giận dữ, nhưng thật sự không giận.
Ngài muốn hành động như vậy
để phá vỡ sự vô minh, sự kiêu ngạo
để phá vỡ sự vô minh, sự kiêu ngạo
và quan niệm sai lầm của anh ta về mọi điều.
Nhưng cần có vị thiền sư khác để giúp anh ta hiểu ra ý nghĩa đó.
Quả là anh chàng khó dạy. Ôi, trời ơi.
Biết tại sao không? Tại sao lại khó dạy như vậy?
Biết tại sao không? Tại sao lại khó dạy như vậy?
Bởi vì anh ta biết quá nhiều.
Anh thợ may tự nhồi nhét quá nhiều rác rến.
Bởi vậy phải cần đến 2 vị thiền sư để lấy hết rác ra,
thành ra mới lâu như vậy.
Nhưng vị thiền sư thứ nhất đánh anh ta không nhất thiết là vô cớ.
Khi đánh anh ta, ngài cũng truyền cho anh lực lượng của mình.
Khi đánh anh ta, ngài cũng truyền cho anh lực lượng của mình.
Giống như khi vị thiền sư kia nói chuyện, hiểu không?
Cho nên ngài nói: “Khi ngươi gặp thiền sư khác,
người lắm chuyện, thì người đó sẽ giải thích cho ngươi.”
Cho nên các thiền sư khác nhau cũng có những phương pháp khác nhau.
Ngài không muốn nói nên ngài đánh anh ta.
Đây là phương pháp để đánh thức anh chàng này.
Ồ, điều này làm anh ta không bao giờ quên,
bị đánh một cách vô cớ như vậy,
theo anh ta nghĩ,
đó là bị kết tội oan và bị đánh oan.
Anh ta sẽ không bao giờ quên. Hiểu không?
Cho nên đêm ngày,
mỗi phút giây suy nghĩ,
anh ta đều nhớ và suy ngẫm điều này.
Hiểu ý tôi không? (Dạ hiểu.)
“Tại sao? Tại sao? Tại sao? Tại sao?”
Đây cũng là công án.
“Cái gì? Cái gì? Cái gì?”
Hoặc: “Ai? Ai?”
Như: “Tôi là ai?”
Nhưng rồi lười quá, họ nói: “Ai? Ai? Ai?”
Cứ hỏi: “Ai? Ai? Ai?” Rồi một ngày họ sẽ có câu trả lời.
Cứ hỏi: “Ai? Ai? Ai?” Rồi một ngày họ sẽ có câu trả lời.
Tương tự, vị thiền sư này là người ít nói. Ngài không thích nói chuyện.
Tương tự, vị thiền sư này là người ít nói. Ngài không thích nói chuyện.
Bởi vậy khi anh chàng này đối đáp kiểu như vậy với ngài,
ngài không thích nên đánh anh ta,
đây là phương pháp của ngài để giúp anh chàng này khai ngộ.
Đây là một loại công án cho anh thợ may đó
để anh ta về nhà cứ mãi suy ngẫm về điều đó.
để anh ta về nhà cứ mãi suy ngẫm về điều đó.
Cũng giống như một vị thiền sư khác luôn cho mình một công án
để mình phải về nhà suy ngẫm,
tự giải thích với bản thân và cố gắng hiểu câu hỏi,
rồi khi cố gắng để hiểu câu hỏi,
có nghĩa là tập trung vào một vấn đề.
Cho nên quý vị quên đi những vấn đề khác.
Thành ra tập trung có tác dụng như vậy,
tập trung cho mình sự khai ngộ.
Nhưng trường hợp này rất lâu, không phải như ngồi:
“Chà! Tôi thấy ánh sáng.”
Thấy ánh sáng lần đầu không có nghĩa là
hoàn toàn khai ngộ, nhưng ít nhất được khai mở như vậy,
rồi sau đó có thể từ từ cố gắng,
mỗi ngày thêm một chút.
Cho nên vị này đánh anh ta vì đó là phương pháp của ngài.
Thay vì công án thông thường, ngài cho anh ta công án không lời.
Rồi khi anh ta gặp vị thiền sư kia,
là người sử dụng phương cách khác để thức tỉnh anh ta,
2 vị hợp lại, mỗi người dạy một nửa, cuối cùng chàng ta hiểu ra.
Quý vị nghĩ anh thợ may có đáng thương không?
(Dạ không.) Vị thiền sư mới đáng thương.
Trường hợp khó như vậy mà vẫn phải cố gắng giải quyết.
Một số thiền sư không kiên nhẫn lắm.
Họ là thánh nhân, nhưng là thánh nhân thiếu kiên nhẫn.
Hiểu không?
Một số thiền sư như vị này không thích nói nhiều,
nếu ai khoe khoang với ngài
thì ngài ngạc nhiên trước loại bệnh trí thức này
như bệnh tâm thần, bệnh thiền,
chỉ biết lý thuyết mà không hiểu gì cả,
lại còn đi quanh phô trương với mọi người.
Điều này thật tệ cho nên ngài không thích kiểu đó.
Ngài dùng cách mạnh mẽ này để giúp anh chàng đó không bao giờ quên ngài
và không bao giờ quên suy ngẫm “tại sao”, hiểu không?
Rất khó để thức tỉnh một số người.
Cho nên vị thiền sư này đánh anh ta tả tơi đến như vậy
để anh thợ may sẽ không bao giờ quên ngài,
miễn là anh ta không quên, không quên vị thiền sư
thì sẽ luôn luôn câu thông với Minh Sư.
Và rồi có một... cái gì? (Sự gia trì.)
Truyền lực lượng, là vậy đó,
gia trì anh ta ngày qua ngày, ngày này qua ngày khác
theo cách thê thảm như vậy.
Còn cách nào khác để phá vỡ loại trống rỗng này nữa đâu?
Phải phá vỡ anh ta trước
để anh ta trút sạch mọi điều khác,
bấy giờ anh ta mới có thể tập trung vào “tại sao ngài đánh mình”, thế thôi.
Chỉ một vấn đề thôi.
Điều đó vẫn còn là một vấn đề,
nhưng còn tốt hơn là anh ta có cả trăm ngàn vấn đề khác.
Quá nhiều.
Cho nên vị thiền sư phải dùng phương pháp này cho dạng người này.
Tôi tin chắc ngài không dùng phương pháp này với mọi người,
Tôi tin chắc ngài không dùng phương pháp này với mọi người,
chỉ anh chàng này thôi.
Tôi cũng sẽ làm vậy, nhưng hy vọng anh ta đừng đến bởi vì...
Tôi cũng sẽ làm vậy, nhưng hy vọng anh ta đừng đến bởi vì...
Hy vọng kiểu người đó đừng đến vì tôi thật sự không thích.
Người thợ may sau khi khai ngộ,
quý vị nghĩ anh ta cảm thấy thế nào về vị thiền sư đầu tiên?
Biết ơn. Biết ơn.
Biết ơn. Biết ơn.
Biết ơn. Đúng rồi, đúng rồi,
nhưng phải cần thời gian lâu ha. (Dạ.)
Ngài đã đánh anh chàng này
để anh này nhớ ngài thật lâu, thật lâu,
miễn là anh ta nhớ thì vị thiền sư tiếp tục cho anh ta
năng lượng, trí huệ, sự khai ngộ,
mỗi lần một liều.
Khi anh ta vừa trút sạch một trong những vấn đề của mình,
một trong những sự chấp nhất của mình
thì vị thiền sư sẽ truyền cho anh một phần trí huệ
vào chỗ trống đó trong trí não của anh ta,
khi anh ta tiếp tục suy nghĩ về vị thiền sư đó
thì vấn đề khác sẽ được loại bỏ,
rồi vị thiền sư sẽ thay thế vấn đề đó
bằng sự gia trì vào ngăn trống đó của anh ta.
Cứ tiếp tục như vậy
ngày qua ngày, tới khi anh ta hầu như hoàn toàn không còn vấn đề gì nữa,
ngoại trừ câu hỏi: “Sao vị thiền sư này lại đánh mình?”
Thì vào lúc đó, anh ta gần như đã trống rỗng rồi.
Nên khi đến diện kiến vị thiền sư thứ nhì
thì anh sắp loại bỏ được hết rồi.
Hiểu không? Công việc đã gần hoàn tất.
Cho nên vị thiền sư chỉ làm như thế này là anh ta thức tỉnh.
Cho nên vị thiền sư chỉ làm như thế này là anh ta thức tỉnh.
Anh ta chỉ cần một cú đẩy cuối cùng.
Giống như những người chơi gôn,
đôi khi họ đánh quả bóng rất xa, rất xa,
rồi khi đến rất gần mục tiêu, lỗ gôn,
khi đến gần bên lỗ gôn
thì người chơi gôn chỉ cần đẩy bóng thật nhẹ
là nó lăn ngay vào lỗ. Thấy không?
Rất gần rồi, anh ta cũng tương tự như vậy.
Không phải bởi vì vị thiền sư thứ hai
có lực lượng thức tỉnh anh chàng này
mà bởi vì vị thiền sư thứ nhất
đã làm việc với anh ta trong vô hình.
Cho dù anh ta nghĩ đến vị thiền sư bằng cách không vui vẻ như vậy,
nhưng anh ta vẫn nghĩ đến ngài, thấy không?
Anh ta sẽ không bao giờ quên sự cố này, không bao giờ!
Miễn là anh ta không quên chuyện bị đánh
thì sẽ không quên vị thiền sư,
đó là cách được tiếp tục câu thông.
Quý vị có bao giờ quên
người nào đánh mình như vậy không? Không! Không! Không quên!
Tới chết cũng không quên.
Cho nên sự câu thông hầu như hoàn mỹ,
luôn diễn ra vào lúc tỉnh,
lúc ngủ, lúc mơ,
thậm chí còn mơ thấy ngài đang đánh anh ta nữa,
trong giấc mơ.
Rồi nhờ vậy,
sự giằng xé trong đầu hàng ngày của anh ta chấm dứt...
chấm dứt sự bận rộn với đủ loại câu hỏi vô nghĩa.
Ít nhất anh ta không hỏi câu hỏi mới nào
bởi vì anh quá bận với câu hỏi:
“Tại sao ngài lại đánh mình? Trời ơi!
Mình chẳng làm gì sai cả.”
Cho nên lúc nào anh ta cũng nghĩ về điều đó,
mọi vấn đề khác bị loại bỏ, cứ tiếp tục loại bỏ,
hết điều này đến điều khác, rồi anh ta trở nên trống rỗng hơn
nên lực lượng Minh Sư rót vào đó cho anh ta.
Rồi khi vị thiền sư thứ hai chỉ búng ngón tay thế này
là anh ta xong ngay, mọi thứ không còn nữa.
là anh ta xong ngay, mọi thứ không còn nữa.
Đó là cách anh ta khai ngộ. Câu chuyện thật hay!
Đó là cách anh ta khai ngộ. Câu chuyện thật hay!
Cảm ơn quý vị rất nhiều.
Sách cũng không đến nỗi nào.
Chúng ta cần nên biết đọc sách gì
và phải hiểu sách nữa.
Truyện đôi khi nhắc nhở chúng ta về cái ngã dở tệ của mình,
rồi mình có thể khai ngộ phần nào.
Hiểu chưa? Hiểu không? Mọi người đều hiểu chứ? (Dạ hiểu.)
Hiểu chưa? Hiểu không? Mọi người đều hiểu chứ? (Dạ hiểu.)
Có câu hỏi nào không?
Có câu hỏi nào liên quan đến câu chuyện này không?
Hay tất cả đều vừa lòng và hiểu rồi? Hiểu rồi chứ?
(Dạ.) Vừa lòng. Hay lắm. Được rồi.
Bây giờ là mấy giờ rồi? (8 giờ 30.)
Bây giờ là mấy giờ rồi? (8 giờ 30.)
Vui vẻ ha. (8 giờ 30.)
Vui vẻ ha. (8 giờ 30.)
Ồ, nhìn đồng hồ họ đưa cho tôi này.
Bởi vậy đôi khi tôi bị trễ,
3 giờ 54 chiều.
Nói quý vị hay.
Hôm trước cũng vậy.
Tôi có cuộc hẹn phỏng vấn với đài phát thanh
mà đồng hồ của tôi chạy chậm hơn 1 tiếng.
(Ôi.) Lẽ ra lúc đó là 12 giờ mà đồng hồ mới 11 giờ thôi.
(Ôi.) Lẽ ra lúc đó là 12 giờ mà đồng hồ mới 11 giờ thôi.
(Dạ, trễ 1 tiếng.) Trễ, phải.
Cho nên tôi tưởng còn 2 tiếng nữa, biết không?
Tôi mới thư thả làm việc của mình
hoặc không làm,
rồi đến phút cuối bỗng nhiên họ mới nói:
“Sư Phụ ơi! Ngài còn nửa tiếng nữa thôi.”
“Ủa!” tôi chạy, chạy đi sửa soạn.
Đôi khi rất khó vì làm việc với quá nhiều người.
Đôi khi họ không nhắc tôi đúng giờ.
Đôi khi đồng hồ lừa tôi, biết không?
Tất cả đều gây khó khăn cho tôi, ngay cả đồng hồ cũng vậy.
Thậm chí đồng hồ lặng im như vậy mà cũng gây khó khăn cho tôi nữa!
Quý vị muốn gì nữa không hay muốn thiền? (Dạ. Dạ.)
Quý vị muốn gì nữa không hay muốn thiền? (Dạ. Dạ.)
“Dạ” nghĩa là gì?
Biết nói gì nữa đây?
Quý vị thiền ha, không muốn sao?
Dạ nghe kể chuyện về Sư Phụ. Kể chuyện nữa. (Sao cưng?)
Dạ nghe kể chuyện về Sư Phụ. Kể chuyện nữa. (Sao cưng?)
Chúng con muốn nghe kể chuyện nữa. (Quý vị nói gì?)
Chúng con muốn nghe kể chuyện nữa. (Quý vị nói gì?)
Chúng con muốn nhìn Ngài nữa! (Nhìn tôi nữa?) Dạ. (Thêm nữa!)
Chúng con muốn nhìn Ngài nữa! (Nhìn tôi nữa?) Dạ. (Thêm nữa!)
Chúng con muốn nhìn Ngài nữa! (Nhìn tôi nữa?) Dạ. (Thêm nữa!)
Nhìn Ngài nữa!
Tôi làm gì đây? Ngồi đây mãi hả?
Chúng con muốn nghe kể chuyện nữa! (Thêm một câu chuyện nữa?) Dạ.
Chúng con muốn nghe kể chuyện nữa! (Thêm một câu chuyện nữa?) Dạ.
(Kẹo!) Kẹo à? Được rồi.
(Kẹo!) Kẹo à? Được rồi.
(Kẹo!) Kẹo à? Được rồi.
Ai muốn nghe kể chuyện nữa? Giơ tay lên xem.
Xem có phải số đông không?
Có phải số đông không? (Dạ phải!)
Có phải số đông không? (Dạ phải!)
Phải không? Quý vị đếm rồi à? (Hầu như tất cả chúng con.) (Nhiều quá không đếm hết.)
Phải không? Quý vị đếm rồi à? (Hầu như tất cả chúng con.) (Nhiều quá không đếm hết.)
Phải không? Quý vị đếm rồi à? (Hầu như tất cả chúng con.) (Nhiều quá không đếm hết.)
Hầu như tất cả quý vị à. Người Hoa họ không hiểu nên không giơ tay.
Hầu như tất cả quý vị à. Người Hoa họ không hiểu nên không giơ tay.
Hầu như tất cả quý vị à. Người Hoa họ không hiểu nên không giơ tay.
Thông dịch trễ. Đợi xem sao.
Thông dịch trễ. Đợi xem sao.
Cô nói gì? (Chúng con muốn nhìn Sư Phụ nữa.)
Đợi xem hả? Tôi kiên nhẫn.
Tôi không thấy bàn tay nào ở đằng đó giơ lên cả.
Ồ, 3, 4. (Ồ. Giơ lên rồi.) 5.
Ồ, 3, 4. (Ồ. Giơ lên rồi.) 5.
Ồ, 3, 4. (Ồ. Giơ lên rồi.) 5.
Còn những ai không giơ tay lên nghĩa là gì?
Rồi, một lần nữa: Ai nghe kể chuyện, giơ tay lên xem.
Ồ, bây giờ thì mọi người giơ tay lên hết,
thậm chí không hiểu gì cả
mà cũng giơ tay lên, học được rồi,
y như anh chàng này vậy. Được rồi.
Được rồi, có lẽ tôi trở lại sau ha. (Dạ.)
Quý vị nghỉ một lát
vì ngồi suốt ngày rồi.
Đứng dậy, vận động một chút,
đi vệ sinh hay gì đó,
rồi trở lại vị trí cũ, được chứ?
Dạ, thưa Sư Phụ.
Rồi có lẽ tôi trở lại.
Tôi nói “có lẽ” thôi.
Lẽ ra quý vị phải ngồi đây thiền. (Luôn luôn có hy vọng.)
Lẽ ra quý vị phải ngồi đây thiền. (Luôn luôn có hy vọng.)
Ờ. Được rồi. (Luôn luôn có hy vọng.) Được rồi.
Ờ. Được rồi. (Luôn luôn có hy vọng.) Được rồi.
Ờ. Được rồi. (Luôn luôn có hy vọng.) Được rồi.
Sư Phụ trở lại nha.
Nói gì vậy?
Xin Sư Phụ trở lại.
Mang cây gậy.
Mang cây gậy hả?
(Lực lượng của cây gậy.) Tôi đến đó để họ nhìn được tôi một chút nhé?
(Cám ơn Sư Phụ.) Không có chi.
(Cám ơn Sư Phụ.) Không có chi.
Cô bao nhiêu tuổi? (Dạ 24.) 24 mà giống như trẻ em vậy.
Phải, thế này thì họ có thể thấy rõ tôi.
Sư Phụ thật đẹp. (Cảm ơn quý vị.)
Sư Phụ thật đẹp. (Cảm ơn quý vị.)
Sư Phụ đẹp quá. (Cảm ơn quý vị.)
Sư Phụ đẹp quá. (Cảm ơn quý vị.)
Sư Phụ càng ngày càng trẻ. (Rất trẻ.)
Sư Phụ càng ngày càng trẻ. (Rất trẻ.)
Sư Phụ càng ngày càng trẻ.
Đâu có!
Sư Phụ đẹp quá!
Đẹp hả?
Thật đẹp!
Sư Phụ trẻ và đẹp quá.
Sư Phụ trẻ và đẹp quá.
Thật đẹp.
Formosa (Đài Loan) hả?
Dạ.
Nhiều người quá ha.
Tất cả đều đến được hả? (Dạ.)
Chiếu khán ổn không? (Dạ.)
Không có vấn đề gì hả? (Dạ không có vấn đề gì.)
Không có vấn đề gì hả? (Dạ không có vấn đề gì.)
Dễ dàng, vậy tốt quá!
Sao có 2 sư cô ở đây?
(Dạ, người Đại Hàn.) Từ Đào Viên à?
Dạ Đại Hàn. (Đại Hàn hả?) Nhưng chúng con hiện sống ở Formosa (Đài Loan).
Dạ Đại Hàn. (Đại Hàn hả?) Nhưng chúng con hiện sống ở Formosa (Đài Loan).
Đang sống ở Formosa hả? (Dạ.)
Đang sống ở Formosa hả? (Dạ.)
Nói tiếng Hoa hả? (Dạ.) Sao lại đến Formosa?
Nói tiếng Hoa hả? (Dạ.) Sao lại đến Formosa?
Ở Miêu Lý hả? (Dạ không.)
Vậy sống ở đâu? (Dạ sống ở Đài Bắc.)
Vậy sống ở đâu? (Dạ sống ở Đài Bắc.)
Đài Bắc.
Có thể đến Miêu Lý ở.
Dạ được không? (Được chứ.) Dạ cám ơn Sư Phụ.
Dạ được không? (Được chứ.) Dạ cám ơn Sư Phụ.
Quý vị là người xuất gia nên có thể ở đó.
Được rồi, nhìn thấy tôi rồi ha.
Bật đèn lên. Không có đèn hả?
Bật đèn lên. Không có đèn hả?
Không có đèn. (Dạ không.)
Không có đèn. (Dạ không.)
Anh ta không có đèn hả?
Không có đèn thì họ không thấy được tôi.
Chứ không phải tôi cần.
Làm sao mà ngủ đến nỗi không nhận ra tôi luôn vậy?
Ngủ kiểu gì mà khi tôi đến
Ngủ kiểu gì mà khi tôi đến
tôi phải dùng điện thoại di động soi mặt mình
để cô ta biết tôi là ai.
Ngủ giỏi thật.
Ngủ say đến mức vậy.
Tôi sẽ trở lại. Được chứ? Có lẽ, có lẽ thôi.
Có lẽ.
Trung Hoa hả? Âu Lạc (Việt Nam)? Trung Hoa?
Trung Hoa.
Formosa (Đài Loan). (Người Formosa.)
Formosa (Đài Loan). (Người Formosa.)
Formosa.
Trung Hoa.
Sư Phụ đẹp quá. (Sư Phụ đẹp quá.)
Sư Phụ đẹp quá. (Sư Phụ đẹp quá.)
Sư Phụ đẹp quá.
Tại chưa ăn gì đó
(Sư Phụ vô cùng xinh đẹp.) cho nên thon thả hơn.
Ồ, tốt lắm, quý vị sắp đi hả? (Xin Sư Phụ trở lại.)
Ồ, tốt lắm, quý vị sắp đi hả? (Xin Sư Phụ trở lại.)
Chúng con muốn mang về cho những đồng tu khác.
Mọi người sẽ có. Được chứ? (Dạ, cảm ơn Sư Phụ.)
Như nhau cả. Một đống kẹo.
Rồi mỗi người có thể lấy một ít nhé?
(Dạ cám ơn Sư Phụ.) Tạm biệt.
(Dạ cám ơn Sư Phụ.) Tạm biệt.
Cảm ơn Sư Phụ đã gặp chúng con.
Mọi người thấy hết rồi, phải không? Được rồi, tốt.
Đều thấy Sư Phụ rồi ha? (Dạ.)
Đều thấy Sư Phụ rồi ha? (Dạ.)
Thấy rồi ha? Được rồi, tốt.
Thấy rồi ha? Được rồi, tốt.
Soi đèn để họ thấy được tôi
và để tôi thấy đường đi.
Con thương Sư Phụ.
Chào Sư Phụ. (Ờ.)
Chào Sư Phụ. (Ờ.)
Nghỉ ngơi một lát nhé? (Dạ.)
Nghỉ ngơi một lát nhé? (Dạ.)
Tôi sẽ trở lại. (Cảm ơn Sư Phụ.) (Cảm ơn Sư Phụ.)
Tôi sẽ trở lại. (Cảm ơn Sư Phụ.) (Cảm ơn Sư Phụ.)
Tôi sẽ trở lại. (Cảm ơn Sư Phụ.) (Cảm ơn Sư Phụ.)
Có lẽ thôi.
Tốt.
Gặp quý vị sau ha.