Tip:
Highlight text to annotate it
X
Của Tommy đầy lỗ thủng,
còn cái đuôi thì rụng rồi.
Con muốn cái của con,
giống Fess Parker cơ.
Vậy ra toàn bộ quà
Giáng sinh là của con sao?
Đặt nó trong bô đi.
Chúc mừng giáng sinh!
Giờ cháu sẽ ngoan
và nghe lời
mẹ cháu, và rất có thể
sẽ có một chiếc mũ da gấu trúc
dưới cây thông Noel nhà cháu đó.
Họ đóng cửa rồi.
Đi thôi, mẹ nghĩ Star Market
mở đến 9h.
Nó sẽ tức điên với ông
nếu không được chiếc mũ
đó đấy.
Nếu nó đủ ngoan,
rồi mẹ nó sẽ tặng cho nó.
Nếu nó hư, thì tự mình thôi.
Không bao giờ là lỗi của ông nhỉ?
Hoàn toàn là về danh sách
trẻ ngoan.
Vài thằng bé không có được
đồ chơi Renco Frogman,
nhưng ta không thể trách
ông già Noel được.
Ông đã tạo thế "kiểu gì cũng thắng"
rất khôn ngoan cho mình.
Anh bạn... Tôi chỉ có
rung chuông 2 đêm/tuần
ra khỏi nhà khi
vợ tôi vẫn còn ngủ.
Già Noel?
Chào bé con.
Bộ tàu hỏa tuyệt vời quá.
Nông trại còn có cả
các bó cỏ khô này.
Của bố cháu đấy.
Râu của ông đâu?
Ông cạo rồi. Nó hơi ngứa ngáy.
Sao ông ở đây?
Giáng sinh phải 6 ngày nữa mà.
Đó là thứ cháu nhận được
khi để Rudolph tổ chức
lịch hoạt động.
Và nó hẳn...
giải thích việc thiếu sữa
và bánh quy.
Sao ông không đến bằng
đường ống khói?
Tên cháu là gì?
- Susie.
- Susie.
Một cái tên đáng yêu.
Susie, mấy điều đó hơi
bất hợp lý, phải không?
Tuần lộc bay,
xuống đường ống khói,
thăm mọi gia đình ngoan đạo
trên thế giới trong một đêm.
Họ bảo ông điên đấy.
Ông bị thương ạ, già Noel?
Không, không.
Không phải máu của
già Noel đâu.
Cháu muốn dẫn ông tới
chỗ bố mẹ không?
Chúc mừng giáng sinh, bố.
Chưa giáng sinh mà con.
Con không còn giữ
lịch Giáng sinh sao?
Nó sai. Già Noel đây mà.
Tôi nghĩ ta nên xuống
tầng dưới.
Đến giờ ăn bánh uống sữa
cho ông và cháu rồi, Susie.
Ông muốn gì? Tiền?
Tôi để két trên tầng,
dưới gầm giường,
với 5000$ bên trong.
- Cả nữ trang nữa.
- Anh muốn biết
sao tôi chọn nhà anh không?
Đồ trang trí Giáng sinh của anh.
Chúa ơi, ý tôi là,
anh đang cố chứng tỏ gì
ở ngoài vậy hả?
Có gì sai với tinh thần
ngày lễ Noel vậy?
Anh đúng đấy.
Anh đúng.
Anh biết tối nay cần gì không?
Một chút chuông âm.
Dừng lại! Ông muốn gì?
Ta là già Noel!
Đến đây để tặng...
một chút tinh thần lễ Noel
cho các người
bởi vì Giáng sinh là gì
nếu không phải việc
gia đình quây quần?
Có trân trọng điều đó
lúc này không? Có không?
Không thấy tuyệt vời chuyện
- ở bên gia đình sao?
- Có.
- Có? Có?
- Có.
- Có.
- Có.
Vậy...
Vậy tôi sẽ kể cho mà biết
già Noel sẽ để lại gì
dưới gốc cây thông tối nay.
Ông ấy sẽ để lại chút kinh hoàng.
Chút hãm hiếp.
Đừng có mà chạm vào cô ấy.
Ai nói gì về cô ta đâu nhỉ?
Biết sự khác nhau giữa
già Noel và tôi không?
Hắn chỉ đến 1 lần trong năm.
Hãy tha cho chúng tôi.
Tôi phải đi hết danh sách
phải không?
Sẽ không phải Giáng sinh
nếu thiếu một món quà đẹp
từ túi già Noel.
Và tôi cảm thấy thật
trọn vẹn
về tinh thần Noel, tôi...
sẽ để các người chọn
ai trong các người
tôi sẽ giết trước.
Làm ơn, đừng!
Ông đâu cần phải
làm thế này.
Biết sao không?
Tôi không cảm thấy
nhiều tinh thần Noel rồi.
Tôi có một thông báo
lý thú đây, mọi người.
Giáng sinh... trở lại rồi.
Sau thất bại của năm ngoái,
Sơ Jude bảo tôi ta sẽ không
ăn mừng Noel ở đây được nữa.
Tôi bảo... "Trò ba láp."
Ta cần chút Giáng sinh,
may mắn thay,
chúng ta có một quản lý mới.
Xếp hàng.
Ngay!
Nào!
Mụ Grinch già đó đã
vứt hết đồ trang trí.
Thế nên chúng ta
sẽ cần ứng biến.
Ông Deakins.
Ông đeo răng giả, phải không?
Thấy không?
Chúng ta sẽ cần chút
đóng góp
vì điều tốt đẹp hơn.
Đó là tinh thần
của lễ Noel.
Chúa, con van người,
qua lòng tốt của người,
hãy thương lấy linh hồn của Grace.
Bởi Chúa, đấng tối cao
của chúng con.
Grace...
Tôi thề với cô,
Tôi sẽ làm điều đúng đắn.
Cô có lời thề danh dự của tôi.
Bác sĩ, tôi đã nghĩ...
Anh phải cẩn thận, Frank.
Có thể nguy hiểm đấy.
Tôi nghĩ ta nên gọi cảnh sát.
Tôi nghĩ ta nên kể họ
chuyện đã xảy ra,
về Kit Walker,
về sơ Felicity,
về con
- quỷ đó.
- Thế còn về anh?
Anh đã bắn chết
một phụ nữ tay trần, Frank.
Anh có chắc muốn
lôi nhà chức trách vào không?
Có, tôi sẵn sàng đối mặt
mọi hậu quả
kèm theo nó.
Tôi sẽ xem mình có thể
làm được gì.
Ta đã tự hỏi mình
làm sao Ác quỷ có thể
đi lại thoải mái ở đây
giữa các tượng thánh thiêng liêng?
Sao một con quỷ lại
đeo thánh giá
mà không bị thiêu cháy da thịt?
Và rồi ta nhận ra
là cô ấy.
Mi đang dùng
Mary Eunice-- sự trong trắng của cô ấy,
như một tấm khiên.
Thế nào nếu ta rạch cái
cổ họng mềm mại này,
và giải phóng linh hồn
cô ấy tới thiên đường,
thì ngươi sẽ đi đâu,
hả thứ nhơ nhớp?
Có thể là nhập vào bà.
Bà đã phạm sai lầm lớn
khi trở về đây.
Không, mi đã phạm sai lầm.
Và ta chuẩn bị gửi trả ngươi về
đúng chốn của ngươi là Địa ngục.
Thế à? Bà định làm gì?
Đánh bật Ác quỷ
ra khỏi tôi?
Con quỷ này, nó
trêu đùa bà thôi.
Sơ, tôi nói một câu
được không?
Bác sĩ Arden...
gọi bảo vệ đi.
Ta có một kẻ đột nhập.
Ông đang phạm sai lầm đó, bác sĩ.
Vì phủ nhận Chúa, nên ông không thể
thấy Ác quỷ ngay trước mặt mình.
Đừng bao giờ để bà ta
quay lại đây nữa.
Ta có rắc rối.
Tôi lo được Jude.
Ý tôi không phải Jude,
dù tôi sẽ không
đánh giá thấp bà ta,
nếu tôi là sơ.
Ngài cựu cảnh sát người Ailen
đang cảm thấy
cần thú nhận.
Tôi lo được việc đấy.
Sơ Jude.
Tôi tưởng bà không bao giờ
muốn gặp lại tôi nữa mà.
Jude đi rồi.
Đã có thay đổi ở khâu quản lý.
Cố giữ chỉnh tề đi.
Có thợ ảnh tới từ Gazette
đang đến để chụp chúng ta.
Tôi muốn thấy những khuôn mặt
...thích thú những hạt dẻ
trong túi...
...và bài thánh ca mới...
- Sơ?
quà từ chính Đức Cha.
Mấy cái xích tay này,
chúng nặng, và siết chặt.
Tinh thần Noel của sơ
ở đâu hả sơ?
Ông tưởng tôi là
đồ ngu chắc?
Ông đã giết 18 người ở
5 gia đình trong 1 đêm.
Ông hẳn mong bị xiềng xích
đến hết đời.
Vậy tôi không muốn có mặt
trong bức ảnh bẩn thỉu của bà.
Tôi không muốn là một phần
của lời dối trá khốn kiếp của bà.
Hả, lời dối trá nào?
Làm gì có thứ như bức ảnh
với những gương mặt hạnh phúc
để khiến quên đi thứ tội lỗi
đã giam cầm chúng tôi chứ.
Ông chẳng hiểu rồi,
Emerson.
Bức ảnh để nhắc nhở
công chúng rằng
nếu không có Briarcliff,
các người hẳn vẫn ở ngoài,
sống giữa bọn họ.
Và đó là lý do ông sẽ
đứng chính giữa,
bị còng,
và được kiểm soát.
Anh ta đang làm gì vậy?
Ai, Sean? Anh ta đang
phát quà như sơ yêu cầu.
Anh ta đang đội cái mũ lố bịch
và bộ râu điên khùng.
Tôi tưởng mình đã rất rõ ràng
về cách ăn mừng Noel
mà tôi muốn chứ.
Thưa sơ, tôi chẳng thấy
có vấn đề gì cả.
Các bệnh nhân rất thích,
nó khiến Sean và các cậu bé hạnh phúc.
Và thánh Nicholas
từng là thánh mà.
Người chụp ảnh đến rồi!
Sơ Jude, nhiếp ảnh gia
của tờ báo đến rồi.
Tôi tưởng ta đã nhất trí
cô sẽ đưa ông ta vào
khi chúng ta sẵn sàng chứ.
Tôi xin lỗi.
Ta chưa sẵn sàng sao?
Đưa hắn vào hầm!
Cô không thật sự muốn tôi
ở ngoài đó với người khác
vào dịp này trong năm đâu.
Không như ông nghĩ đâu.
Râu của ông sẽ rất hợp
với bộ đồ.
Chúa ơi, cô không biết Noel
có ý nghĩa thế nào với tôi ư?
Giờ tôi biết rồi, Leigh.
Tôi biết ông là
tên tội phạm vặt
bị tù vì trộm
một ổ bánh mì,
và hồi ông ở trong đó,
cai tù đã hát mừng
Noel trong xà lim,
rồi năm thằng đì ông xuống
và phá trinh ông.
Ờ thì,
gã đầu tiên làm như thế.
Những kẻ khác lấy đi
phẩm giá của ông,
lòng tự trọng của ông,
và quan trọng nhất,
tinh thần Noel của ông.
Nhưng rồi ông ra ngoài,
và ông thấy bộ đồ,
và nó cho ông mọi thứ
ông từng bị mất.
Cô biết không, tôi biết
ai đáng được sống
và ai đáng phải chết.
Ai xấu xa, ai tử tế.
Và ông đã có sức mạnh, Leigh.
Ông có thể có nó
thêm lần nữa.
Ông muốn thành gì?
Nạn nhân,
hay kẻ chiến thắng?
Sơ.
Tôi hy vọng không làm phiền.
Vào đi, Arthur.
Tôi chỉ đang nghĩ về
các dịp Noel của tôi.
Chúng tôi đã có nhiều dịp lễ,
và những gì chúng tôi nhận được
là quả quýt và bít tất.
Thế ông có từng ăn mừng Noel
tại gia đình phát xít không?
Chúng tôi từng có nhiều dịp
Noel tuyệt vời khi tôi còn bé.
Nó thuộc những kỉ niệm
thơ ấu đẹp nhất của tôi.
Và trong tinh thần đó,
tôi đã mua cho sơ một
món quà Noel,
vì giờ sơ đã thành
gia đình của tôi.
Ông đang đùa rồi!
Đáng yêu làm sao!
Là nước hoa Tabu hả?
Mở ra đi.
Tôi nghĩ cô sẽ hài lòng.
Tôi hiểu ông mà, chắc chỉ là
vài cuộn giấy toilet rẻ tiền
từ Woolworth.
Oải hương của Yardley.
Giê-su, sao còn
khiến tôi hy vọng làm gì.
Đức Mẹ ơi, hàng thật hả?
Rất.
Hồng ngọc là thứ quyến rũ nhất
trong tất cả.
Ông không thể tìm được chúng
trong thị trấn ảm đạm này.
Đồ gia truyền nhà ông hả?
Nó thuộc về một phụ nữ Do Thái
ở trong trại.
Cô ta luôn nhắc nhở
mọi người rằng cô ta
là một người phụ nữ quan trọng,
và chồng cô ta là
một bác sĩ giàu có
và tiếng tăm ở Berlin.
Cô ta từng luôn than phiền với tôi,
về vấn đề dạ dày,
và là một bác sĩ, tôi nghĩ mình
có thể làm được gì đó.
Nên một ngày nọ, tôi theo cô ta,
đến nhà xí,
nghĩ rằng mình có thể
chẩn đoán bệnh tình,
nếu có mẫu phân.
Cô ta đã ở đó,
dùng cả tay và chân,
đào bới trong đống phân
của mình,
để lấy ra đôi bông tai này.
Cô ta thú nhận với tôi
là đã nuốt chúng,
từng ngày, ngày qua ngày,
mang chúng ở bên trong mình,
như thể là, ngày nào đó,
cô ta có thể trở về
với sự trang nghiêm thủa xưa.
Người đàn bà khổ sở,
gàn dở,
cô ta chết vì xuất huyết trong.
Đôi bông tai rất cứng
khi ở trong ruột cô ấy.
Hiển nhiên,
tôi đã lấy chúng ra.
Tôi biết có ngày mình sẽ
gặp một người xứng đáng
với vẻ đẹp hiếm có của chúng.
Ông đã rất khôn ngoan
khi lấy chúng ra, Arthur.
Xem tôi đeo chúng đẹp
đến thế nào này.
Chúng làm nổi bật
màu hồng trên má tôi,
ông đúng là đồ khờ.
Không hẳn là lý do
cô có thể nghĩ đến,
nhưng dù sao đúng
là gã khờ thật.
Tôi cực mong cô ném
chúng vào mặt tôi,
mong cô không thể chạm
vào đôi bông tai dính phân đó.
Tôi đã mong có chút
ánh mắt ghê sợ,
ánh mắt của cô gái tội nghiệp
đã từng e sợ
cắn một miếng
vào miếng kẹo táo của tôi.
Ông thật thống thiết.
Và Chúa ơi,
tôi ghét phải báo ông
điều đó,
nhưng ông không còn
giận dữ nữa.
Giờ, tôi có việc phải làm,
và ông hoặc theo tôi,
hoặc chống lại tôi.
Và nếu chống lại tôi,
Chúa cũng không
cứu được ông đâu.
Đầu bếp có thói quen kinh khủng,
là hay quên rửa tay.
Tôi luôn bảo anh ta...
Tôi đã không ăn gì hết.
Tôi thấy khó chịu.
Tôi cần biết liệu sơ Mary
Eunice đã gọi cảnh sát chưa.
Nếu Mary Eunice nói
mình sẽ làm gì đó,
thì cô phải tin là
nó sẽ được làm.
Cô nên thôi hốt hoảng đi.
Mày chết rồi.
Ai đằng kia vậy?
Một linh hồn bất hạnh khác.
Cô không có gì phải
lo lắng cả.
Tôi thấy khá hơn
nhiều rồi.
Cảm ơn.
Tôi không biết phải
làm gì cho sơ cả, Jude.
Sơ đã đánh mất sự tín nhiệm
ở Briarcliff.
Tôi muốn giúp sơ,
nhưng không biết làm sao.
Sơ phải giúp tôi
trở về Briarcliff.
Tôi không biết, Jude.
Nhìn tôi đi.
Tôi trông không khác sao?
Tôi sẽ không chạy trốn nữa,
và Chúa đã có kế hoạch
cho tôi ngay từ đầu:
trở thành người lính trong
quân đoàn của Người,
nhưng ta đang thua
trong cuộc chiến này.
Sơ có biết
công ty Truyền Hình
Quốc gia sắp chiếu
Rudolph - chú tuần lộc tuần này không?
Không có gì về Chúa cứu thế,
không có gì về câu chuyện
Chúa ra đời.
Sự quay ngoắt bằng cách
báng bổ hoàn toàn của đất nước này
làm tôi phát sợ.
Nó làm tôi cực kỳ lo lắng,
nhưng đó cũng là cách
Ác quỷ ra tay.
Từng chút một,
hắn đổi ánh nhìn của chúng ta
rời xa Chúa.
nhưng hắn không thể
có được cô ấy!
Không.
Tôi sẽ làm những gì có thể.
Tôi hứa, Jude.
Vâng.
Cảm ơn.
Sơ có khách.
Tôi không thể nhớ lần cuối
mình ở nhà thờ là khi nào nữa.
- Sao ông ở đây.
- Bà và tôi đã bước
nhầm chân ra khỏi cửa
ngay từ lúc đầu rồi.
Có thể là bởi vì
chúng ta đều
có cá tính mạnh.
Nhưng dù tư tưởng của
chúng ta có khác nhau,
tôi tin lời cam kết
của chúng ta
với Briarcliff là như nhau.
- Thế là sao?
- Tôi nghĩ bà hiểu
tôi khó thế nào để
tới được đây,
để xuất hiện trước bà.
Tôi không có thời gian
nghe "mở bài" đâu.
Nói thẳng đi!
Bà đã đúng.
Về sơ Mary Eunice.
Cô ta có vấn đề nghiêm trọng.
Tôi đã hi vọng có được
một giải thích
y học cho nó, nhưng...
Tôi không thể.
Cô ta không biết tôi ở đây.
Ông sợ cô ta.
Không.
Không phải điều đó.
Tôi có việc phải làm.
Tôi không thể làm bảo mẫu cho
một nữ tu loạn trí cả ngày được.
Vì thế mà ông đến?
Một bảo mẫu?
Được lắm, xuống địa ngục đi.
Bà cũng đúng về tôi luôn.
Tôi không tin vào Chúa.
Nhưng tôi tin vào ác quỷ.
Tôi đã thấy nó,
rất gần, và tận mắt.
Tôi không nghi ngờ.
Đó là lý do sự trinh bạch
của cô ấy rất ý nghĩa với tôi.
Cô ấy từng có
ánh sáng này ở bên trong.
Ánh sáng đó tắt rồi.
Làm ơn,
và đó không phải là từ
tôi hay dùng.
Tôi cầu xin bà,
xin hãy giúp tôi.
Tôi sẽ làm vì cô ấy,
chứ không phải ông.
Ông phải làm theo mọi
chỉ dẫn của tôi.
Không được thắc mắc.
Ông thề với tôi chứ?
Tôi thề.
Đây. Cảm ơn.
Chúc mừng Giáng sinh.
Tôi muốn giới thiệu mọi người,
ngôi sao này,
vật chỉ lối dẫn đường
của Bê-lem.
Được làm thủ công bởi
Tổng giám mục của Boston.
Tôi quyết định rằng năm nay,
nó nên được treo trên
cây của các bạn.
Vâng, xin mời.
Hân hoan làm sao.
Con đã làm hồi sinh
nơi này, Sơ à.
Ngay cả cây của con cũng nói lên
trí tưởng tượng và sự tháo vát
phủ đầy vởi các biểu tượng
của cuộc đời họ.
Nó nhắc ta tới Marcel Duchamp
và ngôi trường
của những món đồ nghệ thuật
được phát hiện.
Rất thông minh và tiên phong.
Đó chính là thứ đang thiếu đấy.
Cảm ơn Cha.
Con đã có những ý tưởng này
một thời gian rồi.
Và Leigh Emerson.
Ta phải thừa nhận, ta
còn hơn cả lo lắng
về ý của con với việc cho
ông ta đón Noel ở ngoài.
Phải. Nhưng
nhìn ông ta xem.
Một linh hồn được hồi sinh.
Cô nói sao, chúng ta
phá tan tiệc đứng này,
đập tơi bời vài tiểu yêu rồi
sau đó mút lẫn nhau chứ?
Arthur?
Đức Cha.
Có một không khí mãnh liệt về
tình yêu và niềm vui ở phòng này.
Sao ta không gạt sang bên
những... khó khăn
và ăn mừng sự chuyển tiếp
thành công này?
Sơ Mary Eunice
trẻ tuổi của chúng ta
đúng là kho báu thực sự,
phải không?
Cô ta còn hơn, những gì
cha có thể tưởng tượng.
Frank, chúng tôi cần
anh lên đây, và...
mang thang tới.
Con muốn treo ngôi sao này,
trước khi đến mục giải trí
của bữa tiệc.
Chúng ta sẽ xem Rudolph - tối nay.
Khôi hài làm sao.
Nó to không?
Đủ lớn để làm gãy
lưng anh.
Rút tay lại, cô ơi.
Tôi có một cục cưng
trong bụng đấy nhé.
Thật à? Em tưởng mình
ăn quá nhiều bánh chứ.
Ăn tiếp đi.
Anh muốn thằng cu ra ngoài
thật bụ bẫm và hạnh phúc.
Thế nếu là con gái?
Không có đâu.
Nhưng nếu là con gái?
Anh sẽ yêu nó đến khi
sông cạn đá mòn.
Anh có một linh cảm.
Anh muốn dạy đứa nhỏ
bóng chày.
Và bóng bầu dục.
Và cách thay lốp xe.
Sao cơ? Em không thể
dạy nó được đâu.
Grace.
- Có chuyện gì thế?
- Anh rất xin lỗi, Grace.
Anh lại phải đi xa.
Nếu anh không quay về...
Ai quan tâm điều đó chứ?
Nhảy với em đi.
Kit...
Kit, nghe thấy tôi không?
Họ nói anh đã bỏ trốn.
Tôi nghe trên đài là có
một cuộc săn lùng.
Cảnh sát vẫn đang tìm anh.
Chúa ơi.
Nếu họ không biết anh ở đây,
họ cũng không biết
chuyện của tôi luôn rồi.
Sẽ không ai đến vì
chúng ta cả.
Và hắn vẫn ở ngoài đó.
Grace?
Không, Kit.
Là Lana.
Tôi chưa gặp Grace.
Tôi không biết cô ấy ở đâu.
Chết.
Cái gì?
Grace chết rồi.
Chúng ta phải đưa anh
ra khỏi đây.
Hai chúng ta phải ra khỏi đây.
Họ đã truyền anh
thuốc an thần.
Phải kiếm một
cái điện thoại.
Tôi cần gọi cảnh sát.
Họ sẽ nướng tôi đó.
Không, sẽ chẳng ai
nướng anh đâu, Kit.
Anh vô tội, và tôi
có thể chứng minh.
Là Thredson.
Cái gì?
Hắn đã giết các cô gái,
không phải anh.
Hắn đã bắt tôi, Kit.
Cho tôi xem thành quả
của hắn.
Là hắn.
Đó là lý do hắn
nhận vụ của anh,
để bắt anh thừa nhận tội ác
mà hắn đã thực hiện.
Hắn có làm cô bị thương không?
Họ cần phải biết.
Họ phải kịp đến đó
trước khi hắn lại làm thế.
Và trước khi hắn hủy chứng cứ.
Tôi phải gọi điện thoại.
Lana...?
Cô đang ở đây thật sao?
Tôi ở đây thật mà.
Và tôi sẽ quay lại.
Ông đã giữ lời, bác sĩ Arden.
Sơ Mary Eunice giờ ở đâu?
Trong phòng lớn,
chủ trì lễ Noel.
Cô ta nên bị ngăn lại,
vì riêng lý do này.
Bà chắc không cần giúp đỡ chứ?
Không, mỗi tôi tác động
được cô ta thôi.
Tôi chỉ cần thời gian.
Đưa cô ta tới văn phòng.
Khóa cửa lại.
Và đừng để ai làm phiền chúng tôi.
Coi như xong rồi nhé.
Tôi chưa từng nghĩ
sẽ thấy điều này.
Cái gì?
Ngày mà ông và tôi
làm việc cùng nhau.
Cho tôi qua.
Sơ Mary Eunice, con
thật sự đã bước qua được
bóng tối của Sơ Jude,
tòa sáng mạnh mẽ hơn
bất kỳ ai có thể tưởng tượng nổi.
Cảm ơn, Đức Cha.
Liệu cha có thể
nán lại chút nữa,
Frank chuẩn bị đặt ngôi sao
của cha lên cây.
Không, Sơ à,
như vị thần cổ vui nhộn,
cha phải đi thăm nhiều nơi
trong đêm hội này, nhưng
cha rất hạnh phúc
và hài lòng
đặt Briarcliff vào đôi tay
tháo vát của con.
Rồi, đưa tôi ngôi sao.
Xuống!
Hai bước tiến, một bước lùi.
Frank, không sao chứ?
Vâng, tôi ổn.
Anh đưa hắn đi cách ly nhé?
Tôi sẵn lòng.
Lôi hắn dậy.
Quay hắn ra sau.
Được rồi.
Sơ Mary Eunice,
có vấn đề khẩn cấp
trong văn phòng cô
cần cô để ý cho.
Mong cô không định
gọi điện thoại đường dài.
Frankie, bộ đồ thế nào?
Chỉ dẫn của sơ là tống
mày vào trong hầm.
Không mở ra cho đến
lễ Noel năm sau.
Mục rữa trong đó nhé,
đồ khốn.
Hắn gây cho anh
rắc rối nào không?
Không, thưa sơ.
Tôi nghĩ có đấy.
Giờ,
sao thứ này vào được
trong tòa nhà nhỉ?
Ta cầu mong chúng ta sẽ không
chứng kiến một cơn cuồng nộ.
Ông làm gì ở đây?
Tôi ở đây để mở
món quà của mình.
Giờ tôi tin lòng trung của mình
không còn bị nghi ngờ nữa rồi.
Bác sĩ Arden, mở cửa đi!
Tôi sẽ đặt cược tất cả
lên vị sơ nhỏ quyến rũ đó.
Cô ta thật sự
- không thích bà đâu.
- Mọi chuyện này là sao?
Bà đã bỏ mặc tôi
mục rữa trong hầm.
Nhưng giờ ông ra rồi.
Mọi thứ đều có thể.
- Để tôi cầu nguyện cùng ông.
- Tôi nghĩ mình khoái kể bà
những ảo ảnh của tôi,
như là chuyện tôi nhét
chiếc thánh giá to lớn này
vào mông bà, hoặc chuyện
tôi dùng bộ răng hỏng
của mình
và cái miệng hôi hám của mình
để nhai
cơ thể già nua của...
Cứu tôi với! Làm ơn!
Sơ, cảm nhận của bà về
không khí Noel đâu rồi?
Tôi chỉ mới bắt đầu
cảm thấy vui vẻ và
thoải mái thôi mà!
Cứu tôi!
Chúa ơi, ai đó cứu tôi với!
Ai đó, cứu tôi!
Nó có xúc phạm
sự nhạy cảm của ông không?
Thực ra, tôi thấy nó chán ngắt.
Giờ, nếu cô thứ lỗi.
Tôi có vấn đề quan trọng
hơn cần phải lo.
- Sao anh tìm ra tôi?
- À, cô đã
ở trong vụ tai nạn xe, Lana.
Chi tiết ở tất trên giấy ấy.
"Một bệnh nhân tâm thần
bỏ trốn đã trở lại
nhà thương."
Anh đừng hòng thoát tội,
chừng nào tôi còn nói được.
Đó là điều nãy cô làm
trên điện thoại hả?
Cô định gọi cho cảnh sát?
Cô biết tôi sẽ hành động
kể từ khi cô bỏ tôi hả?
Tôi đã khóc than.
Cô đã khiến tôi giết Mặt Máu.
Tôi đã cọ rửa từng tí một
trong nhà tôi bằng
bàn chải răng. Không...
xương, không...
da, không... giọt máu
nào thoát khỏi
sự chăm chú của tôi,
và bếp lò
đã cháy rất tốt,
tin tôi đi.
Anh còn chưa làm tôi biến mất đâu.
Tôi là một nhân chứng.
Trước tòa sao?
Một nhân chứng chẳng
đáng tin nhất.
Thực ra, tôi định để cô nói.
Chẳng tí bằng chứng, cô nghĩ
họ sẽ tin ai nào,
bác sĩ hay bệnh nhân?
Nhưng rồi tôi nghĩ
về cái các cô phản bội tôi.
Tôi đã mở lòng với cô.
Kể cô truyện của tôi.
và cô dùng nó làm tôi rối trí.
Cô khiến tôi cho cô
sự âu yếm của tôi,
như thế là sai
và tôi cần làm cho đúng.
Anh điên rồi.
Ai cũng có thể thấy điều đó.
Gần đây tôi tổn thất
quá nhiều, tôi thấy
như mình bị trôi dạt
giữa biển khơi, nhưng giờ...
cô ở đây...
lại gần gũi bên tôi...
Tôi thấy như mình được tìm thấy.
Cô tin vào số mệnh chứ, Lana?
Ta bị hút vào nhau như nam châm,
và phải thừa nhận
đến giờ tôi mới
thấu hiểu tại sao.
Nhưng như Phượng Hoàng,
phải thành tro bụi ấy...
Mặt Máu phải bị thiêu đốt
để có thể lại tái sinh.
Và da cô...
sẽ là khởi đầu
cho Mặt Máu mới.
Chỉ có tôi
với sô thôi à.
Chúa bận
đi nhậu với già Noel tốt rồi.
Tôi không phải kẻ thù.
Bà không phải kè thù duy nhất,
bà chỉ là kẻ mà giờ
tôi tập trung vào thôi.
Tôi được trả nợ.
Có thể Chúa đang ở đây,
và...
và Ngài đang cho tôi
một dấu hiệu.
Phải rồi.
Mấy vết sưng của tôi
chả hề được chữa.
Không ánh sáng,
không thuốc men,
không tắm rửa,
và bà chưa từng,
chưa hề kiểm tra tôi!
Chưa một lần.
Giờ chúng thối rữa rồi.
Chúng mưng mủ.
Có lẽ tôi sẽ cho bà liếm chúng
sau khi tôi xong nhé?
Còn nhớ những gì
bà đã nói chứ?
Ta sẽ làm cho ông
nhụt chí
để Chúa không phải
quá khó khăn
khi Ngài soi sáng ông.
Đoán xem nào?
Không có Chúa.
Nhưng có già Noel.
Chúng ta phải giết hắn.
Khoan, khoan đã.
Khoan lát nào...
dừng lại...
- Dừng lại!
- Anh phải để cho tôi làm.
Chúng ta cần hắn.
Hắn là thứ duy nhất
đứng giữa tôi
và chiếc ghế điện.
Vậy sao vẫn còn một
cuộc săn lùng?
Sao họ không giao nộp anh?
Ta vui đùa đủ chưa nhỉ?
Đủ yếu mềm để
đón nhận ánh sáng chưa?
Ngoại trừ đó không phải Chúa...
và thực ra, đó chả phải ánh sáng.
Lần nữa!
Sẽ chẳng có hiệu quả mãi đâu.
Nhìn đống bụi đi--
phòng này bỏ hoang.
Gần như chả ai vào cả.
Nhưng cô đúng--ta sẽ phải
nghĩ ra cái gì khác.
Tôi sẽ lo nốt.
Quay về bệnh xá
trước khi họ nhận ra anh đã đi.
Sẽ có ngày, tao chôn mày.