Tip:
Highlight text to annotate it
X
- synced by alex28 / corrected by chamallow - www.addic7ed.com
Trans by Genesis
Và bạn của tôi ơi,
đây là cách chặt dừa.
Chào mừng tới Tampa,
mảnh đất của tiền, gái
và là nơi luôn đầy nắng.
Gái và tiền thì được đấy,
nhưng không cần cái thứ 3 tôi vẫn sống tốt.
Tám tháng ngồi nhà đá là
anh sẽ nói khác ngay.
Hoặc là luật Giới hạn 3 dặm, hoặc
là chẳng có luật gì.
- Tôi nói đúng chứ?
- Nói với quan tòa ấy.
Nói rồi, và vẫn vào tù.
15-0 nhé.
Ba thuyền đầy rượu scoth mất toi.
Như thế đấy.
Hãy nói với tôi là không có thằng
đô đốc nào chân gác lên bàn
và chuyển rượu của tôi đi mỗi đêm đi.
Mọi chuyện vẫn đang thuận lợi,
tôi luôn nói thế.
Nhắc mới nhớ...
- Tôi có đọc tờ quảng cáo rồi.
- Đó là 1 thỏa thuận rất hời, Nuck.
Ngay tại khu vịnh
, mất vài ngày *** buồm đi từ Bahamas.
Chúng tôi thả hàng trên bãi biển,
anh chở hàng đi bất cứ nơi nào.
Nghe y như ở Jersey.
Nhưng với xì gà ngon hơn.
26 tiếng trong khoang xe lửa,
tôi chắc là anh muốn đổi gió.
Tôi không từ chối việc tắm táp đâu.
Đi ngủ 1 chút đi.
Và nếu anh muốn thứ gì ngọt ngào
để đồng bộ với điều xì gà,
thì tôi sẽ cho 1 em người
Cu ba lên phòng anh.
Lúc này thì tắm
nước nóng thôi là đủ rồi.
- Hẹn mấy giờ?
- 6:00 tối.
Tới quán của Sally nhé.
Nuck.
Tucker rất háo hứng được gặp anh.
Đa phần mọi người đều thế,
cho tới lúc họ gặp thật sự.
Như mọi chủng tộc khác,
chủng tộc Lybia sẽ được cứu rỗi
bởi chính những người Lybia xuất chúng.
Giáo dục và công việc chính là
đòn bẫy để nâng vị thế của chúng ta.
Nhưng công việc phải
được hướng dẫn bởi trí thông minh.
Và giáo dục phải dạy về cuộc sống.
Những người da đen mới
phải được dạy dỗ trong tư tưởng và văn hóa.
Chúng ta sẽ tiếp tục cuộc
thảo luận này vào tuần sau.
Hãy nhớ, những anh em của tôi,
những người tiếp tục bồi đắp
vào cái vật chất,
cái tinh thần và đạo đức
của nơi mình đang sống
sẽ luôn được tưởng thưởng tương xứng.
Ông Madden.
Xin giới thiệu ông Arnold Rothstein.
Thật vinh dự khi cuối
cùng cũng gặp được ông.
Xin mời ngồi.
Ông Madden cho tôi biết ông
có hứng thú với ***.
Như 1 mặt hàng buôn bán, vâng.
Đây là công việc mà ông
đã rất quen thuộc?
Một trong số nhiều việc.
"Tay to" ở khu Harlem này đấy.
Tuy nhiên, tôi cũng rất có ý
muốn mở rộng những thị trường Libya khác.
Libya?
Đó là cách ông ấy gọi người da màu.
Ông đây là nhà cung cấp
đáng tin cậy với lượng hàng lớn ư?
Là một người đòi hỏi
sự cẩn trọng tối đa.
Tôi đã nói là tôi
bảo lãnh cho ông ấy mà.
20 pound, không hơn không kém. ( khoảng 9,08kg)
Chính tôi sẽ cân để đảm
bảo kết quả chính xác nhất.
80,000 đô tiền mặt.
Chỉ dùng tờ tiền mệnh giá lớn.
Tại sao ông nghĩ là tôi trả bằng tiền nhỏ?
Theo tôi biết thì ông điều khiển
đám bán lẻ ở khu này.
Do đó, tôi giao dịch
buôn bán như 1 thằng nhóc
và chi trả bằng xu lẻ.
Tôi không hề có ý mạo phạm ông.
Dù không muốn, nhưng ông
cũng đã thành công rồi.
Tôi sẽ chuyển tiền tới ai đây?
Anh Diamond, trợ lý của tôi sẽ liên lạc với ông.
Tôi còn công việc khác với ông Madden.
Chào các vị.
Daughter Maitland,
cô ấy đang biểu diễn tại hộp đêm Cotton của ông.
Cô ấy có mông đẹp đấy.
Tôi sẽ cần cô ấy làm việc ở 1 nơi khác.
Được thôi. Chỉ cần bảo Dickie
đưa người khác tới thay là được.
Chúa trời sẽ phán xét mọi hành động,
với tất cả những bí mật,
dù là tốt hay xấu.
Pastor sẽ không quay lại đâu.
Anh ta tự mình nghĩ ra hết.
Chuyên gia của thế giới đấy.
Phải lát 2 dặm đường
và trả tiền ngay.
Anh biết tôi nói gì với anh ta không, Rick?
Tôi nói " Sỏi Piedmont là thứ anh muốn."
Anh ta chẳng có 1 viên sỏi.
Bốn tấn đá nhặt từ lạch,
và giờ phải làm lại cả đơn hàng.
Bực thật đấy.
Không có ý gì, nhưng anh ta
phải biết mình công việc của mình chứ.
Phải không, Rick?
Chắc chắn rồi, Hube.
Vậy thứ 7 này nhé?
Tôi sẽ lái xe tới sau khi chúng tôi đóng cửa.
Bắt đầu dọn dẹp kho thóc.
Richard bảo anh ấy sẽ tự làm,
thế nên không cần đâu.
Có phiền gì đâu, Emmy.
Nói thật thì tôi cũng thích có bạn.
Vậy sao anh không gọi trước?
Đây là phần để anh ăn
khi lái xe về.
Cứ cho tôi ăn là
tôi sẽ quay lại đấy.
Chó hoang và người độc thân mà
, phải không, Rick?
Phải.
Hẹn gặp lại 2 người.
Là anh thì anh sẽ chọn sỏi thường.
Có thể đã bị cuốn theo dòng nước.
Đó là một hòn đá được đấy, Emmy.
Anh ấy không tệ lắm,
phải không?
Với tư cách là anh rể?
Anh ấy cũng mất đi người thân.
Và người nhà anh ấy rất tốt.
Họ muốn em chuyển vào sống ở
thị trấn cùng họ sau khi Gerry mất.
Anh có thể ở phòng của chúng ta.
Em sẽ sang phòng của cha mẹ.
Cần phải sơn lại đấy.
Thêm điều đó vào phần việc nhà của anh đi.
Có lẽ là thêm vài cái rèm.
Và 1 con ngựa gỗ.
Biến nó thành 1 nơi thích hợp cho trẻ con.
Cái nôi nằm trong kho thóc đấy.
Em đã tính đi lấy, nhưng...
Em chưa từng yêu cầu anh...
Cứ cầm lấy đi.
Dùng tiền này mà trả tiền thuế.
Thuế gì?
Thuế trả chậm. Anh đã thấy bức thư.
Nhiêu đây là đủ rồi.
Em đã trả tiền thuế rồi.
Em đã bán chiếc xe Hudson và trả hết rồi.
Giám định viên có gọi điện. Anh ta nói...
Có phải là ông Case không?
Anh ta không nói tên.
Em không đóng thuế 2 lần đây.
Cất tiền đi, và đừng bàn tới việc này nữa nhé?
Mảnh đất này là cơ hội và ông
có thể tăng số tiền đầu tư lên gấp đôi trong 1 tháng,
nhất là khi chính phủ đang
mở rộng hệ thống đường sắt.
Vừa tuần trước thôi, 1 nhân viên
chuyển hàng từ Syracuse tới...
thậm chí còn không rời khỏi toa tàu.
Anh ta bán giấy sở hữu đất,
lên chuyến xe tiếp theo
về lại phía bắc với 15,000 trong túi.
Tôi sẽ cho ông biết điều này, ông Logan,
ông sẽ không hối tiếc đâu.
Cám ơn nhé, anh bạn.
Ấn tượng đấy.
Là hiệu Bancroft.
Ý tôi nói là màn mời chào
mua bất động sản kìa.
Bất kỳ ai cũng có thể mua à?
Tất nhiên, chỉ cần có
tiền là mua được tất.
Thật tình cờ là tôi đang
rao bán vài khu đất tại Pineapple Grove.
Khu phát triển nóng hổi nhất tại Tampa.
Thế sao?
Cái gã nhân viên vận chuyển
đem bán giấy sở hữu đất,
trước khi ký, anh ta có
lau sạch tay mình chưa?
Một người sáng suốt à?
- Gọi tôi là Nucky.
- Skeeter Walsh.
Skeeter?
Chả là vì cha tôi bảo
tôi luôn lắm mồm...
Chứ không phải vì anh là
thứ hút máu người khác à?
Không có ý xúc phạm,
nhưng tôi cũng gần giống như anh.
Thứ chúng tôi có
cũng thuộc dạng hàng tự bán.
Khu đất đầm lầy, 100 đô 1 arce ( khoảng 4,05m vuông).
Chúng tôi chỉ trao cho
người ta thứ họ muốn.
Tôi cũng biết ít nhiều về việc
cho người ta thứ họ muốn.
Thêm 2 ly nữa, cho tôi và bạn tôi.
Ít phần trái cây, thêm nhiều rượu vào.
Vậy mọi chuyện vận hành thế nào?
Tôi mời anh uống, thế
nên nói hết cho tôi biết đi.
Tôi và mấy anh chàng kia
là những người nhận Đặt Cọc.
Chúng tôi nhận tiền gửi trước,
tiền đặt cọc mua đất.
- Thường là họ ứng trước 10%.
- 10% của số tiền mua đất à?
Cũng đủ để giữ
bất động sản cho họ.
Mua bán đất ở đây đang rất rầm rộ
kể từ khi Temple Terrace được khánh thành.
- Và đó chỉ mới là bắt đầu.
- Tất nhiên.
Còn 3 dự án phát triển nữa sắp tới đây.
CLB đồng quê, sân golf,
80 dặm đường nhựa.
Chưa kể mấy cái hồ
La Mã trị giá 250 ngàn đô.
Và người mua đang đứng xếp hàng à?
Nói như thế này đi...
năm ngoái chỉ có 9 người Nhận Đặt Cọc.
Năm nay là 74.
Tôi nói rằng các bạn phải trở nên giàu có,
Bổn phận của các bạn là trở nên giàu có.
Một con người giàu có có
thể là người chân thật nhất
mà bạn tìm được ở cộng động.
Đó là lý do họ giàu có.
Đó là lý do người ta tin tưởng giao tiền cho họ.
- Thôi đi.
- Đó là lý do họ có thể gánh vác những công ty lớn
và tìm ra rất nhiều người làm việc với họ.
Một người sẽ không là 1
người đàn ông chân chính
cho tới khi anh ta có nhà riêng của mình.
Và những người sỡ hữu
được một căn nhà của mình
là những người đáng kính, trung thực
và thuần khiết hơn bất kỳ ai khác.
- Bucket.
- Hey, Henry.
Cái tào lao gì thế này?
Bài diễn văn của lão khọm Conwell.
Lão ta bán nông trại
của mình để đi tìm kim cương
trong khi ngay tại
nông trại đó lại đầy kim cương
Thật mỉa mai làm sao!
Ai mời thuốc tôi nào?
Có thuốc lá không?
Đây Bucket.
Chỉ bạn của tao
mới được gọi tao là Bucket.
Chẳng ai nói với tớ là Colleen
Moore vào trường hôm nay.
Anh giai, anh làm quá lố rồi đấy.
Cậu ngồi phía sau tôi trong lớp tiếng Anh.
Vậy tối nay sau khi đèn tắt,
tụi này có vài cái đĩa
hát của Paul Whiteman
và tụi anh sẽ quét
sạch bụi cái máy hát.
Doris và tôi có kế hoạch rồi.
Với 1 số đàn em từ nhà Penn Sigma Chi.
- Lũ đó là đám đàn bà.
- Nhưng ở đó có rượu.
Tưởng gì, tụi này có cả đống.
Thật ra thì chúng ta không có.
Vậy là mọi chuyện ổn thỏa hết rồi nhé?
Có lẽ là lần tới đi.
Tôi có thể lấy được đấy.
Lấy gì?
Rượu.
Thế thì tuyệt quá.
Không hẳn, thật ra thì
tớ biết người có rượu.
Vậy tối nay nhé?
Ở tầng hầm?
Được thôi, đây là 1 cuộc hẹn.
Bất kỳ nơi nào, người đó cũng đều vĩ đại.
Tôi thông cảm với những người nghèo,
nhưng xin mọi người hãy nhớ...
... những người nghèo ở Hoa Kỳ này,
chính thiếu sót của bản thân họ
đã gây ra cảnh nghèo của họ.
Nơi này tương đối sạch sẽ.
Chắc là cũng đủ không gian cho
những nhu cầu của 1 người độc thân.
Tôi có phần mong đợi cảnh Sherlock
Holmes bước qua cánh cửa đó.
Ông vẫn thấy không thuyết phục.
Cửa sổ hướng Tây.
4:00 giờ chiều thì nơi này sẽ như sa mạc Sahara.
Nhưng khi đó tôi đang ngồi
tại văn phòng làm việc.
Ông lúc nào cũng thiết
quyết đoán như thế này à?
Trong công việc thì không,
nhưng xét về cá nhân thì phải.
Đáng yêu đấy.
Clara lại phát điên
vì cái tính này.
Clara sai lầm rồi.
Tôi tự hỏi...
- Vâng?
Lại một khoảnh khắc thiếu quyết đoán à?
Tối nay...
có 1 người tên Hewson,
sếp bự trong chuỗi cửa hàng A&P,
theo tôi biết thì ông ta khá cổ hủ ,
và ông ấy đang ở thành phố này cùng vợ.
Tôi nay tôi sẽ ăn tối cùng họ.
Cô đang khiến việc
này không dễ chút nào.
Ông muốn mời tôi đi cùng?
Vâng.
Nhưng, như cô thấy,
điều quan trọng là bữa ăn tối phải suôn sẻ.
Ông ấy nghĩ là tôi vẫn còn có vợ.
Hai người chưa từng gặp nhau à?
Không, tôi chỉ nói chuyện điện thoại với ông ấy.
Nếu ông ấy biết là tôi đang ly hôn...
Ông muốn tôi giả làm vợ ông?
Một quý ông thật không nên nhờ vả
1 quý cô những chuyện thế này.
Thế thì ông không cần nhờ đâu.
Vậy hai người nghĩ sao?
Xin lỗi.
Những phòng này không phù hợp.
Kiểm tra đơn đặt hàng
rượu champane đi
và lấy thêm cho tôi 10 thùng nữa.
Có hội nghị trưng bày xe
hơi trong thành phố đấy.
Đám tạp vụ làm việc đó rồi.
"Sếp" gặp chuyện
thì " lính" nghe chửi.
Và tôi thì sẽ "xử đẹp" cả hai.
Ông White. Anh Purnsley.
Mấy cái bàn không tự dọn được đâu.
Chào tiến sĩ.
Xin giới thiệu với ông, cô Daughter Maitland.
Chào ông ấy đi.
Ông White.
Hân hạnh được gặp cô.
Cô Maitland đây là 1 ca sĩ rất có tài.
Ca rất hay cả nhạc
jazz lẫn nhạc blues.
Từng thu đĩa hát.
"Warsaw Blues" với danh ca King Oliver.
Ông biết rõ công việc của mình quá.
Tôi biết Dickie Pastor
còn giữ lại "chủ bài" gì.
Đằng sau sân khấu, qua khu bếp,
cô sẽ tìm thấy phòng thay đồ,
nơi cô có thể để hành lý của mình.
- Một cô gái xinh đẹp.
- Chắc chắn là thế.
Vậy cô ấy làm gì ở đây?
Tới để biểu diễn cho tuần này.
Tôi rất hy vọng là ông
sẽ nhờ vả, chứ không nói thẳng.
Chúng ta là bạn làm ăn, ông White,
và cô gái đó là 1 ngôi sao.
Nếu ông chịu để cô ấy diễn.
Được rồi.
Dọn trống lối đi đi.
Theo như tôi biết thì
anh Purnsley quản lý dàn nhân viên.
Anh ta làm những gì tôi bảo.
Nếu kẻ đó đã tự biến
hắn thành con dã thú,
vậy thì hãy đối xử với hắn như 1 con thú.
Đừng có cựa quậy nữa.
Ông ta đang cầm súng săn.
Chờ ở đây đi.
Tôi không ở đây 1 mình đâu.
Đây lẽ ra là xe chở thức ăn, Larry.
Rượu chảy tràn ra như thế này,
thì rõ là nó không chở chuối rồi.
Lạc mất đội Hướng Đạo Sinh à?
Willie Thompson. Con của Eli.
Chú là Mickey, phải không?
Con là con trai của Eli.
Chúng ta từng gặp nhau, vài năm về trước.
Giờ con đang học đại học.
Boola-boola.
Đó là bài hát của đại học Yale.
Tụi con học ở Temple.
Hài thật. Trông chú mày chả giống dân Do Thái.
Tụi con hy vọng có thể lấy được ít rượu.
Hay là ta gọi cho ông già của chú mày nhỉ?
Để xem anh ta nghĩ gì?
- Không, không, con chỉ...
- Đi đi nhóc.
- Con cần rượu cho bữa tiệc.
- Điếc à?
Hay là ngu?
Được rồi.
Được rồi.
Xin lỗi.
Đừng tông đầu vào cửa đấy.
Cậu đang làm gì thế?
Họ nói thế đấy.
Mày đang đi đâu thế hả?
Đâu có. Ông Doyle chỉ...
Này Mick, anh thông qua việc này à?
Ta đã nói gì nào?
- Thằng trộm chết tiệt!
- Xin lỗi.
- Là ý của mày à?
- Không phải.
Ta sẽ gọi cho cha của mày.
Không, không, chú Doyle, đừng.
Cha bảo ông sẽ giết con nếu
con vướng vào rắc rối thế này.
- Mẹ con sẽ...
- Được rồi.
Đừng có làm quá lên thế.
Chú mày không thê
chôm đồ như thế được.
May là ông già mày là bạn
của ta. Giờ thì đi đi.
Và giữ bí mật chuyện này nhé?
Như hai người đàn ông với nhau.
Không nói với người khác biết đấy, hiểu chứ?
Lấy rượu đi.
Lấy đi.
Cám ơn.
Hóa ra anh cũng hoàn
thành được 1 thứ gì đó.
Còn nhớ tôi chứ? Carl Billings?
Chúng ta gặp nhau trên xe lửa năm ngoái.
Nhớ chứ?
Tôi nhớ.
Anh đã đồng ý xử lý cho tôi 1 chuyện.
Chuyện mà anh biết rõ cách làm.
Theo như tôi nhớ,
anh bảo đó là chuyện
duy nhất anh giỏi.
Và tôi bảo phân nửa trả trước,
nửa còn lại sau khi xong.
Nhưng anh không
hoàn tất chuyện đó.
Anh để 1 tên còn sống, và điều\đó làm tôi suy xét lại
về cuộc nói chuyện
trên chuyến xe lửa
hè năm ngoái.
Chỉ là cái ví thôi.
Gì thế này?
Anh vẫn chưa động vào chỗ tiền.
Chuyện này khiến anh trở
thành người chân thật à?
Anh chẳng có luật lệ gì hết.
Anh chỉ là thằng giết thuê.
Và chuyện này khiến anh
trông như thằng ngu.
Và làm sao có thể tin
tưởng thằng ngu đây?
Làm sao nào?
Chúa ơi.
Giết mày là giúp mày.
Có lẽ lần tới ông
sẽ muốn cân nhắc việc mang theo phao.
"Luôn đầy nắng"là thế này đây.
Thì đời lâu lâu cũng phải có mưa chứ.
Và ở Tampa,
ít nhất thì mỗi ngày 1 cơn mưa.
- August Tucker.
- Họ gọi anh là Gus?
Họ không gọi thế, nếu muốn còn là bạn.
Mời ngồi.
Nucky Thompson.
Tôi biết chứ.
Bill kể cho tôi hết cho tôi nghe về anh.
- Phải không?
- Chúng tôi gặp nhau hồi những năm '20
khi tôi còn chuyển rượu
rum từ vùng Caribbean.
Những ngày xưa vui buồn lẫn lộn
trước khi đám FBI thông minh lên.
Còn phải nói.
Vì bạn cũ và bạn mới.
Chờ đã nào, tôi cũng muốn làm bạn.
Để cái chai xuống và đi đi.
- Vậy....
- Đây.
Sẵn sàng để trở nên giàu có chưa?
Tôi giàu sẵn rồi, anh Tucker.
Nhưng tôi đang nói tới hàng triệu đô.
Vào tù thì tiền triệu có ích gì?
Anh nói sao?
Hai người có đồng ý là
công việc của chúng ta
cần tới sự bí mật không?
Thì hiển nhiên là thế.
Vậy thì vùng đất này vô giá trị.
- Cái gì?
- Nhưng, Nuck...
Toàn bộ khu xung quanh nó
đều đang được phát triển.
Nhà ở, CLB đồng quê, trường học.
Nhưng nó rộng tới 14,000 acres mà.
(khoảng 565 656 m2)
Chúng ta vẫn sở hữu đủ đất
để kín đáo dỡ hàng xuống .
Và khi đoàn xe tải rời khỏi miếng đất đó
vào mỗi buổi sáng, chạy dọc
đường Main, ngang qua nhà thờ ,
- tới đó thì sao?
Cái gì cũng có rủi ro mà, Nuck.
Chẳng có rủi ro gì nếu tôi tránh được.
- Anh bảo anh ta sẽ tham gia mà.
- Thì đúng là vậy.
Ý tôi là tôi nghĩ...
Tôi nói là tôi sẽ xem xét. Và tôi đã làm thế.
Vậy thì anh hẳn đã nghe nhầm, anh Tucker.
Nucky, làm ơn đi.
Chúng ta có người bán
ngay nơi chúng ta muốn mà.
Xin lỗi hai người nhé.
Hai người phải tìm đối tác mới rồi.
Tôi không thích người khác
lãng phí thời gian của tôi.
Anh đâu phải là người phải
đi cả chặng đường xuống đây.
Cám ơn vì sự hiếu khách của cô.
Các vị nghĩ sao nào?
Cô ca sĩ đây ấn tượng đấy.
Ở quê nhà chúng tôi không
hề có những màn trình diễn như thế.
Và nơi đó ở đâu, Helen?
Evansville, Indiana. Cô từng nghe qua chưa?
Không thể nói là tôi biết.
Tới kỷ niệm ngày cưới
chúng tôi sẽ tới đó.
Roy bảo tôi là ông tính
sát nhập với công ty Piggly Wiggly.
Anh ta nói thế sao?
Em không được phép nói chuyện đó à?
Không sao.
Chuyện đó đâu phải bí mật quốc gia.
Cứ chờ cho tới khi thỏa
thuận được ký kết nhé?
Uống chút cà phê đi.
Nó sẽ làm ông thấy dũng cảm hơn.
Loại cà phê đó sẽ khiến
chúng ta vào tù đấy.
Có hại gì đâu chứ?
Vợ của anh rất thích phá luật nhỉ?
Cô ấy thuộc dạng hết cứu rồi.
Em á? Anh là người đã cố
kết hôn với em khi em chưa đủ tuổi.
Vụ đó thì không thể trách anh ta được.
Đây là lần đâu tôi
muốn uống cà phê.
Chơi luôn.
Xin thứ lỗi.
Tôi phải đi đánh lại phấn ở mũi.
Tôi sẽ đi cùng cô.
Tôi có nói dối không?
Người da trắng có vẻ thích cô ta.
Phải.
Đó chính là chuyện quan trọng.
Với ông.
Vài con chó canh dữ tợn với vài tên
cầm súng săn.
- Nhưng cậu không việc gì phải...
- Cám ơn rất nhiều.
Tớ đang ngồi chán chường ở đó,
thì bỗng nhiên...
Bữa tiệc tuyệt lắm, Thompson.
Cậu lấy đâu ra mấy thứ này thế?
- Dám cá là cậu ta ăn trộm.
- Đừng có ngớ ngẩn thế.
Cậu đâu có thông minh như Thompson.
Chọn được cô nào cho tối nay chưa?
Một khi họ bắt đầu uống,
thì chúng tôi đều làm thế.
Thompson tới cứu giá.
Cậu lấy đâu ra đống rượu này?
- Từ 1 người bạn.
- Cậu có bạn thứ dữ à?
Cậu là anh hùng của tôi rồi đấy,
Thằng nhóc đó cứ đứng cười suốt.
Lần đầu tiên nó uống mà.
Nhìn kia, giờ cậu ta là người quan trọng rồi.
- Thompson cứu cả bữa tiệc, thế nên...
- Đúng rồi.
- Chúc mừng.
- Coi nào, Henry.
- Thôi đi. Henry.
- Nâng ly vì Thompson.
- Vì Thompson.
- Vì Thompson.
Cậu là anh hùng của tôi.
Henry, thôi đi!
Bình tĩnh nào, Henry.
Đừng có xía vào việc
người khác, Thompson.
Chuyện đó do Doris quyết định.
Tôi muốn đi ngay. Đi cùng tôi chứ?
Tất nhiên.
Vậy thì đi nào.
Phải Doris, đi với thằng dở hơi đó đi.
Khoan, tôi muốn cho cậu xem cái này.
Trong thư viện ấy.
Tôi nợ anh ta.
- Nợ cái gì?
- Tiền.
Rất nhiều tiền.
Khi tôi bị bắt,
và số thuyền của tôi bị tịch thu...
Rượu trên thuyền là của anh ta.
Bao nhiêu?
Gần 200 ngàn đô.
Anh ta chờ tới ngày tôi ra khỏi tù.
Anh ta là người đầu tiên tôi nhìn thấy
khi mắt tôi còn đang
quen dần với ánh mặt trời.
Nếu cần tiền sau anh không hỏi thẳng tôi?
Vì tôi muốn tự tay kiếm tiền.
Tôi không cần của bố thí.
Tự kiếm tiền?
Anh ta bảo nếu tôi giới thiệu anh,
và biến anh thành đối tác làm ăn,
thì anh ta sẽ xóa nợ.
Vậy là tôi phải thành đối tác
với 1 thằng nhà quê quèn à?
Ở khu này anh ta là tay to.
Tôi đã gặp được tên lùn cao nhất
trên đường về rồi.
Và anh ta nắm toàn
bộ người ở vùng này.
Tất cả những gì anh lo lắng.
- Anh ta có thể lót đường...
- Đây là thỏa thuận vớ vẩn.
Và anh biết rõ thế.
Vậy tôi phải làm cái gì?
Họa do anh gây ra, Bill.
Tôi tưởng anh là bạn của tôi.
Nếu anh tới tìm tôi như 1 người bạn,
thì mọi chuyện đã khác rồi.
Vé tàu, nước dừa.
Màn chào hàng ngớ ngẩn.
Tôi tuyệt vọng rồi, Nuck.
Tôi xin lỗi.
Tôi đã phạm sai lầm.
Giờ nhìn lại anh đi.
Cô đám cưới khi nào, ở đâu?
- Đây giống cuộc điều tra nhỉ.
- Cô trả lời dễ dàng mà.
Tôi sắp dựng chuyện
mình là bà mẹ có 6 con và tự đặt tên cho chúng.
6?
Kỷ lục ấn tượng đấy.
Tôi á? Anh là người đòi đi du lịch
mừng kỷ niệm ngày cưới đấy.
Tới Mudville, phải. Cho dù nơi đó có nằm ở đâu.
Anh đang nghĩ gì thế?
Tôi trả cao hơn mọi người đấy.
Tôi chỉ đang nghĩ là
chúng ta là 1 đội rất ăn ý.
Xin lỗi, thưa cô.
Vâng?
Mong cô thứ lỗi, nhưng...
tôi không có ý làm phiền gì.
Chúng ta đã từng gặp nhau.
Xin lỗi, tôi không...
Bạn tôi, Roger, khoảng 1 năm về trước,
ở trước cửa khách sạn Abe
Klein, trên đường lát ván.
Chuyện gì vậy?
Tôi thật chưa từng gặp anh.
Cô tự giới thiệu bản thân,
mồi thuốc lá cho anh ấy.
- Tôi chắc là anh đã nhầm.
-Này anh kia!
Tôi chắc đó là cô.
Cậu ấy có bảo sẽ tới nhà cô nhân dịp Phục Sinh.
- Và rồi cậu ấy có..
- Người này đang làm tôi thấy rất không thoải mái.
- Đủ rồi đấy.
- Xin ông thứ lỗi.
Này, biến đi.
Chuyện quái gì thế?
Tôi cũng không biết.
Xin lỗi, tôi cần dùng nhà vệ sinh.
Chỉ 1 chút thôi.
Cô không sao chứ?
Tôi không sao.
Tôi chỉ...
Kem chảy ra hết rồi.
Môi của anh.
Tiếp đi Romeo. Đừng để ý tụi này.
- Mày nghĩ trò này vui lắm à?
- Bỏ đi.
Đụng vào tao 1 lần nữa,
là tao cho mày gãy mũi.
Coi bộ mày không chỉ giận
lên mà còn " cương" lên nữa.
Là "em giai" của Thompson đấy.
Tắm nước lạnh sẽ có
hiệu quả thần kỳ đấy, Romeo.
Anh ta còn sống chứ?
Anh ta vẫn còn thở.
Sống hay không, chỉ là vấn đề về quan điểm.
Nơi này có bao
giờ ngừng mưa không?
Bao giờ cũng có lúc nắng mà.
Vậy còn ông thì sao?
Ông còn sống không?
Theo như tôi nhớ thì tôi từng sống.
Chuyện gì đã xảy ra?
Lệnh cấm chất cồn.
Trước lúc đó, tôi đơn giản chỉ là
một tên quan tầm thường...
1 viên chức suy đồi của thành phố.
Và khi đó tôi rất vui.
Nhiều tiền, nhiều bạn,
cái gì cũng nhiều.
Rồi bỗng dưng nhiều vẫn chưa đủ.
Tôi lại không tin vụ đó.
Ý cô là sao?
Ai mà bảo tiền không mua được hạnh phúc
thì rõ là người đó không
biết mua sắm ở đâu.
Tôi cũng nghe nói thế.
Mai là sinh nhật con trai tôi.
Tên nó là Teddy.
Thằng bé bao nhiêu tuổi?
- 10?
- Ông không biết tuổi con mình à?
Nó không còn ở cùng tôi nữa.
Tôi rất tiếc.
Nó không chết. Nó đang sống tại Brooklyn.
Vậy đó lại là vấn đề về quan điểm.
Mưa ngừng rồi.
Tôi tính gửi quà cho thằng bé.
- Ai cơ?
- Con trai tôi.
Có lẽ món quà tốt hơn cả
là để nó quên tôi.
Tiện lợi thật đấy.
Cô nói sao?
Lựa chọn tốt nhất
lại cần ít sự nỗ lực của ông nhất.
Tôi tưởng người pha rượu
phải biết thông cảm chứ.
Chào mừng tới quán của Sally.
Đó là tên cô à?
- Sally Wheet.
- Nucky Thompson.
Tôi biết về ông rồi.
Mấy tuần qua Tucker toàn nói về ông.
Nghe đâu hắn ta là thứ dữ ở đây.
Là anh ta nghĩ thế thôi.
Cho tôi 1 điếu và tôi
sẽ khai hết cho ông biết.
Cô dễ dãi thật đấy.
August Tucker,
Quê ở Georgia, con trai
của gia đình chuyên nấu rượu.
Tới Tampa sau chiến tranh thế giới.
Mất bao lâu trước khi
hắn phát hiện ra cô?
Chúng tôi là bạn.
Thỉnh thoảng chúng tôi có
giao dịch nhỏ với nhau.
Hắn có nguy hiểm không?
Anh ta giống như con cá sấu đó.
Anh ta sẽ giết anh khi có cơ hội,
nhưng anh ta cũng không thông minh lắm.
Vậy làm thế nào mà 1 tên nửa
nguy hiểm lại không thông minh lắm
lại quản lý cả 1 đám
cò con ở Tampa này?
Đủ tiền và có đúng
những mối quan hệ,
ông gần như có thể làm
mọi thứ dưới này.
Chúa ơi.
Ông muốn gì đây?
Muốn nếm thử cái này à?
- Dao bấm.
- Tôi sẽ dùng cả nó đấy.
Việc đó thì tôi chắc chắn rồi.
Nhưng thêm 1 người da đen
khác chết thì có lợi gì cho 2 ta?
Làm tôi thấy khá hơn nhiều.
Tôi không có ân oán gì với anh, Purnsley.
Vậy còn vụ báo thù cho Dickie Pastor?
Việc đó đã được giải quyết xong.
Và dù sao thì, việc đó cũng
chỉ đơn thuần là vấn đề tài chính.
Tôi tới đây vì một mối làm ăn khác.
- Ông White...
- Bây giờ ông ta không có ở đây.
Tại sao ông ta lại nên ở đây
trong khi ông ta đã có anh
làm hết mấy việc lao dịch?
Ông ta đã đề nghị giao anh cho tôi
để đổi lại Dickie Pastor.
Đổi 1 người anh em Libya vì
1 tên quỷ tộc Nordic.
Chalky White chưa bao giờ là bạn tôi.
Việc đó là hiển nhiên rồi.
Anh có biết đây là gì không?
***.
Đây là tự do.
Quyền lực.
Điều khiển những kẻ thấp kém hơn anh.
Chalky White là 1 trong số chúng.
Ông tính nói đi đâu vậy?
Đi tới bất kỳ nơi nào
anh muốn tôi dẫn anh đi.
Nhưng chúng ta sẽ đi cùng nhau.
McCoy, anh có trong đó không?
McCoy!
Giải quyết cho xong việc này đi!
Augie. Tôi không nghe thấy anh.
Mắc quái gì mà anh lại chặt dừa
vào lúc 3 giờ sáng thế?
Bác sĩ nói mỗi ngày uống 250ml nước dừa.
Tốt cho tim mạch đấy.
Augie, được rồi.
Công việc vào tối nay,
tôi biết anh đang nghĩ gì.
Tôi dám cá là anh không biết.
Nhưng anh sắp biết rồi đấy.
Làm sao mà bị thương thế, Rick?
Do dọn dẹp nhà kho.
Có nhiều đồ phế thải trong đó lắm.
Cái đường ông gần như là sắp sụp xuống.
Tôi cứ luôn nói cô ấy, nhưng...
Nói gì cơ?
Anh là anh trai cô ấy.
Tôi không...
Cứ như thể cô ấy bị đóng băng.
Cô ấy không thể rời đi.
Gerry mất rồi.
Cô ấy sẽ phải nuôi con.
Đây không phải là nơi
để có thể sống 1 mình.
Ý tôi là cô ấy luôn nghĩ tới anh,
nhưng anh chỉ ghé thăm nơi này.
- Dọn dẹp xong hết rồi.
- Ước gì cô để tôi giúp, Emmy.
Anh cũng đâu biết phải đặt đồ ở đâu.
Khi nào xe lửa khởi hành?
2:27.
Chúng ta sẽ đưa anh ấy tới,
còn dư khối thời gian.
Đừng có như thế, Rick.
Tôi sẽ mang hành lý dùm anh.
Nhà Harrow các vị.
Hành xử như thể chẳng có ai trên thế giới này.
Hồi ở Pháp, khi anh không thể ngủ...
vì quá sợ hãi,
Anh lại nghĩ về ngày anh trở về nhà.
Anh sẽ mặc quân phục.
Anh sẽ có huân chương.
Anh không đeo trên áo, nhưng anh sẽ có.
Anh sẽ thấy khoảng sân,
hoa bắp dọc hàng rào.
Hiên nhà, lá cờ cũ.
Mẹ, cha, Sampson,
và em.
Gửi em địa chỉ,
nếu anh muốn em biết anh sống ở đâu.
Tới đây nào.
Richard.
Anh cần phải giải thoát tâm hồn mình.
Ông Thompson, chúng tôi
tới để mang hành lý cho ông.
Và cái này gửi tới ông.
Cám ơn ông.
Tặng Teddy.
Thứ tốt nhất từ sau khoanh bánh mì.
- Tôi nghĩ là chúng ta đồng ý với nhau rồi.
- Phải.
Vậy thì bắt tay chứ?
- Tất nhiên.
- Đặt lên đó đi.
Ông sẽ thích nơi này. Ông thấy chứ?
Gọi đường dây ngoài.
Bill McCoy, làm ơn.
Cám ơn.
Ông Mark Frasin.
A lô?
Là tôi đây.
Ai?
- Nucky.
- Hey, Nuck.
Chúa ơi.
Tôi tham gia.
Cái gì?
Vụ làm ăn, tôi cân nhắc lại rồi.
Nói cho tên bạn nhà quê
của anh là tôi tham gia.
Nhưng anh ta phải nghe
tôi điều động, hiểu chứ?
Chắc rồi, Nuck.
Phải.
Tất nhiên.
Vài ngày nữa sẽ có người mang tiền xuống đây.
- A lô?
- Vâng.
- Cám ơn.
- Vậy đi nhé.
- synced by alex28 / corrected by chamallow - www.addic7ed.com
Trans by Genesis