Tip:
Highlight text to annotate it
X
Trung Quốc không kiểm duyệt kỳ này, làn sóng ngầm dẫn đến cuộc đàn áp Pháp Luân Công.
Chào mừng đến với Trung Quốc không kiểm duyệt, tôi là Chris Chappell.
Lần trước tôi đã nói với bạn về Pháp Luân Công, nhưng... tại sao môn tập này bị đàn áp?
Có người cho là ĐCSTQ sợ Pháp Luân Công vì môn tập này đã phát triển quá nhanh chóng, nhưng điều này cũng chưa hoàn toàn đúng.
Để hiểu hết những nguyên nhân của cuộc đàn áp thì cần phải hiểu rõ về cách mà Giang Trạch Dân, cựu lãnh đạo ĐCSTQ, kẻ khơi mào cuộc đàn áp, đã nắm lấy quyền lực như thế nào.
Nói thế nào nhỉ? Ở Trung Quốc, chính trị là một trò mạo hiểm.
Hoặc là - củng cố quyền lực hoặc là - bị thanh trừng.
Và khi ở trên đỉnh cao, thì người ta đã trở thành cái bia đỡ đạn.
Ví dụ điển hình là Hồ Diệu *** và Triệu Tử Dương.
Trung Quốc chỉ vừa mới ngóc dậy sau thập kỷ Đại cách mạng văn hóa kinh hoàng.
Đặng Tiểu Bình, kẻ lãnh đạo Đảng bấy giờ, bắt đầu các chính sách cải cách và mở cửa.
Cuối cùng Trung Quốc cũng có thể phát triển kinh tế.
Và cùng với việc cải cách kinh tế không thể lẩn tránh, Đặng Tiểu Bình hy vọng rằng người dân sẽ không ngừng mua sắm hàng hóa và cải thiện đời sống.
Khi đó Đặng coi Hồ và Triệu là hai cánh tay đắc lực.
Cả ba hợp sức thực hiện cải cách kinh tế.
Nhưng họ còn nhòm ngó đến việc cải cách chính trị.
Họ đề nghị minh bạch trong chính phủ và thúc đẩy quan chức tăng cường tinh thần trách nhiệm.
Hồ thì tin tưởng vào tự do báo chí và tự do ngôn luận.
Họ còn thực hiện chiến dịch chống tham nhũng nhắm vào cả con em của các cán bộ Đảng lão thành.
Hồ Diệu *** lại còn xin lỗi Tây Tạng về chính sách cai trị sai lầm, và đề nghị cho Tây Tạng nhiều quyền tự trị hơn.
Thế thì... tại sao Trung Quốc ngày nay lại ra nông nỗi này cơ chứ?
Bởi vì phe bảo thủ của Đảng bắt đầu lên tiếng.
Họ không hề mặn mà với những thứ như - nới lỏng quyền lực - hay - điều tra con cháu - mà Hồ và Triệu đề xuất.
Cuối cùng Hồ làm mất lòng nhiều lãnh đạo, và bị buộc phải từ chức.
Tuy nhiên vấn đề là ở chỗ, mặc dù có nhiều kẻ thù trong Đảng, Hồ lại cực kỳ - cực kỳ được lòng dân.
Do đó, khi Hồ qua đời vào tháng 04 năm 1989, 50 nghìn sinh viên đã đến Thiên An Môn để tham gia lễ tưởng niệm.
Và rồi họ chợt nảy ra ý tưởng cho vài cuộc biểu tình.
Phe bảo thủ chỉ việc bĩu môi điều xe tăng tới
Thảm sát Thiên An Môn dập tắt hy vọng cải cách chính trị.
Lý Bằng, Thủ tướng đương nhiệm, đã dùng vũ lực để đuổi sinh viên, và ra thiết quân luật vào ngày 20 tháng 05.
Ông ta cùng phe cánh bảo thủ đổ tội cho Triệu Tử Dương rồi tước bỏ quyền lực của ông này.
Triệu Tử Dương bị giam lỏng tại gia trong 15 năm cho đến khi ông này qua đời vào năm 2005.
Nhưng ngoài những cái xác trên đường phố Bắc Kinh thì còn một vấn đề lớn.
Triệu được xem là kẻ thừa kế tối cao. Vậy thì ai sẽ thay thế ông ta đây?
Đảng cần phải tìm ra một người vừa có thể làm hài lòng phe bảo thủ, nhưng cũng không quá trì trệ đến mức dập luôn cả cải cách kinh tế.
Và người được chọn là Giang Trạch Dân, bí thư thành ủy Thượng Hải.
Vấn đề là chẳng có ai thật sự yêu mến Giang.
Ngày nay, thanh niên Trung Quốc còn đùa bỡn gọi Giang là haha. Vì trông gã như một con cóc, mà con cóc đọc là hama.
Vậy là con cóc của chúng ta thành trò cười như vậy đấy. Đó cũng là tất cả lòng tôn trọng mà gã xứng nhận được.
Vì đến từ Thượng Hải nên Giang không có nền tảng quyền lực tại Bắc Kinh.
Phe thống lĩnh Bắc Kinh được cầm đầu bởi Bí thư Thành ủy Trần Hy Đồng, kẻ đã trở thành đối thủ chính trị của Giang.
Thậm chí người ta còn tin rằng Tổng Tư lệnh quân đội và anh trai ông ta, chủ tịch Trung Quốc đã chuẩn bị lật đổ Giang.
Cuộc chiến chỉ dừng lại khi Đặng Tiểu Bình, người vẫn buông rèm nhiếp chính, ép buộc Chủ tịch phải từ chức và giao quyền bính lại cho Giang.
Vậy là Giang đã trở thành Lãnh đạo Đảng kiêm chủ tịch Trung Quốc. Một truyền thống được thực hành cho đến tận ngày nay.
Nhưng không hẳn là Đặng yêu mến Giang.
Trong suốt chuyến công du nổi tiếng đến miền Nam năm 1992, ông ta đặt biệt dừng chân tại Thượng Hải,
và nói rằng tốc độ cải cách kinh tế không đủ, và rằng lãnh đạo Trung Ương, ám chỉ Giang, phải chịu trách nhiệm cho điều này.
Thế là cũng trong thời gian này, Đặng bổ nhiệm Hồ Cẩm Đào, người sẽ thay thế Giang vào Hội nghị quốc hội năm 2002.
Hồ Cẩm Đào mới thực sự là người mà Đặng muốn giao phó trọng trách.
Do đó, trước khi Hồ lên nắm quyền, Giang phải tự mình củng cố quyền lực nếu không gã sẽ phải đối mặt với màn thanh trừng vốn là chuyện cơm bữa trong Đảng.
Giang bắt đầu loại bỏ các đối thủ ngáng chân.
Đầu tiên là Trần Hy Đồng, người bị tống khỏi văn phòng năm 1995 sau chiến dịch điều tra tham nhũng, và bị kết án 16 năm tù.
Con trai ông ta cũng bị kết án.
Cái màn điều tra tham nhũng quả là một chiêu bài dùng mãi không chán để loại bỏ kẻ thù chính trị.
Tuy nhiên, vì Giang tập trung toàn lực cho đấu đá nội bộ, nên Trung Quốc đã trở nên bất ổn.
Tham nhũng có hệ thống, tăng nhanh tội ác có tổ chức, thất nghiệp, phá hủy môi trường, khoảng cách giàu nghèo ngày càng tăng, tất cả đã làm lung lay quyền lực thống trị của Đảng.
Quả là một màn diễn quen thuộc.
Vậy Giang đã làm gì? Ông ta khởi động một chiến dịch tuyên truyền cho sự vĩ đại của mình.
Bắt đầu vào năm 1996, tin tức về Giang luôn xuất hiện nổi bật trên tờ Nhân dân Nhật báo và chương trình tin tức quốc gia lúc 7h của Đài truyền hình Trung ương.
Chính sách này thậm chí vẫn tiếp tục cho đến năm 2006, 4 năm sau khi Giang lui về hậu trường.
Ngoài việc sử dụng phương tiện truyền thông để tung hô mình, Giang cũng dùng nó để hạ bệ đối thủ chính trị, như Trần Hy Đồng.
Điều này làm mất lòng các lãnh đạo Đảng khác.
Việc sử dụng truyền thông để nghiền nát đối thủ và hô hào sùng bái cá nhân là thứ ăn theo Mao Trạch Đông, vốn được dùng để thổi bùng lên sự hỗn loạn trong thời Đại Cách Mạng Văn Hóa.
Một thứ đáng vứt đi vào thời của Đặng Tiểu Bình.
Và khi Đặng qua đời năm 1997, Giang mất đi chỗ chống lưng mà gã từng có.
Mà khi năm 2000 sắp đến, Giang ở vào tình thế gay go hơn bao giờ hết.
Gã cần một cái gì đó để củng cố quyền lực của mình sau khi về hưu.
Và ở Trung Quốc, có một cách: đó là kiểm soát cảnh sát và quân đội.
Nhưng làm thế nào để thực hiện việc đó?
Ngày 25 tháng 04 năm 1999, Giang đã có câu trả lời.