Tip:
Highlight text to annotate it
X
Tóm tắt các tập trước...
Sáng nay, tôi có nhận cuộc gọi
của trợ lý chưởng lý, David Vasquez.
Muốn Ava tới Lexington.
Raylan, cậu không thể ngủ với cô ấy.
Tôi biết.
Raylan.
Sẽ không đâu.
Có phần nào đó trong ông
cảm thấy thất vọng không?
Thất vọng?
Vì ông đã nuôi dạy 1 thằng ngu.
Không có ma túy nào cả.
Tôi đã đưa ông ra khỏi tù.
Thì ít nhất, tôi sẽ
đưa ông quay lại đó.
Chào, Raylan.
Chào, Boyd.
Cậu thế nào?
Đồ ăn không được như quảng cáo,
và không có bạc hà ở trong gối,
nên tôi không nghĩ
tôi sẽ quay lại cái khách sạn này.
Nhưng vẫn còn tốt hơn
nhà tù Alderson
hoặc là tôi cảm thấy tốt hơn.
Tôi đã làm nhiều điều xấu
trong cuộc đời.
Nhưng những gì tôi biết bây giờ
chỉ là hi vọng rằng
linh hồn tôi được cứu rỗi
là giúp cứu rỗi linh hồn những người khác.
Nhưng tôi có thể thấy
qua ánh mắt cậu
cậu không vào thăm tôi chỉ vì muốn nghe
những lời thuyết giảng của tôi.
Tôi có thể giúp gì, Raylan?
Hôm trước. tôi đã gặp Arlo.
Tình hình thế nào?
Tôi muốn biết mọi thứ
cậu biết về ông ấy.
Nếu tôi nói cho cậu biết
Tôi sẽ được gì?
Cậu muốn gì?
Tôi biết
cậu đang muốn hỏi về chuyện gì.
Ý tôi là...
tôi hỏi mọi người ở đây về bố cậu,
có thể sẽ khiến tôi
rơi vào tình thế nguy hiểm.
Cậu muốn tôi thu xếp
để gối của cậu có bạc hà?
Không, Raylan.
Điều duy nhất tôi muốn cậu làm
là suy nghĩ về
linh hồn bất tử của cậu.
Cậu là kẻ hung dữ, anh bạn.
Cậu để lại dấu vết
của người chết phía sau cậu.
Cậu nghĩ mà xem...
cuộc đời cậu đang đi, công việc cậu đang làm.
1 lúc nào đó, cậu có thể đột nhập
vào nhà của kẻ đào tẩu.
Và gần như ngay lập tức,
cậu có thể phải đối mặt với phán quyết cuối cùng.
Bây giờ, cậu nghĩ
cậu sẽ ứng xử thế nào với
ngày vinh quang đó, Raylan Givens?
Đó luôn luôn là câu hỏi hay.
Đó là câu hỏi quan trọng nhất.
Tập 6: The Collection
Raylan.
Raylan, anh yêu,
em pha cafe rồi này.
Em pha bằng máy đấy.
Đúng vậy.
Cái gì thế?
Rao vặt ấy mà.
Em có việc rồi còn gì.
Anh vẫn đang chờ
được cắt tóc miễn phí đây.
Không có gì là miễn phí nhé.
May ra là giảm giá thôi.
Em đang tìm 1 căn hộ.
Khi có phòng bếp,
em có thể pha 1 li cafe rất ngon đấy.
Không tệ thế đâu.
Em cũng muốn nhà có vài phòng.
Vài?
Nhìn anh kìa,
em nghĩ chúng ta nên dọn về
sống chung với nhau.
Anh đã nhúng chàm
với cái danh "đã li hôn"
Cuộc hôn nhân của anh kết thúc
trong hòa bình hơn của em.
Hay đấy.
Tại sao nó lại kết thúc?
Có vẻ là do
thời điểm chấm dứt đã đến.
Hôm trước,
anh đến chỗ Johnny Crowder.
Thế à?
Johnny Crowder không làm
em thấy buồn nôn.
Anh vui khi em nghĩ thế.
Anh ta nhờ anh
chuyển lời cảnh báo cho em.
Bo sắp mãn hạn tù rồi.
Johnny nghĩ
em muốn rời khỏi Kentucky.
Để khiến em đi
thì cần nhiều hơn thế.
Ava...
Từ khi 19 tuổi,
em luôn mơ ước
khi kiếm đủ tiền,
em sẽ chuyển tới Lexington.
Raylan, anh chắc chắn không nhớ
sự giải thoát là thế nào
khi đi bộ trên đường
mà toàn thấy những người xa lạ
Em có thể vào
1 cửa hiệu hoặc quán cafe...
không ai biết gì về em...
hay gia đình em...
hay em ngủ mà không mặc quần áo
Anh có thể trả lời ý cuối cùng.
Dù sao thì em sẽ không đi,
kể cả Bo Crowder.
Có ai ở nhà không.
Xin chào ông mặt giời.
Chuyện gì vậy?
Tôi đã xin lỗi vì đã đến muộn.
Là sao?
Cậu biết cái di động be bé
mà chúng tôi cấp cho nhân viên chứ?
Cậu nên mở máy một chút,
và kiểm tra tin nhắn.
Anh có muốn tôi xem luôn không?
Không, tôi chỉ nhắc lại thế thôi.
Tôi chả có gì hay ho hơn để làm cả.
Tin nhắn đầu tiên
là mọi thứ đã đâu vào đấy.
Chúng ta đã có đội
tại sân bay và tại ngôi nhà đó.
Ngân hàng đã sẵn sàng,
và bản cáo trạng sẽ tới đây
trong vòng 1 tiếng nữa.
Anh đã nói mấy ngày rồi.
Tin nhắn 2 là
chúng ta sẽ phải tới Cincinnati
để đón người buôn tranh,
vì Carnes đang cố bán mấy bức tranh.
Tôi phải đi với anh à?
Không thì tôi đến đây làm gì?
Đứng đây có lạnh không?
Không lạnh lắm. Sao?
Vì tôi cứ phải nhìn chằm chằm
vào ngực cậu đấy.
Chờ tôi 10 phút.
Thank you.
Raylan, để cho rõ ràng,
tôi sẽ thẳng thắn nhất có thể.
Vấn đề của cậu là gì?
Hãy nói với tôi là
Ava không ở trong nhà cậu.
Anh thực sự muốn tôi trả lời à?
Chúa ơi.
Không, tôi không muốn.
Cậu không thèm nghe
những lời tôi đã nói, phải không?
Tôi nghe rồi.
Cậu biết là văn phòng chưởng lý
vẫn đang đánh hơi mọi động tĩnh của cậu
Tay David Vasquez.
Tôi biết. Tôi biết.
Vậy thì tỏ ra thông minh một chút đi.
Nghe này.
Còn có những thứ hơn là thông minh.
Vậy sao.
Đấy là không thông minh.
Xin lỗi. Karl Hanselman?
Chúng tôi từ Cục cảnh sát liên ***.
Nó vẫn tồn tại à?
Vâng.
Chúng tôi hoạt động bí mật hơn.
Chúng tôi được biết
Owen Carnes đã liên hệ với ông,
để bán mấy bức tranh.
Các anh đã nghe trộm.
Ông có biết ông Carnes không?
Ông biết ông ta trông thế nào không?
Tôi có đọc báo.
Vậy ông biết chúng tôi đặt máy nghe trộm
vào lò nướng bánh của ông ta
nếu chúng tôi nghĩ
chúng tôi sẽ thu được gì đó.
Chỉ tò mò thôi,
nhưng Carnes đã lấy bao nhiêu tiền?
10 năm trước,
nó chắc chắn sẽ lên trang nhất.
Nhưng sau vụ Madoff,
nó không được ghi lại.
Tôi có thể giúp gì?
Ông Carnes.
Ông có mang không?
Có chứ.
Ai đấy?
Ô, chúng tôi ở
Cục cảnh sát liên ***.
Các anh muốn gì?
Trưa hôm nay,
Cục cảnh sát liên ***
sẽ tịch thu toàn bộ tài sản của ông.
Ông sẽ phải ra hầu tòa.
Các anh vẫn chưa bắt tôi mà.
Các anh không có bản cáo trạng.
Rồi sẽ có, ông Carnes.
Ông biết mà.
Mọi chuyện còn chưa rõ ràng,
nên cơ bản mà nói, ông biết đấy
Ông vẫn có thể bán đồ đạc.
Chúng tôi sẽ chưa sung vào công quỹ
cho đến khi vấn đề được giải quyết.
Ông vẫn muốn tôi vào chứ?
Còn nhiều trò vui lắm, phải không?
Vào đi.
Ông có nhiều tranh quá nhỉ.
Của vợ tôi.
Cô ấy và tay chuyên mua tranh,
David Mortimer, đã mua toàn bộ số tranh này.
Anh ta 1 gã phiền hà,
nhưng tôi vẫn phải trông cậy vào anh ta.
Anh ta chắc chắn
sẽ lấy được thứ tôi muốn.
Đây rồi.
Các anh biết đấy,
rất khó để thẩm định chúng.
Anh ta tìm thấy chúng ở đâu?
1 tay buôn tranh ở Praha.
Tôi xem qua được không?
Cứ tự nhiên.
Tôi không muốn bán tranh của Hitler,
nhưng anh biết đấy
tình thế bắt buộc.
Dù tôi đưa cho ông cả bao tiền,
mấy anh cảnh sát
cũng sẽ tịch thu ngay.
Tôi không quan tâm đến tiền.
Tôi chỉ quan tâm
đến giá trị lịch sử.
Ông có bao nhiêu bức của Hitler?
42.
42?
Lạy chúa.
Hôm nào đó, tôi chắc chắn
sẽ ghé qua và xem chúng.
Khi ông ra tù,
ông sẽ phải tới Cincinnati đấy.
Xin lỗi.
Tôi không có ý làm gián đoạn.
Tôi biết đó không phải
việc của chúng tôi nhưng
Khi ông nói "Hitler",
ý ông là Adolf Hitler?
Đúng.
Ông ta không nói à?
Tất cả các bức tranh ở đây
đều là của Adolf Hitler.
Anh không thể đến gần với lịch sử
hơn thế này nữa đâu.
Anh biết đấy, tôi không phải là
người ủng hộ bọn Nazi.
Nhà vệ sinh ở đâu nhỉ?
Sao?
Tôi có thể sử dụng
nhà vệ sinh được không?
Được.
Ra cửa rẽ trái, xuống dưới sảnh.
Anh sẽ ngửi thấy mùi nến ướp nước hoa
khi khi đến nơi.
Tôi có thể giúp gì anh?
Bà Carnes, tôi là
phó cảnh sát liên *** Raylan Givens.
Chồng tôi đâu?
Ông ta đang ở
phòng trưng bày với 1 nhà sưu tập,
họ đang xem tranh.
Quyền tự do của ông ấy,
và ông ấy lại
đang nói về tranh của Hitler?
Ông ấy đang cố bán chúng.
Mong là bán được.
Tôi ghét những thứ chết tiệt đó.
Ý tôi là,
ai mà mua tranh của Hitler chứ?
Thế anh làm gì ở đây?
Chúng tôi đến tống đạt
việc tịch thu tài sản.
Bà biết là gì chứ?
Tôi có cần biết không?
Bà nên biết đấy.
Bây giờ tôi có cần làm gì không?
Không.
Vậy thì tôi không quan tâm.
Anh muốn uống gì không?
Oh, tôi đoán là anh không thể.
Sao lại không.
Tôi cho là anh nên nói với tôi
về lệnh tống đạt đó.
Theo lệnh tịch thu,
chúng tôi sẽ tịch thu tất cả mọi thứ mà bị cáo sở hữu.
Những vật nhỏ, giá trị cao
như các bức tranh,
chúng tôi sẽ chuyển đến nơi an toàn.
Chúng tôi sẽ
bán đấu giá chúng nếu tòa án
chứng minh được
chúng là tài sản phi pháp.
Bà Carnes.
Greg, đây là cảnh sát Givens.
Anh Givens, đây là Greg Davis.
Anh ấy chuyên gia huấn luyện ngựa.
Giỏi nhất là cưỡi ngựa.
Tôi chỉ bằng nửa bà Carnes thôi.
Đừng chém gió nữa, Greg.
Từ ngày mai anh được nghỉ.
Giờ tôi đang ở đây.
Bà cần gì không?
Tôi không biết.
Đàn ngựa ở đây
hay bị chuyển sẽ đi?
Tạm thời là ở đây.
Tập cho Max và Ringo nếu được.
Lúc ở Liverpool,
Max qúa rụt rè.
Vâng thưa bà.
Rất hân hạnh.
Tôi đã từng dạy trẻ em
cưỡi ngựa trong nhiều năm.
Sau đó tôi gặp Owen.
Tôi dạy cho con gái ông ấy.
Vợ ông ấy không quan tâm đến chuyện đó,
chỉ có ông ấy thôi.
Ông ấy quan tâm đến tôi.
Tôi làm tất cả mọi thứ.
Tắm, cho ăn,
chuẩn bị yên cương
cho việc tập luyện.
Bây giờ, anh nói rằng tôi sẽ mất chúng.
Mọi thứ bà mua bằng tiền bà kiếm được,
bà có thể giữ lại.
Tôi sẽ mất tất cả.
Thằng chó chết.
Lão khốn béo phị đó.
Nếu tôi tính tiền
mỗi lần thổi kèn cho lão,
thì giờ đã giàu to rồi
thay vì bị lôi vào
chuyện của nợ này.
Lão nghĩ lão quá thông minh.
Bây giờ thì mấy tay luật sư
cũng không giúp được lão.
Tôi cá là lão chưa bao giờ nói với họ
lão sưu tập tranh của Hitler.
Tôi nên quay lại đó thì hơn.
Ôi, đừng bỏ chạy thế chứ,
anh cảnh sát.
Tôi nghĩ anh là
chàng trai tốt đấy.
Vớ vẩn.
Ông nói tranh của Hitler
rất khó thẩm định mà.
Thường là vậy,
nhưng vì các bức tranh này rõ ràng là giả
nên rất dễ nhận ra.
Ông nhầm rồi.
Tôi mua 300 nghìn đô đấy.
Thế thì tôi khuyên ông
nên nói chuyện với tay bán tranh
và lấy lại tiền đi.
Gọi David Mortimer đến đây.
Cậu có biết
Hitler từng là họa sĩ không?
Đến hôm nay thì không.
Ông ta vẽ chúng chủ yếu là khi còn trẻ,
trước chiến tranh thế giới thứ nhất.
Trước khi ông ta lún sâu
vào những vụ thảm sát.
Thằng chó nào lại đi sưu tầm
loại tranh như thế nhỉ?
Anh biết không,
tôi từng gặp 1 người,
ông ta dựng lại rất tỉ mỉ và chi tiết mô hình
của những vụ tai nạn hàng không nổi tiếng.
Tenerife, thành phố Sioux, Lockerbie.
Thân máy bay cháy thành than,
từng mảnh động cơ nhỏ và cả đất nữa.
Tôi không biết.
Tôi cho là mọi người
có quyền làm theo sở thích, và...
tôi có quyền nghĩ
đám người đó làm tôi sởn *** ốc.
Không có ý gì đâu nhé, Karl.
Lần tới anh tới Cincinnati,
nhớ ghé qua gallery.
Tôi sẽ cho anh xem
bộ sưu tập của tôi.
Tôi nghĩ anh sẽ
khá bất ngờ đấy.
Nói thật nhé, nếu thế thì
tôi ở nhà quay tay còn hơn.
Ờ, thế cũng giải quyết
được khối chuyện đấy.
Sao lại bán cho Owen hàng lởm?
Đâu. Hàng xịn mà.
Nói thật đi, David.
Thật mà. Hanselman nói dối.
Ông ta nói dối để làm gì?
Owen, ông ta muốn mua rẻ chúng.
Hàng xịn đấy.
Thề có chúa.
Ồ, nếu không phiền thì
mua lại chúng giúp tôi đi.
Không, tất nhiên là không.
Owen, anh ta đang nói dối.
Anh không thể tin anh ta.
Tất nhiên là không.
Nói thật đi!
Mấy bức tranh ở đâu ra?
Em sẽ lấy cái chăn điện.
Anh bắn thêm phát nữa đi.
Được rồi.
Theo như kênh Discovery mà em xem,
thì cái chăn này
giữ ấm khá lâu đấy.
Anh làm gì thế?
Nào, đừng có mà nôn ra đây.
Anh không muốn để lại
DNA trên thảm đấy chứ.
Tại sao?
Anh nghĩ là tại sao?
Họ không thể xét xử
1 người đã chết.
Vụ án của Owen sẽ bị hủy bỏ.
Con cái lão
sẽ được hưởng chút ít.
Nhưng phần lớn sẽ về tay tôi.
Ôi, mẹ kiếp!
Gì thế?
Tôi không nghĩ là ông ta đã chết.
Lạy chúa, ông ta vẫn sống?!
JFK vẫn sống được vài tiếng!
(John F. Kennedy)
Chúng ta không có vài tiếng đâu.
Anh yêu, JFK có
những bác sĩ giỏi nhất thế giới.
Owen thì không.
Ông ta sắp chết thôi.
Cho ông ta vài phút.
Nếu ông ta làm ồn,
chúng ta sẽ bịt
mồm mũi ông ta lại.
Bây giờ thì bắn phát thứ 2 đi.
Đây.
Nào, anh yêu, nhanh lên.
Ôi, lạy chúa!
Anh đang làm cái đéo gì thế?!
Phải để mùi thuốc súng
ám vào tay hắn.
Và làm tất cả những chuyện này
ngay trước mặt tôi sao?
Vậy anh bán cho Owen
mấy bức tranh giả hay không?
Ôi, lạy chúa tôi!
Đó là ý của cô!
Đúng.
Và khi ăn 1 nửa tiền
thì anh sung sướng lắm cơ mà.
Chờ chút.
Ý cô là sao? Cái gì?
Không giữ mồm giữ miệng,
thì anh biết hậu quả rồi đấy.
Như một đặc ân cho anh,
tôi sẵn sàng đốt đống tranh đó đi,
Và không ai có thể chứng minh
anh bán hàng giả.
Để đổi lại,
khi được hỏi, anh sẽ nói rằng
khi anh rời khỏi đây,
Owen rất thất vọng nhưng vẫn còn sống.
Anh có làm được không?
Hay anh không muốn
tôi đốt đống tranh?
Đốt đi.
Ông Carnes!
Ông Carnes!
Wh! whoa! whoa! Này!
Anh làm gì thế?
Chúng tôi lo vụ này.
Hiện nay, Cục cảnh sát liên ***
đang sở hữu ngôi nhà này,
anh có muốn trả tiền
thay cửa mới không?
Các anh, bĩnh tĩnh.
Bà Carnes, chúng tôi tới đây để tống đạt
lệnh bắt giữ đối với chồng bà, Owen Carnes.
Các anh có bản cáo trạng rồi sao?
Chồng bà đâu, bà Carnes?
Tôi không biết.
Ông ấy không vào giường,
ít nhất là lúc tôi biết.
Tôi đã uống 2 viên thuốc ngủ.
Tôi vừa mới tỉnh
khi các anh đến.
Lần cuối bà thấy ông ấy là khi nào?
10 giờ, sau khi David Mortimer đi.
Owen ở trong phòng trưng bày,
nhìn chằm chằm vào mấy bức tranh
mấy bức tranh giả.
Đẻ bà ấy vào.
Oh!
Owen!
Tôi không biết cách các anh
giải quyết các vụ tự tử.
Các anh là bên thuế vụ mà
Có thể không phải là tự tử.
Nghe này, ông ta vừa mới
từ giã cõi đời...
Này, các anh nên
nghe anh bạn này nói.
Anh là ai?
Tôi ở văn phòng chưởng lý.
Nói tiếp đi.
Tôi vừa nói có thể đó
không phải là vụ tự tử.
Vì phát bắn lên trần nhà sao?
Lần nào chẳng thế.
Không, vì khẩu súng trên tay ông ta.
Tôi không hiểu.
Khi một người bắn vào đầu mình,
sẽ giống như ông ta là con rối
mà không có dây, anh hiểu không?
Ông ta sẽ không chờ
để vãi ra quần đâu.
Khẩu súng thường được tìm thấy quanh nạn nhân,
nhưng không bao giờ ở trên tay
Anh xem trên "CSI" à?
Buồn là không.
1 điều ai cũng đồng ý là Carnes đã chết
và không ai ở đây có những nhận xét vô nghĩa cả.
Anh muốn cảnh sát địa phương
điều tra vụ giết người thì cứ tự nhiên.
Với FBI lúc này,
vụ án đã khép lại.
Việc tịch thu tài sản
là của các anh.
10 phút nữa chúng ta sẽ rút.
Anh là Givens?
Vâng.
Anh đã bắn Tommy Bucks.
Có phải anh đã cho hắn 24 tiếng
để biến khỏi thành phố
hoặc anh sẽ bắn hắn?
Đại loại thế.
Tuyệt đấy.
Tôi đã đọc về những gì Bucks đã làm
với anh nông dân người Nicaragua tội nghiệp
với cái kíp nổ.
Lạy chúa.
Ý tôi là, anh phải thực sự muốn bắn hắn
Tôi biết tôi cũng vậy
nhưng tôi thì chỉ đọc báo cáo thôi.
Anh ở văn phòng chưởng lý?
Đúng.
Các anh vẫn chưa biết phải xét xử
1 người đã chết thế nào, đúng không?
Tin tôi đi, chúng tôi thích thế đấy.
Lôi Carnes ra khỏi nhà xác,
Giống như trong phim "Weekend at Bernie's",
phải tìm 1 tay biết nói tiếng bụng để nói thay ông ta.
"Tôi vô tội, thưa quan tòa"
Nhưng lại có những gã lắm chuyện
luôn trích dẫn hiến pháp
và mấy mớ thủ tục pháp lý nhố nhăng.
Bực cả mình.
Vụ Carnes coi như xong rồi.
Không.
Tôi không làm vụ Carnes.
David Vasquez.
Tôi quan tâm tới vụ nổ súng của anh.
Tôi muốn nói chuyện với anh.
Không phải hôm nay,
nhưng tôi sẽ gọi cho anh
và sắp xếp 1 cuộc hẹn.
Bucks rút súng trước.
Tôi đọc báo cáo rồi.
Gallery Hanselman .
Ông Hanselman, Givens đây.
Anh gọi để sắp xếp 1 buổi
xem bộ sưu tập của tôi hả?
Không, tôi chỉ hỏi 1 chút thôi.
Bên pháp y nói đống tro thu thập được tại hiện trường
cho thấy các bức tranh của Carnes
được vẽ bằng sơn dầu nước.
À, tôi không biết họ lấy được gì
nhưng các bức tranh mà tôi đã xem
hầu hết được vẽ
bằng sơn dầu kiểu cũ,
tôi đảm bảo đấy.
Ông chắc chứ?
Có 1 điều là sơn dầu nước khá là mới.
Không kẻ giả mạo có đạo đức nào
lại làm giả tranh của Hitler
bằng loại sơn còn chưa được sản xuất
hồi Hitler còn đang vẽ tranh.
Anh cũng đồng ý
đó không phải là nước cờ thông minh, phải không?
Tôi cho là anh đúng đấy.
Vâng, cảm ơn.
Không có gì.
Và nghe này, nếu anh đến Cincinnati...
Chào, Raylan.
Winona.
Em cần anh giúp.
Sao cơ?
Em nói cần giúp đỡ.
Vì lần cuối anh gặp em, em...
Em nói:
"Đừng bao giờ đến mà không thông báo trước"
Em nói: "Anh đừng bao giờ đến nữa"
Anh vui vì cuối cùng
em cũng tìm đến anh.
Chuyện gì thế?
Em cần anh
điều tra cho em vài cái tên.
Ngồi xuống đi.
Em có biết làm như vậy
là phạm luật không?
Em biết.
Em biết đấy, văn phòng chưởng lý
đang quan sát anh.
Em biết.
Ý em là sao?
Sao em biết?
Em không nói được.
Thế em tìm anh và
nhờ anh điều tra vài cái tên thì được à?
Raylan, em sẽ không nhờ anh
nếu việc đó không thực sự quan trọng.
Này.
Cảm ơn anh.
Raylan.
Cậu đã gọi cho phòng pháp y sở cảnh sát Louisville
để hỏi về đống tro trong lò sưởi nhà Carnes à?
Đúng, sao thế?
Tay trưởng phòng vừa gọi cho tôi.
Nhanh quá nhỉ.
Cậu nhúng mũi vào
việc của người ta thì chả thế.
Tôi đã giải thích với
cô gái đáng yêu trực điện thoại,
đống tranh thuộc về chúng ta,
chúng ta phải xác định cách giải quyết.
Vụ án giết người không phải
việc của cảnh sát liên ***.
Tôi biết, Art,
nhưng có điều gì đó không ổn.
Thôi nào, cho chúng tôi 24 tiếng thôi.
"Chúng tôi"?
Tim sẽ đưa David Mortimer tới để tra hỏi,
và tôi sẽ tới gặp bà Carnes.
Nếu thằng cha đó
không phải là gã khốn,
tôi sẽ nói không,
nhưng tôi cho cậu 1 ngày.
Cậu không thích người giàu,
phải không Raylan?
Không ai thích người giàu, Art.
David Mortimer.
Cảm ơn vì đã đến.
Không có gì.
Anh nói anh cần tôi giúp.
Vâng, chúng tôi muốn anh
lên danh sách tất cả các bức tranh
mà anh giúp ông Carnes mua
và giá cả của chúng nữa.
Nó sẽ có ích khi đem đi đấu giá.
Tôi làm ở văn phòng không được à?
Xin lỗi, tôi không nghĩ tới.
Không sao.
Chúng tôi muốn anh liệt kê cả
các bức tranh của Hitler.
Thế à?
Tôi tưởng Owen đã đốt hết rồi.
Hóa ra những bức bị đốt
lại không phải mấy bức đó.
Vậy sao?
Chúng tôi không biết tranh đang ở đâu,
nhưng chúng tôi đang tìm kiếm.
Chào, Gary.
Chào, Raylan.
Tôi giúp được gì đây?
Tôi sắp tới Lexington.
Tôi đi qua và thấy xe anh ở đây.
Tôi nghĩ là mấy cái này
đã bán trên thị trường.
Bao nhiêu?
725 nghìn.
Để xem thế nào.
Đang có khuyến mại đấy.
Tôi nghi ngờ như thế là
không đủ với khả năng của tôi.
Gary, tôi muốn xin lỗi.
Lần trước tôi tới nhà anh
mà không thông báo trước.
Không sao.
Như vậy là không phải
và tôi xin lỗi.
Có gì ghê gớm đâu.
Thật chứ?
Hôm trước, tôi tình cờ gặp Winona ở tòa.
Cô ấy nói việc đó làm anh
hơi hoảng loạn một chút.
Tôi không biết
sao cô ấy lại nói thế.
Tự tìm hiểu nhé?
Tôi hỏi anh 1 câu nhé.
Hiệp hội bất động sản là
"Realtor" hay "Realter" ấy nhỉ?
Tôi nghe quảng cáo trên đài là "Realtor".
Nhưng tôi nghĩ là "Realter."
À, bây giờ mà anh muốn mua nhà
anh có thể gọi cho chúng tôi bất cứ lúc nào.
Hay đấy.
Dù sao thì
anh cũng có 1 ngôi nhà rồi.
Hiện nay, kinh doanh bất động sản
quả là khó khăn, phải không?
Nhiều áp lực.
Chi tiêu thì chặt chẽ.
Mọi người phải
mạo hiểm mới dám đầu tư.
Anh có biết
Đồng nghiệp của anh có ai làm những việc khả nghi,
đang cố vùng vẫy khỏi khủng hoảng tài chính không?
Tôi không biết cảnh sát liên ***
cũng hoạt động trong lĩnh vực bất động sản đất.
Không.
À, tôi phải để anh làm việc chứ nhỉ.
Không khó chịu chứ?
Không, có gì đâu.
Tôi chưa bao giờ nghĩ
sẽ bắn anh,
cho dù Winona có nói gì.
Nhưng nếu anh lôi cô ấy vào
những vụ việc chết tiệt mà anh đang làm
thì là chuyện khác đấy.
Đống tranh đang ở chỗ quái nào thế?
An toàn.
Cô nói đã đốt rồi mà.
Tôi đã đổi ý.
Tại sao?
Để đảm bảo.
Là sao?
Phòng trường hợp anh lật lọng.
Ôi, chúa ơi.
Anh sẽ muốn ngồi xuống đấy, David.
Nó sẽ còn tệ hơn
Tại sao? Như thế nào?
Tôi muốn khoản 150 nghìn
mà anh bán tranh giả cho Owen.
Cô đã có 150 nghìn rồi còn gì.
Tôi không nói về chuyện công bằng hay đúng sai
nhưng tôi muốn nửa còn lại.
Nếu không, đống tranh giả sẽ lại xuất hiện
và mọi người sẽ biết hết.
Anh may mắn khi có công việc
giảng dạy lịch sử nghệ thuật ở trường đại học đấy.
Cô nghĩ tôi là con yêu tinh hay là cái gì,
mà cầm hũ vàng thần kỳ tung tẩy khắp nơi?
Anh sẽ tìm ra thôi.
Anh là người thông minh mà.
Gã thông minh đó nói:
"Nếu tôi tới cảnh sát thì sao?"
Anh sẽ là đồng phạm, David.
Họ sẽ không cho anh
"tấm thẻ miễn tù" đâu.
Anh tha hồ ngồi tù.
Và khi mãn hạn thì đến cái trường vớ vẩn đấy
cũng không nhận anh đâu.
Anh Givens,
tôi có thể giúp gì?
Bà sẽ không mời tôi 1 ly chứ?
À, tôi được nhắc đi nhắc lại là
cơ bản thì bây giờ đây là nhà của các anh.
Anh nên mời tôi 1 ly thì đúng hơn.
Bà muốn gì?
Không.
Cảm ơn.
Bà sẽ quay lại dạy cưỡi ngựa chứ?
Tôi hi vọng thế.
Tôi chả biết làm gì khác cả.
Bà học cưỡi ngựa ở đâu?
Wichita Falls.
Anh biết ở đâu không?
Có. Tôi biết
Tôi từng làm ở
quận phía bắc Texas một thời gian.
Đó là 1 nông trại nhỏ.
Ở đó có 1 cô gái dạy về thú y.
Bà và Greg David đã có trại luyện đua ngựa
khi bà gặp Owen à?
Đúng thế.
Bà và ông ta có định
tiếp tục hợp tác không?
Tôi hi vọng thế.
Như tôi đã nói,
anh ta cưỡi ngựa giỏi hơn tôi.
Chắc là tôi sẽ về
làm việc cho anh ta.
Tôi tưởng tượng công việc huấn luyện ngựa
không dễ dàng chút nào.
Suốt ngày quẩn quanh với lũ ngựa,
tiền thì không được bao nhiêu.
Đàn ngựa được di chuyển
bằng máy bay trong khi bà phải đi
con Subaru cũ rích.
Đó là xe Honda nhưng...vâng.
Bà biết đấy, tôi...
Vài năm trước, tôi ở đội đặc nhiệm,
nhiệm vụ bảo vệ 1 gã rất giàu có.
Ông ta sẽ làm chứng
chống lại vài đối tác làm ăn.
Ông ta có máy bay riêng,
và tôi đi theo ông ta
như hình với bóng
Tôi nhớ, chúng tôi lái xe
tới tận chân máy bay,
giống như tôi đang tham gia
video của Bon Jovi vậy.
Mọi chuyện cứ như để mua vui.
Không phải thắt dây an toàn.
Không ai hướng dẫn
các bước an toàn trên máy bay.
Tay phi công chỉ quay lại và noi:
"Mọi người sẵn sàng chưa?"
Và chúng tôi lượn.
Tôi tự nói với mình
đây không phải máy bay của tôi,
không phải là cuộc đời của tôi
Lần sau khi phải đi chuyến bay bình thường
và đứng xếp hàng dài ở sân bay.
Tôi đã nhớ nó.
Nên tôi biết là rất khó khăn.
Cái gì khó khăn?
Trở lại dạy cưỡi ngựa cho bọn trẻ con nhà giàu
sau khi bà đã từng có cuộc sống như thế này.
Tôi sẽ làm được.
Mặc dù tôi đã đổi ý
về việc làm 1 ly.
Còn anh?
Tôi ổn.
Ai vẽ mấy bức này thế?
Con riêng của Owen.
Bà không có con sao?
Ôi, không.
Sau khi dạy cho bọn trẻ đó,
nhìn cái cách chúng đối xử với những con ngựa,
làm tôi không hứng thú.
Còn anh?
Anh có con không?
Không.
Bọn trẻ có ở đây không?
Con của Owen ấy?
Có.
Có lẽ bọn trẻ sẽ không nhớ chúng.
Cái gì?
Mấy bức tranh bà đã đốt
thay vì tranh của Hitler.
Tôi phải mời anh
về ngay bây giờ.
Tôi xin lỗi.
Tôi tưởng bà đã nói
bây giờ, Cục cảnh sát liên ***
đang sở hữu ngôi nhà này.
Chúng tôi chỉ chơi đẹp
và cho bà ở tạm đây.
Hắn biết về mấy biết tranh rồi.
Nếu hắn tới gặp em,
chắc chắn hắn sẽ tìm David.
Caryn, chúng ta phải đi thôi.
Đi đâu?
Anh không biết.
Chúng ta có nghề.
Còn rất nhiều người
cần huấn luyện ngựa.
Chúng ta không có tiền.
Anh không quan tâm đến tiền
Trước đây, chúng ta xoay xở được
thì bây giờ cũng được.
Anh yêu, em ước chúng ta cứ thế ra đi
mà không phải suy nghĩ gì.
Nhưng chúng ta phải
thương lượng với David.
Ý em là sao?
Em sẽ gọi anh ta.
Em sẽ nói anh ta
có thể lấy lại tranh,
chỉ cần mang đến
nhiều tiền nhất có thể.
Sẽ ổn thôi, anh yêu.
Em phải về đây.
Anh đã bao giờ kết hôn chưa?
À, chưa.
Tôi vừa nghĩ,
trong những ngày cuối cùng,
bà Carnes có vẻ khó chịu với chồng mình.
Nhưng...
anh không thể chọn
người anh sẽ yêu, phải không?
Tôi đoán là anh chỉ có thể chọn đi cùng họ
bao xa trên cùng một con đường.
Như vợ cũ của tôi, Winona.
Khi chúng tôi kết hôn,
tôi biết cô ấy rất yêu tôi
nhưng đâu đó trên con đường,
cô ấy...
cảm thấy chán nản.
Con người luôn thay đổi.
Tôi không nghĩ như vậy.
Tất nhiên, đó có thể
là 1 phần của vấn đề.
Hôm nay, tôi gặp
chồng mới của cô ấy...Gary.
6 năm trước, khi họ gặp nhau,
anh ta nghĩ tôi có lẽ sẽ bắn anh ta.
Hôm nay, tôi nói với anh ta
là tôi sẽ không làm thế.
Sự thật là tôi
đã từng nghĩ đến việc đó.
Là 1 cảnh sát,
tôi không thể làm thế được.
Anh muốn biết tại sao
tôi không làm thế không?
Tôi đoán là
anh muốn tôi nói: "Có".
Tôi nhận ra
tôi có lẽ phải giết cả Winona,
điều mà lúc đó
tôi không thể nghĩ ra được.
Nhưng sau đó, sẽ ra sao nếu như
người hàng xóm nhìn thấy
tôi giết anh ta hoặc cô ấy?
Mọi chuyện sẽ đi đến đâu??
Không đâu là tốt cả.
Giống như, bây giờ
anh cầm khẩu súng trên tay,
ngón tay đã đặt vào cò súng,
và anh đã sẵn sàng.
Giống như tôi,
thật khó cho tôi để rút súng
trước khi anh bắn tôi.
Gần thế này thì khó trượt lắm.
Nhưng nếu anh làm vậy,
mọi chuyện sẽ đi đến đâu?
Tôi không biết.
Xin chào?
Trong này.
Tiền đấy hả?
Đúng.
Tranh đâu?
Vào đi.
Đi nào.
Anh làm gì vậy?
Anh nghĩ tôi mang bom à?
Bây giờ thì không.
Tranh đâu?
và thỏa thuận...
Sao thế?
Anh muốn biết
chúng ta sẽ đi xa tới đâu.
Gì cơ?
Anh giết anh ta là xong
hay còn phải giết
những người khác nữa?
Không, chúng ta lấy tiền
và biến khỏi đây.
Đi đâu?
Em không biết.
Nhưng chúng ta phải cố gắng.
Ý em là, chúng ta đã giết Owen.
Họ không thể
kết tội chúng ta 2 lần.
Nào, anh yêu, chỉ cần...
Thế này được chưa?
Tôi nghĩ được rồi.
Anh xin lỗi.
Tôi không nghĩ sẽ giết David,
không phải chỉ vì
anh ta cùng phe với chúng tôi.
Owen...
Owen lại là chuyện khác.
Gặp hắn, bắt đầu dạy con hắn,
và Caryn ngay lập tức nhận ra hắn để ý đến cô ấy.
Cô ấy nghĩ
cô ấy nghĩ, hắn có thể là câu trả lời
cho những lời cầu nguyện của chúng tôi,
và tôi đã đồng ý.
Tôi muốn cô ấy được hạnh phúc.
1 hôm,
cô ấy đề nghị sẽ giết hắn.
Tôi cũng đồng ý nhưng không phải chỉ vì
tôi muốn cô ấy được hạnh phúc.
Tôi có lí do riêng.
Anh biết cảm giác đó
như thế nào không?
Hằng đêm, cô ấy ở trong ngôi nhà đó,
còn tôi phải ở trong trại ngựa.
Chỗ này đẹp đấy.
Cũng tạm.
Anh có thể giúp gì?
Em chỉ muốn biết
anh có lấy được thông tin đó không.
Tại sao em lại bỏ anh?
Anh muốn nói chuyện đó
bây giờ sao?
Thôi được.
Em không bỏ anh, Raylan.
Anh bỏ em
khi anh nhận công việc ở Miami.
Em có thể bán nhà
và đi theo anh.
Nhưng em lại
đi với tay bất động sản.
Anh nghĩ rằng cuộc hôn nhân của chúng ta
trải đầy hoa hồng cho đến khi em ra đi sao?
Anh không cảm thấy bớt gáng nặng
khi em hẹn hò với Gary sao?
Là vì tiền à?
Cái gì?
Có phải em muốn...
Với những gì anh biết về em,
em không quan tâm đến tiền bạc.
Ai mà chả thích tiền.
Anh sao thế, Raylan?
Anh muốn biết.
Anh ta hài hước hơn anh à?
Hay thông minh hơn?
Anh ta có nhiều tiền hơn?
Nhà to hơn?
Cái ấy to hơn?
Đúng, không, không,
em không đo.
Chờ chút.
Lại uống đồ anh gọi rồi.
Anh biết anh đã
chọn con đường của anh.
Đánh mất 1 người như em
là điều thật ngu ngốc.
Đây là lần đầu
anh nói những lời đó.
À, anh đã có thông tin về những cái tên
mà em muốn anh điều tra.
Anh không biết
em đang mong chờ gì.
Nhưng anh không thấy gì
khác thường cả.
Anh chắc chứ?
Anh có thể tìm hiểu kĩ hơn.
Thôi.
Thôi, thế là được rồi.
Cảm ơn anh.
Chúng tôi cần 1 văn bản
chứng nhận rằng chúng là đồ giả.
Tôi có thể làm được.
Thật à?
Tôi không biết.
Có thể ông chỉ nói chúng là đồ giả
rồi ông có thể mua với giá rẻ.
Anh thực sự không ưa tôi, phải không?
Bất kể ai vẽ những bức tranh này
cũng không thể tự giúp bản thân mình.
Anh ta đã làm được
việc tốt với cộng đồng.
Hitler thì không.
Tranh của ông ta vẽ về
các tòa nhà và đường phố.
Những con người ít ỏi
trong tranh của ông ta
luôn luôn rất...
sơ sài.
Anh có nghĩ lại về việc
xem bộ sưu tập của tôi không?
Ồ, không.
Tôi giúp anh trong vụ án đó, phải không?
Vậy cho tôi 1 ân huệ nhỏ đi.
Bộ sưu tập của tôi.
Bố tôi lớn lên ở Munich - Đức,
trước khi có chiến tranh.
Ông ấy rất nghèo.
Ông ấy thấy những người giàu có ở đó
và ông ấy muốn những thứ họ có.
Nhưng không đời nào những người như ông ấy
có thể hi vọng có được điều đó.
Và rồi có 1 người rất có uy tín,
ông ta biết cách lôi kéo quần chúng
và bố tôi đi theo ông ta.
Sau chiến tranh, bề ngoài,
bố tôi chối bỏ niềm tin với Đế chế
nhưng ông ấy vẫn giữ trong trái tim.
Lúc riêng tư, sau vài ly rượu,
Ông ấy nói rằng làm việc cho Hitler là
những năm tháng tuyệt vời nhất trong cuộc đời ông ấy.
Thành tích đáng tự hào nhất của ông ấy
là khi Hitler chọn ông ấy
chỉ huy 1 đội đi khắp đất nước
để tìm lại
những bức tranh cũ của ông ta.
Tôi đã căm ghét ông ấy.
Nên đây là dự án của tôi.
Tôi mua các bức tranh
kinh tởm của Hitler,
và tôi đốt hết chúng.
Anh có hiểu không?
Tôi hi vọng là
không làm dở việc của cậu.
Tôi đang đưa
1 kẻ tội đồ tới gần với chúa,
Và giờ đây, anh ta được phó thác
cho sự trừng phạt vĩnh viễn.
Tôi hi vọng cậu vui mừng.
Cậu có làm
như tôi yêu cầu không?
Cậu có lén nhìn vào bên trong
linh hồn của Raylan Givens không?
Hay nó chưa đủ
rõ ràng đối với cậu?
Nó ...
Tôi định dùng từ gì nhỉ?
quá mơ hồ hay sao?
Tôi thích từ "Mơ hồ".
Nó có nghĩa là
"khó để xác định".
Cậu biết đấy,
để tôi nói cho cậu nghe.
Hãy bắt đầu bằng việc cậu viết 5 điều
làm cậu tự hào nhất
và khi chúng ta xem qua chúng...
Thôi quên đi.
Tôi đang viết rất nhiều.
Và nó rất có ích đấy.
Không, không.
Ý tôi là tôi muốn
cậu quên vụ Arlo đi.
Sao thế, Raylan?
À, tôi chỉ...
Tôi gặp 1 người
mà cả cuộc đời ông ta
đã bị hủy hoại.
Có lẽ tôi sẽ mặc kệ bố tôi
thích làm gì thì làm.
Đó là điều tôi rất muốn nghe cậu nói,
Raylan Givens.
Theo như lời của thánh Francis,
"Chỉ có tha thứ mới làm
chúng ta được tha thứ"
Ông ấy là vị thánh
có những chú chim bồ câu vây quanh?
Đúng, Raylan.
Ông ấy là vị thánh
với những chú chim bồ câu vây quanh.
Để tôi hỏi cậu 1 điều nữa.
Nếu bây giờ tôi nói cho cậu biết
tôi đã biết được
1 số chuyện về bố cậu
những chuyện mà cậu có thể dùng
để bỏ tù ông ấy
cả phần đời còn lại thì sao?
Cậu nghĩ sao?
Subtitle : Nero13