Tip:
Highlight text to annotate it
X
Thưa quý ông quý bà,
xin cùng chào đón
Ngài Marshall Eriksen
và cô Lily Aldrin.
Anh có buồn không khi người ta
không đọc chúng ta cùng họ?
Em biết đấy, đến thế kỷ 21 sau
cả một tiến trình tiến hoá thì...
Ừ, có một chút.
Anh biết chúng mình nên làm gì không?
Chúng mình nên nghĩ ra một
họ hoàn toàn mới.
À, thế thì dễ thôi.
Lily và Marshall Skywalker (Star Wars).
Lily và Marshall Hasselhoff (diễn viên).
Anh nghĩ ra rồi. Em sẵn sàng chưa?
- Sẵn sàng nghe chưa?
- Rồi đây.
Lily and Marshall Tuyệt Vời.
"Bạn đã gặp gia đình nhà Tuyệt Vời chưa?
Marshall, Lily, con trai của họ,
Siêu Phàm và con gái của họ, Kì Quặc?"
Em yêu anh, quý ông Tuyệt Vời.
Anh yêu em, quý bà Tuyệt Vời.
- Vậy...
- Vậy là...
Đám cưới đã kết thúc.
Đúng thế.
Anh nghĩ ngày mai,
chúng ta có thể nói cho mọi người chuyện đó.
Nói chuyện gì cơ?
Chào cậu, Barney.
Nói chuyện gì?
Trông thức ăn ngon nhỉ?
Các cậu định nói cho mọi người chuyện gì?
Không có gì.
À vậy à, nói cho mọi người chuyện gì?
Chúng ta có thể nói chuyện này sau được không?
Tất nhiên rồi. Nói cho mọi người chuyện gì?
- Chào, cậu đã gặp Barney chưa?
- Chào em. Barney Stinson.
Váy đẹp lắm.
"Em biết, em cũng rất thích nó."
Cứ như là đám cưới nối tiếp đám cưới vậy.
"Anh nói phải."
"Anh có muốn nhảy không?"
Tất nhiên rồi, gặp lại em ở ngoài kia.
Nói cho mọi người chuyện gì?
Nghe này, đây là việc mà bọn tớ
không muốn nói lúc này, Barney?
Được rồi.
Phù, suýt tí nữa thì...
Có thật là cậu ta bỏ qua không?
Nói cho mọi người chuyện gì?
Nói cho mọi người chuyện gì?
Nói cho mọi người chuyện gì?
Nói cho mọi...
Thông báo có một chiếc Nissan Stanza
ở ngoài bãi đậu xe vẫn đang bật đèn.
Nói cho mọi người chuyện gì?
Nói cho mọi người chuyện gì?
Subtitles : Vũ Thành Chang
Làm ơn cho một ly nước sôi để nguội.
- Nói cho mọi người chuyện gì?
- Trời đất! Thôi được rồi.
Nghe này, chúng tớ có một số... tin.
Nhưng chúng tớ không muốn thu hút sự chú ý
khỏi ngày trọng đại của Lily và Marshall.
Vậy nên hãy bỏ qua nó cho đến khi
hai người kia hưởng kì trăng mật.
Được rồi.
- Mặc dù chuyện đó khá hệ trọng.
- Trời ơi, nói cho tớ nghe với!
- Giúp bọn tớ với.
- Có chuyện gì vậy?
Chúng tớ đói lả ra rồi.
Bọn tớ đã lên thực đơn bữa ăn
với người cấp dưỡng,
vậy mà tới bọn tớ vẫn chưa được
cắn miếng nào.
Mấy lần thức ăn đến sát tận mồm rồi,
thế mà lại cứ bị hụt mất.
A Marshall!
Chúng tớ chưa ăn gì cả ngày rồi.
Được rồi,
hãy cùng giải quyết chuyện này.
Ừ, chúng tớ sẽ đưa bọn cậu về bàn.
Đi nào!
Hai cháu đây rồi.
Cháu yêu, trông cháu thật xinh đẹp.
Cảm ơn bà ạ,
nhưng chúng cháu thật sự phải...
Cả cháu nữa...
trông cứ như tài tử điện ảnh những
năm 1940 vậy.
Còn bà thì trông giống như miếng thịt
cừu hầm tiêu với mứt bạc hà vậy.
Được rồi,
hãy đưa hai người này trở về bàn thôi.
Chúng ta sẽ gặp lại các cháu chút nữa
trong điệu nhảy nối đuôi nhé?
Câu trả lời cho câu hỏi đó đã được
quyết định trước đó một tuần.
Điệu nhảy nối đuôi.
À, đúng, chắc chắn rồi.
Thế còn vụ chiếu slide ảnh
trong nhạc nền
"Time of Your Life" của nhóm Green Day
và kết thúc bằng ảnh của
mấy đứa bé sơ sinh thì sao?
À, đúng đấy.
Cho vào danh sách.
Danh sách gì vại?
Những thói quen kinh khủng trong tiệc cưới
mà chúng tớ không muốn phạm phải.
À, giống như của First Corinthians á?
Mấy đoạn kinh thánh ấy?
Đám cưới nào người ta cũng đọc cái ấy.
Đoạn nào cơ?
"Tình yêu là sự kiên nhẫn và tốt đẹp.
"Tình yêu không phải sự ghen tuông
hay gian dối.
"Không phải sự kiêu căng hay thô lỗ.
"Tình yêu không tự mình cầu xin.
"Không phải sự hờn dỗi hay bực bội.
"Tình yêu cam chịu mọi thứ,
"tin tưởng vào mọi thứ,
"hi vọng vào mọi thứ...
"cam chịu mọi thứ."
- Vớ vẩn.
- Cho vào danh sách.
Đã xong.
Một đám cưới với không một
thói quen nào.
Đợi đã, không phải làm chuyện ấy
trong phòng vệ sinh cũng là một thói
quen rồi ư?
Rồi, rồi, thì có một.
Chính xác mà nói thì là hai.
Không thể nào! Bọn họ lại dọn đĩa
của chúng mình rồi!
Thịt cừu hầm tiêu,
em đi đâu mất rồi?!
Đây là đám cưới của anh,
lẽ ra anh phải có được em mới phải.
Dù sao thì anh vẫn còn có em.
Ừa...
Các cậu, hai cậu dù sao cũng
đang gặp vấn đề,
vậy liệu các cậu có thể ra đằng kia cãi nhau
hoặc là ngồi tâm sự, ngồi nhìn nhau
hoặc làm bất cứ thứ gì mà khi mới cưới
người ta hay làm ấy, thế thì sẽ rất tuyệt.
Không, Barney, đây là đám cưới của tớ,
và tớ thích ngồi đâu thì ngồi,
thích làm...
Hình như đằng kia có bánh bông lan
thì phải?
Kể cho tớ đi.
Được rồi, à...
Hôm đó là ngày kỷ niệm của chúng tớ,
vậy nên chúng tớ tới nhà hàng Carmichael,
nơi mà lần đầu chúng tớ hẹn hò.
Nhớ không, nơi mà tớ trộm cái kèn Pháp
tặng cho Robin ấy?
À, đúng rồi, thì ra đó là cậu.
Tớ đã biết ngay là do ai đó tớ quen
làm mà.
Cái gì?
Cậu cũng có ở đó mà.
Khi đó giống như là một khoảnh
khắc đáng nhớ của mỗi chúng ta mà.
Đó là đối với cậu thôi,
tớ còn đầy khoảnh khắc đáng nhớ khác.
Và chúng tớ ngồi đó, rồi người bồi bàn tới...
Sâm-panh chứ?
Chúng tôi đâu có gọi sâm-panh.
Nhà hàng chúng tôi mời.
Chà.
Cảm ơn nhé.
100%.
Và rồi, ở dưới đáy cốc sâm-panh
của tớ là...
Bánh bông lan.
Cậu thật là đốn mạt.
À, phải rồi, họ đã chuyển cái bàn
vào trong bếp,
vì đó là nơi mà họ đang làm một
vòi chảy sôcôla tạo sự bất ngờ.
Ôi, thôi chết, nói lộ mất rồi.
Vậy là cái gì ở trong cốc?
À đúng rồi.
Và người bồi bàn xuất hiện với
hai ly rượu Dom.
Anh ta nói, "Sâm-panh?"
"Chúng tôi đâu có gọi sâm-panh."
"Nhà hàng chúng tôi mời." "Chà."
Đoạn ấy kể rồi!
À phải. Và Robin nhìn xuống,
dưới đáy cốc chính là...
Một chiếc nhẫn đính hôn.
Anh có gì muốn nói với cô dâu
và chú rể không?
Đừng cưới nhau.
Cứ coi như là tôi chưa hỏi nhé.
Một chiếc nhẫn đính hôn ư?
Không, không, không.
Ted, cậu không thể làm thế với tớ được.
Không thể.
Không, không!
Đó chính là những gì cô ấy nói.
Không.
Không, không, không.
Ted, anh không thể làm thế với em được.
Không, không.
Em đang nói về chuyện gì vậy?
Cái này. Đây là cái mà em đang nói tới.
Cái này đang làm gì trong cốc sâm-panh của
em vậy hả?
Trời ạ, nghe này...
Em phải đi đây.
Cái đó không phải của anh.
Gì cơ?
Đó không phải là của anh.
Thế thì là của ai được?
Đó là của tui.
Janna...
em sẽ lấy anh chứ?
Vâng.
Ái chà.
Thật là buồn cười quá.
Em đã như thể là... Gì chứ?
Dẫu sao thì...
Chuyện quái gì thế hả?
Chuyện quái gì cơ?
Cái phản ứng của em?
Em tưởng anh định cầu hôn em.
Thật ư? Bởi vì trông em lúc đó như thể
là anh sắp thiêu em đến nơi ấy.
Ted, anh biết cảm giác của em
về hôn nhân rồi còn gì.
Lúc đó trông còn hơn như thế.
Em xin lỗi,
anh đã lên kế hoạch cầu hôn tối nay ư?
Không.
Thế thì vấn đề ở đây là gì?
Bởi vì mặc dù em không muốn kết hôn,
anh thì nghĩ là chúng ta đã
yêu nhau được một năm,
và chúng ta thì rất yêu nhau,
thì sẽ phải có một cách phản ứng nhẹ nhàng
hơn là, "Không.
Không, không, v.v...
"Ted, anh không thể làm thế với em.
"Không, không."
Anh nói đúng, em đã hơi...
hoảng sợ.
Em không biết tại sao nữa.
Em xin lỗi.
Chúng ta có thể bỏ qua chuyện đó
được không?
Không được.
Ê, Stinson.
Đừng bao giờ nói dối một người
đàn ông về vòi chảy sôcôla.
Thế các cậu đã tìm thấy gì ăn chưa?
Tớ ăn được 4 quả dâu rồi.
Có phải mấy quả dâu trong sâm-panh không?
Đúng-vậy.
Lily, em có thể ợ xong rồi nói
"Đúng vậy",
nhưng em lại làm cả hai việc đó
cùng lúc, đó chính là lý do anh cưới em.
Ơ kìa, dâu nữa kìa!
Vậy chuyện gì xảy ra tiếp theo?
- Ted, đừng làm vậy.
- Không, anh nói thật đấy.
Em định 5 năm tới sẽ ra sao?
Sao anh không tự hỏi anh ấy?
Thật ra thì, trong 5 năm tới...
Anh chắc hẳn là muốn làm đám cưới.
Còn em thì muốn ở Argentina.
- Argentina?
- Hoặc Tokyo, hay Paris cũng được.
Nghe này, Ted, em không biết tương lai
5 năm nữa em sẽ thế nào.
Và em cũng không cần biết.
Em muốn cuộc sống của em giống
như một cuộc phiêu lưu vậy.
Tình yêu của chúng ta có một sự
kết thúc định sẵn, phải vậy không?
Ôi trời ơi.
Hai cậu đang chia tay ư?
Hai cậu đang chia tay.
Thật không thể tin nổi.
Barney...
Câu chuyện đã xong đâu.
Chúng ta có thể đừng nói chuyện này ở
đây không? Chúng ta về nhà nhé?
Ừ, tất nhiên là được rồi.
Xin thứ lỗi, chúng tôi rất tiếc về việc này.
Liệu chúng tôi có thể...
Ôi trời, chính là anh...
Hả... hở?
Anh chính là thằng khốn đã thó
mất cái kèn Pháp của nhà hàng.
Chạy thôi!
Chạy ư? Chiến thuật của cậu là chạy ư?
Nó chẳng là một chiến thuật hoàn hảo còn gì.
Người ta sẽ không thể có thông tin
của thẻ tín dụng của tớ.
Và không biết tớ ở Adam.
Vậy nên là tớ áp dụng.
Vậy á?
Vậy sao nó lại không thành công vậy?
Chẳng hiểu tại sao họ lại giữ thẻ
tín dụng của anh và cả bằng lái xe
chỉ để anh mang trả chiếc kèn.
Thôi đi, Ted,
anh có thể trách họ được ư?
Nghe này, tôi thật sự xin lỗi
về chiếc kèn.
Tôi chỉ muốn mọi việc ổn thoả.
Vậy nên việc chúng ta nên làm lúc này là,
chạy thôi em!!!
Thế là... Argentina hả?
Ừ Argentina.
Tại sao đây là lần đầu tiên anh
nghe kể về Argentina nhỉ?
Hmm, vì các trường ở Mỹ dạy địa lý
rất tồi ?
Em kể về Argentina để làm gì chứ?
Anh đâu có muốn sống ở đó.
Anh có thể chứ.
Không, anh đâu có.
Em muốn nói là,
cuộc sống và sự nghiệp của anh là
ở nơi này.
Còn em là một nhà báo,
nghề của em có thể đưa em đi khắp nơi,
và em thích điều đó.
Này, anh cũng có thể là một kỹ sư ở
bất kỳ đâu chứ.
Người ta cũng xây nhà ở Argentina.
Ở Paris. Và kể cả Tokyo.
Anh không biết liệu em đã nhìn thấy Godzilla chưa,
nhưng không phải nó chỉ đã đập phá mấy túp lều
không thôi đâu.
Vậy thì, thế nào đây? Anh đang nói là
muốn chuyển tới Argentina ư?
Ừ, anh đã luôn hối tiếc về việc không
đi nước ngoài khi còn học đại học.
Và anh vừa hoàn thành
một dự án lớn trong công việc.
Và anh tiết kiệm được một số tiền.
Nếu có lúc nào trong đời anh có thể
làm việc đó, thì chính là bây giờ.
Hãy cùng chuyển tới Argentina.
Ôi, thôi đi.
Em đang sợ rằng anh đang không
nói đùa.
Vậy anh đang có nói đùa không?
Không hề.
Ý em thế nào, Scherbatsky.
Đồng ý.
Làm thôi.
Cùng chuyển tới Argentina.
No es posible!
(Tiếng Tây Ban Nha: Không được!
Argentina sử dụng ngôn ngữ Tây Ban Nha)
Chẳng ai lại đi đến sống ở Argentina cả.
Tiền Argentina (đồng pê-xô) rớt giá
2/3 trong vòng 5 năm,
chính phủ thì đang phản đối việc
cải cách thị trường tự do,
và đường sắt thì đã lộn xộn từ khi
Ferrocarriles Argentinos (ngành đường sắt) bị chia rẽ.
Chả là tớ có "quen" với một du học sinh
Argentina
trong một nhà vệ sinh công cộng
phía ngoài sân vận động Yankee.
Trời ạ, cô ta thật là thích tán gẫu.
Sao nào? Được chứ hả?
Cậu lại còn bắt được hoa cưới ư?
Barney.
Câu chuyện vẫn chưa kết thúc.
- Đ...ợ...i...đ...ã.
- Sao thế?
Em không biết có nên làm vậy
với anh không?
Làm gì cơ?
Thì anh nói, anh muốn chuyển đến Argentina,
nhưng anh lại muốn có con.
À, đúng.
Bởi vì ở đó đâu có trẻ con.
Trên bản đồ của ông già Noel,
có một chữ X đen to đùng bao trùm cả Argentina.
- Anh biết ý em muốn nói là gì mà.
- Không, anh không biết.
Được rồi, hãy nói rằng chúng ta
sẽ có con đi.
Chúng sẽ không phải lớn lên ở một
vùng ngoại thành nào đó.
Chúng sẽ trường thành trên con đường
phiêu lưu với chúng ta.
Hãy nghĩ đến những chiếc áo phông
cà phê Hard Rock mà chúng có thể sưu tầm được.
Ted, anh biết rằng em không
định sinh con mà.
Nhưng nếu như em phải có
con với ai đó,
Thì người đó chỉ có thể là anh thôi.
Đó mới là lúc cậu phải chạy.
Hãy nói với tớ là cậu đã bỏ chạy đi, Ted.
Đợi đã nào. Chúng ta đâu có muốn có
con ngay bây giờ phải không?
Anh có mang...?
Không, anh không có.
Đáng ra chúng ta nên có cái đó.
Ừ.
- Kệ cứ liều nhé?
- Ừ liều thôi.
Không.
Thưa quý ông và quý bà,
nếu mọi người đã tụ hợp
đầy đủ xung quanh đây,
Lily và Marshall đang chuẩn bị
cắt chiếc bánh.
Không được. Robin, cậu không được...
Không, hãy nói là câu chuyện
chưa kết thúc đi.
Thôi nào, bọn họ đang cắt bánh kìa.
Hãy nói câu chuyện chưa kết thúc đi!
Ôi trời ơi, đây là trường hợp thứ 12
mà tớ lo sợ rằng ai đó có thai.
Được rồi, Lily.
Anh thực sự rất đói, vậy nên hãy cứ,
ngắm thẳng vào mồm anh, được chứ?
Ngoài ra thì, việc ném bánh là một
thói quen của tiệc cưới, em nhớ chứ?
Không, sẽ vui lắm đấy.
Lily.
Lily, hãy cứ cho anh miếng bánh đi.
Làm ơn đi em yêu, anh đói lắm rồi.
Ôi trượt chân.
Và cô ấy ổn.
- Cô ấy không sao.
- Thật vui quá.
Và đã đến lúc cho kì nghỉ trăng mật.
Các cậu.
Cảm ơn nhiều nhé.
Chúng tớ yêu cậu.
Tớ yêu cậu.
Cưới vợ, sinh con.
Toàn là sai lầm cả.
Một sai lầm kinh khủng, kinh khủng khiếp.
Tiên sư, thằng này như thằng điên.
Được rồi,
kì nghỉ ở Scotland vui vẻ nhé.
Nếu cậu có gặp quái vật hồ Loch Ness,
thì bảo Ted Mosby gửi lời, "Chào cậu."
Nessie là giống cái, Ted ạ.
Chào, anh bạn.
Cậu sắp bỏ lỡ cực nhiều thứ thú vị đấy.
Cậu sẽ phải ở nhà trông con
trong khi tớ vui chơi ở
khắp những "địa danh" tuyệt vời.
Còn cậu sẽ bị béo phì.
Câu chuyện chưa kết thúc, Barney.
Đã đến lúc trả cái kèn cho nhà hàng.
Oh, Ted, em không biết liệu
em có đi được không. Em mệt phờ ra rồi.
Thế thì anh đi bằng gì giờ?
À, phải rồi, vậy để em thay quần áo,
rồi chúng mình đi.
Nào, nào,
em đi thay quần áo còn anh thì không ư?
Không được.
Chúng mình phải đoàn kết chứ, em gái.
Hâm hả? Em thay quần áo được còn
anh thì không. Thông cảm nhé.
Ơ kìa, nếu chúng ta thực sự chuyển
đến sống với nhau, đồ đạc của anh
sẽ cũng ở đây thôi,
những anh chưa chuyển, vậy nên...
Ừ.
Chúng ta đã không giải quyết
được chuyện đó, phải vậy không?
Chúng ta không đang làm
điều này, phải vậy không?
Em không muốn sinh con ở Argentina.
Và anh cũng không muốn
có con ở Argentina.
Vậy thì chúng ta sẽ thế nào đây?
Thì...
chúng ta có thể sống cùng nhau...
và coi chuyện đồ đạc không phải vấn đề.
Hoặc...
chúng ta có thể trả lại chiếc kèn.
Anh đã mang chiếc kèn đi khỏi em.
Có khi anh đã mang đi khỏi em
cả dàn nhạc nữa kìa.
Các cậu đã chia tay ư?
Ừa.
Còn cậu thì không có thai?
Không hề.
Và Marshall và
Lily không biết chuyện?
À, sau đó chúng tớ đã,
ghé qua để kể cho các cậu,
nhưng Lily lúc đó đang căng thẳng,
vậy nên...
Chúng tớ quyết định không nói
gì cho đến khi kết thúc đám cưới.
Các cậu không sao chứ?
Thì, đó không phải hai tuần dễ dàng nhất
trong cuộc đời chúng tớ, nhưng...
Chúng tớ ổn.
Quán bar giúp ích đôi chút.
- Xin lỗi, thưa cô.
- Chào cháu.
Cháu có thể nhảy với cô một điệu
được không ạ?
Chúng ta đã biết rồi thì ngày
này cũng đến mà.
Chăm sóc cô ấy nhé, cậu bé.
Đây là lần em say nhất anh từng thấy đấy.
À, này lái xe.
Xin chào!
Ranjit.
Chúng tôi có thể dừng lại một chút
trước khi tới khách sạn không?
Các bạn không cần dừng ở đâu cả.
Các bạn có thể tiến hành đêm
tân hôn ngay ở đây,
vì chúng ta là bạn bè...
Nên tôi hứa sẽ không nhìn trộm.
À, không,
bọn tôi thực sự có việc khác.
Thôi nào.
Lily, ngồi xuống đi em.
Chào mừng quý khách tới Wienerburger.
À chào.
Cho chúng tôi suất số 1, làm ơn,
và không có dưa chua.
Suất số 4 và không có hành.
Để tôi đoán nhé.
Vừa từ dạ hội cấp 3 Jefferson High?
Không phải đâu.
Nhưng cũng cảm ơn anh.
Thực ra chúng tôi vừa mới kết hôn.
- Chà, chúc mừng nhé.
- Cảm ơn anh.
Của anh là 7.80$.
- Này, anh bạn.
- Gì vậy?
Tôi không biết nói thế nào cho phải,
nhưng vợ anh vừa mới nôn vào thùng rác.
Vợ tôi ư?
Vậy là Marshall và
Lily đã kết hôn,
còn Robin và bố thì chia tay.
Và lúc đó thực sự là thời gian
rất khó khăn,
cho đến cuối cùng thì hai người
cũng đã có thứ mà mình muốn.
Cô ấy thực sự đã đi tới sống ở Argentina
rồi thì Ma rốc, Hi Lạp, Nga,
thậm chí có một tí ở Nhật.
Còn bố... thì đã gặp được mẹ các con.
Bố nghĩ rằng nếu các con thực
sự trung thực
về những gì các con muốn,
cuộc sống sẽ tự trao cho các con.
Tất nhiên, vào lúc đó,
tất cả những gì bố muốn là một ly rượu
và một điếu xì gà.
Tớ rất tiếc về chuyện của cậu và Robin.
Tớ biết tớ luôn đùa về việc muốn
hai cậu chia tay,
nhưng thực sự hai cậu rất hợp với nhau.
Ừ...
chúng tớ đã như vậy.
Vậy là cô ấy không phải "một nửa" của
tớ, cậu biết đấy?
"Một nửa" ư, không Ted à.
Đừng nói là cậu lại tiếp tục đi
tìm "một nửa" nữa nhé.
Lần duy nhất tớ muốn nghe cậu nói
"một nửa"
đó là khi đi liền đằng sau nó là
"triệu đô". Sao hả?
Không đâu, tớ sẽ nghỉ ngơi sau tất cả
mọi chuyện đó...
Tớ muốn rời khỏi đây và vui vẻ một chút,
cậu hiểu chứ?
Thật á?
Vì là...
cậu biết đấy, cậu đã trong một mối
quan hệ cả năm trời.
Nên là cậu sẽ hơi,...
lạc hậu một chút.
- Ừ.
- Tớ chỉ nói vậy thôi...
có khi cậu còn cần giúp đỡ ấy chứ.
Có thể.
Ted?
Sao vậy, Barney.
Cậu có nghĩ là...
Cậu có nghĩ là cậu sẽ...
tiếp tục cần một cánh tay phải không?
Có chứ.
Tốt quá!
Có thế chứ! Chúng ta đã trở lại.
Chúng ta đã trở lại với nhau.
Và Ted, chàng trai của tôi,
điều này sẽ trở thành một huyền...
Đợi một chút.
Subtitles: Vũ Thành Chang
Facebook: www.facebook.com/tonsupersaiyan