Tip:
Highlight text to annotate it
X
Đừng để mặt nạ của tôi làm bạn sợ, Tôi chỉ muốn dấu danh tính của mình.
Tên tôi là Anamik Nagrik.
Tôi tự hào là một người Ấn Độ và tôi chỉ có một vấn đề với đất nước tôi.
Và vấn đề đó là: Tại sao Ấn Độ bẩn thỉu quá vậy ?
Tôi đã đi nhiều nơi ngoài Ấn Độ, ở những nước láng giềng Châu Á,
các bạn của tôi từng đến Châu Phi, và chúng tôi đều đồng ý một điều:
Ở Ấn Độ này, chúng tôi cho phép sự dơ bẩn trên đường phố.
Nhưng tại sao ?
Chúng tôi có thể phóng tên lửa lên Sao Hỏa, nhưng lại không giải quyết được vấn đề này.
Tại sao chúng tôi giữ cho nhà mình sạch sẽ mà đường phố lại để dơ bẩn?
Cả McDonald khi đến Bangalore.
Họ quét dọn lối vào cả ngày, Nhưng bạn thấy, bên ngoài vẫn bẩn thỉu.
Hoặc là họ không có khả năng, hoặc là họ không muốn quét dọn bên ngoài cửa hàng.
Vậy vấn đề là gì ? Tại sao chúng tôi lại như thế ?
Tôi nghĩ tất cả chúng ta các khán giả ở đây đều biết câu trả lời:
"Đó không phải vấn đề của tôi."
"Tôi đóng thuế. Tôi bầu cử. Như thế chưa đủ sao ? Tôi còn phải làm gì nữa ??"
Một vài trong số các bạn lại hỏi: "Ok. Tôi muốn thay đổi việc đó
Tôi còn chẳng biết phải bắt đầu từ đâu!"
hãy để tôi dẫn bạn đến "Vùng đất trong mơ". Ở đây, không có tham nhũng.
Chính quyền thì mạnh. Ngân sách nhiều gấp 10 lần.
Bạn có nghĩ thành phố của chúng ta sẽ sạch sẽ ? Bạn nghĩ gì ? Đáp án là "không".
Tôi nghĩ chúng ta đều nhận ra vấn đề không phải ở tiền bạc hay hệ thống.
Vấn đề là chúng ta, người dân.
Hãy nhìn bức ảnh này.
Ai có thể cho biết: Bức ảnh này từ thành phố nào ?
Hãy nhìn gần hơn, cả những bộ bàn ghế đó. Bạn đoán được chứ ? Hãy thử xem.
Đây là thành phố nào ?
Nó không phải Bangalore.
Hãy nhìn kĩ hơn lần nữa.
Một manh mối đây, "Ngân hàng Ấn Độ".
Một manh mối nữa là nó được bảo trị rất tệ.
Có vết bẩn khắp mọi nơi.
Đây là một quán ăn.
Đây là Singapore, và nó là khu người Ấn ở Singapore.
Nó cho chúng ta biết điều gì ? Singapore nổi tiếng về điều gì ?
Sự sạch sẽ, nó là một thành phố tốt, pháp luật thượng tôn, ai cũng giàu có.
Họ quan tâm đến hình ảnh của họ.
Nhưng khi một nhóm người Ấn Độ sống ở một khu riêng biệt,
thì chúng ta lại vứt bỏ những tiêu chuẩn văn minh vậy.
Tôi có thể nói, Chúng ta đã đánh bại chính phủ tốt nhất thể giới (Singapore).
Tôi có thể nói, Chúng ta đã đánh bại chính phủ tốt nhất thể giới (Singapore),
với tư cách người Ấn Độ, chúng ta là nhà vô địch số một về sự dơ bẩn.
Tại sao phải cần một cảnh sát giao thông khi mà chúng ta có đèn giao thông ?
Bởi vì chúng ta là một xã hội không thích tuân theo luật.
Ở Bangalore, không có thùng rác công cộng.
Bạn phải giữ rác của mình ở nhà
cho đến khi xe rác tới, nhưng cách đó cũng không hiệu quả.
Thế là một khu ở Bangalore, khu Indiranagar, cho rằng "hãy đặt mấy cái thùng rác ra xem."
Vậy là họ đặt thùng rác rồi chuyện gì xảy ra ?.
Chúng ta không thích tuân theo luật, nên tất cả rác thải đều bị ném ra ngoài thùng.
Đây là vấn đề với xã hội của chúng ta:
Tất cả cần phải thừa nhận rằng chúng ta đều là những người "Ấn Độ Xấu Xí"
và quan trọng hơn, chỉ có chúng ta mới tự cứu được mình.
Chừng nào các bạn còn cho những chuyện đó là đụng chạm thì sẽ không bao giờ giải quyết được nó.
Bạn nghĩ có hy vọng nào không ? Các bạn nghĩ sao ?
Rất nhiều người đã bỏ cuộc, họ rời quốc gia,
Họ sống trong những khu khép kín...
Nhưng có người nói, "Không, hãy thử giải quyết vấn đề này
theo cách của người Ấn Độ, bằng nghiên cứu tâm lý của người Ấn."
Vậy những thử nghiệm xã hội bắt đầu ở phố Church tại Bangalore năm 2010,
ý tưởng khá đơn giản: hãy tìm hiểu hành vi của người Ấn.
từ góc nhìn văn hóa, tâm lý hành vi.
Hãy xem làm thế nào để thay đổi người Ấn xấu xí.
Nhưng quan trọng nhất, không để cho họ biết.
Chúng ta không muốn bị bảo phải làm gì.
Chúng ta cần phải bị lừa để cải thiện hành vi của chúng ta.
Liệu ta có thể hích một cái nhẹ để người Ấn Độ Xấu Xí cư xử tốt hơn trong xã hội?
Chắc bạn từng nghe thuyết "Cửa sổ vỡ"
nó nói rằng ở một nơi đã xấu xí thì nó sẽ trở nên xấu xí hơn nữa.
Một nơi đẹp đẽ, thì nó sẽ dẫn đến sự tôn trọng pháp luật.
Còn một thuyết nữa về mặt kinh tế gọi là "Bi kịch của khu đất công cộng",
Nghĩa là chúng ta quan tâm đến những thứ của cá nhân ta,
hơn là quan tâm đến những thứ của công.
Ấn Độ là ví dụ hoàn hảo của cả hai thuyết đó theo đúng nghĩa đen.
Đây là khu Koramangala.
người đàn bà đó đang ném rác trên đường phố ở một khu phố đẹp và khá giả.
Tại sao bà ta lại làm thế ? Bởi vì có người đã ném rác trước đó.
Chúng ta cần làm gì để thay đổi hành vi của bà ta một cách mà bà ta không biết ?
Đây là ví dụ điển hình ở các công trình dân sự ở Ấn Độ:
Vết bẩn đầy trên tường.
Đây là bức tường của tòa soạn báo Deccan Herald
Nó đã như thế này từ lâu rồi.
Và vì có những vết bẩn như vậy, nên người ta đi tiểu bậy lên nó.
Chẳng ai muốn dùng cái đường đi bộ đó cả.
Vài người ngồi họp lại, quan sát nó, và họ đưa ra một thử nghiệm.
Đây là cách mà họ làm: họ sơn lại bức tường,
họ sơn dải màu đỏ ở dưới, và đặt vài chậu hoa,
thật kì diệu, không còn vết bẩn trên tường nữa.
Và tại sao ?
Bởi vì cái người khác nhổ, tạo ra vết bẩn giờ đang cố gắng để giữ sạch sẽ.
Anh ta chọn cách nhổ vào cái chậu.
Nếu anh ta lỡ nhổ ra ngoài và dính vào chân tường, thì màu đỏ sẽ làm nó lộ ra.
Khi họ ngừng việc nhổ bậy, thì người ta liền đi lại trên vỉa hè đó.
Nó đã thành công.
Có hàng tá tường như thế ở Bangalore với dải màu đỏ ở dưới cùng
đấy là dùng giải pháp Ấn Độ để giải quyết vấn đề của người Ấn.
Thứ này rất thường thấy; đây là thành phố Indiranagar.
Em học sinh đó đang đối diện với một cái bẫy chết người.
Ở đây chúng tôi thường xuyên gặp cảnh này. Có ai từng thấy mấy cái hố như vậy chưa ?
Bangalore đầy hố cống không nắp. Em học sinh đó sẽ phải đi đường vòng.
đó hãy xem cái cách em ấy đi.
Nếu các bạn hỏi người ở đó, thì họ nói họ cũng đã phản ảnh nhiều năm rồi.
Chẳng ai đến sửa chữa gì cả.
ba người họp nhau: "hãy sửa nó lại" Đây là điều họ đã làm.
Họ thực sự đã sửa lại lối đi đó. Và nó đã được sử dụng như vậy hơn 6 tháng rồi.
Thông điệp là gì ? Nếu bạn thấy 1 vấn đề, hãy sửa nó !
Không ai ngăn bạn lại cả. Bạn thực sự có thể tạo ra sự thay đổi.
Đừng lãng phí thời gian để phàn nàn.
Thùng rác cũng là vấn đề, tại sao ?
Thỉnh thoảng nó giống mấy con thú, nó làm bằng sợi thủy tinh,
nó bị bắt lửa bởi thuốc lá, một số thùng khác lại han rỉ,
nó nằm lăn lóc trên đường.
Mấy cái thùng rác đó xấu xí đến mức
nó hạ thấp tính thẩm mĩ của nơi đó ?
Đáng lý mấy cái thùng rác phải làm cho nơi nó đứng sạch sẽ hơn.
Nhưng thỉnh thoảng nó lại ở chỗ mà bạn không muốn nên người ta cải tiến.
Họ đặt thùng rác vào cây.
Một vài người nói, "chúng ta có thể thiết kế một cái thùng rác không bị trộm,
đẹp đẽ, thứ mà người sẽ dùng, trải qua được mọi thời tiết,
và lại thực sự làm tăng tính thẩm mĩ cho chỗ này?"
Vậy họ đưa ra một loại thùng rác mới, Tere Bin một cái thùng rác kiểu cách.
Đây là khu Brigade Road ở Bangalore.
Điểm hay nhất là nó không thể bị mất trộm.
Không ai muốn nó bởi vì nó được tạo ra từ vật liệu chẳng ai cần.
Nó thành công, trông có vẻ sạch sẽ.
Và nó đã ở đó hơn 3 năm rồi, có hơn 200 cái thùng như thế dọc Bangalore.
Nó thành công vì ai đó đã vận dụng trí óc để giải quyết vất đề.
Đây là ở ngoài trụ sở ITPL.
Thùng rác được đặt ngay nơi bạn cần nó: Một trạm xe buýt.
Người ta dùng nó. Nó đã thành công.
Đây là vấn đề lớn nhất trong tất cả: bãi rác tự phát.
Đây là ở ngoài CLB Koramangala.
Bạn sẽ nghĩ họ có thể tìm ra cách giải quyết, nhưng họ không làm thế, rồi vài người nói,
"Hãy làm thí điểm nơi này," Và đây là những gì họ làm.
Nó vẫn còn sạch sẽ đến giờ. Đây không phải ảnh đã qua chỉnh sửa.
(Applause)
Lý do mà những nơi được biết đến như vậy được dẫn ra là vì nếu những người giàu có, quyền lực,
với ảnh hưởng xã hội mà còn không thay đổi được nó, thì chắc chắn vấn đề nằm ở chúng ta.
Đây là phía bên ngoài của tiến sĩ Rajkumar.
Tội nghiệp Mr. Puneeth Rajkumar phải nhìn cảnh này mỗi năm.
Ông ấy là một người có sức ảnh hưởng lớn trong cộng đồng, thế mà ông không thể sửa được chỗ này.
Đây là thứ sau khi hoàn thành.
Nó vẫn còn sạch đẹp như thế trong hơn 6 tháng rồi.
(Applause)
Đây là đường J.P. Nagar bên ngoài nhà ông Ambareesh.
Chúng tôi thử chọn những người quan trọng những người có thể tự làm công việc này,
nhưng nó cần toàn thể cộng đồng cùng tham gia.
Đây là ở ngoài một khu ổ chuột. Đây toàn là phân bò.
Đây là nơi mấy đứa trẻ đứng chờ xe buýt để đi học.
Giờ nó trở thành một nhà chờ xe đẹp đẽ.
Đây là ở ngoài một khu công nghệ cao.
Mỗi khu công nghệ cao tại Bangalore đều có những lỗ cống như vậy.
Có những công ty hàng triệu đô trong đó.
Nhưng rõ là chẳng ai thèm sửa chữa điều này. Họ đều đổ trách nhiệm cho người khác.
Một vài người đến đó, tạo ra một vùng an toàn biến nó thành một trạm xe bus.
Nó thành công !
Vậy dù cho nó là một khu ổ chuột, một khu công nghệ cao, hay một khu giàu có,
thì bạn đều có thể tự thay đổi nó.
Đây là khu Whitefield gần đó. Đây là một "toa lét" lộ thiên.
Xóm nhà nghèo phía sau có những người cần dùng nó .
Gần đó là một quán rượu. có rạp chiếu phim Jagriti .
Thật mất vệ sinh, một vài người ở Whitefield nói: "Hãy thử vệ sinh nó lại."
Và người ta vệ sinh nó, nhưng điều gì xảy ra ? Người ta vẫn ném rác bậy.
Bạn không thể sửa chữa một chỗ như thế này chỉ bằng vài đường sơn.
bạn cần phải đi sâu vào vấn đề bên dưới nó.
Vậy ngày thứ 2, 5 người đến tất cả các ngôi nhà đó và nói:
"Ngày mai chúng tôi sẽ làm một hệ thống mới
nên mọi người không cần phải bỏ rác trên mặt đất nữa."
Hãy xem điều gì xảy ra.
Điều đáng ngạc nhiên là tất cả mọi người,
những người ở khu ổ chuột, chủ tiệm rượu, người vùng Jagriti đó, những người sống trong các căn hộ,
họ đều cùng nhau giải quyết vấn đề.
Họ chưa từng nói chuyện với nhau.
họ từng đổ lỗi cho nhau về vấn đề rác thải này.
Nhưng khi cả cộng đồng cùng giải quyết một vấn đề chung,
thì nó không còn là "bi kịch của chung nữa", mà nó thành "chiến thắng của chung".
Dự án này đã làm bùng nổ thêm nhiều dự án khác ở Whitefield.
(Applause)
Giờ hãy nhìn kĩ hơn.
Đây thật ra là một nơi để đái bậy bên ngoài quán rượu.
Đàn ông Ấn Độ cần đi đái hãy chấp nhận điều đó đi.
Đừng nhạy cảm hóa vấn đề nữa.
Liệu chúng ta có thể làm cho họ đi tiểu theo một cách có tự trọng hơn
để giải cứu không gian chung không ?
Đây là bãi tiểu bậy ngoài quán rượu. Chủ quán sẽ không thể phàn nàn.
Một cuộc cách mạng nổ ra khi có người nói:
"hãy tạo ra một cách tiểu bậy có tự trọng hơn cho đàn ông và cứu không gian chung."
Kết quả là nó tạo ra một thứ có thên gọi Wonderloo (nhà vệ sinh kì diệu):
là một nơi để đi tiểu ngoài trời, nhưng kín đáo để đàn ông đi tiểu,
và những phần còn lại của bức tường được giải cứu.
Vậy thì ai đã làm tất cả những dự án này ?? Hãy nhìn gần hơn. Ở đó là những người cao tuổi.
Người phụ nữ đấ đã 70 tuổi. bà ấm đang cầm một cái xà beng.
có một cựu chiến binh, một đứa trẻ nhà nghèo và chủ quán rượu.
Tất cả cùng nhau làm dự án ày.
Không hề có hợp đồng lao động. Tất cả đều được làm bởi những công dân.
Tối hôm đó, người ta đến mua rượu
và đi tiểu ở nhà vệ sinh công cộng đó.
Ai cũng vui vẻ cả.
Tất cả các bên liên quan đều có được cái họ muốn.
mặc dù họ có nhiều quan điểm khác nhau,
nhưng họ đã làm việc cùng nhau được, và đó là một thông điệp tốt.
Vậy bạn nghĩ gì ? Liệu có hy vọng nào không ?
Yeah, rất tốt.
Hơn 400 điểm đã được sửa lại, nhưng điều đáng chú ý hơn
là hơn 90% những điểm này vẫn hoạt động, thật là "tỷ lệ sống sót" tuyệt vời
cho những vấn đề quá mãn tính thế này
những vấn đề không ai biết giải từ đâu.
Nhưng làm sao để chúng thành công? Tôi o73d9ay6 để cho bạn biết tại sao:
Không chỉ bởi mấy việc sơn lại bức tường, cần nhiều hơn thế nữa.
Và điều quan trọng là: (tiếng Ấn) "Kaam Chalu, Mooh Bandh!"
-Cứ làm, đừng nói!- "Bayi Muchko, Kelasa Hachko"
-Đơn giản như thế thôi-.
Ở Ấn Độ, chúng ta nói nhiều quá. mà chúng ta lại không muốn nghe.
Nếu bạn quyết định rằng hãy làm và đừng nói, bạn sẽ làm được nhiều điều tuyệt vời.
Đừng thuyết giáo, đừng rao giảng đạo đức, đừng tuyên truyền "nâng cao nhận thức",
đừng nói người ta phải làm gì.
Đừng ra vẻ mà nói: "tôi biết giải pháp Cho vấn đề của bạn
Bởi vì có lẽ chẳng có vấn đề nào cả.
Nếu bạn dẫn đầu, người khác sẽ đi theo.
Vài người trong số các bạn chắc từng đi biểu tình bất bạo động.
Khi bạn đi biểu tình như thế, có người sẽ tham gia với bạn,
có nguời sẽ mặc kệ bạn; Mấy công tác từ thiện này cũng vậy.
Nếu bạn làm một việc mang tính vô chính phủ như thế,
có người sẽ theo bạn, có người sẽ mặc bạn,
nhưng không ai ngăn bạn lại cả.
Ngưởi duy nhất ngăn bạn đi ra ngoài và làm điều tốt là chính bản thân bạn.
Đừng đổ thừa rằng có người sẽ gây khó cho tôi.
Đừng mong đợi được quyền lợi, Đừng mong chờ tiếng vỗ tay.
hãy ẩn danh.
Đừng lấy tiền của ai. hay dùng của chính mình, bất cứ phương diện nào.
Nếu bạn làm điều gì với chính những gì bạn có,
bạn sẽ ngạc nhiên bởi số người sẽ cùng tham gia với bạn.
Ngay lúc bạn nhận tiền của ai là bạn đang mất đi sự tự quyết.
Gandhi từng nói thế này: "Hãy là sự thay đổi mà bạn muốn thế giới đổi thay"
Nhưng có một vấn đề nhỏ trong câu nói đó, -với tất cả sự kính trọng với Gandhi-
Trong tình huống vô vọng, Bạn cần phải thấy được sự thay đổi
mà bạn muốn trở thành để có thể tin được rằng bạn có thể tạo ra sự thay đổi.
Đó là điểm mà Facebook được đưa ra dùng.
Cứ mỗi tấm hình "Trước và Sau" được đăng lên facebook.
Người ta liền nói: "Chà, Điều này có thể thực hiện được Hãy để tôi thử làm việc đó."
Tạo ra niềm tin rằng mọi tình huống thảm hại nhất đều có thể được cải thiện
là bài học lớn nhất mà phong trào Ugly Indian học được.
Hãy tập trung vào kết quả, chứ đừng quan tâm ai sẽ làm nó, hay nó được làm thế nào.
Nếu bạn có thể thực hiện một dự án "Trước và Sau" như thế thì rất tốt
Nếu không, Facebook là một nơi rất khắc nghiệt để quyết định xem một dự án có tốt hay không.
Có rất nhiều lo ngại về phong trào đã được xóa bỏ.
Người tình nguyễn rất dễ kiếm.
Bangalore có hàng nghìn người bỏ thời gian cuối tuần ra và làm việc này.
Họ không phải những nhà hoạt động xã hội.
Họ là những người với những công việc bình thường nhưng bỏ ra thời gian để làm việc chung.
Tiền bạc không phải là vấn đề.
Nhiều dự án chỉ tốn chưa tới 3,000 rupee hay 60 USD.
Nếu 10 người cùng làm và bỏ ra 300 rupees mỗi người thì sẽ sửa được 1 điểm.
Thế còn rẻ hơn đi ăn tối ở ngoài hay đi cà phê
ở một nhà hàng tại Bangalore.
Và điểm tốt nhất là:
Bạn có thể tạo ra thay đổi lớn mà không cần xin ai giúp đỡ cả.
Nhiều người lo ngại chính quyền.
Chính quyền rất thích nếu người dân tự làm.
Chỉ đóng thuế và đi bầu thôi là chưa đủ.
Nếu bạn ra ngoài và làm việc này thì chín phủ sẽ rất thích.
Cơ quan hành chính Bangalore đã đi bước đầu tiên trong việc
đồng hành cùng phong trào của người dân.
Đây là việc chưa từng có ở Ấn Độ, và chúng tôi mong rằng
các thành phố các cũng sẽ nhận thấy rằng khi tiềm lực của
các nhân viên chính phủ và các công dân được
đặt vào cùng một lý tưởng chung, để cải tạo thành phố, Thì những thay đổi lớn lao có thể thực hiện được.
Chúng ta giành quá nhiều thời gian để chống lại chính phủ.
Cần phải dừng lại. Ấn Độ đang vươn lên.
Những gì bắt đầu ở Bangalore trên phố Church 4 năm trước đang lan tỏa,
Và bây giờ có khoảng 20-30 đội hoạt động ở Bangalore.
Họ đều hoạt động trên facebook và một cách chậm rãi, ra toàn Ấn Độ,
có 30-40 thành phố: Kanpur, Agra, Chennai.
bạn cứ gọi thử tên 1 thành phố và có người sẽ lên tiếng đại diện.
Bạn biết phần hay nhất là gì chứ ?
Không ai biết ai cả, không ai nói nhiều hơn làm.
Từ duy nhất được nói đến là kết quả ra sao.
Vậy dù bạn ở đâu, hãy bước ra và làm gì đó,
rồi post nó cho Ugly Indian.
Nếu thành quả của bạn xuất hiện trên Ugly Indian, bạn sẽ được biết tới tại nơi sinh sống.
và những người khác sẽ tham gia với bạn.
Đây là mấy bức ảnh được gửi từ: Kanpur, Amritsar, Agra, Chennai.
Mọi người đang cố làm theo, thi đua làm như những gì được làm tại đây.
Thông điệp đơn giản:
Nếu bạn muốn thay đổi thế giới, hãy bắt đầu từ chính khu phố của bạn.
Nếu bạn muốn thấy khu phố của bạn thay đổi, bạn nên tự làm điều đó.
Nếu bạn cứ chờ ai đó sẽ làm thì sẽ chuyện đó sẽ chẳng bao giờ xảy ra.
Lựa chọn là nằm ở bạn.
Một câu hỏi khác thường được đưa ra là tại sao tổ chức Ugly Indians lại nặc danh ?
Cho đến giờ tôi đã cho biết giới tính của mình, nhờ vào chất giọng của tôi,
và ngôn ngữ mà tôi nói vì tôi thành thạo nó.
Nhưng bạn không biết tôi nói gì ở nhà, bạn không biết tuổi của tôi,
bạn không biết tôi tôn giáo nào, bạng không biết tôi thuộc đẳng cấp (trong xã hội Ấn) nào,
bạn không biết quan điểm chính trị của tôi,
tôi có tóc dài hay có hình xăm không?
Vấn đề với Ấn Độ là chúng ta phán xét người ta qua vẻ ngoài
chứ không qua việc làm của họ.
Đó là lý do mà Ugly Indian làm việc chỉ tập trung vào kết quả.
chứ không phải "ai đã làm", "tại sao làm", "mục đích là gì" ?
Việc ẩn danh cho phép nhiều người đến và tham gia
Với thông điệp là hãy đừng làm người Ấn Độ Xấu Xí ngay hôm nay.
mà ra ngoài và làm điều gì đó.
Các bạn nghĩ có hy vọng nào không ?
Tôi đến đây 2 ngày trước để kiểm tra cái sảnh này.
Trông nó bên ngoài như thế này đây.
Đó là lối đi. Nó nói: "Đường đến trường"
Rất hữu dụng nếu bạn cần đến trường, bạn nên đi lối đi đó.
Đây là ở ngay ngoài sảnh. Đây là chính xác những gì mà bạn thường hay làm.
Đây là thái độ "chalta hai": Tôi không quan tâm. Không phải vấn đề của tôi.
Tôi cần đi từ A đến B. Tôi chỉ cần nhảy qua nó thôi.
Chúng ta cần thay đổi từ "chalta hai" thành "kaam chalu".
Vậy chúng tôi đã làm gì ? Chúng tôi đến một công trường xây dựng,
kiếm một vài nhân công, vài thanh sắt,
Chúng tôi sửa "chalta hai" thành "kaam chalu."
Nếu tôi dành 18 phút để làm người "mooh chalu" (nói ít) trong khán phòng này,
Thì tôi cũng dành 18 phút để làm một người "làm nhiều" ở ngoài, Và trong 18 phút, nơi đấy đã được sửa lại.
(Applause)
Nếu bạn ra ngoài ngày hôm nay, xin hãy đi trên đường bộ hành đó
nếu đi đến trường Brigade bởi vì nó được sửa cách đây 2 ngày.
Ngay lối ngoài của sảnh đường này là một tủ điện áp bên cạnh đống rác.
Chúng tôi bỏ ra một giờ để sửa nó.
Nếu bạo ra ngoài hôm nay, bạn sẽ thấy nó, công việc được làm bởi 3 người...
ba ngày trước đó vì họ thấy họ cần phải làm.
Câu hỏi cần đặt ra là: bạn có tạo ra sức ảnh hưởng trên khu phố của bạn không?
Và chúng tôi yêu hội thảo TEDx. Họ nói TEDx là một nơi để bàn luận.
Liệu TEDx có làm được gì không ?
Vậy 2 ngày trước, 100 người từ các khán giả này ra ngoài
và sửa một điểm ở Bangalore
và đó là câu chuyện chúng tôi muốn chia sẻ với các bạn ngay đây.
Đây là vòng xoay K.R, một điểm giao thông được ưa thích của Bangalore.
Nó là một nơi đẹp đẽ Chỉ có một vấn đề:
Khách bộ hành phải băng qua các con đường.
Có lối đi ngầm ở đây, thiết kế rất đẹp,
Nhưng nó bị đóng, và nếu có mở thì bên trong trông như thế này đây.
Đó là nước tiểu, chất bẩn không được lau dọn nhiều năm rồi.
Người phụ nữ đang đi đến liền bịt mũi lại. Hãy nhìn người phụ nữ này.
bà ta chờ người đàn ông bước qua . rồi mới dũng cảm bịt mũi 340 00:15:43,801 --> 00:15:48,859 mà bước qua cái chỗ tối tăm, dơ bẩn, đầy nước tiểu đó để đến chỗ làm. Điều đó không tệ sao ?
Nhưng cô gái này đang mạo hiểm mạng sống mình để băng qua đường đến trường.
Họ không muốn đi vào lối đi ngầm. Cô gái đó đưa ra quyết định:
thà đi trên đường còn hơn đi đường ngầm.
Cô gái này bịt mũi đến trường .
Đó là thị trưởng của Bangalore.
Chúng tôi mời ông ấy tới kiểm tra và ông ấy nói:
"Chúng tôi đã thử sửa chữ nó trong nhiều năm. Cộng đồng có thể giúp được không?"
Cộng đồng nói có.
Một nhóm người dân đến và dọn dẹp nơi này.
Thị trưởng cũng đến tham gia.
Họ biến đổi đường ngầm và đến giờ hơn 3 tuần rồi,
nó vẫn hoạt động tốt.
Đây là nó bây giờ.
2 ngày trước, nhừng tình nguyện viên TEDx đến đây.
Họ vào đường ngẩm để kiểm tra.
Đường ngầm sạch sẽ. Hãy xem nó khác xưa như thế nào.
(Applause)
Hãy xem bao nhiêu người đang đi lại. Họ đang cười. Nó thành một nơi thân thiện.
Tất cả những gì cần để thay đổi một không gian chung là một chút chân thành và nỗ lực.
và cộng đồng đã giải cứu được lối đi bộ.
Họ đã đến đây để thấy được sự thay đổi mà họ muốn.
Đây là những gì họ đã làm: trong vòng 1 giờ tiếp theo,
100 người từ phòng này đã đến và dọn dẹp các hầm đi bộ.
Bây giờ trông nó thế này: 10 lối đi bộ được sơn lại.
Đúng như những gì chúng tôi nói, các hầm ngầm được dọn dẹp hãy đến vào tuần tới và chúng đều sẽ được mở cửa.
6 hầm đi bộ ở vòng xoay K.R. được mở
Nhờ những nỗ lực của các tình nguyện viên tại TEDx.
Giờ trông nó như thế này:
nếu tôi muốn đi bộ từ thư viện đến công viên Freedom, sẽ rất khó khăn.
Nhưng nhờ nhữn gì họ đã làm
Bangalore đã trở thành một hệ thống kết nối ngầm tuyệt đẹp.
Các lối đi đã được giải cứu.
Chúng ta có vòng xoay K.R. cho xe hơi
có hầm đi bộ cho khách bộ hành.
Vậy bạn nghĩ gì ? Liệu có hy vọng nào không ?
(Audience) Yes!
tất cả những người đã tham gia sửa chữa những điểm này, hãy dành cho mình một trang pháo tay thật to !
(Applause)
Cám ơn.
(Applause)