Tip:
Highlight text to annotate it
X
Trong tập trước...
Ánh sáng của tình bạn không chạm nổi
đến chúng ta dù có đi cả triệu năm nữa.
Chúng ta đang cách xa tình bạn chừng ấy đấy.
Có vẻ Jack Crawford còn ít nghi ngờ tôi
hơn cả cô.
Jack Crawford không biết khả năng
anh có thể làm những gì.
Cô cũng vậy.
Anh duy trì bầu không khí minh bạch...
... trong khi lại để tôi vào vị trí
phải nói dối cho anh.
Nhưng có người đã phải trải qua rất nhiều
rắc rối để đảm bảo họ được bảo quản cẩn thận.
Họ được phủ bằng một loại nhựa nào đó.
Đã có rất nhiều người mất tích.
Cô muốn biết cách hắn chọn họ,
phải không?
Nói tôi nghe xem anh thấy gì.
Tôi quên mất câu chuyện rồi.
Tôi là người kể chuyện không đáng tin
trong câu chuyện của chính mình
Ý thức của anh không hoàn thiện.
Có nhiều phần trong anh mà...
... anh không thể thấy.
Anh sợ phải nhìn thấy.
Tôi không còn biết mình là ai nữa.
Và tôi sợ.
Cậu đang bị đeo đuổi bởi thứ gì đó
trong tưởng tưởng mà cậu không thể nhớ được.
Tôi không biết cái nào tệ hơn nữa.
Tin rằng mình đã làm...
... hay, tin rằng ông đã làm việc đó.
Và...
... làm thế này với tôi.
Hannibal không phải là
người chịu trách nhiệm, Will.
Và cả anh cũng vậy.
Chúng ta phải đối diện với sự thực
về những gì đã xảy ra.
Đó là cách duy nhất để anh
có thể tiến lên phía trước.
Tôi thấy mình bị phản bội
một cách cùng cực bởi ông.
Sự phản bội...
... là thứ duy nhất thật với tôi.
Tôi...
Tôi đã tin tưởng ông.
Và tôi đã cần phải tin ông.
Và cậu có thể tin tôi.
Tôi rất... tôi...
Tôi thấy thật bối rối.
Đương nhiên rồi.
Will, hãy để chúng tôi giúp cậu.
Để tôi giúp cậu.
Tôi...
tôi cần ông giúp đỡ.
Thật là một bất ngờ thú vị.
Xin mời.
Cô ngồi đi.
Tôi sẽ không ở lại lâu.
Tôi tò mò đấy.
Việc gì mà không thể đợi đến buổi hẹn tới?
Chúng ta không có buổi hẹn tới.
Tôi không còn là bác sỹ tâm lý
của anh nữa.
Tôi có thể hỏi tại sao không?
Tôi đã đi đến giới hạn năng lực của mình.
Tôi không tin mình có thể giúp được anh.
Cô đang định giới thiệu tôi
cho một người khác?
Không.
Tôi đang đơn thuần kết thúc mối quan hệ
bác sĩ bệnh nhân của chúng ta.
Cô đã cố kết thúc nó trước đây.
Tôi...
... rất biết ơn sự kiên trì của anh
trong giao ước sau việc tôi bị tấn công.
Tuy nhiên, với tất cả những việc đã
xảy ra với Will Graham,
... tôi đã bắt đầu nghi ngờ
những hành động của anh.
Đặc biệt, là những hành động trong quá khứ
có liên quan đến tôi và vụ tấn công của mình.
.
Đặc biệt, là những hành động trong quá khứ
có liên quan đến tôi và vụ tấn công của mình.
Cô đã chia sẻ với Jack Crawford
về những nghi vấn của mình?
Chưa.
Và tôi cũng sẽ không.
Trông tôi cũng sẽ có tội như anh.
Nhưng có lẽ... đó là những gì
anh dự tính.
Chính xác thì tôi có tội
về việc gì?
Một cách chính xác,
tôi không thể nói.
Tôi đã phải đưa ra một kết luận...
... dựa trên những gì tôi thoáng thấy qua
từng mũi khâu trên bộ vest con người mà anh mang.
Và kết luận mà tôi đã đưa ra...
... đó là anh...
... rất nguy hiểm.
Thật xin lỗi vì cô cảm thấy như vậy.
Xin đừng đến nhà tôi lần nữa.
Tôi sẽ rời đi ngay.
Tôi sẽ tiếp tục việc điều trị
cho Will Graham.
Vì mục đích nào?
Ngoài mục đích của riêng anh.
Cậu ấy yêu cầu sự giúp đỡ của tôi.
Vậy có lẽ
hai người thật xứng với nhau.
Tên cậu ta là Roland Umber.
Hồ sơ giống như các nạn nhân khác.
Sống một mình, mất tích từ nhà.
Và một lượng lớn *** trong cơ thể.
Nạn nhân này không phải được tháo dây.
Cậu ấy đã bị giật ra từ chỗ khâu.
Dù sự không hoàn hảo của cậu ấy là gì, nó cũng đủ
để khiến tên sát nhân giận dữ xé cậu ấy xuống.
Nạn nhân đã bị vứt ở một nhánh sông cách xa
tất cả những nhánh chảy vào con đập hơn 600km...
... nơi những nạn nhân đầu tiên được tìm thấy.
Như một hạt giống bồ công anh,
Rải đi khắp mọi hướng ngoại trừ
nơi thân xác mình.
Thi nhã lắm.
Các chấn thương hiện tại gây ra quá nhiều
những tổn thương sau khi chết.
Ta hoàn toàn không thể phân biệt chúng
với những vết thương gây ra khi họ còn sống.
Xin lỗi.
Tiến sĩ,
mời qua bên này cùng tôi.
Có thể vẫn còn lại những dấu vết
bằng chứng được bảo quản trong lớp craquelure.
Gì cơ?
Craquelure.
Nó là tiếng Pháp...
... chỉ lớp rạn nứt xuất hiện trên tranh sơn dầu
khi chúng khô và trở nên cứng lại theo thời gian.
Những vết nứt không phải lúc nào
cũng là điểm yếu.
Một sự sống tích dồn trong
những vết nứt.
Bên trong có thể còn thứ gì đó.
Sợi vải. Mảnh vụn vữa.
Chúng có thể giúp tìm nơi chứa
những cái xác trước khi họ bị vứt.
Các nạn nhân có điểm gì chung?
Nếu vấn đề không phải là họ có
điểm gì chung thì sao?
Nếu vấn đề nằm ở những gì làm cho
họ trở nên khác biệt?
Mỗi người trong số họ đều có màu da
khác biệt đôi chút.
Có thể như một bảng màu.
Màu da của chúng ta rất hay
thường bị chính trị hóa.
Sẽ thật sảng khoái khi thấy một ai đó
ham mê mỹ học vì thẩm mỹ...
... nếu nó đã không quá kinh hoàng.
Chúng ta nên nhìn vào màu sắc, Jack.
Đó có thể là tất cả những gì tên sát nhân này
nhìn thấy ở đồng loại của mình,
Cũng là lý do vì sao những việc hắn làm
với nạn nhân lại quá dễ dàng với bản thân.
Đó là lý do vì sao sẽ có thêm nhiều
cái xác nữa trên bảng màu của hắn.
Cái nhìn thật sâu sắc và thú vị, cô Katz.
Như thể chính Will Graham đang
ở trong căn phòng này vậy.
Vâng, đúng vậy.
Will Graham thế nào?
Cô ngậm miệng lại.
Có lý do nào khiến cô không đến hỏi tôi
trước khi quyết định đến nói chuyện với cậu ấy không?
Tôi đã đoán ra là ông sẽ nói không.
Cô đã đoán chính xác.
Nhưng tôi biết là ông sẽ muốn nói có.
Cô biết điều đó?
Ông đẩy tôi vào tình cảnh
thật khó xử, Jack.
Tôi phải đi vì tôi biết là ông sẽ không.
Nếu ông đã đi như ông muốn,
tôi đã không phải đi.
Sao ông không đi?
Bởi Will Graham mắc chứng hoang tưởng
hoặc là một kẻ thái nhân cách.
Cả hai tôi đều không thể tin.
Được. vậy ông không cần tin cậu ấy.
Chỉ cần lắng nghe cậu ấy thôi.
Tôi đang nghe.
Đây là những gì tôi nghe thấy:
Nếu cậu ấy hoang tưởng, đó là vì tôi
khiến cậu ấy trở nên như vậy.
Nếu cậu ấy là một kẻ thái nhân cách,
đó là bởi mọi thứ trong lòng dạ tôi đều là sai.
Ông nghĩ là cậu ấy vô tội.
Tôi không biết mình nghĩ gì.
Tôi nghĩ cậu ấy vẫn muốn cứu những mạng sống.
Đó là những gì tôi nghĩ.
Tôi đã bỏ qua luật lệ,
vì lý do cứu những mạng sống.
Giờ thì đang có một cuộc điều tra nội bộ.
Tôi đang nằm dưới kính hiển vi đây.
Văn phòng của Tổng Thanh tra đã lệnh
cho tôi đi thẩm định tâm lý...
... để xác định năng lực
ngồi cái ghế này của tôi.
Vậy ông muốn tôi làm gì?
Nếu ông không muốn tôi quay lại đó
tôi sẽ không đi.
Chúng ta đã không có cuộc
thảo luận vừa rồi.
Và... vì chúng ta đã không có
cuộc thảo luận vừa rồi,
... tôi muốn cô đi và làm bất cứ thứ gì cô tin
đấy là công việc phải làm của mình.
Cô có biết công việc của mình là gì chứ?
Có, tôi biết.
Vậy thì làm đi.
Tôi đã bị buộc phải đứng ở
phía bên này đường ranh.
Một vài bệnh nhân đã bắt đầu ưa trò
phóng uế vào bác sỹ tâm lý của mình.
Tôi sẽ nói vẽ một cái vạch có thể
khuyến khích diễn ra một cuộc thi tè.
Tôi không hứng thú gì cuộc thi tè
với ông, Tiến sĩ Lecter.
Xin ông
kéo ghế lại.
Cậu đã nói ánh sáng của tình bạn không chạm nổi
đến chúng ta dù có đi cả triệu năm nữa.
Chúng ta cách xa tình bạn chừng ấy đấy.
Tôi hy vọng tình bạn của chúng ta
ngày hôm nay được gần hơn.
Bạn bè có một mối quan hệ đối xứng.
Bác sỹ tâm lý và bệnh nhân,
nó không cân bằng.
Có một sự khác nhau mạnh mẽ giữa
bác sỹ tâm lý và bệnh nhân...
... đó là điều tôi nhận thấy rõ,
đặc biệt bởi bác sỹ tâm lý của chính mình.
Nhưng chúng ta chỉ đang trò chuyện.
- Cậu đã dọa tôi bằng một vụ thanh toán.
- Tôi đã.
Tôi không thể tuyên bố nó là do
sự không ý thức.
Cậu đã lục tìm thứ gì đó trong đầu
để đổ lỗi cho tôi.
Tôi chỉ có thể giả định rằng
cậu đã không tìm thấy nó.
Tôi nhận ra là trong đó
chẳng có gì nhiều.
Dù cậu nhớ được điều gì,
... nếu cậu có nhớ,
cũng sẽ là một biến thể của sự thực,
... không phải bản chất của sự kiện.
Tôi đang nhận ra điều đó.
Beverly Katz đã đến gặp cậu.
Phải.
Tôi không muốn Alana Bloom phải lo lắng chuyện
việc cậu day dứt về bất kỳ thứ gì không lành mạnh...
... vào lúc là khoảng thời gian
bình phục của cậu.
Nó là thứ duy nhất tôi cảm thấy bình thường.
Sự bạo lực?
Công trình
của việc thấu hiểu sự bạo lực.
Cậu đang có những khoảng ý thức không hoàn thiện.
Hãy cẩn thận với những thứ cậu lắp vào đó.
Cậu đã nhìn thấy gì trong những bức ảnh?
Tên giết người này...
Hắn không treo những nạn nhân
của mình lên;
Hắn khâu họ lại với nhau.
Mỗi thi thể là một nét cọ.
Hắn đang làm một
bức tranh con người.
Vì sao hắn làm vậy?
Hắn cũng đang cảm thấy không hoàn thiện.
Tiến sĩ Lecter đã khuyên tôi không nên
day dứt về bất kỳ thứ gì không lành mạnh.
Tôi biết anh muốn ngăn những
vụ giết người này nhiều như tôi.
Lý do ngăn chặn nhiều vụ giết người
luôn sẵn lòng nảy ra trong đầu tôi, nhưng...
... tôi sẽ cần vài thứ đền đáp.
Là những thứ anh không có?
Tôi có thể nói chuyện với trưởng quản lý.
Chilton?
Anh ta đang rất hợp tác.
Đương nhiên là vậy rồi.
Anh ta rất thích tôi có khách đến thăm.
Anh ta ghi âm lại từng từ một.
Anh ta... ngồi lê đôi mách kiểu đó.
Anh muốn gì, Will?
Tôi phân vân không biết liệu
cô có thể cho tôi thứ tôi thực sự muốn.
Thử đi.
Tôi muốn cô bỏ qua tất cả những
bằng chứng chống lại tôi.
Anh nói đúng.
Tôi không thể cho anh thứ đó.
Có bao nhiêu màu tên giết người này sẽ
thêm vào hộp bút chì màu của mình?
Cứ cho là tôi bỏ qua những bằng chứng
chống lại anh. Rồi sao nữa?
Xóa bỏ hết chúng khỏi hồ sơ
tâm lý của cô.
Bắt đầu lại.
Nếu tôi có tội, cô sẽ tìm thấy
thêm bằng chứng.
Nếu tôi không có tội,
có thể cô cũng sẽ thấy thêm bằng chứng.
Được rồi.
Tôi sẽ tiếp tục tìm.
Tốt.
Đưa tôi bộ hồ sơ.
Tôi sẽ nói cô nghe tôi nghĩ gì.
Cô không phiền nếu tôi
làm việc này một cách riêng tư chứ?
Có.
Da không biến sắc như những
nạn nhân khác.
Trông như được bảo quản khá tốt,
nếu xem xét kỹ.
Sao tôi lại vứt cậu đi?
Có phải Roland Umber đã có tiền án
lạm dụng chất gây nghiện?
Cậu ấy tham gia một chương trình điều trị
cai nghiện thuốc ngoại trú.
***?
Và nhiều loại khác.
Cậu ta có khả năng chịu
thuốc phiện liều cao.
Mũi quá liều không giết được cậu ấy.
Nạn nhân đã sống sót sau
những gì hắn làm với cậu.
Cậu ấy đã giật toạc mình ra.
Cậu ấy chạy trốn.
- Sao nạn nhân lại chết dưới con sông?
- Tên sát nhân không để cậu ấy ở đó.
Hắn hẳn sẽ đặt cậu ấy lại lên
bức bích họa nếu bắt được cậu ấy.
Những cái xác khác bị vứt đi,
Roland Umber đã chạy thoát.
Thoát khỏi đâu?
Tên sát nhân này...
Hắn cần nơi nào đó riêng tư để
làm việc hắn làm.
Một cái nhà kho, trang trại,
nơi nào đó bị bỏ hoang...
... ngược dòng những nơi tìm thấy các thi thể.
Nó sẽ ở cạnh nguồn nước.
Cảm ơn anh.
Tôi tò mò.
Hannibal Lecter đã nói điều gì
về cậu Umber?
Ông ấy nghĩ tên giết người đã xé cậu ấy xuống
và vứt thi thể như những người kia.
Đó có thể là điều ông ấy nói.
Nhưng không hẳn là những gì ông ấy nghĩ.
Xin chào.
Tôi thích tác phẩm của anh.
Làm sao mà cô tìm được nơi này?
Ông và Will Graham là một
đội ăn ý.
Ông cho chúng tôi "cái gì" mà chúng tôi tìm kiếm.
Cậu ấy cho chúng tôi cái "ở đâu".
Bụi ngô có trong lớp craquelure.
Phải, Will và tôi là một đội ăn ý.
Will không nghĩ Roland Umber đã bị vứt bỏ.
Cậu ta đã chạy trốn.
Chúng tôi chỉ đi ngược dòng từ nơi thi thể
được tìm thấy đến khi nhìn thấy ngô.
Chào, Beverly.
Tiến sĩ. Lecter.
Xin hãy theo tôi.
Có thể ngài muốn chuẩn bị tinh thần đấy.
Ngài chưa từng thấy thứ gì như vậy đâu.
Tôi chắc là mình chưa từng rồi.
Sao một con người có thể
trở nên tệ hại đến thế này?
Khi phải quyết định là do tự nhiên
hay do nuôi nắng, tôi sẽ không chọn cả hai.
Chúng ta được tạo dựng từ một bản thiết kế DNA...
... và sinh ra trong một thời đại
và hoàn cảnh mà ta không kiểm soát.
Lời khen ngợi cho thế giới
bị cắt xẻ hả?
Từ trên nhìn xuống trông như thế nào?
Thật mê hoặc.
Nghi lễ hiến dâng con người.
Tôi không chắc nếu nó là một
lời thỉnh cầu,
... nhưng nó chắc chắn là một sự ám chỉ.
Đến ai?
Con mắt nhìn qua khỏi thế giới này
nhìn vào thế giới tiếp theo...
... và thấy hình bóng phản chiều
của chính mình.
Tên sát nhân đang nhìn vào Chúa?
Có lẽ chỉ là sự khủng hoảng hiện sinh
bệnh hoạn nào đó.
Nếu nó là khủng hoảng hiện sinh, tôi sẽ phản đối
rằng sẽ không có bất kỳ sự phản chiếu nào trong mắt.
Một người có thể làm kiểu việc này,
có khả năng hắn sẽ tiếp tục làm nó không.
Đây có thể là khởi đầu.
Và hay hoặc là là kết thúc.
Có thể hắn sẽ không bao giờ giết người nữa.
Ngài nói hắn không nhìn thấy con người,
... rằng hắn nhìn thấy chất liệu.
Những thứ này trong thế giới bao quanh hắn
là một cách để kết thúc.
Hắn dùng họ để làm những gì
hắn bị thôi thúc phải làm.
Will Graham là một cách để kết thúc.
Tôi dùng cậu ấy...
... để làm những gì tôi cảm thấy bị
thôi thúc phải làm để cứu những mạng sống...
... mà không có lợi cho cậu ấy.
Tôi đã nghĩ dù cho tôi bắt cậu ấy phải
chịu đựng những gì...
... cậu ấy cũng đủ mạnh mẽ để đấu tranh
trở lại là mình. Và tôi đã lầm.
Có thể cậu ấy vẫn đang chiến đấu.
Có thể cậu ấy không.
Vấn đề là,
ông không biết.
Việc không biết là không sao.
Ông không thể biết mọi thứ.
Ông không thể hoàn toàn chắc chắn một thứ gì.
Việc nhận thấy Will sa ngã
trở nên tàn bạo...
... đã thay đổi cách
tôi nhìn cậu ấy,
... cái cách tôi nhìn những người khác.
Thế giới như đen tối hơn.
Không phải chỉ là sự tội lỗi
vì những gì tôi đã làm với Will Graham.
Nó là sự tội lỗi khi nhìn thấy mạng sống của
tất cả những người này tan nát vì những gì tôi đã làm.
- Ông đã làm gì?
- Tôi đã thúc ép cậu ấy.
Khi tôi được cảnh báo hay lùi lại,
tôi vẫn tiếp tục ép cậu ấy.
- Ông đã tính toán lầm.
- Tôi đã thất bại.
Tôi thất bại.
Chúng ta đều thất bại, Jack.
Tôi nhìn vào một người bạn,
và tôi thấy một tên sát nhân.
Tôi thất bại trong việc
đồng thuận cả hai thứ đó.
47 cái xác.
Ta đã xác định danh tính của 19 người
trong số họ, nhưng người này thì không.
Không có dấu vân tay trong
hồ sơ sữ liệu.
Ông ta chưa bao giờ bị bắt hay làm bất cứ công việc
nào yêu cầu thông tin cá nhân hay kiểm tra lý lịch.
Mong là ông ta đã từng tiết lộ cho nha sĩ.
Sao tôi lại nhìn người đàn ông này?
Kiểu khâu trên người ngài John Doe 21
bí ẩn khớp với Roland Umber.
John Doe 21 thay thế cho Roland Umber
trên bức bích họa.
Chân ông ta làm sao vậy?
Có thể tên giết người phải cắt chân
ông ta đi để có thể vừa.
Hắn thay đổi màu sắc
ngay giữa chừng.
Tiến sĩ Lecter đã nói gì?
Con mắt nhìn qua khỏi thế giới này
nhìn vào thế giới tiếp theo...
... và thấy hình bóng phản chiếu
của chính mình.
Đáng ra chưa từng có
một hình bóng phản chiếu.
Sau cùng thì kẻ giết người cũng
đang bị khủng hoảng hiện sinh.
Câu hỏi là...
... làm cách nào hắn
đã tìm thấy niềm tin?
Bê Osso Bucco.
Xin chào Tiến sĩ.
Tôi có thể giúp gì cho bà?
Một sự kết thúc.
Tôi nghĩ có lẽ đây nên hoặc có thể phải là
cuộc trò chuyện cuối cùng của chúng ta,
... ít nhất là về
chủ đề Hannibal Lecter.
Bà đang từ chối tiết lộ thông tin?
Không.
Tôi chỉ đơn giản không thể đưa ra thêm bất cứ
đánh giá chi tiết nào hơn những gì tôi đã nói cả.
Không kể cả những
đánh giá trong tương lai?
Tôi thấy sẽ thật vô trách nhiệm nếu
mình tiếp tục gặp Tiến sĩ Lecter.
Vô trách nhiệm?
Với ai?
Với tôi.
Tôi chỉ có thể giúp Hannibal
nếu tôi cảm thấy an toàn.
... về mặt cảm xúc.
Tôi không cảm thấy an toàn
ngay lúc này.
Vậy nên tôi giải thoát bản thân
khỏi tình cảnh này.
Tôi hy vọng là ông hiểu.
Tôi không chắc là mình hiểu.
Hannibal và tôi đều bị tổn thương
bởi những bệnh nhân nguy hiểm.
Hannibal có Will Graham.
Và tôi có quá khứ của mình.
Đó là một lời nhắc nhở cần thiết nhưng
không mấy thú vị...
... rằng tôi có những vấn đề
chưa được giải quyết.
Có lẽ Hannibal có thể giúp bà
giải quyết những vấn đề này.
Ông ấy rất giỏi.
Tôi đang làm hết sức mình để tránh phải
giải quyết vấn đề của mình với Hannibal Lecter.
- Chào Đặc vụ Crawford.
- Chào Tiến sĩ.
Rõ ràng tôi không thể kiểm soát
việc FBI liên lạc với tôi hay không.
Tôi chỉ có thể nói với ông những gì
tôi đã nói với Hannibal.
Hy vọng ông không đến.
Ồ giờ thì các người đang tranh thủ.
Các người sẽ hun khói tôi trước khi tôi ra tòa.
Rồi sau đó tôi sẽ ở đâu?
Jack sẽ nói gì?
Bản năng điều hành xuất sắc của Jack
không thường hay bị lòng thương hại kìm nén.
Rõ ràng.
Tôi đã dành ra rất nhiều
thời gian cho bức bích họa này, Will.
Rất khó để tôi có thể tập trung vào bất kỳ
thứ gì khác ngoài nhiệm vụ được giao.
Tôi cần sự giúp đỡ của anh.
Ở thế kỷ XIX, con người đã tin tưởng
một cách sai lầm rằng...
... hình ảnh cuối cùng con mắt của một người
đang hấp hối nhìn thấy có thể được ghi vào võng mạc.
Đâu là hình ảnh cuối cùng được
ghi lại trong con mắt đang chết dần này?
Tôi khiến các người mềm dẻo.
Uốn nặn các người.
Xếp, và giữ chặt các người
vào nơi tôi đặt.
Đây là ý đồ của tôi.
Con mắt chết của...
... viễn cảnh,
... và ý thức.
Tôi được ghi nhớ,
và tôi đang quên đi.
Trừ khi, có ai đó nhìn thấy tôi.
Một trong số những thứ này...
... không giống với số còn lại.
Một trong số những thứ này
hoàn toàn không thuộc về.
Ngươi là ai?
Sao ngươi lại quá khác biệt
với tất cả những kẻ khác.
Ta không đặt ngươi ở đây.
Ngươi...
... không phải là ý đồ của ta.
Giết chóc hẳn cũng thật tuyệt với Chúa.
Ông ta lúc nào cũng làm vậy.
Và chẳng phải ta được tạo nên
từ hình ảnh của Người hay sao?
Kẻ giết người nằm ở trong
bức họa này.
Ý anh là sao? Theo nghĩa đen?
Ý tôi, người đàn ông cô đang tìm kiếm
bị khâu vào trong chính bức họa của mình - người này.
Chuyện gì đã xảy ra với chân hắn?
Bất kỳ kẻ nào khâu hắn vào cũng đã
lấy đi một phần của hắn.
Như một chiến lợi phẩm.
Chắc hẳn hắn có một
người bạn.
Anh không đơn độc, anh biết chứ?
Trong bức Phục sinh,
... Piero della Francesca đã đặt chính mình
vào trong bức bích họa.
Chẳng gì nịnh bợ.
Ông ta miêu tả mình như một người lính đơn thuần
ngủ gục ở nơi mình đứng gác.
Sự thay thế của anh nên
ý nghĩa nhiều hơn.
Nó chưa hoàn thiện.
Tôi đang hoàn thiện nó cho anh.
Chúng ta sẽ hoàn thiện nó cùng nhau.
Khi con mắt vĩ đại của anh nhìn
tới thiên đường,
... anh đã thấy gì?
Không gì cả.
Không còn vậy nữa rồi.
Không hề có Chúa.
Với thái độ đó
chắc chắn là không rồi.
Chúa cho anh mục đích.
Không chỉ để tạo nên nghệ thuật
mà còn để trở thành nó.
Sao ông lại giúp tôi?
Con mắt anh giờ đây sẽ nhìn thấy
hình ảnh con mắt Chúa phản chiếu lại.
Nó sẽ nhìn thấy anh.
Nếu Chúa đang nhìn xuống anh,
... anh không muốn nhìn đáp lại
Người hay sao?
Will Graham.
Kade Purnell.
Văn phòng Tổng Thanh tra,
Giám sát của FBI.
Tôi vẫn là nhân viên của FBI?
Hay việc đó còn phụ thuộc vào
kết quả của phiên tòa?
Mục đích của phiên tòa không quan tâm
nhiều đến việc anh đã làm nó hay không,
... mà là liệu cậu có biết anh
đang làm gì khi cậu làm việc đó.
Có vẻ như tôi thất nghiệp rồi.
Tiến sĩ Bloom đang làm việc chăm chỉ
cho việc bào chữa do sự vô thức của cậu.
Ồ, phải, phải...
FBI đã khiến tôi làm thế.
FBI khiến cậu trở thành một kẻ sát nhân.
Vâng. Đó là quan điểm của
Tiến sĩ Bloom.
Như cậu có thể hình dung,
Tiến sĩ Bloom không được yêu thích cho lắm.
Quan điểm của bà là gì?
Quan điểm của chúng tôi đó là
cậu đã là một tên sát nhân.
Vụ khởi tố sẽ vẽ nên bức tranh về cậu
như một kẻ thái nhân cách thông minh.
Cậu âm mưu với bác sĩ thần kinh của mình
nhằm nuôi dưỡng một căn bệnh...
... mà kết cục sẽ là chứng cứ
ngoại phạm cho mình.
Và sau đó tôi giết bác sĩ thần kinh học
của mình để quét sạch dấu chân phía sau?
Đó là những gì mọi người trong phòng xử án
sẽ nghe thấy khi cậu đứng ra trước tòa,
... dù cho cậu có nói gì đi nữa.
Ồ, phải giải quyết chuyện đó
thế nào đây?
Hãy thảo luận chuyện đó.
Nếu cậu nhận mình có tội, cậu sẽ tha cho
tất cả chúng tôi không phải chịu một phiên tòa.
Và cá nhân tôi sẽ thấy là
cậu thấy thoải mái ở đây.
Tôi tuyên bố vô tội.
Cậu đã mất trí một rất cách công khai.
Vài người sẽ phản đối là
một cách đầy kịch nghệ.
Bên công tố chắc chắn thấy vậy.
Tất cả những màn trình diễn...
Cái bà đang xem hoàn toàn
chẳng phải màn trính diễn của tôi.
Cậu sẽ bị xử có tội và
là tử tù của liên ***.
Tôi đang cố cứu mạng cậu đây.
Tôi đoán chắc phải tự
cứu mạng mình rồi.
Tôi không biết bà.
Tên tôi...
... là Bedelia Du Maurier.
Bà là bác sĩ tâm lý của Hannibal Lecter.
Cảm giác việc đó thế nào?
Tôi đã nghe rất nhiều về cậu,
tôi cảm giác gần như mình biết cậu vậy.
Bà không biết.
Không, tôi không biết.
Nhưng tôi hiểu cậu nhiều hơn là tôi nghĩ.
Tôi...
... muốn gặp cậu trước khi
mình rút lui.
Bà rút lui khỏi việc gì?
Những ràng buộc xã hội.
Ồ bà là một bác sỹ tâm lý.
Chẳng phải sự tự nhận thức của chúng ta
dựa trên kết quả của những ràng buộc xã hội sao?
Trong trường hợp của cậu
hẳn là vậy rồi.
Đây có thể là một sự an ủi nho nhỏ,
... nhưng tôi bị thuyết phục rằng
Hannibal đã làm những gì...
... ông ấy thực sự tin là
tốt nhất cho cậu.
Không. Nó chẳng phải một sự an ủi nho nhỏ.
Nó chẳng an ủi lấy một chút nào.
Những tổn thương là không thể đoán được,
... bởi ta biết rằng mình có thể vượt qua.
Cậu có thể sống sót khi chuyện này
đang xảy ra với cậu.
Đang xảy ra với tôi.
Đứng ra sau vạch trắng, thưa bà!
Thưa bà!
Tránh xa song sắt ra!
Thưa bà!
Tôi tin cậu.
Đi nào, thưa bà.
Ta đi thôi.
Tránh ra đi.
Và kết luận mà tôi đã đưa ra...
Đó là anh...
... rất nguy hiểm.