Tip:
Highlight text to annotate it
X
(378 ngày từ khi kiếm việc làm)
Xin phép giới thiệu bản thân.
Tôi thích ngủ nướng.
Tôi ghét chuông báo thức.
Ưu điểm của tôi là có thể sửa soạn trong năm phút.
Tôi chỉ mắc duy nhất chứng bệnh uể oải vào mỗi thứ Hai.
Nhược điểm là tôi hiếm khi đi làm đúng giờ được.
Tất nhiên là tôi chẳng dại gì mà ghi như vậy vào đơn xin việc.
Mỗi ngày, tôi sống sót bằng cách lôi thẻ nhân viên ra giữa đường.
Tôi chỉ mới vào làm có một năm.
À, còn một việc nữa.
Tôi đủ gan dạ để một mình xem phim kinh dị,
nhưng có một thứ làm tôi phát sợ kể từ khi đi làm.
Chị ấy đến chưa?
Chưa đến.
Tốt quá.
Đó là...
(9:00 sáng)
Chào buổi sáng.
Xin chào.
Sếp của tôi.
(Not All Right But It's Alright)
Chị ấy làm gì mà lâu quá vậy?
Ít ra làm xong chúng ta cũng được nghỉ giải lao.
Xin lỗi chị tới trễ.
Trưởng phòng bỗng dưng lại muốn gặp chị.
Không sao đâu ạ.
- Ta bắt đầu cuộc họp nhé? - Vâng.
Tốt đó,
nhưng em khiến nó lộng lẫy và gọn gàng hơn chút được không?
- Lộng lẫy nhưng gọn gàng sao? - Đúng.
Nó tẻ nhạt quá.
Em thiết kế nó hệt như tính cách của em vậy.
Em thêm thắt chút nữa đi.
Em biết đấy...
Như là...
Em biết chị đang nói gì chứ?
Không ạ.
À...vâng.
- Hiểu chứ? - Vâng.
Không hiểu chút nào.
- Cứ như vậy đi. - Vâng.
Em sẽ cố phụ chị ấy sửa lại.
Tới đó cũng chưa quá trễ để xác nhận đâu.
Được thôi.
À, ta cần phải sửa nút hủy bỏ trên trang đăng nhập.
Nên để ai làm đây?
Em thì sao, Min Seo?
Vâng ạ?
Nhưng chẳng phải Ji An từng thiết kế nút tương tự rồi sao?
Cũng chẳng tốn nhiều thời gian nếu có bản nháp.
Chị Ji An.
Chị có đủ thời gian làm không?
Chị sao?
Chị có nhiều việc lắm.
Đúng rồi. Vậy em thiết kế cái nút nháp nhé, Ji An.
Không mất nhiều thời gian đâu. Làm cái đó trước nhé.
Khi nào phải xong ạ?
Làm xong vài bản nháp cho chị trước 5:00 đi.
Chị muốn ăn trưa món gì?
Em ăn gì cũng được trừ món Hoa. Em ngán lắm rồi.
Mì Ý nha?
Được.
Các em muốn ăn trưa món gì?
Mì tương đen được không?
Được thôi ạ.
Mình bị lừa rồi.
Thiết kế nút xong chưa, Ji An?
Vẫn chưa ạ.
- Là bản nháp thôi. Đừng lo. - Vâng.
Lộng lẫy nhưng gọn gàng.
- Thế nào rồi? - Em sẽ xong trong 30 phút nữa.
Lộng lẫy nhưng gọn gàng.
Xong chưa nào?
Lộng lẫy nhưng gọn gàng.
Lộng lẫy nhưng gọn gàng.
Ji An. Chị sắp có cuộc họp. Chị cần nó ngay.
Em làm xong chưa?
Vâng, đây ạ.
Em phải làm gấp quá...
Đừng lo. Chị sẽ giải thích với trưởng phòng.
Làm tốt lắm.
Trưởng phòng.
Đây là cái tôi đã nói.
Ừ.
Cái gì vậy?
Cái ta đang có bây giờ được mà. Sao cô lại muốn đổi nó?
Ai bảo cô đổi nó sao?
Sao ạ?
Ồ.
Tôi hiểu rồi ạ.
Tôi thấy dùng thiết kế cũ vẫn tiện hơn,
nhưng Ji An nghĩ ra thiết kế mới vì thấy cái này cũ rồi.
Chị ta đang nói gì vậy?
(Se Mi: Khi nào nghỉ, Ji An?)
(Ji An: Sẽ về đúng giờ thôi. Sẽ tới đó sớm mà!)
(Ji An: Cứ đợi đi.)
Tối nay đi ăn gà và uống bia nhé?
Thấy thế nào, Min Seo?
Tuyệt lắm ạ.
- Còn Seung Hee thì sao? - Nghe được lắm.
- Chị muốn đi đâu? - Quán Dooldool ở phía trước.
Em có hẹn tối nay rồi ạ.
- Có hẹn rồi sao? - Vâng.
Quan trọng không?
Em vừa làm mất hứng quá, Ji An.
Chẳng có lý do gì để ghét một ai cả.
(Với Jung A! Lâu rồi không gặp. Vui, tan sở, tối thứ Sáu)
(Từ Da Hee)
Chị thấy em bỏ về sớm để gặp bạn.
Nhưng tôi có quá nhiều lý do chính đáng để ghét chị ta.
(“Điều Cuối Cùng Bạn Cũng Thấy Được Khi Dừng Lại”)
(Đây là bản cuối cùng thật sự)
Ji An. Chị không về nhà sao?
Chị bảo phải đi mà.
Chị biết. Chị ta có định xác nhận hay gì không đây?
Chị ta chắc sẽ mua sắm trên mạng cả đêm thì có.
Em sợ là rồi em sẽ giống chị ta.
Em về trước đi. Chị sẽ về ngay thôi.
Vâng ạ. Mai gặp chị nhé.
Tiền bối. Em xin phép về ạ.
Em làm xong thiết kế logo chưa?
Hạn nộp là thứ Tư mà. Ngày mai em sẽ xong thôi ạ.
Được thôi.
Được rồi. Em về đi.
Nhân tiện, em gửi chị cái này ạ.
Chắc chị mệt lắm, ngày nào cũng làm tới tối muộn.
Cảm ơn. Chị sẽ uống.
- Chào chị. - Tạm biệt.
Tiền bối.
Nếu em không phải sửa cái nút...
Cái nút?
Đúng rồi...
Em không cần phải làm cái đó.
- Sao ạ? - Chị chưa nói với em sao?
Xin lỗi nha.
Em đã chỉnh sửa bản nháp chưa?
Em chưa xong ạ,
nhưng giờ em phải về. Em có việc quan trọng phải làm.
Chào chị.
Đây là lần đầu tôi nổi loạn.
Một cuộc nổi loạn nhỏ mà chẳng kéo dài nổi mười phút.
Làm việc được một năm.
Tôi tưởng mình chưa học được gì,
nhưng có một điều mà tôi học được.
Em nói có việc quan trọng mà.
Việc đó để sau cũng được ạ.
Em sẽ làm cho xong.
Đúng là lý do.
Đi làm đi.
Vâng.
(Kim chi Yeosu)
Đi làm là...
làm việc bạn không muốn làm...
(Thật sự là bản cuối cùng)
(Chuyển vào thùng rác)
...và nói "có" với những điều bạn không muốn nghe.
Và lặng lẽ vứt hết
những cảm xúc chồng chất vào thùng rác.
Nhưng có...
duy nhất một điều...
giúp tôi chịu đựng được.
(Mẹ: Con chưa về nữa. Đã hứa về sớm mà.)
(Mẹ chừa đồ ăn kèm. Vui lên!)
Vì tôi đã chịu đựng được một ngày vụn vặt như hôm nay,
ngày mai sẽ lại ổn thôi.
Cậu ngồi đây một mình sao?
Sao lâu vậy?
Này, biết sao không?
Gì?
Cậu thật là xấu gái.
Cậu bị sao vậy?
Cậu có nhìn vào gương chưa vậy?
Này, ổn thôi mà.
- Seung Ho à. - Sao?
Tôi tưởng mọi việc sẽ ổn một khi tôi có việc làm.
Đó là điều mà tôi vẫn luôn theo đuổi.
Nhưng tôi chẳng thấy vui tí nào.
Tôi có nên từ bỏ không?
Hay là cứ chịu đựng vậy?
(Xe Thức Ăn của Lusso)