Tip:
Highlight text to annotate it
X
- Tôi không nghĩ chúng tôi từng có thể hình dung nhiều thế nào
đến việc thực hiện một show diễn trên sân khấu.
- Chúng tôi có thể làm gì
để bỏ lại phía sau cảm giác
"Phải, đó chính là Dan và Phil?"
- Chúng tôi có giỏi tạo hứng thú cho mọi người trên sân khấu không?
- Kính thưa quý vị của Công ty Lưu diễn Tuyệt vời
đây là cuộc gọi của người đầu tiên.
- Chúng tôi muốn làm gì đó lớn lao
và có thể thành công hơn những gì đã làm trước đây
- Có thể xảy ra sai sót bất kỳ lúc nào.
Được rồi, chúng tôi sắp lên sân khấu. Mọi thứ đang vào guồng.
- Năm năm trước tôi bảo Phil
rằng nếu được đứng trên sân khấu của Nhà hát Dolby
trước mặt hàng nghìn người
thì tôi sẽ bỏ chạy ra khỏi cửa nhưng giờ chúng tôi đã ở đây.
Ta bắt đầu thế nào Phil?
- Ta toàn bắt đầu với Sharpie.
- Đến giờ vẽ râu. Cũng không tệ lắm.
- Vẽ râu ngon rồi.
Chúng tôi cũng bắt đầu làm video Hỏi đáp
có tên "Phil Is Not On Fire."
Câu hỏi đầu tiên chúng tôi nhận được là
"Sao lúc nào cũng vẽ râu mèo lên mặt thế?"
- Lúc nào anh cũng đeo râu mèo trên mặt à?
- Không. Đó là lý do tại sao nó luôn là câu hỏi kỳ quặc
nhưng khiến tôi rất vui. Vậy nên tôi sẽ nói...
- Tôi chỉ làm thôi. Tại sao không chứ? - Tại sao không làm nhỉ?
- Giờ thì đã có trên sân khấu sau lưng chúng tôi rồi. Cái quái gì thế?
- Phải - Chào anh bạn.
- Chào ngài.
- Tình bạn
- Nếu Dan và Phil trên sân khấu đó
bạn nghĩ họ sẽ làm gì?
- Lò vi sóng.
- Phải, chính nó.
Anh đã làm điều này lâu rồi, Phil Khủng long.
- Tôi là khủng long trên YouTube. Là thằn lằn ngón cánh YouTube, chắc thế.
- Caw. - Caw.
- Anh đã đóng vai này 10 năm rồi.
- Xin chào, tôi là Phil. Chào mừng đến với video blog của tôi
và hy vọng bạn sẽ thích tham gia.
Tôi bắt đầu làm video vì
tôi có chiếc webcam trong chương trình quảng cáo ngũ cốc
- Chuyện khởi nghiệp của anh hay thật đấy.
- Webcam đen trắng thôi.
- Nổi tiếng như Người dơi nhờ.
- Tôi thực sự... Nó thực sự nổi tiếng như Người dơi.
Thật ra tôi có gốc miền bắc tôi hay nói như này
"Xin chào, chào mừng đến với blog video của tôi".
Tôi tặng thứ này cho mẹ mình vào dịp Ngày của Mẹ.
Đó là một con khỉ nhốt trong lồng.
Không chỉnh sửa gì cả. Tôi còn chẳng có phần mềm chỉnh sửa.
Là chính tôi mà thôi.
- Anh đã tải video quay một lần lên YouTube.
- Video quay một lần. Chính nó.
- Video đó còn đỡ chuối hơn
video đầu tiên của tôi.
- Ừ.
Xin chào. Tên tôi là Dan.
Tên tôi là - Dan
- Và chắc đây là video đầu tiên đúng nghĩa của tôi.
Woo!
- Khi chúng tôi xuất hiện lần đầu trên YouTube
không có nhiều người xem video YouTube.
- Chính xác. - So với bây giờ.
- Thậm chí còn không có nhiều người xài Internet nữa.
- Tôi chỉ có 100 người đăng ký một năm
- Một năm.
- Và tôi cứ làm thôi vì đó là sở thích.
Chúng tôi chưa từng mong
nhiều người đến thế sẽ xem video
trong những ngày đầu sáng tạo.
- Đúng vậy. - Phải.
- Nên chúng tôi đã thay đổi mọi thứ.
Chúng tôi bắt đầu ít nhí nhố hơn
thời gian càng dần trôi thì... - Chỉnh sửa càng tốt hơn.
- Nhưng quả bóng tuyết đã lăn.
- Làm mặt đáng sợ đi. Wow.
- Sau đó, chúng tôi bỗng nhận ra
"Này, ta có lượng khán giả cực lớn.
Chuyện này là thật.
Nếu tự nhiên nổi như cồn thì sao nhỉ?
Ta phải làm gì đó trước khi quá muộn".
- Di sản là gì nào? Vậy nên chúng tôi đã bàn bạc
"Ta có thể làm gì để thu hút khán giả
mới tinh và làm gì đó
mà trước đây chưa từng làm
và bỏ lại phía sau cảm giác
"Phải, đó chính là Dan và Phil."
- Và tôi nói "Ta hãy viết sách và làm một show trên sân khấu
để mọi người có thứ lưu giữ
và mọi người có thể đến gặp ta trong thời thực.
- Đúng rồi. - Cơ bản là thế.
- Chúng tôi ở đây.
- Chúng tôi muốn làm gì đó lớn lao
và có thể thành công hơn những gì trước đây
Hẳn phải có nhiều thứ
...bởi mọi người trên Internet.
- Rõ ràng là tôi và Phil phải lên sân khấu.
Phải có tương tác trực tiếp với khán giả
bởi đó là thứ mọi người muốn đến xem và trải nghiệm.
Phải có các yếu tố trong video YouTube
nhưng cũng phải là một show sân khấu hoành tráng
đầy thử thách sáng tạo và kích thích chúng tôi.
- Chúng tôi trong nhà hát, trên sân khấu. Chúng tôi có khán giả.
Chúng tôi có thể làm những điều luôn mơ ước.
Chúng tôi muốn đưa nhiều thứ
từ kênh YouTube của mình
vào show sân khấu nhưng thử thách chính là
làm sao để đưa "Thử thách 7 giây"
lên sân khấu ngon lành đây?
"Đứa trẻ kỳ quặc" hay "Nhóm hỗ trợ Internet" cũng vậy?
- Hơn nữa, chúng tôi có làm được không? - Phải, có thể không?
- Chúng tôi có giỏi mang đến tiếng cười cho mọi người trên sân khấu không?
Khán giả nào xung phong tham gia ạ?
- Phần lớn chương trình là một chuyện đùa cá biệt
dành cho những người xem video của chúng tôi
- Toàn bộ show là một chuyện đùa mang phong cách riêng
Đối với bất kỳ ai đến đây tôi cũng thành thực rằng
"Nếu bạn không xem video của chúng tôi, thì chỉ..."
- Bạn không hiểu được gì đâu.
Xin chào. Tên tôi là Dan.
- Thật sao? Thật sao?
Nhưng chúng tôi không muốn làm một show coi được đơn thuần.
Chúng tôi muốn làm một show cho khán giả
đã đồng hành cùng chúng tôi trong hơn một nửa thập kỷ.
- Chúng tôi biết là nên đưa Internet vào show
nhưng chúng tôi thực sự cần một đạo diễn sân khấu
- Khía cạnh kỹ thuật. ...để dạy chúng tôi cách diễn.
- Giữ lời thoại sắc bén.
Kiểu như "Chui vào hộp đi. Tôi không vào đâu".
- Vì thế, chúng tôi đã nhờ đến Ed. - Một ý chả hay ho gì.
- Ai tuyệt vời nào. - Da da da da.
- Đây là màn ảo thuật của Đạo diễn Ed. Ba, hai, một.
Ngon rồi. Được đấy chứ.
- Trước khi tôi bắt đầu dự án này
Tôi chẳng biết gì về Dan và Phil.
Tôi dành hẳn một vài tuần
xem hàng giờ video của họ
để cố gắng tìm hiểu xem họ là ai
người hâm hộ của họ như thế nào
và điều gì khiến họ dán mắt vào xem.
- Anh ấy dường như hiểu việc chúng tôi muốn làm.
- Phần đó chuyển sang
cuối show thì thế nào?
- Ừ, cũng được. - Được.
- Cũng ổn đấy. - Phải, cũng hợp.
Dan và Phil vốn quen với việc
tự tạo nội dung của họ.
Họ bố trí camera. Họ tự chiếu sáng.
Họ chỉnh sửa. Họ viết kịch bản.
Họ làm mọi thứ.
Vậy nên, tôi cho rằng họ sẽ gặp chút khó khăn lúc đầu nếu làm việc
với một người sáng tạo khác.
- Chúng tôi hoàn toàn lạ lẫm với khái niệm để người khác
có cơ hội bảo chúng tôi làm gì.
- Tôi thấy hơi ngại việc đó.
Tôi kiểm soát được tính bốc đồng. Ai đó sẽ cho bạn biết.
- Tôi thấy khi Dil bình tĩnh nói
"Phải" có khoảng lặng quá dài.
- Không, ổn mà. Tôi thích vậy.
Nhưng cần có ai đó không ngại cho bạn biết rằng
bạn thật củ chuối và
bạn phải cải thiện
- Cảm ơn Ed. - Không có chi. Tạm biệt.
- Chúc buổi tối tốt lành. - Cảm ơn. Hai cậu cũng thế.
Một trong những thử thách thú vị nhất của tôi về show diễn
thực sự là chúng tôi bắt đầu với hai bàn tay trắng
- Giờ chỉ muốn ngủ một tuần.
- Và chúng tôi phải chuẩn bị mọi thứ
trong vòng chưa đến hai tuần.
Thực sự rất hồi hộp.
- Khi chúng tôi nói không muốn
làm show đơn thuần mọi người vẫn mong, nghĩa là
chúng tôi sẽ làm khác thường tí chút, kiểu như
"Này, sao ta không làm gì đó điên rồ
mà một người bình thường làm trên sân khấu,
không ai nghĩ ta sẽ làm?
- Chúng tôi đã trao đổi về phần đầu tiên
là phần tôi làm một show ảo thuật.
- Whoah!
Tôi thấy mấy động tác ảo thuật thật khó nhằn, chẳng dễ chút nào.
- Cứ va đập nhau chan chát ấy.
Thực ra cũng đâu tệ.
- Có khá nhiều tiểu xảo mà bạn không biết.
- Có thể xảy ra sai sót bất cứ lúc nào.
- Xin chào. Tôi sắp tập show ảo thuật
thực hành với Chris *** tài ba.
- Xin chào. - Anh có dễ tính không đấy?
- Còn tùy người anh hỏi.
- Tôi sẽ thực hành chiêu này.
- Oa, ngay trước mắt tôi.
Lần đầu tiên Phil trình diễn động tác ảo thuật cho tôi xem
anh ấy rất hào hứng. Anh ấy cứ
"Dan. Dan, ngồi xuống đi. Để tôi trình diễn cho cậu xem này"
và anh ấy... - Tôi rất phấn khích.
- Anh ấy cuộn mọi thứ thành quả bóng. Đúng là thảm họa.
Oa. Cái gì thế?
Ta sẽ biểu diễn sau một tháng nữa. Thế mà giờ vẫn vậy.
- Phải, nhưng rồi tôi đã tiến bộ. Đúng không? Thật hoàn hảo.
- Phải.
- Tôi nghĩ giờ Phil đã là ảo thuật gia rất thuyết phục.
Tôi nghĩ Vegas đang vẫy gọi.
- Vấn đề của Phil là muốn làm ảo thuật
Còn vấn đề của tôi là
kết thúc show bằng những nốt nhạc.
Tốt rồi, sao cũng được. Tôi cũng sẽ tham gia.
Chúng tôi nhận được đề nghị trợ giúp từ
các nhạc sĩ ở Broadway.
Nhưng chúng tôi nói "Không, chúng tôi không cần giúp"
- Chúng tôi không muốn. Chúng tôi tự làm được.
Vậy nên, khi tôi đưa lời bản nhạc của mình ra và họ nói
"Chẳng có chút vần nào cả. Đây không phải là bài hát".
- Tôi nhớ lúc đó. Tôi ngồi trên ghế sofa và nói
"Chẳng có gì vần với Internet.
Splinter net à?"
- Nhưng đừng bỏ xem YouTube nếu không chúng tôi sẽ thất nghiệp đó.
- May mắn thay, chúng tôi được nói chuyện với Jimmy Jewel, một người...
- Một người tuyệt vời. - Thiên tài.
- Thiên tài âm nhạc.
- Anh là một thiên tài âm nhạc
và đã giúp chúng tôi soạn "Internet có mặt ở đây".
- Nhớ ta nói sao không, nếu cậu đẩy
bốn dòng đầu tiên lên nốt đó vào
từ "ngày" thì toàn bộ được đẩy lên hết.
Câu đầu ở tầm ngang, câu thứ hai thì đẩy lên...
Thắp sáng cả ngày u ám...
Như thế sẽ hay hơn...
- OK
- Cậu chỉ cần dừng ở chỗ đó.
- Một trong những thử thách
khi học hát chính là hát lướt
và lướt là khi bạn chuyển từ
nốt nọ sang nốt kia trong cùng một phần.
♪ Một nơi khiến tôi muốn hát ♪
Chữ "khiến" đừng kéo dài mà phải thật ngắn
vì đó là cách cậu thể hiện.
"Một nơi khiến tôi muốn hát".
Cậu không cần phải lướt.
- Nhưng tôi không biết làm thế nào.
♪ Một nơi khiến tôi muốn hát ♪
- Hay lắm.
- Bạn cứ hình dung một người say đang hát
họ hát lướt hết mọi nốt.
- Theo Jimmy thì chúng tôi đang hát kiểu như thế.
- Đừng lướt.
Chúng tôi học nhảy cũng lúng túng và thú vị không kém
hay chúng tôi học cách "quẩy".
Tôi không có nhịp. Mọi người đã xem tôi biểu diễn Just Dance rồi đấy.
Kém lắm. Không có tầm nhìn chuẩn.
- Ôi trời. Khi biên đạo múa của show
West End bước vào
và cố dạy chúng tôi một động tác nhảy
chúng tôi đã gắng hết sức. Hiểu ý tôi không?
Chúng tôi đã sợ đến nỗi
show này diễn ra và phải lao theo
chúng tôi nhảy loạn cả lên.
Sai rồi.
Có lúc Phil còn quên cách đi nữa.
Tôi sẽ đăng kiểu này.
Thật ngượng quá.
Có một động tác nhảy tên là "Chó đốm"
bạn phải làm điệu da, da, da như thế.
Cơ bản thì đó chỉ là kiểu đi bộ cách điệu.
Lạy Chúa. Anh đi sai rồi.
Sao mà đi bình thường cũng không đúng thế?
- Bạn biết đấy khi vỗ bụng và xoa...
Giờ tôi còn không làm được.
Kiểu đó. Đại loại thế, trừ nhảy ra.
- Phil!
Đây là phần mà nếu chúng tôi làm rối tung lên trong show
thì khán giả lại càng yêu thích vì đó chính là phong cách của Dan và Phil.
- Phải, tôi cứ nói nhiều về sự vụng về của mình
rồi chứng minh trong đời thực.
- Ngụy biện hay.
- Họ rất chăm chỉ và thực sự nỗ lực.
Dan và Phil không chịu thua trở ngại nào.
Họ cứ nỗ lực cho đến khi chinh phục được.
Một trong những điều quan trọng nhất
mà chúng tôi phải đưa vào show là Dil.
Dil, Dil, Dil, D-Dil, Dil, Dil. - Ồ, phải, Tất nhiên rồi.
- Đứa con/tác phẩm ảo của chúng tôi. - Trong "Gia đình Sims."
- Chúng tôi đã gọi đến EA để xin phép.
- Đúng vậy, tôi đã gửi email... - Để đưa Dil vào show.
- Tôi đã gửi cho họ tạo hình ngộ nghĩnh... kiểu như
"Chúng tôi có thể làm Sim phiên bản 3D
và đưa lên sân khấu để lưu diễn khắp nước Mỹ không?
- Bạn có tưởng tượng được người trả lời email đó và nói "Gì cơ" không?
- Họ nói "Gì cơ?" - Được rồi.
- Nhưng họ vui vì điều đó.
Họ nói "Chắc rồi, cứ làm thôi".
Làm việc với Dil là một thử thách. Tôi không nói dối đâu.
- Đúng thế. Thử thách đấy.
- Ý tôi là anh ấy mất quá nhiều thời gian khởi động.
- Anh ấy lấn phần sân khấu. Anh ấy chỉ ở đó hai phút thôi.
- Tôi biết ta cần chút thời gian cho Dil trên sân khấu. Thời của Dil
- Vậy nên ta cần lý do để Dil xuất hiện trong show
và kiểu như anh ấy là miếng ghép hình cuối cùng
gắn kết câu chuyện rất mơ hồ này với nhau.
- Phải.
- Đó là Dil!
- Đó là phần tôi thích.
- Không ai mong chờ Dil có mặt trong đời thực
và thấy mặt mọi người thộn ra.
- Lúc chúng tôi vừa nói "Đó là Dil, buh, buh, buh"
thì đó là điều kỳ cục nhất từng thấy trên thế giới.
Ngay lúc mọi người ngoảnh lại
và thốt ra "Gì thế"
thì có một thứ đứng sau lưng họ với cái đầu khổng lồ.
- Một số người tôn sùng anh ấy. Họ ồ lên "Dil!"
Tôi không nghĩ chúng tôi từng có thể hình dung nhiều thế nào
đến việc thực hiện một show diễn trên sân khấu.
Chúng tôi đã từng có những ý tưởng này
và nó khá đơn giản trong ngôi nhà của chúng tôi, nhưng rồi chúng tôi...
Đúng vậy. Chúng tôi muốn có đạo cụ
chúng tôi muốn có sân khấu lớn để làm 9 điều này
chúng tôi muốn thu thập nội dung tương tác
chúng tôi cần tất cả các trang phục, đạo cụ và mọi thứ.
- Chân lạc đà.
- Dan thòng vừa vào đôi chân lạc đà.
Coi nó ra sao nào.
Tuyệt vời. Cậu thấy thế nào?
- Ấm lắm nhưng rõ là hoang đường. Xem thứ này đi.
- Khó tin thật.
- Một chú lạc đà người. - Phải.
- Đó là chú lạc đà được chải chuốt nhất mà tôi từng thấy.
Trông cứ điên điên.
- Cậu đi thử vài bước xem nào?
- Bước chân lạc đà của tôi?
Lông bám đầy mọi nơi. - Mọi nơi.
- Nó như ánh sáng lấp lánh. Nó sẽ phá hủy nhà bạn, thật đấy.
- Người cậu vẫn còn ít lông lạc đà này.
- Tôi biết, mỗi khi chui ra khỏi đôi chân lạc đà
tôi phải dành hẳn 5 phút gột sạch xơ vải khỏi người.
- Đây là thứ mọi người chờ xem mà.
- Cậu thấy ổn khi thòng lại chân vào lạc đà không Dan?
- Cũng ổn. Không sao cả.
- Tôi gột xơ vải cho cậu cũng được đấy chứ?
- Đây là việc mơ ước của khối người đấy.
- Thôi đi, làm gì có con lăn gột xơ vải nào như tôi.
- Nhiều quá. - Nhiều xơ vải quá.
- Sao thế? Chào mừng đến phòng tủ đồ TATINOF.
- Đúng vậy.
- Phải. Tôi sẽ cho các bạn xem qua quần áo của chúng tôi.
- Phil, đừng bao giờ nói lại từ đó nữa.
- Tôi đang cố.
- Tôi chọn chiếc áo hình nhật thực
mà tôi đã mặc trong ảnh đại diện đáng ghét
khoảng ba năm đó. Bạn biết tôi đang nói ảnh nào mà.
- Tôi phải mất 17 năm mới chọn được một cái áo.
Tôi nghĩ mình sẽ chọn cái này. Shirty, cậu đã thắng X Factor.
- Anh gọi nó là "Shirty" à. - Phải.
- Tôi mang đôi giày kéo khóa mốt mới.
Ưu điểm là dễ tháo ra khi biến thành
lạc đà trong phần ảo thuật
nhưng nhược điểm là nó cứ tụt xuống
trong cả show khi đi lại.
Vậy nên khi tôi làm động tác đá
và nói "Internet" thì chiếc giày sẽ
văng ngay vào mặt ai đó dưới khán giả.
- Chắc họ sẽ vui đấy.
- Thật ra đó chỉ là lời bào chữa để có
nhiều quần áo yêu thích mà thôi.
Vậy nên, tôi thấy đôi này cũng tốt.
- Chắc chắn rồi. Đó là trang phục của chúng tôi.
- Sự thần kỳ của tủ đồ. - Ta-da.
- Người thiết kế cảnh dựng
là thiên tài James Turner.
- Anh ấy cho chúng tôi khá nhiều mẫu thiết kế khác nhau
- Thật tuyệt vời - Thật khó tin.
- Cả Dan và Phil đều có thẩm mỹ rất tốt
họ thật sự chú tâm.
Họ có phong cách rất riêng.
Thật tốt khi được nghe ý kiến của họ.
- Chúng tôi đã làm nhiều thứ. Một ngày, chúng tôi nảy ra ý tưởng
"Phil quay laptop bằng lò vi sóng. Đó là câu chuyện Internet.
Lò vi sóng vừa là cánh cửa vừa là màn hình
và nó giải thích câu chuyện" - Phải.
- Woo! Cảnh dựng là một chiếc lò vi sóng khổng lồ.
- Đôi khi, cũng hơi kỳ quặc khi chúng tôi ở trong
cảnh dựng đó và trình diễn.
- Điều hay nhất khi làm một việc
còn lớn hơn YouTube
chính là lần đầu tiên ý tưởng của chúng tôi
được các chuyên gia
có kinh nghiệm
những bậc thầy về đồ thủ công trong nhiều thập kỷ
thực hiện cho chúng tôi. Chúng tôi cực kỳ ưng ý luôn.
Ở Anh, cảnh được dựng rất nhanh.
Chúng tôi nghe nói là chỉ cần các bìa giấy và kẹo
cao su gắn lại với nhau trong 10 phút
nhưng trông cũng tuyệt.
Nhưng khi ở Mỹ, họ nói
"Chúng tôi cần 1 tháng để dựng cảnh.
Chúng tôi sẽ làm to hơn, đẹp hơn
vì các cậu sẽ biểu diễn trên sân khấu lớn hơn".
Chúng tôi hỏi "To hơn, đẹp hơn nghĩa là sao?"
Sau đó chúng tôi nhìn thấy và có cảm giác vỡ òa.
Tôi cảm thấy hơi ẩm ướt.
- Cậu thấy ẩm ướt sao? - VÌ không khí ở Florida.
- Độ ẩm hơi cao.
- Tôi thấy ẩm và dính. Anh hiểu ý tôi không?
Ở bên ngoài 2 giây là tôi như người ăn hang ở lỗ.
- Phải. - Anh sẵn sàng chưa?
- Tôi hơi sợ. - Không biết nó lớn thế nào nhỉ?
- Tôi nghe nói là sân khấu to hơn một cái nhà thật.
Nên tôi cũng sợ lắm.
- Phải không đấy?
- Kiểm tra một, hai. Kiểm tra một, hai. Này, một, hai.
- Ôi, lạy Chúa.
Xem kìa. Lên ngay nào.
- Ôi trời ơi.
Đây là vật thể lớn nhất tôi từng thấy...
- Hãy nhìn tay cầm lò vi sóng kìa. Màn hình thật khủng.
- Ôi Chúa ơi. Sân khấu này rộng khủng quá?
Chắc là phải băng qua sân khấu để nói chuyện được với anh.
Đó là phép ẩn dụ sâu sắc về trải nghiệm
của chúng ta ở Mỹ, Phil nhỉ. Ôi trời ơi.
- Lẽ ra tôi không nên làm thế.
- Chúng ta còn chưa nói lời chào với đoàn phim nữa.
Đừng làm vỡ thứ gì
sau khi họ vừa dựng xong.
- Cảnh dựng có nhiều thứ
mô phỏng kênh YouTube của chúng ta.
Sư tử và lạc đà là những biểu tượng
chúng tôi muốn đưa vào cảnh dựng theo cách nào đó.
- Larry đã làm chúng lớn hơn và có khuôn mặt tươi hơn.
- Phải. - Xem nhé. Nó to thế nào?
- Nguy hiểm. - Tuyệt.
Lúc đầu chúng được tạo hình
Đúng vậy.
- Nhưng sau thì bất tiện quá
nếu kéo cả hàng rào theo bạn đi khắp nơi.
- Các nút trên lò vi sóng thể hiện
các thứ chúng tôi thích, như bỏng ngô và pizza.
- Phil này, chúng chỉ là các nút bình thường trên lò vi sóng.
- À, tôi nghĩ là các nút dành riêng cho ta đấy.
- Không phải trò đùa đâu. Anh thực là...Ôi trời.
- Tôi nghĩ thế mà.
- Vậy tóm lại, anh thấy cảnh dựng
ở Mỹ thế nào Phil?
- Quá lớn - Lớn, lớn, lớn.
- Phải.
- Phil, nhà thơ nổi tiếng với vốn từ vựng phong phú.
- Nó còn lớn hơn cả Godzilla. Lớn hơn cả Kaiju.
Đây là TATINOF USA.
- Chúng tôi có nhiều mẫu đạo cụ ngẫu nhiên nhất
mà tôi từng thấy.
Ôi trời. Kia có phải là đầu của Dil không? - Ồ phải, đội vào coi.
- Tuyệt. - Cậu thấy được không?
- Khó nhìn hơn tôi nghĩ.
Anh thế nào, Phil? - Đừng để bị đổ nhé.
Ôi trời, sợ quá. Không!
Không, không, không, không, không.
- Ô, xe đẩy à Tôi ổn.
Tôi ổn. Mọi thứ đều ổn.
- Cẩn thận. Cậu có thể làm vỡ mọi thứ
trước khi show diễn bắt đầu.
- Phải đi nhẹ nhàng vào phòng thay đồ thôi
Chúng tôi có một chiếc ô tô điều khiển từ xa, một cây xương rồng
một nút đỏ bí ẩn một bó gậy có nút bật.
- Phải.
- Ôi trời. - Ôi Chúa ơi.
- Nếu tính cách của tôi chuyển thành một cái xe đẩy.
- Ý tôi, đó là ý tưởng.
Phil, cái này còn đẹp hơn thứ tôi mơ ấy.
- Phải.
- Anh có nhớ lúc chúng ta
tập xong và nói
"Ta đã tập show. Ta đã sẵn sàng rồi".
- Phải. Đúng vậy. Chúng tôi biết điều đó.
- Sau đó, chúng tôi bỗng nhận ra "Ồ, chờ đã.
Chúng ta thực sự phải lên đường ngay". - Phải.
- Di chuyển trong nhiều tháng và biểu diễn show mỗi đêm.
Thật đáng sợ. - Đúng vậy.
- Lưu diễn ở Anh thật buồn cười
vì đó là lần đầu tiên
chúng tôi diễn show
nhưng cuộc sống thực tế trên đường khá kỳ quặc
vì chúng tôi phải di chuyển cả ngày
trong một chiếc xe nhỏ màu xám - Phải.
Chúng tôi đang trên đường đến điểm diễn tiếp theo
và Dan đã đóng đinh được một chỗ lướt web.
- Này, này, ở trong xe
không có nghĩa là không được chơi Tumblr chất lượng nhé.
- Ngồi xe cả ngày
không tốt cho bệnh say xe của tôi
vì mọi người chỉ ngồi trước máy tính
kiểm tra email
còn tôi thì nhìn ra cửa sổ kiểu sắp nôn.
- Không, chúng ta không làm thế.
- Tôi sẽ đọc túi khoai tây chiên khai vị này
và xem được bao lâu
trước khi tôi ói ra.
- Trước khi Phil ói vào người chúng ta.
- Được rồi. Ít béo hơn khoai tây chiên thường
bốn mươi phần trăm. Chất béo giảm xuống...
Tôi đã ốm rồi. Bảy từ, đúng không?
Chúng tôi hào hứng muốn xem phòng khách sạn thế nào.
- Thứ này lúc nào cũng vui. Kiểu như "Xem tôi sẽ bị
nhốt ở đâu trong hai...êu".
Hoặc có thể là "Ồ"
- Đó có phải nhà tù không?
- Cuộc sống của chúng tôi... Anh đang làm cái quái gì thế?
Phil đứng trên ghế. Anh đang làm gì thế?
- Sao cậu sốc thế?
Tôi muốn cậu ngó xem và tôi nghĩ mình cao thật.
- Tôi lo... Anh trông như một gã mảnh khảnh khó chịu.
Tôi thực lo cho an toàn của anh đấy.
- Tôi thích thế vì trần nhà cao quá.
- Cứ như sống ở khách sạn mỗi ngày nhỉ?
- Tôi thật sự rất thích. - Thật vui.
- Và thú vị.
Một thứ mà tôi biết mình sẽ nhớ
chính là gối ngủ, nên tôi đã mang theo.
Gối rất tốt nếu bạn cần ngủ trưa
vì những ngày này rất dài.
Để bạn có thể chợp mắt.
Tôi chỉ không tin gối của khách sạn
vì ai mà biết được người đã gối lên đó?
- Phil, thôi xin.
- Chúng có đầy da và tóc, cả nước miếng nữa.
- Tôi nghĩ anh chỉ đang chống chế thôi Phil.
Gối của anh ẩn dụ cho điều gì?
- Đó chỉ là một chút hồn quê mà tôi có thể mang theo.
Một điều tôi thích ở Vương Quốc Anh
chính là luôn được xem nhiều thứ của Anh
mà tôi chưa từng thấy.
- Phải, mặc dù là dân Anh nhưng điều đó khiến chúng tôi nhận ra
đất nước chúng tôi thực sự nhỏ bé dường nào.
- Thật thú vị. - Phải.
- Phong cảnh thật đẹp. - Có những ngọn đồi lăn
đồng cỏ tươi tốt, động vật phong phú.
- Lái xe đến Basingstoke qua Slough có thể không đẹp lắm.
- Có thể ít cảnh đẹp hơn. - Chúng tôi yêu đất nước mình.
- Lưu diễn có vẻ tuyệt vời khi bạn nghe kể đến.
"Ồ, chúng tôi sẽ có lối sống quyến rũ"
- Chúng ta sẽ như những ngôi sao nhạc rock.
- Sẽ có những hầm rượu, rượu sâm banh chó ở mọi nơi.
Tôi không biết mình đang nghĩ gì nữa.
Nhưng hóa ra cuộc sống bên ngoài chiếc va li nhỏ rất phong phú
và bạn phải cố gắng gói gọn cuộc sống vào không gian nhỏ bé đó.
- Phil là người đóng đồ tệ nhất thế giới.
- Vẫn còn ba chiếc giày ở ngoài.
- Tôi không biết gì đâu nhé.
Đây là một tình huống thường gặp của Phil.
- Thế ba chiếc kia đâu?
- Có lẽ tôi để đâu đó dưới gầm giường rồi.
- Tấn công nước Mỹ nào! - Anh làm gì vậy?
Chúng tôi ở Mỹ hai tháng.
Tôi không thể thoát được sự tự do!
Đó là một nơi rộng lớn
nên chúng tôi thực sự cần một chiếc xe lưu diễn phù hợp.
Đây chính là cuộc sống rong ruổi ở tầm cao mới.
- To khiếp.
- Chúng ta sẽ ở trong đó hả? Nó không đỗ lại kìa.
Cảm giác như nó sắp nghiền nát chúng ta. Chờ đã nào.
Tuyệt.
- Cái này nâng cấp hơn chút
so với cái xe tải ở Anh.
Anh thấy thế nào? - Chắc chắn là thế.
Tôi nghĩ cậu có thể nhét vừa khoảng 7 chiếc xe tải
mà ta có ở Anh vào chiếc đó.
- Sao thế? Yo. Tôi là D-Hizzle. - Tôi là P-Lizzle.
- Chào mừng đến xe lưu diễn của chúng tôi. Lên xe thôi.
Chào mừng đến phòng chờ. Ồ, phải.
- Đây là nơi tôi sẽ duyệt web ngọt ngào.
- Nhìn chỗ đó mà xem. Nó thật thuận tiện.
Anh ấn nó xuống đi Phil.
Đệm lót không trượt nhé.
- VHS.
- VHS. - Toàn bộ VHS của Gấu Pooh.
Chúng ta sẽ dùng hết mọi thứ ở đây.
- Ồ, Phil, nhìn kìa. Một nửa phòng đang giãn ra.
Nó...Nhìn đi. Ôi, rộng quá. Phil, cứ tiếp tục đi.
Cứ giữ lực bơm đó đi.
- Bùm. - Tốn sức quá.
- Bing! - Lò vi sóng.
- Bắt cái đồ tượng thanh đó nấu đồ ăn của anh đi.
Chúng tôi có Wi-fi.
Khi bước lên xe, chúng tôi nghĩ
"Chắc sẽ tệ lắm đây. Chúng tôi ghét cuộc sống này"
và khi nhìn thấy nó thì
"Không phải. Có Wi-fi này".
- Chúng tôi cần sống bằng thứ đó. - Chúng tôi rất cần.
- Tôi không biết sẽ như thế nào
nếu xe buýt không có Wi-fi.
Tủ đựng đồ. Xem nào. Ta có tủ đựng đồ ở đây.
Đó là cabin. Thứ đó còn chẳng thèm mở.
Dao kéo nhựa. - Có một cái xúc!
- Kéo. Không thuận bên trái. Tôi không dùng được.
Tủ đựng đồ.
- Thực tế: bạn có biết rằng đây đã từng là chiếc xe lưu diễn
của Ed Sheeran và Kanye West không?
- Chờ đã. Gì cơ? Kanye đã dùng xe này đi lưu diễn hả? Anh ấy...
- Anh ấy đã từng. Anh ấy đã ở đây.
- Tôi chỉ cần chút thời gian.
- Dan?
- Chào mừng đến phòng ngủ. Chờ đã. Gì đây? Tôi chẳng thấy cái giường nào cả.
Này Phil, sao anh không khoe giường ngủ trên xe?
- Chào mừng đến giường ngủ của tôi.
Chúng tôi có đệm màu nâu sẫm
cảm giác hơi giống đá.
Chúng tôi có đầu đĩa DVD.
Tôi có thể xem hết anime và khóc trong khi
người khác đang ngủ
và chiếc đèn đỏ trông như
trong tầng hầm của kẻ giết người hàng loạt.
Hẹn gặp lại sau.
- Và có bạn hỏi "Thế mùi thì sao?
Bạn không thể hôi hám trên xe buýt với cả một
nhóm người trong hai tháng được".
Để tôi cho bạn xem.
- Chào mừng đến phòng tắm.
Có một cái rèm hơi xuyên thấu
nhưng ai thèm quan tâm khi tất cả đồng nghiệp
và bạn bè đều có thể nhìn thấy cái mông của bạn.
Nó quá nhỏ với một người cao lớn nên sẽ rất vui đây
và mùi hơi giống cống ngầm.
Đến lúc đi tắm rồi.
- Cho anh ấy chút riêng tư.
Chờ đã, không. Tôi khóa rồi.
Và giờ bạn đã sẵn sàng cho thứ tuyệt nhất trên chiếc xe này chưa?
Chào mừng đến với phòng ngủ chính.
- Còn gọi là phòng tôi. - Gì cơ?
- Phòng tôi. Tôi đã gọi như thế.
- Anh không thể gọi là phòng ngủ có TV được.
- Được chứ. Tôi đang trên giường. Tôi đã đánh dấu lãnh thổ rồi.
- TMI. Tôi nghĩ có một cách duy nhất để ta giải quyết vấn đề này.
- Đá, giấy, kéo.
- Một, hai, ba, ra nào.
- Một, hai, ba, ra nào. Thế chứ!
Một, hai, ba, ra nào.
Không!
- Tôi thắng. Ra khỏi giường đi.
Ra khỏi giường đi. - Đừng làm thế với tôi!
Không! Nó quá nhỏ! Tôi thì quá to!
- Phải. - Thôi, sao cũng được.
- Tạm biệt.
- Có một lần chúng tôi
đi ăn tối ở Mỹ khi chúng tôi vừa đến
chúng tôi mở bản đồ ra và nói
"Được rồi. Giờ ta biết nơi sẽ đến
hãy vẽ đường
và xem ta làm được đến đâu".
- Nước Mỹ.
- Ta phải bắt đầu ở Florida, kết thúc ở LA
và đến New York, một nơi nào đó
và tiếp đến là...
- May thay hàng bản đồ cũng có vài ngôi sao dính.
Tôi không biết liệu anh mong chờ
câu đố địa lý nào hôm nay Phil, nhưng ta có đây rồi.
Phải rồi, điểm dừng đầu tiên là Orlando, Florida.
- Orlando. - Sau đó là Jacksonville.
- Cũng ở Florida. Đúng không?
- Phải. - Tôi thấy rồi.
- Sau đó ta đến Reading, Pennsylvania.
- Thật điên quá.
- Giống như 10 nước Anh xếp đối lưng nhau.
Đất nước này cần thu nhỏ lại.
Sau đó là New York. - Đây rồi.
- Không, đặt ở Manhattan ấy, đồ gà.
- Xin lỗi, Manhattan.
- Anh đã tới đại học ở Old York.
- Đúng vậy.
- So với New York thì sao?
- Ít nhà chọc trời và Tượng Nữ Thần Tự Do hơn.
nhưng vẫn rất đẹp.
- Nhiều ngỗng hơn không? - Nhiều hơn
- Kalamazoo. - Đó không phải địa điểm.
- Xem nào. Bùm. Thấy rồi. Sau đó là Charlotte.
- Alabama. - Không.
- Tây Virginia. - Không phải.
- Kentucky. - Không phải.
♪ Nước Mỹ, vùng đất tự do
- Baltimore ở MD. MD là gì?
- Nghe như mad nhỉ. - Mad land. Maryland.
- Maryland. - Rồi đến Washington, DC.
- Tôi không biết Chicago ở trên biển đấy.
- Đó là hồ, Phil ạ.
Quê hương của Mission Control và Beyonce, Houston, Texas.
Tiếp đến là Cupertino. Nghe như không phải địa điểm thực.
Đó là thị trấn Pokemon.
Milwaukee. Phoenix, Arizona. Sau đó là Hollywood.
- Da da da da! Ồ, tôi gắn trượt rồi. - Bùm.
- Ta làm được rồi. Nhiều sao quá Dan.
Đi lấy xúc xích corndog nào.
- Xúc xích corndog là gì? - Ta sẽ tìm hiểu xem.
- Được rồi.
- Cá là nó có vị như tự do.
- Thậm chí tôi còn không muốn nghĩ về nó. Cảm ơn.
Cái này bảo "Vui lòng dùng cửa khác". - Quá muộn rồi.
? Đỏ, trắng và xanh dương.?
- Một trong những thứ
tôi thích nhất về chuyến lưu diễn
là chúng tôi chỉ có một mục đích.
Chúng tôi thức dậy mỗi ngày và kiểu như
lý do khiến chúng tôi còn sống là làm show
tôi thực sự thấy điều đó khá tươi mới.
- Tôi thích thưởng thức các bữa tối kiểu Mỹ khác nhau
và ăn nhiều bánh kếp.
Ba da ba ba. - Bánh gì đấy?
- Bánh kếp kiểu bánh nướng.
- Ăn nào. - Ăn nào. Chính nó.
- Măm măm. Được không? Ngon.
Ở Mỹ, chúng tôi toàn di chuyển qua đêm.
- Giống kiểu ngủ lưu động.
Bạn đi ngủ ở một nơi
và thức dậy ở một nơi khác.
Chào buổi sáng. Đến giờ ăn sáng rồi.
Dan, dậy đi. Ta phải đến điểm diễn sớm.
- Dừng lại. Đừng quay nữa. Đừng cười tôi.
"Tôi có một chiếc giường. Tôi định chỉ..."
Ôi trời.
Giống như hươu cao cổ đang được sinh ra.
- Giường ngủ quá nhỏ với đôi chân dài của tôi
Tôi phải nằm cong thành hình chữ S.
- Bạn không được đi đại tiện trên xe. Thật đấy.
- Tôi không định quay cảnh đó đâu,
nhưng anh nói rồi. Được rồi.
- Đó là thứ bạn không được làm.
Giờ là phần nguy hiểm nhất
đổ sữa khi xe di chuyển.
Ta đang đi trên đường thẳng nên việc này không sao.
- Phil, không phải trò đùa đâu. Đừng có mà đùa.
- Tôi có đùa đâu.
- Chúng tôi cũng ra ngoài đi chơi
một vài ngày và rất vui.
Tuyệt! Đi xem thể thao nào.
- Xin chào từ Chicago.
- Nơi chúng tôi đang ăn món pizza đầy ngập đĩa
như người Chicago giới thiệu.
Xem này mọi người. - Nhìn bánh đó đi.
- Chào mừng đến nước Mỹ. Tôi đã sẵn sàng
trải nghiệm nền văn hóa của các bạn từ trong ra ngoài.
Có nhiều chuyến đi tự phát khác trong ngày
như Thác Niagara. - Thác Niagara!
- Chúng tôi lái xe từ Mỹ đến Canada,
chúng tôi biết đó là nơi nào
nhưng chúng tôi không biết liệu mình có thời gian tới đó không.
Sau đó, chúng tôi đã lái xe qua và hỏi nhau
"Ta có nên dừng xe lại không?"
Chúng tôi định đi qua đó.
Tôi thực sự không giỏi cách tránh bị ướt.
Anh thì sao Phil?
- Tôi chẳng nhìn thấy gì cả.
- Tôi kéo chặt thứ này nhé? Có thể chỉ là...
- Tôi không nghĩ thế. Mặt cậu sẽ móp lại.
- Như thế này ư? Trông cũng ổn chứ?
Chúng tôi đang ở trong mắt bão. Không, chờ đã.
Nghĩa là trời không mưa hả.
- Không. Ta đang ở rìa bão thôi.
- Điện thoại còn một phút
trước khi nhúng đầy nước.
- Tôi sắp ngã rồi. Giúp với!
Thật không thể tin được.
- Anh đã rất thích. Anh có một ngày tuyệt nhất trong cuộc đời.
- Đó là ngày tuyệt nhất.
Đó là một trong những thứ tuyệt nhất tôi từng thấy.
Dạo quanh Vegas và chúng tôi phát hiện ra
kẻ thù đáng sợ nhất của Dan là cỗ máy làm tóc người nguyên thủy
- Ôi lạy Chúa. Đó là người thường.
- Đó là một người thường. - Nghĩa đen luôn.
Đó là Đài phun nước Bellagio.
- Ây, tôi đang phá hỏng nó.
- Phil đã thắng hơn $400 ở máy Gremlins.
Đừng chơi cờ bạc.
Giờ là khoảng 2 giờ sáng
và tôi đang đi bộ qua sòng bạc
với hình nộm lạc đà chứa ngô.
Tôi đã có một sinh nhật rất vui.
Xe buýt bị chết máy.
- Và chúng tôi đang ở nơi đồng không mông quạnh.
- Thực sự chúng ta ở giữa...
Nhìn. Nhìn kìa. Cái gì thế?
- Ba tiếng sau, xe buýt vẫn hỏng.
Hình như là quạt ly hợp hay gì đó?
Tôi chẳng hiểu gì về ô tô cả.
Nhưng chẳng có Internet và tôi bắt đầu phát điên lên.
Tôi nghĩ tôi sắp ăn chính mặt mình rồi.
- Một trong những thử thách khi đi lưu diễn
trong thời gian dài là nếu bạn bị ốm
thì chuyện gì sẽ xảy ra? - Phải.
- May là Phil đã bị ốm
một tuần và một nửa chuyến lưu diễn.
- Ồ, đúng vậy.
- Anh ốm thế nào?
- Tôi đã dùng đến sức mạnh của sự quan tâm
và tự nói với bản thân là mình không ốm.
- Và cách đó có được không? - Thực ra tôi vẫn bị ốm.
Tôi bị ho nặng.
Tôi bị run và bị sốt.
- Anh ngủ cả ngày ở Georgia trước show diễn.
- Đúng vậy Nó làm tôi muốn ngủ
khoảng 20 tiếng một ngày.
- Tôi đang quay phim anh đấy.
Hả?
Ôi, không!
- Điều tôi chỉ muốn làm
là ngủ trong phòng thay đồ
cho đến lúc diễn
và sử dụng hết năng lượng của cả ngày
sau đó quay lại ngủ.
Ôi, không.
Hy vọng tôi sẽ không bị thế trong phần "Đứa trẻ kỳ quặc".
Ai mà thở vào tôi ở danh sách phát, thì ta không phải là bạn bè.
Thử thách là bạn sẽ đến một nơi khác mỗi ngày
nên bạn không có căn cứ.
Bạn không có phòng ngủ để quay về.
- Bạn không có nhà. - Bạn không có gia đình.
- Một buổi sáng thanh bình, sảng khoái ở khách sạn, trừ thứ đó.
Tôi bị đánh thức bởi gã này.
Nên tôi đi xuống phòng Dan,
và nhìn ngôi biệt thự mà họ cho cậu ấy này.
Cái này là về gì vậy? Tại sao?
- Anh có bảo họ là anh đã tráo đổi chìa khóa không?
- Không.
- Vậy điều hay ho nhất là Phil hỏi
"Cậu ở tầng mấy?" Tôi ở tầng năm.
Anh ấy nói "Ha, tôi ở..." - Tôi ở tầng 14.
- Nên tôi bảo "Được thôi, rõ ràng là anh thắng
vì anh có được phòng tốt".
Và Phil nói "Đúng, cuối cùng tôi thắng.
Tôi lấy được phòng trên cao. Dan nhận phòng dưới thấp".
- Phải. - Xem phòng dưới thấp nào.
- Xem cậu ấy có những gì nào. Nhìn thứ này đi.
Tôi cũng có Đội trưởng Drilly McDrillerson
bên ngoài cửa sổ.
Đây là một lâu đài tĩnh lặng có năm phòng.
Không công bằng, các vị thần khách sạn.
- Anh nhớ gì nhất khi ra ngoài?
- Chắc chắn là Wi-fi rồi. Đó là một trong những thứ.
- Âu, đừng có phét.
- Đừng đùa về Wi-fi.
- Đó là con người chúng ta.
Điều đầu tiên chúng tôi hỏi đến bất cứ khi nào tới nơi là
"Mã Wi-fi là gì? Wi-fi ở đâu?
Khách sạn này có Wi-f không? Điểm diễn này có Wi-fi không?"
Chúng tôi cần mã Wi-fi.
Wi-fi là gì?
Wi-fi.
Anh có biết Wi-fi không?
Wi-fi.
- Cậu có Wi-fi không?
- Chúng ta có mạng Wi-fi riêng, Phil ạ.
- Điều đó mang nhiều ý nghĩa. - Thật là một ngày tốt lành. Cảm ơn.
- Mật khẩu là gì? - Các anh cần mật khẩu.
- Ồ, phải. - Sẵn sàng chưa? Danandphil26.
- Ôi Chúa ơi. Chuyện này là thật sao. Được rồi. Cảm ơn.
Chúng tôi biểu diễn ở nhiều
điểm diễn và địa điểm khắp chuyến lưu diễn.
Chọn từ hay lắm, Phil.
Rất nhiều. - Rất nhiều. Thật đấy.
- Ý tôi là một số địa điểm như nhà hát lớn.
Một số địa điểm như các nhà hát cộng đồng nhỏ
- Một vài phòng thay đồ rất tuyệt.
- Whoa.
- Đây là phòng thay đồ của chúng ta à? Phòng này như trên tàu Titanic.
- Tôi chỉ muốn ngả lưng ở đây.
- Được rồi. Anh cứ tự nhiên như ở nhà ấy.
- Đây là tôi vào cuối ngày.
- Cũng có một số chỗ như tầng hầm ẩm ướt.
Chúng tôi có hai chiếc ghế.
Một cái ở đó và một cái ở kia
một chậu rửa mặt và một gói khăn giấy.
- Đây là giấc mơ.
- Một vài điểm diễn trong số này,
nhìn thấy người khác diễn ở đó
là một trong những điều có ý nghĩa với tôi
đặc biệt là tất cả các địa điểm có chữ ký trên tường.
Ý tôi là bạn sẽ đi dọc theo đường hầm và rồi bạn nhìn thấy mọi người từ
Frank Sinatra, Andre 3000, Amy Schumer.
- The Beatles. - Chính xác.
- Những người hùng khỏe mạnh của Elmo - Những người hùng khỏe mạnh của Elmo.
- Đó là show diễn mà tôi muốn có.
- Gấu Pooh trực tiếp trên kênh Disney. Ôi, Chúa ơi.
Ta đang ở hội trường anh hùng nếu ta ký vào đây.
Chúng tôi đang ở Detroit, tại Fox Theater
nơi tất cả mọi người biểu diễn đều đã ký lên tường.
Đây là điều thú vị nhất.
Nhiều nghệ sĩ huyền thoại đã ký vào thứ này.
Thật điên rồ hết sức.
- Cái này dẫn lên trên mái.
- Chúng tôi đã quyết định sẽ quay phim trên cánh cửa này.
- Chúng tôi sẽ ký vào đây.
- Dan và Phil. Bùm. Xem thử đi.
- Ở đó mãi mãi. Chờ đã. Ở đâu đấy?
Ở đó mãi mãi, trong lịch sử của Nhà hát Detroit.
Chúng tôi kết thúc chuyến lưu diễn ở Mỹ tại Nhà hát Dolby ở Hollywood,
là nơi chúng tôi đã quay một show diễn rất khủng,
- Khủng khiếp thật bởi đó là nhà hát
diễn ra lễ trao Giải thưởng Viện hàn lâm.
- Chào mừng đến Nhà hát Dolby.
- Cảm ơn cô rất nhiều. - Cảm ơn. Chúng tôi rất phấn khích.
- Tốt, tốt lắm. - Vâng.
- Tôi rất vui. Các cậu có một số fan đang chờ bên ngoài.
- Ôi, thật sao? - Chúng tôi đã nhìn thấy khi xe đi qua.
- Ôi Đức Mẹ. Cao chưa kìa.
- Tuyệt quá. - Xin chào.
- Thật điên rồ. - Ừ.
- Nhìn kìa.
- Chỉ còn một vài chỗ. Anh thấy sao Phil?
- Cảm giác như rất nhiều người nổi tiếng đã ngồi trên những chiếc ghế đó.
Tôi nghĩ điều duy nhất ta cần làm hiện giờ
thực sự là làm một show diễn.
- Anh nói cứ như dễ lắm ấy. - Chúng ta đã làm 42 lần rồi.
- Và chỉ cần làm thêm một lần nữa thôi.
- Phải. Chỉ một show nữa thôi.
- Anh nói đúng. Chỉ cần làm thêm một lần
và bất cứ điều gì ta làm cũng là cách mọi người đánh giá ta mãi mãi.
- Ôi lạy Chúa. Tuyệt quá đi.
Mặc dù chỗ này an toàn tuyệt đối
nhưng tôi luôn có cảm giác tôi sẽ gặp rắc rối
khi đứng trên mái.
- Hãy nhìn những ngôi nhà này.
- Này, Halle Berry.
Hơi buồn cười là khoảnh khắc này
như kiểu năm cuối và một nửa cuộc đời chúng ta đã trôi qua.
Chúng ta quyết định viết sách và đi lưu diễn khi nào nhỉ?
- Lâu lắm rồi. - Đầu năm 2014 hay lúc nào?
Đúng là mọi thứ cứ diễn ra không ngừng
và phát triển cho đến lúc này...
- Cho đến hôm nay.
...hôm nay, nơi chúng tôi sẽ biểu diễn trực tiếp trước camera.
- Bên dưới chúng tôi. - Bên dưới chúng tôi.
- Có lẽ ta nên vào trong trước khi tôi bị bắt nắng.
- Đúng là trước mỗi show diễn
chúng tôi thường gặp gỡ và chào hỏi
khoảng 100 đến 150 người
và đó là phần khá quan trọng của chuyến lưu diễn
vì đó không chỉ là việc chúng tôi diễn trên sân khấu
và mọi người đến xem.
Có rất nhiều người ở ngoài kia
thực sự muốn gặp tôi và Phil.
Khán giả của chúng tôi phần lớn là những người ẩn danh trên Internet.
Vì vậy, gặp gỡ từng người
rồi nghe chuyện của họ và thực sự có thể
kết nối với những người đã cho ta mọi thứ
là điều rất quan trọng.
- Điểm nhấn của chuyến lưu diễn chắc chắn là gặp gỡ
người hâm mộ và làm quen với họ
bởi họ rất thú vị
họ mang đến nhiều năng lượng, niềm vui và cuộc sống cho show diễn.
- Tôi không nghĩ chúng tôi nhận ra được ảnh hưởng của mình lớn thế nào
đối với một số người cho đến khi gặp họ.
- Xin chào. Bạn khỏe không? - Ôi, Chúa ơi. Cái này tuyệt quá.
- Cảm giác thật khó tả khi thấy mọi người
phấn khích gặp chúng tôi.
Những phản ứng đáng yêu
luôn khiến tôi như được tăng sức mạnh
như pin được lắp vào bộ sạc.
- Ẩn dụ hay. - Cảm ơn.
- Họ không có cảm giác như họ là những người nổi tiếng.
- Họ rất thực và tôi thích điều đó.
- Khi bạn xem ai đó qua màn hình
bạn cảm thấy như bạn biết họ.
Sau đó bạn gặp họ ngoài đời
thì cứ như khuôn mặt họ ở ngay đó
họ thực sự có gương mặt sáng sủa. Vậy nên tôi rất vui vì điều đó.
- Các bố mẹ cũng rất buồn cười bởi một số người cho biết
"Chúng tôi cùng xem video của các cậu và có thời gian vui vẻ"
hoặc họ chia sẻ "Tôi bị kéo tới đây
tôi không biết có chuyện gì hay các cậu là ai.
Tôi muốn rời đi càng sớm càng tốt".
- Tôi không nghĩ mình hào hứng đến vậy khi gặp họ.
Tôi khá mê mẩn người nổi tiếng.
- Tôi nghĩ họ như kiểu tín đồ
The Beatle của thế hệ mới.
- Tôi thực sự rất phấn khích. Không thể tin được là tôi vừa gặp họ.
- Không thể tin được là tôi thấy họ bằng xương bằng thịt.
♪ Buổi biểu diễn trực tiếp của Dan và Phil thật tuyệt vời. ♪
- Tất cả mọi người xem video của chúng tôi đều là cộng đồng lớn
- cộng đồng có chung một sở thích.
- Vậy nên nhiều người sẽ đến kiểu như
"Này, tôi chẳng biết ai ở đây".
Sau đó họ rời đi và gặp gỡ một nhóm bạn.
- Em yêu anh. Rất nhiều.
- Sự vụng về khi giao tiếp xã hội và khiếu hài hước của họ
khá giống một người xem như tôi.
Tôi nghĩ đó là điều tôi thích nhất về họ.
- Các video rất sáng tạo và độc đáo.
Phải, họ làm cho tôi cười.
- Tôi đã tới TATINOV và tôi có cơ hội gặp gỡ
những người đã cứu vớt cuộc đời mình
người khiến tôi viết lách lại, người khiến tôi cất lại tiếng hát
người khiến tôi chơi lại piano.
Cảm ơn các bạn. Tôi yêu các bạn rất nhiều.
- Đôi khi chúng tôi chỉ làm video YouTube.
Chúng tôi không nghĩ việc đó lại quan trọng
hay không có ý tưởng lớn phía sau
nhưng khi ai đó đến gặp chúng tôi và nói
"Tôi đang trải qua thời điểm khó khăn
hoặc tôi đã từng trải qua chuyện này và chỉ cần xem video của các bạn
là tôi có thể cười khi buồn".
Đó là điều quan trọng nhất mà ai cũng có thể nói với chúng tôi.
- Họ thật tử tế. Họ thật tốt bụng
Họ hiểu điều gì có ý nghĩa với chúng tôi.
♪ Tôi chỉ muốn nói lời cảm ơn họ. ♪
- Trong khi chúng tôi ở buổi gặp gỡ và chào hỏi
thì người quản lý sân khấu đáng yêu của chúng tôi, Greg và...
- Cùng với biệt đội thành viên của đoàn phim
- ...đi xung quanh và cố chuẩn bị nội dung
"Đứa trẻ kỳ quặc" & "Nhóm hỗ trợ Internet" của chúng tôi.
- Cả "Góc khéo tay" và "Thử thách 7 giây" nữa.
- Mấy phần này gồm rất nhiều thứ. - Đó là giờ bận rộn với họ.
Tuyệt.
- Điều quan trọng với chúng tôi là tất cả mọi người đều cảm thấy
họ có trải nghiệm riêng, chỉ dành cho họ.
- Show diễn mỗi đêm mỗi khác
vì các fan mang đến những thứ mới mẻ, thú vị
và kỳ quặc mỗi tối.
- Đây là phần rất quan trọng trước mỗi show diễn
khi chúng tôi chắt lọc những thứ nhận được cho "Góc khéo tay".
- Có rất nhiều đồ thủ công kỳ lạ
được mọi người tạo ra cho show diễn.
- Trông lạ thật. Chúng tôi đi ra hành lang
và mọi thứ trải ra.
- Bạn có cây xương rồng, bánh, đầu đắp bột giấy, tranh vẽ.
- Chúng ta có Tweety trong hộp.
Chúng ta có búp bê tà thuật Dan và Phil này.
Không đáng sợ lắm. - Tranh vẽ tả thực.
Cũng có một số đồ thủ công
đáng nhớ cho "Góc khéo tay".
Có một bức tranh khảm về chúng tôi làm toàn bằng ngũ cốc.
- Nói thật là tôi ngạc nhiên khi anh không ăn bức tranh đó đấy.
- Tôi định liếm nó vì bị cám dỗ nhưng sau đó có người
ở hàng trước la lên
"Đừng liếm. Đừng liếm". Nên tôi không biết nó là cái gì.
Ai đó đã tạo nên sự lỗng lẫy cho đứa con của chúng tôi, Dil Howlter nên tôi nói
"Ồ, nhìn kìa. Đó là búp bê Dil".
Chúng tôi có khoảng 11 đứa trẻ kỳ quặc để chọn.
Chúng tôi phải thu hẹp xuống 5.
Thật là khó khăn.
- Tôi đã từng ngồi trong máy rửa bát đĩa.
- Nguy hiểm quá. - Thật tuyệt vời.
Phần hỏi đáp của "Chú Dan" cũng buồn cười vì
tôi chẳng biết mọi người sẽ hỏi gì.
Đôi khi, mọi người sẽ chân thành và nói
"Xin chào. Tôi đang nghĩ đến việc bỏ học"
và rồi người tiếp theo sẽ nói
"Bạn bè không thích tôi vì
tôi chỉ nói được Shrek puns".
- Tiếp đến là "Thử thách 7 giây".
Mọi người đã gửi thử thách vào chiếc hộp nhỏ xinh của chúng tôi
và chúng tôi nhận được khoảng 100 hoặc 200 thử thách.
- Chúng tôi vớt chúng ra bằng tay không
và bắt đầu tìm nhanh thử thách.
- Chúng tôi chắt lọc và cố chọn ra
điều ngượng ngùng và xấu hổ nhất
để người khác thực hiện.
Sáng tác một bản rap về chim bồ câu.
- Gì cơ?
- Bồ câu. Bồ câu. Chúng đầy bệnh tật.
- Nếu bạn hôn một chú, bạn sẽ thở khò khè.
- Điều hay ho là nếu ai trong chúng tôi
làm gì tệ bạc với người kia
thì trong show tiếp theo chúng tôi có thể trả đũa.
- Vỗ nhẹ 10 lần. Nào, một, hai, ba, bốn, năm, sáu...
- Chúng tôi không biết sẽ chọn "Thử thách 7 giây" nào
cho nhau.
Đôi khi Phil không biết
phần đứa trẻ kỳ quặc sẽ trở nên đáng sợ thế nào.
Đôi khi tôi không được biết phần hỏi đáp của "Chú Dan"
thực sự kỳ quặc ra sao.
- Vấn đề là cháu rơi vào cái hố anime bốn năm rồi.
Cháu có thoát ra được không?
- Đó là những lúc chúng tôi thật sự mất cảnh giác.
- Đó là búp bê Dil.
- Hoặc chúng tôi rối tung lên hoặc chúng tôi sợ sệt
hoặc chúng tôi phá hỏng nhân vật vì kiểu như
- "Được rồi. Phần này hoàn toàn bó tay".
- Điều đó tạo nên sự đặc biệt cho khán giả.
- Năng lượng trong không khí vào một ngày diễn show
là thứ gì đó rất đặc biệt mà tôi
chưa bao giờ trải qua trước đây.
- Dan, bắt đầu khởi động.
- Cái này... Được rồi. Ta có 5 phút đếm ngược.
- Đến lúc hát hò rồi.
- Uống cái lon tàn nhẫn này đã. Tôi đang phát hoảng đây.
- Cậu dùng lon tàn nhẫn à?
- Phil được nuôi lớn từ những thứ biến đổi mà anh ấy có.
- Transform-a-snacks. - Ta có nên khởi động không?
- Có, khởi động thôi.
Chúng tôi có một nghi thức trước show diễn được làm mỗi tối.
Bắt đầu bằng động tác khởi động để bôi trơn giọng.
- Rất chuyên nghiệp.
Mee-maw, mee-maw. Điều này rất quan trọng.
Một, hai, ba.
♪ Danger men at work, danger men at work, ♪
♪ Danger men at work danger men at work danger, men ♪
♪ At work danger men, at work danger men ♪
♪ At work danger, men at work danger men at work dan- ♪
♪ -Ger men at work dan- -ger men at work dan- ♪
♪ -Ger men at work danger men at work, danger men at ♪
♪ Work danger men at, work danger men at ♪
♪ Work danger men at work danger, men at work danger ♪
- Tôi không làm được!
♪ Men at work danger, men at work danger ♪
♪ Men at work, danger men at work, danger, men at work ♪
- Ôi, lạy Chúa. Tôi làm được rồi. Tôi làm hoàn hảo luôn.
Đó là lần đầu tiên tôi làm được trong 5 tháng.
- Đúng kiểu thiên tài về danger men at work.
- Bị đánh bại.
- Dil mất nhiều thời gian khởi động hơn chúng tôi.
- Thật đấy. Đúng là diva. - Tôi biết.
- Đừng bao giờ làm việc với Sim. - Sims
- Ác mộng.
- Tôi sắp có kiểu tóc quan trọng nhất đời
vì đó là kiểu bất tử.
Anh thấy nào Neil?
- Không áp lực.
- Không áp lực. Không áp lực chút nào.
Chỉ đừng cạo lông mày của tôi là được, xin anh.
Tôi đã thấy kiểu sửa trên Tumblr. Trông không ổn đâu.
- Hít một chút nước cho giọng của tôi.
Đó thực sự là nước cho giọng của tôi.
- Đúng thế.
- Sau đó chúng tôi dành một giờ
để đắp mặt thật.
- Đây là chiếc mũi giả
mà Maryann sắp dính lên mặt tôi.
Mũi biểu diễn của tôi. - Có mà giày của anh ấy.
- Đừng phóng quá lớn vào mặt tôi.
- Đôi khi tôi rời khỏi show diễn
rồi nhìn vào mặt mình, có các đường thẳng
như tuyết tan chảy xuống lớp trang điểm trên mặt
kiểu như giọt mồ hôi vừa cày qua đó
để lộ sa mạc bên dưới.
- Cậu cũng có thể nếm thử phấn trang điểm
khi nó rơi vào miệng.
Cậu sẽ "Hừm, tôi có thể nếm thử phấn trang điểm trong miệng".
- Tôi nghĩ, đó là một trong những điều anh không nên chia sẻ.
- Vị cũng được mà.
Maryann chuẩn bị xịt vào mặt tôi
và điều đó thật kinh khủng.
Cô sẵn sàng chưa? - Một, hai, ba.
- Ah. Ah! - Một cái may mắn này.
Ah! Giống như đang ở Sea World.
Nhưng ít tàn nhẫn hơn.
Sau đó, có một thời điểm chúng tôi gọi là "thời đại không Internet"
là thời điểm tồi tệ nhất vì chúng tôi tắt hết điện thoại
và chỉ tập trung vào show diễn.
- Chúng tôi ngồi đó, có cảm giác hoảng sợ
và rồi show diễn bắt đầu.
- Kính thưa quý vị của Công ty Lưu diễn Tuyệt vời
đây là cuộc gọi nửa giờ. Bạn có một cuộc gọi nửa giờ.
- Chúng tôi ngồi trong phòng thay đồ. Chỉ có tôi và Phil.
Chúng tôi nghe thấy hàng nghìn người ở phía trên chúng tôi
đang giậm chân và vỗ tay.
Đôi khi họ bắt đầu đồng thanh "Dan và Phil"
và tôi nói "Dừng lại. Dừng việc này lại đi".
Lời nói thông thái của Đạo diễn Ed "Hãy là con tim, đừng là lý trí".
- Phải.
- Vì nếu tôi định nói "Tôi không đang nghĩ gì cả".
thì nó lại tuôn ra ngay.
- Kính thưa quý vị của Công ty Lưu diễn Tuyệt vời
đây là cuộc gọi mười lăm phút. Bạn có 15 phút.
- Bầu không khí tạo nên
chất giọng vừa đáng sợ vừa tuyệt vời này.
- Kính thưa quý vị của Công ty Lưu diễn Tuyệt vời
đây là cuộc gọi của người đầu tiên. Mời đặt chỗ. Mời đặt chỗ.
- Đúng rồi.
- Có rất nhiều người.
Tôi nghĩ đám đông la càng to, thì show diễn càng hay.
- Tôi cũng nghĩ thế.
- Nó tiếp thêm năng lượng cho chúng ta.
- Xin chào. Chào mọi người. - Xin chào, xin chào, xin chào.
- Mọi người khỏe không?
- Xin chào, xin chào, xin chào.
- Sau khi chúng tôi nhảy ra khỏi lò vi sóng
chúng tôi bắt đầu diễn chương trình
và tôi cảm thấy rất phấn khích. Tôi không còn lo lắng nữa.
Sau khi tôi nhìn thấy khán giả
họ không còn là những con quái vật trong đầu tôi.
Họ là người vui vẻ, tử tế. Đã đến lúc diễn rồi.
Ồ, đó là tư liệu Đứa trẻ kỳ quặc của tôi đấy.
Tôi cũng khá lo lắng trong phần Đứa trẻ kỳ quặc
bởi đó là đoạn độc thoại dài ngoằng trong đầu tôi
và luôn giống nhau mỗi đêm diễn.
- Tôi thực sự... - Anh có nhiều thứ cần nhớ.
-...thực sự rất sợ là tôi sẽ quên chỗ nào đó.
- Vậy là trong khi Phil ở lại làm phần Đứa trẻ kỳ quặc
thì tôi đẩy chiếc hộp này vào
với đôi chân lạc đà. Thật sự rất buồn cười.
Tôi phải ngồi xuống ngay và cởi hai chân đó ra.
Tôi mở laptop, uống chút nước. Tôi lau mặt.
- Tôi thích trong show diễn
bạn vẫn tìm được cái cớ để mở laptop
dù chỉ năm phút.
- Điều này rất quan trọng. Tôi cần làm mới bản thân
để chuẩn bị cho phần cuối show diễn.
- Sau phần Đứa trẻ kỳ quặc, tôi bước vào phía sau cánh gà.
Tôi chỉ ngồi đó và xem cậu diễn phần
"Đường dây nóng hỗ trợ của Chú Dan"
bởi đó luôn là show mới mỗi lần diễn.
Tôi chỉ thích nghe câu trả lời.
- Đó thực sự là điều thú vị nhất.
- Đó cũng là lúc phù hợp nhất để chải chuốt mái tóc.
Đây là chiếc gương phía trong sân khấu
để tôi có thể nhìn mái tóc khá ngượng ngùng của mình.
Nhưng nhìn này. Nó rối lên rồi.
- Đây là chiếc đèn trong hậu trường để tôi có thể nhìn mái tóc của mình.
Của tôi đây rồi.
Xin chào?
- Chào chú Dan. Cháu là Paulina đến từ California ạ.
- Thật kỳ quặc khi yêu cầu khán giả phản ứng
bởi đây là điều chúng tôi không chuyển thể từ YouTube.
Bạn biết sao không? Đó là bởi "Tôi nghĩ chuyện này
sẽ buồn cười và mọi người sẽ thích"
nhưng rồi bạn chỉ nhìn thấy câu trả lời trong nhận xét,
trái lại đây là trải nghiệm lần đầu của chúng tôi
được đưa lên sân khấu
và trở thành chuyện hài hước rồi ai đó bắt đầu...
- Cảm ơn.
Dùng hai miếng vải.
Ôi, lạy Chúa. Đây là cách làm hả.
- Không phải, tôi chẳng nhìn được gì.
Khoảnh khắc thực sự căng thẳng trong show diễn
là khi chúng tôi phải lau sạch râu mèo trên mặt nhau.
Chúng tôi tìm được cách làm tốt nhất
là chà vào mặt nhau
thay vì tự lau bởi bạn không thể nhìn được chính mặt mình.
- Thật là kỳ dị.
Toàn bộ tủ đồ cũng mới mỗi show diễn.
Chúng tôi chỉ còn biết kêu "Tôi đang xem gì đây"
- Từ trước đến giờ, phần sợ nhất và căng thẳng nhất của cả show
là bài hát cuối màn.
Các show diễn Dan and Phil, Dan Is Not On Fire và The Amazing Phil,
phải biểu diễn một bài nhạc trước hàng nghìn người.
- Ít nhất thì cậu cũng không phải hát trước
Tôi đứng đó với đèn chiếu lớn rọi vào người
và mọi người đã sẵn sàng cho tôi hát.
♪Tôi có thể ra ngoài và cảm nhận sự sống. ♪
♪ Không có Twitter, tôi sẽ về đâu?♪
♪Tôi đoán mình chẳng sao đâu.
♪ Tôi sẽ dừng đăng.... - Chuyện nhảm nhí!
♪ Nhưng Tumblr là một phần trong tôi.
- Xem phản ứng về bài hát và điệu nhảy
là một trong những điều tôi thích bởi không ai mong chờ điều đó.
Không ai biết chúng tôi sẽ bắt đầu bài hát và điệu nhảy.
- Mặc dù bạn làm nhiều lần
nhưng họ chỉ nghĩ đó là chuyện đùa.
- Phải.
- Tôi thực sự thích bài hát. Tôi thích bài hát đó.
- Có một bài hát và điệu nhảy. Tôi thích bài hát và điệu nhảy đó.
- Đó là điều khiến bạn thấy họ bất thường.
- Phải, đó là phần tôi thích
vì nó khác với những việc họ thường làm.
- Hấp dẫn quá mức. Tôi cần có đĩa nhựa vinyl.
Tôi thậm chí còn không có đầu đĩa vinyl.
Tôi sẽ chạy bằng tay như Braille.
Tôi phải lưu vào bộ nhớ của mình.
♪ Internet có mặt ở đây. Internet thật tuyệt vời. ♪
♪ Khi bạn có nhiều người theo dõi ♪
♪ thì ai cần một đứa bạn thật chứ?
- Tôi cố gắng để không tiếp xúc bằng mắt
với khán giả trong khi hát.
Tôi chỉ nhìn vào đèn chiếu.
Nhưng khi thấy ai cũng thích
thì điều đó khiến tôi cảm thấy tuyệt vời.
♪ Cuộc sống sẽ đẹp hơn nhiều khi bạn dành hết thời gian online. ♪
- Tôi nghĩ chúng tôi đã làm được. - Chúng tôi đã thành công.
Bước ra khỏi sân khấu giống như
một quả bóng cảm xúc đầy mồ hôi vừa nổ tung.
- Tôi nghĩ điều đó rất tuyệt.
Tôi cũng nghĩ vậy. Anh thấy sao?
- Tôi cảm thấy bị choáng ngợp. Không thể tin được đây là đêm cuối.
- Tôi thấy kiệt sức quá. Anh thì sao?
- Tôi quá mệt. Chưa bao giờ tôi nhảy hăng thế.
- Chúng ta đã nhảy cứ như ta sống nhờ vào đó.
- Các cậu thực sự làm rất tốt.
- Cảm ơn.
- Vậy giờ anh nói
những việc làm chưa tốt đi.
- Show diễn thật tuyệt vời. Cháu thích lắm.
- Tôi đã xem hai lần vì tôi là một fan cuồng
và xem lại mà cứ như mới ấy.
- Được rồi.
- Không có lời nào để diễn tả được tầm quan trọng
của những người phục vụ show diễn phía sau sân khấu.
Vì TATINOF! Vì TATINOF!
- Và nhờ có họ mà ý tưởng của chúng tôi
trở thành hiện thực và còn hay nữa chứ.
Chúng tôi yêu họ quá.
- Vui phát điên lên được khi gặp cả hai người họ ngoài đời
sau khi xem họ trên Internet đã lâu.
- Họ thật vui nhộn. Họ thật tự nhiên.
Bạn có thể nói rằng họ thực sự yêu thích
những việc đang làm.
Đó chỉ là... Tôi không thể thôi cười được.
- Hy vọng mọi người thích show diễn.
Làm show diễn có rất nhiều ý nghĩa đối với tôi
không chỉ là gặp gỡ người theo dõi
và thấy được ảnh hưởng đối với họ
cùng những thứ tốt đẹp
mà còn là đặc quyền
được đi khắp thế giới, trình diễn điều gì đó
là trải nghiệm một lần trong đời mà tôi sẽ chẳng bao giờ quên.
- Anh em tôi đã làm video trong một thời gian dài.
Phần lớn là chúng tôi dựa vào cộng đồng.
Đôi khi, Dan và Phil học hỏi từ chúng tôi và cộng đồng của chúng tôi
nhưng giờ tôi cảm thấy như học trò đã trở thành sư phụ rồi
và giờ tôi phải học hỏi những gì họ đang làm.
- Tôi rất vui là đã khiến bản thân dám thử điều mới mẻ.
- Đó chỉ là một ý tưởng.
"Phải, chúng ta sẽ làm một show sân khấu.
Ta sẽ viết bài hát. Ta sẽ tập nhảy".
Và điều đó thật khủng khiếp.
Nhưng thực tế cho thấy rằng chúng tôi đã làm được và mọi người đều thích.
Tôi rất vui và tự hào.
Giờ tôi nghĩ mình đã bớt sợ thử cái mới.
- Tôi không biết họ làm thế nào nhưng giờ họ đã có một cộng đồng
tuyệt nhất và gắn bó nhất trên Internet hiện giờ.
- Họ là hai gã nghiện máy tính hài hước khổng lồ trên Internet,
chia sẻ bất kỳ điều gì họ nghĩ ra.
- Tôi yêu các bạn.
Các bạn là người thay đổi cuộc đời và nguồn cảm hứng của tôi.
- Chúng tôi muốn người theo dõi ra về với cảm giác
bình thường khi hơi kỳ quặc tí chút.
Bạn nên là chính mình. Bạn nên thử điều mới mẻ.
- Bạn có thể gặp phải khủng hoảng về sự hiện sinh.
Bạn không biết điều gì là quan trọng.
Bạn không biết động lực nào thúc đẩy bạn
Nhưng rốt cuộc
nếu điều gì đó khiến bạn và người khác vui vẻ
thì đó là điều quan trọng.
Tôi không biết cuộc sống sẽ thế nào khi trở lại.
- Phải.
- Chúng ta làm việc này lâu lắm rồi.
- Phải. Tôi không nghĩ mình đã chuẩn bị tâm lý.
Tôi nghĩ mình sẽ trên máy bay và rồi lại nói
"Ồ, mình nhớ chiếc xe lưu diễn quá".
- Anh sẽ nhớ chiếc xe lưu diễn chứ? - Ừ.
- Tôi sẽ đi ngủ khoảng một năm
và sẽ gặp các bạn sau đó.
- Vâng, không phải là một dự án. Bạn hiểu ý tôi không?
Chỉ là một chút rượu mừng, một vài video YouTube.
- Hãy trở lại là những YouTuber.
- Này Phil? - Sao?
- Về nhà thôi. - Ừ, về thôi.
Đây là việc Dan làm sau show diễn.
Năng lượng ở đâu ra nhỉ?
Tôi sẽ kệ cậu ấy.
- Xin chào. Chúng tôi vừa...
- Chúng tôi đang ở trong khoảng trống màu xanh lá cây bí ẩn.
- Xin chào. - Chào, ý tôi là mùi nó...
Ôi, tôi làm vỡ vòi tắm rồi.
Tôi vẫn còn vài vết bầm tím trên mông đây.
- Giờ dừng chuyện đó lại là được rồi.
- Kinh khủng. - Đáng sợ.
- Tôi sợ quá. Thật kinh khủng.
Kinh khủng. Đó là ý tưởng khủng khiếp.
Dan Howell với khăn trải bàn. - Tôi không nghĩ mình làm được.
- Ba, hai, một.
Thật kinh tởm. Vậy...
Tóc xấu quá.
- Ta làm vỡ hết rồi đấy.