Tip:
Highlight text to annotate it
X
Ma có thật hay không? Tôi là Robert Joe và ta sắp tìm ra.
Ngay bây giờ. "I Wouldn't Go In There" bắt đầu.
Tôi bắt đầu ca đêm ở bảo tàng
và đi kiểm tra những nơi cần đến vào tối đó.
Bỗng tôi nghe ai đó bước đi.
Tôi không dám nhìn.
Tôi thích những chuyện ma thế này...
- Vâng, nhiều người bị tra tấn đến chết ở đó!
- Chúng tôi nghe thấy tiếng nói.
...về những nơi lẽ ra ta không nên đến.
Chúng ta được cảnh báo đừng đến.
Nhưng tôi không đi săn tìm ma.
Nỗi sợ, sự mê tín,...
luôn ẩn giấu 1 câu chuyện lớn hơn,
một chuyện có thực.
Điều gì đã thực sự xảy ra ở đây?
Và nếu bạn biết rõ, bạn muốn tới đó nữa chứ?
TÔI KHÔNG DÁM VÀO ĐÓ Ep 7: MALAYSIA: BẢO TÀNG BỊ ÁM
Tên tôi là Robert Joe.
Tôi là blogger và người thám hiểm nhà hoang.
Giả thuyết của tôi là ở những nơi có nhiều chuyện ma,
các chuyện đó thường là truyền cảm hứng bởi các tai họa hay nỗi đau thực sự.
Penang, Malaysia không phải ngoại lệ.
Tôi tìm được một chuyện đáng tò mò
ở một pháo đài cũ của Anh trong Thế chiến Thứ hai trên đảo Penang.
Ngày nay, nó được dùng làm bảo tàng.
Tôi đã gác đêm ở Bảo tàng Chiến tranh được gần 11 năm.
Khi đó là 11h15 phút tối.
Khi tôi nhìn lên trời, tôi thấy trăng tròn.
Tôi bắt đầu đi làm nhiệm vụ gác đêm phải làm tối đó.
Trước tiên tôi đến chỗ bên dưới tháp chỉ huy.
Khi tôi ngẩng lên, tôi thấy ai đó đang nhìn mình.
Anh ta cầm một khẩu súng trường lưỡi lê dài
và một thanh kiếm samurai.
Tôi tự hỏi sao anh ta ở đó.
Tôi bắt đầu lo.
Sau đó tôi leo lên tháp đó để xem mình có nhìn nhầm không.
Tôi bị sốc.
Thứ tôi vừa thấy không còn ở đó nữa.
Và sau đó tôi nhận ra gì đó không đúng.
Rõ ràng Roxy bị lo lắng bởi thứ ông chứng kiến.
Thậm chí tôi không tin vào ma,
nhưng theo kinh nghiệm của tôi, chuyện như vậy không tự nhiên mà có.
Chúng thường mang yếu tố thực tế.
Một sự thật dựa trên các sự kiện trong quá khứ bị lãng quên.
Quân Anh xây pháo đài này vào những năm 1930,
và bỏ lại nó cho quân Nhật vào giai đoạn Thế chiến thứ hai.
Điều gì có thể đã xảy ra ở đó trước khi nó thành bảo tàng?
Tôi vào trong thành phố.
Mọi thứ xung quanh đều là biểu tượng của lịch sử kéo dài.
Là một trung tâm buôn bán từ thời thế kỉ 18,
người Trung Quốc, Ả Rập, Ấn Độ, Bồ Đào Nha, Hà Lan và Anh,...
họ đều đến đây và biến nơi này thành trung tâm văn hóa Đông Nam Á.
Và họ không có niềm tin riêng vào thế giới siêu nhiên.
Tôi gặp Nazrudin Rahman, phóng viên địa phương.
Anh biết nhiều về các chuyện ma và các lời đồn thổi ở Penang.
Người Malaysia bị ảnh hưởng bởi người Trung Quốc, Ấn Độ, Malaysia và Sikh.
Và họ có các niềm tin khác nhau.
Vậy ở Penang thì các chuyện đó như thế nào?
Rất nhiều chuyện.
Từ các biệt thự bỏ hoang
đến những con ma đến quấy phá vào đêm,...
Tôi sẽ chỉ cho anh một chỗ.
Có một câu chuyện tình thú vị.
- Ok. - Đi thôi.
Naz đưa tôi đến biệt thự Relau,
bị đồn là một trong những nơi bị ma ám nhiều nhất Penang.
Vào đây sao?
Chắc chắn rồi.
Nó được xây từ những năm 1930 bởi gia đình giàu có nhất Penang.
Có lời đồn rằng vào lúc đó,
một gia đình từ Hồng Kông đã đến đây ở.
Và cô con gái của gia đình này yêu say đắm
với một chàng trai nghèo là dân địa phương.
Cô gái bị cấm.
Và dĩ nhiên vì tình yêu bị cấm đoán,
cô gái quyết định tự sát.
Ngay ở chỗ này.
Và theo lời đồn thì nhiều chuyện lạ đã xảy ra ở chỗ đó.
Người địa phương có đến đây không hay họ sợ không dám đến?
Nơi này tụ tập nhiều ma.
Nhưng người địa phương cũng có đến đây.
Nhưng tôi không quan tâm đến.
Không có cảm giác tích cực ở đây, thường là tiêu cực.
Đó là một chuyện tình bị cấm đoán nghe như trong kịch của Shakespeare.
Một biệt thự bỏ hoang, 1 pháo đài bị bỏ hoang.
Điều gì từng xảy ra ở những nơi như thế
thường bị mắc kẹt trong các lời đồn và mê tín.
Điều làm tôi ngạc nhiên ở báo cáo của Roky là các chi tiết.
Thanh kiếm samurai, súng trường lưỡi lê,...
khiến tôi nghĩ rằng đây là một người lính Nhật Bản.
Quân Anh xây pháo đài ở xa thị trấn
và ngọn đồi nó đứng trên được gọi là Bukit Hantu, hay Đồi Ma.
Penang có vẻ nhiều ma, nhưng Roky không sợ ma.
Ông sợ một con ma đặc biệt.
Tôi tự hỏi ông đã thấy gì và vì sao lại sợ hãi đến thế.
Và lý do mọi người gọi nó là Đồi Ma,
khiến tôi muốn tìm ra điều đã thực sự xảy ra ở đây.
Tôi muốn tìm hiểu người dân biết gì về ngọn đồi.
- Bà có biết về một nơi tên là Bukit Hantu không?
- Không. - Bukit Hantu, không?
- Không.
Có lẽ nó không tai tiếng như cái tên của nó.
Xin lỗi, anh có biết Bukit Hantu là gì không?
Cách đây khoảng 5km.
5km, theo đường đó?
Vâng. Họ gọi đó là Bảo tàng Chiến tranh.
- Tôi đang tìm Bảo tàng Chiến tranh. - Vâng, Bảo tàng Chiến Tranh.
- Ok, cảm ơn anh. - Không sao đâu.
- Được rồi, cảm ơn anh nhé.
Tôi đã đến nơi có lẽ là Bukit Hantu.
Sự thật là nó rất khó tìm.
Một người biết đường và đã chỉ tôi đi đứng hướng.
Và tôi sẽ leo lên để xác thực chuyện của Roky.
- Chào cô. Cho tôi mua cái này nhé? Cảm ơn.
Vâng, theo như sơ đồ thì đây là trạm quan sát
nơi Roky thấy ma.
Có lẽ nó ở trên đó.
Theo tôi nghĩ, ông ta đã ở đây,
ông nói đi vòng quanh và cố bật đèn lên.
Tôi thấy một công tắc ở đây.
Được rồi, hãy lên xem con ma của Roky nào.
Vậy, ngay dưới đó là chỗ Roky đã đứng.
Theo tầm nhìn của ông ấy thì ông đã thấy con ma từ đó,
nó đứng ở ngay đây, trên trạm quan sát.
Tôi cần biết cái gì từng ở đây khiến Roky sợ hãi đến thế.
Những chi tiết Roky miêu tả về con ma, với thanh kiếm samurai,
rõ ràng đó là hồn ma của lính Nhật từ Thế chiến thứ Hai.
Quân Nhật đã chiếm pháo đài này sau khi phe Anh bỏ hoang nó.
Nhưng chúng sử dụng pháo đài làm gì?
Có lẽ đáp án đang ẩn trong các hầm này.
Chắc chắn từng có một tù nhân ở đây.
Và khi nhìn thấy cái này thì tôi liên tưởng đến hình ảnh
của nhà tù Abu Gharib có thể tìm thấy trên Internet.
Nhà tù mới chỉ là khởi đầu.
Các phòng giam, dụng cụ tra tấn và các tấm bảng,...
đều tạo ấn tượng rằng nơi này từng là đồn của quân Nhật trong Thế chiến thứ hai.
Nhưng trong số đó
là các trang trí giống như trong các công viên giải trí.
Bảo tàng này có vẻ một nửa là lịch sử, nửa kia là bịa đặt.
Câu hỏi là:
làm thế nào để tôi tách rời sự thật khỏi sự tưởng tượng?
Vậy theo tấm bảng này,
ở đây, một người lính Nhật tên Suzuki
đã chặt đầu các tù binh chiến tranh.
Hắn ta là một lính Nhật.
Liệu người lính Suzuki này liên quan tới thứ mà Roky nghĩ rằng ông đã thấy?
Có lẽ Đại tá Suzuki không phải là một cá nhân nổi bật.
Tôi nói chuyện với chủ bảo tàng, Johari Shafie.
- Quân Nhật đã dùng pháo đài để làm gì?
Sáng ngày 16/12/1941, quân Nhật xâm chiếm Penang.
Sau đó họ biến pháo đài này
thành trại giam giữ tù nhân chiến tranh
để giam giữ những tù nhân đầu tiên ở Bắc Malaysia lúc đó.
- Thật sao? - Vâng.
Theo Johari,
quân Nhật đã biến pháo đài từ một tiền đồn của Anh
thành trại giam, và tồi tệ hơn thế.
- Người ta bị đưa đến đây.
- Nơi này sao? - Vâng.
Và ví dụ, ở đây chúng kéo móng tay họ, móc mắt họ.
Và đó là điều thông thường mà Suzuki và đồng bọn hay làm.
- Vậy Suzuki là ai?
- Suzuki là một đao phủ nổi tiếng trong thời Nhật chiếm đóng ở đây.
- Vậy Suzuki từng hành hình nhiều người ở đây?
- Vâng. - Ở pháo đài này?
- Vâng.
Có người Malaysia, Trung Quốc, Ấn Độ và người từ Châu Âu.
Johari kể Suzuki là tay đại tá luôn mang kiếm samurai bên mình.
Nghe giống với nhân vật trong chuyện của Ricky.
Tôi cố gắng hỏi Johari về các vụ ám ở bảo tàng.
Cứ hỏi ông Roky thì biết.
Tôi đến Penang, Malaysia để điều tra lời đồn
về các vụ ám tại một bảo tàng trưng bày hiện vật từ Thế chiến thứ Hai.
Johari, chủ bảo tàng,
kể tôi rằng một đại tá người Nhật tên Suzuki
là một tay đao phủ tàn nhẫn ở đây.
Roky người gác đêm nói đã thấy ai đó cầm súng trường và kiếm samurai.
Có liên kết nào giữa Suzuki và câu chuyện của Roky?
Tôi xem lại cuộc phỏng vấn Roky để lấy thêm manh mối mới.
Bỗng tôi nghe thấy bước chân ai đó.
Tôi leo xuống từ tháp chỉ huy để xem tiếng chân từ đâu.
Tôi rất sợ hãi và cố gắng bật công tắc đèn.
Bỗng tôi thấy hắn ở trước mặt.
Hắn trông rất dữ tợn.
Anh ta mặc quân phục của lính Nhật.
Tôi nghĩ anh ta là người có chức cao.
Khi hắn giơ tay lên, hắn ra hiệu để tôi tiến đến gần hơn.
Tôi không dám nhìn.
Tôi gặp Roky để lấy thêm chi tiết về con ma mà Roky tin đã nhìn thấy tối đó.
- Vậy nó ở đó? - Vâng, vâng.
Tôi thấy gì đó ở trên ấy.
- Ông nghĩ con ma đó là ai?
- Tôi chắc chắn rằng hắn ta là một sĩ quan quân đội Nhật Bản.
Hắn là Đại tá Suzuki.
Suzuki.
Con ma của Roky chính là tay Đại tá
mà được cho là đã tra tấn và hành hình nhiều người ở pháo đài.
Và rõ ràng là có ảnh chụp hắn.
- Vậy ai là Suzuki? - Đây.
Đó chính là Tướng Tomoyuki Yamashita đi chân đất.
Ngay sau ông là Đại tá Suzuki.
- Ok, vậy đó là Yamashita, người chịu trách nhiệm Singapore và Malaya?
Và người ở phía sau ông là Suzuki?
- Vâng. - Tôi không nhìn rõ mặt.
Nhìn vào ảnh Roky chỉ tôi, rõ ràng là thấy được mặt Yamashita,
Nhưng người phía sau ông thì không thể biết được là ai.
Tôi không hiểu làm cách nào Roky biết được đó là Suzuki.
Chuyện này có gì đó vô lý.
Tôi cần tìm ra Đại tá Suzuki có tồn tại không.
Nếu là thật, hắn đã làm gì khiến đến nay người ta vẫn còn sợ?
Tôi đến kho lưu trữ địa phương.
Tôi cần sự thật về cuộc chiếm đóng của Nhật tại Penang
và tên Đại tá tai tiếng này.
Quân Nhật đến Malaya vào tháng 12 1941,
chúng tiến sâu vào trong bán đảo,
và cuối cùng chiếm Penang vào 19/12, sau 8 ngày đánh bom dữ dội,
Chúng chiếm đóng tại Malaya trong 4 năm.
Trường học vẫn được mở tại Penang, nhưng chỉ được dạy tiếng Nhật.
Mọi hành động chống lại Nhật đều không được tha thứ.
Trong thời gian chiếm đóng, ước tính 10 vạn người đã chết ở Malaya.
Trong khi nghiên cứu, tôi thấy các báo cáo gây sốc về tội ác của chúng,
và tên của một trong những kẻ chịu trách nhiệm cho tội ác ở Penang.
Hắn là Tadashi Suzuki.
Suzuki là người có thật.
Tôi tìm được một người đã sống sót sau thời chiếm đóng của Nhật.
Ông vẫn sống ở Butterworth, băng qua eo biển từ phía Penang.
Và tôi nghĩ ông biết gì đó về tay Suzuki này
Robert David còn nhớ rõ cuộc đời ông dưới ách đô hộ của Nhật.
- Bạn đang đi trên đường thì bỗng xe tải của quân Nhật đi qua,
và chúng xuống bắt bạn lên xe tải và giải đến nơi nào đó.
Thực sự bạn sẽ không biết điều gì sẽ xảy ra.
Mọi người thân đều đi mất, và đều không trở lại.
Vậy, ngày qua ngày, bạn phải sống trong sợ hãi.
- Bạn sẽ không thể đoán trước được điều sẽ xảy ra với mình.
- Bạn sẽ không thể đoán trước được điều sẽ xảy ra với mình.
Ở bảo tàng, tôi được kể rằng đây là Suzuki.
Một người tên Suzuki, ông có biết hắn là ai không?
- Dĩ nhiên rồi, hắn là trưởng đội quân cảnh ở Butterworth.
- Người này sao?
- Không phải đâu, tóc hắn dài đến tận vai.
- Làm thế nào ông biết được hắn trông ra sao?
- Tôi đã thấy hắn!
- Ông thấy Suzuki rồi?
- Tôi thấy hắn nhiều lần lắm, hắn ở Butterworth!
Tôi ở Butterworth!
Tôi thấy hắn ta bằng xương bằng thịt!
Đây đúng là một bất ngờ.
Có ai đó đã thực sự nhìn thấy Suzuki bằng xương bằng thịt.
Nhưng có một điều quan trọng.
Ông David nói rằng Suzuki chưa từng đến Penang hay pháo đài ở đó,
mà thay vào đó là Butterworth ở trên đất liền.
- Suzuki đã bao giờ ở Penang chưa?
- Hắn ta có... - Không không, chỉ ở Butterworth!
- Chưa từng đến Penang? - Chưa từng.
- Ông có sợ hắn không? - Dĩ nhiên rồi, ai cũng sợ hắn!
Ông David kể tôi rằng Suzuki từng là một trưởng đội quân cảnh của Nhật,
người đã làm dân chúng ở Butterworth phải khiếp sợ.
- Ông David này, tòa nhà này từng là gì?
- Nó từ thời Nhật chiếm đóng. Trụ sở đội quân cảnh, do Suzuki chỉ huy.
Quân Nhật đã kiểm soát tòa nhà
và từ đây Suzuki kiểm soát Butterworth một cách tàn nhẫn.
- Từ chỗ này, chúng mang một cậu thanh niên đến và chặt đầu.
Ông David đã thực sự chứng kiến Suzuki chặt đầu một thanh niên.
- Chỗ này rất trống trải và ở đây không có gì, tất cả đều trống.
Lúc đó tôi đang đi xe đạp.
Khi gần đến đây thì bị lính của Suzuki chặn lại và đưa tới đây.
Tôi thấy một đám đông tụ tập, và mọi người đều bị bắt tới xem vụ hành hình.
Tôi ở trong đám đông đó,
và tôi thấy một thanh niên quỳ trước một cái hố chôn
mà đã được đào trước.
Suzuki đã ở đó.
Ta sẽ giết tên này trước mặt các người!
Ta muốn các ngươi quan sát!
- Hắn rút kiếm khỏi chuôi,
và giơ nó lên rồi lại hạ xuống,
giơ lên lần hai rồi lại hạ xuống,
và lần cuối hắn hét lên:
BANZAI!
Và cái đầu rơi xuống hố, còn xác cậu ta thì bị đẩy xuống.
Tôi bất động một hồi lâu.
Những người khác cũng vậy, họ đứng như tượng cho đến khi Suzuki đi mất.
Và sau đó đám đông mới dần tan đi.
Cuộc điều tra của tôi trở thành một bí ẩn lịch sử thật sự.
Robert David, là thanh niên ở Butterworth khi quân Nhật chiếm đóng,
nói rằng Suzuki thực sự khủng bố người dân.
Nhưng ông không tin rằng hắn từng đến pháo đài trên đảo Penang.
Mà thực ra ông nói hắn là trưởng đội quân cảnh ở Butterworth.
Nhưng một phần của câu chuyện ở Bảo tàng Chiến tranh nghe có lý.
Suzuki đúng là một kẻ giết người.
Và các hành động tàn ác của hắn vẫn còn ám ảnh những nhân chứng.
Nhưng quân Nhật thực sự đã làm gì ở pháo đài khi chúng chiếm Penang?
Cách bảo tàng pha trộn thực tế và bịa đặt
gây ra trở ngại cho việc tìm ra sự thật.
Tôi quay lại bảo tàng để kiếm thêm câu trả lời.
Tôi đã trở lại Bảo tàng Chiến tranh. Vào đêm thì trông nó khá là đáng sợ.
Vì thiếu ánh sáng,
chỉ cần bước lệch một bước là tôi sẽ rơi xuống từ trên đồi.
Được rồi, đi nào.
Mọi thứ trông ghê hơn ban ngày.
Ôi Chúa ơi!
Tôi vừa nghe thấy một âm thanh cực lớn từ chỗ nào đó phía trên kia.
Tôi nghĩ nguồn gốc của nó ở xung quanh chỗ này.
Các bậc thang.
Nghe rất giống tiếng đại bác.
Ok, chắc chắn từ đây.
Tôi nghĩ ta đang tiến gần hơn.
Tiếng ồn đến từ đâu đó quanh đây.
- Các anh đang làm cái *** gì đấy?
Cái gì thế này?
- Cái gì đây? - Đó là đại bác giả.
Nó được dùng cho các cuộc tham quan vào đêm.
Tôi vừa mới biết tham quan vào đêm sẽ như thế nào.
Indra Gunawan, hướng dẫn viên cho chuyến tham quan vào đêm,
dẫn tôi đi quanh bảo tàng.
Indra kể cho tôi rằng quân Nhật đã làm những điều tàn bạo ở pháo đài.
Không nghi ngờ gì nữa, cuộc chiếm đóng của Nhật ở Penang làm nhiều người chết.
Nhưng sau những gì được biết từ Robert David,
tôi muốn biết có tội ác nào xảy ra tại đây không.
Tôi đoán rằng bảo tàng này giống nơi trưng bày tội ác trong cuộc chiếm đóng
hơn là một địa điểm tra tấn thực sự.
- Cái gì thế này?
- Vậy là chúng cắt đầu tù nhân và cắt xong thì treo ở đây.
Và xác chết thì bị đem vào trong phòng đó để cất giấu.
Chỗ nơi ánh đèn đỏ phát ra từng được dùng làm nhà xác.
- Vậy, đây là...
tượng trưng cho hình ảnh lính Nhật chặt đầu?
- Nhiều người bị cắt đầu lắm.
- Tôi vừa nhận ra các anh có con quái vật mắt tỏa ánh sáng đỏ này.
- Vâng chúng tôi lấy tin từ công nhân trong bảo tàng.
Khi họ bắt đầu dọn dẹp khu vực, họ thấy thứ đó.
Và họ tả lại những gì họ nhìn thấy khi đó.
Vậy khi các anh mở cửa bảo tàng thì công nhân lau dọn thấy thứ này?
Đó là bằng chứng rằng lịch sử đã bị bóp méo bởi trí tưởng tượng.
Tôi đoán tất cả như 1 công viên giải trí.
- Vậy đây là nhà tù? - Vâng, hồi đó nơi này là nhà tù.
- Và đó là nhện tarantula? - Vâng, chúng bị dùng để tra tấn.
Mọi hiện vật đều có lời giải thích của nó.
Nhưng tất cả đều giống trong phim kinh dị hơn là lịch sử.
- Vài con nhện có rất nhiều độc.
- Tra tấn bằng nhện. - Vâng.
Tôi nghi ngờ rằng Suzuki thực tế đã truyền cảm hứng
một vài truyện ma của bảo tàng.
Nhưng thậm chí còn không có chứng cứ rằng Suzuki từng ở đây
cũng như rằng quân Nhật từng dùng nó để tra tấn và tử hình hay không.
Bảo tàng thu thập thông tin này thế nào, và nguồn của nó từ đâu?
Chủ bảo tàng, sếp của tôi, ông ta sang Anh
để tìm ra điều đã xảy ra ở đây, và mất bao nhiêu tiền để xây nơi này.
Vậy ông ta đã biết điều đó và nói cho chúng tôi.
- Ok, vậy đó là điều tra cá nhân? - Vâng.
Tôi hiểu rồi.
Ok, giờ tôi đã hiểu ra mọi chuyện.
Bảo tàng Chiến tranh không phải bảo tàng chiến tranh.
Nó giống một công viên giải trí gán mác bảo tàng chiến tranh
mà được đặt ở một địa điểm lịch sử với các hiện vật thực sự và các trò vui
nhưng không có gì giúp tách hai thứ ra khỏi nhau.
Tôi đến Penang, Malaysia để điều tra về sự thật sau một chuyện ma.
Một tên lính Nhật tàn ác bị coi là ám pháo đài Từ thế chiến thứ Hai này.
Con ma mà người gác đêm nhìn thấy đã dựa trên một cá nhân có thật,
một lính quân cảnh Nhật tên Tadashi Suzuki.
Tên Suzuki này không phải ma mà là một con quái vật thực sự.
Dù Suzuki chưa từng xử tử ai ở pháo đài,
hắn ta có thực hiện tội ác ở nơi nào đó tại Penang.
Suzuki có vẻ rất quyền lực,
một biểu tượng cho nỗi kinh hoàng từng ở nơi này.
Tôi đến gặp sử gia địa phương Clement Liang.
- Chào ông, Clement.
- Chào anh. - Tôi là Robert.
- Chào mừng anh đến đây. - Rất vui được gặp ông.
- Tôi đang tìm thông tin về đao phủ hay đại tá người Nhật tên Suzuki.
Ông có biết gì về hắn không?
- Trong Thế chiến thứ Hai thực sự có người tên Tadashi Suzuki,
và hắn ta là trưởng đội quân cảnh Butterworth.
Hắn ta nổi tiếng vì đã chém đầu nhiều người.
Clement đã xác minh điều David nói với tôi.
Tadashi Suzuki chỉ ở Butterworth.
Nhưng còn pháo đài trên đảo Penang thì sao?
- Tôi có nghe rằng Suzuki có tra tấn người ở pháo đài, điều đó đúng không?
- Tôi không chắc lắm.
Không có ghi chép nào rằng hắn đến pháo đài và tra tấn người ở đó.
Nhưng pháo đài nằm khá xa thành phố,
và anh biết đấy, có cớ gì mà phải đem tù binh ra đó tra tấn?
- Thế Suzuki có thực sự chịu trách nhiệm
cho mọi vụ tra tấn và hành hình mà bị gán là do hắn thực hiện?
Theo tôi biết thì có người khác nữa, Suzuki chỉ là một trong số đó.
Sau đó Clement nhắc đến gì đó hơn thế, còn hơn cả tội ác của Suzuki.
- Vụ thảm sát thực sự đã xảy ra vào năm 1942.
Người Trung Quốc gọi là Sook-ching (thảm sát Túc Thanh)
Trong chiến dịch đó, người dân bị bắt,
và bị đem tới nơi nào đó mà ở đó họ bị giết hàng loạt.
Và tôi nghĩ nó tồi tệ hơn tội ác của Suzuki.
Clement khẳng định Suzuki chưa từng ở pháo đài.
Nó ở cách thành phố quá xa để trở thành nơi tra tấn tù nhân chiến tranh.
Nhưng là trưởng đội quân cảnh ở Butterworth,
ông ta có đóng vai trò trong một nỗi kinh hoàng mà ám lên Penang.
Clement có nhắc đến thảm sát Túc Thanh.
Trong tiếng Anh, "túc thanh" nghĩa là "dọn sạch", "lọc sạch".
Có phải vụ thảm sát này là bóng ma từ Thế chiến 2 vẫn còn ám Penang?
Tôi tìm được một người sống sót khác.
Ông Lim đồng ý gặp tôi ở Đài tưởng niệm Chống chiến tranh Penang.
- Ông có thể kể tôi về cuộc chiếm đóng?
Một sáng, tôi đang tắm,
Bỗng tôi nghe thấy tiếng bom nổ.
Và sau đó, anh biết không, tôi nhìn qua cửa sổ.
Và tôi thấy các đám khói đen.
Và sau đó có hàng trăm người chạy tán loạn trên phố.
- Và với ông đó là khi cuộc chiến bắt đầu? - Vâng, vâng.
- Tôi thấy sự xuất hiện của quân Nhật vẫn ám ảnh ông mỗi ngày.
Khi đó chúng có bạo lực không?
- Chúng cắt đầu người ở trạm quân cảnh tại đường Penang
và những cái đầu đó bị treo ở cổng chợ vào sáng hôm sau.
- Vậy ông đã thấy hình ảnh đầu người treo trên những cái xà?
- Đúng thế. Trông chúng đáng sợ lắm, anh biết đấy.
- Những người nào đã bị giết?
- Hầu hết là người Trung Quốc, họ đều bị dẫn đi trên phố.
Và họ bị chặt đầu ở đây.
Đài tưởng niệm Phản chiến Penang nói rằng 5000 người đã chết trong vụ Túc Thanh.
Ông Lim đã chứng kiến những gì đã xảy ra với vài nạn nhân.
Suzuki chỉ là một trong số những kẻ nhúng tay vào
trong cuộc thảm sát người Trung Quốc này.
Có một lịch sử sâu xa hơn về sự hận thù của Nhật đối với Trung Quốc.
Và họ trở nên mạnh hơn cả bức tường đá đã vốn ở Trung Quốc này.
Họ đã đứng lên phản kháng.
Năm 1937, gần 20 vạn người Trung Quốc nổi dậy chống quân Nhật đang chiếm nước họ.
Quân Nhật muốn chắc rằng người Trung Quốc ở Malaya sẽ không nổi dậy như thế.
Chúng đưa ra chiến thuật độc ác, bao gồm thi hành chính sách mới
để điều khiển người Trung Quốc ở nước ngoài.
Mục tiêu là để loại trừ kẻ không hợp tác với chúng.
Đài tưởng niệm liệt kê 4 hố chôn tập thể nơi chôn các nạn nhân vụ Túc Thanh.
Nhưng sau đó tôi tìm ra gì đó kỳ lạ.
Một hố chôn thứ 5, một nơi tên Rifle Range.
Nó không được liệt kê trên đài tưởng niệm.
Có lý do gì khiến nó bị bỏ sót?
Tôi muốn tự mình đi kiểm chứng.
Một nghĩa trang trải rộng.
Đây là nơi lẽ ra phải là Rifle Range.
Tôi mong đợi thấy một đài tưởng niệm dành cho nạn nhân thảm sát Túc Thanh.
- Tôi đang tìm hố chôn tập thể cho nạn nhân vụ Túc Thanh. Nó ở đây không?
- Không, ở đây không có hố chôn tập thể cho vụ Túc Thanh.
Vài người chết vì các vụ nổ được chôn ở đây, nhưng không có mộ tập thể.
Tôi có các văn bản cho thấy đây là các mộ riêng.
Không có mộ tập thể.
- Nhưng lẽ ra phải có mộ tập thể ở Rifle Range.
- Hoàn toàn không.
Đây là Batu Gantung, không phải Rifle Range.
Vậy tôi đến đây tìm mộ tập thể nhưng hóa ra là đến nhầm chỗ.
Các xác người không ở nghĩa trang này,
nó ở khu nhà chung cư chỗ kia.
Đó mới là Rifle Range.
Vậy tôi sẽ ra đó để xem tìm thấy gì.
Tôi chợt nảy ra ý tưởng.
Có phải các tòa nhà này xây đè lên 1 mộ tập thể?
Một nghĩa trang lớn nằm ngay cạnh các chung cư đang xuống cấp.
Nhưng hố chôn đó ở đâu?
Tôi được biết tên một nhân chứng có thể nói cho tôi về mộ tập thể đó.
- Bác Tan, hình như bác có thể kể cho cháu về mộ tập thể ở Rifle Range này.
Bác nhớ gì về chúng?
- Thời Nhật cai trị, chúng đã chôn xác những dân thường bị giết.
Vậy nơi này chứa xác những người đó.
- Các xác người này từ vụ Túc Thanh đúng không?
- Đúng đấy, từ vụ Túc Thanh.
Lúc vụ Túc Thanh, quân Nhật rất dã man.
Sau khi giết người thì chúng chỉ đem chôn.
- Vậy bác thấy các bộ xương? - Vâng.
Khi tôi lần đầu tới xem nhà, tôi thấy nhiều người đang đào bới.
Chúng tôi thấy xác người khi họ đào chúng lên, và có rất nhiều xương.
- Đó là từ khi nào?
- 50 năm trước. - 50 năm trước, ồ.
- Vậy là từ những năm 1960. - Đúng vậy.
Tôi vừa nói chuyện với bác Tan, hóa có mộ tập thể ở chung cư Rifle Range này.
Tôi không biết xương được đem đi đâu nhưng chúng từng ở đây.
Tôi tới Penang, Malaysia vì các lời đồn về ma ở một pháo đài từ Thế chiến thứ 2.
Tôi tin rằng các vụ ám là bịa đặt, nhưng nó dựa trên một con quái vật thực sự.
Trưởng đội quân cảnh của Nhật, Tadashi Suzuki.
Nhưng hắn chỉ là trong số những kẻ tham gia thảm sát người Trung Quốc ở đây.
Nó được biết là vụ thảm sát Túc Thanh.
Một cuộc thanh lọc.
Tôi đã xác định 5 mộ tập thể từ vụ Túc Thanh
kể cả một cái mà tôi đang điều tra, tên là Rifle Range.
Nhưng tôi có cảm giác đây chỉ là phần nổi của tảng băng chìm.
Những kẻ thảm sát không có ghi chép nào về những người chúng đã giết.
Để tìm ra sự thật, tôi phải nói chuyện với người sống sót và người thân của họ.
Tôi gặp sử gia địa phương Andrew Hwang,
người mà bố ông đã sống qua vụ Túc Thanh.
Vì sao anh muốn gặp tôi tại đây?
Vâng, Bukit Dumbar, nơi ta đang ở, đây là nơi từng có 2 mộ tập thể.
Người ta đến đây và đào được xương.
Khi đào bới, họ tìm được 250 hộp sọ.
- Nó từng ở ngay đây? - Vâng.
Nó ở chỗ nào đó dưới kia.
Kỳ lạ thay, dù là mộ tập thể từ vụ Túc Thanh, nó không có ở các ghi chép chính thức.
- Vậy bao nhiêu người bị hành hình trong vụ thảm sát Túc Thanh?
- Ở riêng Penang, trên hòn đảo, đã có khoảng 5000 người hoặc hơn.
Họ thường được chôn ở những nơi khác nhau.
1000 xác ở Rifle Range,
khoảng 1000 ở nhà tù Penang,
Họ bị chôn ở ngay bên dưới nhà tù.
Và có lẽ ở Đồi Coombe cũng có khoảng 2000 người.
Và cũng có ở Batu Ferringhi, trên bãi biển.
Và còn có những xác mà chúng tôi còn chẳng biết tìm ở đâu.
5000 người chết là một con số khá chính xác.
Trong thời kỳ xét xử tội ác chiến tranh năm 1946 ở Penang,
một người đào mộ nói rằng ông ta đã chôn 1000 người.
Ngay sau đó, có phát hiện gây sốc khi người Anh thu thập xác chết.
- Vậy các xác ở đây được thu thập, nhưng tại sao ở Rifle Range thì không?
- Chúng có được thu thập, không phải không. Nhưng 10 năm sau phiên tòa.
- Tức là... - Năm 1956.
Đó là khi họ muốn đào xới vùng đó lên để làm móng xây chung cư.
Và đó là khu chung cư nhiều tầng.
Vậy trong quá trình đào móng, họ phát hiện ra xương người.
Vậy họ ngừng làm để tìm cách xử lý các xương đó.
Mọi thứ bắt đầu trở nên dễ hiểu.
Các xác chết không ở dưới chung cư, chúng được tìm ra nhờ chung cư đó.
Bởi vì cả khu vực bị đào lên.
Đó là phát hiện tình cờ.
Và vâng, chính quyền không còn lựa chọn nào khác.
Họ phải hỏa táng chúng, đem tro cất vào hộp rồi chôn ở các nghĩa trang khác nhau.
Vậy vì sao Rifle Range không được ghi tên trên đài tưởng niệm?
Hai thứ xảy ra ở hai thời điểm khác nhau.
Cuộc tìm kiếm xác ban đầu là khoảng 1946-1947.
Nhưng đó là năm 1956, đã 10 năm trôi qua.
Vậy mộ tập thể ở Rifle Range được phát hiện sau khi đài tưởng niệm được xây.
Điều đó đã giải thích bí ẩn.
Trong thời kì hỗn loạn do chiến tranh cũng như sau đó,
con số thống kê là điều cuối cùng mọi người nghĩ đến
Đối với người thực hiện tội ác chiến tranh thì không hay gì khi tội ác bị hé lộ.
Cuối cùng vài kẻ giết người vô tội đã phải chịu trách nhiệm.
Vào ngày 31/8/1946,
32 lính Nhật đứng trước mặt quân đội Anh
trong phiên tòa xét xử tội ác chiến tranh ở Penang.
Nhưng một tên tội đồ đã biến mất: Tadashi Suzuki.
Tadashi Suzuki chết vào tháng 4 1945, chính xác hơn là ngày 1/4/1945.
Lúc đó hắn ta lên tàu về Nhật Bản.
Tàu hắn đi là HS Awa Maru.
Và tàu HS Awa Maru chìm vì ngư lôi của tàu ngầm Mỹ USS Queenfish.
Hắn ta đã chết đuối trong vụ đó.
Hiểu được tất cả về thảm sát Túc Thanh có vẻ là không thể.
Các xác người ở Rifle Range đã được thu thập
nhiều năm sau khi xây xong Đài tưởng niệm Phản chiến Penang.
Và giờ đây tôi đang đứng ở một hố chôn tập thể khác.
Andrew Hwang nhắc đến rằng vài xác có thể bị ném xuống biển.
Không có cách nào để chắc chắn bao nhiêu người đã bị giết.
Chính nhờ Suzuki mà tôi hiểu được nỗi ám ảnh thực sự ở Penang.
Hắn trở thành biểu tượng của thời kỳ khủng khiếp:
thảm sát Túc Thanh.
Chắc là 800 nạn nhân của vụ Túc Thanh tại Penang
đã yên nghỉ ở đài tưởng niệm.
Không có cách nào biết rõ số người vô tội bị giết.
Không có ghi chép chính xác.
Những người không được kể đến bị dân địa phương gọi là "các linh hồn mất tích".
Trong tập kế tiếp của I Wouldn't Go In There...
"Tôi nghe nói đến các vụ chứng kiến kỳ lạ tại cố đô của Thái Lan, Ayutthaya."
"Hắn nhìn tôi bằng đôi mắt to rồi biến mất ở chỗ ngôi chùa."
"Hãy xuống đó nào!"
I Wouldn't Go In There, 23 giờ thứ Sáu tuần sau trên kênh National Geographic.
Phụ đề tiếng Việt bởi Eschede Enschede (YouTube): http://www.youtube.com/user/pinkpantherandpink Không sử dụng vì mục đích thương mại hay cá nhân. Xem miễn phí tại kênh YouTube "Eschede Enschede".