Tip:
Highlight text to annotate it
X
Helix Tập Trước...
Cô biết về khối u của mình bao lâu rồi?
- Cô xài thuốc đấy à?
- Tôi bị đau nửa đầu nên tôi đã uống...
Cô đang nói dối.
Trừ khi cô uống nguyên cả lọ.
Tôi không muốn trở thành
một trong những thứ đó đâu.
Cô biết tôi đang muốn nhờ cô điều gì mà.
Cảm ơn cô.
- Nó còn lại bao nhiêu thời gian?
- Hãy tận dụng khoảng thời gian này đi.
Ảo giác là một trong những triệu chứng của bệnh dịch.
Ah!
Đây không phải là một vụ tai nạn.
Để tôi trả lời tin nhắn đó dùm cho!
NGÀY THỨ 6
Tôi xin lỗi, Doreen.
Chúng ta đã đấu tranh và dập tắt...
...được 7 cơn bùng phát bệnh dịch cùng nhau,
và tôi luôn nghĩ rằng mình là người dẫn dắt cô.
Nhưng hóa ra chính cô là động lực của tôi.
Cậu đã xác định được vị trí của Balleseros chưa?
Vẫn chưa.
Việc Doreen bị giết không phải là sự trùng hợp.
- Tôi không chắc là tôi hiểu điều ông vừa nói.
- Tôi nghĩ là cậu hiểu rất rõ là khác.
Nhưng để tôi nói thẳng với cậu luôn:
dù Balleseros đang có âm mưu gì,
chắc chắn là nó có liên quan đến loại virus này.
Nếu cậu muốn giả vờ như mình
không biết chuyện đó cũng không sao.
Nhưng tôi muốn hắn ta phải được tìm thấy.
Ah!
Ugh!
- Ai đây?
- Tiến sĩ Rae Van Eigem.
Tôi tìm thấy chị ấy ở tầng B
sau khi tầng R bị phong tỏa.
Chị ấy đã chết trước khi virus kiểm soát cơ thể.
Cô tìm thấy cô ta ở tầng B à?
Sao cô không báo cho tôi biết?
Tôi không có thời gian.
Tôi đã cách ly chị ấy và cung cấp
những nhu yếu phẩm hết mức tôi có thể.
Đây là NARVIK-B. Đáng lẽ cô ta phải
trở thành vector chứ không phải một xác chết.
Cô ta chết thế nào, Sarah?
Morphine. Quá liều.
Ai quản lý liều lượng cho cô ta?
Tôi đã làm những gì tôi cho là đúng.
Hình như tôi nghe nói các cô không giết
những người nhiễm bệnh, đúng không tiến sĩ?
Tôi sẽ xuống tầng R...
...và tôi sẽ đưa tiến sĩ Walker về lại trên này.
Có lẽ cậu muốn báo cáo với sếp mình đấy.
Ông ấy đang giải quyết vấn đề khẩn cấp.
Còn vấn đề nào khẩn cấp hơn
việc phải giải quyết dịch bệnh này chứ?
Ông ấy sẽ quay về khi đã hoàn thành
công việc, và không ai được phép...
...xuống tầng R. Không ai được vào...
...không ai được ra.
Bao gồm cả tiến sĩ Walker.
Cậu định bắn tôi sao, Daniel?
- Cậu thật sự định làm thế trong lúc này sao?
- Ông cần phải quay về phòng thí nghiệm ngay đi.
Tôi không làm việc cho cậu!
Cậu có biết thứ này...
...là gì không? Nó sẽ gây ra
hậu quả gì tới mọi người không?
- Tôi biết là mọi người đang bị bệnh.
- Không phải bị bệnh mà họ đang hấp hối.
Em trai ông có dấu hiệu tiến triển đấy thôi.
Em trai tôi hầu như không có tín hiệu
hoạt động não bộ, và không nhờ vào Hatake!
Tiến sĩ Hatake và tôi đều muốn
điều mà các ông cũng muốn đây.
Khẩu súng trong tay cậu lại nói khác đấy con trai à.
Hai người thôi đi được không?
Quay lại làm việc đi.
Ngay bây giờ.
Tôi sẽ lo liệu cô ta.
Peter.
Anh đang làm gì ở đây thế?
Anh đến để giúp em.
Giúp em chuyện gì cơ? Anh...
Anh không có thật.
Anh thấy rất thật đấy chứ.
Đi đi.
Anh vẫn còn ở đây này.
Em muốn anh ở lại vì một lý do nào đó.
Chẳng hạn như là gì cơ?
Cô bé là ai?
Xin chào?
Phụ đề được thực hiện bởi
Động Phim - Cave Subbing Team
+ HELIX - ĐẠI DỊCH +
.: Tập 06: Aniqatiga :.
- Vậy giờ thì sao?
- Tôi sẽ xuống dưới đó đưa Julia lên.
- Chờ đã, còn...
- Cô ấy có viết một cuốn sách...
...về việc nối gen của virus
và RNA bằng những liên kết protein.
Tôi cần cô ấy... Chúng ta cần có
cô ấy để chống chọi với bệnh dịch này.
Alan, chúng ta không biết chị ấy bệnh nặng đến mức nào.
Và không biết chị ấy đủ sức làm việc được hay không.
Không, chúng ta không biết.
Nhưng Doreen đã chết,
Balleseros thì mất tích, và chúng ta...
...lại quay về điểm khởi đầu.
Jules là hy vọng tốt nhất của chúng ta.
- Cô ấy là hy vọng duy nhất của chúng ta.
- Chúng ta sẽ xuống tầng R bằng cách nào?
Các cầu thang bộ đã bị phong tỏa
và Daniel thì kiểm soát các thang máy.
Tôi sẽ phải ứng biến thôi.
Nhân tiện đây, cái này cho cô,
thuốc trị bệnh đau nửa đầu đấy.
Gabapentin. Anh kiếm ở đâu..
Tiến sĩ Sulemani dùng chúng
cho chứng OCD*. Rất có hiệu quả.
(*OCD: Rối loạn ám ảnh cưỡng chế)
Cô không được dùng morphine nữa.
Được chứ?
Tôi cần cô phải thật minh mẫn.
Đội chỉ còn lại tôi và cô thôi.
Nếu chúng ta không bên nhau,
nếu chúng ta không hỗ trợ cho nhau,
thì chúng ta chẳng còn lại gì nữa cả.
Chắc chắn rồi. Và...
Cảm ơn anh.
Căn Tin đã mở cửa.
Ôi Chúa ơi.
Sao thế?
- Vết thương của ông.
- Bị nhiễm trùng sao?
Không, nó lành nhanh đến mức không tưởng.
Chắc tại tôi có gen tốt.
Chắc hẳn là thế rồi.
Cô ổn chứ?
- Sao ông không nói với tôi?
- Nói gì cơ?
Rằng tôi đã bị ảo giác!
Jaye không có thật.
Sao ông lại khiến tôi tin rằng
cô ấy đang có mặt ở đây?
- Ông thích chứng kiến mọi người đau khổ lắm sao?
- Tôi khởi nghiệp là một bác sĩ, giống như cô.
Công việc của tôi là cứu người.
- Bằng cách nói dối họ sao?
- Tôi không nói với cô,
bởi vì tôi không cần phải làm thế.
Cô đã rất bối rối,
và nói chuyện với Jaye có vẻ giúp ích được cho cô.
Tôi xin lỗi.
Ông nói đúng.
Ta không thể cứu được tất cả mọi người.
Tiến sĩ Walker?
Julia!
Julia.
Lâu lắm rồi tôi không thực hiện Phản ứng nhiệt nhôm.
Đó là một trò đùa vào năm cuối trung học.
Chuyện không được tốt đẹp cho lắm.
Đây không phải là biện pháp kiểm dịch.
Đây là hành động "khóa cửa và quên bọn họ đi".
- Trong đó tối quá. Tôi chẳng nhìn thấy gì nhiều.
- Có lẽ họ đã tập trung vào mấy phòng thí nghiệm rồi.
Chúng ta sẽ không bao giờ tìm ra
cô ấy nếu cứ đứng yên bên ngoài thế này.
Chúng ta phải vào bên trong.
Tôi nghĩ là tôi nhìn thấy
gì đó ở phía cuối hành lang.
Ah!
Chạy đi!
- Alan, thôi đi. Tôi ổn mà.
- Nếu cô có bất cứ vết thương nào hoặc...
- Tôi ổn mà.
- Chúng ta phải chắc chắn. Cô biết điều đó mà.
Tôi không hề biết là có nhiều vector như thế.
Chắc tôi phải đi kiểm tra bệnh thần kinh
vì đã khiến cô phải mạo hiểm như thế này.
- Tôi tự nguyện xuống đó cùng anh mà.
- Đầu tiên là Doreen, rồi sau đó là Jules.
Tôi không thể mất cả cô được, Sarah.
Um...
Anh sẽ làm gì về chuyện chị Julia?
Để đến chỗ cô ấy, chúng ta cần phải vượt qua...
- Mấy con quái vật đó à?
- Tôi định nói là "những bệnh nhân đó".
Những bệnh nhân đang nhiễm bệnh nặng.
Nếu chúng ta muốn đến chỗ Jules,
chúng ta phải vượt qua bọn họ trước.
Nếu chúng ta không thể thì sao?
Thì họ sẽ chôn vùi cả cơ sở này,
cùng với chúng ta ở bên trong.
Ông đang làm gì thế?
Cô đã bị ngất.
Đừng lo, Julia.
Cô sẽ đi đứng lại bình thường được ngay thôi.
Ông đã làm gì với mắt tôi thế?
Tôi không nhìn thấy gì cả.
Cái gì thế?
Tôi sẽ tiêm thuốc an thần cho cô.
Cô nên ngủ một chút đi.
Tôi không muốn ngủ.
Shh.
Cô sẽ ổn thôi.
Truy nhập được chấp nhận.
Aw! Cái quái gì thế?
- Cô là ai?
- Tôi có thể hỏi anh điều tương tự đấy.
Tôi là Anana.
Anana?
Tôi đang ở đâu đây?
Anh đang ở nhà tôi.
Điều này thật sự cần thiết sao?
Tôi có biết gì về anh đâu.
Trong trường hợp đó thì
có lẽ tôi cũng nên còng tay cô lại.
- Hm.
- Tôi là Sergio.
Tôi cho rằng tôi phải cảm ơn cô vì đã đấm vào mặt tôi.
Anh cứ cố đánh tôi.
Anh cảm thấy sao rồi, Sergio?
Tệ hại.
Vẫn tốt hơn là tôi đã hy vọng từ một người
đã bị bỏ mặc đến chết ở bên ngoài.
- Mấy cái xanh xanh tởm tởm này là gì thế?
- Rong biển đấy.
Chúng ta không ở gần bệnh viện Mayo, nên bình tĩnh đi.
Cô là người trông coi nơi này à?
Chỉ có duy nhất một nhân viên an ninh
trong vòng 400 dặm ở vùng Tonrar.
- Tonrar?
- Nghĩa là "bóng ma".
Nghe thì có vẻ hơi đáng sợ.
Chúng tôi thường xuyên thay đổi chỗ ở.
Đây, uống cái này đi.
Nó sẽ làm ấm người anh.
Anh gặp may vì vẫn còn đầy đủ các ngón tay...
Anh lấy nó để làm gì hả?
Tôi đang cố tỏ ra hiếu khách đây.
- Đau quá.
- Tốt! Giới thiệu về nhau bằng cách đó luôn nhé.
- Tào lao! Tôi là gì? Con tin à?
- Còn tùy.
Chuyện này sẽ rất kinh khủng
tùy thuộc vào sự lựa chọn của anh.
- Cô muốn gì?
- Tôi muốn những thứ bên trong này.
Nói cho tôi những điều anh biết về Viện sinh học Bắc Cực.
- Tôi không biết gì cả.
- Anh muốn chơi theo cách đó à?
Được thôi, vậy thì có lẽ
anh chính là con tin của tôi.
- Thật là nực cười!
- Nếu anh muốn nói chuyện thì quá tuyệt.
Nếu không thì tôi lúc nào cũng
có thể mang anh quay về cơ sở và...
...để người muốn giết anh có thể
kết thúc việc mà họ đã bắt đầu.
Sarah.
Đến xem cái này đi.
Cho tôi biết cô nhìn thấy gì.
Virus tấn công tế bào,
và nhanh chóng nhân rộng.
Xem lại lần nữa đi.
Nhìn kỹ vào.
Ôi Chúa ơi.
Tôi không thể tin là lúc trước
tôi không nhìn thấy nó.
Làm sao mà anh để ý được?
Chúng ta đâu có tìm kiếm điều này.
Ông ta sử dụng virus như một cơ chế chuyển giao.
Câu hỏi là: virus đóng vai trò gì trong chuyện này?
Và tại sao?
Tên chó đẻ.
- Tiến sĩ Farragut.
- Bên trong virus chứa thứ gì hả?
- Không gì cả.
- Tôi đã tận mắt nhìn thấy rồi.
Anh đã cấy ghép thứ gì vào mã di truyền của nó?
Tôi không biết ý anh là gì.
Tôi biết anh sử dụng virus như một cơ chế chuyển giao.
Anh đang tiến hành liệu pháp gen nào thế hả?
Anh dùng em trai tôi làm chuột thí nghiệm.
Ông đùa giỡn với mạng sống của nó,
với mạng sống của Julia và mạng sống...
...của những người tội nghiệp ở tầng R.
Anh cố tình đặt cơ sở ở nơi này...
...để anh không bị quản lý, để anh có thể...
...xem mình là Chúa và quyết định sự sống
của mọi người! Nhìn xem nó đưa anh đến đâu này!
Cho tôi biết sự thật ngay.
Đúng thế...
NARVIK là hệ thống chuyển giao.
Nhưng chẳng có âm mưu nào cả, tiến sĩ Farragut.
Tôi e là chỉ do anh tưởng tượng ra thôi.
Và em trai anh...
Cậu ấy không phải là chuột thí nghiệm.
Vậy thì là gì?
Tất cả những chuyện này là gì hả?
Một cách để điều trị căn bệnh
trước đây không thể chữa khỏi.
Ung thư.
Cả 5 loại.
Hãy nghĩ về điều đó đi:
liều thuốc chữa cho một trong những
căn bệnh nguy hiểm nhất thời đại chúng ta.
Thay vì gây hại cho con người,
virus này sẽ chuyển giao thuốc chữa.
Thật sáng suốt.
Không may là,
- chúng tôi vẫn chưa hoàn thành.
- Đây không phải là do virus.
Cái gì không phải cơ?
Loại virus này khiến Peter nhiễm bệnh...
...nhưng không biến đổi nó.
Đó là liệu pháp gen bên trong con virus.
Ông đã đưa thứ gì vào
NARVIK-B đã làm biến đổi nó hả?
Không gì cả.
Chúng tôi vẫn chưa trình bày liệu pháp gen.
Có thứ gì đó bên trong loại virus này.
Và tôi sẽ tìm ra nó.
Con cần bố cho con biết thật sự
chuyện gì đang diễn ra ở nơi này.
Con không cần quan tâm đến chuyện đó.
Sự an toàn của bố và cơ sở này
là điều duy nhất con quan tâm.
Con không thể bảo vệ cho bố
nếu như con không biết được gì.
Có rất nhiều chuyện đã xảy ra khi bố không có
ở đây. Balleseros đã tìm thấy tiến sĩ Hvit.
- Gì cơ? Làm thế nào mà cậu ta...
- Đó không phải là vấn đề.
- Con đã xử lý anh ta rồi.
- Xử lý cậu ta? Như thế nào?
Xách cuốc cho anh ta một phát.
Bỏ lại anh ta bên ngoài tảng băng.
Con đã làm gì thế hả?
Chính bố đã nói anh ta là một mối đe dọa.
Con đã loại bỏ anh ta.
Đồ ngu! Con không hiểu sao?
Nếu cậu ta không liên lạc lại,
thì họ sẽ đến đây.
Anh cần phải ăn một chút đi.
- Cơ thể anh đang lành lại đấy.
- Làm như cô quan tâm thật sự ấy.
- Anh chẳng có ích lợi gì với tôi nếu anh chết cả.
- Được thôi. Tôi muốn biết tại sao tôi lại ở đây.
Chúng ta tiếp tục nói lại chuyện đó hả?
Tôi đã cho anh biết lý do rồi cơ mà.
Viện sinh học Bắc Cực.
Tôi cũng đã nói với cô rồi.
Tôi chẳng biết gì hết.
Anh biết đủ chuyện để có kẻ đập anh...
- ...và bỏ mặc anh đến chết.
- Đó là chuyện cá nhân.
- Chẳng liên quan gì đến cơ sở cả.
- Còn nghiên cứu họ đang tiến hành thì sao?
- Cho tôi biết về bọn trẻ.
- Bọn trẻ nào?
Cô đang nói gì thế?!
Chúng ta có thể thử lại chuyện này sau.
Thử lúc nào cũng thế cả thôi.
Còn tùy vào việc anh đói đến mức nào!
Bọn trẻ thật đáng yêu khi ở lứa tuổi đó.
Nơi này là gì thế?
Sao anh lại đưa em đến đây?
Đây là mong muốn của em.
Anh chỉ đi cùng em thôi.
Có lẽ em nên hỏi cô bé thử xem.
Hỏi gì cơ?
Có lẽ cô bé ấy đang cố giúp em
nhớ lại điều gì đó.
Điều mà em đã quên.
Làm sao mà em nhớ lại được
những chuyện em đã quên chứ?
Chúng ta không bao giờ
thật sự quên đi điều gì cả.
Không nếu như em không muốn.
Đi đi, hỏi cô bé ấy đi.
Chào cháu.
Cô là Julia.
Tên của cháu cũng thế.
Nơi này là đâu thế, Julia?
Đây là nhà cháu.
Ý cháu là cháu sống ở đây sao?
Chỉ mùa hè thôi ạ.
Cháu đến đây cùng với mẹ cháu.
Cô cũng từng đi nghỉ hè cùng với mẹ cô.
- Vậy ạ?
- Mm-hmm. Ở một nơi gọi là Montana.
Cháu đã từng nghe đến nơi đó chưa?
Dĩ nhiên là cháu nghe rồi.
Chứ cô nghĩ chúng ta đang ở đâu?
Đúng thế. Đây là nơi em đã lớn lên.
Đây là Montana,
là nơi em sống với mẹ em.
Em đang ở nhà.
Giờ thì chúng ta chờ đợi.
Đại loại thế.
Cái quái gì vậy?
.:: Biên Dịch: Kan Mặp Lavigne ::.
.:: Hiệu Chỉnh: Mèo Mập Mưu Mô ::.
Anh có từng...
Nó đang làm gì thế?
Phản ứng với cái lạnh.
- Nhiệt độ cực thấp.
- Làm chậm lại những tác động của virus.
Nghĩa là cách này có thể có tác dụng với con người.
Chúng ta cần phải chườm lạnh cho Peter.
Nâng đầu nó lên. Được rồi.
Alan, cái thứ đó là gì thế?
Dù nó là gì thì cái lạnh sẽ làm nó hoạt động chậm lại.
cả đời tôi chưa từng nhìn thấy thứ gì như thế cả.
Sarah, chưa ai từng nhìn thấy thứ gì như thế cả.
Có tác dụng rồi.
Có tác dụng rồi, nhưng phải
đưa nó đến chỗ nào lạnh hơn.
Có một phòng thí nghiệm. Dưới tầng G.
Họ dùng nó để đông lạnh.
- Ai phụ trách?
- Um... Tiến sĩ. Victor Adrian.
- Cô ở lại đây. Chườm thêm đá
cho nó và chuẩn bị chuyển nó đến đó.
- Được rồi.
- Chìa khóa.
- Ah!
Chìa khóa.
Đừng.
- Hiểu chưa?
- Mm-hmm.
Đừng!
Anh hiểu chứ?!
- Từ từ thôi nào!
- Anh muốn biết tại sao anh lại ở đây à? Nhìn xung quanh đi.
- Tôi đang nhìn gì đây? Một đám nhóc hả?
- Những đứa trẻ bị mất tích.
31 đứa trong vòng 2 thập kỷ qua,
...tất cả đều mất tích cách Viện sinh học bắc cực
và tiến sĩ Hatake cao quý của anh trong vòng 200 dặm.
Tôi không hiểu.
Có ai đó đã bắt cóc những đứa trẻ của chúng tôi.
Anh không biết là mình đang bảo vệ cho ai đâu.
Hoặc có lẽ là anh biết. Phải không?
Anh nói tôi nghe xem.
Anh mà thử giở trò gì nữa thì tôi sẽ bắn anh.
Victor Adrian?
- Tôi là Alan Farragut thuộc CDC.
- Biến đi.
- Ê! Tôi đang xem đấy.
- Tôi cần anh giúp.
Tôi đã bị kẹt ở đây cả tuần như
một con thú bị nhốt trong lồng.
Anh mong chờ tôi sẽ làm gì chứ?
Trải một tấm thảm chào mừng à?
Tôi biết tình hình không được ổn thỏa cho lắm.
Chà! Câu tuyên ngôn của năm.
Giúp anh thì tôi được gì chứ?
- Tôi xin lỗi?
- Có qua có lại chứ.
Tôi gãi lưng cho anh,
anh gãi lưng cho tôi.
- Chúng ta hiểu nhau chưa?
- Anh muốn gì?
Anh phải rút hết lính canh đi.
6 ngày qua tôi đi ị cũng có người đi kèm.
Thứ 2, tôi muốn là người đầu tiên...
...rời khỏi cái nơi khốn kiếp này khi sư đoàn kỵ binh đến.
Được rồi, anh giúp tôi giải quyết vấn đề này,
anh sẽ là người đầu tiên rời khỏi đây.
Tôi đảm bảo với anh.
Tiến sĩ Alan Farragut,
tôi giúp được gì cho anh đây?
Anh phụ trách hệ thống đông lạnh đúng không?
- Mm-hmm.
- Liệu pháp đông lạnh?
Phương pháp VFC Immersion.
Tối tân và tuyệt vời nhất.
Nó có tác dụng chứ?
Sao anh không chào vài người bạn của tôi nhỉ?
- Chào em!
- Ho-ho!
- Dừng lại ngay!
- Cả hai người đều làm việc cho Hatake.
- Vậy sao?!
- Bỏ cậu ấy ra.
- Hắn đã cố giết tôi lúc ở cơ sở nghiên cứu!
- Gì cơ? Khi nào?
Cô muốn thông tin về Hatake à?
Đi mà hỏi hắn ta ấy.
Làm đi! Hỏi hắn ta đi!
Anh điên rồi sao?!
Đó là em trai tôi!
- Daniel là em trai cô sao?
- Daniel là ai?
Đây là em trai tôi Tulok!
Anh có muốn cho tôi biết tại sao
anh lại tấn công em trai tôi không?
Tôi chỉ... cố bỏ trốn thôi.
Đây là bức ảnh của tôi và hai đứa em trai tôi.
Sinh đôi.
Anh đã gặp Tulok ở bên ngoài.
Đây là Miksa.
Nó mất tích khi chúng tôi còn nhỏ.
Lúc đó nó chỉ mới có 4 tuổi.
Giờ Miksa đang ở đâu?
Anh cho tôi biết đi đồ khốn nạn.
- Anh có nhìn thấy nó không?
- Tôi cần phải quay về cơ sở nghiên cứu.
Là chúng ta cần phải quay về cơ sở nghiên cứu.
Nghe này, tôi không biết chúng ta sẽ thử nghiệm...
...phương pháp này trên một người thật sự,
chứ chưa nói đến một người
có tình trạng tệ đến thế này.
- Tôi không hứa trước được điều gì cả.
- Tôi hiểu.
Phương pháp VFC Immersion ngâm hạ thân nhiệt.
Thử nghiệm trên người. Lần thứ nhất.
Anh định dừng cơ chế tự nhiên chống lại cái lạnh của cơ thể bằng cách nào?
Phụ thuộc vào cách chúng ta hạ thân nhiệt xuống.
Cách giải quyết là đưa dung dịch vào trong phổi...
...trong khi đồng thời nó sẽ ngấm vào da...
...và bao phủ toàn bộ cơ thể từ trong ra ngoài.
Vậy anh ấy sẽ thở bằng cách nào.
Anh ta sẽ không thở.
Con người không thở trong 9 tháng nằm trong bụng mẹ.
Đó là mấu chốt của việc bão hòa oxy cho anh ta.
Nhưng thỏa thuận giữa chúng ta
vẫn có hiệu lực đúng chứ?
Dù cho kết quả có thế nào.
Hãy cho anh thêm một ít thời gian nữa, Peter.
Tiến hành thôi.
Julia, nhanh lên nào.
Đến giờ ăn rồi.
Sao em lại đến đây?
Em là người truyền bệnh cho cô ấy
cơ mà. Tất cả đều là lỗi của em.
Lỗi của em hả.
Đừng có đổ lỗi cho em.
Tất cả chúng ta mắc kẹt ở đây đều là vì cô ấy.
- Như thế là không công bằng.
- Có ai nói gì về chuyện công bằng đâu chứ?
Chuyện này đều do chị tưởng tưởng ra cả.
Tại sao chúng tôi lại có mặt ở đây chứ?
Tôi không biết.
Chuyển qua dùm tôi nước sốt việt quất.
- Cảm ơn cô.
- Đều là vì em cả, Julia.
- Lúc nào cũng là vì em.
- Nó nói đúng. Em biết mà. Nó nói đúng đấy.
- Chính em lôi bọn anh vào mớ hỗn độn này.
- Em không... Ý em là, em không... em chỉ...
Em không cố ý...
Thôi nào.
Em chỉ muốn có câu trả lời thôi.
Chị thậm chí còn không biết câu hỏi là gì.
Tại sao lại là chị, Julia?
- Tại sao lại là loại virus này? Tại sao lại là lúc này?
- Tôi đói quá rồi.
Vừa ăn vừa nói chuyện được không?
Chị đã có mọi câu trả lời.
Chỉ là do chị không nhớ ra mà thôi.
Tôi đang cố gắng nhớ ra nhưng tôi không thể.
- Tìm cách nhớ lại ngay đi.
- Nhớ lại để bọn tôi còn ăn nữa.
Có ai thích ăn khoai lang không?
Có lẽ câu hỏi không phải là...
...tại sao chúng ta lại ở đây
mà là tại sao chúng ta lại ở nơi này.
Nơi này, cái cabin mà em từng lớn lên.
Có lẽ sẽ dễ dàng hơn nếu
tất cả chúng ta ăn gì đó trước đã.
Em cắt thịt gà được không, Jules?
Mmm.
Mmm!
Chờ đã. Đáng lẽ chuyện này không thể xảy ra.
Chuyện này không có thật!
Anh... Anh chắc về chuyện này chứ?
Anh ta sẽ thích nghi được thôi.
- Anh ấy sẽ ổn thôi. Đó là chuyện bình thường.
- Bình thường gì cơ?
Không sao mà. Bọn khỉ
cũng phản ứng y hệt như thế.
Cả bọn chuột cũng vậy.
Thứ này đang giết anh ấy. Alan.
Alan!
Anh ấy sắp bị chết do ngạt nước rồi đấy.
Không. Không. Nếu có bất cứ
cơ hội nào để cứu được nó...
Nhiệt độ cơ thể của anh ta đang giảm.
95.
85.
75.
65.
55.
Alan.
Anh ấy có nhìn thấy chúng ta không?
Không. Tôi không nghĩ thế.
Nhưng cách này cũng đã thành công.
Một sự tiến triển.
CDC có vẻ như vừa có một bước đột phá rồi.
Con xin lỗi vì đã làm bố thất vọng.
- Xin bố hãy tha thứ cho con...
- Đây là lỗi của bố.
Bố đã chưa chuẩn bị đầy đủ cho con.
Con đã phạm lỗi.
Không có lỗi lầm nào cả,
chỉ là lãng phí vài cơ hội thôi.
Chuyện đó sẽ không xảy ra lần nữa đâu ạ.
Tốt. Chúng ta không còn nhiều
thời gian để chuẩn bị nữa đâu.
Bố muốn con làm gì?
Đầu tiên...
Dẫn bố đến xem cái xác của Thiếu tá Balleseros.
Thật là tuyệt vời.
Hoạt động của não bộ không đến 100%,
nhưng đây cũng là một sự khởi đầu.
Alan, anh ổn chứ?
Đây là nơi con bỏ hắn ta lại.
Ở ngay đây.
Con lấy áo khoác và giày bốt của hắn rồi.
Hắn ta không thể đi xa được đâu.
Cậu ta đã bị đưa đi.
Con sẽ đi tìm hắn.
Không.
Chúng ta sẽ giải quyết chuyện này sau.
Họ đến rồi.
Anh không sao chứ?
Ừ.
Cảnh báo: Có máy bay hạ cánh.
Tạ ơn Chúa.
Sư đoàn kỵ binh đến rồi.
Bằng cách nào chứ?
Anh đã liên lạc với bên ngoài đâu.
Đón xem các tập tiếp theo tại:
facebook.com/cavesubbingteam