Tip:
Highlight text to annotate it
X
Vietnam thực sự nằm trong 20 quốc gia đông dân nhất thế giới. Chúng tôi không biết nhiều
về quốc gia này, ngoại trừ đây là một xã hội cộng sản. Và mối liên hệ duy nhất mà chúng tôi
có khi lên kế hoạch cho chuyến đi là một nhà xuất bản của Nick tại đây, và đó là tất cả những gì chúng tôi có.
Wow. Mọi chuyện vượt quá sự trông đợi của chúng tôi. Cực kỳ
hỗn loạn, một đám đông cực kỳ sôi động, và sự hiếu khách thái quá cùng ùa đến một lúc. Mọi thứ đều
trở nên quá khích ở Việt Nam. Tôi phải lên cầu thang và họ đã giúp nâng cả chiếc xe lăn
lên từng bậc thang nữa, họ chen lấn đẩy tôi, và tôi gần như muốn té. Thật là
quá sức tưởng tượng. Chúng tôi biết mình có một đặc ân được kêu gọi và,
trong những lúc như thế này, chúng tôi chỉ xin Đức Chúa ban cho một sự cân bằng giữa cảm hứng và
các nội dung liên quan đến đức tin trong mỗi bài diễn thuyết.
Chúng tôi có được tất cả tình yêu và sự hỗ trợ, cũng như cảm nhận được niềm say mê của Đạt Ân trong nỗ lực
sắp xếp toàn bộ chuyến đi đến Việt Nam. Cậu ấy là một người rất tốt, và luôn cố làm hài lòng mọi người. Nhưng đôi khi,
vì cố gắng ấy, thành ra chẳng ai cảm thấy hài lòng cả. Nhưng tôi thực sự yêu mến
người anh em này, thiếu Đạt Ân, cả chuyến đi đến Việt Nam đơn giản là không xảy ra. Và tôi không thể
nhớ nổi bao nhiêu ngày, những đêm không ngủ, và hàng tá email mà Đạt Ân
đã gửi cho tôi, nhưng cậu ấy luôn rất lạc quan, và có những lúc chúng tôi tưởng rằng phải hủy
toàn bộ các sự kiện ở Việt Nam vì nhiều chuyện xảy ra không đúng. Tôi muốn
nói rằng, mặc dù có rất ít kinh nghiệm về chuyện này, nhưng cậu ấy luôn kiên nhẫn để hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ này.
Tôi không nghi ngờ gì về cậu ấy. Và cậu ấy là người giỏi nhất. Chúng tôi cũng chí biết về Vietnam như Ignatius.
Hoặc là chúng tôi đến mà không gặp bất cứ ai và giữ im lặng, hoặc chúng tôi đến và cất cao tiếng nói, và chúng tôi đã
quyết định đúng khi đến để diễn thuyết trước công chúng. Thậm chí họ còn có cả kịch bản lời cho những gì mà họ muốn tôi nói,
muốn tôi chia sẻ về cuộc đời của tôi như thế nào, họ còn muốn chúng tôi ký vào một văn bản cam kết rằng tôi
sẽ không đề cập về đức tin, và chúng tôi đã từ chối ký.
Một trong những khó khăn chính là họ luôn hỏi về các nội dung Nick sẽ nói. Họ chỉ muốn Nick tập trung
vào những nội dung gây nguồn cảm hứng cuộc sống, và cũng buộc chặt cậu ấy với nỗi đau khuyết tật
của người khuyết tật tại Việt Nam. Ồ, theo một cách nào đấy thì điều đó là tốt nhưng chưa hoàn hảo.
Những thông điệp của Nick còn bao hàm cả nỗi đau trong tâm hồn, không phải chỉ nỗi đau về thể lý.
Các bạn thấy không, ngay cả khi đang nghĩ đến việc chuẩn bị đầu hàng số phận, tôi muốn
các bạn nhận ra điều này. Chừng nào còn sống, thì các bạn còn nắm giữ một món quà. Món quà của sự trưởng thành. Học biết
từ thách thức trong cuộc sống. Qua những cuộc chiến giằng co, các bạn cần nhận ra rằng sẽ vượt qua được
tất cả những điều này. Đó là sức mạnh của niềm hy vọng. Đó là sức mạnh của tình yêu.
Chúng tôi vừa xong đêm sự kiện thứ nhất. Một trong tổng số bảy sự kiện sẽ diễn ra ở
Việt Nam. Điều đó dễ gây ra kiệt sức về mặt xúc cảm, tâm thần và tinh thần. Chuyến đi này thực sự
nặng nề. Ngay cả những vấn đề về hậu cần, phải. Nó rất cực. Họ cũng chưa bao giờ làm như thế
trước đây. Thực ra, các bạn biết không, họ đã sản xuất một đoạn clip
về tôi và vợ tôi, và họ cũng muốn tôi chia sẻ về các mối quan hệ lẫn chuyện gia đình — điều đó càng làm cho tôi
cảm thấy nhớ nhà hơn. Như vậy đấy. Các bạn biết không, vợ tôi có nói rằng, nếu anh đi
cả tháng trời, và kết quả tốt đẹp gặt hái được là từ Vietnam, thì điều đó
vẫn rất xứng đáng. Họ có thể nhận ra ngay lập tức hoa trái của sự hy sinh ấy khi chúng tôi tôn vinh Đức Chúa trong
một vài sự kiện. Tờ báo nằm trên tay anh bạn này thu hút
sự chú ý của tôi, tôi đã trông thấy ở trang nhất…ồ, đấy là hình của tôi ở trên…nhìn kìa. Đang trên đường đến Hà Nội,
thủ đô của Việt Nam, và trong lúc ở trên máy bay, chúng tôi đều có
báo để đọc, và do đó trông thấy trang nhất của vài tờ báo, mà thực sự cảm giác rất tuyệt.
Do đó rất nhiều người nhận được thông điệp của niềm hy vọng, và điều đó thật tuyệt, do đó, chúng tôi
thực sự hào hứng. Nick Vujicic! Nick Vujicic! Nick Vujicic!
Nick Vujicic! Nick Vujicic! Nick Vujicic! Nick Vujicic! Nick Vujicic!
Tôi được hỏi có sẵn lòng trả lời thêm một cuộc phỏng vấn nữa hay không. Câu hỏi của anh ấy là làm thế nào
bạn có thể vừa là một nhà truyền giảng Phúc Âm, vừa có thể chia sẻ về đức tin của bạn ở một quốc gia như Việt Nam.
Giữa buổi diễn thuyết của mình, tôi đã nhắc đến Đức Chúa và Cứu Chúa Giê-xu lần đầu tiên, và người phiên dịch cho tôi
đã hóa đá, và tôi nói, nào, anh bạn. "Tôi tin rằng dù có trở thành người thế nào đi nữa, cô bé cũng sẽ sống với
hết cả trái tim mình. Các bạn có biết tại sao tôi yêu mến Đức Chúa không? Nào, anh bạn. Là vì tôi biết rằng Thiên Đường
là có thật. Và một ngày nào đó, khi lên Thiên Đường, chúng ta sẽ có đủ chân và tay. Và chú cháu mình
sẽ có thể chạy nhảy. Và chúng ta có thể chơi đùa với nhau. Và chú sẽ chạy đuổi theo cháu nhé, được không? Chúng ta sẽ
cùng chạy thi. Haha! Tôi biết là anh bạn phiên dịch biết rõ những điều
tôi nói, và ngay lúc ấy, tôi thực sự cảm nhận Đức Chúa đang thúc giục và khuyến khích tôi nói ra điều đó,
đề cập đến một số nội dung liên quan đến đức tin trong buổi tối hôm ấy. Tôi lập lại rằng chúng tôi đến trong tình yêu thương và sự tôn trọng,
và chúng tôi biết mọi người đều có tôn giáo khác nhau, chúng tôi cần yêu mến tất cả mọi người, nhưng tôi biết rằng
có nhiều người luôn đặt vấn đề về lý do và muốn chạm đến lý do làm thế nào tôi có thể trở thành người thành công như ngày hôm nay
có được sức mạnh và mục đích sống như thế, tôi sẽ không có được những thứ như vậy nếu không có niềm tin vào Đức Chúa.
Hey! Cháu bé sợ bộ râu của tôi!
Cháu ấy sợ tôi. Râu của chú làm cháu sợ. Đây có phải là thời điểm quyết định để cạo béng bộ râu của Nick Vujicic?
Cả đêm hôm ấy đã trở thành đỉnh cao và đỉnh điểm khi được gặp gỡ bé gái
không có chân tay này, và lúc đầu, các bạn biết đấy, cô bé hơi nhút nhát, nhưng đó là khi, bạn
biết đấy, những điều bạn kể về một gia đình có đứa con không có tay chân? Và vâng, tôi
đến từ phương Tây và có cả xe lăn điện tối tân, và tôi có người chăm sóc đặc biệt, và tôi còn được lớn lên ở
Úc, nơi xã hội nói chúng, từ cuối thập niên 1980, đã biết chấp nhận người khuyết tật. Làm thế nào bạn
có thể khích lệ họ, ở chính tầm mức và hoàn cảnh của họ? Vì hiển nhiên, rõ ràng là tôi đã kể ra không ít
những cơ hội mà mình nhận được hơn cả bé gái này, nên tôi đã nói, bạn có biết tại sao tôi trông đợi
được lên thiên đường? Là vì tôi biết rằng cả hai chúng tôi sẽ lại có chân tay và chúng tôi sẽ
cùng chạy nhảy với nhau trên thiên đường, và đó là lý do vì sao tôi yêu mến Đức Chúa, và đó là niềm hy vọng của tôi.
Tôi xin cầu nguyện cho chị. Lạy Đức Chúa Giê-xu, con xin cầu nguyện cho người mẹ này, và con xin tạ ơn Người
vì Người đã ban cho chị ấy ân huệ được sống như thế. Xin ban cho chị ấy sự bình an. Xin cho chị ấy an tâm nghỉ ngơi. Hãy trao cho chị ấy đức tin.
Và con xin tạ ơn Đức Chúa vì chị ấy sẽ không bao giờ cảm thấy cô đơn. Nhân danh Chúa Giê-xu con nguyện xin. Amen.
Chúng tôi đang trên sân khấu, và có khoảng 25.000 người đang có mặt tại đây, và tôi nghe
có tiếng sấm vọng đến, và tôi nghĩ, ôi trời, chỉ hy vọng là trời đừng đổ mưa vì
có rất nhiều người đang ngồi trong sân vận động không có mái che đầu. Tôi trông thấy
vài hạt nước lớn rơi xuống, và sau đó, bất chợt, cả triệu giọt mưa rơi, và đó là
một cơn mưa lớn. Và chúng tôi còn đang được truyền hình trực tiếp, nên không ai biết nên làm gì. Đấy thực sự là
một niềm vui tinh thần lớn. "Tôi không cần che dù đâu. Tôi không quan tâm.
Chúng tôi đều ổn cả. Thật tuyệt. Tôi yêu các bạn! Các bạn thật tuyệt.
Ngay cả cơn mưa cũng không làm mất đi điều đó. Tôi yêu thế đấy.
Và chúng tôi có một bài báo từ hãng tin AP, được Yahoo và Fox trích đăng lại — đó là
một tin khá hay. Và chúng tôi đều rất phấn khích. Bản thân bài báo cũng được viết khá hay. Dường như
tôi được mô tả là một nhà hùng biện vừa không biết điều, vừa rất can đảm.
Chúng tôi có diễn thuyết tại một giải bóng đá; đó là một giải thi đấu được tổ chức hàng năm
cho trẻ em, cả mồ côi lẫn trong hoàn cảnh phạm tội vị thành niên. Chứng kiến chính quyền Việt Nam trao cơ hội
cho những cháu bé này cảm nhận mục đích cuộc sống hoặc được yêu thương tôn trọng, giúp các cháu có khả năng
kiến tạo lại sự tự tin và lòng tự trọng, tôi cảm thấy đó là một điều tích cực.
Ước mơ lớn nhất trong đời chính là bạn chỉ có thể đặt niềm tin vào các cháu.
Chúng tôi rất biết ơn anh Vũ, và tôi thực sự cảm nhận được sự kết nối giữa hai tấm lòng và tâm trí của chúng tôi.
Đôi khi sự nối kết ấy bị gián đoạn — nếu tôi có thể tóm lại, thì anh ấy luôn tràn ngập cảm xúc, và anh ấy
chỉ đơn giản là chia sẻ cảm xúc của mình do lòng can đảm mà anh ấy nhận ra nơi chúng tôi. Anh ấy là người
thực sự bao dàn toàn bộ việc tổ chức tại các sân vận động. Anh ấy cũng trả tiền cho tất cả các buổi truyền hình, và chẳng hề
quan tâm sẽ lấy lại tiền như thế nào. Anh ấy chỉ cảm thấy đây là điều đáng và nên làm.
Chào, Nick! Tôi yêu bạn, chúng tôi yêu bạn! Chúng tôi có cả một sân vận động với khoảng 35.000 người tham dự.
Thực ra con số này vượt quá sức chứa bình thường của nơi đây. Và người ta còn cho phép đem thêm ghế
để có được 5.000 chỗ ngồi trên sân cỏ. Ban quản lý của sân vận động này
và ban lãnh đạo của thành phố hiếm khi cho phép làm điều đó.
Xin chào các bạn! Đây là số người lớn nhất mà chúng tôi có ở Việt Nam. 35.000 người! Và
hàng triệu người xem khác trên kênh VTV, xin cảm ơn các bạn VTV. Thật là một điều lớn lao khi mọi người đều có mặt, từ
người nghèo, khuyết tật, trẻ em mồ côi, cho đến người bình thường ở trong thành phố,
doanh nhân và giới lãnh đạo có ảnh hưởng lớn. Ngay cả điều đó đã là độc đáo, và chúng tôi
thực sự được chúc phúc khi chứng kiến sự việc ấy xảy ra. "Tay và chân? Đúng là nên cầu nguyện cho điều đó,
đúng không? Đúng chứ? Anh có để một đôi giày trong tủ quần áo, vì anh tin vào phép màu. Nhưng
phép màu là đây — dù anh không có chân tay trong cuộc đời này, và biết rằng
có nhiều thứ lớn lao hơn cuộc đời sống nơi trần thế này, thì bản thân chuyện đó đã là một phép màu. Do đó
hãy cố gắng từng ngày, nỗ lực nhiều nhất, và có niềm tin. Mỗi ngày một chút. Anh yêu mến em
rất nhiều, và anh tin vào em". Nghĩ về những điều bạn có thể làm được, chỉ đơn giản tưởng tượng
những điều tôi có thể làm được khi trở thành người lãnh đạo của quốc gia này, nơi tôi sẽ thay đổi mọi chuyện.
Vì thế, giờ đây chúng tôi sắp đi thăm một trung tâm trẻ mồ côi và mắc bệnh ***-AIDS.
Có một số trường hợp, các em bé này lúc chỉ mới 4 tuổi đã bị ép làm nô lệ tình dục.
Làm thế nào để bạn cố gắng nói với một ai đó ngừng làm điều họ đang làm khi họ đang kiếm được
khoảng 40.000 đô-la Mỹ một tháng. Điều họ cần chỉ là 5 đến 6 bé gái. Và đấy là sự tham lam,
ham muốn quyền lực và thói dâm ô của thế giới. Ai cũng biết điều đó, mọi người nên biết điều đó.