Tip:
Highlight text to annotate it
X
Cậu có muốn cùng tôi hát bài
"Hỡi các người có nghe dân hát"?
Ah, Kim Chung Hồng Kông,
tôi nhớ mình có mặt ở đây hai năm trước
trong phong trào Dù.
Năm 2014, người dân Hồng Kông,
phần lớn là giới trẻ,
chiếm những đường phố này suốt 79 ngày
biểu tình đòi quyền trực tiếp bầu cử lãnh đạo,
điều mà Bắc Kinh hứa hẹn dưới chính sách một quốc gia hai chế độ.
Nhưng, dự báo tiết lộ,
họ nói dối.
Tôi nhớ mọi chuyện rất rõ,
khi tôi ngủ trong một chiếc lều
ngay chỗ chiếc BMW đó chạy qua.
Phía kia, là bức tường Lennon.
Ồ, tôi gần như thấy được lãnh đạo sinh viên Joshua Wong phát biểu lay động lòng người.
Ồ, khoan, đó là Joshua Wong.
Joshua!
Joshua!
Joshua, Joshua!
Xin chào!
Xin chào, cậu có phiền để tôi phỏng vấn không?
Tất nhiên là được rồi.
Tuyệt vời,
chúng ta đến chỗ nào đó yên tĩnh hơn nhé?
Vâng, chỗ kia được đấy.
Được rồi, đi nào.
Vâng.
Joshua, cảm ơn đã đồng ý tham gia phỏng vấn.
Cậu cảm giác ra sao khi quay lại Kim Chung?
Đây là nơi hai năm trước chúng tôi chiếm giữ
và tạo ra một phép màu
hay có thể gọi là lịch sử của Hồng Kông.
Đây cũng là nơi tôi đang làm việc
vì tôi hiện đang là trợ lý cho lập pháp
Nathan Law.
Cậu có nghĩ ngày nào đó họ sẽ dựng tượng cậu không?
À, thực ra tôi nghĩ điều đó quá xa vời.
Cậu khiêm tốn quá.
Cậu có nghĩ đến một phong trào lớn như phong trào Dù khác không?
Năm tới, tháng Ba là thời điểm bầu cử Trưởng Đặc Khu Hành Chính.
Tôi tin rằng đó là thời điểm quan trọng cho người dân Hồng Kông
cho một phong trào dân sự lớn
để biểu thị lần nữa sự tức giận của chúng tôi đến sự can thiệp của Bắc Kinh.
Cậu nghĩ chuyện sẽ khác hai năm trước ra sao?
Tôi cho rằng, có quá nhiều điều chưa chắc chắn,
sau phong trào Dù
và với vụ việc các chủ hiệu sách bị bắt cóc từ Hồng Kông về Trung Quốc,
việc tôi bị bắt ở sân bay Bangkok
vì chính phủ Thái muốn giữ quan hệ tốt với Trung Quốc.
Và cách hai nhà lập pháp ủng hộ dân chủ bị loại,
dường như chúng tôi đã đối mặt với sự thất bại của chính sách một quốc gia hai chế độ.
Và với sự xói mòn tự chủ cao độ,
con đường tiến đến dân chủ của Hồng Kông thật sự còn rất xa vời.
Cậu có nghĩ còn hy vọng duy trì
chính sách một quốc gia hai chế độ với Đảng Cộng sản Trung Quốc không?
Hy vọng điều tốt nhất, chuẩn bị điều xấu nhất.
Đây là một cuộc chiến dài hơi.
Tôi có thể nhìn thấy hy vọng từ người dân,
nhưng tôi không thấy được hy vọng từ Đảng Cộng sản Trung Quốc.
Nhân dân luôn là chìa khóa tạo nên điều kỳ diệu.
Đó là động lực giúp tôi tiếp tục chiến đấu cho người dân Hồng Kông.
Cậu đồng sáng lập một đảng chính trị mới - Demosistō.
Mục tiêu của đảng này là gì?
Vâng, chúng tôi hy vọng sẽ thúc đẩy phong trào tự quyết.
Tôi tin rằng người dân Hồng Kông có thể có quyền tự quyết,
có thể đòi hỏi một quy trình dân chủ hay thậm chí trưng cầu dân ý
để quyết định Hiến pháp và chủ quyền của Hồng Kông
sau khi kết thúc thời hạn 50 năm không đổi chính sách vào năm 2047.
Vậy quan điểm của đảng Demosistō về một Hồng Kông độc lập là gì?
Có khác với tự quyết không?
Thực ra, trong tuyên ngôn của Demosistō
chúng tôi không ủng hộ độc lập,
nhưng chúng tôi tin rằng
chủ quyền của Hồng Kông nên được quyết định bởi nhân dân Hồng Kông.
Đó là nguyên do,
tất nhiên phe thân Bắc Kinh muốn biến một quốc gia hai chế độ
thành một quốc gia một chế độ.
Nhưng trong cuộc trưng cầu dân ý,
bất kể một quốc gia một chế độ,
một quốc gia hai chế độ,
tự trị hoàn toàn,
hay độc lập,
đều là các lựa chọn khả dĩ để người dân Hồng Kông tự quyết định tương lai.
Trong tuyên ngôn của Demosistō,
đề cập người dân nên "đứng lên,"
cậu chắc đó là một ý tưởng hay chứ?
Tôi cho rằng,
lúc này người dân Hồng Kông đang đối mặt với chế độ cộng sản lớn nhất thế giới.
Đó sẽ là một cuộc chiến trường kỳ.
Sau khi phong trào Dù kết thúc, chúng tôi có lẽ cảm thấy chán nản và tuyệt vọng,
nhưng sau cuộc bầu cử Hội đồng Lập Pháp,
với kết quả tích cực của một thế hệ mới,
phía dân sự xã hội có mặt trong cơ quan này,
đã chứng tỏ rằng
chúng tôi vẫn cần phải tiếp tục chiến đấu.
Ở Mỹ,
có cảm giác thanh niên không để tâm tới chính trị,
sao Hồng Kông lại khiến Mỹ trông tệ vậy?
Tôi cho rằng,
như cuộc bầu cử tổng thống Mỹ vừa rồi,
tất nhiên không dễ để hầu hết thanh niên
hay sinh viên
tham gia hay ủng hộ các ứng viên dòng chính.
Nhưng cách họ tham gia vào chiến dịch gây quỹ cho Bernie Sanders,
đã chứng tỏ rằng
thanh niên có lẽ không hài lòng
với những chính khách theo phong cách truyền thống cổ cựu hay hiện thời.
Nhưng vẫn hy vọng có thể có được tiếng nói mới
và một lực lượng làm thay đổi hệ thống.
Đó cũng là lý do
tôi thành lập đảng
sau phong trào Dù.
Chúng tôi cần tiếp tục xung kích
để người dân Hồng Kông và thậm chí thế giới
biết được thế hệ trẻ Hồng Kông
sẽ không những đấu tranh trên phố
mà còn tham gia vào cơ quan lập pháp để trở thành nghị viên.
Mới đây cậu gặp gỡ các chính trị gia Hoa Kỳ,
cậu hy vọng gì với sự tham gia của Hoa Kỳ?
Mối đe dọa từ Trung Quốc không chỉ ảnh hưởng đến Hồng Kông, Trung Quốc và Đài Loan.
Nó ảnh hưởng đến toàn bộ khu vực Đông Nam Á hay Châu Á Thái Bình Dương.
Ví dụ tôi bị cấm nhập cảnh vào Malaysia,
và chính quyền Thái Lan bắt giữ tôi
chỉ vì muốn duy trì
quan hệ với Trung Quốc và chính quyền Bắc Kinh.
Nên, tôi cho rằng,
tôi kêu gọi cộng đồng quốc tế
để mắt đến Hồng Kông.
Cũng như Thượng Nghị Sỹ Mỹ, Rubio và Cotton
đã đệ trình một Đạo luật về nhân quyền và dân chủ cho Hồng Kông
để biểu thị sự ủng hộ của cộng đồng quốc tế
đối với phong trào dân chủ của chúng tôi.
Đó sẽ là một xu hướng tích cực trong tương lai.
Cậu và tôi đều bị cáo buộc là gián điệp của CIA.
Cậu có dính líu tới CIA không?
Tất nhiên là không rồi!
Đúng vậy, họ sẽ nói tôi là đặc vụ CIA
và còn cho rằng tôi bị điều khiển...
Tôi được Hải Quân Mỹ đào tạo.
Nhưng tôi chỉ nhớ nhận xét của đồng nghiệp
'Nhìn cơ thể cậu và Tom Cruise,
tất nhiên cậu không phải đặc vụ CIA rồi.'
Chà, đó chính xác là điều một đặc vụ CIA sẽ nói.
Vậy, quan điểm của cậu về lời tuyên thệ của Du Huệ Trinh và Lương Tụng Hằng ra sao?
Tôi cho rằng,
Tôi không đồng ý dùng những từ ngữ phân biệt chủng tộc như vậy
khi tuyên thệ.
Nếu họ ủng hộ Hồng Kông độc lập,
họ có thể trực tiếp phát biểu mong muốn Hồng Kông độc lập
thay vì sử dụng những từ ngữ như vậy
để khẳng định quan điểm chính trị của họ.
Nhưng, tôi cũng nói thêm,
việc Bắc Kinh loại bỏ họ
chỉ càng cho thấy Bắc Kinh phản bội và phớt lờ lời hứa trong bản Tuyên Ngôn chung ra sao.
Đặc biệt là cách họ
cố vượt quyền hệ thống hành pháp và lập pháp.
Và,
toàn bộ hệ thống như chỉ để phục vụ lợi ích của Bắc Kinh.
Tôi muốn làm rõ với các khán giả,
khi cậu dùng từ "slurry", đó cách dùng đặc biệt của từ "china".
Đúng vậy.
Có phải đó là từ người Nhật dùng để chỉ người Trung Quốc trong Đệ Nhị Thế Chiến
nên sau đó nó trở thành biểu tượng phân biệt chủng tộc?
Đúng vậy.
Cậu bị từ chối nhập cảnh vào Thái Lan và Malaysia.
Còn quốc gia nào khác cấm cậu nhập cảnh không?
Tất nhiên là có, Trung Quốc Đại Lục, haha.
Tôi nhận được lời mời từ một nhóm nhà hoạt động ở Singapore
suốt nhiều năm ủng hộ chúng tôi.
Nhưng vì an toàn cá nhân
tôi đề xuất họp với họ qua Skype
vì tôi không muốn lại bị giam như ở Bangkok,
lại phải vào phòng giam lần nữa.
Cậu có lo lắng cho an toàn của mình không, tôi biết cậu vừa bị đánh.
Uhm, khá bất tiện khi là một người Hồng Kông,
tôi đã bị hầu hết các nước Đông Nam Á đóng cửa.
Vậy nên trong ngày nghỉ,
nếu tôi muốn du lịch nước ngoài,
thì lựa chọn của tôi khá là giới hạn.
Vâng.
Tôi biết khi cậu 18 tuổi,
tạp chí Fortune liệt kê cậu là một trong những nhà lãnh đạo tuyệt vời nhất thế giới.
Cậu có lời khuyên nào cho những lãnh đạo có khát vọng khác không,
tôi đang hỏi giùm một người bạn?
Tôi muốn nói rằng,
tạp chí Fortune năm 1997 có vài bài báo tựa đề cái chết của Hồng Kông.
Nhưng 18 năm sau, họ chọn tôi làm một trong 10 lãnh đạo tuyệt vời nhất thế giới.
Tôi không nói rằng mình là lãnh đạo tuyệt vời nhất thế giới.
Thực ra, tôi không đồng ý với điều đó.
Nhưng tôi nghĩ nó chứng tỏ với thế giới rằng
nếu các bạn nói Hồng Kông đã chết,
thì các bạn đã nhầm!
Chúng tôi đối diện với cái chết của hệ thống một quốc gia hai chế độ,
với thất bại của nền tự trị cấp cao,
nhưng đó không phải cái chết của Hồng Kông.
Vì người Hồng Kông vẫn còn nhiệt huyết
vẫn có dũng khí tiếp tục chiến đấu vì dân chủ.
Một câu hỏi nữa,
cậu có muốn cùng tôi hát bài
"Hỡi các người có nghe dân hát?"
Hỡi các người có nghe dân hát.
Hát lên khúc nhạc lòng đầy căm thù?
Khúc nhạc người vùng dậy ko chịu làm nô lệ ngoại ***!
Khi nhịp đập con tim ta
Vang lên cùng trống trận
Báo hiệu cuộc đời ta đã đến lúc phải đổi thay
khi ngày mai tới!
Vâng, tôi thích kênh Youtube của anh.
Chúng ta có cảnh này trên camera rồi.
Tuyệt vời, cảm ơn Joshua,
Hãy đăng ký theo dõi.
Đăng ký, đúng vậy!
Đúng vậy!
Vâng.