Tip:
Highlight text to annotate it
X
Thời xa xưa
người ta tin rằng
trên thiên đường
đầy những vị thần và quái vật
và những thế giới thần kì.
Cùng với thời gian,
những niềm tin đó chỉ còn trong
thần thoại và chuyện dân gian.
Nhưng giờ ta biết
các câu chuyện đó là thật.
Các thế giới khác, với những
cái tên như Asgard, có tồn tại.
Và những thực thể được thờ phụng
như Thor đã trở lại
đặt ra cho chúng ta
nhiều câu hỏi hơn...
cùng một đống hỗn độn
phải dọn dẹp.
Đừng bảo tôi
không cho anh cái gì nhé.
Tìm kiếm quang phổ
người ngoài hành tinh
- từng viên đá một.
- Cẩn thận không thừa đâu.
Ta đâu muốn vật ngoài hành tinh
rơi vào tay kẻ xấu.
Dù vậy, kiểu công việc này
- con khỉ cũng làm được.
- Anh là chú khỉ của bọn này.
Đừng nhìn tôi vậy.
Khi muốn tôi sẽ nói chuyện với họ.
- Với ai cơ?
- Bố mẹ.
Họ muốn giải thích
và giải đáp cho tất cả chuyện này.
Nhưng tôi chẳng biết trả lời sao.
Quan trọng hơn, tôi chưa
nói chuyện với họ từ khi bị bệnh.
Họ mà biết
thì càng hãi hơn.
Nên, biết đấy...
...sao phải phí thời gian chứ?
Mọi người nghĩ là đã biết,
nhưng với người khác là mới.
Người Asgard là những
người hành tinh
đã tới thăm chúng ta
hàng ngàn năm trước?
Hoặc trước nữa.
Và vì ta không thể hiểu
người hành tinh,
ta tưởng họ là thần thánh?
Vì vậy mới có
thần thoại Bắc Âu.
Thật điên quá.
Anh nghĩ các thần khác
cũng là người hành tinh?
Vishnu thì chắc cú rồi nhỉ?
Sẽ thật tử tế nếu
Thor và người của anh ta
được một lần
cử giùm "thần dọn dẹp" xuống.
Có lẽ họ có "cây chổi phép thuật"
cho mấy vụ này.
Tôi chỉ ước gì
họ để lại cái phi thuyền.
Để ta phải dọn dẹp cả nó?
Để có thể vào đó,
xem qua một chút,
có thể là lái một vòng.
Thôi nào, đừng bảo là cô không muốn
lái phi thuyền ngoài hành tinh.
Tôi chưa thấy lần nào
kết thúc tốt đẹp
khi con người rớ vô
vật ngoài hành tinh.
Tôi không ngại rớ tay
vào người Thor đâu.
Anh ấy siêu quyến rũ.
- Ừ thì có đẹp trai, nhưng...
- Không. Siêu quyến rũ.
- Fitz, có phải...
- Chắc chắn không phải từ đây.
Một mảnh tàu nữa.
Anh làm gì vậy?
Xử nó xong...
...là quên nó luôn.
Đó là lý do ta ở đây.
Kiểm soát mọi thứ.
{\an8} Công viên quốc gia Trillemarka,
Na Uy
- Làm người ai làm thế?
- Ai biết.
Nhìn kìa anh yêu.
"Phía nam dòng nước.
Phía bắc ngọn đồi..."
- "Một vòng đá..."
- "Bảo vệ cái cây đứng thẳng."
Jakob, đúng rồi phải không?
Ta nên tới xem thử.
Rốt cục, sau bấy lâu.
Em không chờ nổi
được kể cho mọi người.
Anh bảo là thật mà...
rằng anh sẽ tìm ra.
Em sẵn sàng chứ?
Có cảm thấy gì
cũng đừng kháng cự.
Cơn thịnh nộ,
nó đã ở bên trong em.
Đừng e ngại nó.
Đừng trốn tránh sức mạnh của nó.
Đón nhận nó.
Đón nhận nó!
Chúa ơi!
Cô đã làm gì vậy?
Biên dịch: annguyen1988
phudeviet.org
Cô muốn thì để tôi leo lên.
Chỉ cần chỉ tôi cách xài
mấy món "đồ chơi" này.
- Ừ. 4,5 mét thôi mà.
- Tôi sẽ ổn thôi. Tôi...
Tôi chỉ hơi cảnh giác
với độ cao
từ sau lần rơi suýt chết.
Cô sợ thì có.
Run rồi hả?
Bình thường thôi.
Nhưng một vài cảm xúc sẽ chiếm lĩnh
nếu cô tập trung vào nó.
Đặc biệt là sự sợ hãi.
Giờ thì nhìn tới trước.
Tập trung vào thứ
cô muốn làm tốt nhất.
Ừ, không để té.
Không phải,
chuyện nghiên cứu kìa.
Cô là nhà khoa học.
Cô thích tìm hiểu mọi thứ.
- Phải, bằng mấy món "đồ chơi".
- Tôi tò mò đấy.
Những thứ trên cây phải ở đó
hàng trăm năm rồi nhỉ?
Ít nhất cũng một thiên niên kỷ.
Carbon phóng xạ 14 cho biết
mấy cái cây đã 9000 tuổi.
Nghe thật không tưởng.
Cây mọc quanh nó à?
Tôi phải kiểm tra tuổi cây
để biết chắc chắn.
Nhưng cây vân sam Na Uy
là loại cây tùng phát triển nhanh
và tôi biết anh
đang dụ tôi leo lên
- nhưng tôi vẫn leo lên, nên...
- Cô ngã tôi sẽ đỡ.
La hét, và trong mắt
cô ta có sự thù ghét.
Và anh bảo cô ta
có cây gậy bạc?
Có thể là sắt. Chẳng biết nữa.
Nó có họa tiết gì đó.
Anh mô tả hay vẽ ra được chứ?
Tôi không nhìn rõ.
Tôi chỉ chạy thôi.
Ai lại làm điều ác độc vậy chứ?
Chia buồn với mất mát của anh.
Thứ ở đây chắc chắn
không phải thuộc thế giới này.
Fitz, nhận được chưa?
Không phải Chitauri chứ?
Không đâu. Đừng lo.
Không phải virus nữa đâu.
Chờ chút.
Dấu hiệu quang phổ
khớp với tín hiệu từ...
búa của Thor.
Simmons, thứ từng ở trên
cây là vật của Asgard.
Tôi có thể thấy vết hằn
của thứ được gắn vào.
Quét tái lập
hình ảnh 3 chiều.
Xong thì báo.
Xong.
Nhìn như cây gậy hay roi.
Làm tinh xảo.
Có chạm khắc.
Tôi sẽ chuyển đổi,
in bản 3D ra.
Rừng này là khu bảo tồn.
Chúng nghĩ mình là ai chứ?
Còn gì nữa không?
Những tiểu tiết?
Thông tin có thể giúp
chúng tôi tìm ra chúng
hoặc nơi chúng ẩn náu?
Sếp ơi, chúng không có vẻ
là đang lẩn trốn.
Đang gửi tới
thiết bị của anh.
Vụ tấn công đã làm 20 người
chấn thương, 3 người nguy kịch.
Các báo cáo cho hay
một nhóm khoảng 12 người
được cầm đầu bởi cặp đôi này,
và dù chưa rõ động cơ,
thông điệp của chúng
đã được xướng lên đầy ám ảnh
khắp đường phố Oslo.
Tôi nghĩ chúng biết
họ nghĩ chúng là ai.
Chúng ta là thần linh.
Jakob Nystrom, 30 tuổi.
Bạn gái, Petra Larsen.
Thủ lĩnh một nhóm thù ghét
ngoại giáo Bắc Âu.
Và chúng ngày càng đông,
nhờ vào sự kiện Greenwich,
và nhờ Internet.
Internet hay ghê. Cô ấy mỉa mai.
Ngoại đạo Bắc Âu?
Bị ám ảnh bởi bất cứ thứ gì
từ thần thoại Bắc Âu...
- những câu chuyện về Asgard.
- Giờ là một vũ khí.
Bản scan thấy được 1 bên thôi.
Cây bị hư hại nhiều nên
không thể tái tạo hoàn chỉnh.
Nhưng nhìn đây...
rõ ràng là 2 đầu bị vỡ.
- Nghĩa là còn nhiều mảnh nữa?
- Phải. Ít nhất là 2.
Nghĩa là Sid và Nancy
có thể đang tìm kiếm để hoàn tất.
- Còn các họa tiết?
- Biểu tượng của Asgard.
Khó mà dịch ra với
kiến thức hạn hẹp của ta.
Anh nên hô gọi
anh thần sấm sét bạn anh.
Anh ấy có sức mạnh
từ cây búa này, nhỉ?
Lỡ đây là cây đinh
cho cây búa thì sao?
Gọi rồi.
Fury bảo không liên lạc được.
Nếu anh ta có ĐTDĐ,
ta cũng không có số.
S.H.I.E.L.D. đang điều tra theo dấu
Nystrom và đám môn đệ của hắn.
Ta có nhiệm vụ
nhận dạng vật thể này
và tìm ra
những mảnh kia trước chúng.
Chúng có vẻ đang có lợi thế.
Chúng đã tìm ra thứ này
trong 150 km vuông
rừng Na Uy.
Này. Lỡ nó gọi chúng tới
bằng ma thuật thì sao?
Gọi chúng tới.
Ta biết nó thuộc Asgard,
nên các nguyên tắc hơi bị bẻ cong.
Nhưng chỉ vì ta
chưa hiểu rõ gì đó
không có nghĩa là ta
nên quay về thời Trung cổ,
bàn về ma thuật
và chuyện cổ tích.
Thực ra, đó chính
là thứ ta sẽ làm.
- Xin lỗi?
- Thật à?
Khi lần đầu tìm thấy
cây búa ở New Mexico,
tôi đã hỏi ý kiến
1 chuyên gia hàng đầu thế giới
về thần thoại Bắc Âu.
Elliot Randolph,
một giáo sư đại học ở Seville.
Chúng ta đi ngay thôi.
Có lẽ ông ấy sẽ cho biết thêm
về các dấu hiệu này.
{\an8} Seville, Tây Ban Nha
Phải biết thích nghi, Elena.
Những sự kiện gần đây
đã khiến chúng ta khó chịu.
Tôi cứ tưởng mình dạy
thần thoại Bắc Âu.
Nhưng hóa ra là
tôi dạy lịch sử.
Vậy là thầy
không sửa điểm cho em?
Không, tôi cho em
một tuần để viết lại.
Tôi nghĩ nói chung nên thêm lịch sử,
bớt phần phê bình văn học.
Nhưng tôi hy vọng tối nay
ta vẫn đi ăn tối.
Tôi có để vào 1 danh mục sách
có thể giúp em.
Hẹn gặp em sau.
- Giáo sư Randolph.
- Đặc vụ Coulson. Vào đây đi.
Waterfield 44.
Ngòi vàng 14 karat
và khảm xà cừ.
Mắt tinh đấy. Tôi không biết
anh cũng là nhà sưu tập.
Với tiền lương chính phủ
thì không hẳn.
Tôi cho là anh tìm thấy
gì đó ở London.
Trên 1 cái cây ở Na Uy.
Và thật không may
chúng tôi không phải
người tim ra.
Đây là mô hình 3D.
Thật thú vị.
Dựa vào những cổ ngữ này,
tôi nghĩ đây là
cây gậy Cuồng Bạo.
Để xem nào.
Vâng, theo thần thoại
thì là cuối thế kỷ 12.
Nói về 1 chiến binh
mạnh mẽ từ Asgard.
Đây. Một chiến binh
trong đội quân Cuồng Bạo.
- Đội quân Cuồng Bạo.
- Phải rồi.
Một đạo quân mạnh mẽ.
Hung bạo là đằng khác.
Những chiến binh Cuồng Bạo
chiến đấu như thú điên,
hủy diệt mọi thứ trên đường đi.
Chỉ một người đã mạnh bằng
20 chiến binh khác.
Nên kẻ mang chiếc gậy
có siêu sức mạnh?
Chiến đấu cùng nó, chiến binh rơi vào
trạng thái giận dữ không kiểm soát.
Cây gậy ẩn chứa
một ma thuật rất mạnh.
Mà khoa học
chưa khám phá nổi.
Đầu óc giỏi phân tích
và xinh như trái đào.
Vị chiến binh trong câu chuyện?
Trong câu chuyện,
anh ta tới Trái đất để chiến đấu,
nhưng rồi anh ta đã yêu.
- Yêu ai?
- Yêu cuộc sống Trái đất.
Nhân loại.
Anh ta quá yêu
nên khi đội quân trở về Asgard,
anh ta vẫn ở lại Trái đất.
Còn cây gậy thì sao?
Anh ta không muốn ma thuật hắc ám
của nó rơi vào tay người xấu,
nên đã phá thành 3 mảnh
và giấu ở những nơi khác nhau.
Bản viết tay không đề cập
đến nơi giấu chúng?
Thực ra là có.
Trong 3 đoạn thơ.
Giờ, hãy nhớ là
đây là thơ trừu tượng
từ những bản văn cổ
thất truyền từ lâu.
Có một đoạn về cái cây,
có vẻ như chúng đã tìm được.
Một đoạn nữa: "Phía đông dòng sông,
mặt trời trên cao,
chôn sâu trong đất
cùng xương người chết."
Hơi ghê nhỉ?
Một cái nữa đây.
Cái này chẳng có
vần điệu gì.
Nhưng ý chính là "gần Chúa".
Có thể là bất cứ thứ gì.
Hoặc chẳng có gì cả.
Tôi ít mong ẩn dụ,
mong có kinh tuyến và vĩ tuyến.
Sẽ là hợp lý
nếu tìm kiếm
gần tuyến đường cướp phá
của Viking, đúng không?
Giờ, gần đây có vài
phát hiện thú vị
về di vật Bắc Âu ở đảo Baffin
ngoài bờ biển Canada.
Phải, kho báu ảo
chứa đầy cổ vật.
Chúng tôi sẽ bắt đầu từ đó.
Cảm ơn giáo sư.
Anh biết là trên đảo Baffin
có núi Thor không?
- Không biết.
- Anh biết trên đó thiếu gì không?
Chẳng có gì của Asgard
ở đó cả.
Các đặc vụ tại đó
chẳng tìm thấy gì.
Cô thì sao?
Diễn đàn ẩn của Nystrom
toàn là bọn khùng chém gió.
Chúng tin sẽ được
thăng lên
làm thần hủy diệt và chết chóc.
Con người thật tệ hại.
Tiến triển được vậy à?
"Con người thật tệ hại"?
Bọn nó thì tệ thật. Chúng có
bàn việc hoạt động ngầm.
- Nghĩa là lánh mặt hay...
- Tìm kiếm mảnh tiếp theo.
Randolph bảo xem tuyến đường Viking.
Tìm ra gì nữa không?
Có vài điểm dọc sông
Volga ở Nga,
- vài điểm ở Kiev, và kỳ lạ là cả ở đây.
- Seville, Tây Ban Nha.
Ít có khả năng, nhưng
Viking từng cướp Seville 2 lần.
Chúng tôi tìm thấy 1 nơi
có di vật Viking đầy hứa hẹn...
El Divino Niño.
1 nhà thờ xây trên
tàn tích của 1 hầm mộ thế kỷ 8,
- trên tàn tích La Mã năm 206 TCN.
- Phía đông dòng sông.
Và có rất nhiều xương.
Hãy xem ta đào bới được gì.
Thấy tôi làm được gì chưa?
Có 1 giấc ngủ ngày
bắt buộc thật tuyệt.
Không nhất thiết
phải ngủ trưa đâu.
Chỉ là rất thoải mái thôi.
Anh sao rồi, đặc vụ Ward?
Ước gì tôi thấp hơn.
Chưa thấy gì.
Các tín hiệu đều bình thường.
Còn cô, Skye?
Thấy gì không?
May là người giám sát của tôi
đã tình nguyện vào
cái hành lang siêu đáng sợ,
thay vì cái phòng ngục tối
ít đáng sợ hơn một chút này.
Chẳng thấy gì cả.
Xin lỗi, chẳng có gì.
Ward, phổ ký đang ghi nhận
thứ gì đó gần anh.
- Tôi chẳng thấy gì cả.
- Nó ở ngay trước mặt anh.
Chờ đã. Không, chờ chút.
Nó di chuyển về phía tây bắc.
- Đã nhìn thấy.
- Được rồi Ward, rẽ trái.
Tôi có một lời giải thích tuyệt vời.
Tình cờ gặp...
- Ward, có chuyện gì vậy?
- Thiết bị của anh ấy mất tín hiệu.
- Skye, cô có thể...
- Đang tới đây.
Ward.
Anh ổn chứ?
Này này.
Grant, bình tĩnh.
Bình tĩnh nào.
Bình tĩnh đi.
Cây gậy...
Ông ta lấy nó rồi.
Ward có gì đó không ổn.
Cây gậy mất rồi.
Có kẻ đã lấy.
Tao cũng có
một cái giống vậy.
Ông ta không thể biến mất.
Ông ta phải xuất hiện
ở đâu đó.
Đây rồi.
Phía nam nhà thờ một block nhà.
- Giáo sư.
- Tôi đã làm hỏng chuyện.
- Thật buồn cười.
- Không hề. Ward, anh đã bị ngất.
Và anh cư xử kỳ lạ.
Coulson bảo tôi kiểm tra
toàn diện cho anh
và tôi đang làm đây.
Trước khi bất tỉnh, anh có
cảm thấy sợ nơi chật hẹp?
- Hỏi chi?
- Loại bỏ nguyên nhân do hoảng loạn.
- Tôi không hoảng loạn bao giờ.
- Được rồi. Loại bỏ.
- Do chạm vào cây gậy?
- Còn ảnh hưởng nào sót lại không?
Anh có thể hiện
siêu sức mạnh gì không?
Sao tôi lại không được
tra hỏi gã đó?
Không làm vậy thì hơn.
Thứ cuối cùng anh nhớ
trước khi bất tỉnh?
Thật là phí thời gian.
- Ta cần tìm cây gậy.
- Chính xác thì anh nhớ gì?
Một thứ đã rất lâu
tôi không còn nghĩ đến.
- Sao ta không thôi đi?
- Anh ta chỉ mới kéo tay...
Im lặng!
Tôi muốn nghe vụ này!
Một người của tôi bị thương.
Cây gậy đã mất.
Tôi không muốn
những chuyện đó xảy ra.
Vậy ông muốn gì?
- Muốn có quyền năng của cây gậy?
- Không hề.
Tôi chỉ muốn là
người đầu tiên nghiên cứu nó,
chứng minh các Chiến Binh Cuồng Bạo
thật sự đã ở đây,
là một phần lịch sử.
- Anh nghĩ mà xem.
- Tôi đang nghĩ đây.
Cô làm gì vậy?
Nhịp tim anh đang tăng.
Adrenalin tăng vọt.
Anh cần bình tĩnh
chứ không phải kích động.
Ký ức đó là về
em của anh à?
Đừng hỏi nữa.
Ward, nếu anh cần nói ra,
tôi sẵn sàng...
Phải rồi.
Nói chuyện.
Bởi vì cô là thế mà...
nói... nói mãi.
Cô không bao giờ chán nghe
cái giọng của mình à?
- Ward, thôi đi.
- Hợp lý rồi.
Ward, thứ anh trải qua,
cảm xúc này...
- là do hóa học.
- Hy vọng vậy.
Phải, sự tăng vọt
hormone hướng thượng thận.
Giống những câu chuyện
ta thường nghe
về bà mẹ nâng được cái xe
để cứu con mình.
Sư gia tăng adrenalin
có thể tạo ra...
Đừng nói nữa!
Lo chữa thôi!
Ước gì có thể.
Ta có thể giảm nhẹ triệu chứng.
Tôi sẽ cho anh
10cc benzodiazepine.
Thuốc để bình tĩnh.
Ý hay đấy.
Thuốc an thần?
Không đời nào.
Hãy biết điều chút.
Xem anh cư xử kìa.
Nếu tôi dùng thuốc và
ta đụng phải bọn cuồng hợm kia
những kẻ có thể lật xe
và đập nát người khác,
anh sẽ hạ chúng à?
Giữ an toàn cho ta?
Hay tôi lại phải cứu cái mạng
của Simmons thêm lần nữa?
Chỉ do phản ứng hóa học thôi.
Anh ta không cố ý.
- Không, tôi biết.
- Không cần giải thích.
- Làm sao chúng tìm được?
- Cái đó tôi không biết.
Chúng có thể có văn bản gốc.
Tôi không có liên quan.
Đây chỉ là 1 cơ hội
để khám phá ra một thứ
mà các vị thần
đã mang xuống từ thiên đường.
Người hành tinh mang tới.
Từ không gian.
Tôi đã từng đối mặt
với người hành tinh.
Kết thúc không tốt đẹp lắm.
Nên những vụ như vậy
với tôi là chuyện cá nhân.
Tôi chỉ biết có vậy thôi.
Cứ thoải mái.
Cứu em!
Xin anh! Cứu em!
Cứu em!
- Ward!
- Xin anh!
Này Ward?
Cô nên cẩn thận hơn.
- Tôi ổn. Còn anh?
- Tôi đang cố vượt qua.
Anh đang đấm lung tung.
Đó là thứ anh
không nên làm nhất.
- Cô có ý gì hay hơn?
- Hãy để tôi giúp anh.
Tôi chỉ có thể đỡ hơn
nếu ngăn được chúng
trước khi chúng làm hại người khác.
Chúng ta là trật tự mới!
Thế giới của ta
đang bị các vị thần chiếm đoạt!
Chúng ta sẽ trở thành thần
và giành lại thế giới!
Đây là trật tự mới!
Anh sẵn sàng lấy lại
quyền năng chưa?
- Xin nói chuyện chút.
- Vào đi.
Tôi e là việc
tiếp xúc với vũ khí
đã ảnh hưởng tới
khả năng làm việc của tôi.
- Nói tiếp đi.
- Anh đã biết quá khứ gia đình tôi.
Vì những lý do hiển nhiên,
tôi không suy nghĩ về quá khứ.
Không bao giờ.
Có những thứ
tôi đã giấu kín từ lâu.
Giam cầm nó.
Bởi vì để làm đặc vụ
tôi phải tập trung, có mưu lược.
Tôi không thể bị phân tâm.
Đặc biệt bởi những thứ
đã diễn ra từ quá lâu.
Ý anh là việc chạm vào cây gậy
đã giải thoát vài ký ức.
Những ký ức tệ nhất.
Lần đầu tiên tôi cảm thấy...
thù ghét.
Và cảm xúc đó không tan biến.
Tôi không tin tưởng chính mình.
Cái cách tôi lên cơn
với Fitz-Simmons ở phòng lab...
Grant... anh nói với tôi điều này
khiến tôi thấy có thể tin anh.
Ông ta, mặt khác...
tôi không thể khiến
giáo sư khai thật.
Trong người anh
có những sự giận dữ.
Có lẽ đã đến lúc
để giải phóng nó.
Ông cần phải khai thật.
Biết gì tôi đã khai cả với
đặc vụ Coulson rồi.
Ông đang nói dối.
Nói xem thứ đó đã làm gì tôi
và chữa thế nào.
Tôi thề là không biết.
Được rồi.
Anh đã đúng.
Ông ta là người Asgard.
Tốt đấy.
Nếu không thì nhục mặt anh lắm.
Được rồi, tôi cần biết.
- Sao anh phát hiện được tôi?
- Suy luận thôi.
Một: ông không phải người Asgard
đầu tiên tôi giam giữ.
Các anh không sợ hãi
hay hoảng loạn khi bị giam.
Hai: Waterfield 44?
Bằng đồng lương còm của giáo sư?
Tôi không nghĩ vậy.
Và cuối cùng,
khi tôi bảo là từng đối mặt
với người hành tinh,
người thường sẽ có chút tò mò.
Anh rõ là giỏi quan sát
hơn người đấy, đặc vụ Coulson.
Vậy, ông chính là
chiến binh Asgard đã ở lại Trái đất.
Xin đừng nói với ai.
Tôi chả tài nào biết được.
Cô biết không?
Ẩn trốn ngay thanh thiên bạch nhật,
1 người Asgard đích thực.
Thật thông minh.
Anh nghĩ ông ta ở
Trái đất bao lâu rồi?
Một ngàn năm.
Có khi hơn.
Nếu ta có thể mổ
ông ấy ra một chút,
lấy mẫu mô
hoặc ít dịch cơ thể,
- ta có thể tìm ra.
- Hỏi là biết rồi, đồ lập dị.
Thế này hay hơn
kênh History nhiều.
Gã này đã sống
qua bao chuyện đáng sợ...
Thập tự chinh, dịch hạch,
nhạc Disco.
Cô làm gì vậy?
Khóa chặt cửa phòng thẩm vấn.
Theo lệnh Coulson.
A, giam tôi lại.
Tôi đã từng ở nhiều chỗ ghê hơn.
Phòng này được làm
bằng hợp kim vibranium
phủ cacbua silicon.
Dành cho những tù nhân như ông.
Nhưng anh cũng ở trong đây.
Và cuối cùng cũng
có người mở cửa thôi.
Chỉ khi tôi ra lệnh.
Câu chuyện thần thoại
chính là tự truyện của ông.
Tôi không viết ra nó.
Tôi không muốn ai biết về mình.
Nhưng rồi tôi phải mở mồm ra.
Do ông bị bắt?
Tra tấn?
Do mê gái.
Tôi gặp 1 em Pháp hồi 1546.
Cô nàng mê nghe kể chuyện.
Nên tôi kể nàng nghe
một câu chuyện thật hay
về vị chiến binh yêu hòa binh
Asgard đã ở lại Trái đất.
Tôi sao mà biết ông anh
linh mục của nàng
lại viết lại tất cả
và biến nó thành... một thứ gì đó?
Ông có biết Thor không?
Có chớ.
Lúc nào tôi chả bầu bạn
với vị vua tương lai
của Asgard.
Không, tôi không quen Thor.
Tôi chỉ là thợ xây.
Tôi chỉ đập đá thôi.
Trong hàng ngàn năm.
Nếu anh có thể
tưởng tượng ra.
Nên khi họ tới,
tuyển mộ người chiến đấu,
tất nhiên là tôi tham gia.
Tôi nghĩ mình
chỉ muốn du hành thôi.
- Nhưng ông có cây gậy.
- Tôi ghét thứ đó.
Những kẻ khác thích sức mạnh
đi kèm với sự giận dữ đó.
Tôi thì không hề.
- Và anh có vẻ cũng không thích.
- Nó đã làm gì tôi?
Nó soi rọi ánh sáng
vào những nơi tối tăm của anh.
Dù anh có là
người Trái đất hay Asgard.
Kết quả cũng như nhau...
không dễ chịu gì.
"Soi rọi ánh sáng".
Chẳng giải thích được gì.
Nó được rèn từ
một kim loại hiếm
và phản ứng với mọi kẻ cầm nó.
Hoặc tương tác.
Tôi đã bỏ nhiều công sức
để đảm bảo là
cây gậy không bị tìm thấy.
Không may là do
câu chuyện đã bị viết ra,
người ta đã tìm kiếm nó
hàng thế kỷ.
Tôi cần ông giúp ngăn chúng
trước khi chúng có được
mảnh gậy cuối cùng.
Ồ, giờ tôi là kẻ sống hòa bình.
Và nếu ông không muốn
khiến danh tính của mình bị lộ.
Nghe này, tôi chẳng lo mấy
về đám trẻ tuổi nóng nảy đó.
Chúng rồi sẽ bình tĩnh hơn,
và cuối cùng sẽ chết vì tuổi già.
Và đó là một khía cạnh
dễ chịu về cuộc sống ở đây.
- Cái gì cũng thay đổi.
- Sẽ có một thứ thay đổi
sự ẩn danh của ông... trừ khi
ông giúp tìm mảnh cuối cùng.
Ông có thể không quen Thor.
Nhưng tôi thì có.
Tình yêu đầu tiên của tôi
trên hành tinh này là Ireland.
Có một tu viện,
và các thầy tu cho tôi
một nơi đẹp đẽ, ấm áp để ngủ,
một chút súp
- và chút rượu nóng.
- "Gần với Chúa."
Ảnh hưởng từ cây gậy
có kéo dài vĩnh viễn không?
Sức mạnh sẽ giảm dần.
Anh sẽ cảm thấy mệt mỏi sau đó.
Anh sẽ cần phải ngủ.
Còn những ảnh hưởng khác?
Cơn đau tệ hại, u ám
trong hốc dạ dày,
cơn giận trong ngực
khiến anh cảm thấy
như thể trái tim
sắp nổ tung?
Người Trái đất sẽ bị nặng hơn.
Nhưng sau vài thập kỷ,
nó sẽ giảm dần.
Tuyệt.
Anh chắc là Ward đủ sức
ra thực địa chứ?
Anh ấy cư xử
không giống bình thường.
Nhưng anh ta biết điều đó.
Anh ta sẽ ổn thôi.
Tôi đồng ý với Coulson.
Cũng khá lâu rồi.
Tôi tự hỏi...
À còn. Đây rồi.
Vẫn còn đây.
Cái mũi không đúng lắm, nhưng...
Ông đấy à?
Phải. Họ tôn sùng tôi
như một vị thánh.
Họ là bọn ngốc.
- Cây gậy đâu?
- Ở trên lầu.
Đây là Ward bình thường
hay Ward mới nóng nảy?
Ai biết.
Im ắng quá.
Anh nghĩ tại sao
tôi tin tưởng giao họ bí mật?
Họ đã thề sẽ im lặng.
Nhưng khi cạy được miệng ra,
chúng khai tuốt.
Nếu muốn đánh bại một vị thần,
phải trở thành một vị thần.
Ta cần giúp anh ta!
Tôi sẽ lo cô ta.
Ông ấy sao rồi?
Tôi không biết phải làm gì.
Không phải con người.
Ông ta sắp chết.
Vâng, bọn tôi biết. Nhưng cô ấy
không hiểu giải phẫu ông ta.
- Và tôi còn...
- Cái quái gì vậy?
- Chúa ơi.
- Nhiều khi cậu phải làm đại
và tìm hiểu mọi chuyện.
Người Asgard hồi phục
nhanh hơn chúng ta.
Có lẽ ta có thể
giữ ông ấy đủ lâu.
- Để cơ thể tự hồi phục.
- Được rồi, tôi cần tìm gì đây?
Trái tim của ông ấy.
Cứu em.
Được rồi.
Tôi chạm tới rồi.
- Trái tim.
- Phải rồi.
Anh có thấy vết rách
hay toạc không?
Kẹp chặt tim ông ấy.
Cố ngăn xuất huyết.
- Grant, bỏ gậy xuống.
- Tránh xa tôi ra.
- Đặc vụ Ward!
- Đây không phải anh.
Lui lại.
Làm ơn cứu em!
Xin anh!
Xin anh!
Cứu em!
Làm ơn cứu em!
Grant! Cứu em!
Grant! Xin anh!
Cứu em!
Xin anh!
Grant!
- Chưa được, Grant.
- Cứu em!
- Nhưng nó sẽ...
- Chưa được!
Ném dây cho nó
là tao ném mày xuống luôn.
Xin anh!
Grant!
Chúa ơi.
Anh ổn chứ?
Lại đây.
Đùa nhau à.
Lần này, hãy để tôi giúp.
Được rồi.
Tao không sợ mày đâu.
Tôi chết chưa?
Rõ ràng là chưa.
Cô rõ ràng
là thứ đẹp đẽ nhất
mà tôi nhìn thấy
trong 1000 năm qua.
Coulson làm à?
Anh ta thọc tay vào trong?
Buộc phải vậy. Tôi bị cóng,
không biết làm gì.
Nào, cô đâu có cóng.
Cô chỉ là...
- Có lẽ tôi nên trả lời đại.
- Phải.
Chào bố.
Vâng, được nghe giọng bố
cũng thật tuyệt.
Con định gọi bố
mấy ngày qua rồi.
Vài tuần qua khó khăn quá.
Khi cầm nó,
cô có thấy gì không?
Vậy thì làm cách nào?
- Làm sao cô cầm được cả ba?
- Vì ngày nào tôi cũng thấy nó.
Tôi biết cái nhìn đó.
Anh bị cám dỗ?
Giờ, anh muốn thấy thứ gì?
Tôi và ông
có nhiều thứ giống nhau.
Chúng ta đều bị đâm vào tim.
Tôi đã bị giết.
Suýt nữa.
Vụ đó tôi còn mơ hồ.
Sau vụ việc...
tôi cảm thấy trống rỗng.
Tôi không nhớ gì về
việc hồi sinh hay nằm viện.
Chỉ là... tỉnh dậy vài tháng sau đó.
Anh có bị nó ám ảnh không,
anh Coulson?
Không.
Không hẳn.
Vậy vấn đề là gì?
Tôi cho là ông đã đúng.
Chúng tôi đưa ông
về đại học nhé?
Biết đó, khi châu Âu
bắt đầu yêu thích
mọi thứ đến từ Asgard,
tôi phân vân có nên
bắt đầu lại ở nơi khác.
Một bãi biển đẹp? Cuộc sống
với thức uống nhiệt đới và mátxa?
Ừm, tôi sẽ phát chán thôi.
Ông nên xem xét tới
vùng Tây Bắc nước Mỹ.
Có thể là Portland.
Ăn uống ngon.
Dàn nhạc tuyệt vời.
Nếu anh đến thăm tôi thì được.
Không phải bạ ai tôi cũng chia sẻ
chuyện của mình.
Hẳn rồi.
Và nếu Thor tới,
tôi sẽ giới thiệu ông.
Này.
Tôi cũng thích được dọn giường
và kẹo bạc hà trên gối.
{\an8} Ý nói thích ở lại khách sạn.
Ở lại qua đêm
là sai nguyên tắc.
Ta xứng đáng được 1 đêm
thoải mái mà. Đặc biệt là anh.
- Anh cảm thấy thế nào?
- Không tuyệt lắm.
Tôi xin lỗi.
Vì chuyện vừa qua.
Tôi... không phải người như vậy.
Khi anh cứu mạng người,
tôi có thể xí xóa
việc anh giận dữ như Hulk.
Không làm hại
thì không có lỗi.
Cô luôn cho qua
hết mọi chuyện sao?
Không, nếu giận dữ mà đỡ hơn
thì tôi làm vậy cả ngày,
nhưng không phải vậy.
Những gì tôi thấy...
là về em tôi.
Tôi cũng đoán là vậy.
Tôi biết anh không thích nói chuyện,
nhưng tôi luôn bên anh.
Bờ vai tôi luôn sẵn sàng.
Tôi mệt lử rồi.
Có lẽ để lần sau.
Anh biết nơi tôi ở mà.
"Marvel's Agents of S.H.I.E.L.D."
sẽ quay lại ngay.
- Tôi có thiếp đi không?
- Một lúc thôi.
Nhưng vậy là tốt.
Nghĩa là anh được thoải mái.
Đó chính là cảm giác
của tôi... thoải mái.
Thành thật mà nói,
Tahiti quá tốt đến không tưởng.
Tôi biết.
Đó là một nơi thần kỳ.
Biên dịch: annguyen1988
phudeviet.org