Tip:
Highlight text to annotate it
X
Nền cộng hòa Florence...
sẽ bị tuyệt thông.
Dù là giáo hoàng hay vua Ferrante
cũng sẽ không tiếp bất cứ
nhà ngoại giao nào của Florence.
Nhưng chúng sẽ tiếp ta.
Nếu được thì ta đã tha
mạng cho Amelia.
Sao ngươi dám nhắc tên nó!
Sao ngươi dám!
Không có thuyền, không có
thiên kế, không hải đồ dò đương
mà Nico - Đã bị Riario bắt.
Nếu ông tưởng tôi sẽ giúp ông
tìm mái vòm thiên đường, tôi thà chết trước.
Chắc chắn phải có cách
đuổi theo Riario và Nico.
Hy vọng của cậu chỉ ở chiếc Sentinel.
Và sự bạo loạn của các nô lệ
sẽ giúp chúng ta chiếm con thuyền.
Ta đang cúi đầu nhớ
những ngày tuổi trẻ
những ngày ngươi đã nhốt
ta dưới tầng nước lạnh...
Giáo hoàng có một tù nhân.
Một người mà ngài vô cùng tôn kính.
Ngươi là ai? Người nắm giữ hy vọng.
Xin Người tha tội.
Khi hắn chiếm ngôi quyền,
đức tin của con vẫn y nguyên.
Vì con là ai mà dám
phán xét đức đại diện Chúa Trời?
Nhưng giờ con đã biết hắn là ai,
và lại còn đang lén lút vào điện thờ
như một tên trộm vặt.
Đứng đây.
Khi lính gác đổi ca,
có một lối cửa sau trong
một lúc sẽ không ai canh chừng.
Thời cơ chỉ vỏn vẻn trong
ba phút - Không dài hơn -
sau đó ta sẽ tiếp tục dẫn đường
và đưa cô đến nơi cha cô bị giam giữ.
Cô phải nhất quyết theo lời tôi chỉ,
để không làm đánh động bức cứ ai
và chắc chắn không thể nào dẫn
gã mắt xếch man rợ này theo.
Người "man rợ" đây
đã thề phải bảo vệ tôi.
Nhưng nếu bị bắt gặp
ở trong Vatican này,
thì cô định phải dùng lời
giải thích nào để biện hộ cho hắn?
Không sao.
Từ giờ phải thật cẩn thận.
Lão giáo hoàng...
Móng vuốt của hắn rất dài.
Không ai biết rõ hơn tôi.
Cậu chuyện về Jacob và Esau,
viết trong kinh thánh về hai người anh
em luôn đánh nhau kể từ trong bụng mẹ.
Tôi nghĩ chắc ngài biết.
Đương nhiên.
Vậy để tôi kể ngài một chuyện khác.
Lão chú tôi luôn tin rằng
nếu lão được sinh ra đời trước,
thì cuộc đời của lão sẽ khác.
Tươi đẹp hơn.
Nên kể từ lúc còn nhỏ,
lão đã muốn thay đổi số phận.
Lão còn chuẩn bị sẵn bằng cớ,
để dối gạt mẹ của mình.
Nhưng Chúa, cùng sự
nhân từ, đã can thiệp.
Sự việc đến ngày hôm nay
là vì sự ganh tị muôn thuở.
Bởi lão chú tôi luôn trách cho tôi
khiến lão thắp ngọn lửa ganh ghét.
Trước khi tôi chết,
tôi muốn thấy ngọn lửa đó tắt.
Cơ hội đến. Phải nhanh chân.
Leo. Leo.
Leo.
Đề phòng cậu không biết đến,
thì đêm nay, hình như,
là đêm thứ mười cậu ở ngoài này.
Tôi muốn tập trung.
Người nào trên tàu cũng đang
nghĩ cậu là tên xác sống đi đêm.
Thì nhờ mồm cậu!
Phải ra giải thích gì đấy.
Hắn cả tỷ năm rồi chưa ngủ.
Làm ơn biến đi!
Lạy thánh thần, cậu đúng bận thật.
Là hải đồ của Jew?
Da người Abyssinian. Đừng đụng.
Toàn do tôi vẽ lại từ trí nhớ.
Nhưng giờ vẫn đang là khởi điểm, Zo.
Tôi... tôi đang phải
đọc những ký tự mà
không biết có tồn tại không.
Còn hải đồ của Toscanelli...
so ra thì nghèo nàn.
"Nghèo nàn"? Ông là người
vẽ hải đồ giỏi nhất thế giới.
Và những ghi chép về các sao
với các hình vẽ kinh khủng đến độ
tôi phải chào thua cái
cảm quan hình học của ông ta.
Nhưng bầu trời to lớn hơn ông ta biết.
Tốc độc? 11 knots, thưa ngài.
11 knots...
Còn đi đúng hướng không?
Lênh đênh trên biển đã mấy tuần.
Toscanelli còn ghi chép lại...
Quỹ đạo của sao Kim. Thấy không?
Và vậy, cùng với thiết bị này,
đã cho phép tôi ước lượng
được độ dài hành trình.
Cậu có biết thuyền đã hết
nửa lượng lương thự?
Leo.
Này. Sao? Sao?
Tôi nói, lương thực. Hết một nửa.
Hiểu không? Nhớ không?
Cứ yên tâm.
Yên sao được. Đói chết hết.
Không có người nào chết.
Tôi chỉ cần dò lại hải trình
và để làm được,
tôi cần thêm thời gian.
Tôi sợ rằng không có thời gian để đợi.
Có vài thứ cậu nên xem.
Được... Cấm đụng.
Đã nói trước không có đổ máu.
Phải nhanh chân.
Đã như vậy cả đêm.
Bọn họ khá hoảng loạn.
Xem ra thủy thủ đoàn mới không
hào hứng với vùng đất hứa được như cậu.
Circassian là một bọn người
dốt nát, mê tín.
Bảo đảm họ sợ thuyền đang
đến tận cùng thế giới.
Nhưng từ đầu đã nhất trí đi.
Mới được tự do thì rất dễ,
nhưng sau vài tuần trên biển...
Thuyền trưởng sợ sẽ có nổi loạn.
Vài con dao bếp đã bị biến mất.
Giờ cậu muốn làm gì?
Cứ giết hết bọn ngu muội.
Không phải cần họ giúp?
Cứ để tôi vào giải thích.
Giải thích gì?
Tôi sẽ cho họ thấy
thế giới này hình tròn.
Tôi có thể dạy họ.
Không thể dạy bọn này, Da Vinci,
trừ khi mang vào nguyên cây gậy to.
Cứ lên trên khoang. Để bọn tôi xử lý.
Một lần.
Làm ơn.
Amen.
Đã nhiều ngày không thấy ngài làm vậy.
Càng rời xa đức chúa bao nhiêu,
thì càng khó tỏ lòng
cầu nguyện bấy nhiêu.
Và càng làm lời cầu nguyện
thêm ý nghĩa.
Và lúc ngài cầu nguyện...
Là cầu cho Chúa hay cho cha ngài?
Ta từng tin rằng cả hai
là cùng một người.
Còn giờ?
Vẫn còn cái tốt trong ngài.
Còn lòng hiếu thảo.
Còn lòng khoan dung. Không.
Không ai nhìn vào ta
mà thấy sự khoan dung.
Em thấy.
Ngài có thể nói...
ngài đang dạy thằng nhóc cái gì?
Việc ta giỏi nhất.
Cách để sống không còn khoan dung.
Oh, không phải thoải mái hơn
nếu cứ đi đường chính?
Biết đâu đi đường chính
thì mông hai ta
sẽ không phải bị bầm tím?
Sắp đến rồi, Piero.
Còn vài dặm là đến
biên giới của Naples.
Tốt.
Dọc đường chính có các trạm kiểm soát.
Nếu phải tiến vào đất của
giáo hoàng, thì tốt nhất nên nhẹ nhàng.
Đáng lẽ vẫn còn nhiều cách giải quyết
cho phép ngài giải quyết
được tình hình ở Florence,
mà vừa tiếp cận được vua Ferran
để phá bỏ liên minh với Sixtux
mà lại vẫn yên lành để
bảo vệ quê nhà của ngài.
Florecne đã bị tuyệt thông.
Sẽ không nhà cầm quyền
nào muốn làm ăn thương mai.
Sau hai tháng, ngân hàng sụp đổ.
Sau ba tháng, người dân nổi dậy.
Đến tháng thứ tư, sẽ không
còn gì nằm giữa cổ chúng ta
và lưỡi đao của Rome.
Có lẽ chuyến đi không thoải mái
nhưng cũng vì đã hết cách.
Biết đâu đến ngày ông
cai quản một vùng đất,
ông sẽ được làm khác đi.
Ông ở đâu?
Thưa cha?
Con ta.
Nhìn con kìa.
Con có biết ta là ai, Amelia?
Dạ con biết, thưa đức ngài.
Ngài là giáo hoàng?
Mới được bổ nhiệm.
Nhưng hôm nay người đến...
không phải là giáo hoàng.
Hôm nay người đến...
Là cha của con.
Bọn chúng đã làm gì cha?
Chỉ là tạm thời chịu khổ.
Tại sao cha còn ở đây?
Có một người đã từng đến.
Một người con quen.
Chàng muốn cho cha tự do. Da Vinci.
Bước vào rất ấn tượng.
Tại sao cha ở lại?
Ta phải ở.
Nhưng nếu cha ra ngoài
và phơi bày danh tính thật,
thì tình thế sẽ khắc thay đổi.
Bước dễ nhất luôn hiếm là
bước khôn ngoan nhất.
Cha nói gì con không hiểu?
Tính kế... con gái.
Chúng đã làm cha hóa điên?
Hoàn toàn ngược lại.
Con xin cha, cha phải
cùng con trốn khỏi đây.
Chưa được, Lucrezia.
Không tính kế nữa.
Không gửi tin lén lút gì nữa.
Giành lại ngôi báu
sẽ không hề được dễ dàng...
như gã em ta từng làm.
Tuy nhiên về sau...
có lẽ lại dã mang ngang.
Khi ta được vào nhà thờ,
ta đã có thêm kẻ thù.
Nên con và chị con được
gứi đến đây nuôi nấng,
cũng như có nha Donati giữ
kín bí mật, vì tính mạng con.
Nhưng không có ta, không ngờ
rằng chị con lại rất đảm đang.
Hơn cả những gì ta từng hy vọng.
Đáng lẽ không ai biết ta đến đây.
Canh chừng cửa trước,
ngươi, canh đằng sau.
Thưa cha? Yên tâm, con gái.
Aargh!
Dẫn em con đi.
Sạch sẽ.
Cho người vào.
Tôi biết có ngày tính ủy mị
sẽ phản lại ông, anh trai.
Có biết tôi đã nằm im
đợi trong bóng tối bao lâu...
để chờ đến thời khắc thích hợp này?
Mong chúa nhân từ linh hồn ngươi.
Vậy hãy cho con bước vào
mưu tính của cha.
Cho tới khi biết khi
nào mưu tính kết thúc...
Thì con không còn sức lực
để đợi cha nữa.
Con cần cha đồng ý.
Lupo?
Là người bạn cũ, tôi cám ơn
ông... vì lòng tốt
mà ông trao ta hôm nay.
Đương nhiên. Giờ xin ông...
hãy ra ngoài.
Những điều tôi sắp sửa
truyền đạt cho con gái tôi
sẽ hoàn toàn vượt xa những gì
ông biết về sự phỉ báng.
Cho dù nếu thất bại, bạn tôi,
hãy vì mình.
Tôi đương nhiên muốn hạ bệ
tên giả mạo đương triều,
nhưng tôi không thể để ông mưu đồ
làm mất sự thần thánh của nhà thờ La Mã.
Tôi chính là đức thần thánh
của nhà thờ La Mã!
Tôi lúc nào cũng đổ cho
người đỡ đẻ đã kéo ông ra trước.
Sao bà không thương anh cho được?
Vì bà bế anh trước khi bế tôi.
Thật là điên rồ.
Với ý niệm muốn sửa lại cái sai,
tôi đã đi tìm người đỡ đẻ.
Lão xin lỗi tôi...
và xong tôi giết lão -
bằng một cái phễu soi âm đạo.
Nhưng dù gì cũng phải tại lão.
Không. Là tại anh.
Tôi sẽ thay đảm đương chức giáo hoàng.
Cũng bởi anh luôn giấu nhẹm
sự tồn tại của tôi,
chắc chắn sẽ không ai nghi ngờ.
Mong ngươi hãy rủ lòng
tha hai đứa con ta...
vì đã làm nhân chứng.
Nhân chứng chuyện gì, anh trai?
Tôi không có hứng thú giết anh.
Hai ta đều biết
vì Chúa không cho phép.
Mang hai đứa nó đi khử. Đừng!
Thưa cha...
Sự đau khổ mà con
và ta phải chịu đựng...
Không thể bị vô ích.
Hãy tin rằng...
mỗi một phút chịu đựng...
Đều là do Chúa sắp đặt.
Cha nhắc đến sự đau khổ
mà con phải chịu?
Thế nếu như là do chính
tay con tự chuốc lấy?
Phải có niềm tin, con ta.
Mạnh lên! Mạnh lên!
Tôi tự thấy bản thân nên
cho cậu chút khoan dung.
Tôi hơi nghi hoặc rằng
không biết cậu có thích, nhưng...
Cho cậu thứ này.
Một chút than chì cùng giấy
để cậu vẽ ra tranh.
Tôi không phải họa sĩ.
Vậy mà cậu theo một người.
Tay người Thổ nói sẽ có cơn bão lớn.
Con thuyền sẽ chìm nếu
không có Da Vinci dẫn đường.
Thật tò mò rằng, cho dù đã ở đây...
Mà cậu vẫn để thầy mình kiểm soát cậu.
Cậu là con trai trưởng
của một luật sư.
Cậu được dạy văn phạm, hùng biện,
đang sắp hoàn tất việc học
tiếng Latin...
nhưng lại bỏ hết tất cả
để đi theo một họa sĩ
mà trong khi, như cậu nói,
cậu chẳng có chút cảm hứng nào.
Thật tò mò.
Ông là đứa con hoang
của tên giáo hoàng đáng ghét.
Ông ngủ với một nô lệ.
Ông chống lệnh Vatican,
tự đưa mình lên thớt,
chỉ để được cham tay
vào quyển sách Lá.
Tất cả chỉ vì được có cùng
lượng kiến thức và trình độ
như sự bẩm sinh của thầy tôi.
Thật tò mò.,
thật ra rất đơn giản.
Nhưng như mọi cuộc khởi nghĩa,
thứ che mắt loài người trong hàng thế kỷ
cũng chính là sự đơn giản.
Đây... thứ này...
Là bản đồ các ngôi sao.
Nhưng không phải của tất cả ngôi sao.
Mà chỉ có những ngôi sao
chúng ta đã biết.
Chính là vì trái đất hình tròn,
nên có nhiều phần trên bầu trời đêm
mà mắt chúng ta chưa đặt đến được.
Nhưng đó là mục đích
chuyến đi hiện nay.
Ngay trong chuyến hành trình này.
Đây. Có thấy không?
Ông ta nói đáng ra chúng tôi nên
đi cùng người khác ở Cape Verde.
Ông ta không cho phép đưa
chúng tôi đến tận cùng trái đất.
Đâu có gì phải sợ. Ngày xưa cũng vậy.
Trước những sợi xích,
trước những đòn roi.
Giờ, thứ chúng tôi biết chỉ là sợ.
Đưa cho tôi.
Nào.
Đặt đầu cô xuống.
Hoàn hảo.
Giờ...
có một ngọn núi ở đằng xa.
Phần nào cô sẽ thấy trước?
Sao? Nếu thế giới này hình phẳng...
giống cái bàn này...
cô sẽ thấy toàn bộ ngọn núi, đúng chứ?
Đúng. Tuy nhiên...
nếu ngọn núi đằng xa như thế này...
Phần nào cô sẽ thấy trước?
Phần đỉnh.
Ông ta nói con thuyền đã đi
quá xa khỏi nơi tổ tiên nằm xuống.
Những người đáng kính.
Thế giới hình cầu.
Cứ mỗi bước các vị rời xa quê hương...
thật ra cũng là đi về.
Hiểu chứ?
Thiết bị này...
Giúp cho tôi nghiên cứu bầu trời đêm.
Bên trong có các tấm kính.
Hình ảnh sẽ kéo lại gần. Đúng. Tốt.
Giờ, đây là sao Kim.
Sao Kim xoay quanh trái đất
và khi xuất hình có hình
dạng lưỡi liềm, như mặt trăng.
Giờ, hình này - Lưỡi liềm
bên trái của sao Kim -
sẽ xuất hiện tối nay, chứng minh
rằng tôi biết cách đọc sao.
Chứng minh rằng con
thuyền vẫn đi đúng hướng.
Chứng minh rằng chúng
ta sẽ không chết ngoài biển.
Giờ...
để chờ được hiện tượng này,
tôi cần bốn tiếng,
và lòng tin của các vị.
Chúng tôi sẽ cho anh bốn tiếng.
Nhưng đừng coi thường Chúng tôi.
Chúng tôi thà chết ở đây,
còn hơn phải để linh hồn
bị nuốt gọn trong bóng tối.
Trong thời kỳ hỗn mang như hình đây,
thời kỳ của tội lỗi và cám dỗ,
thời kỳ của sự bao loạn
không ngừng nghỉ,
chính ai đã đứng ra bảo vệ
con người khỏi địa ngục?
Khỏi lưỡi gươm sắc bén, đỏ rực
của Lucifer?
Còn ai khác ngoài
nhà thờ La Mã thần thánh?
Thêm nữa, hôm nay và chỉ hôm nay,
tôi được cử đến để
giải thoát người thân các vị
khỏi sự đau khổ vĩnh hằng.
Và với một quyển thì bán giá 2 đồng.
Ngay khi tiền vàng được rớt vào hộp,
các linh hồn sẽ được
giải thoát lên thiên đường.
Sự cả tin làm cho thần xốn mắt.
Vậy hãy im lặng mà xốn
và lợi dụng ngay cơ hội đừng
để chúng thấy ta đi qua.
Hai vị! Khách xa đi đường.
Chắc hẳn linh hồn trần tục của
hai vị chưa được nhà thờ ban phước.
À, bọn tôi sùng đạo hơn
cha tưởng nhiều, cám ơn.
Hai vị coi mình là
người của Chúa? Thật quá tốt.
Đức chúa Cha đã cho tôi
quyền được làm lễ
xóa hết tội lỗi hai vị chưa phạm.
Đi.
Không bao giờ ngờ được
tương lai sẽ có sự cố gì.
Mau thỉnh sự cứu rỗi ngay
khi có thể, hai vị!
Kẻo lại không kịp.
Cậu biết gì về quyển sách?
Đức Cha tin rằng sách được
viết bởi những Nephilim,
giống con lai của
thiên thần và ác quỷ.
Tôi nghe cũng khá lãng mạng
nhưng, um...
không hợp lý.
Không, tôi tin rằng sách được viết bởi
những tộc trưởng của
nền văn minh cổ đại Crete
vào 9000 năm trước công nguyên,
tại một nơi mà sau này
thành truyền thuyết,
thành phố mất tích Atlantis.
Và hậu duệ của họ,
người Minoan,
đã làm diệt vong cả một nền
văn minh chỉ vì quyển sách.
Cơ vậy mà nghe hợp lý?
Bất cứ ai được đăt tay lên quyển sách Lá
sẽ thống trị cả nước Ý...
thậm chí cả thế giới.
Cha của ta vẫn chưa nhìn ra,
nhưng Da Vinci thì có,
cùng đám con trai Mithras của hắn.
Tuy nhiên, giống người
cổ xưa nhất của cổ xưa
đang tìm kiếm quyển sách -
và có khả năng là hùng mạnh nhất -
lại chỉ tồn tại trong những
lời thì thầm bên hành lang tối.
Lúc cậu theo hắn,
da Vinci có từng đề cập đến mê cung?
Mê gì? Bá tước Riario!
Thuyền trưởng xin gặp.
Có chuyện gì? Có bão xuất hiện.
Bão quá bất ngờ.
Có khả năng va vào đá.
Nói rồi. Kiểu gì cũng chết hết.
Thần ngạc nhiên ngài lại ăn được
thứ đồ của nông dân.
Làm ta nhớ lại chút
tuổi trẻ phiêu lưu.
Thần thà ăn đồ mình mang theo.
Ông cũng phải có chút khiếu
hài hước trong người, đúng chứ?
Giống thằng con trai.
Ah, bọn thần giống nhau
chỉ đến mức này.
Chà, dù sao, Leonardo
cũng là nhân tố quan trọng
khi cứu mạng ta.
Và cứu toàn Florence.
Đa tạ lời khen tặng, thưa đức ngài.
Nhưng cái giá cho tài năng của nó,
nhận lại chỉ toàn có bất hạnh.
Nếu hắn chịu ở Florence,
thì có lẽ đã thành nhà họa sĩ
nổi tiếng bậc nhất toàn Châu Âu.
Toàn cõi Công - Giáo.
Và chỉ Chúa mới biết nó đang ở đâu.
Quả đúng.
Vậy, trong tất cả các
tác phẩm hiện đang có...
Không có một bức họa, một phát minh,
mà làm ông cảm thấy tràn đầy tự hào?
Tự hào về Leonardo?
Thần chưa từng một lần nghĩ tới.
Có cướp.
Thần đã nói đừng đi đường rừng.
Ai đang đến? Woa, chào người tốt.
Chúng tôi không phải giặc.
Không, đương nhiên.
Ngài là tín đồ của Chúa.
Đồng sự tôi cùng tôi tự hỏi
hai vị có cần giảng đạo.
Chà, bọn tôi chỉ thương lái bần hàn,
thưa quý ngài, và bọn tôi phải đi ngay.
Um, giúp họ một tay, Vero.
Quả là người keo kiệt.
Thư thứ hai gửi người
Cô - Ri - Tô, chương 9, nói rằng,
"mọi anh em nếu có ai
muốn làm theo con tin mách bảo,"
thì hãy mặc nó, đừng
miễn cường hay ép buộc,
"vì Chúa yêu những người nhân hậu."
"Khổ thân cho, ai nịnh bợ,
ai gian dối, ai đạo đức giả."
Các ngươi chỉ giống
những người đã nằm xuống,
bề ngoài được tô điểm
đẹp đẽ hào nhoáng,
nhưng bên trong chỉ còn
đống xương người chết,
"cùng các thứ dơ bẩn."
Mm.
Phúc âm Matthew?
Có lẽ.
Nhưng tôi đâu biết nhiều.
Nhưng ngài cũng không phải lái buôn.
Ngài luôn vội vàng từ chối
lời mời ân xá của tôi.
Nên hẳn do ngài biết một linh hồn
đang cần đưa đường dẫn lối.
Có lẽ, một họ hàng, gần đây mới
được bước sang bên kia thế giới?
Một người em?
Ra là đức ngài cao quý Lorenzo.
Thần dân đứng đầu Florence.
Thật hân hạnh được diện kiến,
đức ngài nhà Medici.
Cùng lời chia buồn cho tin xấu
rằng ngài đã bị tuyên bố tuyệt thông.
Đừng, Golo. Đừng.
Không cần phải có ai đổ máu tối nay.
Cho dù tôi là một bề tôi
trung thành của nhà thờ La Mã thần thánh,
tôi còn là người giống như ngài đây,
một người đặt làm ăn lên hàng đầu.
100 đồng vàg và ngươi mau biến đi.
100 đồng vàng?
Ngài có biết hậu quả là gì nếu
tôi báo cho trị trấn gần nhất biết
rằng Lorenzo, kẻ thù của nhà thờ,
vừa đặt chân lên miền đất quê này?
Quá rõ ngài đang lên đường
với sứ mệnh ngoại giao.
Hm?
Có lẽ để mua chuộc
đức vua Ferrante của Naples?
Và ai cũng biết cách làm việc
trước giờ của người nhà Medici.
Golo, ngươi nghĩ họ đang giấu
bao nhiêu vàng dưới những thùng gỗ?
Người giàu hành lý
thường nhẹ, bạn tôi,
nhưng không ai lại mang ít tiền.
Ta chỉ đồng ý dẫn cô đi gặp, chấm hết.
Ta chưa từng nói sẽ
dẫn cô đến tận đây.
Tôi xin hứa với ngài.
Và lời hứa của cô có ích gì
khi ta bị thiêu trên dàn hỏa?
Chính là đây.
Mau quan sát nhanh.
Thanh gươm của Osman Gazi.
Vị lãnh đạo hào hoa của người Thổ.
Người khai sáng đế quốc Ottoman.
Ở Constantinople,
người dân đang bị che mắt
bởi một thanh kiếm giả được
hiên ngang trưng bày trong lâu đài.
Còn đây là thanh thật.
Ta đã nghiên cứu rất lâu.
Một vũ khí bình thường.
Nếu như thật có những ẩn ý
đằng sau các hoa văn,
thì ta không đọc được.
Tôi không đến để đọc, đức hồng y.
Sao? Tôi đến để cầm theo.
Không gì được mang ra ngoài.
Nếu như lão biết được
thanh gươm biến mất?
Nhưng đây là mảnh cốt yếu
trong mưu tính của cha tôi.
Đừng ép người quá đáng.
Ta rất vui lòng được chấm
dứt sinh mạng tội đô của cô ngay đây.
Giờ ngài đã biết sau
song sắt chính là cha tôi,
hãy tận tâm giúp cha được thả.
Ngài phải tuân theo mệnh Chúa.
Ta ngày càng chán với mệnh Chúa.
Hầu như chỉ dẫn đến cái chết.
Hãy để cái chết cho tên
giả mại, không phải ngài.
Đức hồng y.
Tôi nghe có tiếng.
Sao con điếm này ở đây?
Tránh ra mau.
Để xem đức giáo chủ
trừng phạt ngươi ra sao.
Ngài hãy mau quyết định!
Argh!
Đức Hồng Y. Ngài phục vụ ai?
Đội trưởng, đưa ả ra!
Đi mau, con điếm.
Argh! Oh!
Ta sẽ lo cái xác.
Còn cô... cô phải chạy.
Mở ra. Để ta thỏa mãn đôi mắt.
Chừa lại đủ để bọn tôi
đủ lộ phí về nhà.
Mở ra.
Hm.
Oh, xin đức ngài.
Xin hãy nhân từ.
Nhớ kỹ, khi sao Kim ló dạng,
cô sẽ thấy một măt liềm ở bên trái.
Được. Sẽ nhìn thấy mặt liềm.
Chính xác.
Và khi sao bắt đầu dần
dần bay vào quỹ đạo của trái đất,
cô cứ đi nói với người
của cô biết việc tôi đang làm,
và con thuyền vẫn đi đúng hướng,
và tôi có thể dẫn dắt tất cả
đến miền đất đầy hứa hẹn.
Không ai dưới đây biết nói đùa?
Làm chính xác theo chỉ dẫn.
Tôi đã ghi sẵn mọi
trường hợp có thể có.
Sao đằng kia.
Không, cứ... cầm chắc lên
và đưa lên tư từ.
Đúng rồi. Đúng rồi.
Sao?
Là bên phải? Không phải bên trái.
Không, không, không.
Leo!
Khốn nạn, một ả chằn tinh.
Dừng lại!
Tôi giao cậu có một việc.
Nghe tôi...
Aargh!
Tất cả xuống hầm tàu!
Đưa chúng lên trên.
Cho từng tên khốn
bọn chúng bay xuống biển.
Gì chứ?
Không được tha bọn nổi loạn.
Phải giết chúng!
Nhưng khi đến đất liền...
Khi đi tàu có người làm phản,
thì không được giữ lại trên tàu.
Không cần bàn cãi. Đưa chúng lên.
Không, đợi, đợi cái đã.
Thế nếu giam lại thì sao?
Cậu vừa nói cái gì?
Ai cũng thấy họ rất khỏe.
Còn ai thích hợp hơn đê
đưa đồ quý lên thuyền
khi tìm được đất liền?
Coi nào.
Cho tất cả vào cũi.
Còng cả tay và chân thật chắc.
Tôi sẽ báo thuyền trưởng.
Được rồi, Piero.
Chúng không đáng có mồ đẹp hơn.
Hiện cách Naples không còn xa.
Đến mai là ta sẽ mời
được một ly rượu ngon nhất.
Florence thì cần nhiều hơn.
Phải đứng vững...
như một thành phố có số phận đưa
con người đến kỷ nguyên mới.
Bằng bất cứ mọi giá.
Toàn là thứ mà cụ nội ta,
cosmo, luôn tin tưởng.
Và tiếp đến, dù ít dù nhiều,
kể cả em ta.
Giuliano có lẽ thích hợp để
thành bạn đồng hành với ngài.
Ông còn xài được, Piero.
Về việc tác phẩm.
Ngài có hỏi thần thích thứ nào.
Hồi nó mới theo thần đến Florence,
lúc nó vẫn còn một thằng nhóc tập sự,
có lần nó bỏ một gói nhỏ
ở cửa nhà thần với lời nhắn.
Người ta vừa chuyển từ
than chì sang dùng mực viết.
Nó vô cùng phấn khích.
Verrochio lúc nào cũng dẫn theo,
còn nói thằng bé rất có tiềm chất.
Leonardo có tặng
thần bức vẽ đầu của nó.
Vừa nhỏ. Vừa đơn giản.
Vẽ một giỏ trái cây.
Không quan trọng nhỏ hay lớn,
ta nghĩ hẳn phải rất đẹp.
Thần đã quẳng đi.
Trong tất cả tác phẩm của nó,
đó là bức thần không thể quên.
Con trai là thiên tài,
thần hiểu rất rõ.
Nhưng tình cảm thần dành cho nó -
cho mẹ nó -
luôn luôn quá phức tạp.
Thần không muốn nghĩ đến mẹ nó.
Thần không nhịn được.
Một người vợ tuyệt đẹp.
Nhưng rồi một buổi sáng
tỉnh dậy và chỉ còn lại thần...
cùng thằng con.
Cậu tưởng mình là ai?
Sau hằng tá thứ họ phải chịu,
giờ cậu lại cho nhốt họ.
Có hai lựa chọn hoặc là bị nhốt
hoặc nhảy xuống biển.
Thế cậu nói tôi phải làm gì?
Còn mấy lời về tự do cậu nói thì sao?
Bọn họ muốn giết tôi!
Vì họ tưởng cậu đưa họ đi chết!
Đến tôi là bạn cậu mà
mỗi ngày còn nghĩ một lần.
Thật, lần đi này...
không có vụ mê tín là đã
quá đủ mệt mỏi
đã đến mức này sao mà để hỏng.
Câu này từ mồm người đang
tìm quyển sách Lá khốn kiếp đấy?
Quyển sách có thật.
Nói với tay người Thổ ấy, Leo!
Chính cậu đã xem hải đồ.
Cậu có biết tôi đã bán bao tấm
bản đồ đi tìm kho báu không chứ?
Nói chứ, cậu lại quên mất
cái vùng đất cậu đang tìm cũng
ảo tưởng ngang với vụ kiếp sau của họ?
Nếu cả đoàn chết ở đây vì cậu thì sao?
Chính cậu nói là sẽ theo tôi.
Người tôi theo là một nghệ sĩ.
Hắn là một thiên tài tốt tính
khát khao muốn tương lai tự do.
Còn giờ, tôi nghĩ hắn đã
bị bỏ ở Florence.
Nói thật, tôi cũng hiểu
tại sao họ không tin tôi.
Cậu thì khác.
Bởi vì cậu là nhà nghệ sĩ tài ba?
Bởi vì cậu luôn thích
sáng chế ra nhiều thứ?
Đổ xuống sông hét, Leo...
vì cậu lại đi trói người khác...
bằng xích.
Không ai nhận ra rõ hơn cậu, đúng chứ?
Cậu không được giận, Leo, nếu chỉ vì
ngôi sao không được nhanh như cậu tính.
Khốn nạn.
Quỹ đạo.
Tốc độ ngôi sao.
Vô cùng chính xác.
Không phải con thuyền đi sai hướng.
Mảnh liềm sao Kim bị
khác đi là vì sao Kim...
không quay quanh trái đất.
Không sao nào quay.
Tất cả chỉ quay quanh mặt trời.
Oh, khốn thật! Gì?
Chúng ta luôn tưởng thế giới này
là một điểm gốc.
Và mặt trời cùng các
vì sao quay quanh chúng ta, nhưng...
nhưng không phải!
Giờ thì đã hiểu.
Và giờ mình sẽ tính được
chính xác vị trí hiện tại
bằng các thiên thể
tỏa sáng xung quanh...
Khi sao dy chuyển...
Và khi người dy chuyển cùng sao...
Oh...
Dy chuyển cùng nhau đến thiên đường.
Để tôi báo thuyền trưởng? Không.
Trước hết
phải thả bọn họ ra khỏi cũi.
Phải cho họ vài lý lẽ.
Ahh!
Bên đây!
Hình như nghe có tiếng gì.
Lorenzo, tiếng giáp.
Bọn chúng là lính biên phòng.
Chào mừng đến Naples.
Người canh đâu?
Khốn kiếp.
Nhìn vết thương xem.
Là do họ tự giết nhau.
Hey.
Không sao chứ?
Chúng tôi quyết định
phải tự mình lấy mạng nhau
trước khi anh dẫn linh hồn
bọn tôi vào bóng tối.
Mihail và tôi... là hai người cuối.
Nhưng... ông ta có vợ chết.
Có... con gái chết.
Tôi muốn họ đoàn tụ trước.
Làm ơn. Đây.
Để bọn này thả cô ra.
Zo, khoan!
Cô muốn làm gì?
Lấy mạng tôi hoặc hắn chết.
Đừng có làm liều, Leo.
Anh.. Anh đã nói sẽ được về nhà.
Sẽ về.
Đang về.
Cô cứ...
Cô cứ nghe lời tôi.
Không chỉ thế giới này hình tròn,
mà nó có còn xoay quanh mặt trời.
Giờ tri thức này đã khai sáng,
không còn gì cản được tôi nữa.
Không! Khống Shh.
Shh. Không.
Mau cất vào. Tôi đi một mình.
Chuẩn bị ngựa, phải tìm con khỏe nhất.
Chúng ta sẽ đến Constaninople.
Hai ta phải nhẫn nhịn.
Tôi còn từng phải nhịn hơn.
Mang hai đứa ra xử. Không!
Thưa cha...
Không phải giữ chúng còn sống
thì có giá trị hơn?
Tha cho chúng để dễ dàng
thao túng lão hơn.
Không đáng phải liều.
Con bảo đảm sẽ đáng.
Nếu một trong hai
cho ta thấy được giá trị,
có lẽ một đứa sẽ toàn mạng ra ngoài.
Nếu không, cả hai đều chết.
Oh, xin ngài, xin ngài.
Tha cho em con.
Chắc hẳn Chúa luôn
quý trọng sự trong sáng trên tất cả.
Ngươi nói được một quan điểm thú vị,
nhưng kể từ nay,
chúa chỉ quý... thứ ta quý.
Qua đây, bé gái.
Và vì sự trong sáng trong
thời này là một thứ hiếm hoi,
như Girolamo sẽ nói,
trong sáng với ta là vô dụng.
Không!
Không!
Ở đây đã xong việc.
Sau hôm nay con bé sẽ
chưa hẳn biết nghe lời,
nhưng cứ thoải mái muốn
làm gì nó thì làm.
Ta đã cố, em họ.
Câu chuyện phải đơn giản.
Cả hai bị tấn công.
Bọn cướp đã lấy đi mạng người em.
Nếu em dám phun ra một
lời cho gia đình nuôi em,
thì họ sẽ phải chịu chung số phận.
Giờ em đã thành tài sản của Rome.
Làm gì tiếp theo sẽ có lời chỉ dẫn.
Thả tôi ra! Làm ơn!
Không!
Nàng phải rời thuyền.
Không. Đừng bỏ em.
Mau cho nàng rời thuyền! Không.
Không!
Cho tôi ra!
Có ai. Có ai thả tôi ra với.
Làm ơn.
Lời tiên tri của gã người Thổ.
Ta sợ rằng thì ra hắn phán đúng.
Con người đang xoay vòng...
trong một quả cầu
xoay vòng đầy hỗn loạn...
Cứ lù đừ trôi trong vũ trụ.
Với cô ta giờ càng khó khăn hơn,
nhận ra rằng thế giới
lớn hơn mình hay tưởng.
Còn bộ tộc mình lại
chết trước khi được thấy.
Phải coi chừng không
để cô ta tự hại mình.
Ai trông chừng cậu với tôi?