Tip:
Highlight text to annotate it
X
Chương 12
Thay đổi quần áo
Charles Darnay trải qua đêm cuối cùng một mình ở trong tù.
Anh chẳng còn hy vọng gì.
Anh biết anh phải chết, không phải anh đã làm điều gì sai trái
mà vì tội ác của cha chú anh.
Anh ngồi xuống và viết thư cho vợ:
Anh không biết gì về quảng thời gian bố ở trong tù cho đến khi bố nói với anh.
Thậm chí đến lúc đó anh cũng không biết rằng chính gia đình anh đã quá tàn nhẫn đối với ông.
Anh đã nói với bố tên thật của anh là Evrémonde,
và bố bắt anh hứa không được nói với em.
Anh chắc chắn rằng bố đã quên mất mẩu giấy mà ông đã viết
nhưng những gì đang xẩy ra không phải là do lỗi của ông
hãy chăm sóc bố và con chúng ta
một ngày nào đó chúng ta sẽ gặp lại nhau trong một thế giới khác hạnh phúc hơn sẽ đến sau cái chết.
Đêm đó Darnay ngủ không ngon giấc.
Sáng hôm sau anh đi đi lại lại trong tù, chờ đợi.
đếm từng giờ - chín giờ, thời gian vẫn tiếp tục trôi
mười, mười một, mười hai giờ, thời gian vẫn trôi đi …
Đúng một giờ anh nghe thấy tiếng ai đó ngoài cửa.
Cửa mở rồi đóng lại. Sydney Carton đứng đó,
để tay lên môi làm hiệu cho anh.
Đừng nói gì cả. Tôi từ chỗ vợ anh đến.
Cô ấy tha thiết đề nghị anh hãy làm chính xác những điều tôi sẽ nói sau đây
và đừng hỏi gì cả.
Không còn thời gian nữa.
Hãy cởi giày ra và đi giày của tôi vào.
Carton, bạn yêu quý của tôi, Darnay nói,
không thể trốn thoát khỏi đây được đâu.
Anh sẽ chết cùng với tôi
Tôi không bảo anh chạy trốn.
Hãy mặc áo sơ mi và áo khoát của tôi vào.
Anh không để cho Darnay có thờ gian tranh luận hay từ chối.
Nào bây giờ hãy ngồi xuống và viết những gì tôi đọc đây, anh nói.
Nhanh lên anh bạn của tôi, nhanh lên.
“Nếu em nhớ,” anh nói, còn Darnay viết
những lời anh nói cách đây đã lâu rồi, em sẽ hiểu điều này khi em nhìn thấy nó.
Nói đến đó, Carton rút tay ra khỏi túi quần.
Cái gì trong tay anh vậy? Darnay hỏi.
Chẳng có gì cả.
Anh đã viết từ “nhìn thấy nó chưa?"
Tốt, bây giờ viết tiếp, Carton nói khẽ
Anh rất hạnh phúc vì giờ đây đã chứng minh được điều đó.
Không có lý do gì để buồn phiền cả
Carton đưa tay gần mặt Darnay.
Anh nhẹ nhàng quấn mảnh vải quanh mũi và mồm của Darnay.
Một phút sau, Darnay đã nằm bất tỉnh trên mặt đất.
Carton nhanh chóng thay quần áo của Darnay vào
và nhét mẫu giấy Darnay đã viết vào túi quần Darnay.
Sau đó anh đi ra cửa và gọi khẽ: Vào đây ngay.
Gián điệp Barsad đi vào.
Nhanh lên, giúp tôi này, Carton nói.
nh phải giúp tôi đi ra xe ngựa.
Anh? Người gián điệp hỏi.
Anh ta, người đàn ông này, tôi đã thế chỗ anh ta.
Anh cho rằng được nói lời tạm biệt cuối cùng với người bạn của mình là quá nhiều đối với anh ta.
Nhưng điều đó vẫn xảy ra khá thường xuyên, tôi tin là như vậy.
Vâng, khá thường xuyên, Barsad trả lời.
Nhưng liệu anh có hứa là sẽ làm cho tôi tránh được nguy hiểm
và tiếp tục kế hoạch này cho đến cùng không?
Con số nhất thiết phải giữ nguyên. 52 người tù phải chết hôm nay.
Chẳng lẽ chưa lần nào tôi hứa rằng tôi luôn sẵn sàng với cái chết hay sao?
Nhanh lên. Đưa anh ta đến chỗ ông Lorry,
đặt anh ta lên xe ngựa của anh và nói với ông Lorry phải rời đây ngay lập tức.
Barsad gọi hai người đàn ông vào phòng
và bảo đỡ người đàn ông bất tỉnh này dậy và mang anh ta ra ngoài.
Còn rất ít thời gian, Evrémonde ạ, Barsad nói bằng giọng cảnh báo.
Tôi biết rồi, Carton trả lời,
hãy chăm sóc bạn của tôi và hãy đi đi.
Cửa đóng, Carton ở lại một mình.
Anh cẩn thận nghe ngóng nhưng chỉ có những âm thanh bình thường của nhà tù.
Không có tiếng la, không có tiếng chuông báo động. Anh bình tĩnh chờ đợi.
Chẳng bao lâu sao thì anh cũng nghe thấy tiếng mở cửa.
Cửa phòng giam anh mở ra và một người đàn ông bước vào: đi theo tôi, Evrémonde.
Carton đi theo anh ta đến một phòng tối, rộng lớn.
Có rất nhiều người ở đó. Người đứng, người ngồi, người đi đi lại lại, người thì gào thét.
Còn đa số im lặng, nhìn xuống sàn nhà.
Một phụ nữ trẻ tiến đến chỗ anh. Cô trông gầy gò, mặt tái nhợt.
Ông Evrémonde, cô ta nói, Tôi đã ở cùng với ông ở nhà tù La Force.
Đúng, Carton nói khẽ, nhưng tôi quên mất cô bị kết tội gì.
Tội vô tội. Một sinh vật nhỏ bé và đáng thương như tôi thì có thể làm được gì ?
Tôi không sợ chết, nhưng, thưa ông Evrémonde
tôi chẳng làm gì cả.
Cô vừa nói vừa cười buồn bã khiến Carton cảm thấy chạnh lòng.
Họ nói rằng Cách mạng sẽ đem lại nhiều điều tốt đẹp cho dân nghèo, cô gái nói
Làm thế nào cái chết của tôi có thể giúp cho người nghèo?
Nếu điều đó là đúng thì tôi sẽ sẵn sàng chết,
nhưng không biết liệu điều đó có đúng không.
Tôi nghe anh nói anh đã được trả tự do, anh Evrémonde, cô nói tiếp,
Tôi hy vọng đó là sự thật.
Tôi đã là người tự do, nhưng tôi lại bị bắt lại và bị buộc tội.
Khi chúng ta rời khỏi chỗ này, anh Evrémonde, anh sẽ để tôi nắm tay anh chứ?
Không phải tôi sợ, nhưng tôi nhỏ bé và yếu đuối,
điều đó sẽ giúp tôi can đảm hơn.
Cô gái trẻ nhìn thẳng vào mặt anh và anh nhận thấy một sự nghi ngờ thoáng qua trong mắt cô ta,
sau đó là sự ngạc nhiên.
Anh đặt tay lên môi ra hiệu.
Anh chết vì anh ta? Cô thì thầm
Vâng. Cả vợ và con anh ta.
Anh cho phép tôi nắm bàn tay dũng cảm của anh chứ, người lạ mặt?
Vâng, cô em gái nhỏ tội nghiệp của tôi, đến tận cùng.