Tip:
Highlight text to annotate it
X
Youtube Channel: PhimHDPhuDeTiengViet Upload By dungtt92@gmail.com Xem phim vui ve nhe :))
Thượng Hải năm 1903.
Là giấc mộng của tất cả người dân trong nước.
Chỉ cần chịu khó làm việc là có thể nuôi sống vợ con.
Họ sẵn sàng bán mạng, chỉ mong được tạo nên sự nghiệp.
ở đây chỉ tồn tại một đạo lý.
Kẻ mạnh nuốt kẻ yếu.
Những người ở đây chăm chỉ làm việc
để xây dựng tương lai tươi sáng.
Nhưng số người đi sai đường,
...gia nhập xã hội đen còn nhiều hơn.
Dưới cái bóng của rượu chè kim tiền,
cuối cùng chỉ còn lại bộ xương trơ trọi.
Nhưng mà
thanh niên trai tráng vẫn ùn ùn kéo đến đây,
kiếm tìm ước mơ.
Đánh chết hắn cho tao.
Mã đại ca.
Con à, thôn này không còn chỗ cho con nữa rồi.
Con hãy cùng Dầu Điều dẫn Tiểu Hoa
lên Thượng Hải tìm cha của con bé.
Tay trái của con có sức mạnh hơn người,
động thủ là có thể làm người khác bị thương.
Sau này khi ra tay với người khác, nhớ phải nghĩ đến mẹ.
Đến Thượng Hải rồi.
Có tiền thì cho tiền, không thì vỗ tay cổ vũ.
Cám ơn.
Đồ lưu manh.
Chúng ta đến nơi rồi.
Cha ơi.
Chỗ này là biệt thự của bến Thượng Hải mà Ngưu đại ca nói đến sao?
Rách nát thế?
Tốt hơn ở quê nhiều.
Lưu manh, tìm ai?
Ngưu đại ca.
Ngưu đại ca gì chứ?
Ngưu Tam Quang, Ngưu đại ca.
Ngưu Tam Quang? Biết ngay các người cùng một hội mà.
Có cơm rồi.
Cho qua, cho qua. Chú đến sớm thế? Chào Thiết sư phụ.
Huynh đệ từ quê lên à?
Đúng thế. Huynh đệ ở dưới quê mới lên
Nương nhờ tôi
Làm đại ca,
đâu thể để cho huynh đệ của mình không có cơm ăn.
Sau này anh đừng buôn bán gì nữa,
tìm vài công việc chân tay
ổn định cùng làm với các anh em.
Oh.
Không thể nợ tiền thuê nhà lâu quá.
Uhm
Tôi cho anh thêm 2 ngày nữa.
Được được
Các huynh đệ, ăn cơm thôi.
Ăn cơm thôi
Loại hàng quán thế này
có ở mọi nơi tại Thượng Hải.
Không đâu. Em thấy Thiết sư phụ là người tốt mà.
Người tốt hả?
Người tốt ở Thượng Hải cũng giống như
phương tiện giao thông công cộng vậy. Ai cũng lên được, ai cũng ngồi được.
Nếu đã là đại ca của hai cậu,
Hôm nay, tôi sẽ dẫn hai cậu đi hóng gió, tẩy trần.
Cho hai cậu biết thế nào là Thượng Hải về đêm.
Cậu đói lắm hả?
Ngưu đại ca.
Người ta bảo Thượng Hải rất phồn vinh.
Tại sao ở đây không có ai cả?
Đây chính là tình hình hiện giờ ở bến Thượng Hải.
Kẻ mạnh nuốt kẻ yếu.
Kẻ thức thời mới tồn tại.
Đúng vậy. Bến Thượng Hải trước đây,
giống như những gì các cậu đã tưởng tượng. Phồn vinh, chói lọi,
rượu chè, kim tiền.
Giống như một miếng thịt ngon,
ai cũng muốn ăn.
Bây giờ bọn Nhật cũng muốn đến ăn một phần.
Đừng lo.
Bây giờ bọn Nhật vẫn chưa thể ăn được miếng đó đâu.
Bởi vì ở bến Thượng Hải,
vốn dĩ được 4 tên đầu sỏ của
*** Bổ Đầu chia ra nắm quyền.
Phật Gia, Cừu lão Tứ, ông chủ Bạch,
Và Trần Mỗ, 4 người cùng nhau trấn giữ.
Nhưng năm nay bỗng dưng biến cố lại xảy ra.
Xuất hiện thêm một nhân vật, tên là Long Thất.
Cũng chính tên Long Thất này, đã thay đổi
một cách triệt để tình hình ở bến Thượng Hải.
Bây giờ những người đi lại trên đường,
nếu không phải là dân xã hội đen thì hẳn là kẻ chán sống.
Lúc trước Long Thất đến Thượng Hải,
còn nghèo hơn chúng ta, cũng chẳng có thế lực gì cả.
Nhưng bây giờ cái gì anh ta cũng có.
Anh ta nhờ gì mà được thế?
Chính là nhờ nắm đấm.
và sự chinh phục
Dùng nắm đấm thâu tóm các con đường.
Trước khi điếu thuốc này tắt,
nếu ông vẫn chưa chết.
Tôi sẽ để ông tiếp tục làm ông chủ của Tam Trùng Thiên.
Hôm nay là buổi đàm phán của ông và Long Thất.
Tôi chỉ đến nghe hát thôi.
Các người muốn ra tay, tôi cũng hết cách.
Binh tốt trên sa trường, sợ chết sẽ rút lui.
Trần Mỗ sinh ra ở Thượng Hải, không còn đường lui nữa.
Cho nên, làm người phải biết cách hưởng thụ,
nhất là khi sống ở Thượng Hải.
Kể từ hôm nay, nơi này là của Long Thất tôi.
Sau này không được gọi là Tam Trùng Thiên nữa, mà gọi là Thất Trùng Thiên.
Có ai phản đối không?
Có ai không?
Ông sẽ không phản đối chứ?
Cừu lão Tứ, sao ông vẫn còn ở đây?
Hay quá, phiền ông đưa tin này giúp tôi.
Bến Thượng Hải, sau này một nửa là của tôi,
nửa còn lại là của 3 người các ông.
Con đường này làm phân giới,
phần gần biển là của tôi.
Phần còn lại 3 người các ông tự chia.
Ông không phản đối chứ?
Cứ thế đi. Nghe nói cô hát hay lắm,
hãy hát một bài đi.
Anh có thể nghĩ đến em không?
Có thể để em đi với anh
...nếu anh đã bảo, không thể giữ được anh ở lại?
Con đường trở về hơi u tối,
để anh đi một mình, em rất lo.
Em nghĩ hẳn do em không đủ dịu dàng,
không thể san sẻ nỗi buồn cùng anh.
Nếu như không thốt nên lời,
thì cứ để hối hận ghim lại trong tim.
Ngưu đại ca.
Trần Mỗ mà lúc nãy anh bảo rất lợi hại,
chính là lão già nằm trên đất đó à?
Tôi muốn nói cho các cậu biết,
đây chính là bến Thượng Hải.
Mây gió khó đoán, thay đổi chỉ trong tích tắc.
Với sức manh của bốn tên đầu sỏ
cũng không địch nổi sự hoành hành bá đạo của Long Thất.
Anh ta chính là Long Thất à?
Đúng thế. Anh ta chính là Long Thất.
Các cậu xem, về ngoại hình thì phong lưu bay bướm.
Về gia thế thì gia tài đồ sộ.
Về thân thủ,
ở bến Thượng Hải không ai có thể chịu nổi 10 đòn của anh ta.
Bến Thượng Hải cần anh ta.
Anh ta thuộc về bến Thượng Hải.
Thất gia, chúc mừng.
Nội gia ngạch công hơn 20 năm của Trần Mỗ,
bị tên tiểu tử Long Thất đánh vài đánh đã bể nát tim gan.
Lão Trần coi như chết cũng nhanh chóng, quá may cho ông ta rồi.
Không lâu sau đó,
áp Bắc, Phổ Đông còn thuộc về chúng ta.
Những nơi còn lại hắn ta lấy hết.
Lấy Tam Trùng Thiên của lão Trần làm phân giới, vượt ranh giới sẽ đánh.
Thượng Hải, còn một nửa là của chúng ta.
Một nửa còn lại, Long Thất lấy hết.
Còn ra thể thống gì nữa?
Tiền thu về chia một nửa cho người khác.
Tiền của thế giới ngầm thì bảo người đưa cho Long Thất.
3 chúng ta liên thủ đánh lão Trần suốt 3 năm.
Chết hơn 100 người.
Ông ta vẫn còn sống đến ngày hôm nay.
Long Thất xuất hiện, lấy mạng tên chó đó.
Chúng ta còn mong gì nữa?
ý ông là mượn dao giết người.
Nhưng ông đừng quên rằng,
vỗ béo tên rồng ác độc này,
nhưng ông lại không nuốt được hắn.
Mấy chục năm nay, bọn trai tráng mới nổi cũng đâu ít.
Cuối cùng cũng phải phơi xác nơi đáy hồ.
Ông chủ Bạch, ông nói xem....
...có khi nào chúng ta sẽ giống như lão Trần không?
Lần sau nhớ cắt như thế.
Nếu không thì chặt cái tay này đi cho rồi.
Đợi tên tiểu tử đó thâu tóm thêm nhiều địa bàn nữa.
Tưới nước, bón phân đủ rồi chúng ta mới đi thu hoạch.
Như thế chẳng phải vui hơn sao?
Vui không?
Ra sau.
Đợi tôi.
Anh Lưu
Tôi là Quang
Hảo tửu lượng.
Giống như nước lã vậy.
Anh Lưu, hãy tin tôi.
Người lần này tôi giới thiệu với anh,
không giống như những người bình thường đâu.
Anh ta có sức mạnh khôn cùng.
Hơn nữa, một mình anh ta có thể làm công việc của nhiều người.
Có người mạnh thế sao?
Có, đồng hương của tôi, tên Mã Vinh Trinh.
Một, hai, ba. Lợi hại.
Thêm một người nữa. Nào. Qua đây.
Một, hai, ba.
Thêm lần nữa.
Một, hai, ba.
Mã đại ca, hay quá.
Một, hai, ba.
Giữ lấy nhé!
Hay quá, lợi hại thật.
Chết tiệt, toàn bọn phế thải.
Tiểu tử, chỉ cần ngươi chịu được 1 phút.
Ta sẽ thuê ngươi.
Đi thôi.
Đại ca, tôi còn hai người huynh đệ nữa.
Nếu tôi có thể chịu được 3 phút,
anh có thể thuê luôn cả họ không?
Chắc rồi.
Cố lên.
Đại ca, đồng hồ đắt lắm, coi chừng hư.
Thú vị đấy.
Được, 3 hào một ngày.
Bao ăn không bao ở.
Cám ơn đại ca.
Anh Hắc Mão hào phóng thật.
Chữ này viết không được đẹp lắm.
Lần này thì sao?
Tiểu Hoa, Tiểu Hoa.
Cha.
Xem cha mua gì cho con này.
Pháo hoa.
Sau khi ăn cơm xong, cha đưa con đi chơi nhé.
Chị Cúc Nhi, xem nè.
Đây là pháo hoa mà cha mua cho em.
Chị Cúc Nhi.
Mã đại ca, anh qua đây.
Mã đại ca, anh ngồi đi.
Mã đại ca.
Đây là gì thế?
Mã đại ca, hẳn anh không biết,
số lá trà Đông Dương ở kho hôm nay,
thật ra toàn là á phiện.
Mã đại ca, bao này giá khoảng 600-700 đồng đấy.
Trả lại chỗ cũ đi.
Mã đại ca, anh còn trẻ,
nhưng tôi, giống như phế nhân vậy.
Cho dù cả đời làm lụng ở Thượng Hải, cũng không có ngày ăn nên làm ra đâu.
Cha, đi thôi. Chúng ta đi đốt pháo hoa.
Cha đến ngay. Con xuống dưới trước đi.
Mã đại ca, tôi biết anh là người tốt.
Có cơm, có cơm rồi.
Tiểu Hoa, sau này chúng ta sẽ không rời xa nữa.
Cuộc sống của chúng ta sẽ từ từ tốt lên.
Mau, mau qua đây ăn cơm nào.
Mau ăn đi.
Tiểu Hoa, lần này con đến Thượng Hải một mình,
với số tuổi nhỏ như thế, quả thật không dễ dàng chút nào.
Trước khi mẹ mất, mẹ đã nói,
sau này mẹ không còn có thể chăm sóc cha được.
Một mình cha bôn ba ở ngoài, hẳn vất vả lắm.
Mẹ bảo giao cho con trách nhiệm này.
Bảo con sau này phải chăm sóc cho cha thật tốt.
Cha ơi, không sao đâu.
Cuộc sống của chúng ta sẽ tốt lên thôi.
Tiểu Hoa, hay cha đưa con đến Hồng Kông học nhé,
Được. Đưa me đi nữa.
ừ, đưa hài cốt của mẹ đi theo.
Cha, cho cha miếng thịt to này nè.
Con ăn đi, cha còn mà. Mau ăn đi.
Không sao. Cha cứ để đó chút nữa ăn cũng được.
Được. Mau ăn đi.
Mã Vinh Trinh, anh nghe đây, tôi muốn xin lỗi anh.
Cô...
Gì chứ? Là tôi đã sai.
Tôi cứ tưởng anh cũng là lưu manh như Tam Quang vậy.
Anh không những không phải vậy,
mà còn giúp anh em tìm được việc nữa.
Tôi đã nhìn lầm người, tôi xin lỗi.
Không cần xin lỗi đâu.
Đã bảo cần phải thế mà.
Cứ ấp a ấp úng, anh có phải là đàn ông không?
Vậy cô cứ xin lỗi đi.
Lúc nãy chẳng phải đã xin lỗi rồi sao?
Vậy thì tôi chấp nhận lời xin lỗi.
Sau này tôi sẽ đối xử tốt với anh.
Tốt thế nào?
Không mắng anh nữa.
Thế thì tốt.
Anh đừng nghĩ bậy, chỉ có xin lỗi thôi.
Những tên làm việc ở kho,
ra hết đây cho ta.
Hôm nay, lúc bọn ta kiểm tra hàng, phát hiện hàng bị mất.
Không ngờ, trong bọn khốn các ngươi,
có người dám ăn cắp hàng của *** Phổ Đầu bọn ta.
Cha tôi là người tốt, không ăn cắp đồ đâu.
Bây giờ ta đếm đến 3.
Các người hãy ngoan ngoãn ra đây cho ta.
Nếu không, Hắc Mão ta sẽ san bằng cả khu nhà này của các ngươi.
Một. Hai.
Chết tiệt.
Rút vũ khí ra với phụ nữ, con nít
... thì còn gì là anh hùng hảo hán chứ?
Cho dù thế nào, tối nay, ta cũng phải lấy lại số hàng đã mất.
Bọn tôi đều là người dân thường.
Không hiểu thế giới súng gươm của các người.
Bọn họ bảo không có lấy là không có lấy.
Anh hãy rời khỏi đây đi.
Chuyện này vẫn chưa xong đâu.
Cha ơi.
Không sao chứ?
Gói hàng này đáng giá một mạng người sao?
Không những thế,
cho dù giết hết người ở khu nhà của các người, vẫn chưa đủ.
Thám trưởng Huỳnh, số á phiện đó sẽ xử lý thế nào?
Đúng thế. Xử lý thế nào đây, thám trưởng Huỳnh?
Thám trưởng, ông xem kìa.
Đường tiên sinh, xin ông chuyển lời cho tiên sinh Shinji.
Số hàng này, cục tuần tra không thể nào giao lại được.
Xin lỗi, ông Shinji.
Cục tuần tra bảo rằng số hàng lần này không thể giao lại cho ngài.
Nếu như chúng tôi nhất định phải đem số hàng đó về thì sao?
Chúng ta đi thôi.
Anh làm hỏng chuyến hàng giữa bọn Nhật và *** Phổ Đầu
Chúng sẽ đến tìm anh tính sổ đấy.
Đây là thế giới gì vậy?
Buôn lậu á phiện, coi thường mạng người.
Vụ này, tôi cũng muốn tính sổ với hắn đấy.
Thượng Hải không phải là nơi dành
cho bọn võ phu không có não như các anh.
Nơi này có đủ mọi hạng người, chuyện gì cũng xảy ra được.
Thanh niên rất dễ đi sai đường.
Trước khi tôi đến Thượng Hải, đã hứa với mẹ,
sẽ không vào xã hội đen.
Tôi đã nghe không biết bao nhiêu người nói lời này rồi.
Sau đó chính tôi cũng là người rải nắm cát đầu tiên lên quan tài của họ.
Người còn sống đến giờ,
e rằng chỉ có Long Thất thôi.
Tôi khác với Long Thất.
Tất nhiên anh khác anh ta rồi.
Bây giờ anh ta là người có thể hô mưa gọi gió ở đất này.
Cũng hiểu rõ thế đạo.
Nhưng mà anh ta còn có thể sống được bao lâu chứ?
Đêm, đèn hoa rực rỡ.
Hẹn với giai nhân, khiêu vũ một bài.
Gặp nàng, sắc đẹp nghiêng thành.
Lay động lòng anh.
Một nụ hôn mập mờ.
Nàng cởi áo bay cùng anh.
Bay mãi đến chân trời góc bể, cũng nguyện bên nhau.
Đêm, lòng say khướt.
Anh Long.
Khi nào hàng của người Nhật chuyển đi?
Tối nay.
Những người ở sau do anh đánh gục hả?
Đúng thế.
Số hàng này, anh cũng muốn lấy à?
ừ.
Anh là ai?
Mã Vinh Trinh.
Mã Vinh Trinh.
Mã Vinh Trinh, anh có biết tôi là ai không?
Tôi đã gặp anh một lần rồi.
Long Thất phải không? Nghe nói không ai tiếp được 10 chiêu của anh.
Tôi nghĩ tôi có thể.
10 chiêu gì thì tôi không biết.
Hay là thế này, trước khi điếu thuốc này tắt đi,
nếu anh chưa thua thì số hàng này sẽ là của anh.
Sẽ gây chết người đó.
Tắt rồi.
Tắt rồi.
Sao lại dừng tay?
Tôi sợ tôi lỡ tay đánh chết anh.
Không nghe tiếng la từ bên ngoài sao?
Điếu thuốc tắt rồi, số hàng này là của tôi.
Mã Vinh Trinh.
Có diêm không?
Sao có thể dùng lửa đốt á phiện chứ? Lần sau hãy dùng nước vôi.
Long Thất, bật lửa này.
Tặng anh đấy. Có việc cứ đến tìm tôi.
Lúc nãy ai bảo điếu thuốc tắt hả?
Lên xe.
Chết tiệt.
Hủy hết toàn bộ số hàng.
Người ta không đến tìm anh mà tìm tôi tính sổ đấy.
Vẫn còn sống, coi như anh mạng lớn rồi.
Cứ đi làm đại anh hùng của anh đi.
Đừng ở đây liên lụy tôi nữa. Cút.
Mã đại ca, lần sau anh có ra tay đánh con của người mẹ khác,
hãy nghĩ đến mẹ anh.
Bà ấy cho anh cái vòng ngọc đó, anh tưởng để làm đồ trang sức sao?
Mã đại ca, bọn em không làm nữa.
Sau này bọn em sẽ đi theo anh.
Đúng. Để bọn em đi theo anh nhé.
Mã đại ca, bọn em cũng không làm nữa.
Sau này sẽ đi theo anh.
Mã Vinh Trinh.
Tôi đến không phải để đánh nhau.
Anh không phải đến đánh nhau à?
Ra là anh muốn uống rượu. Phải nói sớm chứ.
Long Thất, có thuê người không?
Ngoài đánh nhau ra, anh còn biết gì nữa?
Quét nhà, rửa chén, bưng bê, cái gì cũng được.
Nhưng mà sẽ không giúp anh đánh nhau.
Bọn đàn em của anh à?
ừ.
Được đấy.
Mới đó mà đã có đàn em rồi.
Bao nhiêu người?
Tính cả tôi luôn là 6 người.
Tên đội nón là ai?
Cậu ta làm buôn bán, không làm chuyện này đâu.
Oh.
Một ngày 8 hào, được không?
Tôi trả cho các người 2 đồng. Đến đây nào.
Kể từ bây giờ, Mã Vinh Trinh là bạn tốt của tôi.
Chào mừng anh em bọn họ gia nhập Thất Trùng Thiên.
Hay lắm.
Sau này,
tất cả đàn ông, không ai được châm thuốc cho cô gái này.
Ngoại trừ tôi ra.
Nổi nhạc lên.
Đau không?
Lúc anh đến Thượng Hải,
ngày nào cũng đánh nhau, ngày nào cũng bị thương.
Bị thương nhiều đến mức không biết cảm giác đau là gì nữa.
Thế tại sao anh lại làm thế?
Tất cả mọi thứ của anh hôm nay, đều nhờ đánh nhau mới có đươc.
Thế thì đã sao?
Cho dù cả bến Thượng Hải này là của anh thì đã sao?
Một mình anh vẫn rất cô đơn.
Sau này em không được nói từ cô đơn
trước mặt một người cô đơn nữa.
Em không biết nhõng nhẽo, cũng không nói những lời người khác thích nghe.
Càng không biết dùng thủ đoạn.
Rốt cuộc anh thích gì ở em?
Anh thích sự kiêu ngạo của em.
Long Thất, Mã Vinh Trinh, hắc bạch liên thủ.
Cô gái đó nhảy đẹp thật.
Cũng được lắm.
Nhưng mặt của cô ấy, giống anh lắm.
Sao các người lại đến đây?
Bọn em bị đuổi rồi.
Đúng thế.
Chưa ăn cơm hả?
Ông chủ, cho mỗi người một chén đậu hũ nóng.
Chơi một chút nhé.
Mã Vinh Trinh.
Cầm lấy, khi nào đói thì ăn.
Đây là gì thế?
Hot dog.
Biến thái vậy?
Sao anh không biết gì hết vậy?
Ăn đi, ngon lắm.
Tôi kể anh nghe một câu chuyện. Năm 1904,
Có một người Đức di dân ở nước Mỹ, thành phố Saint-Louis,
Anh ta bán xúc xích nhưng mà...
anh có nghe tôi nói không vậy?
Anh ăn không?
Nhưng mà món đó vừa nóng lại vừa mặn.
Không tiện cho thực khách cầm ăn.
Cho nên... Ngon lắm phải không?
Haha
Hay lắm.
Mã Vinh Trinh, tại sao lại đến Thượng Hải?
Do tôi nghèo.
Ai cũng bảo Thượng Hải là nơi có rất nhiều cơ hội.
Cho nên tôi đến đây tìm cơ hội.
Mã Vinh Trinh, anh không nên như thế.
Anh sống ở một khu nhà
không khác gì cái ổ chuột. Sao thế được?
Tôi nói cho anh biết, người biết võ,
nếu anh không gia nhập với họ,
anh sẽ trở thành cái đinh trong mắt của họ, anh biết chứ?
Cùng tôi làm ăn nhé.
Lý tưởng của tôi là đánh bại 3 con cáo già *** Phổ Đầu.
Đá đít bọn Nhật.
Có những người, không đánh không được.
Không được, không được.
Tôi không vào xã hội đen đâu.
Nhưng mà anh yên tâm.
Chúng ta mãi mãi là anh em tốt của nhau.
Đeo cái vòng ngọc gì thế?
Một nắm đấm của tôi có thể đánh chết cả một con bà.
Cho nên mẹ tôi cho tôi cái vòng này.
Đánh chết bò thì có ích gì?
Anh có biết tôi đã giết bao nhiêu người không?
Tôi gặp ông già nào, tôi giết ông đó.
Anh có biết Trần Mỗ bao nhiêu tuổi không?
Ông ta còn già hơn cha tôi nữa.
Anh đã giết người, thế anh đã giết bò chưa?
Tất nhiên là rồi.
Hàng ngày tôi đều ăn bít tết.
Chính tay tôi giết đấy.
Con cọp nhà tôi cũng ăn thế.
Mấy giờ rồi? Giờ mới về hả?
Đó là tôi à?
Lưu manh.
Anh nghĩ hẳn anh không đủ dịu dàng...
để san sẻ nỗi buồn cùng em.
Nếu như không thốt nên lời,
vậy cứ để ân hận ghim chặt trong tim.
Cứ để bi thương mình anh biết thôi.
Em cứ đem vẻ đẹp của em đi khỏi.
Liệu em có thể nghĩ đến anh không?
Có thể không?
Anh muốn gặp em. Hẹn em ở hồ nước nhé.
Đi sớm về sớm. Đừng về trễ quá.
Dạ
Nhìn gì hả?
Này, ngon lắm đấy.
Ngon không?
Ngon lắm. Đây là món gì thế?
Hot Dog
Cái gì?
Biến thái, tàn nhẫn quá.
Em nghe anh nói đây,
Năm 1904, có một người Đức di dân đến Mỹ...
Được rồi.
Những chuyện này ai kể cho anh nghe thế?
Long Thất.
Long Thất? Anh ta đánh nhau cả ngày.
Không phải đánh nhau.
Mà là thi thố.
Anh cảm thấy Long Thất rất chính trực.
Thi thố? Thi thố gì chứ? Hai người các anh rất thích động thủ.
Có những người không đánh không được.
Anh nói gì thế hả?
Này, sau này anh đừng đánh nhau nữa, được chứ?
Cha em ghét nhất những ai đánh nhau.
Uhm.
Hôn anh một cái được không?
Lưu manh.
Em đang nghĩ gì thế?
Em đã hứa với ông Hashimoto
sẽ đến hát trong lễ kỷ niệm hàng năm của tổng thương hội Nhật.
Em sợ ho à?
Em chỉ là một ca nữ bình thường.
Không có bản lĩnh gì cả.
Giọng hát đáng giá hơn tính mạng.
Có thể hát vài bài hát để giữ mạng, âu cũng là may mắn lắm rồi.
Em ở bên cạnh anh thì không cần sợ ai cả.
Tại sao anh lại nuôi con hổ trong nhà?
Bởi vì anh cũng là một con dã thú.
Lúc trước anh là dã thú.
Bởi vì bản tính của dã thú có thể đánh hơi được mùi nguy hiểm.
Nhưng sau khi Mã Vinh Trinh xuất hiện,
anh đã từ từ trở thành một con người.
Sao em lại cảm thấy ở bên cạnh anh,
càng lúc càng không còn cảm giác an toàn nữa.
Em rất muốn làm người đàn bà của anh mãi mãi.
Nhưng anh không thể nào cứ mãi là ông vua của Thượng Hải.
Hay là chúng ta cùng rời khỏi Thượng Hải nhé?
Tôi là hội trưởng tổng thương hội Nhật.
Hashimoto Koichi, xin được chỉ giáo.
Hội trưởng hội tổng thương hội? Anh là đặc vụ phải không?
Các anh đến đánh nhau hay là làm ăn vậy?
Chúng tôi vốn rất ngưỡng mộ văn hóa Trung Quốc.
Tất nhiên hy vọng, Nhật Trung hợp tác kinh doanh.
Cho nên những thứ không có được thì sẽ ăn cắp phải không?
Nói đến ăn cắp thì anh Long Thất đây,
đã ăn cắp số lá trà Đông Dương của chúng tôi.
Nếu như số hàng đó quả thật là lá trà,
tặng cho tôi cũng đâu sao.
Đó là mấy chục thùng á phiện, số tiền không nhỏ đâu.
Sao lại đem đốt?
Tôi cũng không biết tại sao nữa?
Chỉ cảm thấy rất sảng khoái thôi.
Giống như các người tàn sát người dân Trung Quốc ở Đông Bắc vậy.
Anh Long Thất, đó là chiến tranh.
Có chiến tranh, tất sẽ có thương vong.
Đó không phải là chiến tranh, đó là xâm lược.
Anh Long Thất, chúng tôi rất ngưỡng mộ anh.
Hy vọng chúng ta có thể
hợp tác chân thành và thân thiết với nhau.
Hợp tác với người Nhật,
phải hiểu lời của họ nó.
Ngưỡng mộ con người tôi, hy vọng có thể hợp tác chân thành và thân thiết với nhau.
Có phải sẽ được dịch ra là...
Thế lực của tôi rất lớn.
Cho tôi một chút lợi ích, làm Hán gian cho các người.
Đừng tưởng người Trung Quốc chúng tôi là Đông á bệnh phu chứ.
Mời anh rời khỏi đây cho.
Anh Long Thất, nếu anh nói những lời lẽ đó với tôi
thì chỉ có một kết cục mà thôi.
Nhân tiện,
Thịnh Hương Quân sẽ không hát ở lễ kỷ niệm
hàng năm của thương hội các người đâu.
Bởi vì ngày đó Thất Trùng Thiên
sẽ kỷ niệm 100 ngày kinh doanh. Xin lỗi nhé.
Long Thất cứ tưởng hắn là ông vua ở Thượng Hải.
Suýt nữa hắn ta trở thành ông vua Thượng Hải rồi.
Thế sau này ai mới là ông vua của Thượng Hải?
Những người ngồi ở đây hôm nay đều là bạn bè cả.
Vậy tức là chúng ta có cùng chung một kẻ thù.
Cho nên chúng ta nên hợp tác với nhau.
Hợp tác thế nào?
Khử trừ Long Thất.
Tìm tên Mã Vinh Trinh đi.
Hắn có ích đấy.
Tôi đã tìm ra hắn từ lâu rồi.
ở áp Bắc cùng với lão Thiết.
Đã biết cậu sẽ có ngày hôm nay mà, theo tôi lên xe.
Anh Thiết, mấy năm nay cuộc sống vẫn ổn cả chứ?
Có thể ổn hơn nữa.
Vậy là không ổn lắm rồi.
Cho nên anh định xây dựng lại sự nghiệp, đúng không?
Tôi không có ý này.
áp Bắc xuất hiện Mã Vinh Trinh.
Công khai ăn cắp hàng của chúng tôi.
Còn âm thầm câu kết với Long Thất. Rõ ràng là thế mà.
Tôi chỉ là người luyện tạp kỹ mãi võ mà thôi.
Sẽ không tham gia mua bán lớn với các người.
Anh Thiết.
Môn hạ của anh có được Mã Vinh Trinh, là một chuyện đáng mừng.
Hơn nữa anh ta lại có mối quan hệ tốt với Long Thất.
Cậu ta không có quan hệ gì với Long Thất cả, chỉ làm công thôi.
Lão Thiết, tôi nói thật cho anh biết,
Bọn tôi muốn cậu ta giúp bọn tôi đánh bại Long Thất.
Việc còn lại là việc của bọn tôi với Mã huynh đệ.
Trung Quốc có câu tục ngữ, kẻ thức thời mới là anh hùng.
Thế lực của Nhật ở Thượng Hải, không thể coi nhẹ được.
Hợp tác với họ,
ít nhiều gì cũng có lợi.
Cậu thấy sao, Mã huynh đệ?
Các người câu kết với bọn Nhật, xâm lược nước mình,
vì lợi ích của bản thân, bán rẻ tôn nghiêm của đồng bào.
Giúp các người làm việc, chẳng khác gì bọn chó tay sai.
Hợp tác với các người, chẳng khác gì làm Hán gian.
Đáng tiếc, tôi không phải hai loại người đó.
Cậu có biết cậu nói thế
sẽ làm liên lụy rất nhiều người không?
Đe dọa họa liên lụy vợ con là thủ pháp của các người.
Mã Vinh Trinh tôi chỉ có một mình.
Tôi không sợ các người đâu.
Thế đây là chuyện của một mình cậu thôi phải không?
Chuyện của cậu ta, chính là chuyện của tôi.
Lão Thiết, hôm nay đã nể mặt anh lắm rồi.
Anh đừng tưởng còn là đại ca của bọn tôi.
Sau khi vợ anh chết, mười mấy năm nay
anh không dám xuất đầu lộ diện.
Bây giờ tôi thấy anh thật hồ đồ.
Vì tên tiểu tử này, lại đến nạp mạng.
Mã Vinh Trinh là con rể của tôi.
Cậu ta là vị hôn phu của con gái út của tôi.
Lần này cậu ta đến đây để cưới vợ.
Cậu ta sẽ rời khỏi Thượng Hải, trên chuyến tàu cuối cùng của tối nay.
Sau này sẽ không dính dáng đến chuyện giang hồ của các người nữa.
Đã mạo phạm mọi người rồi,
Thiết mỗ xin được nói lời tạ lỗi vậy.
Các vị hãy tha cho tên tiểu tử này.
Vậy tức là sẽ mãi mãi không thấy hắn bén mảng ở đây đúng không?
Tôi đảm bảo sau này cậu ta sẽ không dính dáng đến chuyện này nữa.
Thiết sư phụ, tại sao chúng ta lại sợ chúng?
Bây giờ không còn là vấn đề của một mình cậu nữa rồi.
Bây giờ cậu phải rời khỏi Thượng Hải ngay.
Sao thế?
Anh Long, mời anh ký vào.
- Mau lên, mọi người mau thu dọn hành lý. - Có chuyện gì thế?
Long Thất.
Long Thất.
San bằng chỗ của ông ta.
Cha... chị...
Cha ơi...
Thật uổng số tiền mà tiên sinh Hashimoto đã cho cô.
Đúng. Tôi đã hối hận rồi.
Tại sao?
Cả đời ngươi cũng sẽ không hiểu đâu.
Long Thất.
Anh mau rời khỏi Thượng Hải, cố sống cho thật tốt.
Long Thất.
Long Thất.
Long Thất.
Long Thất.
Long Thất.
Long Thất.
Long Thất.
Long Thất.
Kiếp sau, chúng ta lại làm huynh đệ nhé.
Long Thất.
Long Thất, tôi rất ngưỡng mộ anh.
Tôi rất sợ trở thành một người bình thường.
Phải sống chui nhủi dưới uy quyền của bọn người Tây và Nhật.
Long Thất.
Thiết sư phụ.
Đừng đánh nhau nữa. Hãy ở lại bên cạnh người mà cậu yêu thương nhất.
Cho người đó một cuộc sống yên bình.
Đó mới là việc đàn ông nên làm.
Đừng đánh nhau nữa.
Thượng Hải sau này sẽ không còn Long Thất nữa.
Bây giờ là thế giới của chúng ta.
Không, Thượng Hải...
còn cả khu Đông á này, sẽ là thế giới của người Nhật chúng tôi.
Là thế giới của chúng tôi.
Kể từ hôm nay,
địa bàn của *** Phổ Đầu,
sẽ ở dưới trướng của tổng thương hội Nhật Bản.
Thuế mỗi năm 80%.
Chúng tôi đảm bảo việc kinh doanh của các ông phát đạt và ổn định.
Hôm nay, các ông không có sự lựa chọn nào khác đâu.
Số lượng người của *** Phổ Đầu, các ông có nhiều hơn nữa,
cũng chỉ là một nắm cát rời mà thôi.
Người mà các ông không giải quyết được,
hôm nay tôi sẽ giúp các ông giải quyết.
Có phải ngươi đã phóng ám khí này không?
Mã Vinh Trinh.
Mã Vinh Trinh.
Có những người, không đánh không được.
Mã Vinh Trinh, anh cũng đã thấy rồi đó.
Kế hoạch của ta...
Cút khỏi Trung Quốc ngay.
Mã Vinh Trinh, anh hãy nghe cho rõ đây.
Em muốn anh lành lặn trở ra.
Sau này anh là người thân duy nhất của em.
Cho dù phải đợi bao lâu đi nữa, em cũng đợi anh trở ra.