Tip:
Highlight text to annotate it
X
Cho những ai trong chúng ta - những người đủ may mắn để có được một công việc,
có những con số được công bố gần đây phân tích về lực lượng lao động Mĩ.
Chiếu theo sở lao động, một nhân công Mĩ trung bình làm việc khoảng 2000 giờ/ năm.
Khoảng 40 giờ/ tuần, và trung bình hàng năm mang về nhà 37000$
Một số công việc yêu cầu phải làm thêm giờ
hoặc ca đêm làm gia tăng vài trăm giờ làm.
Ví dụ như phụ tá y tế, tài xế xe tải hay quản lý bán lẻ tại bloomingdale’s.
Dẫu vậy, phần lớn những công việc đó đều phải nhận những mức lương rất thấp.
Vị khách tiếp theo của chúng ta cho rằng chúng ta cần phải
thay đổi điểm nhìn của mình về nền kinh tế,
bởi lẽ chúng ta làm việc ngày càng nhiều và nhiều hơn nhưng nhận lại ngày một ít hơn.
Đến với chúng ta, Umair Haque,
tác giả cuốn sách mới nhất Betterness – Economic for humans,
sẽ nói cho chúng ta biết tại sao chúng ta phải thay đổi.
Không chỉ là những đánh giá của chúng ta về nền kinh tế,
mà còn là ý nghĩa của toàn bộ nền kinh tế.
Đầu tiên nhất, xin chúc mừng ông về cuốn sách vừa xuất bản.
Cảm ơn :D
Liệu ông có thể chạy một cỗ máy mà ông ko thể đo đếm được?
Tôi cho rằng những gì bạn đánh giá được cũng là những gì bạn nhận được.
Một phần vấn đề của chúng ta,
chính là chúng ta đang đánh giá những thứ thuộc thời đại công nghiệp.
Chúng ta giống như những kẻ đồ đá muốn tiến tới thời đồ đồng.
Nhưng chúng ta đang sử dụng những công cụ cổ xưa để làm việc đó.
Chúng ta ko có một công cụ hữu hiệu và không có nó đã một thời gian dài.
Nếu chúng ta muốn xây dựng một nền kinh tế mang nhiều ý nghĩa hơn,
ko chỉ là một nền kinh tế giàu có hơn, nhiều hơn, lớn hơn,
rẻ hơn, chuộng thị hiếu hơn, và bẩn thỉu hơn,
những thứ mà hôm nay chúng ta đang dành cả đời để theo đuổi,
chúng ta muốn xây dựng một nền kinh tế tốt hơn,
thì chúng ta phải cập nhật nhưng công cụ đánh giá của mình. Vậy..
Vậy tôi xin phép– chúng ta từng nói một chút về gdp như một tiêu chuẩn tồi.
Chúng ta cũng đã đi qua một vài ví dụ về các công cụ, những công cụ thời đồ đá
mà chúng ta vẫn đang sử dụng cho sự chuyển tiếp lên thời đồ đồng này.
Tôi nghĩ gdp là một vấn đề lớn, huh?
Chúng ta đã nói chút ít về nó trong lần gặp trước đây.
Bây giờ, nếu tôi muốn hỏi ông một câu hỏi đơn giản, đó là, Dylan, ông có giàu ko?
Thì hẳn ông sẽ ko hề bị mơ hồ giữa thu nhập với tài sản ròng đúng ko?
Đúng vậy.
Những cái chúng ta làm ở cấp quốc gia lại phạm phải chính lỗi lầm đó.
Vấn đề lớn nhất với gdp, như chúng ta đã nói về nó trước đây theo nghĩa rằng
nó tính thiếu một số chi phí và tính dư một số lợi ích,
nên nó tồn tại một sự không chính xác.
Nhưng có một vấn đề lớn hơn nữa, gdp chính là cách biểu hiện
thu nhập cho đất nước, và cả cho nền kinh tế.
Nhưng nó không phải là sự biểu hiện của sự giàu có.
Nó ko phải là một bảng cân đối tài sản.
Do đó một lỗi lầm lớn mà chúng ta mắc phải,
và tôi nghĩ nó là vấn đề lớn nhất của nền kinh tế,
đó là chúng ta không có một bản cân đối tài sản cho nền kinh tế.
Hãy nhìn vào gdp, như là biểu hiện của thu nhập,
chúng ta không có một bản cân đối, cho chúng ta biết rằng,
thứ gì mới là tài sản thật của chúng ta? Chúng đang tăng lên?
Hay đang suy giảm? Hay đang đứng yên?
Không hẳn là bảng cân đối kế toán, tài sản của một quốc gia
được đánh giá tốt nhất qua tỉ lệ thất nghiệp,
số giờ làm, các khoản bồi thường trung bình,
và phần trăm người dân ở mức nghèo nàn
Vâng, vâng.
Nó không giống như chúng ta không có các số liệu.
Mà chỉ là chúng ta không nhìn nó
như nó có sự liên quan đến nền kinh tế, thứ khiến tôi điên đầu.
Chính xác. Hãy trở về với GDP một vài giây.
Chúng ta đã có rất nhiều dữ liệu cuối cùng sẽ đi vào GDP
Thứ chúng ta chưa xây dựng là một sự tổng hợp, sự thiết lập của con số này.
Vì thế dẫu chúng ta có những số liệu, ông nói đúng,
nhưng chúng đang trôi nổi lung tung.
Và nó còn đi xa hơn những thứ như tỉ lệ thất nghiệp.
Tôi muốn chứng tỏ rằng nó bao gồm cả những thứ như tỉ lệ người nghèo.
Rằng công việc của chúng ta có mang lại ý nghĩa và hấp dẫn chúng ta?
Liệu chúng ta có hạnh phúc hơn? Chúng ta có cảm thấy thỏa mãn hơn?
Tôi rút ra rằng, một bản cân đối thật sự bao gồm
tất cả những thứ trên và còn nhiều hơn nữa.
Và tôi nghĩ rằng chúng ta có những thứ đó.
Nhưng khó khăn lớn nhất của chúng ta là
liệu chúng ta có thể tổng hợp nó vào trong một bản cân đối
và sử dụng nó để bắt đầu kiểm định, đánh giá,
và quản lý cho một quá trình có ý nghĩa hơn.
Tôi nhìn thấy chúng như thế này. Như ông đã thấy trên tivi.
Mọi người đều biết rằng bảng xếp hạng của Nielsen là sai.
Chúng không thể sai lầm hơn nữa, đúng không.
Tại cũng một thời điểm – họ biết rằng với công nghệ số,
bạn có thể có một bản phân tích cẩn thận là có chính xác
bao nhiêu người đang theo dõi chương trình này
hay bất kì chương trình nào đã được đưa lên tivi trong môi trường số.
Nhưng sức mạnh của những mạng lưới chính,
những người thu nhập hàng trăm triệu usd, để chống lại dữ liệu xấu
và sự đe dọa rằng năng lực đương nhiệm của việc nhận biết bộ dữ liệu
mà bạn đang thanh toán là sai (?),
và bạn có thể không có được nhiều tiền như thế,
tôi nghĩ đó chính xác là hậu quả đang tồn tại ở đây,
nơi mà nếu tôi trở thành một chính trị gia, nếu tôi là Obama,
Mitt Romney hay Newt Gingrich hay bất kì ai sẽ ra tranh cử
Ý tôi là, số liệu thực tế là 20% dân số không có việc làm,
tỉ lệ người nghèo cao nhất các lịch sử điều tra dân số,
sự thâm hụt thương mại như vậy –
những nhà chính trị sẽ chỉ chỉ cho bạn con số tăng trưởng chậm chạp của GDP,
thứ mà thật sự mang rất ít hiệu quả đánh giá.
Nó như là “yeah, chúng tôi đang hút máu các anh lần nữa,
nên các anh hẳn nên vui mừng vì điều đó.”
Và một kết quả là, chẳng có phương tiện truyền thông hay bộ máy chính trị nào
thấy hứng thú trong việc tạo ra sự thay đổi mà ông đang nói đến.
Ông hoàn toàn đúng. Tôi nghĩ không có gì có thể phá vở
về cơ bản những hoàn cảnh hiện tại hơn là một thực tế mới.
Và đó là thứ mà ở đây chúng ta bàn bạc đến việc xây dựng.
Một thực tế mà có liên hệ hơn với thực tế hàng ngày của chúng ta.
Đó có phải là một thực tế mới, hay chúng ta vừa mới thoát ra khỏi một ảo ảnh?
Tôi nghĩ chúng ta đang đến gần hơn với thứ mà chúng ta có thể gọi là thực tế.
Không chỉ là một cơ quan tạo ra thực tế và dạy chúng ta rằng chúng đang tồn tại.
Tôi nghĩ phần tốt đẹp là
chúng ta không cần phải trông chờ ở Washington xây dựng những thứ này nữa.
Chúng ta có thể làm đc, như suy nghĩ của tôi.
Chúng tôi đã dành cả năm ngoài để cố gắng làm việc đó.
Và một trong những thứ mà chúng tôi tìm thấy là
khi chúng tôi xây dựng một bản cân đối cho quốc gia này,
chúng tôi có một bức tranh rất khác khi so với khi chúng ta nhìn vào gdp.
Bản cân đối của chúng thôi cho rằng tài sản thực của nước Mĩ
đã đạt đỉnh điểm vào khoảng những năm 70.
Và nó hẳn ko ngạc nhiện với những người thường xuyên theo dõi chương trình này
và biết rằng thu nhập thật sự đang giảm đi, sự nghèo nàn đang gia tăng
và tất cả những thứ như thế đã diễn ra.
Nên chúng ta không cần một cơ quan nào làm việc đó nữa.
chúng ta có thể tự đương đầu với những khó khăn trên và –
Vậy vấn đề cuối cùng là, làm thế nào
ông có thể kích thích hi vọng cho số đông đang tuyệt vọng kia (?),
để họ không phải đương đầu với nhưng vấn đề mà chúng ta đang thảo luận.
Việc này một mặt dùng để xây dựng một bộ đánh giá mới
cho việc đánh giá sức khỏe của mọi nền kinh tế,
nhưng mặt khác còn thay đổi cả lối sống của chúng ta nữa,
và tôi nghĩ rằng những thứ này đứng độc lập.
Và tôi nghĩ nếu chúng ta có thể xây dựng những tiêu chuẩn này,
mọi người sẽ có khả năng thấy được cuộc sống của họ ở một cách rất khác.
Và họ cũng có thể đạt được những bước phát triển lớn dễ dàng hơn.
Nên tôi nghĩ hai điều này đi đôi với nhau.
Nhưng có một thứ chắc chắn là chúng ta không thể xây dựng một tiêu chuẩn
và hi vọng nó mang lại nhiều kết quả hơn, trừ khi mọi người đều tạo được sự đột phá,
trong những thời hạn có thể làm thay đổi thực sự cuộc sống của họ.
Chính xác. Thật tuyệt vời khi được gặp ông
và hi vọng sẽ được gặp ông nhiều trong năm mới này.
Cuốn sách “Betterness – economics for humans”.
Và nó cũng chính là thứ mà tôi sẽ đọc trong dịp giáng sinh này.