Tip:
Highlight text to annotate it
X
Kính thưa toàn thể đại chúng.
Chúng ta ai cũng có người thân.
Người thân mình cũng phải chia ly.
Không thể ở với nhau mãi được.
Lúc chia ly đó làm cho mình rất đau khổ.
Ai cũng có tài sản
nhưng tài sản rồi có lúc tự nhiên bị mất đi.
Theo con mắt của mình là tự nhiên ấy.
Thực ra trong đạo Phật
không có cái gì là tự nhiên.
Cái gì cũng là nhân duyên.
Nhưng mà ít người quán được
tôi mất cái này là do nhân gì, duyên gì.
Chỉ nói là tự nhiên tôi đánh rơi mất.
Cho nên thường thường ở thế gian
có thuyết gọi là thuyết tự nhiên
nhưng đạo Phât thì không chấp nhận thuyết tự nhiên
mà phải thuyết nhân duyên.
Cái gì cũng có nhân, có duyên mới có quả
chứ không thể nào không nhân không duyên được.
Ví dụ: Tôi bị mất tài sản này
thì nhân là tôi đã ăn cắp,
ăn cướp từ kiếp trước.
Kiếp này có duyên
là tôi lại đút vào cái túi ở đằng sau.
Tôi bị rạch, nó lấy mất luôn.
Nhân kia khiến đến duyên tôi đút nó đằng sau
và đi vào chỗ đông người không cẩn trọng.
Không cẩn trọng này là duyên
để cho chúng ta mất của.
Cho nên có nhân sẽ có duyên,
có duyên sẽ có quả.
Chúng ta tu nhân thì sẽ chuyển duyên,
chuyển duyên thì sẽ chuyển quả.
Chúng ta lo lắng rất nhiều.
Yến đến đây với đại chúng trong phần lo lắng
khi người thân chia lìa.
Tức là cái ngoài thân.
Đến với bài kinh Pháp Cú.
Bài số 4: “Con gái Phạm Chí chết.”
“Thửa xưa, Đức Phật thuyết pháp”
“cho các hàng đệ tử ở vườn kì thọ”
“Cấp Cô Độc nước Xá Vệ.”
“Lúc ấy có con gái của một vị Phạm Chí.”
“Tuổi khoảng 14, 15.”
“Đoan chính, thông minh rất được cha yêu mến.”
“Bỗng lâm bệnh nặng đột ngột chết đi.”
“Đồng thời ruộng của Phạm Chí đó”
“đang mùa lúa chín cũng bị lửa cháy hết sạch.”
“Trước tai nạn dồn dập.”
“Vị Phạm Chí vô cùng đau buồn,”
“tâm ý hoảng loạn như người phát cuồng,”
“không cách gì giải tỏa nổi.”
“Ông nghe người ta nói”
“Phật là bậc Thánh.”
“Thầy của cả Trời người”
“hay thuyết pháp giúp cho chúng sinh”
“hết phiền não, khỏi khổ đau.”
“Nên tìm đến chỗ Phật nhờ giúp đỡ.”
“Đến nơi ông đảnh lễ rồi quỳ xuống thưa rằng:”
“Bạch Đức Thế Tôn.”
“Con vốn hiếm muộn,”
“chỉ có một người con gái sớm hôm an ủi”
“thế mà bỗng lâm bệnh trọng bỏ con ra đi.”
“Tình Cha con quyến luyến là lẽ tự nhiên.”
“Nên con vô cùng khổ não.”
“Xin Đức Thế Tôn”
“oai thần giáo hóa giúp”
“cho con giải tỏa nỗi đau buồn này.”
“Đức Phật bảo Phạm Chí:”
“Trên đời có bốn việc”
“không thể lâu dài đó là những gì.”
“Một trường tồn phải hoại diệt.”
“Hai giàu sang phải nghèo hèn.”
“Ba hội họp phải chia ly.”
“Bốn khỏe mạnh rồi phải chết.”
“Bấy giờ Đức Thế Tôn lại nói kệ:”
“Trường tồn phải hoại diệt.”
“Cao sang sẽ xa cơ.”
“Gặp gỡ rồi ly biệt.”
“Đã sinh ắt tử vong.”
“Ông Phạm Chí nghe xong.”
“Tâm ý khai ngộ không còn đau buồn”
“rồi xin Phật xuất gia làm Tỳ Kheo.”
“Đức Phật hoan hỷ hứa khả bảo”
“Lành thay! Hãy lại đây Tỳ Kheo.”
“Phạm Chí râu tóc liền tự rụng”
“thành tướng Sa Môn.”
“Sau đó nhờ nỗ lực quán chiếu lý vô thường.”
“Chẳng bao lâu ông chứng quả A La Hán.”
Phần này đến quán vô thường
về những thứ ở ngoài thân.
Những thứ vô thường kia
là mình quán ngay tại tâm niệm của mình.
Quán tâm niệm này
là do đau khổ đến từ của cải
và đến từ thân hữu.
Tức là người thân của mình phải chia lìa.
Yến kể cho đại chúng nghe.
Trước chị gái yến là chị cả.
Chị ấy mất năm chị 36 tuổi.
Mất rất là đột ngột, mới tết ra thôi.
Chị mất vào ngày 23 tháng riêng.
Trước tết và sau tết là thời gian
chị em cùng nhau sắm xanh tết tư
rồi ra tết còn đi lễ, đi hội.
Tức nhà gần nhau, sang chơi thường xuyên
chị em rất là vui vẻ.
Đêm hôm đó, Yến còn chơi nhà chị
đến hai giờ sáng.
Sáng hôm sau thì chị ấy mất.
Yến đã gào lên trong đau khổ.
Gào thét! không thể bình thường được,
đầu óc như điên loạn trước thi thể chị ấy.
Không có một giây phút nào mà bình thường.
Kể hết tình cảm chị em từ bé đến giờ.
Lúc đó nó dồn về.
Bao nhiêu tình cảm của chị em,
bao nhiêu điều nghĩ ra mất chị trên cuộc đời này.
Mẹ, các em, mình.
Tất cả nó dồn về
là một sự kêu khóc rất nhiều.
Các con của chị còn bé.
Nó tuôn trào khóc
đến mức nó không còn nước mắt.
Chỉ có khóc và gào lên bằng miệng,
nước mắt không còn để chảy.
Tiếng thì khản đặc.
Mệt quá thì gục xuống.
Tỉnh lên lại kêu gào
mà chị có tỉnh dậy được đâu.
Trong 49 ngày của chị
thì ngày nào Yến cũng điên đảo,
cũng lỗi lo lắng
không biết chị mình bây giờ thế nào?
Rất nhiều khổ não đến với mình.
Hồi đi xe đạp đi làm nhiều lúc mà
mình đi ra giữa đường còn không biết.
Tức mất hồn luôn.
Không biết.
Có lúc mà xe oto gần chạm vào ghi đông.
Người ta quay sang người ta quát.
Người ta chửi mình mới tỉnh lại
là mình đang đi xe đạp ở ngoài đường.
Còn không tâm chí hoàn toàn dồn về cái
mà mình không chấp nhận
đó là sự ra đi của chị mình.
Không chấp nhận nổi.
Luôn luôn nghĩ đến chị mình đang sống thế nào?
Khổ thế nào?
Khổ lắm!
Thật sự là quá khổ!
Không biết.
Cho nên Yến rất thông cảm
với ông Phạm Chí.
Bài kinh này là hoàn toàn có thật.
Mình ở trong hoàn cảnh đó
rất đau đớn, rất vật vã.
Tâm trí rối bồi, mất hết không còn cái gì.
Coi như là không thiết sống.
Ăn không biết ngon, giấc ngủ thì chập chờn.
Có những ác mộng.
Nghĩ đến chị cho nên nhiều ác mộng lắm.
Rất là khổ!
Trong bài này: Phật có dạy là
Chúng ta phải quán tới vô thường
đối với người thân xung quanh chúng ta
để chúng ta không bị đau khổ
một cách không đem lại điều gì.
Phải quán hàng ngày.
Nếu bây giờ tự nhiên
con mình chết thì mình sao?
Mình sao đây?
Phải tư duy đấy.
Tự nhiên bây giờ bố mình chết,
mình phải sao đây?
Người thân thiết nhất chết
thì mình phải sao đây?
Tìm cách nào để chuẩn bị
cho bố mình một cuộc sống khác trước đi.
Nếu con mình chẳng may trong xã hội này.
Tự nhiên chết thì sao đây?
Tâm mình thế nào đã ai nghĩ đến đâu?
Nghĩ là còn mãi nhưng mai vén màn mở ra
thấy chết ở trên giường rồi.
Lúc bấy giờ thống khổ đến với mình.
Bài này dạy chúng ta phải quán như thế.
Tự nhiên anh em mình còn sống.
Chết thì sao đây?
Tự nhiên mình chết
thì người thân mình nghĩ sao đây?
Cho nên bây giờ mình phải học Phật.
Mình nói trước với mọi người.
Ở ngoài đời có việc nói gở,
nói ra thì vài hôm sẽ chết.
Tôi là người học Phật.
Không nói gở, vô thường.
Con người chúng ta có sống, có chết.
Nếu mai tôi chết
mọi người phải tiếp tục cuộc sống của mình.
Tôi tự lo cho tư lương của tôi.
Đó là tôi biết tích phúc, làm thiện.
Tiếp tục cho cuộc sống sau của tôi.
Mọi người khỏi phải lo.
Mọi người cũng thế.
Con cũng thế, chồng cũng thế.
Chúng ta hợp ở đây
nhưng mỗi người mỗi duyên nghiệp, mỗi số phận.
Chúng ta đều phải chết.
Chết đều phải đi tái sinh.
Không gặp lại nhau nữa đâu.
Cho nên phải biết tự lo cho mình.
Khi mình nói thế
đến một năm, hai, ba năm chẳng thấy mình chết.
Người nhà mình thấy mình nói không phải là gở.
Tôi đây tôi học kinh.
Không phải tôi nói gở đâu.
Trên đời này có ai mà sống không chết đâu.
Người thì chết già, người thì chết trẻ.
Người thì chết bệnh, người chết vì tai nạn,
người thì chết vì thiên nhiên,
người thì chết vì chiến tranh.
Người thì chết vì súc vật, côn trùng cắn.
Người thì chết vì các bệnh tự phát ra.
Cho nên có nhiều cái chết.
Chúng ta phải chấp nhận rằng:
Trong số chúng ta, gia đình mình.
Chúng ta sẽ sống thật tốt với nhau.
Khi đã chết rồi phải biết rằng ai cũng phải chết.
Đón nhận nó một cách bình thản.
Chính bản thân mình phải tư suy hằng ngày
để mình đón nhận nó trước đi.
Người này nếu chết
thì cuộc sống tiếp tục của tôi thế nào?
Mẹ tôi nếu chết.
Tôi phải có trách nhiệm lo cho các em.
Lúc bấy giờ không phải hỏi.
Tại lúc bấy giờ Yến có hỏi chị Yến.
Chị ơi chị!
Bây giờ ai lo cho chúng em?
Chị sống chị vẫn lo cho chúng em.
Bây giờ ai lo cho chúng em đây.
Thật sự là thảm khốc.
Không phải mình ích kỉ là mình lo cho mình.
Nhưng do cái tình
mà từ trước mình vẫn dựa vào chị quen rồi.
Bây giờ thương chị nhưng vẫn thương như vậy.
Không phải lúc bấy giờ
là mình sợ không ai lo cho mình.
Do cái ái đấy.
Nó thảm khốc lắm, đau khổ lắm.
Nếu chúng ta biết được vô thường.
Chồng mình rồi cũng phải chết
thì mình sẽ đối xử tốt với chồng.
Đôi khi cứ nghĩ sống mãi
cho nên không đối xử tốt.
Đấy là ngay trong hiện tại mình được hưởng.
Mình nghĩ rằng cha mẹ mình
rồi cũng sẽ rời mình ra đi.
Cho nên mình sẽ tốt được với cha mẹ mình.
Nếu mình không quán được vô thường
đối với người xung quanh
thì mình không bao giờ tốt với người xung quanh được.
Không bao giờ tha thứ,
không bao giờ yêu thương được.
Ví dụ: như bạn mình ấy.
Muốn lắm, bực lắm.
Mình muốn trả thù.
Mình nghĩ nếu họ chết thì sao?
Ngoài đời nói rằng:
Nghĩa tử là nghĩa tận.
Mày ác hại tao, tao ác hại mày.
Hôm nay mày chết, tao vẫn đến viếng cho mày.
Thôi đường nào cũng chết rồi tha thứ đi.
Tại sao không tha thứ từ lúc còn sống
mà phải đến chết mới tha thứ
thì bây giờ mình cứ quán
họ chết đi để mình tha thứ.
Cũng tốt hơn.
Quán vô thường này
khiến con người ta khởi tâm rất thiện lành.
Mẹ mình mà mình ích kỉ
không mua cho mẹ một manh áo,
không cho mẹ một miếng cơm.
Nếu như quả thật
hôm nay khởi tâm ích kỉ này
đáng lẽ mình cho được.
Mai chết rồi muốn cho cũng không được.
Từ quán vô thường này
mình có thể sống tốt hơn
với cha mẹ mình,
với anh chị em ruột của mình.
Với bạn bè, với thế gian này.
Đối với hằng xóm chẳng hạn.
Nếu như mình cứ cãi nhau với họ.
Họ chết đi thì không còn cơ hội.
Muốn tha thứ cũng không được.
Hãy sống tốt với nhau khi còn ở trên đời.
Khi họ chết, mình thấy mình
không có lỗi gì với họ cả.
Không có gì phải ăn năn cả.
Bởi vì sống phải có chết.
Không thể không chết được.
Cho nên mối quan hệ này.
Họ có chết mình cũng không phải ăn năn,
không phải hối hận, không phải tiếc nuối.
Không phải quá đau thương.
Bởi vì chết rồi họ sẽ đi tái sinh.
Đối với bản thân mình với họ
thì mình không áy náy.
Còn đối với họ thì mình không quá đau buồn.
Bởi vì mình biết họ chết.
Họ lại tiếp tục theo nghiệp đi tái sinh.
Mình chỉ có thể tìm cách gì đó
tốt cho nghiệp của họ mà thôi.
Mình quán được vô thường đối với con mình
thì mình biết dạy nó biết cách tích phúc.
Con mình phải cho nó cách đi tích phúc.
Dạy cho nó bỏ ác làm lành.
Nếu vô thường đến với nó,
nó sẽ được tái sinh trong cái chỗ tốt lành.
Lo được cả vô thường cho người khác,
giúp cho người khác
nếu vô thường đến họ sẽ tốt hơn.
Chứ nếu như mình không lo như vậy
thì đến lúc họ chết rồi
mình đi đốt tiền, đốt vàng, đốt mã
giống như Yến kêu gào thảm thiết
nào có lợi gì cho người ta đâu.
Anh chị em mình cũng không có lợi cho họ.
Thân quyến của mình,
mình không có lợi cho họ.
Mình sẽ bảo họ tìm hiểu nhân quả
biết bỏ ác làm lành.
Cho nên mới nói thế này:
Dù của báu chất đầy khắp thế gian
không bằng thấy được đạo.
Nếu như mình chỉ cho con mình,
cho người thân của mình tiền bạc, ăn uống no đủ
mà không cho họ kiến thức nhân quả
thì họ sẽ không có được lợi ích
cho đời sau của họ nếu vô thường đến.
Cho nên Yến nhắc mọi người.
Nếu mình cho con mình
thì mình nên cho nó biết về đến chùa,
cho nó học cách bố thí,
học cách cúng dường,
học cách yêu thương,
học cách tha thứ.
Tức là lo cho vô thường của nó nữa.
Đấy là về mặt
anh chị em thân hữu trong bài kinh.
Tài sản thì sao?
Mình cũng phải lo vô thường trong tài sản.
Giàu sang phải nghèo hèn.
Tức là đang lúc giàu có
phải nghĩ đến nghèo hèn
thì mình mới không rơi vào tình trạng tự vẫn.
Không rơi vào tình trạng
mà mình không biết xử lý dẫn đến cùng quẫn.
Đang giàu như này thì mình tưởng tượng
mình hết của thì sao?
Tôi sẽ đi làm thuê.
Tức mình nghĩ trước đi
còn hiện tại thì mình đều phấn đấu
cho mình giàu sang.
Chẳng ai lại phấn đấu cho mình hết của
nhưng mình phải biết lo trước
để lúc bấy giờ mình định tâm, định tĩnh.
Mình có định tâm định tĩnh
thì làm chỗ dựa cho người thân của mình.
Chứ lúc bấy giờ mình cũng rối lên
chỉ có quay ra chửi bới lẫn nhau,
cắn cấu lẫn nhau thôi.
Trong hằng ngày mình có nói
với người thân của mình.
Hôm nay nhà mình có tiền
nhưng còn bao nhiêu người khổ đói ở ngoài kia.
Họ không có ăn, họ ăn cơm và rau đấy.
Đôi khi cơm không đủ no,
áo không đủ mặc đâu.
Nếu như mình rơi vào hoàn cảnh mình hết tiền
thì các con có chấp nhận cơm không đủ no,
áo không đủ mặc ít đi không
Hay chúng ta tìm đến cái chết.
Nếu như chúng ta tìm đến cái chết
thì không bằng những người kia.
Tự nhiên hình thành cái giải quyết cho mình
và cũng hình thành cái giải quyết
cho người xung quanh của mình.
Lúc bấy giờ đã hình thành quen rồi
thì con mình nó nghèo quá
nó cũng không sinh ra đi trộm cắp.
Đấy là lợi ích cho thế gian ngay.
Không khiến cho người thân của mình
phải đi trộm cắp, phải cùng quẫn.
Bởi họ đã chấp nhận đươc sự thật
từ lúc họ chưa có sự thật.
Chấp nhận được mình nghèo khi mình giàu
và biết được cách xử lý
khi nghèo từ lúc họ giàu.
Cho nên, họ đã tự tại,
tự chủ được khi nghèo đến.
Còn những người chỉ sống trong giàu sang
mà tự nhiên có biến động do nghiệp báo
thì lúc ấy đã không làm chủ được hoàn cảnh
lại còn gây ra những cái rối bời
cho những người xung quanh.
Xong tìm đến đổ lỗi,
tại vì tôi như thế này.
Đổ lỗi lung tung,
không xử lý được trong hiện tại.
Mình không được tự tại trong tất cả các hoàn cảnh.
Cho nên quán vô thường trong tài sản cũng vậy.
Có giàu thì sẽ có lúc nghèo.
Gìau thì ăn ngon, nghèo thì ăn không ngon.
Gìau thì no, nghèo thì đói.
Hoàn cảnh nào
chúng ta cũng có thể chấp nhận được.
Cho nên các Thầy đi tu cũng thế.
Tại sao các sư đi khất thực.
Khất thực để các sư tự tại
với nhiều đồ khất thực
và được ít đồ khất thực.
Bữa đói bữa no phải được như thế.
Ví dụ: Chúng ta ở ngoài rừng.
Chúng ta thấy các Thầy là
lúc nào cũng khất thực no
nhưng vào trong rừng phải khất thực đói.
Có bữa đói, bữa no.
Tức mình phải đào luyện cho mình tâm tự tại
trước tất cả các hoàn cảnh.
Không khởi tâm mà vẫn tự tại tịnh tĩnh
không tham chấp, cái gì đến với mình cũng an lành.
Trong nhà Phật gọi là tâm bất động trước các pháp.
Tức là tâm không có động.
Giải thoát từ chỗ đấy
thế thì mình phải giải thoát từng phần.
Mình phải làm sao cho tâm mình đừng có động.
Đừng có làm hại chúng sinh,
đừng làm khổ những người xung quanh mình.
Khi biến cố nhân quả xảy đến với mình,
mình vẫn bình tĩnh.
Trong lúc nghèo khổ,
trong lúc biến cố nhân quả.
Mình vẫn làm chỗ dựa cho nhiều người,
mình vẫn khiến cho mọi người được an ổn.
Mình bảo không lo,
nghèo chúng ta có thể ăn ít.
Một người có tinh thần
thì người xung quanh mình sẽ có tinh thần.
Một mình mình rối bời lên
thì những người xung quanh sẽ rối bời lên.
Hôm nay Yến nói để cho mình biết được là
nếu như người thân chết,
của cải bị cướp, bị ăn cắp, bị hết.
Có tự tại được không?
Của cải hết, người thân chết
có bình tĩnh được không?
Cách ứng xử khi của cải hết, người thân chết.
Cách ứng xử khi của cải hết, người thân chết
mình vẫn tự tại, vẫn là chỗ dựa cho nhiều người.
Chứ nếu không của cải hết
mình đau khổ, làm đau khổ mọi người.
Người thân chết, mình tự thân đau khổ,
làm đau khổ cho những người xung quanh.
Rất là lợi ích