Tip:
Highlight text to annotate it
X
Su-ho!
Khói cứ bay vào mặt mình.
Trở về quê của mình, Mình nghĩ chúng ta sẽ có Sashimi...
Nhưng chúng ta chỉ có ruột heo thôi.
Này, cá sống thì rẻ nhất và tươi nhất là ở Seoul.
Mọi thứ ở đây được mang đến từ Seoul.
Nhưng chúng ta là miền biển cơ đấy!
Đây, thịt sống đây!
Này, sao tên đó vẫn chưa đến?
Ko lẽ năm nay tên đó cũng ko đến?
Cậu nghĩ hắn sẽ đến à? Cậu ta đã ko xuất hiện ở đây 10 năm rồi.
Cậu ta vẫn chưa quên được cô gái đó à?
Ai? Su-eun?
Hôm nay là này Su-eun qua đời.
Thật à?
Cái này chín hay sống vậy?
Nếu bạn gái đầu tiên của cậu bị chết, cậu có dễ dàng quên đi được ko?
Thôi bỏ đi. Dù cậu ta có quên được hay ko, đó là cuộc sống của cậu ta.
Cô à!
Cô à!
Su-ho!
- Rất vui gặp lại cậu. - Mình cũng vậy.
Đã lâu rồi ko gặp.
Bae Su-eun! Bae Su-eun! Bạn có nghe mình gọi ko?
Su-eun, Gã Su-ho này vẫn ko thể quên được bạn.
Thôi đi!
Bộ óc của hắn nhỏ như trái nho vậy,
những lại chứa đầy hình bóng của bạn.
Hãy đi đi bạn của tôi!
Làm ơn mà, Su-eun!
EM VÀ TÔI
Hở? Máy nhắn tin của mình...
Tụi tớ đi tìm cậu nãy giờ.
Cậu làm gì ở đây vậy?
Mình ko biết, mình bị chuột rút.
Các cậu đã cứu mình à?
Cậu đang nằm mờ à?
Này, các cô gái kìa...
- Đâu, đâu? - Ôi, các cô gái!
Ông ơi!
Ông!
Ôi chúa ơi!
Ồ, là cháu à.
Cái này hơi bị hẹp thì phải?
Làm sao ông lại ngồi dạy từ trong đó? Ông làm cháu sợ chết đi được.
Đó là quan tài cho ông à?
Nói như là ta sắp chết vậy.
Cháu và ta sống tới già với nhau, vì vậy cẩn thận lời nói của cháu.
Vậy nó là của ai?
- Ông Park. - Ba của trưởng làng à?
- Tôi thích cái này. - Cái đó mắc lắm đó
- Vậy hãy bớt cho tôi đi. - À, sao cũng được.
Chúng tôi có món súp đậu, hãy ghé đến nếu ông thích.
Được rồi, cẩn thận nhé.
Wow, thời tiết này đúng là giết người mà!
Cháu ko nên dùng những từ đó ở đây.
Sao lại ko ạ?
Ko ai bị chết ở đây cả.
Wow, bia thật tuyệt đến chết đi được.
Ông có thua cháu đâu.
Ông Park sắp chết hả ông?
Sớm hay muộn thì mọi người đều chết.
Hãy yên nghỉ đi!
Yên nghỉ à? Ở đâu?
Wow, thời tiết này đúng là giết người mà.
Dưới bóng mát của cây hoa Mộc Lan.
Tôi đọc những lá thứ của Werther.
Đang thổi sáo trên đồi phủ đầy mây và bông hoa.
Tôi đến từ 1 nới rất xa,
và đi trên 1 con thuyền vô danh.
Trở lại cuộc sống bốc lửa của tháng tư.
Những giấc mơ của mùa nắng cháy,
Mùa của những cầu vòng đầy sắc màu.
Dưới bóng mát cây hoa Mộc Lan,
Tôi đọc những lá thư của Werther.
Mình làm gì đây? Mình nên tập trung vào bài học.
Gì thế?
Su-eun ở đằng kia. Cô ấy cứ nhìn mình hoài.
Mình đoán chắc trong tuần tới, cô ấy sẽ hẹn mình đi chơi.
Ngốc, mình cần phải học tập.
Những đứa con gái thời buổi này làm sao vậy nhỉ?
Tiêu chuẩn của bọn họ thật là cao.
- Cô đi trước đi. - Ko, anh đi trước đi.
Tôi sẽ đi bên phải, còn cô đi bên trái.
Ý anh là bên phải của anh à?
Này!
Mua cho tôi bánh bột chiên đi.
- Tại sao? - Là tại vì vậy!
Nhưng, nếu tôi mua bánh cho cô,
chúng ta sẽ bị khó xử ở trường đấy.
Tại sao?
Là tại vì vậy.
Xin lỗi...
Su-ho!
Cậu thật là ngốc! Cậu đang bị đùa giỡn đấy.
Cậu đang nói gì vậy?
Cậu nghĩ nó hợp lý à?
Tại sao Su-eun, cô gái đẹp nhất trường, lại thích cậu?
Cô ấy chỉ chán vì những thằng đẹp mã.
vì vậy cô ấy muốn thây đổi 1 chút.
Cậu biết Young-gu ở câu lạc bộ Ju đô chứ?
Cậu ta muốn hẹn hò với cô ấy đấy. Cậu chỉ lót xác thôi!
Mình chỉ mua cho cô ấy bánh bột chiên thôi mà!
Chờ chút, bánh bột chiên chỉ là mới bắt đầu thôi.
Su-ho! Su-ho!
Cậu chỉ là món đô chơi thôi, khi chán cô ấy sẽ ném cậu vào sọt rác.
Cậu thật lo lắng cho bạn hay là ganh tỵ đấy?
Ai ganh tỵ chứ?
Mình ko có mà. Sao lại Su-ho, ko phải mình thế này?
Cũng ko phải cậu đâu!
Mày là thằng ngố đang hẹn hò với Su-eun à?
Tôi à?
Còn ai ở đây nữa hả?
- Là mày phải ko hả? - Tôi ko có hẹn hò với cô ấy mà.
Tao ghét loại người nhút nhát như mày hơn thứ gì hết.
- Tao sẽ đánh cho mày ló cái khôn ra. - Chờ, chờ chút...
Su-eun, Su-eun!
Chúng ta có hẹn hò hay ko hở?
Làm ơn, tôi chỉ...
Cô Bae?
Có phải cô đang hẹn hò với tên chuột nhắt này, phải ko?
Chúng tôi đang hẹn hò.
Su-ho! Lên đi, nhanh lên!
Đạp hết tốc lực đi!
Này, bắt nó lại nhanh lên!
Theo mấy chiếc xe đạp kia, nhanh lên!
Này, tôi là thầy giáo đấy!
Các cậu ko thể làm thế được!
Dừng lại, dừng lại đi!
- Tôi nặng hơn anh nghĩ phải ko? - Ko, cô nặng như tôi đã nghĩ.
Biển thật là xanh.
Nó là vậy mà.
Giống như nó làm tay của tôi thành màu xanh vậy.
- Ò, anh ko biết bơi à? - Tôi biết chứ!
- Cô cười chuyện gì vậy? - Anh có bị thương ko?
Ồ, thằng ngốc, cái con lợn Young-gu...
Các cậu ấy đã cứu tôi.
Gần đây anh hay chơi đá banh ko?
Tôi có chơi lúc tôi học lớp 11, gần đây thì ko.
Anh là thủ môn phải ko?
Phải, vì tôi ko muốn chạy.
Nhưng sao cô lại biết?
Chúng ta học cùng 1 lớp mà.
Ò, đúng rồi.
Chỗ ông của anh là xóm của tôi phải ko?
Cô biết cả điều đó nữa à?
Có nhớ chúng ta được phân công làm vệ sinh với nhau ko?
Chúng ta à?
Anh nhớ lúc đó anh hỏi tôi điều gì ko?
Là gì?
Từ "su" trong Su-eun nghĩa là gì?
À, "su" nghĩa là "cuộc sống"!
Và từ "su" của anh nghĩa là "thông minh"
Mua cho tôi máy nhắn tin đi.
Máy nhắn tin à?
Tôi mất cái của tôi bởi vì anh. Anh nên mua lại cho tôi chứ.
Bởi vì tôi ư?
Anh thật là ngốc.
Biển thật là đỏ.
Nó là như vậy vào lúc này.
Vậy, sao mặt của anh lại đỏ?
À, vào lúc này, nó thường như vậy.
Su-ho.
Hở?
Muốn gọi tên của anh thôi.
- Tôi biết rồi! - Hở?
Cô chuẩn bị chuyển trường nữa
Đó là vì sao cô đột nhiên muốn
nói chuyện và vui cười với tôi.
Su-eun.
Hở?
Từ "eun" trong Su-eun nghĩa là gì vậy?
Định đốt cháy mẹ bằng cái nhìn của con à? Mắt con sắp rớt ra ngoài rồi kìa.
Mẹ yêu.
Trời à! Lòng mẹ như chùn lại, mỗi khi con gọi mẹ như thế.
Nếu con gọi tên mẹ, đó chỉ là 1 thứ thôi.
"Con yêu mẹ thế nào?
Để con đếm tiền cho mẹ."
Mẹ à, máy nhắn tin.
Gì hả? Máy tin tin à?
- Ko, ko phải cái đó... - Bzzz... Máy nhắn tin!
Con bị ấm đầu à? Bzzz...Máy nhăn tin, khỉ móc!
Đi vào phòng, học bài ngày!
Su-ho!
Em ko biết gõ cửa à?
Em nghe nói anh có bạn gái hả?
Cả trường đều nói như vậy.
Làm sao 1 con mực biển yếu ớt như anh lại có thể hẹn hò...
nhưng em lại ko có?
Bởi vì em giống 1 con ốc sên biển nhút nhát, đó là vì sao.
Su-ho, Ko có ai đẹp trai trong dám bạn của anh à?
Em nắm ngủ suốt những ngày hè ấm áp suốt những đêm đông dài lạnh lẽo.
Em nắm ngủ suốt những ngày hè ấm áp suốt những đêm đông dài lạnh lẽo.
Dù là 1 trăm năm, anh sẽ nằm cạnh em.
Dù là 1 trăm năm, anh sẽ nằm cạnh em.
Hãy yên nghĩ cho đến ngày đó.
Hãy yên nghĩ cho đến ngày đó.
Đây là bài thơ cổ của Trung Quốc.
Thật là đẹp, 1 bài thơ nức long người. Nhưng nó ko có trong kiểm tra gì hết.
Dường như nó được viết sau cái chết của người yêu nhà thơ.
Mặc dù nhân loại đã có nhiều thây đổi.
Nhưng sâu trong trái tim mỗi người
Vẫn ko có thì thây đổi cả.
Bài thờ này được viết vào khoảng 2000 năm trước.
Nhưng nó tạo nhiều cảm xúc hơn những bài thơ thời này rất nhiều.
Ai có thể đọc bài thơ này thật lớn được ko?
Hôm nay là ngày mấy vậy?
- Là ngày 17 ạ! - À, học sinh số 17 nào!
Các em lặp lại lời của Su-eun nhé.
Dạ!
Em nắm ngủ suốt những ngày hè ấm áp suốt những đêm đông dài lạnh lẽo.
Em nắm ngủ suốt những ngày hè ấm áp suốt những đêm đông dài lạnh lẽo.
Dù là 1 trăm năm, anh sẽ nằm cạnh em.
Hãy yên nghĩ cho đến ngày đó.
Ba của em dễ sợ lắm đó!
Anh ko nên gọi em lúc ở nhà.
Số máy nhắn tin... Em nói em mất máy nhắn tin rồi mà.
Anh ngốc thật, anh có thể để lại lời nhắn mà.
À, phải rồi ha...
- Tạm biệt. - Tạm biệt.
- Hẹn gặp ở trường sáng mai. - Tạm biệt!
Cậu thật chẳng tinh lanh gì cả !
Mình đang nói gì đây,
Cô giáo chúng ta đang hẹn hò với thầy giáo dạy toán đấy.
Phải, đó hoàn toàn là sự thật. Hãy suy nghĩ đi.
Sao họ ngồi gần nhau suốt buổi đi chơi.
Thầy dạy khoa học và cô y tá của trường cũng ở đó, sao họ lại ngồi gần nhau?
Này, con ốc sên biển nhút nhát!
- Em thuê luôn cái phôn đó hả? - Xem kìa, cậu thật chẳng tinh ranh gì cả.
Làm sao cậu sinh tồn trong thế giới này chứ?
Mình luôn như vậy trước mọi người, thật đấy.
Nếu mình đúng,
cậu phải khao mình ăn trưa đó, xôi hay bánh gạo chiên cũng được.
Anh muốn gọi ai chứ?
Anh muốn gọi bạn gái anh phải ko?
Em ko thể cho phép điều đó, anh trai à.
Đi về hành tinh của em đi!
Bạn có 4 tin nhắn. Tin nhắn thứ nhất...
Ôi Chúa ơi! Mình nghe nói cậu đang hẹn hò với con mực biển.
- Chúa ơi! Thật kinh khủng! - Su-eun, đây là Seong-jin.
Cô có thể suy nghĩ lại ko?
- Tôi cũng vậy! - Tôi cũng vậy!
- Oh, jeez... - Chào Su-ho, là em Su-eun.
Cảm thấy hơi lạ phải ko?
Thực ra, em cũng thấy như vậy.
Em đã luôn có bánh bột chiên ở đâu đó?
Ồ, vậy cố ấy cũng cần bánh bột chiên nữa.
Anh ngốc à, thậm chí ko biết rằng có ngươi đang nhìn anh.
Anh ngốc à, anh chỉ nói những gì mình nghĩ..
ko nghĩ đến người nói chuyện với anh.
Lần đầu tiên gặp anh, anh như người nổi lên từ mặt biển.
Lúc em cảm thấy như vậy, em đã ngã vào lòng biển.
Nếu ko nói ra cảm giác của mình bây giờ, em sẽ bị ngạt thở mất.
Em rất thích ở bên cạnh anh.
Anh cũng thích ở cạnh em.
Su-ho, em nên đi về đi.
Ông của em bị đột quỵ .
Ông ơi!
Ông có thể làm gì đây? Trời thật là u ám,
Nếu ko uống với cháu, ông sẽ hối tiếc vì điều đó.
Vì vậy ông mới gọi cháu của ông từ trường về đây?
Nói dối là ông bị đột quỵ?
Sao ông có thể?
Xem kìa, ông đã đổi bảng hiệu. Chắc ông gặp chuyện gì đó.
Ta ko gặp chuyện gì cả.
Chỉ muốn uống bia và nói chuyện.
Nói về chuyện gì chứ?
Cháu có yêu ai chưa?
Sao ông lại hỏi vậy?
Chỉ cho ông biết, có hay ko thôi?
Lúc này là lúc nào chứ?
Muốn nghe về mối tình đầu của ông ko?
Ý ông là ông gặp bà như thế nào hở?
Ko phải, là mối tình đầu của ông.
Bà ko phải là mối tinh đầu của ông à?
Ko phải, cháu ngốc thật.
Hở? Su-eun!
- Em mang ba lô của anh đến. - Cám ơn.
Ông à, đây là bạn của cháu Su-eun.
Cháu bao nhiêu tuổi?
Dạ?
Cháu bao nhiều tuổi? 19 à?
18 ạ!
Vậy hãy xoay 18 vòng!
Sao ạ?
Chỉ là 1 sự mê tín thôi.
Xoay đi.
Vậy đủ rồi.
Ông thật hết thuốc chữa rồi.
Nó sẽ ko bị quỷ xấu nhập vào.
- Cháu chống mặt à? - Dạ.
Một ngụm này sẽ làm cháu khá hơn đấy.
- Oh, Su-eun đừng uống. - Ko sao, em thích uống mà.
Lần đầu tiên cháu đến chỗ thế này.
Đến đây thường ko tốt đâu.
Xin ông kể tiếp câu chuyện lúc này đi.
Đó là chuyện gì?
Về mối tình đầu của ông.
Mối tình đầu của ta.
Lầu đầu gặp cô ấy, ta đã nghĩ mình đã gặp thiên thần.
Mắt của ta như nhòa đi, và ta như ko thể nhìn thẳng được.
Cô ấy đến với 1 người như ta giống như 1 giấc mơ vậy.
Và thật rõ ràng là gia đình cô ấy hết sức ngăn cản.
Chúng ta là người của 2 thế giới khác nhau.
Nhưng chúng ta yêu nhau.
Chúng ta yêu nhau cho đến chết.
Soon-im! Soon-im!
Soon-im!
Soon-im!
Man-geum!
Quay về bình an nhé.
Xin anh sớm quay về.
Sau chiến tranh, ta đã trở về,
nhưng ko có ai chờ ta cả.
Ta mới hiểu ra câu nói:
"Sống nhưng ko sống, chết nhưng ko phân ly."
Ta đã ko bao giờ gặp lại bà ấy nữa.
Em đã nghĩ thông những gì ông của anh nói.
Điều đó có lẽ làm anh buồn,
Nhưng em hiểu tâm trạng của ông.
Thật ngưỡng mộ 1 tình yêu vĩnh hằng như vậy.
Nhưng em cũng nhận ra rằng,
Nếu ông của anh cưới bà ấy,
anh sẽ ko được sinh ra.
Như vậy thật ko tốt cho cả 2 chúng ta.
Thật khó tin, ông của anh vẫn giữ hình bóng bà ấy suốt bao năm qua.
Một khoảng thời gian quá dài.
- 50 năm. - Ông thật ghê gớm.
- Ai cơ? - Ông của tôi.
Sống với bà anh lâu như vậy, mà ông lại yêu 1 người khác.
Anh sẽ làm gì nếu như anh là ông?
Anh có thể chỉ yêu 1 người suốt 50 năm như vậy ko?
Ba đứa, đứng và giơ tay lên.
Chờ 1 chút.
Này, Hye-seong!
Em ko phải học lớp này. Vậy em làm gì ở đây hở?
Về lớp của em đi!
Xin lỗi thầy!
Cậu ta lại đứng trong lớp của mình?
Thằng ngố này!
Ông của anh đã giúp chúng ta có cơ hội để gặp nhau.
Như em nói, nếu tình yêu của ông đơm hoa, kết trái, thì
chúng ta sẽ ko gặp nhau.
- Anh có tin vào kiếp sau ko? - Sao lại hỏi thế?
Ông của anh hy vọng tình yêu của ông sẽ đơm hoa vào kiếp sau.
Anh tin vào Chúa, nhưng ko tin có kiếp sau.
Thế Chúa trời và kiếp sau khác nhau như thế nào?
Anh nghĩ kiếp sau chỉ là do con người nghĩ ra mà thôi.
Vậy chuyện của ông anh thì sao?
Có lẽ ông chỉ tự an ủi mình bằng cách
nghĩ là có kiếp sau thôi?
Anh đã khóc khi nghe chuyện của ông cơ mà?
À, em khóc, nên anh cũng khóc theo.
Vậy anh nghĩ sau khi chết chúng ta sẽ hoàn toàn biến mất à?
Nếu ko, thì ở kiếp sau dân số sẽ rất rất là khủng khiếp.
Ý anh là ai tin như vậy là những kẻ ngốc nghếch à?
- Có ai nói như vậy đâu? - Ý anh là vậy mà.
Chờ chút, Su-eun!
- Anh thật tự cao tự đại! - Ý của anh ko phải vậy mà.
Này, các cậu có nghĩ hắn ta hỏi cô ấy bởi vì hắn ta ko biết sao?
Hắn ta là học sinh giỏi nhất trường mà.
Mình ko thể chịu nổi khi thấy mấy thằng học giỏi như thế.
Nhìn họ kìa.
Trông họ vui vẻ chưa.
Cậu làm sao thế?
Anh thật ngốc. Anh giận chuyện gì chứ?
Bộ em ko biết sao?
Là Min-soo à?
Bởi vì anh ấy nhờ em chỉ toán à?
Nếu là như vậy, em thật thất vọng đấy.
Anh ko thể chịu đựng khi em nói chuyện với bạn trai khác.
Vậy nếu em lấy người khác thì
anh sẽ ko chịu đựng quá 5 phút, nói chi là 50 năm.
Giữ nó khô và thoáng nhé.
Cám ơn ông.
Cám ơn, bảo trọng.
Đừng thở dài, nó sẽ thổi may mắn của cháu đi đấy.
Sao ông lại kể cho cô ấy nghe mối tình đầu của ông chứ?
Lúc trời mưa, làm sao ta ko nói về mối tình đầu của ta chứ?
Sao lần đó, ông ko bao giờ gặp lại bà ấy hả ông?
Đừng để ý, thằng ngố ạ.
Một con thỏ,
Ko có quả sồi, ko có hang.
Nó nhảy về phía tây 1 cách buồn bả.
Ta được gọi đến chuẩn bị tang lễ, và đó là chồng của bà Soon-im.
Chúng ta ko nói với nhau dù chỉ 1 lời.
Dù là ko nhận ra ta, hay giả dò ko quen ta, bà ấy chỉ ngồi khóc.
Số phận là như thế đó.
Cháu nghĩ mọi thứ sẽ theo ý của muốn của cháu,
nhưng cuộc đời lại đặt vào đó nhiều giống tố.
Chỉ 1 chuyển biến nhỏ sẽ biến đổi thành 1 mệnh số hoàn toàn khác.
Hở?
Người ta nói mỗi người có 1 vận mệnh.
Với ông, đó là bà của anh.
Với ba của anh là mẹ của anh.
Anh ước rằng em sẽ là số mệnh của anh.
Em cũng vậy.
Ôi, nữ thần của ta, hãy để đôi môi thay cho những đôi tay.
Chúng cậu nguyện, được chấp nhận, để cho niềm tin ko trở nên tuyệt vọng.
Xin đừng rời xa,
dù sự châp nhận những lời nguyện câu kia là như thế.
Vậy thì đừng rời xa.
Trong khi lời nguyện cầu của ta như ta mong đợi.
Vậy để từ đôi môi của ta đến đôi môi của nàng, để tội lỗi của ta được thanh tẩy.
Khỉ thật, mình ko thấy gì hết.
Này, anh bạn!
Xuyên qua!
Cậu đã hôn cô ấy chưa?
Cậu ta còn chưa nắm tay cô ấy nữa.
Xuyên qua!
Cậu có thể câm mồm ko? Tớ ko thế tập trung được.
Cậu thậm chí chưa nắm tay cô ấy à?
Hãy lo bắt bóng đi.
Cậu có biết có bao nhiêu chàng trai để mắt đến cô ấy hay ko?
Sang-gyu ở câu lạc bộ bóng chày, và cả bí thư trường Min-soo nữa.
Hoon-tae ở hội văn học, Hye-sung, Seong-jin...
Dừng quên tính cả cậu nữa đấy.
Gì hả?
Này, phải nhìn hướng ném của cậu chứ...
Các cậu có bao giờ thấy Hòn Đá Hôn Nhân chưa?
Hòn đá trên đảo Fog à?
Đó thật sự là 1 hòn đá siêu nhiên, Các cậu biết em chị thứ 2 của tớ chứ?
Như các cậu biết đấy, giống như em gái của Su-ho,
chị ấy trông ko dễ nhìn chút nào.
Hòn đá ấy phải rất là nhiệm màu.
Một người nỗi tiếng ở đó chỉ vào hòn đá.
Bà ta bảo chị ấy...
đến cầu nguyện trước tản đá ấy.
Rồi sao?
Các cậu biết con người của chị ấy mà? Chỉ liền chạy đến đó.
Chuyện gì đã xảy ra?
Chỉ đã gặp anh ấy!
Ai cơ?
Anh rể của tớ!
Thật là 1 điều huyền bí.
Chỉ mở mắt ra sau khi cầu nguyện và...
chị ấy đã gặp anh ấy.
Và?
Và anh ấy nói, "Em có đôi mắt nai xoe tròn"
Mắt nai!
Hòn Đá Hôn Nhân?
Chúng ta sẽ đi vào thứ bảy, sau giờ học.
Chúng ta sẽ ở đó 1 đêm và chủ nhật sẽ về.
Em có thể đến ko?
Chúng ta đi với ai?
Seong-jin, Hye-seong, Jong-gu, và bạn gái của Jong-gu.
Jong-gu có bạn gái à?
Mi-young. Họ bắt đầu hẹn hò trở lại.
Em sẽ hỏi mẹ.
Họ ở chỗ quỷ quái nào thế nhỉ?
Sao cậu còn ở nhà? 5 phút nữa là thuyền rời bến rồi.
Chúng tớ ko đi nữa.
Gì hả?
Chúng tớ đã nói chuyện và quyết định ko đi bởi vì cậu.
Cậu vui chứ hở?
Các cậu bị điên à?
Đừng giả vờ ko thích thế chứ.
Bịa ra 1 chuyện gì đó và đừng cà lăm đấy.
Có chuyện gì à?
Ko, ko có chuyện gì cả...
Họ ko đến à?
À, dường như có chuyện gì đó....
Chó con... Seong-jin sanh chó con,
Ý anh là cón chó của cậu ấy sanh chó con...
Jong-gu, nóc nhà... cậu ấy bị thủng, nên cậu ấy phải sửa.
- Trời ko có mưa mà. - À?
Em nói đúng ha...
Đây là 1 sự sắp đặt.
Anh cố tình như vậy, đúng ko?
Ko, đó ko phải như vậy... Em nghĩ anh...em...
2 vé đi tàu lúc 2 giờ, làm ơn.
Vâng.
Su-eun! Em làm gì vậy?
Em ước điều gì vậy?
Vậy anh ước gì?
Em nói trước đi.
Ko, anh nói trước đi.
Chúng ta sẽ cùng nói nhé?
Một, hai, ba...
Ước gì mọi ngày đều giống như hôm nay!
- Thật kỳ lạ! - Em bắt chước anh.
Cô ấy chắc rất đẹp,
- Hai người mới cưới phải ko? - Hở? Vâng.
Hãy yêu thương nhau, đừng cãi nhau.
Vâng, thưa bà!
Dường như bà ấy nhìn ko rõ.
Điều đó xãy ra khi cậu già đi.
Dường như bà ấy rất thính tai.
Phải, chỉ có tai của tôi, là mọi thứ đều nghe rất lớn.
Tốt hơn là chết sớm khi trở nên già đi. Tốt hơn là chết đi.
Anh muốn nữa ko?
Cháu tự lo mà ăn đi.
Tối nay, những ngôi sao đều đang ngủ.
Bạn nhìn xuống mặt biển cô đơn...
Những đợt sóng đang nhảy điệu nhảy cô đơn...
Tôi nghĩ lang man về...
Sự mất đi và tìm thấy?
Những người vớ vẩn đã để lại à?
Người yêu dấu, anh đã quên hình ảnh và trái tim em rồi phải ko?
Có phải những cơn gió lạnh lùng đã xóa đi tình yêu của anh?
Tất cả đều giống như trước,
Và ko có lý do gì để mọi thư thây đổi.
Nhưng điều gì đã làm em nhớ anh...
trong giấc mơ giữa đêm mùa hè...
Cơn mưa này làm anh nhớ đến 1 chuyện.
Khi ba và bà của anh còn sống.
Một bà tẩm quất mù đã từng đến nhà của anh.
Bà ấy khoảng 60 tuổi.
Bà ấy bị mù bẩm sinh.
Rồi 1 ngày, bà đã hỏi anh 1 câu hỏi.
Su-ho, mưa thì rơi xuống từng giọt,
hay rơi xuống từng dòng?
Và anh đã trả lời thế nào?
Nó rơi xuống từng giọt. Từng giọt, từng giọt.
Ồ, vậy mưa rơi từng giọt à...
Tối đó anh đã lo nghĩ có phải
mưa rời từng dòng hay ko?
Anh vẫn ko chắc. Mưa rơi từng dòng như thế nào?
Thành dòng...
Những giọt...
Khi nào anh mới tìm ra được nhỉ?
Em đang làm gì vậy? Em ko ngủ được à?
Vâng.
Mưa đã ngừng rồi.
Ở tâm của 1 cơn bão, ko có mưa và gió, chỉ có sự yên tỉnh.
Vậy có phải chúng ta đang ở tâm của cơn bảo?
Bầu trời thật là đẹp.
Điều gì sẽ xảy ra khi trong thấy bầu trời như vậy nhỉ?
Điều gì xảy ra khi chúng ta gặp nhau nhỉ?
Giống như việc có thể nhìn thấy nhưng ngôi sao ở tâm cơn bão.
Anh đã nghĩ xuyên suốt rồi.
Anh sẽ khóc vì em, cười vì em,
và sống vì em.
Em là trung tâm vũ trụ của anh.
Anh thật dễ giận dỗi, ghen tuông,
vụng về, và anh thường nói lắp mỗi khi nói dối,
nhưng...em thích như vậy.
Em ước gì chúng ta có thể ở đây mãi mãi.
Su-eun!
Su-eun!
Su-eun!
Su-eun!
Giữ yên nào.
Em ko sao.
Thật ko ổn, chúng ta đi về thôi.
Ngồi dạy nào.
Cháu xin lỗi.
Xuyên suốt nền văn học Hàn Quốc.
Ko có gì so sánh được với nhưng đoạn thơ tình yêu của con người giữa...
tất cả tôn giáo và tầng lớp.
Xin lỗi!
Trái đất được bảo vệ bởi Fantastic Four,
và Bae Su-eun thì được Kim Su-ho bảo vệ.
Công chúa Anaemia, xin hãy chấp nhận lời cầu hôn của ta.
Trí não ta thì nhỏ, nhưng ta có rất nhiều máu.
Vì vậy ta sẽ là máu của nàng.
Cô đã thấy ông của tôi chưa? Tôi nghĩ là chưa phải ko.
Ông ấy đối xử với mọi người bằng vấn đề thuốc men.
Thật sự, ông tôi là viện trưởng bệnh viện này.
Phòng rất tốt, phải ko?
Ôi Chúa ơi!
Ôi, ông ơi, ông đang đùa phải ko?
Anh thích bầu trời này.
Cả mây nữa.
Và cảnh hoàng hôn nữa.
Và cầu vòng trên biển.
Và cả em nữa.
Em thích bộ đồ đồng phục.
Em chắc điên lên mất. Sao nó lại đẹp đến thế cơ chứ?
Anh ghét cái mùi cá của mẹ anh.
Anh thật ghét mấy cái dĩa cá đó.
Những con cá nhìn anh, thật đáng sợ.
Em ghét mũi kiêm tim.
Em ko thể uống thây vì phải làm thế sao?
Mẹ của anh thì mơ điều gì vậy nhỉ?
Điều buồn nhất là nhìn sau lưng của mẹ khi mẹ đang ngủ.
Với em điều buồn nhất là....
Thậm chí nếu chúng ta có tìm người hiến tủy và làm phậu thuật thì...
Với em điều buồn nhất là...
Cậu định đi đâu? Đến bệnh viện à?
Mình ko thế đến đó thường được.
Ba cô ấy ko thích khi mình đến đó.
Vậy khi nào cô ấy sẽ ra viện?
Dường như bệnh thiếu máu phải ở lại đó lâu đó.
Hai người làm gì trên đảo thế?
Cậu đã lấy vật gì xui quẩy ở đó à?
Cậu đã làm gì? Cậu đang giấu chúng tớ điều gì đó.
Thật sự cậu chỉ hôn cô ấy thôi à?
Chỉ hôn thôi à?
- Này, sao thế? - Cậu đã làm gì thế?
- Tầng nào? - Tầng hai.
- Chúnt tớ đi mua ít trái cây. - Được rồi.
Bệnh nhân phòng 203 đâu rồi ạ?
Ai hở?
Phòng 203. Bae Su-eun.
Bae Su-eun đã biến mất sáng nay.
Cô ấy đi đâu vậy?
Tôi ko biết.
Đem nó đên khu vực cách ly.
- Một bệnh nhân biến mất à? - Ai?
- Bae Su-eun ở phòng 203. - Một bệnh nhân ung thư máu à?
Thì ra cảm giác như vậy.
Su-ho!
Vui lắm à?
Em vui lắm à?!
Su-ho...
Su-ho...
Su-ho...
Em xin lỗi.
Su-ho, Em xin lỗi.
Su-ho.
Ò.
Khi em gọi, anh sẽ luôn trả lời em chứ?
Su-ho.
Ò.
Su-ho...
Ò.
Ba à, hôm nay về sớm nhé.
Con sẽ nấu món súp cà ba thích.
Được rồi. Cứ từ từ đi.
Vâng.
Ồ, xin chào.
Cháu muốn tìm ông Kim Man-geum.
Đúng rồi, đó là tôi.
Bác giống như cháu đã được kể.
Mẹ cháu đã giữ nó 1 thời gian dài.
Bà ấy muốn gặp bác 1 lần cuối.
Và nếu được, bác có thể chuẩn bị tang lễ cho mẹ cháu ko ạ?
Bà ấy ra đi thanh thản chứ?
Mẹ cháu ra đi trong yên bình.
Nếu chúng ta gặp nhau sớm hơn.
Tại sao quá khó khăn để chúng ta gặp nhau đến như vậy?
Cám ơn. Vì bà đã ko quên tôi.
Tôi xin lỗi đã ko mua 1 bộ đồ cho bà khi bà còn sống.
Tôi đã tự làm nó, xin hãy chấp nhận nó.
Trong thế giới tiếp theo,
chúng ta hãy gặp lại nhau, và sẽ ko chia lìa nữa.
Chờ thêm 1 chút nữa, ko lâu tôi sẽ đến với bà.
Su-eun,
Hôm nay, tình yêu của ông đã được hoàn thành.
Cuối cùng ông đã gặp bà Soon-im.
Như em đã nói, những người yêu nhau có thế gặp nhau thậm chí sau khi chết.
Dường như nó ko đơn giản như anh đã nghĩ.
Bà Soon-im đã nhớ ông rất nhiều.
Em có nghĩ tình yêu chúng ta giông như của ông?
Công chúa Anaemia!
Em đang chịu lời nguyền của Hoàng Hậu.
Làm thế nào anh có thể phá vỡ lời nguyền đó?
Em cần nụ hôn của 1 hoàng tử.
Chờ 1 chút, Su-eun.
Anh ngốc thật. Dù sao thì chúng ta cũng ko tiếp xúc được mà.
Thậm chí vẫn...
Cậu đã nói tên cậu là gì nhỉ?
Kim Su-ho ạ.
Ngồi xuống đi.
Cậu thích Su-eun ở điểm nào nhất?
Nó đẹp phải ko?
Vâng.
Nó thật sự rất đẹp.
Tôi ko phải nói điều đó vì nó là con gái của tôi.
Nhìn những điều này, thật là quá đau lòng.
Nó thật rất là đẹp,
Và tôi ko thể làm gì hơn cho nó.
Nó còn quá trẻ.
Ko có điều gì tôi có thể làm cho nó.
Nếu có điều gì cậu có thể làm cho nó, xin hãy làm đi.
Mẹ, sao mẹ có thể vượt qua?
Gì hả?
Khi ba chết...
Mẹ ko nhớ ông ấy sao?
Con bị gì à? Sao tự nhiên hỏi vậy?
Tất nhiên, thỉnh thoảng mẹ có nghĩ đến ông ấy.
Mẹ nhớ ông ấy.
Bị bỏ lại thì đáng sợ như bỏ đi vậy.
Em... Anh có thể nhớ, nhưng ai nhớ anh đây?
Khi em biến mật, tất cả mọi người em biết sẽ nhớ đến em.
Nhưng khi thời gian trôi qua,
Chỉ có bạn thân, cha mẹ
và anh vẫn nhớ đến em.
Và qua 1 thời gian dài Ai vẫn còn nhớ đây?
Sau 1 thời gian dài, anh cũng sẽ quên em phải ko?
Ko, anh sẽ luôn nhớ đến em.
Đó là những gì đáng sợ nhất.
Hãy nhớ đến em.
Giống như ông anh đã nói, chỉ có cơ thể chết đi, ko phải linh hồn.
Em muốn anh nhớ em cho đến khi anh chết đi.
Đầu óc anh nhỏ lắm,
Vì vậy anh sẽ quên em sau 1 vài ngày.
Anh sẽ mua bánh bột chiên cho cô gái khác.
Ko! Thậm chí nếu em chết Em sẽ ở trong tim anh.
Khi anh đi xe đạp, hay anh đi tắm.
Đi gặp 1 cô gái, em sẽ luôn theo anh.
Anh ko thể hẹn hò với cô gái khác.
Em sẽ kết hôn với 1 phụ nữ tuyệt vời,
có nhiều con cái,
kiếm nhiều tiền,
và sống thật hạnh phúc.
Để em có thể thấy được hết.
Giữ lại, nhấn số 1. Nghe lại, nhấn số 2. Xóa, nhấn số 3.
Tin nhắn đã được xóa.
- Su-ho. - Hở?
Em muốn quay lại đảo đó.
Hãy đữa em đến đó đi.
Bây giờ là bảng tin ngắn.
Cơn bão số 12 đang di chuyển về hướng Bắc.
Một cảnh báo biển đã đươc
công bố về phía Tây Nam...
Sinh nhật của em...
là 1 tuần trước sinh nhận anh.
Bởi vì em sinh trước,
em đã chờ 1 mình mà ko có anh.
Trong tương lai,
Em sẽ chờ anh rất lâu, rất là lâu.
Cứ từ từ, ở đến khi nào anh muốn.
Đến chừng nào anh còn sống, sẽ ko có lúc nào là ko có em.
Và sẽ ko bao giờ đâu.
Su-ho...
Chúng ta có thể đi.
Chắc chắn chúng ta có thể.
Chờ một chút. Em có thể chờ phải ko?
Tôi có vé đến đảo Fog. Phà sẽ chạy phải ko?
- Đã bãi bỏ rồi. - Gì hả?
Bàn kế bên, trả tiền lại đó.
Xin chào đây là bến Jangseungpo.
Ko chỉ là 2:00,
Tất cả chuyến phà đều bải bỏ.
Xin chào, Jangseungpo Pier.
Vâng, cả ngày luôn ạ.
Ko, để lấy tiền lại, ông cần phải đến đây.
Trời mưa như trút nước bên ngoài.
Ôi, Chúa ơi!
Xin hãy cho chúng tôi lên phà!
Sao cậu lại lỳ như vậy? Cậu ko thể thấy bão bên ngoài à?
- Làm ơn đi! - Chuyện gì chứ...
Tôi cần phải đi! Làm ơn, tôi xin anh đấy!
Cậu bị gì vậy hả?
- Tôi cần đến đó! - Kéo anh ta ra đi!
Cám ơn anh, Su-ho.
Cám ơn anh đã để cho em 1 kỷ niệm đẹp.
Và em cám ơn rất đó là anh.
Anh là biển rộng của đời em.
Vì vậy em xin lỗi.
Em xin lỗi ko thể ở bên cạnh anh,
và xin lỗi em đã yêu anh.
Xin anh hãy vui vẻ.
Bởi vì em yêu anh, anh phải hạnh phúc.
Anh có hiểu em ko?
Anh sẽ hứa với em chứ?
Ràng anh sẽ vui vẻ, anh sẽ hạnh phúc...
Anh xin lỗi, Su-eun.
Thuyền ko thể đi bởi vì trời mưa.
Anh thật sự muốn đữa em đến đó, những có lẻ là ko thể được.
Su-eun... Anh xin lỗi. Su-eun...
Bà ơi!
Mướn phòng à? Mấy người?
Khi những hạt giống này trở thành những bông hoa phủ đầy ngọn đồi.
Mình sẽ đến đây với Su-ho.
Mình sẽ quay lại đây năm tới, năm tới nữa...
Ngọn đồi này phủ đầy hoa sẽ là món quà của mình cho Su-ho.
Anh ấy sẽ chấp nhận ko nhỉ?
Mình thật muốn biết...
Màu hoa nào sẽ phát triển rực rỡ?
Khuôn mặt anh ấy sẽ như thế nào?
Su-eun!
Thật là đẹp quá.
Chuyện gì xảy ra khi thấy những cảnh như thế này?
Chuyện gì có thể xảy ra khi chúng ta gặp nhau thế này?
Giống như có thể nhìn thấy ngôi sao giữa bầu trời giông bão.
Su-ho...
Hở?
Su-ho...
Hở?
Em yêu anh.
Anh cũng yêu em. �