Tip:
Highlight text to annotate it
X
Và tôi đã cố gắng hết sức để tự hào về điều tôi phục vụ
nhưng tất cả những gì tôi có thể cảm nhận được là sự xấu hổ.
Đấu tranh chống phân biệt chủng tộc không còn là cái mặt nạ che mắt được sự thật của việc xâm lược.
Họ là con người. Họ là một trong số chúng ta.
Tôi đã khổ sở dằn vặt mình bởi cảm giác tội lỗi mỗi khi tôi nhìn thấy người đàn ông lớn tuổi,
không đi nổi, nhưng lại bị chúng tôi quăng lên cáng
và yêu cầu cảnh sát Irag mang ông ta đi.
Tôi thấy tội lỗi mỗi khi nhìn thấy một người mẹ với những đứa con
khóc lóc thảm thương và gào thét vô vọng
rằng chúng tôi còn tệ hơn cả Saddam vì chúng tôi đã hãm hiếp mẹ chúng ngay tại nhà của chúng.
Tôi thấy tội lỗi khi tôi nhìn thấy một cô gái trẻ
bị chính tay tôi tóm lấy và lôi đi xềnh xệch trên phố.
Chúng tôi được bảo rằng mình đi chiến đấu chống lại khủng bố
nhưng kẻ khủng bố chính là tôi và sự khủng bố thực sự lại chính là sự chiếm đóng này.
Nạn phân biệt chủng tộc trong quân đội đã từ lâu là một cái cớ quan trọng
để người ta có thể chiếm đóng và phá huỷ đất nước khác.
Cũng từ lâu nó là một thứ để chém giết, nô dịch
cũng như tra tấn con người.
Sự phân biệt chủng tộc là một vũ khí sống còn được chính phủ sử dụng.
Nó là vũ khí tối quan trọng hơn cả súng trường,
xe tăng, bom hay cả một chiến hạm.
Nó có sức huỷ diệt hơn cả đạn pháo
hay bom phá boong ke hoặc thậm chí một tên lửa Tomahawk.
Khi những thứ vũ khí trên được tạo ra và thuộc về chính phủ
thì nó vô hại khi không có người nào sẵn sàng sử dụng chúng.
Những kẻ đã gửi chúng tôi vào trận chiến không phải bóp cò súng
cũng chẳng phải nã đạn súng cối vòng quanh. Họ không phải chiến đấu trong cuộc chiến.
Họ chỉ đơn giản bán các cuộc chiến mà thôi.
Họ cần công chúng những người sẵn sàng gửi binh lính vào các trận chiến.
Họ cần những người lính sẵn sàng chém giết và bị giết mà không bao giờ thắc mắc.
Họ có thể chi trả hàng triệu đô vào một quả bom nhưng quả bom đó chỉ trở thành vũ khí
khi các tướng lính trong quân đội sẵn sàng tuân lệnh sử dụng nó.
Họ có thể gửi đi người lính cuối cùng tới bất kỳ nơi nào trên trái đất
miễn là nơi đó có chiến tranh và người lính sẵn sàng chiến đấu.
Và tầng lớp cai trị, những kẻ tỷ phú kiếm lợi từ đau thương của người khác
chỉ quan tâm đến việc làm cho chúng giàu thêm và kiểm soát cả nền kinh tế thế giới.
Hiểu được rằng sức mạnh của họ chính là khả năng
chúng ta rằng chiến tranh, sự đàn áp và cả sự bóc lột lao động cũng chỉ vì quyền lợi của chúng ta.
Họ hiểu rằng sự giàu có của họ phụ thuộc vào khả năng
thuyết phục tầng lớp lao động hy sinh
để họ kiểm soát được thị trường của các quốc gia khác
Và thuyết phục chúng tai phải giết cũng như phải chết cũng dựa trên khả năng
khiến chúng ta nghĩ rằng chúng ta vì lý do nào đó mà trở nên giống như những siêu anh hùng của họ.
Binh lính, thuỷ thủ, lực lượng hải quân,
không quân chẳng được gì từ sự xâm chiếm này.
Gần như toàn bộ nhân dân Mỹ
cũng không được gì từ sự chiếm đóng này.
Thực tế là, chúng ta không những không được gì từ cuộc chiến này
mà còn phải chịu đựng nó.
Chúng tôi mất đi chân tay, chúng tôi phải chịu đựng những nỗi ám ảnh và chúng tôi mất đi cả cuộc đời.
Còn gia đình chúng tôi phải nhìn những quan tài phủ cờ tổ quốc cứ hạ dần xuống huyệt.
Có hàng triệu người ở đất nước này không được chăm sóc y tế, không có nghề nghiệp hay được học hành
phải chứng kiến chính phủ đổ tiền tới 450 triệu đô mỗi ngày
cho cuộc chiến này.
Người nghèo và dân lao động ở đất nước này lại phải đi giết những người nghèo
và dân lao động của một nước khác để khiến cho kẻ giàu ngày càng giàu.
Không kể đến màu da thì binh lính đều nhận ra rằng
người dân Irag còn có nhiều điểm chung với họ
hơn là những kẻ tỷ phú đã điều họ đi chiến trường.
Ở Irag, tôi ném các gia đình ra ngoài phố
chỉ để nhanh trở về nhà và lại thấy các gia đình đã bị ném ra phố ở đất nước này
trong cuộc khủng hoảng tịch biên nhà cửa bi thảm và không cần thiết.
Chúng ta cần thức tỉnh và nhận ra rằng kẻ thù thực sự của chúng ta
không phải ở vùng đất nào xa xôi, cũng không phải những người
mà chúng tôi chưa bao giờ biết tên và không thể hiểu được văn hoá của họ.
Kẻ thù là những kẻ chúng ta biết rất rõ và là những kẻ mà chúng ta có thể định danh.
Kẻ thù của chúng ta là một hệ thống tiến hành chiến tranh khi nó mang lại lợi nhuận.
Kẻ thù của chúng ta là những tên giám đốc điều hành sẵn sàng đuổi việc chúng ta nếu việc ấy đem lại lợi ích cho chúng.
Là những công ty bảo hiểm khi chúng từ chối thanh toán dịch vụ chăm sóc sức khoẻ của ta nếu việc ấy mang lại lợi nhuận cho chúng.
là những ngân hàng sẵn sàng lấy đi nhà cửa của chúng ta nếu việc đó mang lại lợi nhuận cho chúng.
Kẻ thù của chúng ta không ở xa ta cả 5000 dặm mà chúng ở ngay trong nhà ta.
Nếu chúng ta tổ chức chiến đấu chống lại anh chị em mình
thì chúng ta có thể chấm dứt cuộc chiến này. Chúng ta có thể chấm dứt chính phủ này
và tạo ra một thế giới tốt đẹp hơn.
"Nếu như sự áp bức và bạo hành đến với mảnh đất này thì chắc chắn nó sẽ được đội lốt dưới danh nghĩa cuộc chiến đấu với giặc ngoại xâm"...
- James Madison -
Chuyển dịch bởi Jane Jane Biên tập bởi ZeroEnergyVN