Tip:
Highlight text to annotate it
X
PHIM GỐC CỦA YOUTUBE RED
Lilly! Lilly!
Lilly! Lilly!
Điều duy nhất mọi người ghi nhớ là bạn làm họ cảm thấy thế nào.
Tôi lo rằng liệu mình có lên đó và không tin vào những gì mình nói không,
rằng mình sẽ không tác động gì được đến mọi người.
Mọi người nói không thể khi tôi muốn lưu diễn quanh thế giới,
từng người nhìn tôi như thể, "Cậu mất trí rồi."
Nhưng tôi sẽ đi đến ranh giới của tỉnh táo.
Tôi sẽ đi đến khi kiệt sức.
Tôi sẽ đi đến tận cùng Trái Đất để thành công với việc mình làm.
Cốt lõi của việc này, là làm mọi người vui gấp 10 lần
so với lúc họ mới bước vào tòa nhà.
Và đó là điều tôi sắp làm.
Lilly!
@||SUPERWOMAN|| HÔM NAY LÀ #SIÊUTHỨHAI! BẠN MUỐN XEM GÌ?
Xin chào! Hôm nay là Siêu Thứ Hai,
tức là tôi sắp ghi hình một video mới
và tôi rất hào hứng.
Mà nói thật, tôi chưa biết
sẽ làm video về gì nữa.
Các bạn luôn ủng hộ tôi, nên ổn cả thôi.
@BRIBRIRAINBOW "NÔN NÓNG QUÁ!"
ANGEL "TUYỆT! NGÀY TÔI THÍCH."
ZEE "LÀM NÀO!"
@ALEZAAAHH "LÀM MỘT VIDEO THÁCH THỨC!"
@??? "NÓI THẬT, TÔI CẦN #SIÊUTHỨHAI"
NICHOLAS M. "MỘT VIDEO HỢP TÁC?"
PARAMJEET S. "KHÔNG YOUTUBE! ĐI NGỦ ĐI!"
@HAPPYUNICORNSINGH "COVER BÀI HÁT?"
COLLEEN B. "CON GÁI TÔI YÊU BẠN!"
@UNICORNLOVER772 "RẤT THÍCH CÁC VIDEO CỦA LILLY!"
MANJEET S. "DÙ LÀM VIDEO GÌ, HÃY THẬT HAY!"
@TRUFFLEPUFFSING "CHÀO MỪNG NYC!!!"
@TJMKKSUPER "VIDEO DU LỊCH ĐƯỢC CHỨ?"
@ONMYSKITTLEMTN "VỀ PHẢN ỨNG CỦA BỐ MẸ?"
KYLE K. "QUÊN MẤT HÔM NAY LÀ THỨ HAI"
STACY S. "CÁI GÌ ĐÓ VUI VẺ :)"
JASMINE D. "VIDEO CỦA BẠN TUYỆT VỜI"
PHÒNG CỦA LILLY
Khỏe không nào? Superwoman của các bạn đây.
Theo yêu cầu của các bạn,
chào mừng đến một tập khác của Phản Ứng Của Bố Mẹ.
NHÓM SUPER
CHUYẾN ĐI ĐẾN ĐẢO UNICORN
Em nghĩ chị ấy là nguồn cảm hứng lớn cho bất cứ ai...
Thiếu tự tin vào bản thân.
Chị ấy có thể làm ta vui lên,
và là niềm cảm hứng khổng lồ cho mọi người.
Chị ấy giúp em hết buồn. Khiến em lại muốn làm nhiều việc.
Khiến em lại muốn làm gì đó cho cuộc đời mình,
giúp em lạc quan hơn, nhiều hy vọng hơn,
giúp em muốn trở thành... gì đó, trở thành ai đó.
Khi bà tôi mất, tôi đã xem các video của cô ấy.
Cô ấy làm mọi người vui vẻ.
Phải, vui từ bên trong.
Và đến hôm nay tôi vẫn làm thế.
MỘT TRĂM LÝ DO ĐỂ CƯỜI
@RAINBOWS07 - ÔI LILLY! VIDEO CỦA BẠN LÀM TÔI VUI!
@ATRIP2UISLAND_001 - KHÔNG THỂ NGỪNG CƯỜI. VIDEO. HAY. NHẤT!
@||SUPERWOMAN|| VUI VÌ BẠN THÍCH VIDEO TUẦN NÀY!
TIẾP THEO CÁC BẠN MUỐN XEM GÌ?
@TORONTOSHMEUR HỎI ĐÁP ĐI MÀ!
@UNITODDISLAND ĐÚNG ĐÚNG!
Tôi đang trong phòng tắm.
Tôi không thích hỏi đáp bình thường. Nên tôi sẽ cho hấp dẫn hơn một chút.
Tôi quyết định mời đến người bạn tốt, Humble The Poet.
Với mỗi câu anh ấy trả lời sai,
tôi sẽ nhờ Jaz tạt nước vào mặt mình.
Tình bạn, tình bạn
Thành tựu lớn nhất của tớ là gì?
Làm bạn với tớ.
Tôi gặp Lilly thông qua YouTube. Tôi làm YouTube và sống ở đây.
Cô ấy liên lạc rủ tôi
tham gia tiết mục Giáng Sinh đặc biệt.
HUMBLE THE POET BẠN
12 NGƯỜI CHO GIÁNG SINH
Cô ấy làm video hợp tác cho Giáng Sinh.
Tôi nhớ chúng tôi khó thu xếp thời gian
theo lịch của cô ấy và cô ấy đã chờ.
Cô ấy gặp tôi khoảng 3 giờ sáng.
Lúc đó tôi nhận ra cô ấy nghiêm túc với điều đang làm.
Từ lúc đó, cô ấy vẫn làm việc chăm chỉ.
"Bạn định nghĩa Lilly Singh thế nào?"
GRACE HELBIG SÁNG TẠO NỘI DUNG
Cô ấy có đam mê vững vàng
và sự thành thật, rõ ràng với những gì đang làm.
Cô ấy thật sự đang nỗ lực để làm mọi người vui vẻ.
Một đam mê của tôi là truyền lạc quan.
Tôi mong làm được như thế trong vài phút này cho các bạn.
Và tôi sẽ nói lý do bạn có thể làm bất cứ gì mình muốn trong đời.
Có thể bạn thắc mắc tại sao phải nghe tôi?
Và câu trả lời của tôi, "Tại sao không?"
Chỉ mất có 3 phút và tôi còn vì bạn mà vẽ mắt nữa đó.
CON BÉ NHÌN MỌI THỨ RẤT KHÁC.
MALWINDER VÀ SUKHWINDER BỐ MẸ CỦA LILLY
CON BÉ KHÁC NGƯỜI, THEO NHIỀU CÁCH.
Nếu bạn thích, cứ đăng ký theo dõi!
Không!
LILLY NHƯ CON TRAI.
CON BÉ MUỐN XEM ĐẤU VẬT, ĐẤM BỐC.
TỪ NHỎ CON BÉ ĐÃ THÍCH THE ROCK.
Có ai đó mà bạn nghĩ là,
"Mình cần gặp họ trước khi chết vì mình yêu họ?"
Với tôi là The Rock.
CON BÉ LUÔN MUỐN LÀ TRUNG TÂM CHÚ Ý,
KỂ CẢ Ở TIỆC TẠI NHÀ.
CON BÉ MUỐN ĐỨNG GIỮA KHI NHẢY.
CON BÉ LỚN LÊN TRONG BẦU KHÔNG KHÍ NHƯ THẾ.
LUÔN NHẢY MÚA. LUÔN LUÔN.
BAN ĐẦU, KHI CON BÉ BẮT ĐẦU LÀM YOUTUBE,
TÔI KHÔNG NÓI LÀ MÌNH PHẢN ĐỐI 100%,
MÀ LÀ 50/50.
CHÚNG TÔI MUỐN NÓ LẤY BẰNG THẠC SĨ.
Trong khi bố khăng khăng bắt tôi học thạc sĩ,
tôi biết... tôi nói "Con thật sự không muốn học thạc sĩ."
Lúc đó tôi mới có vài video đăng lên,
và nghĩ... "Mình không thích việc này."
CHÚNG TÔI THỎA THUẬN, "LILLY, CON LÀM CÁI NÀY MỘT NĂM,
NẾU LÀM ĐƯỢC, CÒN KHÔNG, CON SẼ PHẢI HỌC THẠC SĨ."
VÀ CON BÉ NÓI, "BỐ, TA THỎA THUẬN."
TÔI BẢO, "ĐƯỢC, TRONG LÚC LÀM, BỐ ỦNG HỘ CON 110%."
Có lẽ lý do tôi dồn hết nỗ lực vào YouTube
từ lúc bắt đầu và cả lúc này, là vì
nếu không thì tôi phải làm một việc tôi không thích.
Nếu tôi có điều mình thích, tôi nên nỗ lực làm nó.
Nữ bên này, nam bên kia.
Khoan. Diễn viên chính đâu? Chuẩn bị cho họ.
Tóc và trang điểm. Nhanh nào.
Tôi muốn họ tỏa sáng. Latte của tôi đâu?
Đến lúc của phép màu điện ảnh rồi.
THẤY SINGH, CHÀO SINGH.
Mọi người, chúng ta đã sẵn sàng!
Các bạn giàu có, nóng bỏng, hấp dẫn.
Và diễn!
4.000 đô trong ví
Tôi lớn lên với một cuộc sống không phải khi nào cũng màu hồng.
Tôi lớn lên ở một khu ổ chuột,
và một ngôi trường không được xem là tốt nhất.
Tôi được xác định bằng điều đó và muốn chân thật như thế.
Sự bình thường, đến từ nơi mà tôi không có đủ mọi thứ.
Tôi muốn đảm bảo mình sống đúng với bản chất,
là một cô gái đến từ nơi nào đó
và tự mình xây dựng mọi thứ.
Tôi không muốn quên điều đó.
Mọi người khỏe chứ?
HÃNG SUPERWOMAN
Video YouTube đầu tiên đã đăng.
Nên tôi quyết định nói về điều mà tôi đam mê.
Tôi đã đăng video đầu tiên, trong tiềm thức biết rằng,
"Nếu mình thích cái này, nó sẽ hay đây."
Khi đăng video đầu tiên... tôi đã thích nó.
Tôi thích được sáng tạo.
Tôi thích khi những người không quen biết xem nó...
CHÚC MỪNG SINH NHẬT
Và tôi trở nên nghiện điều đó.
Một thách thức khiến mọi người xem gì đó
trong khi họ có thể xem hàng tỷ thứ khác.
Tôi nhớ khi đạt được 1.000 người theo dõi, tôi như lên mặt trăng.
Số người ngày càng tăng và tôi càng bị ám ảnh với nó.
Mọi người bắt đầu xem,
tôi bắt đầu lắng nghe họ nói gì, và tiếp tục làm.
Tôi nghĩ hơn bất cứ gì,
kết quả là do tôi đã làm việc rất chăm chỉ.
NGƯỜI THEO DÕI 5.740.681
Lúc đáng lẽ là ngủ, thì tôi làm video.
Lúc có thể đi dự tiệc, tôi làm video.
Tôi bắt đầu làm 2 video mỗi tuần.
Thật khó nghĩ ra 2 ý tưởng một tuần để làm video.
Nhiều người nghĩ là dễ, nhưng thật ra rất khó.
Khi mà nội dung được đăng lên mỗi giây,
làm sao bạn tiếp tục gây chú ý với mọi người?
Không phải cứ quăng ra là có video.
Tôi suy nghĩ về chúng.
"Mình có thể nói gì để mọi người chú ý?
"Những người khác đang nói gì, và còn thiếu những gì?"
Tôi cố lấp đầy khoảng trống đó.
Khỏe chứ? Superwoman của các bạn đây.
Superwoman. Superwoman.
Nếu chưa biết tôi, giờ sẽ biết. Chúng ta là bạn. Được chứ?
Hôm nay là Siêu Thứ Hai.
Và tôi đã hỏi các bạn muốn xem gì.
Con gái đến "tháng".
Lời khuyên học hành thực tế nhất.
Các kiểu giáo viên ở trường.
Video hôm nay sẽ hơi khác một chút
và chắc chắn nó sẽ không vui,
nhưng tôi đảm bảo nó diễn tả thật lòng tôi.
Tôi sẽ nói thật với bạn.
Tôi vừa có một thời gian thật sự khó khăn,
và kết quả là, đôi lúc tôi thấy mình không vui,
như ngay lúc này.
Lúc đó là năm cuối đại học, tôi sắp bước vào một năm nghỉ.
Tôi đang ở đỉnh điểm của vấn đề lòng tin.
Tôi thật sự tin vài người... và họ đã làm tôi vô cùng thất vọng.
Và tôi nghĩ điều đó làm đời tôi tan nát.
Đến mức tôi không biết
mình muốn làm gì ở trường,
muốn làm gì sau khi tan trường.
Tôi không thích những gì mình làm ở trường.
Thời kỳ đó của tôi là một năm đầy chán nản.
Nó ảnh hưởng đến tôi hiện nay.
Nếu không có lúc đó, tôi sẽ không thành Superwoman.
Có lẽ tôi sẽ không làm video YouTube.
Có lẽ tôi sẽ không tin những gì mình tin,
vì lúc đó tôi thật sự là một con người khác.
Mọi người hỏi, "Làm sao bạn thoát được chán nản?"
và câu trả lời của tôi rất thành thật, "Tôi không biết."
Tôi nhớ rất rõ.
Tôi đã ngủ dậy ở phòng này. Tôi vừa nộp bài luận cuối.
Tôi đã thức cả đêm.
Có lẽ việc mất ngủ đã kích hoạt gì đó...
Tôi chẳng biết nữa.
Tôi nộp bài, rồi đi ngủ.
Tôi còn nhớ mình tỉnh dậy lúc 7 giờ sáng.
Tôi dậy ở phía bên này của chính cái giường này.
Nghe thật kịch tính, nhưng đó là thật.
Đó là lần đầu trong cả năm
tôi nhận ra mặt trời đang tỏa sáng.
Tôi dậy và nghĩ, "Chúa ơi, nóng quá."
"Một ngày đầy nắng."
Tôi quay xung quanh và nghĩ... "Chà, hôm nay nắng thật."
Và nói thật, có lẽ những ngày trước đó cũng đầy nắng.
Nhưng đó là lần đầu tiên tôi nhận ra.
Tôi nói đến một video của tôi về một nơi.
Tôi nghĩ "Mình sẽ đến Đảo Unicorn."
Vì trong đầu tôi, Đảo Unicorn là nơi
không có sai, cũng không có đúng.
Không ai tranh cãi về thật hay không thật.
Chỉ có những thứ làm ta vui.
Đảo Unicorn là nơi vui vẻ của tôi. Nó không giống nơi mà bạn nói là,
"Giờ tôi đến Đảo Unicorn. Đừng nói với tôi."
Không, Đảo Unicorn là trạng thái tôi đạt được khi quyết định...
"Mọi thứ sẽ ổn và mình vui vẻ. Vì cuộc đời thật tuyệt."
Đảo Unicorn, tôi nghĩ, với mỗi người là khác nhau.
Vui là từ ngữ diễn tả nơi đó. Đó là nơi mọi người tập hợp.
Đảo Unicorn
Nơi đó ta không meo như mèo Mà gầm như sư tử
Chiến hoặc chết Đến đây, người anh em
Đây là video của Superwoman 300
Cô ấy cho hàng triệu bạn gái toàn cầu
thấy rằng ai cũng thoát được chán nản.
YÊU NỮ SIÊU NHÂN ĐẢO UNICORN
Tôi không biết cô ấy đã trải qua điều gì trong đời,
nhưng đây là phản ứng của cô ấy
đối với những gì đã trải qua để tự vui lên.
Tôi nghĩ cô ấy dùng tên Nữ Siêu nhân để nói về quyền năng,
cũng như cô ấy đã nhận ra tiềm năng trong bản thân mình.
Cô ấy vô cùng tích cực.
Có lẽ cô ấy như vậy với mọi người
LINDSEY STIRLING NHẠC SĨ
vì cô ấy nồng ấm và dễ thương.
Cô ấy sẽ nói gì đó, nói ra quan điểm và bảo vệ nó.
KING "KINGSLEY" RUSSELL SÁNG TẠO NỘI DUNG
Cô ấy nói chuyện hay.
Cô ấy giống... Nữ hoàng. Cô ấy là nữ hoàng.
CON BÉ CÓ CÁI NHẪN,
CÓ KHẮC CHỮ "S" TRÊN ĐÓ.
Và nó là...
TÔI SẼ TRỞ THÀNH SUPERWOMAN.
SUPERWOMAN, CON BÉ VẪN LÀM TỐT.
Một cái nhẫn rất, rất cũ. Từ lúc đó đến tận giờ.
Tôi luôn nói bạn có thể là siêu anh hùng của mình,
và rằng vì Superwoman... đã cứu tôi.
Giống như Giáng Sinh đến sớm vậy. Và tiếp tục như thế.
Tôi không thích mở ra hết cái này đến cái kia,
vì sẽ đi vào khuôn mẫu và tôi không muốn thế.
Tôi không muốn mở chúng khi buồn hay căng thẳng.
Tôi dành thời gian nghĩ, "Chúa ơi. Mình cần cái này ngay."
Tôi thật sự tin mỗi người đều có Đảo Unicorn trong mình.
Đôi lúc ta quên mất thôi.
Ta mắc kẹt trong những việc mình làm sai,
và trong những việc không đúng ý ta.
Ta quên mất là có một nơi vui vẻ bên trong mình.
Tôi muốn đích thân gửi thông điệp cho thế giới
và nhắc họ rằng cuộc đời tươi đẹp và họ thật tuyệt vời.
Rằng Đảo Unicorn có tồn tại.
Tôi nhớ khi đứng bên sân khấu ở một sự kiện gần đây,
và vé đã bán hết.
Tôi nghĩ "Mình không thể kết nối thật sự với những người này,
vì ít phút nữa mình lên sân khấu rồi."
Tôi ước có thể thật sự kết nối với họ
từ đầu đến cuối và chiếm lĩnh chương trình ngay.
Nên tôi quay vào và nói với quản lý, "Em muốn lưu diễn."
SARAH LƯU DIỄN THẾ GIỚI? EM ĐÙA À?
LILLY CHUYẾN. LƯU. DIỄN. THẾ. GIỚI.
LILLY - HÃY ĐƯA NHÓM SUPER ĐẾN ĐẢO UNICORN
LILLY: EM SẼ VIẾT. EM TÌM VŨ CÔNG. EM HÁT LUÔN.
Khi Lilly mới nói với tôi về lưu diễn,
tôi hào hứng khi cô ấy có tham vọng
SARAH QUẢN LÝ CỦA LILLY
và ước mơ đi lưu diễn,
nhưng cũng lo làm thế nào tổ chức được một việc như thế.
SARAH EM NGHĨ CÓ LÀM ĐƯỢC KHÔNG?
LILLY - ĐÂU PHẢI VÔ CỚ HỌ GỌI EM LÀ ||SUPERWOMAN||
Khi chúng tôi bắt đầu bàn bạc chương trình sẽ thế nào,
tôi nghĩ không ai trong chúng tôi hiểu Lilly đã có gì trong đầu.
Sẵn sàng chưa?
Đây là Simone, nhìn này.
Hãy xem kế hoạch Unicorn ở đây.
- Hào hứng không? - Có chứ.
SIMONE NHÀ SẢN XUẤT, MILLS ENT.
Đập tay qua mạng nào.
Tôi cần hai điều.
Một là hợp tác thật sự cho phần vũ đạo.
Tôi cần một nhà sản xuất, ví dụ như làm lại một bài hát của Taylor Swift.
Nếu tôi muốn đem đạo cụ theo thì thế nào?
Nếu phải mô tả Đảo Unicorn,
nó sẽ là pha trộn giữa Katy Perry và Miley Cyrus
cùng với Willy Wonka, Alice Ở Xứ Thần Tiên.
Rất tươi sáng, màu sắc, đầy kẹo, những điều tưởng tượng.
Tôi thật sự muốn họ dùng những yếu tố biến đổi được
để sân khấu được như thật.
Việc đó cần hoạt họa, tôi thì không thể làm được,
mà đó lại là Đảo Unicorn thật sự.
Cô ấy bảo "Em muốn lưu diễn thế giới,"
và giải thích cho tôi về chuyến lưu diễn tham vọng này.
Tôi đã lưu diễn khá nhiều rồi,
và tôi bảo "Chà, thật tham vọng đấy."
"Thế là quá nhiều cho lần đầu tiên."
Nhưng tôi cũng nghĩ "Tuyệt lắm cô gái! Em làm được!"
"Nếu em tin vào nó, em sẽ làm được nếu nỗ lực."
Cô ấy tài năng theo nhiều cách.
Nên lưu diễn sẽ không chỉ có YouTube và hài kịch.
Cô ấy tài năng hơn thế nhiều.
Có liên quan đến nhảy múa, âm nhạc.
Cô ấy có thể đọc rap, hát, nhảy múa, diễn xuất.
Hài độc thoại của cô ấy cũng hay.
Nên sao lại không lưu diễn được, đúng không?
Đúng lúc. Cảm giác là vậy.
ANOSHINIE BẠN
Đến lúc cô ấy đi lưu diễn rồi.
LILLY EM CẦN 8 VŨ CÔNG ĐỂ THỰC HIỆN
SARAH CHÚNG TA LO ĐƯỢC 6
Chúng tôi tranh cãi nhiều tuần về vũ công.
Nhiều tuần, chúng tôi nói qua nói lại với nhau,
"Ta sẽ có 8 hay 6 vũ công?"
"Ngân sách 8 người sẽ thế này.
Có 6 người thì thế này.
Lilly, em sẽ không có được 8 vũ công."
"Em có chứ!"
Cô ấy có tầm nhìn sẵn trong đầu
LILLY BẰNG MỌI GIÁ! EM CẦN 8
về việc sân khấu sẽ thế nào,
và cô ấy sẽ không nhượng bộ.
Tôi chạy số liệu và cho cô ấy xem.
Tôi nói, "Em chịu trách nhiệm về tài chính nhé."
Cô ấy nói, "Em không quan tâm. Em cần 8 vũ công trên sân khấu."
Và tôi bảo, "Được rồi. Chị chịu thua."
"Ta sẽ có 8 vũ công, ta sẽ cố làm cho được."
Chuyện như thế đó.
Lilly thắng như mọi khi. Chúng tôi có 8 vũ công.
SARAH EM MUỐN 8. EM THẮNG.
Tôi không biết làm sao vẽ chiều sâu của sân khấu,
nên tôi làm mô hình 3D bằng lon và các thứ khác.
Được rồi, xong chưa? Sẵn sàng chưa?
Trông khá tệ... nhưng cũng rất tuyệt.
Đây là mô hình 3D của tôi.
Đây là màn hình, được chứ? Cái đèn này là màn hình.
Đây là cái tôi muốn ở bên này. Tôi chưa lên màu.
Và rồi băng rôn, Đảo Unicorn.
Sau đó là cận cảnh.
Đây là kem tan chảy với một bụi pizza.
Đây là bánh cupcake.
Chúng tôi sẽ nhảy ở đó. Đó là...
khái quát rất nghiệp dư, thô sơ về hình ảnh Đảo Unicorn.
Tôi nghĩ vì điều đó rất có ý nghĩa với cô ấy,
nó trở nên to lớn hơn rất nhiều so với ban đầu chúng tôi định làm.
Đây là vinh dự lớn với tôi
và tôi biết ơn khi nói rằng
LỄ HỘI NGƯỜI HÂM MỘ YOUTUBE MUMBAI, ẤN ĐỘ
tháng 5 này, tôi sẽ đưa các bạn đến Đảo Unicorn một chuyến
với chuyến lưu diễn thế giới đầu tiên của tôi!
CHUYẾN ĐI ĐẾN ĐẢO UNICORN CHUYẾN LƯU DIỄN THẾ GIỚI
Ta có nhiều thứ phải chuẩn bị, nhiều bộ phận phải di chuyển.
Siêu sao đeo kính mát.
KHU KINH DOANH TRUNG TÂM TORONTO
Chúng tôi có tờ rơi chuyên nghiệp định hướng nhảy
mà Jaz đã làm.
Jaz không ngủ. Tôi ngủ được 3 giờ.
Chase đây, kia là Simone.
Mọi người đều ở đây. Mọi người đều ở đây.
Đây là thật. Giờ tôi không thể quay lại.
Không quay lại được nữa. Tôi không thể.
Để tôi nói ý nghĩa chuyến lưu diễn.
Cơ bản, ý nghĩa lưu diễn từ đầu đến cuối,
tóm tắt lại,
Đảo Unicorn là điều tôi nhắc đến trong một video lúc trước,
nó được giữ nguyên
và trở nên đồng nghĩa với một nơi vui vẻ.
Đảo Unicorn như nơi vui vẻ của tôi với kẹo Skittles và bánh cupcake.
Điều tôi muốn làm là đưa khán giả đến nơi vui vẻ của tôi.
Do đó ta có chủ đề hàng không
trong đó các bạn là tiếp viên.
Tôi sẽ nói họ là tôi đang ở một nơi rất tối
và phát hiện Đảo Unicorn, nơi vui vẻ của tôi.
Tôi sẽ đưa các bạn đến đó,
nhưng không muốn kể, mà muốn cho bạn thấy.
Có câu hỏi nào về chuyến lưu diễn không?
Nó sẽ hợp lý hơn nếu ta xem xét kỹ lưỡng.
Định hướng nhảy diễn ra tốt. Tôi rất thích các vũ công.
- Tôi thích họ. - Họ cứ như bom.
Tôi rất hào hứng được biết họ rõ hơn.
PHÒNG TẬP TRUNG TÂM TORONTO
Tôi xin giới thiệu các cô gái trong Đội Unicorn.
Ngay đây là Anoshinie.
- Chào. - Có thể bạn biết cô ấy.
Đây là Kiana.
Xin chào. Tôi không biết nhìn vào đâu.
- Đây là O'Shani. - Chào.
- Anisha. - Chào mọi người.
Cô ấy trong video Nếu YouTube Là Bollywood của tôi.
Đúng thế. Giờ cô ấy ở đây.
Nhảy cho tôi. Sẽ tuyệt lắm đây.
Và các chàng trai bên kia làm những việc...
Họ không quan trọng.
Không ai có thời gian cho việc đó.
Nhìn anh chàng ở đây này.
Xem anh ấy giả vờ như đang "đi nặng" ở Ấn Độ.
Tôi là vũ công yếu nhất trong tất cả,
nên tôi sẽ học mọi thứ lâu nhất,
và các bạn sẽ làm tôi giỏi lên. Thôi kệ.
TÔI LÀ CHASE.
TÔI SẼ HƯỚNG DẪN NHẢY.
Anh ấy là biên đạo rất giỏi.
Anh ấy rất giỏi. Rất tuyệt vời.
Rất nhiều nhảy múa trong đây.
CHASE BIÊN ĐẠO NHẢY
Vì thế khi chúng tôi duyệt qua lịch trình,
tôi liên tục lặp đi lặp lại,
"Các bạn không biết trong này nhảy nhiều cỡ nào."
"Nhảy nhiều lắm."
Tôi sẽ bàn giao lại cho Chase.
Để anh ấy làm ngay những gì anh ấy muốn làm.
Trước đây tôi nhảy mỗi cuối tuần,
khi IISuperwomanII bắt đầu, tôi ngừng nhảy.
Nên việc này giống như kiểu không-dùng-thì-sẽ-quên.
Khả năng bắt kịp vũ đạo của tôi
sẽ chậm hơn rất nhiều so với mọi người ở đây.
Tôi sợ, nhưng bây giờ tôi sẽ giả vờ như không sợ.
Đây là tài năng số một của tôi, giả vờ mình biết hết.
Khi cô ấy đang lộn, em đi lên phía sau.
Khi cô ấy lộn chân, em đi lên phía sau lưng.
Đúng rồi.
Cho em xem một lần về thời gian đi?
Như thế. Em hiểu chưa?
Em sẽ không hứa. Cô gái, giờ mình không hứa gì đâu.
- Em cứ nhảy... - Cô ấy có ký cái gì
nói là em không chịu trách nhiệm không, vì...
Anh nghĩ em sẽ thất bại, nhưng vậy là tuyệt rồi.
Em sợ đá trúng cô ấy. Nếu em giết cô ấy thì sao?
Cố lên!
Được đấy, cô gái! Được!
Kế hoạch dự phòng của tôi cho mọi thứ là...
- Chào cô gái. - Chào.
Một ngày điển hình với tôi...
là email càng nhiều càng tốt khi ngủ dậy.
Vì tôi thường thấy "Khẩn, khẩn,"
"cần trả lời ngay, khẩn, khẩn, khẩn."
Nên tôi trả lời họ.
Tôi thích ngủ, nên việc đó thật khó.
Nhưng tôi lại nghĩ, "Không, mày phải dậy và làm xong việc."
Đó là nửa đầu ngày của tôi.
Sau đó tôi bắt đầu ghi hình vlog.
Cho 3 ngày tiếp theo, hôm nay, mai và kia,
tôi sẽ quay video cả ngày.
Dễ thương đấy.
Nhìn này. Trông tôi dễ thương đấy.
Tôi đang đến một buổi tập.
Tôi có cuộc họp đầu tiên và đã trễ 3 phút,
nên gặp sau nhé.
Rồi tôi đi tập luyện giữa một đống việc đang làm.
Ăn sáng, Nutella đến đây.
Rồi, tôi đang muộn như mọi khi.
Tôi nghĩ lúc nghỉ ngơi thật sự duy nhất là khi lái xe đến chỗ tập.
Và sau khi tập, tôi thường ở lại
và tập thêm nữa.
Sau đó tôi về nhà và làm việc thêm
cho đến khoảng 4-5 giờ sáng, rồi đi ngủ.
Khoảng 2 giờ sau, báo thức kêu lên,
và tôi lại trả lời email.
ĐÃ MUỘN, VỪA VỀ NHÀ, NHƯNG VẪN MUỐN LÀM VIDEO! Ý TƯỞNG?
@TEAMSUPER_2K YÊU BẠN, BẠN NỖ LỰC VÌ CHÚNG TÔI!
@BRIBRIRAINBOW BẠN NÊN ĐI NGỦ
TÔI NGHĨ CON BÉ CỐ GẮNG QUÁ SỨC.
VÀ LÀM VIỆC QUÁ SỨC.
CON BÉ NÓI, "BỐ, NẾU BỐ NGỦ"
"BỐ SẼ KHÔNG ĐẠT ĐƯỢC MỤC TIÊU TRONG LÚC NGỦ."
BỐ CÓ THỂ MƠ NHƯNG KHÔNG THỂ ĐẠT ĐƯỢC.
Lilly có tinh thần làm việc dễ lan truyền
và khao khát thay đổi thế giới.
TÔI CÓ NGHE VÀI NGƯỜI NÓI,
"LILLY, HÔM NAY TÔI CÓ MỘT NGÀY TỒI TỆ.
HÔM NAY TÔI VỀ NHÀ, TẠ ƠN CHÚA
VÌ HÔM NAY LÀ SIÊU THỨ HAI.
BẠN CÓ MỘT VIDEO. TÔI ĐÃ XEM NÓ.
BẠN LÀM TÔI RẤT VUI.
MỌI MUỘN PHIỀN CỦA TÔI TAN BIẾN."
Chỉ cần thấy cô ấy đạt được mục tiêu chính,
là giúp mọi người đến được nơi vui vẻ,
đó chính là ý nghĩa của Đảo Unicorn
Cô ấy luôn muốn làm thế.
Cái hay ở cô ấy là
cô ấy có năng lượng tốt quanh người
AMAR BẠN
có thể giúp bạn và thúc đẩy bạn.
Hôm nay Superwoman ở đâu?
Ở vùng đất không ngủ.
Thật ra tôi đã nói hỏng ít hơn bình thường nhiều.
Tôi hay hỏng ở "Khỏe không nào? Superwoman của các bạn đây."
TẢI LÊN
NHỮNG KIỂU NGƯỜI TRONG NHÀ HÀNG
3 NGÀY TRƯỚC LƯU DIỄN
Tôi cần một hoạt họa chiếu làm nền cho chương trình.
Vấn đề của hoạt họa là mất rất nhiều thời gian để làm.
Tôi không có hoạt họa cho Unicorn...
HOẠT HỌA
Tôi chưa có hoạt họa cho Đảo Unicorn
và tôi định đưa mọi người đến Đảo Unicorn.
Nên ngay bây giờ, không có Đảo Unicorn,
mà mọi người mong đến đó trong vài ngày nữa.
Chúng tôi cần nó trước... thứ Tư.
Đó là hoạt họa bắp rang nổ ra và dòng sông chảy.
JAZ TRỢ LÝ CỦA LILLY
Nhưng ta vẫn chưa có ai làm, và còn 2 ngày để tìm người.
@||SUPERWOMAN|| TÔI CẦN NGƯỜI LÀM HOẠT HỌA NGAY
ĐỂ LÀM VIỆC GẤP. HÃY TWEET CHO TÔI!
Ta phải liên hệ với họ, cho họ biết về sáng tạo,
rồi để họ thực hiện và xong trước thứ Hai.
Được, tuyệt. Được.
Nghĩ ra ai thì cho tôi biết nhé.
@||SUPERWOMAN|| - TEAMSUPER TÔI CẦN GIÚP! BIẾT AI LÀM HOẠT HỌA?
Tôi thật sự hoảng lên.
Tôi không có thị thực, hộ chiếu gì cả,
tôi vừa mới liên hệ với họ,
và không ai trả lời cho tôi.
Thị thực của Anisha bị từ chối và chỉ một vũ công có thị thực,
mà 3 ngày nữa chúng tôi đi rồi.
Phải mất thời gian xin thị thực và giờ chúng tôi trong tình cảnh
7 trong 8 vũ công thậm chí còn không đem hộ chiếu.
Quản lý ánh sáng và sân khấu cũng không có thị thực.
Trang phục à?
PAULO VŨ CÔNG
Chúa ơi.
Chúng tôi căng thẳng sẵn rồi.
Chúng tôi còn chưa biết trang phục thế nào.
Cô thấy bộ này ổn không?
Ừ. Tôi không biết còn lựa chọn nào khác.
Chúng tôi còn chưa thử hết trang phục.
Vanessa không có hết trang phục.
Tổng thời gian tôi có cho chương trình này là một tuần...
VANESSA THIẾT KẾ TRANG PHỤC
để lo ổn thỏa mọi thứ.
Khá là vội vã
và mọi thứ phải được chuẩn bị và lên đường chậm nhất vào thứ Tư.
Khi cô ấy muốn làm gì đó,
dù là lưu diễn thế giới hay đi ăn ở Chipotle
hay mua một đôi giày mới,
cô ấy có mức căng thẳng và tập trung
đều như nhau, và thực hiện cho được.
@SCOTTDAVIDWINN TÔI BIẾT MỘT NGƯỜI, HÃY GỌI CẬU ẤY
Được, giờ tôi sẽ hỏi anh, anh nghĩ mình có làm được không?
Trời, ý tôi là rất căng đấy,
và vì thế, chắc chắn là rất đắt tiền.
Kế hoạch B là Anisha sẽ bay đi San Francisco vào ngày mai
để đến lãnh sự quán và tự nộp đơn xin.
Nhưng chúng tôi vừa biết bố mẹ cô ấy,
chúng tôi tưởng họ gửi hộ chiếu của cô ấy đến Toronto gấp,
nhưng nó vẫn ở California.
Hãy làm mọi thứ. Tôi biết là đang...
Tôi không thể diễn khi thiếu Anisha.
Tôi cần sự ủng hộ của cô ấy. Tôi cần cô ấy.
Tôi mặc kệ nếu phải làm việc này, nhưng tôi sẽ làm.
Hãy làm những thứ giấy tờ mà chúng ta phải ký,
gì cũng được để Mills khỏi chịu trách nhiệm, tôi sẽ chịu.
Tôi sẽ xem cần phải làm gì.
Tôi sẽ phải gọi cho Thủ tướng và nói,
"Này, tôi cần ngài cho chúng tôi đến Ấn Độ."
Có lẽ tôi là kẻ nghiện việc phát điên còn mọi người bình thường.
Phải, nhưng lý do duy nhất cậu lưu diễn thế giới
là vì cậu điên và làm việc chăm chỉ.
Không ai lưu diễn thế gới được nếu không nghiện việc đến điên.
Chỉ mất ngủ và chuyện yêu đương thôi.
- Chính xác. - Chuyện lớn đấy.
Ngủ và yêu đương.
Áp lực đến từ đủ mọi phía.
Cô ấy cố hết sức để đương đầu.
Chỉ cần một người nói gì đó tiêu cực
hoặc một người phá hỏng kế hoạch
để cô ấy chậm mọi thứ lại, đúng chứ?
Tôi hình dung là có rất nhiều áp lực, nhưng...
Là câu nói đó... Áp lực tạo nên kim cương.
Bạn biết đó, hôm qua tôi bảo "Không, tôi ổn."
Còn hôm nay thì ngược lại.
PYRO VŨ CÔNG
Nhưng tôi vẫn bình tĩnh. Đây là tự nhiên thôi.
Sẽ có những ngày mà
bạn không thể nắm vũ đạo nhanh được.
Tôi cảm thấy như mất hết mọi thứ vừa học.
Tôi cảm thấy mình không có não. Nó chảy ra rồi.
- Ừ, không còn gì. - Tôi không nhớ...
Tôi còn không thể nói đúng, đang bị vậy đó.
Chương trình thật sự khó.
Rất khó, nhưng sẽ rất hay.
Nó rất khó, và nó sẽ rất hay.
Vậy... tình cảnh giờ là thế đó.
Tôi mệt như quỷ.
Vì ngày mai mọi người sẽ đến, từ Mills đến để xem chương trình,
mà chúng tôi chưa thật sự chạy chương trình
vốn dài đến 1 giờ 40 phút.
Tôi không biết phần nhảy của mình, trông tôi sẽ tệ.
Họ còn muốn tôi dợt qua phần hài,
mà phần đó tôi còn chưa tập.
Tôi không làm thế
vì diễn hài độc thoại trong lúc tập thì kỳ lắm.
Tôi không biết có được không nữa.
Có thể nói về cảm xúc, tinh thần, thể chất
đều vô cùng căng thẳng.
Tôi phải quen với phần đếm đó.
Tôi luôn bị lỡ. Nó là... Còn tôi thì "Được rồi."
- Chậm một chút... - Chậm một chút.
Không sao. Đáng lẽ ta chậm hơn nhiều.
Đáng lẽ ta chậm hơn nhiều. Đã nhảy nhanh hơn.
Giống như... Nhưng vẫn còn một quá trình học hỏi.
Vẫn là quá trình học. Mọi người...
Chúng tôi đã hoàn thành mọi thứ... và lại hỏng.
Nên không còn nhiều thời gian để hoàn thiện nữa.
Được đấy, nên đừng lo.
Nhưng để xem cậu có để chân phải lên được không.
Có làm cậu đau không? Hứa đi!
7 đêm liên tục, không làm cậu đau chứ?
- Không sao. - Chắc chứ?
Ừ.
Đã tìm được người làm hoạt hoạ. Đã tìm được.
Anh ấy sẽ làm ngày đêm để xong cho kịp.
Tạ ơn Chúa!
NICK LÀM HOẠT HỌA
Anh ấy gửi cả đống email và tôi vẫn chưa có thời gian xem,
nhưng tôi sẽ xem ngay đây.
Quan trọng là sẽ ổn thôi.
Cầu Chúa!
Tin nhắn, "Có thể email yêu cầu chi tiết bạn muốn hoạt họa có gì?
"Cần sớm. Cần ngân sách.
"Gạch đầu dòng bạn muốn gì. Muốn dài bao lâu?
"Độ dài cả video?"
Làm như đó là nhiệm vụ đơn giản với tôi lúc này vậy.
Tôi nghĩ cô ấy vừa đạt tới điểm đột phá
mà... có thể sẽ "sập nguồn" luôn.
Hôm nay tôi quá mệt rồi. Hết sức rồi.
Đứng không nổi nữa. Tôi quá mệt.
Tôi cần trợ giúp.
Tôi đã làm điều đó nhiều lần. Tôi ngồi một mình trong phòng này,
nhìn vào màn hình. Phải.
Tôi không biết.
Tôi cảm thấy... đời mình từ từ trở thành một thứ không ai liên hệ được.
Và trong những lúc như thế, tôi nghĩ "Tại sao mình làm chuyện này? Tệ thật."
Việc này có đáng... Tôi không biết.
Tôi căng thẳng.
Vì tôi không biết tại sao mình làm điều này.
Tôi biết vì sao mình làm. Tôi muốn tác động mọi người
nhưng tôi muốn việc đó không quá cô độc và...
Đó là tổng hợp của nhiều thứ.
Còn lưu diễn, và còn "Mình chỉ muốn tập trung vào lưu diễn",
nhưng rồi tôi còn nhiều thứ khác diễn ra. Tôi không...
Tôi điên thật.
Tôi điên thật.
2 NGÀY TRƯỚC LƯU DIỄN
Hôm nay, bên sản xuất sẽ đến,
là công ty giải trí ấy, họ đến xem,
xem buổi tổng duyệt chương trình lần đầu tiên.
Nó giống như lần "được sai",
và tôi sắp "được sai" rồi đây vì tôi không biết nhảy.
Vì mọi người sẽ đến xem
còn tôi phải nói "Sẵn sàng chưa?"
Giờ tôi lo sợ đến 99%.
Nhưng... sợ bên trong.
Nhưng bạn phải làm ra vẻ như...
Lilly, Chase và mọi người ở đó,
tôi biết họ muốn ấn tượng ban đầu thật tốt,
nên tôi muốn đảm bảo là
tôi nhớ hết vũ đạo trước khi họ bước vào.
Và tôi nghĩ họ đã hạ cánh xuống Toronto rồi.
Xin chào. Khỏe không?
- Chào mừng. - Chào.
- Chào. - Chào quý cô.
Chào. Tôi là Sarah Friedman. Giám đốc sản xuất.
Và tôi rất vui được gặp tất cả các bạn.
Tôi là Dave. Tôi là thiết kế sản xuất và quản lý tour này.
DAVE QUẢN LÝ CHUYẾN LƯU DIỄN
Chúng tôi đã sẵn sàng duyệt.
Nhớ để shikha của mình đúng bên nhé
vì tôi vẫn chưa biết của ai với ai đâu.
Được rồi, sẵn sàng chưa?
Phần đồ họa hiện trên sân khấu... Trên màn hình.
Máy bay sẽ cất cánh trong năm, bốn, ba, hai...
Một!
Video hiện rõ dần. Lilly đang chuẩn bị trong phòng.
Chính là lúc này.
5 năm trước, mày đã hứa thay đổi thế giới
và nhắc mọi người thế giới này đẹp biết bao.
Mẹ Lilly mắng cô ấy.
Con còn làm cái quái gì thế? Sắp muộn rồi!
Lilly nhận ra cô ấy đã rất, rất muộn.
Các vũ công đang chờ cô ở sân bay.
- Cậu ấy không trả lời. - Thật chứ?
Cậu ấy thật...
Tuyệt vời? Thú vị? Khoan, hấp dẫn?
Cậu nghĩ thế à? Cậu ấy nghĩ tớ hấp dẫn.
Tớ thấy cậu nhìn mông tớ suốt đấy nhé nhóc.
Sau khi nói "Chào mừng đến Hàng không Unicorn",
tôi rời sân khấu. Các vị sẽ thấy máy bay cất cánh...
15 phút đã trôi qua.
Tôi vừa học được là để vui vẻ,
bạn thật sự phải học cách yêu bản thân.
Và đời tôi đang ở lúc mà không gì đoạt được niềm vui của tôi.
- Cái đó sẽ theo cách cũ hả? - Phải. Phải.
Chúng ta sẽ vào quãng tạm nghỉ.
Tạm ngừng.
Mỗi lần tạm nghỉ khoảng 2 phút.
Chúng tôi đưa họ vào đây để tạm nghỉ.
- Chase, anh muốn bàn bạc chứ? - Vâng.
Nghe này... Ở đằng trước và trung tâm...
Được rồi. Chúng tôi xong.
- Sẵn sàng khi tất cả đã xong. - Được.
Vũ công lên.
Sau đoạn này... Mọi người, nghe này.
Cất cánh, cất cánh.
Nó cho ta thời gian chiếu đèn điểm, để thay đổi ánh sáng.
Tôi ở giữa sân khấu, được chiếu đèn.
Phần hài kịch! Chào mọi người!
Chuẩn bị cất cánh!
Tốt lắm, mọi người.
Simone và mọi người đã đến xem.
Chúng tôi biểu diễn trước một ít khán giả,
thật tuyệt.
Mọi người cho chúng tôi những phản hồi tốt.
Họ nói đó là chương trình hay.
- Tốt lắm! - Tuyệt vời.
Hay lắm.
Chương trình hay, nhưng còn nhiều việc phải làm
vì đây mới là một nửa thách thức.
Giờ chúng tôi phải lo trang phục, kỹ thuật, và tôi phải hài hước.
Chuyện nhỏ.
Tôi cần hài hước. Vậy nên công việc sẽ không xong sớm đâu.
- Mọi người đến quán này hả? - Đúng.
À, tôi phải luyện tập và tôi có những cuộc phỏng vấn dài 1 tiếng,
nhưng tôi sẽ cố ghé qua.
Được rồi, dừng lại, anh bạn.
- Ừ, anh cũng vậy. Cảm ơn. - Anh cũng vậy.
- Tạm biệt. Mai gặp. - Tạm biệt. Giỏi đấy.
- Làm tốt lắm. - Gặp lại sau.
MỌI NGƯỜI TỔ CHỨC TIỆC CHIA TAY VÀ CẬU LẠI KHÔNG ĐI HẢ?
Chase và bọn họ mời tất cả bạn bè của chúng tôi.
Dễ thương quá.
- Tớ sẽ đem theo ảnh của cậu. - Ừ.
NGÀY TRƯỚC CHUYẾN LƯU DIỄN
Ngay lúc này nhu cầu ngủ là quá thực tế.
Nhưng nhu cầu phải hối hả càng thực tế hơn. Ngày tập kỹ thuật cuối.
Chỉ cần tiếp tục vững tiếp. Chúng tôi phải tiếp tục vững tiến.
Tiếp tục vững tiến vượt qua!
DIỄN TẬP KỸ THUẬT KHU TRUNG TÂM TORONTO
"Hôm nay là ngày cuối trước khi chúng tôi lên đường".
Được rồi, giờ có tiếng nhé, mọi người.
Xem này.
JOHN ĐẠO DIỄN SÂN KHẤU / ÁNH SÁNG
Giờ chúng tôi đang làm những gì lẽ ra đã làm vào thứ Hai,
và có nghĩa là chúng tôi không thực hiện một buổi tổng duyệt thực sự.
Và tôi hy vọng chúng tôi vẫn phải tập kỹ thuật và diễn tập tại Ấn Độ.
Nếu không, đó sẽ là thảm họa... khi chúng tôi trình diễn trước khán giả.
Có lo lắng gì về vấn đề này trong ngày cuối không?
NICK ĐẠO DIỄN ÂM THANH/HÌNH ẢNH
Có chứ.
Lịch của các bạn khá căng.
BUỔI HỌP CUỐI VỀ CHUYẾN LƯU DIỄN STUDIO DIỄN TẬP
Các bạn phải bay nhiều và qua nhiều múi giờ.
Điều đó có thể khiến các bạn mau quá tải, nên nghỉ ngơi là rất tốt.
Tôi biết các bạn muốn làm nhiều chuyện, nhưng cũng phải nghĩ đến điều đó.
Các bạn sẽ chóng bị mệt mỏi.
Tôi thực sự cảm thấy chúng ta cần một buổi diễn tập thích hợp nữa.
Thực hiện tất cả. Tôi không biết là có thể hay không, nhưng ...
Tôi cảm thấy chúng tôi còn chưa chạy đường dây từ đầu đến cuối.
Nhiều điều chỉ là căng thẳng nhưng chúng toi sẽ thực hiện.
Chúng tôi sẽ vượt qua. Chúng tôi sẽ kiên trì.
Tôi đang trong phòng thay đồ kiểm tra trang phục và các thứ,
và... mài chúng tôi sẽ lên đường và tôi vẫn chưa đóng gói hành lý.
Được.
Chúng ta sẽ làm theo lần lượt từng lời nhắc
bắt đầu ngay từ đầu chương trình.
Sự xuất hiện của các bạn, bất kỳ thay đổi nhanh chóng nào cần xảy ra.
Chúng ta sẽ thực hiện kỹ và từ từ. John...
- Cậu thế nào? - Tốt. Tuyệt vời.
- Cậu sẽ đi lưu diễn thế giới. - Điều này chưa từng xảy ra với tôi--
- Mọi việc đang trở nên thật hơn. - ...nhưng sẽ sớm xảy ra với tôi.
Mọi người trong căn phòng này, cách này hay cách khác,
đều gắn bó với nhóm Lily ... trên phương diện nào đó.
Và với anh, đó là vì tôi là thần tượng của anh.
Cô là thần tượng của tôi. Tôi kính trọng cô.
Thật sao?
Mọi thứ đều có cái giá của nó. Mọi thứ đều có cái giá của nó.
Và cô có thể giỏi nhiều thứ,
nhưng nếu cô muốn trở nên tuyệt vời, xuất sắc hay đạt đẳng cấp thế giới,
cô chỉ nên giỏi một thứ.
Một điều mà tôi nhận ra là cô ấy tuyệt vời trong việc
đem niềm đam mê của mình vào cuộc sống.
Tôi vừa nhận được thị thực.
Không có gì. Không có gì.
- Được rồi, đó là bước đầu tiên. - Đó là bước đầu tiên.
Vẫn còn những vấn đề khác, nhưng đến giờ vậy là tốt rồi.
Sức mạnh Unicorn. Sức mạnh Unicorn.
Còn rất nhiều vấn đề khác,
nhưng ít ra tôi có thể có cách để nhập cảnh.
Tôi sẽ cố gắng hết sức để hoàn thành tốt chuyến lưu diễn này,
vì tôi tôn trọng các bạn trong vai trò vũ công và vì các bạn rất tài năng.
Các bạn khiến mọi thứ trông rất tốt đẹp.
Và tôi rất vinh dự và được đặc ân có các bạn trong chuyến lưu diễn này.
Thật vậy đấy.
Rồi, các bạn sẵn sàng rồi chứ?
Và, một, hai, ba! Unicorn!
Mumbai!
Hãy nhìn những con người dễ thương này! Bọn họ đang ở sân bay!
Rõ ràng thế giới ngày nay là Nữ Siêu nhân!
Ôi trời ơi!
NGÀY ĐẦU CỦA CHUYẾN LƯU DIỄN MUMBAI, ẤN ĐỘ
Chúng em yêu chị, Lilly!
Chúng em yêu chị, Lilly!
Chúng em yêu chị, Lilly!
THÍNH PHÒNG KAMANI
CHUYẾN ĐI ĐẾN ĐẢO UNICORN CỦA LILLY SINGH
Sự khích động là thật.
Chúng tôi sẽ ra ngoài đó và chúng tôi sẽ rất tuyệt.
Chắc chắn khiến tôi tiêu hao năng lượng, nhưng tôi không có lựa chọn.
Tôi sẽ đi ra ngoài đó nách tái nhợt,
và chúng tôi sẽ hoàn thành. Chúng tôi sẽ hoàn thành tốt.
Bạn tự lừa dối mình... rốt cuộc bạn bắt đầu tin vào điều đó.
Đi thôi, cả nhóm.
Đây rồi.
- Đây rồi. - Đây rồi.
Thật vinh dự và thật vui được làm việc trong những tuần qua với các bạn.
Tất cả vì điều này, buổi công diễn toàn thế giới, chuyến lưu diễn thế giới.
Điều này rất có ý nghĩa với tôi.
Và chuyến lưu diễn của tôi là về hạnh phúc.
Hơn mọi điều khác, hãy ra ngoài và tận hưởng quãng thời gian tuyệt nhất.
Đò là điều quan trọng nhất với tôi. Tôi không quan tâm liệu các bạn lộn xộn.
Tôi không quan tâm điều xảy ra. Chúc một quãng thời gian tuyệt vời.
Cảm ơn rất nhiều. Đếm đến ba thì la Unicorn nhé.
Một, hai, ba! Unicorn!
Năm, bốn, ba, hai, một!
Bạn có bao giờ nhìn vào gương và cởi chiếc quần jean của mình ra...
nhưng vẫn thấy dấu hằn của chiếc quần của bạn?
Và vào một ngày đẹp trời...
thậm chí bạn sẽ thấy những chiếc nút của nó.
Tôi ở đây để nói với bạn điều đó không chỉ là bạn.
Nó không quan trọng nếu bạn có dấu ấn của quần jean của bạn!
Không sao đâu! Không sao đâu!
Không sao đâu!
Với tư cách một người bạn... Tôi hiểu rồi.
Tôi biết thật dễ cảm thấy bạn cô độc và không ai hiểu điều đó,
nhưng không chỉ mình tôi hiểu điều đó, nửa số người trong phòng này... đều hiểu.
Và bất cứ lúc nào bạn cảm thấy đơn độc, bạn không bao giờ thực sự đơn độc.
Tôi... đã thực hiện... buổi diễn đầu tiên của chuyến lưu diễn thế giới.
Với chương trình đầu tiên, tôi đã rất hài lòng về cách nó diễn ra.
Mọi người dường như thực sự, thực sự thích, vậy nên...
Chúng tôi muốn Lilly! Chúng tôi muốn Lilly!
Nghe thấy không? Đó. Có nghe thấy không?
Có rất nhiều người bên ngoài.
Họ đã tìm ra bằng cách nào đó đây là phòng thay đổi của Lily,
và họ đang đập mạnh vào cửa sổ và họ đang hét lên tên của Lily
và tất nhiên mọi người vẫn còn trong địa điểm.
Vì vậy, đây chỉ là mức tiếp theo của hỗn loạn.
Chúng tôi muốn Lilly! Chúng tôi muốn Lilly!
Tôi yêu cô ấy hơn bất kỳ điều gì khác.
Tôi yêu tất cả mọi điều về cô ấy. Cô truyền cảm hứng cho tôi.
Và cô lan tỏa sự tích cực và cô ấy là những gì tôi muốn trở thành.
Chúng tôi muốn Lilly!
Lilly! Lilly! Lilly! Lilly!
Tôi thực sự không biết điều vừa xảy ra.
Mọi người đang tiệc tùng và tôi thì...
Ngay lúc này tôi không nhớ chuyện đã xảy ra. Đó chỉ là một vết nhơ.
Dù vậy, thành thật mà nói,
cũng giống như bạn đã chạm vào con tim của tất cả mọi người,
chúng tôi ở hậu trường
- Chúng tôi đã khóc. - Tôi đã khóc.
Tất cả chúng tôi đều phê vì đến từ Toronto,
nơi mà chúng tôi thậm chí không chắc chắn liệu sẽ có buổi diễn hay không,
vì chúng tôi không có trang phục, chúng tôi không có đạo cụ,
để thực sự trình diễn trước một đám đông đã hết sạch vé,
thật tuyệt vời.
Chuyến lưu diễn đã chính thức bắt đầu. Buổi diễn tiếp theo, ngày mai.
Hai tiếng nữa chúng tôi sẽ nhảy lên máy bay. Vậy đó.
Đã xong buổi diễn đầu tiên. Chúng tôi có bảy buổi diễn liên tiếp.
Chúng tôi phải có mặt ở sảnh lúc 5:30 sáng. Khởi hành từ đây.
Khi quay về, chúng tôi sẽ đóng hành lý, chúng ta sẽ ăn tí chút.
Sau đó, chúng tôi sẽ lên máy bay.
Đó là cuộc sống của chúng tôi trong khoảng thời gian tới.
Chúng tôi có một buổi diễn khác trong vài tiếng nữa.
Giờ là 5:00 sáng. Chúng tôi đang tiến về điểm đến thứ hai.
Để thực hiện hai buổi diễn.
Liên tiếp và sau đó chúng tôi bay đến...
VÀ SAU ĐÓ LÀ CHUYẾN BAY 4:30 SÁNG QUAY VỀ MUMBAI.
Tôi hy vọng mic của bạn kịp ghi lại.
Ai cũng hoàn toàn hiểu. "Khoan đã, vậy là chuyến lưu diễn đã bắt đầu."
CHUYẾN ĐI ĐẾN ĐẢO UNICORN CỦA LILLY SINGH -
CHUYẾN LƯU DIỄN THẾ GIỚI
Chúng tôi đang thực hiện vòng họp báo đầu tiên.
Hai ngày đầu tiên, chúng ta đã không có thời gian để thực hiện.
Lilly và tôi tranh cãi nhau một chút
về việc liệu cô ấy có cần họp báo hay không.
Vì mọi buổi diễn đã bán hết vé, nên về lý thuyết, chúng tôi không nên họp báo.
Nhưng Lily muốn họp báo, chúng tôi sẽ họp báo.
Cậu nghe rồi đấy, đó là điều sẽ xảy ra!
"Lily muốn họp báo, chúng ta sẽ họp báo".
Đó là điều sẽ xảy ra.
Trong studio với Nữ Siêu nhân!
Một YouTuber có nghĩa là gì?
Nghĩa là một kẻ lập dị một mình tạo video trong phòng và video đó thành công!
Tôi cho là mọi người nhận ra cô ngoài phố?
Đúng vậy. Mọi người nhận ra tôi ngoài phố. Nhiều địa điểm khác thì...
Tùy vào lúc đó tôi đang ở đâu.
Dĩ nhiên, nếu tôi ở Ấn hoặc nơi nào đó. Trong trung tâm mua sắm, tất nhiên.
Trong chuyến lưu diễn thế giới này, mọi việc sẽ ra sao?
Các bạn bận kiểu trang phục mà các bạn bắt chước từ các bậc bố mẹ?
- Cô sẽ làm tất cả những thứ đó chứ? - Phải.
Theo nghĩa đen, đó là kênh của tôi đến với cuộc sống.
Ý cô là...
Cô có muốn dựng một người tuyết không?
Tôi nói là không!
Tôi muốn xây dựng tương lai của các bạn!
Ai biết biểu tượng mặt cười?
Các bạn biết biểu tượng mặt cười chứ? Xem này. Xem này.
Ai biết biểu tượng nhắm mắt? Nhìn đây.
Giờ, đưa lên. Tôi không ghen tị với thành công của các bậc bố mẹ Ấn Độ.
Các bạn không thể thực sự ghen tị các bậc bố mẹ Ấn Độ.
Các bậc bố mẹ Ấn Độ rõ ràng đang làm điều đúng đắn.
Hãy nhìn vào dân số tại đó.
Và tôi nhìn quanh và tôi thấy một số các ông bố và bà mẹ.
"Được rồi, hủy đăng ký anh bạn, bạn của tôi."
Đợi đã! Để tôi giải thích!
Một số trong những điều sáo rỗng họ nói,
chẳng hạn như dọn dẹp phòng của tôi, lập gia đình,
kiếm một công việc, sao tôi lại cần làm vậy?
Đó dĩ nhiên là những điều bố mẹ tôi đã bảo tôi.
Đôi khi bố tôi thích khoe khoang, vài nét tiêu biểu của nhân vật Manjeet.
Cách để được hạnh phúc...
các bạn phải... bình tĩnh.
Nhưng tôi phải nói thật là, nhiều điều trong số đó được thêu dệt nên.
Nhiều nét trong số đó là tôi thừa hưởng từ các cô dì chú bác cậu mợ
và các bậc bố mẹ đã kết hợp chúng với nhau.
Bố mẹ tôi hoàn toàn không ăn bận như vậy.
Cha mẹ tôi rất tân thời và hiện đại.
Vì vậy, tôi muốn nói rằng đó chủ yếu được thêu dệt nên,
nhưng đương nhiên, có những yếu tố là thật.
- Chờ đã. - Chào, Lilly?
Mẹ, mẹ làm gì vậy?
Tôi đang chờ sau hậu trường. Con đang làm cái quái gì vậy?
Con đang giảng dạy họ cách để được hạnh phúc mà mẹ.
Cách để được hạnh phúc.
Các bạn biết gì về hạnh phúc hả?
Mẹ ơi, mẹ đang thực sự làm mọi người lúng túng--
- Làm ơn dừng lại đi. Sao hả? - Về phòng của con đi.
Phòng thay đồ của con, bẩn quá. Đi dọn cho sạch đi.
Con ghét khi mẹ làm vậy!
A-lô? A-lô?
Đồ ăn của tôi đâu? Ai đó mang dùm tôi thức ăn với.
Tôi sẽ không diễn cho đến khi mọi người hô to tên tôi.
Paramjeet! Paramjeet!
Paramjeet! Paramjeet! Paramjeet!
Tôi thực sự rất vui vì đã khởi đầu chuyến lưu diễn tại Ấn Độ
vì rất nhiều vũ công của tôi chưa bao giờ được đến Ấn Độ,
vậy nên lần đầu tiên họ trải nghiệm công chúng.
Và có một sự nhất trí phổ biến rằng, "Chưa ai từng đến Ấn Độ."
Và như vậy khi bạn đến đó và diễn cho những khán giả Ấn Độ này,
họ rất háo hức và họ rất trung thành và năng lượng hoàn toàn tuyệt vời.
Tôi hiểu tất cả các bạn nghĩ rằng các bạn rất thông minh.
Nhưng... nhưng...
Các bạn đang ngớ ngẩn! Các bạn đang rất ngớ ngẩn.
Ông ta nói, "Anh bạn của tôi, tôi không muốn anh đến Ấn Độ. "
Tôi nói, "Cái gì?"
Ông ta nói, "Vì Ấn Độ rất nóng,
"và máu anh rất lạnh anh sẽ khiến nơi đó đóng băng."
Tôi nghĩ điểm hay nhất trong chương trình, nếu tôi có thể tự nói vậy, là thông điệp.
Tôi thấy những người rõ ràng bị ép buộc đến xem với buổi diễn của tôi.
Các bậc bố mẹ, những người chỉ biết bịt tai và không biết lắng nghe.
Nhưng đến cuối buổi diễn, tôi nhận thấy,
sau khi tôi bày tỏ thông điệp của tôi một cách trọn vẹn,
tôi thấy mọi người dần dần tin vào thông điệp của buổi diễn.
Tôi từng nghĩ nếu tôi đẹp hơn, cao hơn, thông minh hơn hoặc mạnh mẽ hơn,
tôi sẽ không gặp những vấn đề này.
À, hãy để tôi nói với bạn điều này.
Tôi đã không thoát khỏi trầm cảm do tôi đã mạnh mẽ hơn.
Tôi thoát khỏi trầm cảm
vì tôi nhận ra mình đã mạnh mẽ như thế nào.
Chúng em yêu Lily!
Tôi đang ở Delhi. Xem này!
TÔI ĐÃ ĐẾN CHUYẾN LƯU DIỄN THẾ GIỚI ĐẢO UNICORN
Một ý tưởng kinh khủng.
TÔI KHÔNG THỂ LÀM ĐIỀU NÀY BẢY NGÀY LIÊN TỤC.
Tôi nghĩ, "Chúng tôi không thể chỉ ngồi nghỉ ngơi như thế này
"và mọi chuyện sẽ ổ," nhưng điều đó không xảy ra.
Tại mỗi điểm dừng đều có chuyện xảy ra.
Tôi nghĩ tôi đã làm gãy mũi của mình
và tôi thực sự hoảng sợ tôi sẽ không thể thực hiện những buổi diễn tiếp theo.
Lần đầu tiên tôi nghĩ, tôi nhận ra chúng tôi gắn kết như một gia đình ra sao.
Vì mọi người rất... Giúp đỡ tôi
và đảm bảo tôi không sao và chở tôi đến bệnh viện.
Tôi muốn xem mọi người vì tôi không tham gia phần còn lại của buổi diễn,
và tất cả mọi người chỉ vào tôi và hét to trên sân khấu.
"Tiết mục này dành tặng Ki!"
Đến cuối buổi diễn thậm chí Lilly còn không biết điều đã xảy ra.
Và chúng tôi làm rối loạn tất cả các đội hình,
sắp xếp lại tất cả mà Lilly thậm chí không biết.
Chúng tôi đều biết vai trò của mình và điều chúng tôi đang phải làm.
Này! Này! Này!
Và điều đó thực sự rất tuyệt. Nên đại loại như...
Đó là vị trí thấp, nhưng với tôi đó lại là vị trí cao.
Cậu thế nào? Cậu ổn chứ? Ổn chứ hả?
Tôi đã rất ngạc nhiên về mức độ thân thiết của tất cả chúng tôi.
Cách nào đó, cả nhóm thực sự đã đến với nhau rất suôn sẻ.
Là những vũ côngh, chúng tôi chưa bao giờ thực sự quen với điệu nhảy chậm.
Đây chính là nơi mà mọi việc đang xảy ra ngay lúc này.
- Có thể không có nhạc. - Đó là phần hay nhất.
Dù vậy, âm nhạc đang du dương trong đầu tôi.
Trước mỗi buổi diễn, chúng tôi hội ý nhóm, và John sẽ nói ý của mình.
Rồi cô ấy bước vào trông thật tuyệt vời trong bộ đồng phục lấp lánh.
Và cô ấy thể hiện kiểu như, "Được rồi, Unicorns..."
Hãy nỗ lực hết sức. Sẽ rất tuyệt vời!
Và sau đó, chúng ta sẽ uống say.
Cô ấy thực sự giỏi trong vai trò làm sếp,
đồng thời cũng là một thành viên trong nhóm.
Thực sự tuyệt vời. Cậu ấy khá tuyệt.
Tôi không biết các bạn có biết hay không,
nhưng chàng trai của tôi Huble Nhà Thơ và tôi,
chúng tôi đã sáng tác một bài hát mới.
- Phải, chúng tôi đã sáng tác. - Thế à!
Tên bài hát là gì?
- IVIVI? - IVIVI!
Tôi cần bạn hét lên thật to, và giơ cao tay lên
vì IVIVI! Bắt đầu!
Bắt đầu nào!
Một trải nghiệm tuyệt vời như vậy là một phần của điều gì đó
có ảnh hưởng tốt đến rất nhiều người.
Mọi người sẽ ngăn cô ấy lại.
Cô ấy thực sự tạo ra các cuộc đối thoại.
Cô ấy thực sự biết đến họ.
Chào mừng tới Đảo Unicorn, bé cưng!
Tôi nghĩ có lẽ phần nhấn của chuyến lưu diễn này là con người
hơn là bất kỳ điều gì khác.
Điều tôi rút tỉa từ chuyến lưu diễn chủ yếu là những trải nghiệm dọc đường.
Tôi không muốn có vẻ giống như một kẻ nào đó
không thể tới được, không thể chạm được, không thể với tới được.
Tôi nghĩ thay vì nói về điều tôi đã làm, tôi đã nói, "Hãy đến buổi diễn của tôi,
"vì trong một giờ 40 phút, chúng ta sẽ là những người bạn thân thiết
"và dành thời gian để bên nhau."
Nếu tôi phải chọn một tình trạng quan hệ trên Facebook áp dụng cho tôi,
đó sẽ như... cuốn phim Cast Away.
Sao các bạn lại nghĩ chốn hạnh phúc của tôi là một hòn đảo?
Các bạn có thấy điều này có ý nghĩa ra sao?
Điều khiến tôi hạnh phúc là sống giấc mơ của tôi được du lịch khắp thế giới,
làm điều mình yêu thích, chia sẻ sân khấu với người phụ nữ xinh đẹp này ngay đây.
Chúng tôi đã bay chuyến sáng nay và đến đến đây vài tiếng trước.
Hoàn toàn không được ngủ ngon giấc nhất. Sự mỏi mệt thật sự như đang hành hạ.
Vài người trong chúng tôi cũng thực sự bị bệnh.
Tôi bị bệnh quá. Tôi sắp chết.
Nên cô ấy không thể nói được nữa.
Cô ấy nói bằng cách gật và lắc đầu.
Cô ấy sẽ để dành giọng cho đêm nay.
Chúng tôi đến rồi.
...thà
Người ta rơi vào lưới tình theo những cách khó giải thích.
Tôi không chết. Tất cả những gì tôi muốn trình diễn một chương trình hay.
Chỉ cần buổi diễn hay, thì mọi việc đều ổn.
Cậu đã trình diễn thật tuyệt vời.
Hôm nay tôi cực kỳ bị ốm.
Theo nghĩa đen, một tiếng trước giờ diễn,
tôi chỉ biết khóc vì tôi căng thẳng về tình trạng sức khỏe của mình.
Sau đó tôi đã đến bệnh viện
và họ ghim một đống kim vào người tôi và tôi được tim tĩnh mạch.
Tôi cảm thấy không khỏe.
Và đây chỉ là khởi đầu, nên...
Hôm nay chúng tôi diễn, mai chúng tôi cũng diễn.
Ngày mốt chúng tôi cũng diễn. Ngày kia chúng tôi cũng diễn.
Mức độ căng thẳng, khối lượng công việc.
Đi lưu diễn thực sự ảnh hưởng đến bạn về mặt thể chất lẫn xúc cảm,
và mọi chuyện không dễ dàng như bề ngoài.
Ngày và đêm không thực sự tồn tại nữa,
chứng kiến đôi khi chuyến bay của chúng tôi như theo sau mặt trời,
và sau đó chúng tôi hạ cánh cũng trong ngày đó.
Chúng tôi mệt mỏi vì những chuyến bay dài và tất cả những buổi diễn,
Tôi không thể phàn nàn vì cô gái này làm rất nhiều công việc hơn chúng tôi.
Có một vài buổi diễn cô ấy đã rất bối rối
về cách mọi việc xảy ra,
và vì lý do đó, cô ấy phải bước vào và,
"Được rồi, điều này cần phải thay đổi."
Tất cả chúng ta cần kiểm tra tới lui tất cả mọi thứ,
dù đó là dây buộc tóc hay bất kỳ thứ gì.
Tất cả các đạo cụ, cánh gà, mọi thứ.
Làm ơn đi, thậm chí nếu các bạn đã biết, cũng phải kiểm tra tới lui. Được chứ?
Bởi vì tôi cảm thấy như mọi người, kể cả chính tôi,
chúng tôi đang trở nên quá thoải mái
và có rất nhiều vấn đề hoàn toàn có thể tránh được.
Tôi nghĩ trước đây, cô sợ làm vậy...
vì cô ấy không muốn hình ảnh đó.
Nhưng tôi nghĩ giờ đây chúng tôi trong thời điểm mà chúng tôi đủ thoải mái,
dễ dàng hơn để làm vậy,
và đó là lý do tại sao cô ấy có phần đồng ý với chuyện đó.
Ai đó bắt đầu lau chùi trước--
Một công nhân bắt đầu lau chùi trước mặt cô ấy
trong lúc cô ấy đang tập một trong những cảnh hài kịch.
Tôi cảm thấy mình ít tức giận, nhưng hôm nay tôi rất tức giận.
Thật vậy tôi gần như cáu kỉnh trên sân khấu,
tới đỉnh điểm tôi sẽ làm gãy nhân vật, phá tan nhóm Unicorn...
Anh kia! Anh đó!
Đợi đến khi chấm dứt đi, anh bạn. Đừng lo về thứ đó.
Có những thời điểm trong chuyến lưu diễn tôi cảm thấy tầm nhìn của tôi bị tổn hại.
Thực sự đó chính xác là những gì Dwayne đã nhắn tin cho tôi.
Tin nhắn của Dwayne cứ hiện lên trong đầu tôi,
"Sẽ không có ai chăm sóc cô như cách mà cô có thể tự chăm sóc mình,"
và tôi cảm thấy đó là cách mà chuyến lưu diễn này ...
Không ai lo lắng về chuyến lưu diễn này nhiều như tôi.
Không ai để ý đến tất cả những chi tiết nhỏ như tôi.
Mọi người bỏ qua những chi tiết nhỏ rất nhiều lần.
"Chúng tôi làm rối màu này. Chúng tôi làm rối thứ này, thứ kia."
Với họ, đó không phải là vấn đề lớn. Với tôi, đó là vấn đề lớn.
Mọi việc đều là vấn đề lớn.
Và tôi cảm thấy khi nói đến các ưu tiên, không ai có thể hiểu và thông cảm với tôi.
Từ những gì tôi đã thấy, đây không phải một chương trình tệ.
MỘT CHƯƠNG TRÌNH KINH KHỦNG
CHƯƠNG TRÌNH TỆ NHẤT TRONG LỊCH SỬ BIỂU DIỄN
GỒM CẢ PHIM HOBBIT CHẾT TIỆT,
GỒM CẢ PHIM "FINAL DESTINATION 7",
GỒM CẢ MỌI THỨ TÔI TỪNG THẤY TRONG ĐỜI,
ĐÂY LÀ THỨ TỆ NHẤT.
CÔ KHÔNG THÍCH "THE HOBBIT" SAO?
Chúng tôi không làm theo giờ hành chính.
Chúng tôi làm từ lúc thức giấc đến lúc đi ngủ.
Bao nhiêu người thực sự hiểu điều đó?
Chúng tôi bắt đầu nghĩ điều này tốt hơn rất nhiều,
vui hơn, dễ dàng hơn, nhưng không phải. Nhiều việc hơn.
Thỏa mãn hơn nhưng nhiều việc hơn.
Tôi nghĩ tôi đã có ý tưởng này trong đầu rằng nếu tôi làm việc rất chăm chỉ
và tôi hối hả và tôi thức suốt đêm này sang đêm khác
và tôi đổ máu, mồ hôi và nước mắt vào điều gì đó
mà tôi sẽ... tận hưởng.
Tôi nghĩ tôi đã có ý tưởng đó đầu. Tôi không biết tại sao.
Có vẻ như đó là cách mọi việc phải nên như vậy.
Nhưng tôi cảm thấy như... trong vài ngày qua,
tôi là người làm việc chăm chỉ nhất trong phòng--
Ít ra tôi nghĩ vậy.
Tôi làm việc chăm nhất, tôi ngủ ít nhất,
tôi đã kết hợp mọi thứ này với nhau,
nhưng tôi lại là người ít vui nhất trong phòng.
Điều gì sẽ xảy ra nếu đó chỉ là như vậy?
Nếu tôi tự thuyết phục mình rằng, "Mình đã làm việc chăm,
"mình có thể có cuộc sống thực sự vui vẻ với rất nhiều kỷ niệm."
Điều gì sẽ xảy ra nếu đó không phải vậy?
Điều gì sẽ xảy ra nếu tôi luôn là người làm những việc khó nhất,
ngủ ít nhất, căng thẳng nhiều nhất, và ít vui nhất?
Vậy thì tại sao tôi lại làm những điều mà tôi đang làm?
Tôi cực kỳ hoảng sợ... rằng đó là cuộc sống mà tôi đã ghi danh
mà không biết đó là gì.
Tôi đã bất đắc dĩ ghi danh một cuộc sống và tôi không biết đó là gì.
Tôi không biết.
Tôi cảm thấy cô đơn trong những trải nghiệm của mình.
Không ai hướng dẫn cô ấy cách diễn trên sân khấu trong 3 phút,
nhưng cùng lúc phải giải quyết ba vấn đề
mà bạn biết là đang xảy ra.
Không có cuốn hướng dẫn đào tạo nào cho điều đó.
Nữ Siêu nhân không có thời gian nghỉ.
Xử trí người hâm một, các bạn có thể tự sướng mấy tấm?
Bạn có thể nở bao nhiêu nụ cười trước khi những điều đó ngăn cản bạn,
trước khi điều đó bắt đầu làm tiêu tan động lực của bạn làm điều bạn phải làm?
Tôi không ngại chụp ảnh. Nếu họ đến gặp tôi và nói, "Này."
Nói tôi nghe đi. Cách mà các bạn tìm ra tôi.
Nói tôi nghe những video của tôi khiến bạn cảm thấy ra sao.
Nói điều gì đó... khiến tôi cảm thấy là con người.
Bạn không thể đến gặp bất kỳ ai và chụp một tấm "Tự sướng" rồi bỏ đi.
Hiểu ý tôi chứ? Hãy đến với tôi và trò chuyện--
Tôi sẽ thích chụp ảnh tự sướng với các bạn.
Tôi biết cảm giác đó ra sao. Tôi vốn hâm mộ con người.
Tôi muốn khiến khoảnh khắc này đáng nhớ vì điều gì đó ngoài việc chụp tự sướng.
Bao nhiêu năm nữa, điều thực sự quan trọng là,
là kỷ niệm về cuộc gặp gỡ với con người đó.
Đó mới thực sự tuyệt vời.
Tôi chỉ ước gì tôi có thể truyền đạt điều đó đến mọi người.
Đó mới là điều quan trọng. Không phải hai giây tự sướng,
khi mà các bạn thậm chí không có được một cuộc trò chuyện.
Tôi chỉ-- Tôi chỉ là con người.
Đây là một phần của chương trình
không có âm nhạc, không có vũ công.
Không có khán giả chạy lên sân khấu.
Không có ... Ngay lúc này tôi đang cố nói một điều.
Các bạn làm gián đoạn buổi diễn. Coi nào.
Sao cô không chặn cô gái đó lại, tôi không hiểu.
- Và rồi để cô ấy chụp ảnh. - Phải.
Vì anh ấy đã đến chỗ cô gái.
- Không thể tin được. -Tôi chỉ -- Tôi không thể ...
Phải, tôi đã thực sự gần như hoàn toàn đánh mất điều đó.
- Chỉ để cô biết vậy thôi. - Ừ.
Liệu chi phí và thông điệp của chương trình của tôi
thực sự đáng giá một tấm ảnh tự sướng?
Tôi có mà gặp gỡ và chào hỏi trước và sau buổi diễn.
Tôi có chút tổn thương vì điều đó. Tôi sẽ không nói dối.
Không bực bội. Tôi có chút tổn thương vì điều đó.
Chúng tôi phải đương đầu nhiều trở ngại. Sự cố xảy ra tại mọi địa điểm.
Buổi diễn đầu tiên tại Adelaide, Úc, là trong một quán bar.
Các vũ công không thể đứng vừa trên sân khấu.
Chúng tôi không mong đợi điều đó.
Chúng tôi không biết làm sao vì địa điểm này đã được duyệt.
Chúng ta kiểm tra tỉ mỉ từng thủ tục và thay đổi mọi thứ.
Sân khấu cũng là sàn thảm.
Chắc chắn hôm nay là một ngày đầy thử thách, vì nhiều lý do.
Sâu khấu nhỏ hơn căn phòng khách sạn. Thật tàn bạo.
Từ chỗ diễn trên sâu khấu lớn của nhà hát
chúng tôi theo nghĩa đen phải diễn trên một diện tích bằng một căn buồng nhỏ.
Chúng tôi đứng ở cánh sân khấu,
sửa đội hình vì có người không thể ra sân khấu.
Tôi không quan tâm liệu ở đây có 300 khán giả hay không.
Tôi không quan tâm liệu ở đây có 30 khán giả hay không.
Mọi người ở đây nên trải nghiệm chương trình.
Điều này thật không công bằng, "Thành phố các bạn nhỏ hơn,
"nên giờ các bạn sẽ được xem một nửa chương trình. "
Không, không, không.
Tôi nghĩ mục tiêu là luôn chủ động và không bị động.
Và môi trường đã buộc cô ấy phải tăng tốc độ tự phát triển bản thân cô ấy.
Những gì cô ấy cố gắng tập trung chỉ là, "Được rồi, giải pháp là gì?"
Vì không nên giải quyết theo cách kiếm người để đổ lỗi.
Hôm nay hiếm khi tôi có một ngày tốt đẹp.
Nhưng rồi tôi nhận ra rằng.
Mỗi đêm tôi rao giảng về chuyện đi đến Đảo Unicorn, đến một nơi hạnh phúc,
và qua những ngày như vậy tôi hiểu tôi không hoàn hảo.
Lúc nào tôi cũng không hoàn toàn hạnh phúc.
Tôi biết có vẻ như vì tôi rất thích Unicorny,
nhưng lúc nào tôi cũng không hoàn toàn hạnh phúc.
Và khi tôi đưa các bạn trên một chuyến đi đến Đảo Unicorn,
tôi cũng đang dẫn chính tôi đi vì một lý do.
- Cứ để nó trên sân khấu. Nào. - Này!
- Được rồi. - Đếm đến ba thì la Unicorn nhé!
- Nào. - Một hai ba! Unicorn!
CHUYẾN LƯU DIỄN THẾ GIỚI CHUYẾN ĐI ĐẾN ĐẢO UNICORN
Thật thú vị khi xem tất cả mọi người khác vượt qua.
Và rồi khi chương trình đã kết thúc,
có vẻ như khán giả nghĩ rằng buổi diễn đã rất suôn sẻ.
Chuyến lưu diễn này đã rất gian khổ.
Thực sự mệt mỏi và thực sự kiệt sức về mặt tinh thần,
xúc cảm, thể chất, tinh thần và mọi thứ.
Nhưng thành thật mà nói, rất xứng đáng.
Tôi đang làm điều này vì cùng lý do mà tôi bắt đầu thực hiện video.
Tôi muốn là cái công tắc trong cuộc sống của mọi người mà từ lâu tôi đã không có.
Tôi biết sẽ có những người trong số khán giả
đang chán nản và trải qua giai đoạn khó khăn
và những người không yêu bản thân mình
và những người cảm thấy tồi tệ về bản thân
và những người đang nghe những người khác đánh giá về họ.
Tôi muốn trở thành cái công tắc đó.
Tôi muốn là giọng nói bảo họ hãy đi đến Đảo Unicorn.
Và tôi thực sự tin họ nên đến đó.
Tôi thực sự tin mỗi một con người trong số khán giả
xứng đáng bản thân mình yêu thương.
Và tôi muốn đưa họ tới chốn đó.
Tôi muốn làm cho họ hiểu điều đó. Tôi muốn làm cho họ tin điều đó.
Và ngay cả nếu chỉ một người
yêu hình ảnh phản chiếu mà họ nhìn thấy trong gương, tôi...
Tôi yêu điều đó. Đó là tất cả những gì tôi cần.
- Đây là buổi diễn nào? - Buổi diễn cuối cùng. Thứ 30.
Buổi diễn thứ 30!
Quá nhiều buồn vui lẫn lộn, tôi không thể.
Chúng tôi đang chuẩn bị cho buổi diễn cuối cùng.
Và tôi vừa kết thúc buổi gặp gỡ và chào hỏi cuối
và đây là buổi diễn cuối. Phải.
Đỉnh cao lớn, tất cả chung quy là vậy,
Đảo Unicorn là một nơi trong đầu tôi.
Và tôi đã rất sợ hãi đặt nó trong tay bất kỳ ai.
Tôi rất sợ hãi tin tưởng bất kỳ ai.
Và tôi thực sự có ý đó khi tôi nói,
Tôi đã quyết định tốt nhất khi tin tưởng tất cả các bạn.
Vậy nên cảm ơn các bạn rất nhiều vì đã đưa những mọi người đến Đảo Unicorn.
Điều đó rất có ý nghĩa với tôi. Cảm ơn, cảm ơn, cảm ơn.
Tôi muốn nhắc nhở các bạn rằng, quan trọng hơn mọi điều,
hãy đưa bản thân mình đến Đảo Unicorn ngay hôm nay,
vì tất cả các bạn đều xứng đáng.
Các bạn rất xứng đáng. Cảm ơn rất nhiều.
Và ngoài ra, tôi sẽ nói những điều tôi đã nói trước đây.
Đây là buổi diễn đầu tiên của chúng ta, phải không?
Chúng ta đã dành vài tuần tập luận ở Toronto, thức khuya,
mặc vào những bộ trang phục không hợp, đúng không?
Ngay lúc này đây, là máu, mồ hôi và nước mắt!
Đây là lần đầu tiên họ từng được chứng kiến,
lần đầu tiên chúng ta diễn chương trình này.
Hãy ra ngoài đó và nỗ lực hết sức trên sân khấu!
Để lại tất cả nỗ lực trên sân khấu đêm nay!
Đếm đến ba thì la Unicorn nhé! Nào!
Một, hai, ba, Unicorn!
Tôi lo lắng vì đã không thay đổi cách mọi người cảm nhận.
Vì một trong những điều tôi đã nói trước khi tôi lên sân khấu là,
"Mọi người sẽ không nhớ nếu các bạn quên một câu đùa,
"Mọi người sẽ không nhớ nếu các bạn quên một động tác nhảy.
"Điều duy nhất mọi người sẽ nhớ là các bạn làm mọi người cảm thấy ra sao."
Và tôi lo lắng rằng nếu tôi lên sân khấu và tôi không tin những gì tôi nói,
Tôi sẽ không làm cho mọi người cảm thấy được gì cả.
Mỗi một lần tôi thực hiện đoạn truyền cảm hứng
khi tôi đang ngồi trên ghế ... Tôi thực sự muốn nói điều đó.
Tôi thực sự muốn nói điều đó.
Và đó chính là liều thuốc động viên.
Và khi đó tôi muốn cảm ơn người hâm mộ của tôi rất nhiều
vì rất nhiều người tweet tôi sau buổi diễn
rằng, "Chương trình của cô đã cứu rỗi tôi, và các video của cô đã cứu rỗi tôi. "
Và tôi cảm thấy như đang nói với họ rằng, "Này, và các bạn đã cứu rỗi tôi."
Vì những khoảnh khắc đó cũng giúp tôi. Chúng không chỉ người khác.
Mọi điều tôi nói trên chiếc ghế đó
giúp tôi mỗi ngày, từng ngày.
Một trong những nỗi sợ hãi lớn nhất của tôi trong cuộc sống...
là nhiều năm nữa tôi sẽ thức dậy
và nhận ra rằng giấc mơ tuyệt vời này đã qua.
Và tôi không phải là Nữ Siêu nhân.
Và các bạn không phải là Nhóm Siêu nhân.
Và chúng ta không phải chia sẻ những khoảnh khắc này.
Và điều đó khiến tôi rất buồn.
Đó là vì trong thời điểm này, các bạn không phải là người hâm mộ của tôi,
các bạn là bạn bè của tôi.
Các bạn là bạn tôi và tôi tìm đến các bạn mỗi khi tôi nản lòng.
Và các bạn tím đến tôi mỗi khi các bạn chán nản.
Các bạn là bạn bè của tôi.
Nhìn những gương mặt của họ, chỉ... Rất xứng đáng.
Không có cảm giác nào như thế.
Biết rằng các bạn đang tạo ra khác biệt
hoặc ít ra, nỗ lực hết sức để tạo nên khác biệt.
Và như vậy, rất xứng đáng.
Tôi sẽ không bao giờ là con người đang ngồi đây và nói với bạn,
"Nếu các bạn tin vào những giấc mơ của mình, chúng sẽ thành sự thật. "
Khi thời khắc là 11:11,
hoặc khi người ta mong ước điều gì đó vào sinh nhật,
hoặc khi người ta thấy một ánh sao băng, vài người sẽ ước cho giấc mơ của mình.
Những người khác nỗ lực vì giấc mơ của họ.
Hãy là người nỗ lực vì giấc mơ của mình!
Và giờ tôi muốn nói với các bạn,
và tôi nói điều này từ tận đáy lóng mình.
Và đây là những gì tôi đã học được.
Đó là chiến đấu vì hạnh phúc
là một trong điều khó khăn nhất các bạn từng thực hiện trong đời mình.
Nhưng hạnh phúc là điều duy nhất
xứng đáng để bạn chiến đấu trong đời!
Và đừng để bất kỳ ai, kể cả chính bạn,
khiến bạn tin dù chỉ một giây rằng bạn không xứng đáng được hạnh phúc như vậy.
Vì tất cả các bạn xứng đáng để được vậy, hạnh phúc như vậy!
Nên hãy ngưng lại tất cả mọi thứ.
Các bạn biết tôi phải làm điều này ngay lúc này, đúngkhông?
Tôi phải làm điều này ngay lúc này.
Điều gì sẽ xảy ra, hỡi mọi người? Đó là cô gái của các bạn, Nữ Siêu nhân.
Tôi đang ở Nam California. Xem này!
Điều gì sẽ xảy ra, hỡi mọi người? Đó là cô gái của các bạn, Nữ Siêu nhân.
Tôi đang ở Hartford. Xem này!
Tôi đang ở Bangalore. Xem này!
Manchester. Xem này!
Mumbai đến Sydney, Hồng Kông,
Dubai, New Delhi! Quê nhà tại Toronto. Xem này!
Xem này!
Nhóm Siêu nhân! Nhóm Siêu nhân! Nhóm Siêu nhân! Nhóm Siêu nhân!
Hãy để tôi nói cho bạn nghe và tôi muốn các bạn thật chú ý.
Bạn không cần tôi hay chương trình hoặc video của tôi.
Các bạn không cần bất kỳ ai để được hạnh phúc
ngoại trừ chính bạn, đúng không?
Phải.
Lily không chỉ là YouTuber.
YouTube là tấm bạt lò xo đầu tiên
người ta để cô nhảy lên và cô ấy đã bật lên quá cao.
Và bất kỳ tấm bạt lò xo nào mà lần tới họ trao cho cô,
cô ấy sẽ chỉ bật cao hơn nữa.
Mọi người tới gần bạn trong nước mắt
và các bậc bố mẹ tới gần bạn trong nước mắt, nói với bạn...
"Bạn chính là lý do, video của bạn là lý do
"Tôi đã quyết định yêu bản thân mình.
"Xem chương trình của cô là lý do tôi quyết định
"Tôi không muốn trầm cảm nữa."
Thật xứng đáng đứng trên sân khấu,
dù bạn đang kiệt sức thế nào,
dù chân bạn có đau ra sau, dù tổn hại nào mà bạn mắc phải,
dù vấn đề gì đang trải qua về xúc cảm
và về thể chất bên ngoài sân khấu.
Khi bạn trên sân khấu, rất xứng đáng để lên đó trong thời gian thực.
Không màn hình, không bình luận, không phân tích.
Chỉ ở đó trong thời gian thực.
Nói điều gì đó và chứng kiến điều kỳ diệu trên những gương mặt của mọi người.
Thấy họ thực sự phản ứng với những gì tôi đang nói.
Chúng ta đã về nhà!
Nhìn xem ai kìa! Là mẹ!
Chào!
Này!
- Mẹ thế nào? - Tốt.
- Con thế nào? - Tốt, tốt ạ.
Chào, bạn xe hơi. Cậu thế nào, cưng của tớ, bạn xe của tớ?
Tớ quên cách lái cậu rồi. Tôi xin lỗi
Tôi đã về nhà!
Cô ấy đặt những mục tiêu và cô ấy đã nỗ lực đạt được.
"Còn lại những mục tiêu nào?" Cô gái này đang bùng cháy.
Cô ấy là người duy nhất tôi biết đã tạo một bảng tầm nhìn.
Và đã nỗ lực đạt được cả hai.
Và đây là bảng tầm nhìn của tôi
mà tôi luôn nhìn vào mỗi khi tôi đi ngủ
và những điều tôi muốn hoàn thành.
Phải, phải, đúng vậy.
Tôi nghĩ khi cô gặp The Rock, cô đã có một khoảnh khắc hiện sinh
khi mà cô nghĩ, "Còn gì nữa mà mình đang mơ đến nhỉ?"
CHỦ NHÂN CỦA TIM TÔI NHÀ VÔ ĐỊCH CỦA MỌI NGƯỜI
Tất cả chúng tôi đang ăn tối, tôi, con gái tôi Simone, bạn gái Lauren.
Và Simone vừa nói bảo tôi,
"Này, nghe này, bố đã tweet Nữ Siêu nhân,
"mọi người đều phát điên và cô ấy yêu thích điều đó."
Và tôi đã nghĩ, "Mình không nhớ." Tôi không nhớ đã làm điều đó.
Vì trong thâm tâm tôi, Lilly không phải một ngôi sao và không có kết nối nào.
Và cón bé nói, "Khi chúng ta về nhà, con sẽ cho bố biết cô ấy là ai ".
Và khoảng một tiếng sau xem những video của Lilly,
Tôi đã say mê.
Anh ấy là một người tốt,
Đó là người chiến thắng.
Trên gương mặt cô có DNA của anh ấy.
Đúng thế.
Cô có thể cạo ra và sinh cho mình một em bé.
Tôi không muốn con của anh ấy. Tôi chỉ muốn hạnh phúc của mình.
Tôi chỉ muốn hạnh phúc của anh ấy. Anh ấy xứng đáng được hạnh phúc.
Này, cô khiến mọi người cười, cô khiến mọi người khóc.
Và cô khiến mọi người cảm thấy tốt đẹp hơn về bản thân mình
sau khi xem chương trình của cô?
Đó là kết thúc. Đó là một kết thúc và nó rất đặc biệt.
Cô ấy làm điều đó. Lily làm điều đó cực kỳ giỏi.
Những giấc mơ tuyệt nhất tôi từng mơ, là những giấc mơ xảy ra khi tôi thức giấc.
Nỗ lực. Tử tế với mọi người. Và đừng để bất kỳ điều gì ngăn cản bạn.
"Hôm nay tôi đã chụp một tấm chung với Selena Gomez.
"Và tôi sẽ chết và qua đời, tự đốt cháy mình trước khi tôi đến thiên đường.
"Mồ hôi, mồ hôi, mồ hôi. Biểu tượng cảm xúc."
Tôi đúng là đã chuẩn bị quá mức
cho mọi điều trong cuộc sống, trừ thời điểm này.
Vì tôi thực sự không nghĩ tôi sẽ giành chiến thắng.
Thưa quý vị, chỉ...
Vậy nên, hai tháng sau.
Và chúng tôi đang ở Trinidad!
Trinidad, hãy làm thôi!
CHUYẾN ĐI ĐẾN ĐẢO UNICORN
PHIM GỐC CỦA YOUTUBE RED