Tip:
Highlight text to annotate it
X
Được rồi.
Nghiêm!
Bồng súng!
Chào đại tướng. Hạ súng!
Chào Hogan!
Chào ngài Arthur.
Lạy Chúa! Tướng Wellesley.
Nhìn xuống đi.
Tiến lên.
Trễ còn hơn không, Hogan.
Anh tên gì?
Sharpe. Trung sĩ.
Tiểu đoàn 2,
- đại đội súng trường 95, thưa ngài. - Tôi rất biết ơn anh.
Anh đã có ơn với ta.
Giờ ta sẽ có cái này cho lại anh.
Ta sẽ thăng cấp cho anh ngay tại chỗ, Sharpe.
Kể từ lúc này anh là trung úy của đại đội 95.
Thiếu tá Hogan,
- hãy gặp Sharpe. - Chúc mừng anh. Lựa chọn tuyệt vời, thưa ngài.
Ngay lúc thấy anh ta tôi đã biết.
Anh chàng này đúng là một sĩ quan bẩm sinh.
Tất nihên, thưa ngài Arthur,
anh ta sẽ cần một người hướng dẫn.
Hogan, tránh xa khỏi anh ta.
Hogan là một sĩ quan trong...
- E hèm! - Trong bộ chỉ huy của ta.
Đại tá của anh sẽ được thông báo.
Ta yêu cầu giao nhiệm vụ nhẹ cho đến khi vết thương của anh ta khỏi.
Chúc hai người một ngày tốt lành.
Vâng, chắc chắn là nhiệm vụ nhẹ.
Nghe này, Sharpe.
Nhiệm vụ nhẹ nghĩa là ở sở chỉ huy và bị bọn trưởng giả khinh nhờn.
Anh có thích tôi tìm cho anh việc gì khác không?
Miễn là an toàn, thưa ngài.
Có thế chứ.
Vậy là đám nhà băng sẽ không tài trợ?
Tôi e là không, thưa ngài Arthur.
Hôm nay tôi phong một người làm sĩ quan, mà anh lại muốn ngày mai tôi cho anh ta lên núi.
- Anh không có tim à, Hogan? - Không đâu, thưa ngài.
Chúng ta cần ai đó chỉ huy các tay thiện xạ của Dunnett,
và Sharpe sẽ vui hơn nhiều khi được lên núi, chứ không phải chịu rắc rối.
Ngài biết vấn đề mà, ngài Arthur.
Anh ta không phải là một người trong chúng ta.
Lawford, cho tôi gặp anh ta.
Trung úy Sharpe.
Đừng ngu ngốc.
Trung úy Sharpe, thưa ngài.
Anh lấy quân phục đâu ra thế, Sharpe?
Từ thiếu tá Hogan, thưa ngài.
Đó là gì hả Sharpe?
- Là một đồng vàng, thưa ngài. - Đồng vàng của nhà vua, Sharpe.
Đồng vàng cuối cùng của chúng ta.
London chậm trả tiền, quân đội thì hết tiền,
và chúng ta đang nợi lính 2 tháng lương.
Sang tuần sau sẽ là 3 tháng.
Như thế là không tốt cho sĩ khí.
Và các lực lượng hỗ trợ không chính quy của người Tây Ban Nha cũng mất nếu hết tiền.
- Anh sẽ làm gì khi thiếu tiền? - Làm không cần tiền, thưa ngài.
Anh phải vay mượn, Richard.
Từ ngân hàng. Người tài trợ của chúng ta là Nathan Rothschild ở London.
Em của Nathan là James điều hành dịch vụ ngân hàng...
từ thành Viên cho đến Lisbon ngay dưới mũi Boney.
10 tuần trước,
James khởi hành từ Vienna...
với các hối phiếu ngân hàng.
Ông ta băng qua Pháp, qua dãy Pyrénées, vào Tây Ban Nha,
và tập kết tại một nơi gọi là Casa Antigua.
James Rothschild không bao giờ xuất hiện.
- Nhưng... - Đừng nói!
Đừng nói với tôi James là chủ ngân hàng đi qua một nước trong thời chiến.
James không phải tay mơ. Trước đây ông ta đã từng làm vậy.
Chúng ta biết ông ta đã an toàn đến được Torrecastro,
từ đó đi về phía Nam...
và ở đâu đó trong rặng núi này.
Chúng tôi định cử một nhóm tìm kiếm dẫn đầu bởi...
- Dunnett. - Thiếu tá Dunnett.
Nghĩa là đi 100 dặm...
vào trong lãnh thổ do Pháp chiếm đóng.
Muốn đi cùng không, Sharpe?
- Nhưng... - Tốt. Mai tôi sẽ đi. Một mình.
Như thế sẽ ít gây chú ý hơn và cho tôi một cơ hội...
để liên lạc với những người Tây Ban Nha cũng đang đi tìm.
Một nhóm nhỏ đặc biệt các tay súng trường sẽ đi cùng quân của Dunnett, đi sau một ngày,
phòng khi tôi cần giúp.
Đó là nơi cậu sẽ đi, Richard.
Tôi muốn cậu chỉ huy các tay thiện xạ.
Ngài Arthur.
Những người anh sẽ chỉ huy không được biết gì về nhiệm vụ này, phòng khi bị bắt.
Đây là bí mật giữa anh và các sĩ quan chỉ huy anh,
thiếu tá Dunnett và đại úy Murray.
Dù chuyện gì xảy ra, phải có một người đến được Casa Antigua.
Anh sẽ tìm được họ đang cắm trại cách đây 3 dặm về phía Bắc.
Họ thích sống hoang dã.
Họ chờ anh vào bình minh ngày mai.
Đưa cái này cho đại úy Murray.
Thiếu tá Dunnett là một sĩ quan theo phong cách truyền thống, Sharpe.
Ông ta có thể không chấp thuận...
việc tôi đề bạt một sĩ quan từ cấp thấp.
Vâng, thưa ngài.
Ông ấy có thể...
không để ý thái độ.
Nên anh phải để ý thái độ của anh.
Vâng.
Chúc anh may mắn, Sharpe.
À này Richard.
Đồng vàng.
Anh ta sẽ thi hành chứ, Hogan?
Thi hành hoặc chết, thưa ngài.
Teresa. Quitalos. Venga, nhanh lên!
Arriba!
Arriba.
Tập hợp lại.
Những người được chọn đấy, Sharpe.
Bọn họ có thể trông giống một nhóm dân lang thang...
nhưng là những xạ thủ cừ nhất trong quân đội của vua George đấy.
Oi!
Anh lính.
Là ai đấy?
Trung úy Sharpe.
Đại đội súng trường 95.
Xin ngài thứ lỗi, tôi không biết.
- Còn anh là ai? - Isaiah Tongue.
Thành phần tuyển chọn, thưa ngài.
Người được chọn hả? Những người khác đâu, Tongue?
Trong nhà kho, thưa ngài.
Ngủ trong phiên gác là tội xử bắn đấy.
Nếu tôi bắt gặp nữa là tự tay tôi bắn.
Anh ta có thể bắn anh đấy, trung sĩ.
Không phải tôi. Thiếu tá Dunnett không thích sĩ quan thăng cấp từ dưới.
Đi nào, Isaiah. Tôi muốn xem có chuyện gì khi anh ta đánh thức Harper.
Dậy đi!
Dậy đi, đồ lười biếng.
Dậy đi!
Dậy đi.
Anh bạn gặp may đó.
Anh không thấy tôi là một sĩ quan sao, đồ khốn.
Còn tôi là Napoleon Bonaparte.
Có ai thấy sĩ quan mới không?
Thiếu tá Dunnett nói tôi tìm anh ta.
Tên? Cấp bậc?
Patrick Michael Harper. Lính tuyển, thưa sếp.
Anh là lính tuyển à?
Chứng tỏ đi.
Cái gì đây?
Rượu hả?
Rượu làm Chúa không hài lòng.
Đưa đây, Harper, để tôi vứt đi.
Thôi rồi, một kẻ ngoan đạo.
Rượu brandy loại ngon nhất đó sếp.
Ngon nhất cho buổi sáng, Harper.
Anh là ai vậy?
Trung úy Sharpe, thưa ngài.
Đây là lệnh của tôi.
Sharpe.
Sharpe? Anh là người...
- mà Wellesley thăng cấp hả? - Vâng.
Giấy tờ đúng là thật thưa ngài. Xem ra Sharpe giỏi thật.
Anh ta không được ở đây...
đánh nhau với lính thường!
- Như vậy không được đâu Sharpe. - Vâng, thưa ngài.
Harper, anh đánh một sĩ quan.
- Đó là tội xử bắn. - Do tôi đánh thức anh ta, thưa ngài.
Anh ta nghĩ tôi là kẻ xâm nhập. Tất cả là lỗi của tôi.
Nếu anh đã nói thế.
Nhưng ở đây chúng ta có tiêu chuẩn, Sharpe ạ.
Một sĩ quan phải cư xử như quý ông. Cho dù anh ta không phải quý tộc.
- Vâng, thưa ngài. - Một giờ nữa chúng ta lên đường.
Hãy lập đội cảnh giới phía sau.
Chuẩn bị đủ đồ trong 5 phút.
Im miệng là tốt, Cooper.
Tôi có nói lời nào à?
Tay Sharpe đó là một sĩ quan lạ lùng.
Anh ta không phải sĩ quan đúng chuẩn.
Mà là thằng khốn đúng chuẩn.
- Tên? - Cooper. Thưa sếp.
Anh từ đâu đến, Cooper?
- Shoreditch, thưa ngài. - Nghề nghiệp trước đây?
Đại loại là thương gia, thưa sếp. Về tài sản...
và những thứ giống vậy.
Tài sản của người khác hả, Cooper?
- Anh. - Daniel Hagman.
Hạt Cheshire. Săn trộm.
Vậy là anh bắn giỏi, phải không Hagman?
Tôi có thể bắn, thưa ngài.
Vậy thì thử xem.
Cho tôi thấy đi.
Anh làm mất mặt bộ quân phục hoàng gia, Hagman.
Tôi có thể phạt anh vì chuyện đó.
- Còn anh? - Harris. Từ Wheatley ở Oxfordshire.
Trước đó?
Người thân cận của lãnh chúa Bacchus và một con nợ liên tục.
Anh đúng là kẻ lưu manh chơi bời, Harris.
Anh có thể làm được gì?
Tôi biết đọc, thưa sếp.
Isaiah Tongue, thưa sếp.
Tôi biết điều đó. Anh từ đâu đến,
- anh Tongue? - Không biết, thưa sếp.
Nói to lên!
Không biết, thưa sếp.
Gia đình anh thì sao?
Không biết, thưa sếp.
Nghề nghiệp trước đây?
Đi lính, thưa sếp.
Chỉ đi lính thôi.
Lý do anh ở đây, Harper?
Đồ Ailen cứng đầu!
Vậy là...
lính tuyển đây hả?
Tôi không chọn các anh.
Nhưng nhớ là...
tôi biết tất cả các anh.
Tôi luôn biết về loại các anh...
suốt cả cuộc đời tôi.
Tất cả những gì tôi biết là chiến đấu.
Nên nếu có ai trong các anh muốn nhanh thoát khỏi chiến tranh,
giờ là lúc thích hợp đấy.
Hãy chắc chắn.
Được rồi, vào hàng.
Tốc độ gấp đôi, bên trái quay!
Cầm súng!
Bước nhanh!
Dừng lại.
Đại đội, dừng lại.
Đường kia, thưa ngài.
Chúng ta sẽ chờ đến bình minh. Trung sĩ Williams!
Vâng!
Chúng ta sẽ hạ trại.
Anh em, hạ trại.
Fletcher, Jones, Edwards - tìm củi.
Morris và Brown - cảnh giới.
Giải tán hàng ngũ!
Anh thì không, Sharpe.
Đưa người của anh lên sườn dốc...
và xem địa hình ngày mai thế nào.
Các anh nghe rồi đó.
Thấy chưa? Không có sĩ quan chuẩn nên bị đẩy đi lung tung như bọn hầu.
Anh ta không phải sĩ quan chuẩn.
Dường như không biết mệt.
Khó mà thấy anh ta mất cảnh giác.
Sharpe đã nương tay cho anh lúc ở làng.
Sao còn phải khó khăn thế?
Anh ta có gì đó không đúng, Cooper.
Anh ta không vui khi làm sĩ quan.
Và hãy nhớ lời tôi, anh ta sẽ đem đến vận xui.
Sáng mai chúng ta ra tay.
Trong rặng núi.
Vale.
Lửa cháy rồi.
Chuẩn bị chiến đấu.
Thấp xuống.
Ngồi xuống.
Không là tôi giết anh ta.
Đội súng trường. Theo ta!
Chúa ơi!
Xem mấy tên người Anh đang trốn đằng kia kìa.
Nhóc Perkin, thưa sếp.
Không được gây tiếng động.
Không, không.
Perkins, tôi muốn cậu bảo vệ lá cờ này bằng cả mạng sống.
Vâng, thưa sếp.
Không được nói chết, Perkins.
Không bao giờ nữa, thưa sếp.
Chúng sẽ quay lại vì hai tên đó.
Tiếp tục đi lên.
Không dừng lại cho đến khi trời tối.
Đó là người chúng ta cần.
Làm đồng minh, đến Torrecastro thôi.
Chết tiệt, chắn sáng của tôi, Hagman!
Xin sếp nhắc lại.
Nhưng đó là đại úy Murray.
Anh ta thật tội nghiệp.
Harris.
Xem đi, Harris.
Tên khốn đó định đưa chúng ta đi đâu?
Xin lỗi vì tôi phiền phức quá.
Hôm nay anh đã làm tốt, Sharpe.
Tôi làm nhiệm vụ của mình, thưa sếp.
Chúng ta lạc rồi.
Lạc khỏi đường mòn Hogan rồi.
Hãy cố tìm đường...
...đến Casa Antigua.
Tôi sẽ tìm được, thưa sếp.
Đừng quá nghiêm khắc với lính, Sharpe.
Nói cách nào để không xúc phạm anh đây?
Lính không thích một sĩ quan được thăng từ người bình thường lên.
Họ muốn một sĩ quan có đặc quyền...
...tách biệt hẳn với họ...
được ban ân huệ.
Họ nghĩ anh là một trong số họ, Sharpe.
Là một trong những kẻ khốn cùng...
biết cuộc đời khó khăn thế nào.
Xin lỗi anh.
Tất nhiên là tôi không...
Tôi không biết.
Tôi chỉ đang cố nghĩ ra một lời khuyên có tính thực tế sau khi tôi chết.
Phải rồi.
Giữ Patrick Harper bên cạnh mình.
Đó là lệnh à, thưa sếp?
Tôi muốn anh giữ kiếm của tôi.
Có thể nếu lính thấy anh đeo nó...
Họ sẽ nghĩ tôi là chỉ huy theo chuẩn?
Không, họ sẽ nghĩ là tôi thích anh.
Cám ơn sếp.
Một nơi quá tệ để chết.
Đại úy Murray chết rồi.
Hãy chôn anh ấy.
Sau đó thì sao?
Chúng ta bị lạc rồi phải không?
Ta sẽ đi về phía Nam đến Lisbon và về nhà.
Lệnh của tôi là tiếp tục đi về phía Bắc.
Để làm gì? Chúng ta làm gì ở đây nữa?
Anh có dám đòi thiếu tá Dunnett hay đại úy Murray giải thích lệnh không, Harper?
Không. Nhưng đại úy Murray và thiếu tá Dunnett là sĩ quan thực sự.
Giờ họ chết rồi, không có gì xấu hổ khi về nhà cả.
Bình minh lên ta sẽ đi về phía Bắc đến Casa Antigua.
Thi hành đi, Harper.
Chúng tôi đã nói chuyện.
Chúng tôi à?
Tôi và các anh em.
Rồi sao?
Chúng tôi không đi tiếp về phía Bắc.
Chúng tôi muốn về phía Nam.
- Phải. - Tôi quan tâm các anh muốn gì làm chi?
Hả?
Anh nghĩ mình là ai, Harper?
Anh nghĩ quân đội Anh là dân...?
Dân chủ, thưa sếp. Từ chữ Hy Lạp "demos". Nghĩa là...
Im miệng, Harris!
Giải tán.
Tôi thấy là đại úy Murry đã đưa sếp thanh kiếm.
Đại úy luôn nói một thanh kiếm thế này làm bọn Pháp khiếp sợ.
Chúng ta đi phía Nam, thưa sếp.
Chúng tôi mong sếp đi cùng.
Còn nếu tôi không đi?
Tôi đến Lisbon và trình báo về các anh?
Người ta xử bắn bọn làm loạn đấy, Harper.
Sếp đi cùng là hay nhất.
Tôi đi về phía Nam, không thì anh giết tôi hả?
Vậy đấy hả?
Rất tốt.
Lấy túi của tôi đi, Harper.
Đồ Ailen khốn kiếp.
Tiếp tục đi! Kết liễu hắn đi.
- Harper. - Cố lên Harper.
- Đánh đi. - Hắn là của anh rồi đó. Cố lên!
Cố lên, ôm được hắn rồi.
Cố lên, Pat!
Cố lên.
Đứng dậy đi sếp Sharpe.
Tiếp tục.
Cô là kẻ quái nào?
Cho phép tôi giới thiệu cô Teresa,
chỉ huy quân du kích chống người Pháp ở đây.
Còn ông là ai?
Thiếu tá Blas Vivar, bá tước vùng Matamoro,
thiếu tướng trong quân đội Hoàng gia của bệ hạ Ferdinand VII, vua Tây Ban Nha.
Còn anh?
Trung úy Sharpe.
Đại đội súng trường 95.
Chỉ là trung úy à?
Chắc người ta không thăng chức vì anh đánh nhau với lính à?
Tên đó là kẻ làm phản.
Hắn sẽ bị đưa về Lisbon và xử bắn.
Tongue, trói hắn lại và đưa vào kho.
Tây Ban Nha và Anh là đồng minh.
Anh đang làm gì ở đây?
Đừng nói dối với tôi là bị lạc 100 dặm sau phòng tuyến quân Pháp nhé, trung úy.
Chúng tôi tìm ngôi làng Casa Antigua.
Tôi chỉ có thể nói với cô như thế.
Nếu tôi là quân Pháp, tôi sẽ lấy con dao và bắt anh nói những gì tôi cần biết.
Nhưng ta là đồng minh.
Đồng minh có giữ bí mật với nhau không?
Người tình vẫn giữ bí mật với nhau,
mà vẫn làm tình đó thôi.
Có lẽ chúng ta có thể giúp nhau.
Đó là điều đồng minh nên làm.
Tốt.
Tôi đang đi về phía Bắc đến thị trấn Torrecastro,
đem theo những tài liệu quan trọng từ chính phủ cho những người chống Pháp.
Làng Casa Antigua cũng nằm trên đường phía Bắc, nên ta có thể đi cùng nhau, theo lệnh tôi.
Tôi nghĩ là cô ta chỉ huy chứ?
Teresa xem chúng tôi có an toàn không...
khi đi qua rặng núi.
Giờ ở đây tôi là sĩ quan cao cấp.
Anh có đồng ý cùng đi dưới quyền của tôi không?
Được.
- Được. - Tôi nghĩ người của anh đồng ý.
Cô có hỏi ý lính của mình à?
Có. Không phải lúc nào cũng vậy, nhưng tôi có hỏi.
Anh thì không à?
Hay là anh cứ đánh họ cho đến khi họ làm?
Đồng ý.
Nhưng chỉ đến Casa Antigua.
Tốt.
Chúng ta sẽ đi torng 1 giờ nữa. Phải nhanh lên.
Đại tá bên Pháp sẽ cho do thám bám theo khi trời sáng.
Sao ông biết đó là đại tá? Sao không phải là một đại úy?
Hay thiếu tá?
Trừ khi đã theo dõi chúng tôi từ hôm qua.
Nhìn chúng tôi chết mà không làm gì cả.
Tôi rất tiếc.
Tôi cũng thế.
Giờ nghe đây.
Giờ ở đây tôi chỉ huy.
Không phải họ, không phải Harper.
Tôi chỉ huy.
Các anh theo tôi.
Nói được tiếng Pháp chứ, Harris?
Oui, certainement, je parle...
Thế là được. Tôi cần 2 tấm ván...
ít nhựa đường. Hagman, tôi muốn một cái đèn, nửa cân thuốc súng, nửa cân sắt cũ.
Cooper,
đi gác đi.
- Và, Perkins... - Vâng?
Đào cái huyệt đàng hoàng cho đại úy Murray.
Vâng, thưa sếp.
Hãy cẩn thận. Anh ta rất thông minh.
Phải, nhưng lính của anh ta không ưa anh ta.
- Ra ngoài! - Cái hộp buộc trên con ngựa.
Bọn họ không lúc nào rời mắt khỏi nó.
Tôi nghe người của anh nói trong đó đầy tài liệu cổ.
Không phải đâu.
Nhiều tài liệu, tức là nhiều giấy.
Mà giấy thì nặng.
Nhưng họ nhấc cái hộp đó như thể nó nhẹ tựa sợi lông...
sếp ạ!
Đưa hắn ra, Tongue.
- "Không cho phép" tiếng Pháp là gì, Harris? - Défense d'entrer, thưa sếp.
Rồi, đi với tôi.
Nói một lời cầu nguyện ngắn đi, Tongue.
Yea...
Tôi nói là yea.
Yea.
Lính do thám Pháp, thưa sếp.
Cách một dặm.
Vào hàng.
Lính Pháp thưa sếp.
Hoan hô.
Sao tay đại tá đó đuổi theo các ông?
Hắn đuổi theo anh đấy chứ.
Cả một đội kỵ binh Pháp ư?
Một đại tá?
Không, hắn theo ông.
Tại sao?
Vì cái thứ trong rương.
Tại sao?
Vì cái rương đó đầy giấy tờ và tay đại tá là người thích đọc?
Đó là lý do hả?
Tôi không nghĩ là ông hộ tống bọn tôi.
Mà là tôi hộ tống các ông.
Ông bạn.
Perkins!
Cho con dê già này đi đi!
Hăng hái lên nào.
Sếp.
Đi đi, đồ khốn.
Dậy đi!
Để mạng cho đội xử bắn đi, Harper.
Perkins nói rằng anh từng là một lính thường, một trung sĩ.
- Phải. - Lạ đấy.
Ở Tây Ban Nha, sĩ quan phải là người có dòng dõi.
Un caballero.
Ngay thẳng nhưng hấp dẫn. Một quý ông.
Xin lỗi, cô nhầm nhà rồi.
Đó là lý do anh có vấn đề với lính của mình hả?
Perkins nói thế với cô à?
Phải, anh ta nói anh là một tên khốn đúng chuẩn.
Cậu ta nói đúng.
Chắc cô cũng biết phần còn lại rồi.
Mẹ tôi là điếm. Tôi sinh ra trong nhà thổ.
Lớn lên trong trại mồ côi và hy vọng chết trong quân ngũ. Phải không?
Nhưng Perkins nói anh đã cứa mạng tướng Wellesley.
Và anh chàng Ailen, Harper,
khi người Anh muốn tôn vinh một người dũng cảm,
họ gọi anh ta là một tên khốn đúng chuẩn.
Cô đang nghe mấy chuyện tầm phào của lính đó.
Phải.
Anh thấy đó,
chúng ta có 2 tai nhưng chỉ có 1 miệng.
Nên một chỉ huy giỏi sẽ nghe nhiều gấp đôi la hét.
Tôi xin lỗi sếp.
Nhưng súng vẫn khô ráo.
Lúc nào cần bắn là bắn được.
Khẩu súng cứu anh đó, Hagman.
Cám ơn sếp.
Có dầu, thưa sếp.
Bí mật là không chia sẻ dầu.
Tướng Wellesley nói thế.
Vâng.
Cái đầu gối chết tiệt.
Vết thương cũ thôi, Hagman.
Cứ mưa gió là đau.
Giấy gói hàng và dầu paraffin là cách chữa duy nhất cho cái chân khó bảo.
Tôi có một cánh tay đau...
do tranh cãi với một tên kỵ binh Pháp.
Khốn kiếp... lúc đó...
...ở trận chiến Vimieiro.
Và trận tranh cãi đó...
hắn thua,
vì tôi bắn hắn đầu bay khỏi cổ.
Nhưng mà ngứa kinh khủng vào ngày mưa.
Tôi thấy không gì tốt bằng...
dầu paraffin và giấy gói hàng loại xịn.
Cô ấy đẹp nhỉ?
Phải.
Anh chưa từng yêu phụ nữ à?
Chưa.
Không yêu sau khi tôi trả tiền.
Vậy là cô ấy không giống với người phụ nữ nào anh từng gặp?
Tôi nghĩ anh nên cố quên cô ấy đi. Vì, anh thấy đó...
cô ấy không còn là phụ nữ nữa.
Cô ấy là học sinh giỏi nhất ở Salamanca.
Cô ấy trở về dinh thự của cha mình.
Tươi trẻ, vui vẻ và đầy hy vọng.
Cô ấy đọc sách, chơi nhạc cho mẹ và em gái nghe,
và cười trong khi chờ vài anh chàng quý tộc...
đến hỏi cưới cô ấy.
Thay vào đó, người Pháp đến.
Cô ấy trốn được và thấy hết những gì chúng làm.
Cô ấy thấy chúng chọc mù mắt cha mình.
Thấy chúng hãm hiếp mẹ và em gái Maria, dù họ đã xin chúng giết họ đi.
Chúng tha cho cô em gái...
nhưng giết bà mẹ.
Cuối cùng, cô ấy cũng bị hiếp.
Khi người Pháp đi, cô ấy chôn cất mẹ.
Và trên nấm mồ của bà,
cô ấy đã thề độc.
Quyết tử với người Pháp.
Giờ cô ấy không chơi nhạc nữa.
Không đọc sách, không cười hay hát hò.
Nhưng lại leo lên những ngọn đồi...
săn lùng bọn Pháp...
và hy vọng được chết.
Nhưng hôm nay...
tôi đã thấy cô ấy cười.
Cô ấy cười với anh.
Điều đó gần như làm tim tôi vỡ ra.
Tôi cám ơn anh, chỉ vì điều đó.
Buenas noches.
Không, bài đó hơi buồn.
Tôi sẽ chơi một khúc cho tiểu thư Teresa.
"Salamanca."
- Ai đó? - Sharpe. Trung đoàn súng trường 95.
Tiến đến cho tôi thấy.
Được qua.
Cứ thoải mái, Cooper.
Tôi hỏi sếp một câu được không?
Sếp học kiểu đánh bẩn ở đâu thế?
Cùng chỗ như cậu thôi, Cooper.
Tối thứ 7 ở những nơi cặn bã.
Chúng ta đang ở xa nhà lắm sếp.
Chẳng đáng gọi là nhà, Cooper.
Không, thưa sếp.
Không phải là nhà.
Cậu tình nguyện vào lính à, Cooper?
Không hẳn đâu.
Tôi được mời tham gia...
bởi một quan tòa.
♪ Từ biệt các quan tòa và thẩm phán ♪
♪ Công lý và cả Tòa đại hình ♪
♪ Vì họ buộc tôi tham gia vào quân đội của vua George ♪
♪ Từ biệt nước Anh già nua ♪
♪ Nó ở bên kia bờ biển mà tôi đang lang thang ♪
♪ Đứng nghiêm chào màu đỏ, trắng và xanh ♪
♪ Vì họ cho tôi món mặc cả khó xơi với vị vua già ♪
♪ Từ biệt nước Anh già cỗi ♪
♪ Từ biệt ♪
Ai cởi trói cho anh vậy, Harper?
Tiểu thư teresa, thưa sếp.
Anh có gì đó?
Chỉ là một chú chim hoang dã.
Nó không bay đi sao?
Không.
Nó tin tôi.
Nhưng anh sẽ cho nó vào lồng.
Nó bị lạnh.
Nó biết tôi sẽ cho một ít vụn bánh mì vào lồng.
Tôi nghĩ những loài hoang dã thích tự do chứ.
Tự do để bị đói thì không phải là tự do.
Đó là lý do anh tham gia quân đội hả, Harper?
Có lẽ.
Không dễ dàng gì khi là người Ailen, mà lại mặc quân phục...
của nước Anh.
Không khó bằng sếp,
phải đi với đám sĩ quan mặc đồ quý tộc.
Anh đánh bẩn lắm, Harper.
Sếp cũng vậy.
Chào tiểu thư Teresa.
Xin chào. Chào trung úy.
Chào tiểu thư. Mong là cô ngủ ngon.
Tôi ngủ thấy an toàn.
Cám ơn.
Đó là một phụ nữ đáng để đánh bẩn đấy sếp.
Người đó là tù nhân.
Chúng đang đến Casa Antigua.
Anh thấy nguy hiểm à?
Tôi ngửi thấy mùi kỵ binh Pháp.
Mùi mồ hôi ngựa và yên cương mốc.
- Chúng đã ở đây. - Không thể nào. Casa Antigua ở phía trước.
Người của tôi đáng lẽ phải cảnh báo chứ.
Có khói.
Làng bị đốt.
- Làng của tôi. Vamos! Vamos! - Không, có thể là một cái bẫy.
- Đây là đường duy nhất vào làng? - Phải.
Tôi sẽ cử do thám. Để người của tôi làm. Họ được huấn luyện cho việc này.
- Làm như anh ta nói đi, thiếu tá. - Cooper!
Do thám phía trước. Nhanh!
Thiếu tá, tôi để ông lại bảo vệ chiếc hộp quý của ông và xạ thủ Harper.
Teresa, đem người của cô đi cùng tôi.
- Miguel, Paco, aqui. - Los demás, conmigo.
Retira el cofre.
Venga, movete.
Carlo, José!
Mierda.
Harris!
Anh nói ngươi là người Ailen, một tù nhân.
Sao phải trung thành với bọn chó Anh...
muốn đưa ngươi về Lisbon để xử bắn?
Chúa ơi, ngươi nói thay ta đấy.
Ta có thể giúp anh.
Đưa ta chiếc hộp.
Được.
Tốt đấy.
Nhưng ta được gì?
Ngươi sẽ được giàu có.
Còn nếu ta không chịu?
Ngươi sẽ chết.
Cho đến giờ, ngươi là kẻ có lý lẽ được nhất đấy.
Ông là ai? Làm gì ở đây?
Tôi là George Parker, đi cùng vợ là Agatha và cháu gái Louisa.
Chúng tôi là người truyền giáo.
Còn ai như chúng tôi quanh đây không?
Thiếu tá, tại sao đại tá lại cố kéo ông ra khỏi hẻm núi?
- Kéo tôi ra? - Phải. Tôi nói được tiếng Pháp.
Tôi nghe ông ta nói với lính đốt làng để dụ ông ra khỏi hẻm núi.
Cái rương. Ông mất cái rương rồi, thiếu tá.
Ta sẽ đưa anh 100 đồng vàng...
và an toàn sang châu Mỹ.
Châu Mỹ!
Cũng hay đấy.
Nhưng ngươi biết đó, vua nước Anh nợ ta lương tháng trước.
Không đời nào ta ở châu Mỹ khi biết lũ khốn đó vẫn còn nợ ta một đồng.
Ngươi chịu chết vì một đồng ư?
Ta đi lính vì một đồng đó mà.
Vậy thì ngươi sẽ được như ý.
Một ngày trọng đại để chết.
Hắn chỉ có một khẩu súng, chỉ bắn được một phát.
Một người phải chết.
Kẻ còn sống sẽ nhận số tiền này.
Kể rõ đi, xạ thủ Harper.
Thưa sếp, tôi gặp anh bạn già này ăn mặc như kẻ làm nghề chôn cất.
Có hai kẻ khác đi cùng hắn...
- và chúng đòi tôi giao cái hộp. - Rồi sao?
Bọn tôi cãi cọ chút chút, thưa sếp.
Xạ thủ Harper,
có thuốc súng cháy trên mặt anh.
Đó là dấu vết của việc nạp thuốc súng nửa chừng.
Một lỗi thông thường...
có thể hiểu được của lính mới,
họ quên bỏ que nhồi đạn khi đang đánh nhau gay cấn,
nhưng như vậy với lính tuyển là không chấp nhận được.
- Đó gọi là không gài hết hỏa mai, Harper! - Vâng, xin lỗi sếp.
Vào hàng, xạ thủ Harper.
Vâng, thưa sếp.
Cám ơn sếp rất nhiều.
Khoan đã.
Anh không mong sĩ quan của anh trao tặng vinh dự gì à?
Anh ta làm rồi đó.
Anh ta nói tôi vào hàng.
Trung úy Sharpe,
tôi nghĩ giờ tốt nhất là anh chỉ huy.
Nằm xuống.
Tên đó giống ông lắm, thiếu tá.
Có gì ông muốn nói với tôi không?
Lệnh của anh là gì?
Mở cái rương ra và nói tôi biết chuyện gì đang diễn ra.
Tôi xin lỗi, phải đến được Torrecastro.
Lệnh của tôi là gặp người ở Casa Antigua.
Nhưng nếu họ không có ở đây...
những người đồng bào của anh cần anh bảo vệ để đến Torrecastro.
Tự nhiên thôi,
là sĩ quan chỉ huy, tôi sẽ đi xe ngựa.
Như một sĩ quan chuẩn.
Ông chú tội nghiệp của tôi chỉ còn một ít tài sản...
cho mục đích truyền bá những thông điệp của Hội giáo lý...
đến những người Gia-tô. Ở Ailen đã làm tốt, ở Tây Ban Nha cũng sẽ vậy.
Nên chúng tôi đến đây...
cùng bà Parker và gieo những hạt giống.
Tôi không biết người của Hội giáo lý lại hút thuốc đấy.
Tốt cho phổi của tôi.
Sorry.
Sorry, I can't.
Vẫn chưa được.
Xin lỗi anh.
Gloria patri
et filio et spiritui sancto.
Sicut erat in principio
et nunc et semper
et in saecula saecularum
Amen
Deus, adjutorium meum intende
Domine, ad adjuvandum me festina.
Gloria patri et filio et spiritui sancto
Amen.
Sicut erat in principio et nunc et semper
et in saecula saecularum.
Amen.
Lính!
Ăn đi.
Giờ tôi biết tại sao người ta đi tu cả đời rồi, Cooper.
Bữa ăn trong tu viện có hơi...
khác so với khẩu vị của tôi, thiếu tá.
Cha trưởng tu viện thuộc dòng Xít-tô, nhưng cũng văn minh lắm.
Nâng ly.
Cái chết cho bọn Pháp!
Cái chết cho bọn Pháp!
Sao anh không uống?
Tôi không bao giờ thích nâng ly kiểu đó, thiếu tá.
Tôi là người lính chứ không phải sát thủ.
Vậy thì nâng ly lại.
Một chuyến đi an toàn...
- đến Torrecastro. - Torrecastro.
Torrecastro.
Cô sẽ không cười nếu tôi kể cho cô nghe về Torrecastro chứ...
- thưa cô Parker? - Tôi thích nghe kể chuyện.
Cô có tâm hồn của một người Tây Ban Nha.
Tôi xin lỗi.
Có nhiệm vụ. Tôi phải đi xem lính gác.
Xin lỗi các quý bà quý cô.
♪ Khi nào các người sẽ trả cho tôi ♪
♪ Tiếng chuông của tòa đại hình ♪
♪ Khi tôi giàu có ♪
♪ Chuông của Shoreditch nói ♪
- ♪ Khi nào thì... ♪ Này. - Suỵt.
Là sếp đấy hả? Đẹp đấy.
- Đưa tôi cái mở khóa, Cooper. - Sếp bắt tôi vì cái mở khóa à?
Nhưng khi cậu ra khỏi nhà tù Newgate, cậu đã có bộ mới rồi mà.
- Đó là cái sếp muốn. - Nhanh lên!
Tôi có được lấy lại không?
Tin tôi đi.
Rất khó tin một người muốn mượn cái mở khóa của mình.
Vậy là...
anh không thể chờ đến Torrecastro được.
Tốt thôi, anh sẽ được nghe câu chuyện.
Một ngàn năm trước,
người Hồi giáo đi qua Tây Ban Nha trên đường tấn công Rome.
Tổ tiên của tôi đã nổi lên ở vùng này tại một nơi vững chắc gọi là Torrecastro.
Chúng quá đông. Chúng tôi thì ít người.
Chúng tôi đã hy sinh anh dũng.
Vào lúc hoàng hôn, tổ tiên của tôi khi hấp hối...
đã cầu xin Sant'lago, thánh James, vị thánh của Tây Ban Nha.
Sant'lago đã đến. Người đến với dải băng máu...
và một thanh kiếm sáng chói, ngài tiêu diệt hàng ngàn quân địch.
Chúng tôi dìm dải băng của ngài trong máu và hô to "Sant'lago,
đứa con của chiến trận!"
Lá cờ hiệu.
Dải băng máu,
được giữ trong gia đình tôi 1.000 năm nay,
chúng tôi cần Sant'lago giữ lời hứa.
Lời hứa gì, thiếu tá?
Rằng ngài sẽ trở lại khi Tây Ban Nha bị xâm lược, ngay khi chúng tôi vẫy dải băng của ngài...
- trên đỉnh Torrecastro. -Vào vấn đề chính, thiếu tá.
Ở Torrecastro chỉ có một tiền đồn nhỏ của Pháp.
Người dân trong thị trấn biết về truyền thuyết,
tin tưởng vào nó.
Ngay khi chúng tôi vẫy dải băng máu trên nhà nguyện nhỏ,
mọi người sẽ vùng lên chống lại người Pháp.
Vùng lên? Vì một mảnh vải rách ư?
Ông có điên không, thiếu tá?
Không, nó là một huyền thoại, Sharpe ạ!
Mọi người tin vào nó.
Ngay khi cờ hiệu được giương ra,
Sant'lago chắc chắn sẽ đến với lửa và gươm.
Nhưng phải mất thời gian để giương cờ. Và trước khi nó được giương ra...
người Pháp sẽ đến với gươm của họ.
Chính xác.
Đó là lý do chúng tôi cần anh.
Anh sẽ giúp chúng tôi đánh người Pháp đủ lâu để chúng tôi giương cờ chứ?
Ông đã nói dối chúng tôi, thiếu tá.
Và cô nữa.
Ông chọn chúng tôi và chúng tôi đi cùng ông,
chiến đấu cho ông.
Để làm gì?
Vì một sự mê tín ngu ngốc.
Vì một mảnh vải rách.
Không phải mảnh vải rách, mà là lá cờ cuối cùng của Tây Ban Nha.
Nguyền rủa ông và cái mảnh vải rách của ông.
Lính của tôi sẽ rời đi vào bình minh.
Về phía Nam.
Chúc tiểu thư ngủ ngon.
Trung úy Sharpe!
Bất ngờ khi thấy tôi hả Richard?
Anh đã làm rất tốt.
Nhưng sáng sớm ngày mai,
với sự trợ giúp từ người của tôi,
chỉ huy Teresa, mà tôi tin là anh đã gặp rồi,
tôi muốn anh chiếm nhà nguyện Torrecastro và bảo vệ tất cả các góc của nó...
cho đến khi thiếu tá Vivar giương được lá cờ của Sant'lago...
trên nóc nhà nguyện.
Chiếm Torrecastro?
Với 6 lính và một mớ người Tây Ban Nha lộn xộn?
Không thể làm được.
Tôi nhắc ngài về nhiệm vụ chính của chúng ta được chứ?
- Tìm một quý ông mất tích. - Không phải lúc này, Richard.
Nhiệm vụ của chúng ta là Torrecastro.
Tây Ban Nha là một con hổ đang ngủ.
Nếu người dân Torrecastro nổi dậy, dù chỉ trong 1 giờ,
nó sẽ làm thức tỉnh cả Tây Ban Nha.
- Thi hành đi. - Nổi dậy ư?
Ngài thự sự tin người ta sẽ chiến đấu và chết vì một mảnh vải rách sao?
Anh tin đó, Richard.
Anh có tin.
Richard! Em biết anh sẽ không đến Torrecastro vì một sự mê tín.
Em cũng như anh. Em không tin vào trinh nữ hay nến thánh, nhưng em tin vào Tây Ban Nha.
Em phải chọn giữa Tây Ban Nha và Richard Sharpe.
- Em không có lựa chọn. - Em làm nhiệm vụ của em.
Còn giờ anh làm nhiệm vụ của anh.
Đức Mẹ Hãy giữ cho anh ấy được an toàn, con sẽ thắp một ngọn nến ở Torrecastro.
Sao ngài không nói trước với anh ấy?
Gánh nặng của anh ta cũng đủ lớn rồi.
Ngoài ra,
nói ra thì cũng phá hỏng hành trình khám phá của anh ta.
Nhồi thuốc, đóng miếng thép, để báng súng xuống đất.
Nhồi vào nòng, nhổ vào viên đạn,
nhấn bằng ngón tay cái,
rút que nhồi ra, nhồi mạnh xuống.
Cắm que vào trở lại.
Dựng lên và nó đã sẵn sàng để bắn.
- Ngài muốn gặp tôi? - Phải, à...
Teresa có một kế hoạch...
có thể tăng khả năng thắng lợi.
Tôi muốn biết anh nghĩ gì và để anh quyết định.
Hãy nói cho tôi biết.
Torrecastro có sức phòng thủ tốt.
Chúng ta không thể tấn công từ bên ngoài.
Nhưng phải có đường vào.
Tôi sẽ đi trước. Là người Tây Ban Nha, tôi có thể tìm ra.
Không, tôi cấm điều đó.
Bình tĩnh đi.
Bình tĩnh. Tôi đã nói cho anh quyết định,
được nói lời cuối cùng mà.
Thôi, quên đi.
Anh ta cấm tôi.
Anh ta nghĩ mình là ai chứ?
Anh ta nghĩ tôi là ai?
Chào trung sĩ Harper.
- Sếp muốn cho tôi làm trung sĩ à? - Lấy kim chỉ đi.
Tôi cần một trung sĩ vào lúc trời sáng.
Tôi sẽ không bao giờ là một trung sĩ chuẩn được.
Thế à? Tôi cũng sẽ không bao giờ thành sĩ quan chuẩn được.
Sếp sẽ làm được. Sếp sẽ là...
một sĩ quan giết người.
Vậy sao?
Chúa yêu quý sếp. Tôi nghĩ sếp nên biết điều đó.
Có 2 loại sĩ quan thưa sếp.
Sĩ quan giết người...
và sĩ quan hại người.
Sĩ quan giết người là loại khốn nạn già nua khiến lính chết vì sai lầm.
Sĩ quan hại người là bọn khùng điên bắt lính chết vì mục đích của họ.
Vì một lý do nào đó, vì đất nước, vì tôn giáo.
Có thể là vì một lá cờ.
Sếp thấy thiếu tá Hogan chứ?
Đó là loại tôi gọi là sĩ quan hại người.
Teresa!
Tay Hogan đó.
Lão là một sĩ quan hại người đấy.
Chết tiệt, Hogan! Tôi ước gì mình ở dưới đó.
Tôi cũng thế.
Nhưng nhiệm vụ hàng đầu của chúng ta là bảo vệ bà Parker.
Cô gái của tôi, Teresa.
Mmmm! Rica, huh?
Tengo otra muy buena para ti.
Chúa ơi!
Không.
Sếp ơi.
Trung úy Sharpe.
Trung đoàn súng trường 95.
Đại tá De L'Eclin.
Tôi có vinh dự chỉ huy đồn đóng ở đây.
Tôi xin giới thiệu đức ngài,
bá tước vùng Matamoro.
Anh biết em trai ta, thiếu tá Blas Vivar.
Thật vinh dự được biết bá tước.
Tước hiệu bá tước là sự tranh chấp giữa chúng tôi,
và tất nhiên là cả Tây Ban Nha.
Tại sao?
Ông là người Tây Ban Nha.
Sao lại chống lại đất nước mình và em trai mình?
Chính trị. Tôi là người được gọi là "thân Pháp"...
- ủng hộ cho người Pháp. - Tại sao?
Bonaparte đem lại ánh sáng.
Có hai nước Tây Ban Nha, trung úy ạ!
Tây Ban Nha của em trai tôi là tu viện, im lặng và mê tín.
Tây Ban Nha của tôi...
là một cung điện, khoa học và uyên bác.
Nếu anh là người Tây Ban Nha,
- anh chọn bên nào, trung úy. - Tôi không phải thầy tu, không phải hoàng tử.
Nên tôi sẽ chọn quán rượu.
Các anh có 30 phút để đầu hàng.
Tôi đề nghị...
anh giao nộp gươm...
và ra lệnh cho người của anh bỏ súng xuống.
Chúng tôi không dùng súng thường.
Mà là súng trường.
Người của tôi toàn tay thiện xạ.
Chúng tôi gọi họ là lính tuyển.
- Họ không bao giờ bắn hụt. - Tôi sẽ cản anh...
giương lá cờ, nhưng nhiều người sẽ chết...
vì sự mê tín.
10 phút, thưa cái ngài.
10 phút.
Hagman.
Perkins!
Thằng khốn vô lễ.
- Thằng nào, Cooper? - Bên trái, hướng 3 giờ.
Cú đó sẽ dạy dỗ hắn.
Sant'lago, vị thánh của Tây Ban Nha,
đứng cạnh những người lính tuyển.
Sant'lago.
Có thế chứ!
Thánh James!
Thánh James!
De L'Eclin.
Không được bắn! Hắn là của tôi.
Ai bắn thế?
Là tôi, thưa sếp.
Đưa cho cậu ta, Harper.
Lính tuyển, Perkins.
Nghe tôi khuyên này, Perkins.
Trả nó lại đi.
Theo lệnh thiếu tá Hogan, tôi đã giữ Torrecastro đủ lâu để ảnh hướng đến cuộc nổi dậy.
Tôi thấy rằng đã hoàn thành nhiệm vụ...
và nghĩ rằng là khôn ngoan nều trở về để chờ mệnh lệnh khác, thưa ngài.
Anh làm rất tốt, Sharpe.
Napoleon sẽ rất tức giận về vụ Torrecastro.
Sẽ có đầu phải rơi.
Sĩ khí sẽ xuống thấp. Tất cả đều tốt.
Vì tháng sau tôi định băng qua Tây Ban Nha và cho thống chế Victor một đòn đau.
Tiếc về James Rothschild quá. Tôi cho là...
- ông ấy đã rời khỏi rồi? - Ngược lại, thưa ngài.
Ông ấy đang ở trong phòng này.
Hối phiếu của ngài đây, ngài Arthur.
Sao anh biết?
Người ông đầy mùi thuốc lá Thổ Nhĩ Kỳ, thứ không thể có ở Tây Ban Nha.
Ông không đụng vào món thịt heo ở tu viện.
Và ông có nhớ lúc nói tiếng Y-đít trên xe ngựa?
Anh đúng là một edel mensh.
Một quý ông.
Ngài biết về lá cờ đó rồi đúng không?
Tôi biết anh có thể liều mạng vì tiền lương,
chứ vì tín ngưỡng thì tôi không chắc.
Đến lúc đi rồi.
Hasta otra, Richard.
Không.
Ngài Arthur rất hài lòng.
Ngài nói thế thôi.
Thế à? Tôi đang có lệnh thăng chắc lên thượng úy cho anh trong túi đây.
Wellesley sẽ quân đội tiến vào Tây Ban Nha.
Sẽ có chiến trận và nhiều vinh quang.
Hãy đi với tôi, Richard. Tôi sẽ đảm bảo cho anh.
Ngài sẽ thấy tôi chết thì có.
Có thế chứ.
Làm tốt lắm, tốt lắm.