Tip:
Highlight text to annotate it
X
Lạc Tuấn Khải
Tập 3
Thiên Thiên, con làm bỏng con rồi à?
Cậu có thể giữ bí mật dùm tôi không?
Cứu đứa bé là quan trọng hơn cả.
Tôi hứa với chị, đi nào.
Có ai không?
Bác si!! Bác si!! Nhanh lên!
-Bác sĩ!-Bị sao vậy hở?
Con tôi làm bỏng nó! Làm ơn chữa dùm cháu đi!
Cô không thể vào trong được.
Chúng tôi phải chữa trị cho đứa nhỏ.
Cô phải đi đóng tiền viện phí trước.
Tôi sẽ di.
Đây.
Cám ơn anh.
Lý tiểu thư, xin đừng trách Lạc Tổng.
Anh ấy kêu tôi đi theo cô bởi vì anh ấy lo lắng cho cô.
Được rồi.
Cô còn nhớ Lôi Luân không?
Hắn bây giờ ở Lịch Hợp, một tay che trời, tác oai tác quái.
Tôi không biết gì về chuyện thương trường cả.
Vậy để tôi kể cho cô nghe.
Lôi Luân muốn giành chuyện làm ăn của Lạc tổng.
Hắn ta muốn dùng cô để đe doạ Lạc Tổng.
Xin lỗi Cao trợ lý.
Anh có lầm không?
Trong con mắt của Lạc Tuấn Khải,
Tôi không đáng gì cả.
Nhưng Thiên Thiên là con của Lạc Tổng.
Cô cũng không muốn Thiên Thiên bị nguy hiểm đúng không?
Anh ta chỉ thay đổi cách
để tiếp tục hành hạ tôi mà thôi.
Cô biết cá tính nóng nảy của Lạc Tổng rồi mà.
Cô nên giao đứa bé cho anh ấy.
Điều đó sẽ tốt hơn cho cô và đứa nhỏ.
Suy nghĩ về chuyện đó tí. Đây là số điện thoại của tôi.
Tôi sẽ chờ cô ở ngoài xe.
Ba.
Chạy trốn... trốn đi.
Ba, ngài đang nói gì vậy?
Ba!
Ba! Ba ơi! Tỉnh dậy đi!
Ba, đừng làm con sợ! Tỉnh dậy đi!
Ba! Ba! Tỉnh lại! Đừng làm con sợ mà!
Anh ấy... Anh ấy có chiếc mũi của Hồng ca ca
Dài và thẳng, như sườn núi vậy.
Đôi mắt anh ấy lại giống của Hiền ca ca.
Chúng thật to và dài
như nước trong hồ.
Lông mày anh ấy thật sự rất đẹp.
giống như lưỡi kiếm vậy, rất có anh khí.
Miệng anh ấy như Thiên,
Không, như ĐỊa hơn,
với đôi môi dày và hơi vểnh lên.
Cằm thì hơi nhọn, ở ngay chỗ này đây,
Anh ấy nhìn thật mạnh mẽ.
A phải rồi, hàm răng chàng ấy nữa chứ,
chúng trắng như tuyết và đều tăm tắp, còn phản ánh hào quang
Chuyện gì ?
Lạc Tổng.
Đứa bé bị bỏng. Chàng nhóc tên là Thiên Thiên.
Tình trạng của đứa nhỏ không ổn định.
Tôi đề nghị để cho cháu ở lại bệnh viện.
Ở lại bệnh viện?
Quên đi, đem dứa nhỏ về nhà trước.
Nhớ đem nó lại ngày mai để thay thuốc.
Đừng đi đến mấy phòng khám nhỏ,
nếu để nhiễm trùng,
nó có thể mất luôn cánh tay đó.
Tôi biết. Tôi sẽ không quên.
Nếu không, người mẹ là cô sau này sẽ hối hận cả đời đấy.
Tôi hiểu. Cám ơn bác sĩ. Xin cám ơn.
Không có gì.
Alo!
Lôi tổng, Dạ tử và đứa trẻ vẫn còn trong bệnh viện.
Cao Văn cũng ở đó.
Thằng nhóc chắc là của Lạc Tuấn Khải.
Để tôi hỏi cô câu này, tại sao lại làm vậy?
Cô nên hiểu tính khí nóng nảy của anh tôi.
Nếu cô cứ tiếp tục như vậy,
cô không biết anh ấy sẽ làm ra trò gì.
Không phải anh ấy chỉ muốn đứa bé thôi sao?
Hãy giao đứa bé cho anh ấy đi.
Dù gì anh ấy cũng có tiền, cứ để anh ấy bỏ tiền nuôi con.
Như vậy càng đỡ cho cô.
Tôi sẽ không để Thiên Thiên rời xa mình đâu.
Cô có thể nuôi dưỡng Thiên Thiên sao?
Bây giờ cô chỉ gội đầu cho người ta ở tiệm uống tóc thôi.
Không cần tiền ăn à?
Còn tiền thuê phòng thì sao?
Tôi là mẹ của nó.
Tôi thật sự không hiểu cô đang nghĩ gì nữa.
Đã chia tay với anh tôi,
mà còn giữ lại đứa bé.
Cô nghĩ đây là một bộ phim à?
Hãy nhìn cô bây gờ.
Nhìn Thiên Thiên,
Tôi nghe hàng xóm của cô kể.
Cô khoá cửa nhốt Thiên Thiên trong nhà!
Bây giờ tay thằng bé còn bị thương như vậy,
ở với cô nó chịu biết bao khổ sở.
Cô có biết
anh tôi giân đến mức nào không?
Anh ấy hành hạ tất cả mọi người.
Anh ấy muốn đem Thiên Thiên trở về.
Thức tế một chút.
Cầm lấy số tiền này. Không phải là của anh tôi.
Đây là tiền để dành riêng của tôi.
Ngày mai, tôi ghé lại đón Thiên Thiên.
Tôi không muốn đồng nào.
Vậy cô muốn cái gì?
Cô đang nghĩ chuyện gì vậy?
Cô biết không,
Nếu cô chọc giận anh tôi hơn nữa,
thì không biết anh ấy có thể làm ra chuyê,n gì!
Nếu tôi không ngăn cản anh ấy,
anh ấy đã đem Thiên Thiên đi đêm qua.
Cô nghĩ cô còn có thể nhìn thấy Thiên Thiên sao?
Tôi chẳng sợ gì cả. Tôi chỉ muốn Thiên Thiên thôi.
Cô có rõ hoàn cảnh của cô hiện giờ không chứ?
Đừng thanh cao như thế nữa?
Không muốn tiền à?
Được. Ngày mai đằng nào người của anh tôi cũng sẽ tới
và đem Thiên Thiên đi
Cô không sợ chết phải không? Tốt thôi.
Nhưng mà Thiên Thiên sẽ ra sao khi cô chết?
Nó là con của cô!
Cô không muốn điều tốt nhất cho nó sao?
Tôi là mẹ của nó.
Tôi sẽ không cho nó rời xa tôi.
Lạc Tổng.
Thằng bé đâu rồi?
Nếu anh không mang nó trở lại đây ngay, anh không cần trở về nữa.
Dạ, Lạc Tổng.
Lôi Tổng, không có ai ở đây.
Đi thôi!
Lôi Tổng, là Lạc Tuấn Khải.
Chúng ta đi thôi.
Không bắt đi Lý Diệp à?
Ta thả lưới bắt con cá lớn hơn.
Vâng.
Mình về nhà rồi.
Tại sao anh không để cho tôi yên?
Xin cho tôi đi đi.
Tôi đã trả xong những gì mình cần trả rồi.
Tại sao anh vẫn theo sát tôi như bóng ma vậy?
Nếu anh muốn mạng tôi, tao giao cho anh ngay đây!
Mạng cô chẳng đáng gì cả.
Anh làm gì vậy?
Ai là cha nó?
-Đứa nhỏ là con tôi.-Ai là cha nó?
Loại máu và ngày sinh đều trùng hợp.
Cô dám nói nó không phải là con tôi?
Lý Diệp, cô có thể quỳ cả đời mình,
nhưng người nhà học Lạc thì không thể.
Ngay cả nếu tôi chết,
Tôi sẽ không để cho anh mang nó rời xa tôi.
Chú dẫn cháu đi chơi. Cháu muốn đi đâu nào?