Tip:
Highlight text to annotate it
X
Linh hồn của một người
tiếp tục sống sau khi chết.
Các tập trước của FRINGE...
Những gì chúng ta cần làm là
triệu hồn linh hồn vào vật chủ...
và ông ấy sẽ
trở lại đây với chúng ta.
Nam châm linh hồn.
William đã chết.
Ông không thể đem ông ấy trở lại.
Nam châm linh hồn... đã kéo
ý thức của ông ấy vào Olivia.
Tôi đảm bảo với anh
cô ấy hoàn toàn an toàn.
Não của Olivia có thể...
cho ý thức của tôi trú ẩn
trong vòng... vài tuần.
Vài tuần à?
- Không đời nào.
- 48 giờ thôi.
Sau đó tôi muốn ông
ra khỏi người đặc vụ của tôi...
hoặc là tôi sẽ bắt tiến sĩ Bishop
tìm cách tống ông ra.
"Bà già từ Iipanina".
Là "Cô gái từ Ipanema".
Và không.
Thử lại nào.
Walter, ông thử thứ gì khác
được không?
Con đang làm mất vui đấy.
Nhiệt độ thế nào, con trai?
64 độ.
Tuyệt hảo!
Astrid, chúng ta sẵn sàng chưa?
Cũng vừa lúc, Wally.
- Ông chắc chuyện này an toàn chứ, Walter.
- Hoàn toàn.
Nếu mọi việc xảy ra
theo đúng kế hoạch,
dòng điện...
sẽ khoá ý thức đang
chiếm ưu thế lại,
mà đó là
ý thức của Belly,
và dẫn nó sang
nơi trú ngụ mới.
Ý tôi là an toàn cho Olivia.
Tất nhiên rồi.
- Không xúc phạm gì nhé.
- Ồ, không sao.
Trí óc của Olivia
vẫn hoàn toàn được nghỉ ngơi.
Cô ấy sẽ không biết gì
về chuyện này đâu.
Tuy nhiên chúng ta vẫn phải
lùi lại vài bước.
Xin lỗi?
Hoàn toàn an toàn mà, con trai.
Bố đảm bảo với con.
EEG đã bật.
Sẵn sàng chưa, Belly?
Rồi, thuyền trưởng.
- Làm đi cưng.
- Được.
3, 2, 1...
Walter?
Không được.
Chết tiệt.
Cô có thể lắp lại
những chỗ đoản mạch đi.
Nói với trường y là chúng ta
sẽ trả lại ông Spencer.
Xin lỗi anh.
Giờ thì sao?
Giờ tôi cho là
chúng ta sẽ cố tìm ra...
một vật chủ đã chết não khác.
Và điều gì khiến ông nghĩ...
là sẽ tốt hơn lần này?
Cái xác đó phù hợp
với tất cả tham số của ông,
và chúng ta may mắn
tìm được ông ta trước tiên.
Có lẽ chúng ta nên
nghĩ đến một ý khác.
Tôi có ý tưởng mới.
Ông nói nếu không tìm được
vật chủ phù hợp trong 48 giờ...
thì ông sẽ tiêu tùng.
Ý cậu là tôi chết à?
Ý tôi là tôi muốn
Olivia trở lại.
Và tôi đang mất kiên nhẫn đây.
Peter, Peter, cứu em!
Astrid!
Có chuyện gì thế?
Gọi 911 đi.
Nữ giới, 31 tuổi.
Nhồi máu co giật.
Không phản ứng gì
với 4 miligam Lorazepam IV.
Huyết áp 190 trên 110.
Phòng chấn thương 2!
Đồng tử giãn.
- Cô ấy đã bị bao lâu?
- Được 20 phút.
25.
Được rồi, bắt đầu
truyền phenytoin.
- Kôhng, thế là hoàn toàn sai lầm.
- Xin lỗi?
Các ông cần phải ra ngoài
trừ khi là người nhà.
- Cô ấy là bạn gái tôi.
- Ông ấy là cộng sự của tôi.
- Walter...
- William không thể chịu được...
- Phenytoin!
- ... ông ấy bị thiếu máu.
Cô ấy không ổn.
Kích điện ở 360.
Quá nhiều, thế là quá nhiều.
Nếu như ý thức của ông ấy...
thay đổi sinh lý
của cô ấy thì sao?
Sốc điện cỡ đó
trực tiếp vào tim cô ấy...
Walter, họ phải làm gì đó.
354, tăng lên 360.
Bác sĩ...
hôm nay tôi đã bị
sốc điện một lần rồi.
Nếu ông làm thế lần nữa...
ông sẽ giết tôi...
và người phụ nữ trẻ
mà tôi đang sống nhờ bên trong.
Translated by Mp3sony
Resync for WEB-DL by mori90
Have fun.
Làm sao lại có chuyện này?
Tiến sĩ Bell, ông đã đảm bảo với tôi
là đặc vụ Dunham được an toàn.
Và tôi tin là
cô ấy vẫn an toàn.
Với lũ chuột,
phải mất gần 2 tuần...
trước khi tôi thấy được
các biến chứng.
Chuột nào?
Các vật thí nghiệm của tôi.
Khi tôi mới bắt đầu
các thí nghiệm nam châm linh hồn...
vào 30 năm trước.
Lũ chuột sống được
gần hai tuần...
trước khi ý thức của vật chủ
bắt đầu mất.
Tôi không lường trước là...
nó sẽ diễn ra nhanh hơn
ở con người.
Chờ đã, quay lại nào.
Ý ông là sao,
với lũ chuột mà ý thức
của vật chủ biến mất?
Dường như tại
một điểm nhất định nào đó...
bộ não không còn chứa được...
ý thức của 2 người nữa.
Vì thế một người phải ra đi.
Và bất kể tôi đã
cố gắng thế nào,
tôi cũng không thể
thu lại được.
Ông đã hứa với tôi.
48 tiếng.
Ông nói nếu ông không tìm được
vật chủ thích hợp trong 48 giờ...
Tôi biết anh đang muốn
đề nghị gì, anh bạn trẻ.
Peter cũng đã nói nhiều rồi.
Nhưng dù tôi có muốn thế nào...
tôi cũng không còn
rời đi một cách đơn giản được.
Tại sao lại không?
Vì tại lúc này,
ý thức của ông
là thứ duy nhất...
giữ cho thân xác của Olivia
còn sống.
- Đúng thế.
- Walter...
Mất bao lâu trước khi
Olivia trở lại bình thường?
Chà...
tôi không biết chính xác,
nhưng dựa trên những gì
chúng ta thấy cho đến giờ,
tôi sẽ nói là...
không hơn...
một ngày.
Nếu chúng ta định
đưa Olivia trở lại,
chúng ta sẽ không
làm việc đó ở đây.
Được... thế này thì sao?
Nếu chúng ta thử
kích hoạt "khí" của cô ấy thì sao?
Châm cứu à?
Phải, chúng ta thử kích thích...
chakra thứ bảy của cô ấy..
Tiềm thức.
Tôi thích quan điểm đó,
nhưng sẽ mất cả tá giai đoạn...
kéo dài nhiều ngày.
Ông nói chúng ta phải tìm
một cách đưa Olivia ra...
trong 24 giờ mà.
Nếu không thì sao?
Ý tôi là, tìm một cách
để đưa cô ấy ra.
Ông đang nghĩ gì?
Sẽ thế nào, nếu thay vì
tìm một cách...
để đưa Olivia ra,
chúng ta tìm cách...
để đi vào?
- Peter...
- Tôi nói là cân nhắc mà.
Chúng ta biết ông ấy có
một cái tôi lành mạnh.
Cô sẽ không khởi đầu một công ty
như Massive Dynamic mà không có cái tôi.
Nhưng anh thực sự nghĩ là...
ông ấy sẽ để Olivia chết
để mà...
ông ấy được sống tiếp sao?
Tôi không biết.
Có thể có, có thể không.
Nhưng trong danh sách
những thành tựu...
của William Bell,
đánh lừa thần chết rõ ràng là
được xếp hạng đầu.
Mấy đứa nhỏ.
Chúng ta nghĩ
đã tìm một cách...
để đưa trí óc của Olivia
quay trở lại.
Và để bỏ William ra.
Mô phỏng cả bộ não.
Đó là một trong các
chương trình cũ của Bell.
Nó mô tả làm cách nào
một vật chủ vô cơ...
có thể chứa được
vật chất hữu cơ.
Chúng ta sẽ để Belly
vào trong máy vi tính.
Có nhiều việc để làm
và không nhiều thời gian.
Trong khi chúng ta đi vào
trí óc của Olivia,
hai người có thể
làm việc với cái này.
Nó rất dễ hiểu.
Vào trí óc Olivia bằng cách nào?
Chúng ta đã làm trước đây...
khi Olivia và đặc vụ Scott
chia sẻ tình trạng mơ.
Đó là một sự biến đổi đơn giản.
Walter.
Mỗi bộ não sản sinh ra
một điện trường có thể đo được.
Nếu chúng ta có thể...
chỉnh điện trường của chúng ta
trùng với của Olivia,
thì chúng ta có thể
chia sẻ với trí óc của cô ấy.
Chúng ta có thể
đi tìm cô ấy.
- Walter?
- Hử?
Ông để các cảm biến thần kinh
ở chỗ nào?
Kệ sau, cạnh chỗ để
đồ ăn cho cá.
Nếu tôi nhớ chính xác,
ông phải đặt
một máy dò điện từ...
vào não cô ấy
và cho cô ấy dùng...
một liều lớn hallucinogenics.
LSD!
Cái đó có thể giải quyết
vấn đề cái tôi to lớn!
Thông minh lắm, con trai!
Đây có lẽ là lúc kỳ quặc để hỏi,
nhưng con đã
khoả thân bao giờ chưa?
- Ông đang đề nghị là...
- Tất nhiên.
Chúng ta sẽ vào
trí óc của Olivia.
Có thể đoán được là sẽ có...
sự lặp lại như mê cung
trong tinh thần của cô ấy.
Ký ức thuộc về tiềm thức.
Con biết cô ấy rõ hơn bất cứ ai.
Nếu cô ấy lạc trong
trí não của mình,
chúng ta cần con
hướng dẫn cô ấy.
Astrid!
Chúng tôi cần trộn
2.000 miligam LSD...
và... cần vài viên đường.
Làm ơn nhé!
Con làm trước đi.
Đừng căng thẳng.
Bố nghĩ là có những thứ
trong phòng thí nghiệm này...
có thể gây nhức đầu...
như những thứ bố đã trải qua
khi du hành.
Ngoài ra...
đây chỉ là thứ giúp
cách biệt trí óc của Olivia ra.
Và khi chúng ta đến được đó,
tất cả chúng ta sẽ
có sức thuyết phục.
Trong 30 đến 45 phút...
Nhưng bố đã thêm vào
một chất xúc tác.
Cô có thể bắt đầu chuẩn bị
thuốc an thần được rồi.
Tôi sẽ đi giúp Belly.
Peter, đừng lo.
Tôi sẽ luôn chú ý
đến các màn hình mà.
Tôi sẽ đảm bảo
là mọi người ổn.
Không phải tôi lo cho mình.
Tôi chắc chắn là
có một nguyên nhân tốt...
khiến cho chúng ta không thể
vào trí não của người khác.
Nếu chúng ta làm hư
thứ gì trong đó thì sao?
Ngay lúc này,
tôi nghĩ anh là
hy vọng duy nhất của cô ấy.
Thế nào rồi?
Đến giờ thì vẫn tốt.
Cái gì thế?
Ông bị hói.
Tôi nghĩ ông ta là
một kẻ theo dõi.
Ổn mà, Peter.
Walter, chúng ta đã
sẵn sàng.
Tốt lắm.
Đưa cậu ấy lại đây.
Ổn mà.
Thuốc à?
Phải, rất nhiều.
Nhột quá!
Peter!
Peter!
Đằng này.
Bố nghĩ tốt hơn là
con nên giúp bố xuống.
Không, không!
Trong tất cả những chỗ
có thể nắm được của đàn ông,
con lại chọn chỗ
xương chậu của bố.
Tôi có làm gãy gì của ông à?
Con làm cho bố xấu hổ.
Tôi nghĩ ông đã nói là
những chuyện này không có thực mà.
Bố đã nói mọi thứ
là một sản phẩm...
của tiềm thức Olivia.
Còn cảm giác của bố
hoàn toàn là thực.
Belly đâu rồi?
Tôi không biết.
Ông ấy hẳn đã rơi vào
một chỗ khác ở đây.
Không quan trọng. Dù sao thì
chúng ta đến đây vì Olivia mà.
Bước tiếp theo của kế hoạch
là gì đây?
Có kế hoạch chứ, Walter?
Làm ơn nói với tôi là
kế hoạch không chấm dứt ở đây.
Tất nhiên là không!
Kế hoạch...
là tìm Olivia...
và dẫn cô ấy ra ngoài.
Chúng ta chỉ phải
bắt đầu tìm thôi.
Wal... Walter!
Rất thú vị, phải không?
Làm sao chúng ta đưa được
Olivia ra ngoài?
Tất cả những người này ăn mặc
như thể họ đã cướp từ phòng cô ấy.
Nói cho đúng hơn,
thì cô ấy trang bị cho họ...
theo sở thích của cô ấy.
Bố e là do sai sót của chúng ta.
Các đối tượng Cortexiphan
trải nghiệm 1 khát khao mãnh liệt...
được hoà lẫn,
được chìm trong phông nền.
Họ được thiết kế theo cách đó.
Thiết kế theo cách đó à?
Peter.
Cái gì thế kia?
Bố tin rằng đó là mã Morse.
Và trừ khi bố nhầm,
thì đó là tín hiệu SOS.
Ông làm gì thế?
Bánh socola.
Món khoái khẩu của bố.
Thôi nào Walter,
ông không thể nào nghĩ đến
chuyện ăn uống lúc này.
Tất nhiên là không.
Bố vừa ăn trưa rồi.
Ông đang nói gì thế?
Bố đang hỏi xem đó là ai.
Đó là Olivia!
Cô ấy đã tìm ra chúng ta.
Nói cô ấy ở yên đó.
Chúng ta đang đến đó.
Có gì thay đổi à?
Không.
Bọn họ đều trông
yên bình một cách kỳ quặc.
Cô có thực sự nghĩ
là có khả năng...
tải ý thức của một con người
vào một máy tính không?
Tôi không biết.
Tôi chỉ làm theo
các hướng dẫn của Bell thôi.
Đích nhắm là máy vi tính...
là để bắt chước
hành vi của các nơron.
Tôi không bao giờ hiểu được...
tại sao Walter lại
bị cam thảo lôi cuốn tới vậy.
Nhưng nhìn xem.
Những vòng xoắn...
Đó là bệ thờ xoắn ốc
của Bernini tại nhà thờ St.Peter.
Nó... không bao giờ kết thúc.
Ông đã lau dọn chưa?
Rồi.
Tôi nghĩ tôi đã giúp cô
dọn sạch cái bàn.
Ông đã đụng vào cái khay
có những viên đường hả?
Đúng.
Sao thế?
Ông có dùng LSD không thế?
Những toà tháp mất cân xứng.
Chúng ta nên đến gần hơn.
Đó là trí óc của Olivia...
ấn định tầm quan trọng.
Những gì bao quanh chúng ta đây
đại diện cho...
phong cảnh trong cảm xúc
của cô ấy, đừng quên điều đó.
Ôi trời.
Cha dượng của Olivia.
Cái gì? Ở đâu?
Đằng đó.
Chính là ông ta.
Cha dượng của Olivia.
Walter, tôi...
có cảm giác không hay
về chuyện này.
Có đề nghị gì không?
Có.
Chạy mau!
Chiếc taxi!
Chờ đã, chờ đã.
Ông lái xe à?
Được.
Cái quái gì thế?
Chạy mau, chạy mau!
Peter, bố vừa làm
một cú trượt bằng má phanh.
Bên kia, có thang máy.
Walter! Peter!
Xin chào.
Nina, thật vui được gặp bà.
Chúng tôi đang tìm Olivia.
- Olivia à?
- Chúng tôi nghĩ cô ấy ở trong một văn phòng...
gần đỉnh của mặt bắc.
Walter nghĩ rằng
đó là văn phòng của Bell.
Được.
Thang máy này
là cái nhanh nhất.
Nó sẽ đưa hai người
đến trực tiếp...
sảnh riêng của các tầng trên.
Walter!
Được rồi.
Bà ấy cố giết chúng ta.
Con đã thấy rồi đó.
Tại sao mọi người lại
cố giết chúng ta?
Bố không thích chỗ này.
Tôi cũng thế.
Olivia?
Em ở trong đó à?
Cẩn thận, Peter.
Chúng ta không biết là
trí não của cô ấy đặt thứ gì...
phía bên kia cánh cửa này.
Chúng ta phải sẵn sàng
cho bất cứ thứ gì.
Belly.
Tôi đã nói dối.
Olivia không có ở đây.
Tôi đã lo là
nếu ông biết chính là tôi,
Peter sẽ không để cho ông
đến cứu tôi.
Belly... sao ông lại là
nhân vật hoạt hình?
Tôi cũng tự hỏi mình
cùng câu hỏi đó.
Tôi thấy mình ở trên đường,
nhưng không có ai
trong 2 người ở gần cả.
Rồi một chiếc xe
cố gắng tông tôi.
Nên tôi đến đây.
Tôi cho là đây sẽ là
một nơi trú ẩn an toàn...
nhưng sau đó tôi đụng phải Nina.
Tôi không hiểu.
Nếu như tất cả chỉ là
hình chiếu của trí óc Olivia,
tại sao mọi thứ lại
quay sang chống lại chúng ta?
Khi cô ấy đến gặp chúng ta ở
phòng thí nhiệm, cô ấy xin giúp đỡ mà.
Điều tôi bắt đầu nghĩ đến...
là khi trí óc của tôi xâm nhập
vào trí óc cô ấy,
cái tôi của cô ấy
trở nên rối loạn...
về chính bản thân mình.
Điều đó, tác động trở lại,
khởi động phần đen tối hơn
của tiềm thức cô ấy...
cho phép những nỗi sợ sâu kín nhất
trở nên mạnh hơn.
Điều đó giải thích được đấy.
Olivia không biết được là...
ý thức của Belly đã
vào trí não của cô ấy.
Cho đến khi cô ấy lo lắng,
phút này cô ấy ổn,
phút sau cô ấy lại lênh đênh...
trong những suy nghĩ sâu kín nhất.
Chính nỗi sợ của cô ấy
đã tạo ra vòng vây.
Vậy thì trong trường hợp đó, cô ấy
không mất tích, chỉ là ẩn trốn thôi.
Đó là điều cô ấy đang làm.
Khi Olivia sợ hãi,
cô ấy rút lui.
Thế là không tốt.
Vậy thì bị mất tích thế nào?
Phải, như thế tốt hơn.
Tôi mong là phải có
một dấu vết hợp lý...
mà nhờ nó chúng ta có thể
lần ra cô ấy...
vì Olivia muốn được tìm thấy.
Nếu cô ấy đang trốn...
tôi e là chúng ta đang tìm
một cây kim trong đống rơm.
Ông ấy nói đúng, con trai.
Mọi thứ trong trí não của cô ấy
đều nguy hiểm...
và đều là kẻ thù với cô ấy.
Làm sao chúng ta có thể
mong tìm được cô ấy...
nếu như cô ấy đang sợ mọi thứ,
gồm cả chúng ta?
Vì cô ấy sẽ làm chính xác
như những gì ông đã làm...
Cô ấy sẽ tìm một chỗ
mà cô ấy cho rằng nó an toàn.
Và cô ấy sẽ trốn.
Ngoài kia có cả
một thế giới...
chẳng có ăn nhập
hay lý do gì cả.
Anh muốn bắt đầu từ đâu?
Này...
Này.
Tôi biết ông nói là
chỉ cần nước,
nhưng mà...
sẽ tốt hơn nếu như
ông ăn thứ gì đó.
Nhưng nếu ông muốn,
tôi có thể đem chúng đi.
Cũng tốt thôi.
Ông thích gì cũng được.
Cám ơn...
vì cái này.
Lúc này ông cảm thấy gì...
thì cũng chỉ là tác dụng
của chất LSD.
Nhưng nó chỉ là tạm thời.
Không.
Không, nó là vô hạn.
Nó ở xung quanh chúng ta.
Cô không thấy điều đó.
Tôi không thấy.
Nhưng giờ tôi đã biết.
Và tôi biết nó bám theo tôi.
Cái gì bám theo ông?
Tử thần.
Tôi đã thấy tử thần.
Tất cả.
Và nó chính là tôi.
Cô cầm tay tôi được không?
Làm ơn đi.
Sao, Peter?
Nơi đầu tiên tôi sẽ tìm
là Jacksonville.
Jacksonville là nơi cuối cùng
mà cô ấy muốn đi.
Chính xác, đó chính là ý tôi.
Tôi biết Olivia.
Cô ấy biết rằng
đó là nơi cuối cùng...
mà người khác sẽ tìm cô ấy.
Chúng ta không có nhiều thời gian.
Peter, anh chắc chứ?
Có.
Hãy đi Jacksonville.
Tôi cho rằng đó là vì chúng ta.
Khí cầu Zeppelin.
Peter!
Đi nào, con trai!
Chúng ta phải đi vòng
theo hướng gió.
Đáng lẽ tôi phải biết.
Biết gì hả Walter?
Khi chúng ta sang bên kia...
lấy lại Peter, và chúng ta
ở trên đoạn đường đó...
ông đã nói tạm biệt tôi.
Đáng lẽ tôi phải biết...
ông không hề có ý định
chết vào ngày hôm đó.
Theo tôi biết từ trước đến nay
thì ông ghét tạm biệt mà.
Tôi cho rằng điều đó đúng.
Tôi cần ông, William.
Tôi không biết phải làm gì.
Về Peter, về cỗ máy.
Về những gì đang chờ nó...
phải làm cho thế giới
vì những gì chúng ta đã làm.
Walter, khi chúng ta trẻ trung
và khờ dại...
với quá nhiều khả năng
và quá nhiều ước mơ...
thì không ai có thể
cản đường chúng ta.
Chúng ta cần lẫn nhau.
Tôi không hiểu.
Chúng ta cần lẫn nhau,
để kiểm soát và giữ cân bằng.
Và bây giờ?
Giờ thì ông sở hữu
sự khôn ngoan của tính khiêm tốn.
Chúng ta sẽ không
quay lại như lúc đó nữa.
Những quyết định ông đưa ra
sẽ là những cái đúng đắn.
Hướng đi ông đã chọn
sẽ là chính xác.
Cái gì thế?
Hết nhiên liệu.
Có bao nhiêu ở trên đó?
Chỉ có mình tôi.
Đây là súng bắn pháo hiệu.
Anh không muốn bị bắnv
bằng súng pháo hiệu đâu.
- Peter.
- Walter, lùi lại.
Anh là ai?
Tên anh là gì?
Peter.
Peter gì?
Peter Bishop.
Rất vui được gặp anh.
Peter!
Peter!
Walter!
Walter! Ông đang
ở đây cùng chúng tôi.
Ông đã trở lại
phòng thí nghiệm.
Không sao.
Không có gì.
Tôi đã trở lại.
Tôi đã trở lại.
Chết tiệt.
Mình đã trở lại.
Cha anh sẽ không sao, Peter.
Ông ấy biết không còn thời gian
để quay lại.
Và cho dù ông ấy có thử,
ông ấy sẽ không tìm được chúng ta.
Chúng ta chỉ còn
trông cậy vào mình thôi.
Gã đó là ai?
Ai đó khó ưa từ quá khứ
của cô ấy, tôi đoán vậy.
Lối này.
Chúng ta phải tìm
một phương tiện.
Anh có lái được môtô không?
Tôi sẽ rất thích
được lái môtô.
Chờ chút.
Ông đang đi sai đường đó.
Tôi đã có 10 năm kinh nghiệm
ở Jacksonville.
Chúng ta đang ở trên
đường East Union.
Nó dẫn đến
đường cao tốc Matthew.
Nếu anh muốn đến
vườn trẻ Jacksonville...
Cô ấy sẽ không ở vườn trẻ đâu.
Chúng ta cần phải đi hướng đó.
Tôi nghĩ là anh nói
cô ấy ở hướng đó.
Và tôi nghĩ ông đã nói là
muốn đi bằng môtô mà.
Máy tính đã gần như sẵn sàng
nhận ý thức của Belly.
Đưa cho tôi mấy cái ống đó.
Nó sẽ vừa khít thôi.
Chết tiệt cái tay mình.
Walter, không sao.
Tôi có thể lấy cái khác cho ông.
Không còn cái nào khác cả.
Tôi sẽ phải chỉnh sửa
ống ECL 82...
từ máy hát của tôi thôi.
Tôi sẽ cần giấy thiếc
và keo khô nhanh...
và một bóng đèn tròn 60 watt.
Nhanh lên nhé!
Chúng ta đang đi đâu thế Peter?
Olivia đã nói với tôi
cô ấy sống ở một căn cứ quân sự.
Olivia từng nói với tôi...
đôi khi cô ấy suy nghĩ rằng
sẽ như thế nào...
khi được xem là bình thường.
Cô ấy nói đôi khi
cô ấy ngủ gục...
trong khi đang nghĩ đến việc
sẽ như thế nào...
nếu cuộc đời cô ấy
không có cái ngã rẽ đó.
Cô ấy nói rằng lần cuối
cô ấy còn nhớ được...
khi cảm thấy theo cách đó
là cái ngày trước khi...
cô ấy gặp ông và Walter
tại các cuộc thử cortexiphan.
Tôi nghĩ cô ấy ở
đâu đó dưới kia.
Trong căn nhà đó, vào ngày đó.
Đang trốn.
Những căn nhà giống nhau.
Làm sao chúng ta tìm được cô ấy?
Cha ruột của cô ấy
đã sơn màu đỏ lên cửa chính.
Ông ta nói rằng
đó là dấu hiệu may mắn.
Bên quân đội nói rằng
như thế là trái quy định,
nhưng vì ông ta là người quan trọng,
nên người ta cho qua.
Không còn lại nhiều
con đường đâu, Peter.
Có thể cánh cửa đã được
sơn lại màu xanh...
sau khi họ chuyển đi.
Không đâu.
Anh đang chờ đợi gì?
Nếu như tôi sai thì sao?
Nếu cô ấy không có
ở trong đó thì sao?
Tôi đã dẫn chúng ta
đi quá xa...
Anh nên nghĩ đến điều đó...
khi ở trên chiếc Zeppelin.
Peter.
Olivia.
Ổn rồi.
Em sợ quá.
Em không biết
chuyện gì đang xảy ra.
Đầy những người cố
làm hại em,
và đây là nơi an toàn nhất
mà em biết.
Anh biết, và anh đến đây
để giúp em.
Nhưng chúng ta không có
nhiều thời gian,
nên anh không thể giải thích
ngay lúc này được,
nhưng anh cần em hiểu là
em đang được an toàn.
Em có thể an toàn quay về.
Peter?
Có chuyện gì thế?
Peter, anh làm em sợ đấy.
Cô không phải là cô ấy.
Anh đang nói gì vậy?
Không phải em.
Anh có thể thấy trong mắt em.
Không phải em.
Em chỉ cần biết
đó đúng là anh.
Olivia?
Mọi người đã lừa em,
nhưng em biết anh thực sự
sẽ nhận ra em.
Ôi không.
Chạy đi.
Peter, lối này!
Peter?
Peter, Peter, Peter!
Peter, Peter, Peter, không sao!
- Bình tĩnh nào con trai.
- Walter.
Walter, cô ấy đã ở đây.
Tôi đã tìm được cô ấy.
Cô ấy ở đây.
Tôi phải quay lại, Walter.
Tôi phải quay lại.
Chúng sẽ bắt cô ấy mất.
- Walter, tôi làm gì đây?
- Không làm gì cả.
Không làm gì cả.
Những gì chúng ta cần làm là chờ.
Giờ thì chỉ còn
tuỳ thuộc vào Belly.
Coi nào, thở đi.
Hít vào, thở ra.
Tôi đã để mất cô ấy.
Tôi để mất cô ấy.
Đi đi!
Không được tiến thêm nữa!
Tôi không sợ các người.
Làm thế nào vậy?
Tôi nghi ngờ rằng
tôi biết chuyện gì xảy ra ở đây.
Tôi nghĩ các thí nghiệm của mình
sau cùng đã đúng.
Đáng lẽ cô phải được an toàn
trong trí não mình,
trừ chính cô,
cô chưa từng cảm thấy an toàn.
Cô chính là kẻ thù tệ nhất
của mình, Olivia.
Cô đã nắm lấy cơ hội
để cho nỗi sợ chế ngự mình,
nhưng cô vừa phản kháng.
Cuối cùng thì cô đã mạnh mẽ...
như Walter và tôi
vẫn luôn tin vào cô.
Và giờ thì cô cũng biết.
Giờ chuyện gì sẽ xảy ra?
Giờ thì cô trở về.
Nhưng tôi thì không.
Để cho cô được sống,
tôi cần phải đi.
Tôi không hiểu.
Cô không cần phải hiểu.
Chà, đó là Walter.
Đúng lúc lắm.
Hãy nói cho Walter rằng tôi đã biết
con chó sẽ không săn.
Olivia?
Xin chào.
Cháu nằm đó nghỉ ngơi đi.
Một ý thức.
Một ý thức huy hoàng!
Có chuyện gì xảy ra cho em vậy?
Em nhớ gì không?
Em nhớ anh.
Và em nhớ
William Bell đã ở đó.
Walter.
Không có hiệu quả.
Ông ấy đi rồi.
William đi rồi.
Walter...
Bell đã để lại
một lời nhắn cho tôi.
Ông ấy bảo
nói với Walter rằng...
"Tôi đã biết
con chó sẽ không săn."
Walter, điều đó nghĩa là gì?
Khi chúng ta làm thí nghiệm,
ông ấy hay dùng cách nói đó...
khi ông ấy có thứ gì đó
không đạt được.
Nhưng ông ấy đã đề nghị dùng
máy vi tính. Đó là ý của ông ấy.
Chính xác.
Ông ấy biết
mình sẽ không ra được.
Và ông ấy ghét
phải chào tạm biệt.
Chào mừng trở lại, Olivia.
Cám ơn.
Walter?
Tôi đã tải Zoom xuống cho ông.
Tôi có thể xem nó cùng ông
nếu ông thích.
Nếu cô không phiền...
tôi muốn ở một mình
lâu hơn chút nữa.
Được.
Ông cứ thoải mái.
Trông anh ngon lành hơn
lần cuối em gặp anh.
Ừ, thật hay...
khi thấy vài tiếng đồng hồ
có thể làm gì với một người.
- Chào anh.
- Chào em.
Anh đói không?
À, không.
Anh không đó, cám ơn.
Em cảm giác thế nào?
Em cảm thấy như
mình vừa thức dậy...
từ một giấc mợ
thực sự xa lạ.
Cám ơn anh đã đến cứu em.
Nó không nguy hiểm như là...
băng qua vũ trụ khác,
nhưng anh đã thử.
Em khách sáo quá.
Lần tới thì chúng ta sẽ phải
đối đầu với cái gì đây nhỉ?
Em không biết.
Nhưng vì một lý do nào đó,
em không còn sợ
phải tiến lên phía trước nữa.
Có chắc là anh không muốn
ăn bánh mì chứ?
Không, anh... anh ổn mà.
Đây là ai?
Anh đã thấy ông ta
trong trí óc em.
Em đã giam ông ta
trên chiếc khí cầu Zeppelin.
Ông ta cứ bay vòng vòng,
mắc kẹt trong đó.
Em không biết. Trước đây
em chưa từng thấy ông ta.
Nhưng em nghĩ đó là
người đàn ông sẽ giết em.
Translated by Mp3sony
Resync for WEB-DL by mori90
Have fun.