Tip:
Highlight text to annotate it
X
Translator: Nam Nguyen Cong Reviewer: Vi Phan Thi
(Âm nhạc)
♪ Như Sách Phúc âm kể lại ♪
♪ Cô gái Magdalene tìm viếng mộ người ♪
♪ Nhưng cô thảng thốt rụng rời ♪
♪ Thấy ngôi mộ rỗng mà thôi ♪
♪ Hòn đá đã dời đi ♪
♪ Chẳng thấy xác người đâu ♪
♪ Trong tối tăm lạnh lẽo ♪
♪ Khi cô vào đến cửa ♪
♪ Thấy cảnh tượng hãi hùng ♪
♪ Một người đến giữa hào quang ♪
♪ Xuống từ trời vượt qua đồi Calvary ♪
♪ Trong cơn chớp nháng ♪
♪ Cô những muốn lưu chân người ♪
♪ Ngài đi đâu hỡi Chúa ♪
♪ Sao người đi quá vội ♪
♪ Nàng chớ cản đường ta ♪
♪ Ta chẳng có thì giờ♪
♪ Ngày mai lúc chính ngọ sẽ hạ thủy con tàu ♪
♪ Ta sẽ đến đó trước bình minh ♪
♪ Ồ ta không thể lỡ ♪
♪ Những kẻ trông chờ ta ♪
♪ Chính bởi hảo ý Ngài mà ta sẽ sống lại? ♪
♪ Chẳng gì ngăn bước ta. Việc ta phải tỏ ra ♪
♪ Trong bão dông gầm thét ♪
♪ Trong gió táp mưa sa ♪
♪ Thiên sứ gìn giữ ta ♪
♪ Dù tai ương, hoạn nạn ♪
♪ Con tàu vẫn *** buồm ♪
♪ Trong tiếng xích loảng xoảng ♪
♪ Tiếng gỗ kêu răng rắc ♪
♪ Vang động như ngày tận thế ♪
♪ Khi cả núi thép chuyển mình hạ thủy ♪
♪ Và con tàu cuối cùng ra khơi ♪
Tôi đã sinh ra và lớn lên
cạnh một xưởng đóng tàu
trong một thành phố nhỏ trên bờ biển đông bắc nước Anh.
Hình ảnh đầu tiên trong ký ức tôi
là những con tàu khổng lồ
choán hết lối đi cuối một con đường,
thân tàu che cả mặt trời.
Sớm sớm tôi đứng trông,
hàng nghìn công nhân đi qua ngọn đồi
vào xưởng làm việc.
Tôi thấy những công nhân đó
tối tối trở về nhà.
Công bằng mà nói, sống cạnh xưởng đóng tàu
chẳng dễ chịu tí nào,
nói gì đến làm việc ở đây.
Xưởng đóng tàu là nơi ồn ào, nguy hiểm,
lại rất độc hại,
kỷ lục kinh hoàng về mất an toàn và hại sức khỏe.
Dầu vậy, các nam nữ công nhân
đang đóng những con tàu
đều hết sức tự hào về công việc mà họ đã làm,
lòng tự hào của họ thật chính đáng.
Có những con tàu
lớn nhất trên thế giới
đã được đóng ngay cuối phổ tôi.
Ông tôi là thợ đóng tàu,
khi còn bé,
tôi hay lo lắng tự hỏi,
thành phố này chẳng có việc gì khác,
liệu đời tôi cũng nối nghiệp đóng tàu chăng.
Tôi quyết khá chắc là sẽ không theo nghiệp này.
Tôi có những giấc mơ khác,
không thiết thực cho lắm,
nhưng từ năm lên tám
tôi được thừa hưởng một cây guitar.
Đó là cây đàn cũ kỹ
với năm giây đã rỉ và sai điệu,
nhưng tôi đã học chơi rất nhanh
và biết rằng đời mình nay đã có một người bạn,
một kể đồng mưu, một người đồng lõa
cho kế hoạch đào thoát khỏi
cái chốn công nghiệp kỳ quái này.
Đúng như ai nói, nếu ta mơ điều gì cháy bỏng,
nó sẽ xảy ra.
Có thể là thế, cũng có thể tôi đã gặp may,
nhưng đây là giấc mơ tôi.
Tôi mơ tôi sẽ rời thành phố này,
giống như những con tàu đã đóng,
khi được hạ thủy, tôi cũng không bao giờ quay lại.
Tôi mơ thành người sáng tác bài hát,
và tôi sẽ hát lên những bài hát đó
cho đông đảo người nghe trên thế giới,
và tôi sẽ nhận được thật nhiều tiền,
tôi sẽ nổi tiếng,
tôi sẽ lấy một người vợ đẹp,
tôi sẽ có con, sẽ chăm sóc gia đình,
mua một ngôi nhà rộng ở miền quê,
nuôi chó , trồng nho,
có phòng bày đầy giải thưởng Grammy,
đĩa pbạch kim và các thứ.
Nghe được đấy chứ, phải không các bạn? (Cười)
Nhưng rồi một hôm, lời ca câm bặt,
trước đây đã có lúc tôi bị cạn hứng
không sáng tác được, nhưng chỉ trong thời gian ngắn,
Sự cạn hứng lần này kéo dài dai dẳng.
Ngày lại ngày, ngồi trước trang giấy trắng,
tôi không nghĩ ra được gì.
ngày tiếp ngày, tuần tiếp tuần
tháng tiếp tháng
rồi năm này qua năm khác
dù cố gắng cách nào đi nữa, không một bài ca.
Lúc đó tôi bắt đầu phân vân tự hỏi.
Mình đã làm gì khiến thần sáng tạo nổi giận
để ngài bỏ tôi mà đi?
Chẳng lẽ cảm hứng sáng tác
dễ dàng ra đi như khi đến hay sao?
Hay có một nguyên nhân gì -
sâu hơn trong tâm lý chăng?
Đây chính là bi kịch của Faust.
Bạn được ban cho khả năng bày tỏ
tiếng nói sâu thẳm bên trong,
tình cảm riêng tư mình lên trang giấy,
để mang niềm vui,
sự phân tích, sự xem xét dùm cho mọi người
và có lẽ bạn đã cho đi quá nhiều
mà mất đi sự riêng tư của mình.
Tuy vậy, nếu nhìn vào việc sáng tác,
có thể lập luận rằng công việc mà bạn làm tốt nhất,
chẳng phải là bài bạn nói về mình,
mà là về người khác đấy thôi?
Liệu có bao giờ làm được bài hay nhất
khi bạn tránh né chính bản ngã của mình
và kể câu chuyện về ai đó khác,
không phải câu chuyện về chính bản thân,
mà là chuyện của một người không tiếng nói,
với lòng cảm thông, bạn đứng vào hoàn cảnh họ,
nhìn thế giới theo cách họ nhìn?
Như người ta nói, hãy viết cái mình biết.
Nếu bạn không thể viết về mình nữa,
thì bạn sẽ viết về ai đây?
Điều trớ trêu là chính nơi
tôi tranh đấu để hòng thoát ra,
và cộng đồng mà tôi cố tình từ bỏ
và tự mình xa lánh
lại chính là nơi,
chính là cộng đồng tôi phải trở về
để tìm lại nguồn cảm hứng.
Lập tức ngay khi tôi làm vậy,
ngay khi tôi trở lại vinh danh cộng đồng
nơi từ đó tôi đã lớn lên và kể chuyện về họ,
thì những bài ca đã dào dạt trở về.
Những bài ca ấy trào ra cuồn cuộn,
như mưa lũ, những ý tưởng, con người, dọng nói,
những câu ca, lời thoại, cả bài
chợt hiện hình hài gần như toàn bộ,
trước mắt tôi
dường như lâu nay chúng đang dồn nén
bao ngày bao tháng bao năm.
Một trong sáng tác đầu tiên chỉ gồm những tên
của những người tôi đã thân quen,
họ thành nhân vật
như trong một vở kịch ba chiều,
họ giải thích họ là ai, họ làm gì,
niềm hy vọng và nỗi sợ hãi của họ về tương lai.
Đây là Jackie White.
Ông ấy là quản đốc xưởng đóng tàu.
Tên tôi là Jackie White,
quản đốc xưởng đóng tàu,
ở cái cảng này, đừng ai lơ mơ với Jackie,
vì tôi rắn như sắt,
vô phúc cho anh nếu anh đi làm muộn
khi chúng tôi phải hạ thủy một con tàu lúc triều lên.
Anh có thể ra đi vào miền cực lạc,
nhưng ở đây thì anh phải đi ca,
và mọi người phải làm cho tận tâm,
vì nếu thánh Peter đứng nơi cổng,
có hỏi anh vì sao anh đến muộn,
thì hãy nói với ông rằng vì bận việc đóng một con tàu.
Chúng tôi đóng cả tàu chiến và tàu tuần dương
cho Nữ Hoàng,
tàu chở dầu cho Onassis và tất cả các loại tàu khác
Chúng tôi đóng tàu có trọng tải lớn nhất
từng có trên thế giới
♪ Đời đáng sống là trong xưởng đóng tàu ♪
♪ Thép trong xưởng, tâm hồn cũng sắt ♪
♪ Mới ngày nào chỉ là vỏ sắt ♪
♪ Đến hôm nay đã một con tàu ♪
♪ Đời chúng tôi rồi sẽ ra sao ♪
♪ Nếu ai đó mang xưởng này đi bán ♪
♪ Chỉ nơi đây đời tôi đáng sống ♪
(Vỗ tay)
Đã quyết từ nay sẽ viết về người khác
chứ không về chính mình,
điều trớ trêu nữa là đôi khi bạn bày tỏ
về con người mình nhiều hơn ý định.
Bài này có tên gọi là "Đôi ủng của người đã chết,"
đây là câu thành ngữ
cho thấy khó khăn thế nào để có việc làm;
nói cách khác, anh có việc làm trong xưởng
chỉ khi có ai đó vừa mới chết.
hoặc bố anh rèn cho anh
học việc ngay từ 15 tuổi.
Nhưng đôi lúc tình thương cha đối với con
có thể bị hiểu sai thành ra áp chế
và thế là tham vọng của người con
xem ra chỉ là một mơ ước xa xăm hão huyền.
(Âm nhạc)
♪ Có ai thấy đôi ủng công tác tôi cầm đây ♪
♪ Đôi ủng này có thể rất vừa chân con trai tôi ♪
♪ Này đây nhận lấy, tôi tặng anh ♪
♪ Sao anh không xỏ thử xem có vừa không? ♪
♪ Lòng già này thật vui được thấy ♪
♪ Anh sẽ đi đôi ủng này vào ♪
♪ Để đứng vững bên những người thợ khác ♪
♪ Cùng làm việc trong xưởng đóng tàu ♪
♪ Đôi ủng này của người đã khuất dầu cũ kỹ và đã sờn quăn ♪
♪ Khi chàng trai cần việc và chỗ đứng trong đời ♪
♪ Lúc trong đời một người cần cắm rễ ♪
♪ và bước ra sông bằng đôi ủng của cha ông ♪
♪ Người cha nói, "Con trai, ta sắp chết ♪
♪ con hãy làm điều ước cuối cùng này cho cha ♪
♪ Con mới chỉ là một cây non, con cứ tưởng rằng con cứng cáp ♪
♪ Nếu con muốn trở thành cây cứng cáp ♪
♪ Trước tiên con phải có rễ chắc bền ♪
♪ Hai chân con phải vững chãi bước đi ♪
♪Trong đôi ủng của người đã khuất ♪
♪ Đôi ủng này của người đã khuất dẫu cũ sờn và mép quăn queo ♪
♪ Khi chàng trai cần việc và chỗ đứng trong đời ♪
♪ Thì đây là lúc đặt nền móng ♪
♪ Và bước ra xưởng tàu bằng đôi ủng của cha ông ♪
♪ Tôi nói với cha, "Tại sao con phải làm như vậy? ♪
♪ Sao con phải nghe cha?" ♪
♪ Tôi cảm nhận được bàn tay cha ♪
♪ Tôi còn nhớ ♪
♪ Chẳng phải sự hiền từ của cha làm hư tôi ♪
♪ Giờ đây, các bạn biết ♪
♪ Tôi có kế hoạch cho riêng mình, tôi sẽ bỏ nơi này ♪
♪ Khi tôi đến tuổi trưởng thành vào tháng Chín ♪
♪ Đôi ủng của người đã khuất nó thuộc đường đi xuống sườn đồi ♪
♪ Đôi ủng cứ việc tự mình cất bước đường nó đi chẳng bận đến tôi ♪
♪ Tôi có nhiều lựa chọn, tôi có nhiều đường khác ♪
♪ Đừng hòng ai nhìn thấy tôi đi đôi ủng này của những người đã chết ♪
♪ Làm sao cha tôi lại nghĩ ♪
♪ Kết cục đời tôi lại giống như ông ♪
♪ Khi ông qua đời không một xu dính túi ♪
♪ Không có cái bô để đi tiểu đêm ♪
♪ Không lẽ cha muốn đời tôi cũng vậy ♪
♪ Không lẽ đây là ước muốn cuối cùng? ♪
♪ Cha bảo, "Vậy rồi đây con sẽ làm gì?" ♪
♪ Tôi nói,"Bất cứ việc gì, chỉ trừ nghề này!" ♪
♪ Đôi ủng của người đã khuất nó thuộc đường đi xuống sườn đồi ♪
♪ Nó có thể tự đi và có thể nó sẽ đi ♪
♪ Nhưng nó không đi cùng đường với tôi vì tôi đã rẽ sang con đường khác ♪
♪ Tôi đã chán ngấy lắm rồi, tôi sẽ lựa chọn cho tôi ♪
♪ Cả thảy đời cha còn lại là chiếc thánh giá trên tường ♪
♪ Con không cần cái gì của cha, con chẳng cần cái gì sất cả ♪
♪ Không lương hưu, không thù lao rẻ mạt, trắng tay ở cuối cuộc đời ♪
♪ Cha hiểu con một chút, con không hề chọn giống như cha ♪
♪ Xin từ nay thôi thuyết phục, thôi tranh luận giữa hai ta ♪
♪ Cha sẽ qua đời trước khii được thấy con lên đường bằng đôi ủng ông cha ♪
(Vỗ tay)
Cám ơn.
Khi nào người ta hạ thủy một con tàu lớn,
người ta thường mời các chức sắc từ London
đi tàu đến để đọc diễn văn,
bật chai Sâm-banh ở trước mũi tàu,
trước khi cho con tàu hạ thủy
ra với dòng sông, ra với đại dương.
Thỉnh thoảng, với những con tàu rất là quan trọng,
họ mời những người trong hoàng gia đến,
Công tước xứ Edinburgh, Công chúa Anne hoặc ai đó.
Các bạn còn nhớ, cách đây cũng chưa lâu,
người ta vẫn nghĩ, những người trong hoàng gia Anh
có quyền năng chữa lành bệnh tật.
Những cháu nhỏ ốm đau được người ta đưa tới
để chạm tay vào chiêc áo choàng
của vua hay hoàng hậu, những mong khỏi được
những tật nguyền kinh khủng kinh niên.
Thời tôi cái đó không còn nữa nhưng chúng tôi vẫn náo nức làm sao.
Hôm đó ngày hai thủy con tàu, thứ Bảy,
mẹ mặc cho tôi bộ đồ đẹp nhất, bộ đi lễ ngày Chủ nhật.
Tôi không hài lòng với mẹ cho lắm.
Tất cả trẻ con đều đổ ra đường,
tay cầm lá cờ nước Anh để vẫy,
trên đỉnh đồi tôi thấy
đoàn mô-tô hộ tống hiện ra.
ở giữa đoàn mô-tô,
có chiếc xe Rolls-Royce lớn màu đen
ngồi trong chiếc Rolls-Royce là nữ hoàng nước Anh.
Đây là sự kiện trọng đại.
Cuộc diễu hành tiếp tục
theo nghi lễ nhà nước dọc con phố nhà tôi,
khi đám diễu hành tiến về phía nhà tôi,
tôi liền vẫy cờ nhiệt tình,
hướng về phía Nữ Hoàng.
Tôi trông thấy bà và bà đường cũng thấy tôi.
Bà nhận ra tôi. Bà vẫy tay và cười.
Tôi vẫy cờ hăng hái hơn.
Chúng tôi trao đổi với nhau trong một thoáng,
tôi và Nữ Hoàng.
Bà đã nhận ra tôi.
Rồi bà đi tiếp.
Tôi chẳng được chữa lành gì cả.
Thực ra là ngược lại mới phải.
Tôi bị nhuốm bệnh.
Tôi bị nhuốm bệnh bởi một ý nghĩ.
Tôi không thuộc về con phố này.
Tôi không muốn sống trong căn nhà này.
Tôi không muốn chôn vùi đời trong cái xưởng này.
Tôi muốn ngồi trong chiếc xe kia. (Cười)
Tôi muốn một cuộc đời rộng lớn hơn.
Một đời sống vượt ra khỏi thành phố này.
Vượt ra khỏi sự tầm thường.
Đó là quyền của tôi.
Quyền của tôi cũng chính đáng như của Nữ Hoàng.
Nên mới có hôm nay tôi đến với TED,
để kể lại câu chuyện mình,
một điều hiển nhiên có thật
rằng có mối liên hệ cộng sinh và máu thịt
giữa người kể chuyện và cộng đồng mình,
giữa cộng đồng và nghệ thuật,
giữa cộng đồng, khoa học và công nghệ,
giữa cộng đồng và nền kinh tế.
Tôi tin rằng
lý thuyết kinh tế trừu tượng
chối bỏ những nhu cầu của cộng đồng,
hoặc chối bỏ sự đóng góp của cộng đồng
là thiển cận, tàn nhẫn
và vô lý.
(Vỗ tay)
Dù bạn là ngôi sao nhạc Rock
là người thợ hàn trong xưởng đóng tàu,
là người dân bộ lạc trên thượng nguồn Amazon,
hay là Nữ Hoàng nước Anh,
thì đến cuối cuộc đời,
chúng ta đều ở trên một con thuyền.
♪ Aye, người lính bộ binh cáu sườn ♪
♪ Anh thấy nữ hoàng đi taxi ra bến tàu ♪
♪ Người phu khuân vác giật mình thấy hành lý hoàng gia quá sơ sài ♪
♪ Hối hả dẫn bà và 3 con chó xồm đi về phía sau toa hàng ♪
♪ Vì con tàu quá chật toàn giới quý tộc Châu Âu ♪
♪ Và chả có ai còn khoe mình về năng lực mình hơn người ♪
♪ Người ta đang tranh dành chỗ ngồi ♪
♪ Tha lỗi cho tôi, Quý Ngài ♪
♪ Xin đi về chỗ của mình, đây là chỗ của tôi ♪
♪ "Aye, họ đi đâu thế nhỉ?"♪
♪ Những người phu khuân vác hỏi nhau ♪
♪ Tai sao họ đi Newcastle và không dám trễ ♪
♪ Vì họ sắp hạ thủy một con tàu ở tại Tyne lúc triều lên ♪
♪ Và họ đến từ khắp nơi gần cũng như xa xôi ♪
♪ Có cả Dalai Lama ♪
♪ và Giáo Hoàng đến từ Rome ♪
♪ Từ mọi cung điện ở Châu Âu toàn nơi quyền quý cao sang ♪
♪ Đây Công tước xứ Cornwall và Hoàng tử xứ Wales ♪
♪ Nhìn xem mũ và áo đuôi tôm sao trông họ tàn tạ thế kia ♪
♪ Ồ, họ chưa có vé ♪
♪ Không sao, chuyện vặt thôi mà ♪
♪ Chẳng có thời gian mua vé đến mình ai nấy cứ vào ♪
♪ Néu không vào được bến tàu vào tù chứ còn đi đâu ♪
♪ Khi con tàu cuối *** buồm ♪
♪ Tiếng xích sắt kêu loảng xoảng ♪
♪ Tiếng gỗ vặn mình răng rắc ♪
♪ Vang động như ngày tận thế ♪
♪ Khi cả núi thép khổng lồ chuyển mình thẳng hướng đại dương ♪
♪ Và con tàu cuối *** buồm ♪
♪ Dù hứa hẹn thế nào ♪
♪ Dù làm lụng ra sao ♪
♪ Dù chức danh địa vị của bạn thế nào đi nữa ♪
♪ Nhân danh Cha Nhân danh Con ♪
♪ Bất luận bao nhiêu bôn ba bạn đã gắng sức trong đời ♪
♪ Trên Trời dưới đất hay dưới ánh Mặt trời ♪
♪ Khi con tàu cuối ra khơi ♪
♪ Tiếng xích sắt kêu loảng xoảng ♪
♪ Tiếng gỗ vặn mình răng rắc ♪
♪ Vang động như ngày tận thế ♪
♪ Khi cả núi thép khổng lồ chuyển mình thẳng hướng đại dương ♪
♪ Và con tàu cuối ra khơi ♪
Rất cảm ơn các bạn đã lắng nghe bài hát của tôi.
Cảm ơn. (Vỗ tay)
Cảm ơn.
Okay, nếu ai thuộc thì hãy hát cùng tôi.
(Âm nhạc) (Vỗ tay)
♪ Thương ôi kẻ đắm tàu ♪
♪ lạc trên đảo quạnh hiu giữa biển ♪
♪ Thêm một ngày không có ai ♪
♪ Không có ai ngoài tôi, hỡi ôi ♪
♪ Sự cô đơn làm tôi kiệt sức ♪
♪ Cứu tôi với, không tôi chết vì tuyệt vọng ♪
♪ Tôi xin gửi bức điện S.O.S. đến cuộc đời ♪
♪ Tôi xin gửi bức điện S.O.S. đến cuộc đời ♪
♪ Tôi mong ai đó nhận được lời cầu cứu ♪
♪ Tôi mong ai đó nhận được lời cầu cứu ♪
♪ Tôi mong ai đó nhận được lời cầu cứu ♪
♪ Bức điện để trong chai ♪
♪ Bức điện để trong chai ♪
♪ Một năm đã qua từ khi tôi gửi đi bức điện ♪
♪ Lẽ ra tôi phải hiểu điều này ngay từ đầu ♪
♪ Chỉ hy vọng mới giúp tôi sống được ♪
♪ Tình yêu chữa lành cuộc sống của anh ♪
♪ nhưng cũng có thể làm tan nát trái tim anh ♪
♪ Tôi xin gửi bức điện S.O.S. đến cuộc đời ♪
♪ Tôi xin gửi bức điện S.O.S. đến cuộc đời ♪
♪ Tôi mong ai đó nhận được lời cầu cứu này ♪
♪ Tôi mong ai đó nhận được lời cầu cứu này ♪
♪ Tôi mong ai đó nhận được lời cầu cứu này ♪
♪ Bức điện ở trong chai ♪
♪ Bức điện ở trong chai ♪
♪ Bức điện ở trong chai ♪
♪ Bức điện ở trong chai ♪
♪ Bước ra ngoài sáng nay ♪
♪ Ngỡ ngàng thay điều tôi thấy ♪
♪ Có một trăm tỉ cái chai ♪
♪ Dạt vào bờ biển sáng nay ♪
♪ Không phải chỉ mình tôi cô đơn ♪
♪ Một trăm tỉ người cũng đắm tàu lận đận ♪
♪ đang tìm một nơi nương náu ♪
♪ Tôi xin gửi bức điện S.O.S. đến cuộc đời ♪
♪ Tôi xin gửi bức điện S.O.S. đến cuộc đời ♪
♪ Tôi mong ai đó nhận được lời cầu cứu ♪
♪ Tôi mong ai đó nhận được lời cầu cứu ♪
♪ Tôi mong ai đó nhận được lời cầu cứu ♪
♪ Bức điện để trong chai ♪
♪ Bức điện để trong chai ♪
♪ Bức điện để trong chai ♪
♪ Bức điện để trong chai ♪
Giờ các bạn hãy hát theo tôi
okay, phần tiếp theo.
Đoạn này rất dễ. Ta cùng hát.
Nào bắt đầu.
♪ Gửi đi bức điện S.O.S. ♪ Nào ta hát lên.
Khán giả: ♪ Gửi đi bức điện S.O.S. ♪
Sting: ♪ Gửi đi bức điện S.O.S. ♪
Khán giả: ♪ Gửi đi bức điện S.O.S. ♪
Sting: ♪ Tôi gửi đi bức điện S.O.S. ♪
Khán giả: ♪ Gửi đi bức điện S.O.S. ♪
Sting: ♪ Gửi đi bức điện S.O.S. ♪
Khán giả: ♪ Gửi đi bức điện S.O.S. ♪
Sting: ♪ Gửi đi ♪
♪ Gửi đi bức điện S.O.S. ♪
♪ Gửi đi bức điện S.O.S. ♪
♪ Gửi đi bức điện S.O.S. ♪
♪ Gửi đi bức điện S.O.S. ♪
♪Yoooooooo♪
Cám ơn, TED. Chúc ngủ ngon.
(Vỗ tay)