Tip:
Highlight text to annotate it
X
Lịch sử mà tôi được học ở Viêt Nam chỉ nói về dân tộc chúng tôi về cảm nhận của chúng tôi.
Những con người đó đã đến đất nước của chúng tôi và lấy đi những gì chúng tôi yêu thương...
Chúng tôi chiến đấu vì tự do và chúng tôi là những người thắng cuộc.
Thế còn kẻ thù của chúng tôi họ nghĩ gì?
Vì là một người bình thường chẳng có ai muốn chết cả.
Cả về thể chất lẫn tinh thần...
...Ai cũng có những nỗi đau của riêng mình.
Phim tài liệu: Những nỗi đau
Bạn biết đấy chúng tôi chỉ biết lắc đầu và nói
Chúng tôi đã đi qua cuộc chiến nhưng là vì cái gì cơ chứ?
Ừ tất cả là vì cái gì thế!
Đúng thế vì cái gì? Chúng tôi đã đạt được cái gì?
Mẹ tôi mất trước khi tôi tròn 14 tuổi.
Tôi không còn ai khác là người thân.
Nên lúc ấy tôi chỉ nghĩ tham gia quân đội là một ý kiến hay.
Tôi vẫn còn nhớ khi bé tôi hay thường thấy bố tôi lau chùi súng ống...
rửa dụng cụ và chuẩn bị đồng phục của ông.
Tôi đã cố gắng suốt 6 năm trời để tham gia chiến tranh Việt Nam.
Khi tôi tới Việt Nam cấp bậc của tôi là trung sĩ chuyên về súng máy.
Tôi đã biết gì về Việt Nam trước khi đi ?
Không gì hết! Đấy chỉ là nơi tôi nhìn thấy trên bản đồ hồi còn bé...
... nơi có tên là "Đông Dương của Pháp".
Ngoài ra... tôi chẳng biết gì hết!
Tôi tin tưởng bằng cả trái tim mình rằng...
chúng tôi là những lính bộ được rèn luyện tốt nhất trong cái mớ hỗn độn ấy.
thậm chí là tốt hơn cả người Mỹ tốt hơn bất cứ ai trong số họ.
Tôi đã tin rằng chúng tôi sẽ thắng.
Ít nhất nước Úc có thể thắng được phần của nó trong cả cuộc chiến.
Tôi tin đơn vị tôi đã tham chiến trong niềm tin ấy.
Tôi đã tin nhân dân ở cả hai phía sẽ trân trọng những gì chúng tôi đã làm và sẽ làm. (Hình ảnh: cuộc biểu tình chống chiến tranh Việt Nam ở Úc)
Chúng tôi không đến đó chỉ để đánh nhau...
Đơn vị của tôi cũng xây trường học...
...chúng tôi đã cứu chữa cho nhiều người.
Chúng tôi đã cố gắng chỉ cho mọi người con đường để giúp chính bản thân họ.
À tôi chưa bao giờ nói với vợ tôi...
Gì cơ? Ô tô và vợ của ông á?
Tôi mang theo một bức ảnh ô tô mới của tôi và một bức ảnh của vợ mới cưới...
Cả hai đều được giữ ở trong một cái ví da màu nâu.
Và tôi luôn mang theo người.
Tôi mở ra ngắm khi tôi thấy cô đơn...
tất nhiên là ngắm xe trước rồi mới ngắm vợ.
Haha tôi nói đùa đấy!
Chúng tôi hạ cánh lần đầu tiên ở sân bay Tân Sơn Nhất
Tôi nghĩ cảm giác đầu tiên là "Trời ơi!"
Tất cả đều rất sung mãn!
Mọi người khắp nơi đều thích thú và hồi hộp! Tôi còn nhớ cái mùi lúc ấy nữa...
Những dư âm còn sót lại rất nhiều nên tất cả mọi người đều có chung một cảm giác.
Túi cát khiên tránh đạn những lính Mĩ với mũ sắt...
tất cả những điều đó bắt đầu là sự thật...
Đặt chân xuống đất chúng tôi giờ đã chính thức tham chiến.
Đêm đầu tiên chúng tôi đi ra ngoài lô cốt thật là sợ hãi...
Bạn có thể tưởng tượng chúng tôi nằm trong bụi cây suốt một tuần không động đậy.
Đi ra ngoài trong đêm tối ngồi giữa rừng cây suốt cả đêm và hy vọng kẻ thù đừng đến.
80% chán ơi là chán 20% hành động.
Trận chiến "San hô rực lửa" là một trong những trận chính tôi tham gia.
Kẻ thù tấn công lô cốt của chúng tôi tối hôm đó...
Súng đạn nhiều vô kể và họ gây rất nhiều tổn thất cho chúng tôi.
Ai đó bị giết biến mất khỏi đơn vị và từ sau đó không ai nhìn thấy nữa.
Một trong những khẩu súng máy của chúng tôi bị phá bởi súng phóng lựu của kẻ thù (RPG).
Kéo theo đó là cả vùng xung quanh bị nổ tan tành.
Khi tất cả đã qua đi bạn ngồi lại
suy nghĩ trong yên lặng hay đại loại thế...
thì cái cảm giác ấy nó bắt đầu trỗi dậy.
rồi bạn bắt đầu run sợ
Tôi sẽ hỏi "Này ông có sao không? Ổn chứ? Đừng lo không sao đâu!"
Và từ đó bắt đầu một cuộc chia sẻ trao đổi...
Thế sau đó chúng tôi làm gì?
Chúng tôi quay trở về với vị trí
tiếp tục việc tuần tra và hoàn thành nhiệm vụ.
Bạn có thể lo lắng cho ai đó sẽ bị giết hoặc bị thương.
Tôi nghĩ may quá là anh ta chứ không phải là tôi bị thương hay tử trận.
Bạn có thể nghĩ tôi vô tâm.
Nhưng lúc ấy không ai trong chúng tôi nghĩ mình có thể sẽ chểt.
Tuy nhiên trung úy chạy qua tôi để đến với John. John đã chết.
Tôi chỉ nhớ ông ấy đau khổ quỳ xuống...
John là bạn của ông ấy và đấy là lần đầu tiên ông ấy chứng kiến cái chết của bạn mình.
Đó là cái chết của một người bạn chứ không phải là một ai đó.
Câu hỏi là "Khi nào tôi cầu nguyện cho bạn mình?"
và tôi nghĩ câu trả lời là "điều đó vẫn chưa xảy ra"
nên những lúc như thế này khi tôi nghĩ về bạn tôi John...
đâu đó là những lời cầu nguyện...
hầu như tôi cố để không nghĩ đến chuyện đó...
Cảm giác đó đến nhanh như lúc nó đi.
Khi những lá thư từ Úc bắt đầu gửi đến
chúng tôi đợi chờ vô cùng...
Bạn biết đấy chúng tôi đọc đi đọc lại mãi một lá thư.
Đối với tôi ít nhất đó cũng là một sự liên lạc với gia đình.
Và mùi thơm của mỗi lá thư là một điều gì đó rất quan trọng.
Vì bạn có thể ngửi thấy mùi quen thuộc của nhà.
Chúng tôi đi vào rừng suốt ngày rồi quay về trại
với tôi những gì chúng tôi đang làm thật là nực cười...
Tôi mang khẩu súng này ngày đêm tôi mệt lắm tôi chán lắm rồi!
Đội pháo của chúng tôi là những khẩu súng vô nhân tính.
Không kẻ thù nào có thể vượt qua chúng tôi
Quân đội miền Bắc Việt Nam cũng như Việt Cộng đã cố gắng tấn công chúng tôi rất nhiều lần...
và chúng tôi rất tiếc vì sự tổn thất nhân mạng to lớn nhưng... chiến tranh mà.
Tôi đã thực hiện một nhiệm vụ mà sau đó nó để lại cho tôi quá nhiều ác mộng...
Tôi đã giết 5 người chỉ trong một lần xả súng.
Điều tội tệ nhất là tôi đã dẫn một lính của tôi đi cùng
Chúng tôi ra ngoài để kiếm tra xác chết
Phiên dịch của chúng tôi kiếm tra giấy tờ tùy thân của họ.
Một trong số đó là một bé gái 14 tuổi.
và đứa bé đó đã ám ảnh tôi trong suốt năm qua...
Tôi mơ thấy đứa bé ấy trèo vào cửa sổ phòng ngủ của tôi
với khẩu súng trên tay và chĩa mũi súng ấy vào ngực tôi...
Và tôi không bao giờ quên được khuôn mặt ấy.
Và điều ấy đã ám ảnh tôi. Đấy là điều tồi tệ nhất tôi đã làm.
Tôi không nên đi. Tôi không nên dẫn lính của tôi theo cùng.
Vì sau đó anh ta trở thành một kẻ nát rượu.
và sau khi trở về từ Việt Nam anh ta đã uống cho tới chết.
Xin lỗi tôi vẫn xúc động nhiều khi nói về chuyện này...
Sau bao nhiêu năm những điều ấy vẫn có ảnh hưởng tới tôi.
Nhưng đó là chiến tranh mà. Và đấy là một cô bé mang theo vũ khí.
Và cô bé ấy mới chỉ có 14 tuổi ...
Tôi không sao...
Tôi nghĩ...
Đó là một sự phí phạm phải không?
Tệ hại vô cùng tệ hại!
Một sự phí phạm của cải thời gian và cuộc đời!
Từ hai phía có rất nhiều tổn thất để nhìn vào
Nếu chúng tôi thắng và thành công trong việc cải cách lại Việt Nam...
thì 30 hay 40 năm sau những người dân Việt Nam đã khác rất nhiều.
Tôi thấy ghê tởm...
với những gì tổng thống Mĩ Ních-Xơn đã làm
người đã vì những lý do chính trị
người có một chút danh dự mà tôi cho rằng chẳng đáng...
Người đi đến một đất nước mới hứa hẹn đem đến cho những người dân ở đó một cuộc sống tốt đẹp
rồi nói "thôi không giúp nữa khó quá!"
Ở làng Phước Tuy
họ rải rất nhiều chất độc màu da cam.
chất độc xanh chất độc tím chất độc trắng và chất độc da cam.
tất cả đã ăn vào nguồn nước sinh hoạt
tất cả các cựu chiến binh Úc đã uống thứ nước ấy
cả người miền Nam Việt Nam nữa
Tuy vậy chính phủ Úc không bao giờ thừa nhận.
Trải qua nhiều năm sau chiến tranh
Bạn biết đấy chúng tôi đã nhận thức mọi thứ cụ thể và thông minh hơn...
và chúng tôi nhìn thấy sự phí phạm
chúng tôi thấy sự thất bại của chính trị
sự thất bại của quân đội
Chúng tôi đã làm được cái gì cho chính quyền miền Nam lúc đó?
Bây giờ với sự nhìn nhận sâu sắc hơn chúng tôi thấy rõ sự đổ vỡ của chính quyền miền Nam lúc ấy.
Suy nghĩ xem chúng tôi đã làm cái quái gì ở đó vậy?
và người Mĩ làm chủ sô diễn ấy khác hẳn với cách làm của chúng tôi.
Thiết nghĩ nếu người Mĩ tham chiến kiểu Úc thì có phải đã hoàn toàn khác rồi không.
Tôi chẳng ngại thú nhận đâu.
Khi chúng tôi được báo rằng chúng tôi sẽ được về nhà sớm...
chúng tôi rất cảm ơn cơ hội đó.
vì tôi đã hoàn thành với nơi này rồi...
Đến đó nghĩ đó là một cuộc phiêu lưu lớn...
nhưng khi bạn đến đó thấy được sự thật nghiệt ngã...
thường thì chiến tranh đi qua nhanh lắm nên khi có cơ hội rời đi sớm tôi đã nắm ngay lấy.
Tôi trở về Úc một tuần rồi phải quay lại Việt Nam.
Lần này tôi biết tôi đang đi đâu. Tôi sợ hãi và đã khóc trên máy bay.
Tôi đã ước gì có thể trở lại Việt Nam tham chiến.
Nhưng tôi đã không có cơ hội.
Đó là 6 năm cố gắng của tôi để được tham chiến ở Việt Nam.
Tôi sẽ là ai nếu không có chiến tranh?
Cuộc đời tôi đáng lẽ đã tốt hơn đúng thế!
Nó đương nhiên sẽ khác!