Tip:
Highlight text to annotate it
X
Translator: Lien Hoang Reviewer: Loc Do
Hồi còn ở New York, tôi là trưởng ban phát triển
một tổ chức phi lợi nhuận tên là Robin Hood.
Khi không đấu tranh chống đói nghèo, tôi chiến đấu với thần lửa
trong vai trò đội phó của một công ty cứu hỏa tình nguyện.
Trong thị trấn của chúng tôi,
các nhân viên tình nguyện chỉ hỗ trợ thêm cho đội ngũ nhân viên cứu hỏa chính thức hết sức lành nghề,
anh phải đến hiện trường đám cháy thật sớm
nếu muốn được giao làm gì đó.
Tôi nhớ đám cháy đầu tiên của mình.
Tôi là người tình nguyện thứ hai tới hiện trường,
nên khả năng cao là tôi sẽ được xông vào.
Nhưng thực tế vẫn là một cuộc chạy đua với những nhân viên tình nguyện khác
tới chỗ anh đội trưởng quản lí
để nhận nhiệm vụ.
Khi thấy được anh đội trưởng,
thì anh ta đang mải mê nói chuyện
với người chủ căn nhà,
hẳn là chị ta đã có một trong những ngày tồi tệ nhất cuộc đời.
Bấy giờ là giữa đêm,
ngoài trời mưa tầm tã, chị chủ nhà đang
đứng dưới dù, trong bộ pijama và đôi chân trần.
và nhà chị đang bừng bừng cháy.
Anh chàng tình nguyện viên đến trước tôi --
hãy gọi anh ta là Lex Luther --
(Tiếng cười)
chạy đến gặp chỉ huy trước
và được yêu cầu đi vào trong
cứu chú chó của chủ nhà.
Ôi, chú chó! Tôi ghen tị đến choáng cả người.
Hẳn đây là gã luật sư hay tay quản lí tài chính nào đó
nguyên phần đời còn lại hắn ta sẽ đi kể với mọi người
rằng hắn đã xông vào một tòa nhà đang cháy
để cứu một sinh linh sống,
chỉ vì gã ta nhanh hơn tôi chừng năm giây.
Ồ, tôi là người tiếp theo.
Đội trưởng vẫy tay gọi tôi lại.
Anh ta nói, "Bezos, tôi cần anh đi vào trong nhà.
Tôi cần anh lên cầu thang, xông qua ngọn lửa,
và lấy cho chị này một đôi giày."
(Tiếng cười)
Tôi thề đấy.
Thế nên, dù đó không hẳn là những gì tôi mong đợi,
nhưng tôi cũng đi --
lên cầu thang, xuống sảnh, qua những anh lính cứu hỏa "thật",
tới lúc này thì họ dập lửa cũng gần xong rồi,
tôi bước vào phòng ngủ chính để lấy một đôi giày.
Vâng, tôi biết các bạn đang nghĩ gì,
nhưng tôi chả cảm thấy anh hùng chút nào hết.
(Tiếng cười)
Khi mang đôi giày xuống cầu thang
tôi đã gặp gã "địch thủ"
cùng con chó quí báu ở cửa trước.
Chúng tôi mang "báu vật" mỗi người ra ngoài cho chị chủ nhà,
ở đó, chằng ngạc nhiên gì,
"báu vật" của hắn ta nhận được nhiều sự chú ý hơn của tôi.
Vài tuần sau,
ban của tôi nhận được một lá thư từ chị chủ nhà
cám ơn chúng tôi vì những nghĩa cử anh hùng
trong việc cứu lấy căn nhà cho chị.
Hành động tử tế nhất mà chị lưu ý hơn hết thảy:
ai đó đã lấy cho chị hẳn một đôi giày.
(Tiếng cười)
Kể cả trong nghề nghiệp chính của tôi ở Robin Hood
hay việc phụ trong vai trò nhân viên cứu hỏa tình nguyện,
tôi đã chứng kiến những hành động hào hiệp và tốt đẹp
ở tầm vóc lớn lao,
song tôi cũng được chứng kiến những hành động đơn giản trên phương diện cá nhân
nhưng vẫn rất cao cả và anh dũng.
Và các bạn có biết tôi học được gì không?
Chúng đều quan trọng cả.
Vậy nên khi tôi nhìn quanh căn phòng này
nhìn những người hoặc là đã đạt được,
hay đang ở trên đường để đạt được,
những thành công đáng kể,
tôi xin đưa ra lời nhắn nhủ này:
đừng chờ đợi.
Đừng đợi tới khi bạn kiếm ra một triệu đô đầu tiên
để tạo ra sự khác biệt trong cuộc sống của ai đó.
Nếu bạn có gì để cho đi,
hãy cho ngay đi.
Phục vụ đồ ăn trong nhà bếp, dọn dẹp công viên khu phố,
làm người hướng dẫn.
Không phải ngày nào ta cũng có cơ hội
cứu sống một ai đó,
nhưng mỗi ngày ta được cho cơ hội làm cuộc sống người khác tốt đẹp hơn.
Vậy nên hãy tham gia cuộc chơi, cứu những đôi giày,
Xin cảm ơn các bạn.
(Vỗ tay)
Bruno Giussani: Mark, Mark, hãy quay lại đây nào.
(Vỗ tay)
Mark Bezos: Xin cảm ơn các bạn.