Tip:
Highlight text to annotate it
X
Tháng 5 năm 2006, ở New York, cuộc sống rất tốt.
Nhưng mọi thứ sắp thay đổi.
Các cậu nghĩ sao?
Lại là Robin à?
Ted, vũ trụ rõ ràng là không muốn cậu và Robin bên nhau.
Đừng chọc giận vũ trụ.
Vũ trụ sẽ tát cậu đấy.
Cậu không nghĩ là vũ trụ...
có nhiều việc quan trọng phải lo lắng hơn là việc hẹn hò của tớ à?
Trừ khi việc hẹn hò của cậu là keo dán toàn bộ vũ trụ lại với nhau.
Ghê chưa. Mọi người thấy ghê chưa?
Tớ biết là bọn tớ đã thử rồi,
nhưng sự thật là, dù tớ làm gì đi nữa, nó cứ quay về Robin.
Nên tớ phải làm điều này.
- Cái quái gì thế?
- Không phải tớ.
Là vũ trụ đấy.
Điều buồn cười là, tại thời điểm đó,
vũ trụ đang làm việc khác.
1 cơn bão.
Cơn bão nhiệt đới Willie sẽ kéo dài ít nhất cho đến thứ 2.
Trời sẽ mưa như trút nước đấy quý vị.
Cẩn thận đi đứng nhé.
- Sandy, Robin?
- Thanks, Lou.
Tệ thật.
Buổi cắm trại của đài Metro News 1 sẽ diễn ra cuối tuần này.
Ừ, nhưng cắm trại dưới trời mưa à?
Không vui tí nào. Lầy lội. Kinh lắm.
Chắc chúng ta phải kiểm tra trời có mưa không.
Và chúng ta sẽ kiểm tra cùng quý vị vào ngày mai, New York.
Chúc quý vị 1 buổi tối tuyệt vời.
Xong rồi.
Bummer. Anh đã hi vong được quan hệ với em cuối tuần này, Scherbatsky.
Đáng lẽ em sẽ cho anh bài thuyết trình "Em không hẹn hò với đồng nghiệp" lần nữa,
nhưng trí nhớ của anh kém quá.
Tiếc thật. Chương trình tối nay rất tuyệt.
Âm điệu của những câu đùa qua lại cuối chương trình...
thật sự làm cho anh hứng khởi.
Cậu ấy nói đúng đấy.
Cậu còn phải xem tình yêu này sụp đổ bao nhiêu lần...
- trước khi cậu nói "Đủ rồi" hả?
- 1 lần nữa. 1 lần nữa thôi.
1 hành động to lớn, đẹp đẽ, ngu ngốc và lãng mạn nữa thôi...
và sau đó, dù cô ấy nói đồng ý hoặc không, vậy là xong.
Nếu đồng ý, tuyệt.
Nếu không, tớ sẽ không bao giờ theo đuổi Robin nữa.
Vậy hành động to lớn, đẹp đẽ, lãng mạn là gì?
Tớ sẽ làm cho cô ấy...
1 CD nhạc.
Không, tớ đùa thôi. Tớ có kế hoạch rồi.
Lily, tớ cần chìa khóa dự phòng căn hộ của Robin.
Tớ đoán ra rồi.
Ted, trần truồng nằm trên giường của 1 cô gái...
với quần lót màu kem sẽ không hiệu quả đâu.
Thông thường, bối cảnh là Martha's Vineyard, 1999.
Nhân vật, chính cậu và cô gái nước ngoài tóc đen tên gọi...
Vũ trụ.
Kế hoạch cậu nói là gì?
Có nhớ đêm đầu tiên Robin và tớ đi chơi không?
Tớ đã trộm 1 cây kèn Pháp màu xanh cho cô ấy, và gần như thành công.
Yeah, chuyện đó thật tuyệt. Nhưng làm gì để tuyệt hơn chuyện đó?
Cô ấy sẽ về bất cứ lúc nào. Nên...
Bọn tôi đói lắm rồi. Khi nào mới được ăn pizza đây?
Ngưng chuyện...
Chúng ta sẽ đi ăn pizza sau, được chứ? Cứ ở đây...
Chết tiệt.
- Hello?
- Hey, Lily.
Tớ bị nhốt ngoài cửa rồi. Tớ cần ghé qua lấy chìa khóa dự phòng.
Chìa dự phòng à?
Tớ có chìa dự phòng căn hộ của cậu à?
Ừ, tớ đã đưa nó cho cậu mà.
À, phải. Cái chìa đó à. Tớ làm mất rồi.
Tuyệt. Giờ tớ phải tới thợ khóa.
Không. Chờ đã.
Có lẽ cậu nên gõ cửa thử xem.
Gõ cửa à?
Lily, chó của tớ đâu có được huấn luyện giỏi cỡ đó.
Hello, Lily. Đây là Janet Kagen,
tại Russell House Art Foundation ở San Francisco.
Tôi rất vui khi thông báo cho cô chúng tôi đã chấp nhận đơn xin của cô...
cho học bổng hè của chúng tôi.
Mong được nhận hồi âm của cô. Bye-bye.
Robin, tớ phải cúp máy đây. Chỉ việc gõ cửa thôi, được chứ?
Học bổng hè à?
Chỉ việc gõ cửa thôi. Okay.
- Hi.
- Hi.
Robin. Anh đã từng nói điều này rồi.
Ý anh là, anh đã nói 1 nửa. Anh đã cố nói nhưng nói rất tệ.
Nên anh ở đây, nói lại điều này.
Cùng với dàn nhạc.
Anh phát điên vì em. Anh nghĩ bọn mình nên ở bên nhau.
Ý em thế nào?
- Ý em thế nào?
- Được. Không. Em không biết.
Đó là 3 lựa chọn.
- Ted, điều này thật...
- Anh biết.
Em về nhà, định xem Jeopardy,
thì có 1 dàn nhạc,
và em phải đi vệ sinh.
Anh xin lỗi.
- Đi đi, bọn anh sẽ chờ .
- Tuyệt.
Khi nãy chúng ta nói chuyện, anh nói sẽ có pizza.
Không, tôi nói tôi sẽ mua pizza cho các anh sau.
Chúng ta có thể nói chuyện này sau không?
- Tôi đang tỏ tình mà.
- Dĩ nhiên.
Chúng ta sẽ không được ăn pizza đâu.
Okay. Nói chuyện thôi.
Okay.
Này, mọi người muốn giải lao không? Được rồi.
Cám ơn mọi người, chỉ cần 1 phút thôi. Quyết định của cả đời mà.
Tôi thích mấy cái nhạc cụ màu xanh lắm. Giống 1 kiểu đùa ẩn dụ.
Thanks.
- Anh thật điên rồ.
- Phải. Thôi nào.
Không phải là em chưa nghĩ về chuyện này.
Anh biết là em đã từng nghĩ. Nhưng nghe này.
Bọn mình chỉ mới bắt đầu làm bạn trở lại.
Anh biết. Nhưng thôi nào
Và bọn mình muốn những thứ khác nhau. Điều đó vẫn thế. Chẳng có gì khác cả.
Nếu bọn mình hẹn hò, và chẳng đi đến đâu cả...
em sẽ mất 1 người bạn như anh.
Em phải suy nghĩ về chuyện này.
Okay, không sao. Nghĩ về nó trên máy bay đi.
Mình đi Paris cuối tuần này đi. Anh nghiêm túc đấy
- Anh đùa thôi. Anh nghiêm túc đấy.
- Em không thể đi Paris. Em sẽ đi cắm trại.
- Anh tưởng cái đó bị hủy rồi mà. Kế hoạch đổi lại rồi.
- Từ lúc nào?
- Khoảng 1 tiếng trước.
Cơn bão đã quay trở lại Đại Tây Dương.
Vậy là cuối tuần này trời sẽ trong xanh.
- Sandy, Robin?
- Thanks, Lou.
Nhưng bầu trời trong xanh đó sẽ thiếu đi 1 đám mây.
Tôi rất tiếc phải thông báo rắng ngày này tuần sau...
Tôi sẽ rời Metro News 1.
Thật vinh dự khi mang đến cho các bạn tin tức hàng đêm,
và đọc báo cho các bạn mỗi sáng.
Tôi sẽ luôn trân trọng nó. Chúc ngủ ngon, New York.
Xong rồi.
- Anh đi à?
- Thế đó, anh nghỉ việc.
Bọn mình không là đồng nghiệp nữa. Em làm ơn ăn tối với anh nhé?
Anh đùa thôi. Anh được đề nghị 1 công việc tại CNN.
- Xin chúc mừng.
- Tự chúc mừng bản thân em đi.
- Ý anh là gì?
- Joe đã hỏi anh...
ai nên thay thế anh đứng đầu tường thuật tin tức.
Anh bảo ông ấy là em.
Họ sẽ thông báo nó tuần sau. Giả vờ ngạc nhiên nhé.
Wow. Thanks.
Đồng ý.
- Đồng ý cái gì?
- Đi ăn tối.
Cuối tuần này trong buổi cắm trại thì thế nào?
Anh sẽ chuẩn bị xúc xích.
Em đùa anh à. Không đời nào. Đừng đi.
Ted, em phải đi. Đây là buổi cắm trại của công ty.
Thật à? Bởi vì nghe cũng giống như 1 buổi hẹn hò với Sandy...
và của quý của hắn.
- Đấy không phải hẹn hò à?
- Em không biết.
- Giờ em thích hắn ta rồi à?
- Em không biết.
- Và em sẽ hẹn hò với hắn?
- Em không biết.
- Có, em biết.
- Không, Ted, em không biết.
Và anh biết gì không? Thế cũng được.
Em không lên kế hoạch từng giây trong đời mình như anh.
- Anh không lên kế hoạch từng giây...
- Thật à?
Tất cả cái này là gì đây?
Tại sao anh không thể chỉ nói, "Robin, đi ăn sushi không?"
Nhưng không, nó phải là 1 dàn nhạc, và Paris, và hoa, và socola,
và "hãy dành trọn đời bên nhau."
Em không nghĩ bọn mình nên ăn sushi lúc này chứ?
Chúa ơi, em sợ hãi bất cứ gì có thật.
Cứ như em đang lơ lửng ngoài vũ trụ vậy. Xuống mặt đất đi, Robin.
Sống trên đời phải phạm sai lầm. Phải phạm sai lầm này này.
Em cần suy nghĩ về chuyện này.
Được thôi.
Không. Anh xin lỗi,
Anh không thể làm điều này nữa. Anh cần 1 câu trả lời.
Nếu anh muốn em nói đồng ý ngay bây giờ, thì em không thể làm thế.
Nếu không phải đồng ý, vậy thì là không.
Em đoán chúng ta sinh ra không dành cho nhau.
- Cố gắng tốt đấy, anh bạn.
- Cậu hối thúc tốt lắm.
Hãy nhìn vào mặt tốt. Ít ra cậu đã biết kết quả.
Cô ấy đã đưa ra lựa chọn của cô ấy, và cậu cuối cùng có thể bước tiếp.
Vớ vẩn. Chuyện này chưa xong đâu.
Ted, cậu đã ngồi ở chính chỗ này và nói...
Tớ không quan tâm tớ đã nói gì. Chuyện này sẽ xảy ra.
Cô ấy không thể nói chúng tớ không thuộc về nhau. Chúng tớ thuộc về nhau.
Và các cậu biết tại sao không? Vì tớ sẽ làm cho nó như thế.
- Xả mê?
- Xả mê.
Xí mê tí.
Marshall và Lily có 1 luật là bất kỳ thời điểm nào trong suốt cuộc cãi nhau,
họ có thể tạm dừng và nghỉ giải lao. Những cuộc cãi nhau của họ thường kéo dài vài ngày.
- Học bổng hội họa à?
- Em sẽ không bao giờ tham gia.
- Ở California?
- Em không tham gia mà.
Ted, cô ấy sẽ đi cắm trại.
Trừ khi Chúa ra tay,
Không thì Robin sẽ ở cùng Sandy cuối tuần này.
Được thôi.
Nếu như phải cần đến Chúa giúp đỡ, thì hãy để Chúa giúp đỡ .
Cậu đang nói gì thế?
Tớ sẽ làm trời mưa.
Tớ không thể để Robin đi cắm trại với hắn ta.
Vậy làm sao tớ ngăn điều đó? Đơn giản mà. Tớ làm trời mưa!
Ted, cậu muốn tớ tát cậu nữa không? Vì lần đầu tớ thấy rất khoái.
Lúc này tớ có thể bị điên điên... Không, cậu biết gì không?
Lúc này tớ rõ ràng đang điên. Nhưng tớ có 1 kế hoạch.
Cô gái mà cậu từng hẹn hò ấy, Penelope.
Cô ấy có bằng tiến sĩ văn hóa người Mỹ Bản Xứ phải không?
- Yeah.
- Cậu vẫn còn liên lạc với cô ấy chứ?
Dĩ nhiên. Ý tớ là, dù bọn tớ không còn quan hệ nữa,
bọn tớ vẫn gặp nhau mỗi tháng 1 lần để tám và cập nhật tin tức,
Dĩ nhiên là tớ không liên lạc với cô ấy nữa!
Cậu sẽ cần phải liên lạc với cô ấy.
Cô ấy sẽ dạy tớ vũ điệu cầu mưa.
- Cậu vừa nói là vũ điệu cầu mưa?
- Yes.
- 1 điệu nhảy cầu mưa?
- Yes.
- 1 điệu nhảy làm cho trời mưa.
- Yes.
- Bọn mình sẽ tìm Penelope!
- Không!
Ted, cậu ép tớ làm chuyện điên khùng.
Và nó chả hay ho gì với tớ cả!
- Tại cái quái gì mà tôi phải giúp anh chứ?
- Thôi nào.
Anh biết chuyện chúng ta không có kết quả, nhưng bọn mình đã từng có quan hệ với nhau..
Chúng ta quan hệ 2 lần trên xe anh, rồi anh đá tôi.
Làm sao đó là 1 mối quan hệ được?
2 lần đấy!
Barney, không đời nào tôi...
Nghiêm túc đấy, thôi nào.
Penelope, Anh thật sự cần làm trời mưa cuối tuần này.
Tại sao?
Có cô gái này...
"Có cô gái này?"
Anh biết không, điệu nhảy cầu mưa truyền thống là 1 lời cầu nguyện thiêng liêng với thiên nhiên.
Em không nghĩ Linh Hồn Vĩ Đại sẽ tốt bụng với 1 gã da trắng...
muốn dùng nó để được quan hệ.
Penelope, đây là cô gái anh yêu.
Nếu trời không mưa cuối tuần này, cô ấy sẽ cùng với 1 gã khác.
Làm ơn đi.
- Gã này, hắn là 1 tên khốn à?
- Dĩ nhiên rồi.
- Giống Barney không?
- Kiểu thế.
- Hey.
- Anh đã tán tỉnh mẹ tôi.
Bọn mình đâu chỉ dành riêng cho nhau.
Em tham gia.
Và thế là 3 người bọn bố lên sân thượng tòa nhà bố ở.
Okay.
Cúi xuống và khụy chân xuống 1 chút.
Chà, cần 5 li tequila để khiến em có tư thế đó.
Tôi sẽ ném anh khỏi sân thượng đấy.
Em giống mẹ nhiều quá.
Nó cứ nôn từ lúc đó.
Sao nó có nhiều socola mà ăn thế?
Có nhớ anh chàng mà em đã kể không, Ted ấy?
Em về nhà và em thấy anh ấy chờ trong căn hộ em...
với 1 ban nhạc và hoa và socola.
Thật ngọt ngào.
Ừ, về lý thuyết thì nó ngọt ngào. Nhưng không phải nó cũng điên rồ sao?
Ý em là, 1 ban nhạc trong phòng khách em.
- Ai lại làm thế?
- Chẳng ai làm thế cả.
- Chính xác.
- Không. Chẳng ai có thể làm thế cả.
Nhưng chị nghĩ chị là 1 người thích lãng mạn.
Giờ chị sẽ cho tay vào con chó của em.
Vậy anh nói anh sẽ cấm em đi à?
Cấm à? Ai nói cấm đâu?
Anh chỉ nhắc em là đám cưới sẽ đến trong 2 tháng nữa,
và anh hi vọng em sẽ có mặt vào ngày đó.
Xem anh này, anh sẽ là anh chàng tuyệt vời trong bộ com lê.
Thôi nào, LiLy, đây là cái em luôn muốn mà.
Yeah, nhưng có rất nhiều điều em luôn muốn...
và em chưa làm được gì cả.
Em xin lỗi. Em chỉ cần làm điều này trước khi ổn định mãi mãi.
Vậy giờ chúng ta sẽ chuyển...
từ "Em sẽ không bao giờ làm" đến "Em cần phải làm" à?
Anh lỡ mất đoạn nào à? Nó xảy ra khi nào thế?
Có lẽ là khi anh nói anh sẽ không để em làm điều đó.
Anh chưa bao giờ nói thế!
Em biết không, nếu giờ em có những nghi ngờ như thế,
điều gì sẽ thay đổi trong 3 tháng?
Có lẽ bọn mình không nên kết hôn thì hơn.
Có lẽ thế.
- Xí mê.
- Xí mê.
- Anh đói không?
- Dĩ nhiên.
Tôm Hùm Đỏ?
Oh, tôm hùm, tôm hùm, tôm hùm, mày ngon quá đi!
Chúa ơi, anh yêu nước sốt bơ. Không có gì không tốt cả
Thử nói điều gì không tốt về nước sốt bơ đi, anh thách em đấy.
Em không dám đâu.
Marshall, no.
Bọn mình đang xí mê mà. Không có chuyện khóc lóc ở Vùng Đất Xí Mê.
Vùng Đất Xí Mê là 1 nơi nhiệm màu...
với núi bỏng ngô tôm và dòng sông nước sốt bơ.
Chết tiệt!
Ted, thật là buồn cười
Vẫn rất buồn cười.
Vẫn rất buồn... và giờ thì buồn rồi
Penelope, em chắc là anh làm đúng chứ?
Em nghĩ thế.
Có giống 1 vũ điệu cầu mưa thật sự chút nào không?
Em nghĩ thế.
Penelope, em đã bao giờ thật sự nhìn thấy vũ điệu cầu mưa chưa?
Chưa.
- Chưa à?
- Em đã đọc rất nhiều về đề tài này.
Người viết về nó, lý thuyết phê bình, nhân loại học...
Em đã bao giờ nhìn thấy vũ điệu cầu mưa chưa?
Em đã từng xem 1 đoạn phim rồi.
Tuyệt. Nghe này. Anh phải đi đây.
Anh sẽ phẫu thuật não bởi 1 gã đã xem vài tập Phòng Cấp Cứu.
Thật không thể tin được.
Chúng ta ở đây cả tiếng đồng hồ làm trò ngớ ngẩn.
Ý cậu là gì khi nói "chúng ta", người da trắng?
Sao bọn mình lại thế này chứ?
Vài ngày trước, vấn đề lớn nhất của đời anh là,
"Có phải Ted đã ăn phần bánh pudding cuối cùng trong tủ lạnh không?"
- Em nghĩ vẫn còn 1 túi.
- Của anh.
- Xả mê?
- Xả mê.
Em biết thế này thật tệ.
Chỉ là có vài chuyện em đang trải qua.
Em không yêu cầu anh hiểu nó. Em không yêu cầu anh phải mừng cho em.
Em chỉ yêu cầu em ủng hộ em.
Anh muôn thế mà, Lily, được chứ?
Anh thật sự muốn. Nhưng anh không thể.
- Tại sao không?
- Vì em làm anh sợ.
Đấy là lý do.
Nếu em quyết định trở thành họa sỹ
và sau đó em nhận ra anh không còn hợp với em nữa,
và 3 tháng trở thành mãi mãi?
Em có thể hứa với anh chuyện đó sẽ không xảy ra không?
- Marshall...
- Bởi vì nếu em không thể hứa được,
bọn mình nên chia tay ngay bây giờ.
Anh sẽ không chờ 3 tháng...
để rồi trái tim anh bị xé nát đâu.
Marshall, em yêu anh.
Em có thể hứa với anh chuyện đó sẽ không xảy ra không?
- Xí mê.
- Không, Lily, bọn mình không thể xí mê nữa.
Em có thể hứa với anh chuyện đó sẽ không xảy ra không?
- Xí mê!
- Tại sao em muôn anh xí mê?
Đó quả là tác dụng tuyệt vời của chức năng xí mê, em ạ.
Thank you.
Hey, Ted, cậu đang làm gì thế?
Nhảy cầu mưa.
Đó không phải là nhảy cầu mưa. Đó là 1 thằng nhóc béo với con ong trong quần của nó.
Tớ nghi ngờ rằng Linh Hồn Vĩ Đại không phải là người khắt khe trong vũ đạo.
Nên tâm ý mới là điều quan trọng.
Cô ấy sẽ đi trong nửa tiếng nữa.
Đây là những năm tháng tuyệt vời của cậu, cậu đang lãng phí chúng vì cô gái này đấy
- Nó sẽ không có kết quả đâu.
- Yeah. Tớ biết.
- Vậy tại sao cậu còn làm?
- Vì tớ yêu cô ấy.
Tớ yêu cô ấy!
Tớ đã nói với cô ấy từ đêm đầu tiên bọn tớ đi chơi,
và đây, 8 tháng sau, chẳng có gì thay đổi cả.
Tớ biết việc này sẽ không có tác dụng.
Nhưng nó phải có tác dụng!
Có nghe tôi không, vũ trụ?
Ted Mosby đang nói đây!
Cho tôi mưa nào!
Thôi nào!
Thôi nào!
Thôi nào!
Oh, thôi nào!
Trở lại khu vực ba ***,
và mang đến Manhattan 1 cơn bão tồi tệ nhất...
trong 1 thập kỷ qua.
Thấy sao nào? Cậu ấy đã làm được.
Robin. Hey, Robin.
Oh, cám ơn Chúa em ở đây.
Buổi cắm trại bị hoãn vì mưa.
Anh biết. Anh xin lỗi.
- Đâu phải lỗi của anh.
- Phải, là lỗi của anh.
Xuống đây đi.
Trời mưa như trút nước kìa. Anh lên đây đi.
Không, em phải xuống đây.
- Tại sao?
- Tại sao à?
Bởi vì anh đã làm trời mưa. Đó là việc anh đã làm hôm nay.
Và thế là đủ rồi. Anh đã xong phần của mình, giờ thì xuống đây đi!
Em mặc đồ ở nhà, Ted. Anh lên đi.
Anh sẽ không lên đấy đâu, Robin, anh không lên đâu.
Em phải xuống đây.
- Em đang định...
- Anh biết.
Và đấy là chuyện Robin và bố cuối cùng cũng bên nhau.
Hóa ra tất cả những gì bố phải làm là làm trời mưa.
Khi bố về nhà sáng hôm sau, thành phố trông vẫn thế,
Con người trông vẫn thế, Mọi thứ trông vẫn thế.
Nhưng không phải thế.
Chỉ trong 1 đêm, mọi thứ đã thay đổi.