Tip:
Highlight text to annotate it
X
Translator: Nga Vũ Reviewer: Thu Nguyen
Tối nay tôi muốn nói với các bạn
hãy bước ra khỏi cái tủ của chính bạn,
không phải theo nghĩa thông thường,
cũng không chỉ là cái tủ của người đồng tính
Tôi nghĩ rằng tất cả chúng ta đều có những cái tủ riêng của mình.
Khó khăn của bạn có thể là nói cho một ai đó biết
rằng bạn yêu cô ấy ngay từ lần gặp mặt đầu tiên,
hay bạn đang mang bầu,
hay bạn mắc bệnh ung thư,
hay bất kì những cuộc trò chuyện khó nói
mà chúng ta đã từng có trong suốt đời mình.
Mỗi trở ngại là một cuộc trò chuyện khó nói,
và mặc dù chủ đề nói chuyện có thể trên trời dưới bể,
thì trải nghiệm của việc đi vào hay bước ra
cái tủ của bạn đều giống nhau.
Nó rất đáng sợ. Tuy ghét nó, chúng ta vẫn cần phải làm vậy.
Vài năm trước đây,
khi còn làm việc tại quán cà phê South Side Walnut,
một quán ăn rẻ tiền tại thị trấn,
và trong suốt thời gian ở đó,
tôi đã trải qua những giai đoạn phản đối gay gắt người đồng tính nữ
không cạo lông nách,
trích dẫn lời bài hát mà Ani DiFranco thể hiện như lời thánh ca.
Vì chiếc quần soóc thô rộng thùng thình
và cắt tóc thường xuyên,
nên tôi thường nhận được câu hỏi
từ những đứa bé:
"Bác là con trai hay con gái vậy?"
Khi đó không khí quanh bàn sẽ yên lặng một cách kì quặc.
Tôi chỉ biết nghiến chặt răng,
và nắm ấm cà phê trong tay mình chặt hơn.
Bố của đứa trẻ thì lật tờ báo trong tay một cách kì quặc
còn mẹ nó thì lườm nó.
Nhưng tôi không nói gì cả,
dù trong người đang sôi cả lên.
Và nói thẳng ra là mỗi khi tôi bước tới phục vụ một bàn ăn có trẻ con tầm 3-10 tuổi
tôi luôn sẵn sàng đấu tranh.
(Cười)
Đó là một cảm giác thật kinh khủng.
Vậy nên tôi đã tự hứa với mình, lần sau, tôi sẽ nói với chúng điều gì đó.
Đó là cuộc trò chuyện khó nói của tôi.
Và vài tuần sau, nó lại tái diễn.
"Bác là con trai hay con gái vậy?"
Cũng là sự im lặng quen thuộc, nhưng lần này tôi đã sẵn sàng,
và rằng tôi sắp sửa tham gia cuộc nghiên cứu phụ nữ lần thứ 101
tại bàn ăn này. (Cười)
Tôi đã trích dẫn lời Betty Friedan.
Và cả lời của Gloria Steinem.
Thậm chí cả một ít từ "*** Monologues".
Rồi hít vào một hơi thật sâu, tôi nhìn xuống
và đang nhìn trừng trừng vào tôi là một cô bé 4 tuổi đang mặc một chiếc váy hồng,
đó không phải là một thử thách đối với một người đấu tranh cho bình đẳng phụ nữ
mà chỉ là một câu hỏi của một đứa bé:
"Bác là con trai hay con gái?"
Vậy nên tôi hít một hơi thật sâu khác
ngồi xổm xuống bên cạnh cô bé và đáp,
"Ta biết trông ta dễ gây nhầm lẫn.
Bởi tóc ta ngắn giống con trai,
và ta mặc quần áo con trai, nhưng ta là con gái,
và cũng giống như cháu đôi lúc thích mặc váy hồng,
nhưng đôi khi lại mặc bộ quần áo ngủ thoải mái.
Và ta là kiểu con gái thích mặc quần áo ngủ."
Cô bé nhìn tôi như chết trân
và đáp lại ngay lập tức,
"Bộ quần áo ngủ yêu thích của cháu có màu tím và hình con cá.
Cháu muốn gọi một chiếc bánh kếp."
(Cười)
Thế đó. "À, ra thế. Bác là con gái.
Cháu muốn gọi bánh kếp?"
Đó là cuộc trò chuyện khó chịu dễ vượt qua nhất
mà tôi từng có.
Vì sao ư? Vì cô bé bánh kếp và tôi
cả hai đều hiểu lẫn nhau.
Giống như nhiều người trong chúng ta,
tôi đã sống trong những chiếc tủ cả đời mình,
và gần như mọi lúc, bốn bề chiếc tủ đều như cầu vồng.
Nhưng bên trong lại tối đen,
và bạn không thể biết được bốn mặt chiếc tủ có màu gì.
Bạn sẽ biết cảm giác khi sống trong một chiếc tủ như thế nào.
Nên thực tế là, chiếc tủ của tôi không khác gì mấy chiếc tủ của bạn
của bạn này hay của bạn kia.
Chắc chắn tôi có thể đưa ra cho bạn 100 lý do
vì sao việc tôi bước ra chiếc tủ của mình lại khó hơn việc bạn bước ra chiếc tủ của bạn,
nhưng đây mới là điều cần nói: khó khăn không phải mang tính tương đối.
Mà khó là khó.
Ai có thể nói với tôi rằng giải thích cho ai đó việc bạn vừa mới phá sản
lại khó hơn việc nói với người khác rằng bạn vừa mới lừa dối họ?
Ai có thể nói rằng câu chuyện mà mình sắp nói
lại khó hơn so với việc nói với đứa con năm tuổi của bạn rằng bạn sắp ly hôn?
Chẳng có câu chuyện nào khó nói hơn cả, chỉ có câu chuyện khó nói mà thôi.
Chúng ta cần ngừng so sánh cái khó của mình với của người khác
chỉ để khiến bản thân cảm thấy tốt hơn hay tệ hơn với chiếc tủ của mình
hay chỉ để xót xa trước sự thật là tất cả chúng ta đều có cái khó của mình.
Tại một thời điểm nào đó trong đời mình, chúng ta đều sống trong những chiếc tủ của mình,
và có thể cảm thấy an toàn,
hay ít nhất cũng an toàn hơn so với việc ở phía bên ngoài cánh tủ.
Nhưng tôi ở đây để nói với các bạn rằng
cho dù chiếc tủ của bạn được làm từ gì,
thì nó cũng không phải là nơi để con người sống.
Cám ơn.(Vỗ tay)
Hãy tưởng tượng ra bạn 20 năm trước.
Tôi khi đó để tóc đuôi gà, mặc váy không dây quai
và đi giày cao gót.
Tôi khi đó không phải là một cô gái đồng tính
luôn sẵn sàng nói trả bất kì đứa bé bốn tuổi nào bước vào quán cà phê.
Tôi chỉ đông cứng người vì sợ, cuộn người lại
ở trong góc tủ tối đen của mình
giữ chặt lấy quả lựu đạn đồng tính
và cử động, dù chỉ là nhúc nhích, là điều đáng sợ nhất
mà tôi từng làm.
Gia đình, bạn bè, và những con người hoàn toàn xa lạ
tôi đã dành cả đời mình
cố gắng không làm những con người đó thất vọng
và giờ tôi đã khiến cả thế giới đó
đảo lộn một cách có chủ ý.
Tôi đã đốt cháy tất cả những kịch bản
mà chúng ta đã đi theo bấy lâu nay,
bởi nếu bạn không ném quả lựu đạn đó đi, thì nó sẽ giết chết bạn.
Một trong những cú ném lựu đạn đáng nhớ nhất của tôi là
tại đám cưới của chị gái tôi.
(cười)
Đó là lần đầu tiên mà rất nhiều người tham dự đám cưới
biết được tôi là đồng tính, trong lúc tôi đang vinh dự đóng vai trò phù dâu
trong chiếc váy đen và đôi giày cao gót,
tôi bước tới từng bàn khách một
và cuối cùng là bàn của bạn bè bố mẹ tôi,
những người đã biết tôi nhiều năm trời.
Và sau một cuộc nói chuyện nho nhỏ, một trong những người phụ nữ ở đó hét to rằng,
"Tôi yêu Nathan Lane!"
Và một cuộc tranh luận về đồng tính đã nổ ra.
"Ash, cô đã từng tới Castro chưa?"
"Rồi, thực ra chúng tôi có bạn ở San Francisco."
"Chúng tôi chưa bao giờ tới đó nhưng nghe nói rằng nơi đó rất tuyệt."
"Ash, cô có biết Antonio - thợ cắt tóc của tôi không?
Anh ấy rất tốt và anh ấy chưa bao giờ nói chuyện về một cô bạn gái cả."
"Ash, thế chương trình tivi yêu thích của cô là gì?
Chương trình tivi yêu thích của chúng tôi ư? Will & Grace.
Và mọi người có biết chúng tôi thích ai không? Jack.
Chúng tôi yêu mến Jack."
Và rồi một người phụ nữ, tuy bối rối
nhưng vô cùng muốn thể hiện sự ủng hộ của mình,
để tôi biết rằng cô ấy đứng về phía tôi,
cuối cùng buột miệng rằng,
"Ừ thì thi thoảng chồng tôi cũng mặc áo cộc tay màu hồng."
(cười)
Và lúc đó tôi đã có một lựa chọn,
giống như những kẻ ném lựu đạn sẽ làm.
Tôi có thể quay trở lại chỗ bạn gái mình quay lại bàn những người bạn đồng tính của mình
và bắt chước phản ứng của họ,
vẻ bộ thanh cao và sự bất lực của họ
khi cố gắng tránh từ ngữ thiếu tôn trọng người đồng tính khi nói chuyện với tôi
hoặc tôi có thể thông cảm với họ
và nhận ra rằng đây có lẽ là một trong những vấn đề khó khăn nhất,
mà họ từng gặp, rằng việc họ bắt đầu những cuộc trò chuyện
chính là lúc họ bước ra khỏi chiếc tủ của mình.
Chắc chắc là sẽ rất dễ dàng để chỉ ra họ thiếu sót ở điểm nào.
Nhưng sẽ khó gặp họ hơn tại chiếc tủ của họ
và khó để nhận ra sự thật rằng họ đang cố gắng.
Bạn có thể đòi hỏi ai đó làm gì khác ngoài việc cố gắng?
Nếu bạn thực sự muốn sống thật lòng mình với ai đó,
đổi lại bạn cần sẵn sàng chấp nhận sự thật.
Vì vậy, những cuộc trò chuyện khó nói vẫn chưa phải là điểm mạnh của tôi.
Bạn có thể hỏi bất kì ai mà tôi từng hẹn hò.
Nhưng tôi đang khá dần lên, và tuân theo những điều mà tôi gọi là
ba quy tắc Cô bé Bánh kếp.
Giờ, hãy nhìn chuyện này qua lăng kính của những người đồng tính
nhưng hãy biết rằng cái giá cho việc bước ra khỏi bất kì chiếc tủ nào
cũng nhất thiết phải giống nhau.
Điều thứ nhất: Chân thực
Hãy cởi bỏ chiếc áo giáp của mình. Hãy là chính mình
Đứa trẻ ở quán cà phê không có mặc áo giáp,
nhưng tôi đã sẵn sàng cho trận chiến.
Và nếu bạn muốn ai đó sống thật với bạn,
thì họ cần biết rằng bạn cũng đang đấu tranh để được bên cạnh họ
Điều thứ hai: Thẳng thắn. Cứ nói ra. Xé chiếc băng keo trên vết thương của bạn ra.
Nếu biết mình là đồng tính, cứ nói điều đó ra.
Nếu bạn nói với cha mẹ mình rằng có lẽ con là người đồng tính,
thì họ sẽ giữ hy vọng rằng chuyện đó sẽ thay đổi.
Đừng trao cho họ niềm hy vọng giả tạo đó.
(cười)
Và điều thứ ba, cũng là điều quan trọng nhất
(cười)
Không hối tiếc.
Bạn đang nói về sự thật của bản thân.
Đừng bao giờ cảm thấy có lỗi vì điều đó.
Một vài người có lẽ sẽ bị tổn thương,
nhưng chắc chắn là bạn có thể thấy tội lỗi vì những gì mà mình đã làm,
chứ không bao giờ thấy tội lỗi cho việc bạn là ai.
Và đúng vậy, có người sẽ cảm thấy thất vọng,
nhưng đó là do họ, chứ không phải bạn.
Đó là do những kì vọng của họ về bạn, chứ không phải là của bạn về bản thân mình.
Đó là câu chuyện riêng của họ, chứ không phải của bạn.
Câu chuyện duy nhất bạn cần quan tâm là
câu chuyện mà bạn muốn viết.
Vì thế, nếu lần tới bạn có thấy mình
đang ở trong một góc tủ tối đen ôm chặt quả lựu đạn của mình,
thì hãy nhớ rằng tất cả chúng tôi cũng đều đã từng ở đó trước đây.
Và có thể bạn sẽ cảm thấy rất cô đơn, nhưng thật ra không phải vậy.
Và chúng tôi biết việc này là khó nhưng chúng tôi cần bạn bước ra khỏi đó,
cho dù chiếc tủ của bạn được làm từ thứ gì,
bởi vì tôi cam đoan với bạn rằng
có những người khác đang nhòm qua lỗ khóa chiếc tủ của họ
để tìm kiếm linh hồn dũng cảm tiếp theo lao ra khỏi cánh cửa tủ, để trở thành con người đó
và để cho thế giới này thấy rằng chúng ta to lớn hơn cả những chiếc tủ của mình
rằng một chiếc tủ không phải là nơi mà một con người
thực sự sống.
Xin cám ơn, Boulder. Chúc mọi người một tối vui vẻ.