Tip:
Highlight text to annotate it
X
Một sản phẩm phụ đề từ KSTC Chia sẻ miễn phí tại http://kst.vn
TẬP 46
Chuyện xưởng gốm trọng đại như vậy,
Lục đại nhân nếu chức quan quá nhỏ,
e cũng khó thuyết phục được.
Lão thần muốn tiến cử Lục đại nhân lần nữa,
xin hoàng thượng thăng quan cho cô ấy!
Trương tướng đại nhân,
cảm ơn ý tốt của ngài.
Chỉ có điều tài lực hạ quan có hạn,
mấy hôm trước còn vì
chuyện ong độc mà lĩnh tội xuất cung,
thât sự là không tiện thăng quan ngay.
Chuyện ong độc, sứ thần Mông Cổ
đã viết thư thỉnh tội rồi.
Trường Quảng vương điện hạ,
ngài cũng đừng ngăn cản
Lục đại nhân người có tài năng hiếm có như vậy.
Triều đình nếu như không trọng dụng,
vậy đúng là lãng phí quá.
Hạ quan và Trường Quảng vương điện hạ
chỉ có tình nghĩa quân thần,
không có gì khác cả.
Hoàng thượng, cho dù thế nào,
Lục Trinh cũng là nhân tài hiếm có,
cho nên thần đệ cùng với Trương tướng cùng dâng tấu
xin thăng quan cho Lục Trinh!
Trường Quảng vương và tể tướng cùng xuất mã.
Nếu trẫm không đồng ý,
chẳng phải hôn quân sao?
Lâu thượng thị vừa hay xuất cung nghỉ dưỡng,
nữ quan cấp cao trong cung không đủ.
Nguyên Phúc, ban chỉ:
Tấn nguyên ti y Lục Trinh
làm thượng cung ngũ phẩm.
Tạ hoàng thượng!
Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!
Bình thân, Lục Trinh!
Ngũ phẩm đã là nữ quan cấp cao nhất
của nữ quan hậu cung.
Ngươi giỏi về chuyện tính toán,
mà nội cung thu chi xa xỉ,
là một trong những chuyện trẫm phiền lòng nhất.
Ngươi mau tiến cung,
xử lí chuyện này
thật sạch sạch sẽ sẽ,
trả lại nội cung trong sạch càng sớm càng tốt.
Tuân chỉ!
Lục thượng cung, hoàng thượng đã dặn dò rồi,
bảo nô tài đi cùng ngài
đến cục nội thị tuyên chỉ.
Vậy phiền công công rồi!
Mời bên này!
Lục thượng cung?
Lẽ nào bắt đầu từ hôm nay
ta đã có thể
cùng Lâu thượng thị, Vương thượng nghi bọn họ
ngồi cùng một vị trí rồi?
A Trạm,
trẫm biết đệ không muốn
để cô ấy ở trong cung,
nhưng A Trinh thật sự
mà một người có tài.
Nếu như đệ lãng phí
tài hoa của cô ấy,
không những là lỗi của đệ
mà cũng là tổn thất của Đại Tề chúng ta.
Hoàng thượng,
thần đã nghĩ thông rồi,
sao lại cản đường nàng ấy chứ?
Trước đây là thần quá ích kỉ,
nhưng bây giờ thần rất sợ.
Cho dù thần có xin lỗi nàng ấy,
nàng ấy cũng không để ý đến thần.
Sao lại thế được?
Cô ấy chỉ là nhất thời
giận quá mà thôi.
Bất luận thế nào,
bây giờ cô ấy cũng hồi cung rồi.
Đệ chỉ cần bỏ lòng tự trọng,
chủ động đi nói chuyện với người ta là được rồi.
Cô ấy hiểu chuyện như vậy,
chắc sẽ nghĩ thông thôi.
Tham kiến Lục thượng cung!
Chúc mừng Lục đại nhân nhậm chức!
Lục thượng cung phụng đặc chỉ của hoàng thượng,
sau này chấp quản tam ti: ti kế, ti y, ti bảo
trong lục ti của cục nội thị.
Người của tam ti phải tuân thủ cung quy,
phải chăm chỉ hơn. Nếu ai làm trái,
nghiêm trị không tha!
Tuân lệnh!
Lục thượng cung, cô nói vài câu đi.
Được.
Lục Trinh được hoàng thượng ưu ái,
ban cho chức thượng cung,
trong lòng có chút lo lắng,
sẽ tận tâm tận lực.
Những điều khác,
ta không muốn nói nhiều.
Lục Trinh so với các vị
chỉ là hậu bối,
mong các vị sau này cùng nhau cố gắng,
không phụ thánh ân.
Cẩn tôn giáo huấn!
Thẩm đại ca, huynh tìm muội đến
là có chuyện gì?
Nghe nói muội thăng quan,
có một bất ngờ cho muội.
Bất ngờ gì vậy?
Ta đã đón mẹ ta
từ chùa Phật trên núi xuống rồi.
Không phải muội có chuyện muốn nghe ngóng sao?
Sao huynh biết?
Ta nghe Đan Nương nói. Đi thôi.
Mẹ, con đã nói rồi,
A Trinh lần này đến đây
là muốn nghe ngóng
chuyện ân nhân của muội ấy.
Đúng. A Trinh à,
chuyện con tìm ân nhân,
Gia Ngạn đã nói với ta rồi.
Con thật là một đứa con ngoan.
Vì một lời di ngôn của phụ thân
mà đi tìm ân nhân khắp thiên hạ.
Con có vấn đề gì thì cứ hỏi.
Những điều ta nhớ được
sẽ nói cho con.
Đây là đồ mà ân nhân của con để lại
Nghe người khác nói
đây là đồ ở trong cung,
vì thế con muốn xin phu nhân
có thể nhìn giúp con một chút,
rốt cục là có đúng không.
Thanh Hoa,
đem hộp trâm cài tóc của ta
ra đây.
Vâng.
Đây là trâm cửu loan của phu nhân?
Con biết tên của nó à?
Không sai, chính là cửu loan trâm.
Trước đây hoàng thái hậu, Uất hoàng hậu
đều thưởng cho nữ quan loại trâm này.
Ta nhớ muội tử Từ gia
cũng có một chiếc,
những người khác
e rằng sớm đã mất rồi.
Con nhờ nữ quan đại nhân trong cung
điều tra cung tịch trong cung
của mấy vị nữ quan ngũ phẩm tiền triều
đều không phải là vị ân nhân của con.
Con muốn hỏi phu nhân:
liệu họ có đem chiếc trâm này
tặng cho người khác không?
Chắc chắn không thể.
Loại trâm này được làm từ vàng nguyên chất,
cửu loan phi phụng, gia công tinh xảo,
tượng trưng cho thân phận và vinh quang.
Trước đây lúc ta
gả vào phủ Thẩm quốc công,
đây là của hồi môn quan trọng.
Con nghĩ ai sẽ
dễ dàng tặng cho người khác chứ?
A Trinh, con cũng đừng ưu phiền quá.
Ân nhân của con đã
có thể tặng con chiếc cửu loan trâm này
cũng là nói rõ con và Thẩm gia chúng ta
có duyên thiên lí.
Nếu sau này con
- thật sự gả vào... | - Mẹ!
Con ấy à, như một khúc gỗ vậy,
vừa cứng nhắc, vừa ương bướng.
Thẩm phu nhân,
hôm nay được gặp phu nhân
là may mắn của A Trinh.
Chỉ là nhà A Trinh
còn có chuyện khác nữa.
Trời cũng không còn sớm,
e rằng phải quay về xử lí rồi.
Ta đưa muội về.
Khoan đã.
Đúng rồi,
ta vừa nhớ ra một chuyện cũ.
Trong cung có một quy tắc cũ:
phàm là phi tử nhị phẩm trở lên,
thị nữ đi theo
cũng được hưởng
phẩm cấp của nữ quan ngũ phẩm,
nhưng không có quan chức cụ thể.
Bây giờ ta tuổi cao rồi,
nhớ cũng không được hết nữa.
Con đi kiểm tra cung tịch,
không biết chừng vị ân nhân đó
là thị nữ đi theo
của vị hoàng phi nào đó của tiên hoàng.
Cám ơn huynh, Thẩm đại ca.
Muội đi trước đây.
Đây là của lão phu nhân. Trả lại cho huynh.
Đây là mẹ ta tặng muội,
muội cứ dùng đi.
Sao thế được!
Đây là bảo vật gia truyền nhà huynh.
Nếu không phải lão phu nhân
thịnh tình như vậy,
muội cũng sẽ không...
Coi như để trả cho hôm nay
ta lừa muội đến là được rồi.
Mấy ngày nay,
chúng ta cùng cưỡi ngựa, cùng xuất du,
ta luôn nghĩ
sẽ nỗ lực để muội yêu ta,
nhưng ta phát hiện
cho dù muội giận
Trường Quảng vương điện hạ,
trong lòng muội vẫn không có ta.
Ta luôn mơ ước rằng...
Ta mơ ước có một ngày
muội sẽ yêu ta,
ta có thể quang minh chính đại
dẫn muội về phủ,
nói với mẹ ta:
“Đây là cô gái mà con yêu nhất”.
Hôm nay ta nói với mẹ ta
ta sẽ dẫn con dâu
tương lai của mẹ về nhà,
lại nói với muội
ta chỉ muốn giúp muội có một
cơ hội gặp mặt mẹ ta.
Ta lừa muội.
Nhưng ta không hối hận chút nào.
Thẩm đại ca, huynh đã nói
xem muội như muội muội của mình.
Muội yên tâm đi, từ hôm nay,
ta sẽ tiếp tục làm đại ca tốt,
không có ý gì khác của muội.
Thẩm đại ca, cảm ơn huynh.
Ngoài câu này, những cái khác,
thứ cho muội không thể đáp lại.
Yên nào!
Ta đảm bảo đây là lần cuối cùng.
Đừng qua đó!
Tại sao? Điện hạ, ngài nhẹ một chút!
Nhớ lây!
Tất cả xảy ra trước mắt
hãy xem như ngươi chưa từng nhìn thấy.
Muội định lúc nào tha thứ cho huynh ấy?
Không biết nữa. Lần này,
muội phải kiên trì cách nghĩ của mình.
Vậy muội đi đây.
Điện hạ,
đây là đường đến điện Thanh Kính.
Lục đại nhân ngài ấy không ở trong cung.
Điện hạ!
Điện hạ!
Điện hạ! Điện hạ!
Điện hạ, ngài sao thế, điện hạ?
Có ai không?
Trường Quảng vương điện hạ ngất rồi!
Đại nhân, ngài có đó không?
Đại nhân, mau mở cửa!
Nô tì Linh Lung. Đại nhân!
- Linh Lung! | - Ngài mau vào cung xem đi,
Trường Quảng vương điện hạ
đột nhiên nôn ra máu.
Nguyên Lộc lúc đó vô cùng sợ hãi.
Tham kiến quý phi nương nương!
Ngươi đừng vào vội.
Ta có chuyện muốn nói với ngươi.
Nương nương, có thể đợi một lát không?
A Trạm chàng ấy...
A Trạm cậu ấy không sao rồi.
- Ngươi cứ đi theo ta. | - Nhưng mà...
Đừng để ta nhắc lại lần hai.
Ngươi có biết tại sao cậu ấy
đột nhiên nôn ra máu không?
Hôm nay cậu ấy đến xin hoàng thượng,
chuẩn bị nói với Lục thượng thư
từ bỏ chuyện nhận cha của ngươi,
nhưng không ngờ
lại nhìn thấy ngươi
ở cùng Thẩm Gia Ngạn.
Cái gì? Chắc chắn là chàng ấy hiểu lầm rồi.
- Ta đi giải thích với chàng ấy... | - Đứng lại!
A Trạm bây giờ
không chịu được bất cứ kích động nào.
Ta tuyệt đối không cho phép
ngươi làm tổn thương chàng ấy lần nữa.
Nhưng giữa ta và Thẩm Gia Ngạn
vốn dĩ không có gì cả.
Cho dù như vậy,
ta vẫn dự định
khiến ngươi rời xa A Trạm.
Quý phi nương nương,
lời này của người là có ý gì?
Lục Trinh,
ngươi vốn dĩ không hợp với chàng ấy.
Ngươi có biết tại sao lần trước
ta lại giúp hoàng tỉ
làm giả chiếu thư ban hôn không?
Không phải vì ngươi chiếm mất vị trí
của ta trong tim A Trạm,
mà là ta và hoàng tỉ đều cho rằng
ngươi không phải lương duyên của A Trạm.
Ngươi không những không có thân thế rõ rang,
không thể trở thành trợ lực
trong triều chính của A Trạm,
ngươi càng không thể suy nghĩ thay chàng ấy.
Ngươi hoàn toàn không có tố chất
để trở thành nữ chủ nhân trong hoàng gia.
Ngươi nhìn thấy điện Hàm Quang kia không?
Thê tử của A Trạm
sau này sẽ giống như ta,
là chủ nhân của nơi đó.
Nhưng bên trong điện Hàm Quang
không chỉ có vinh hoa phú quý,
còn có vô số nhẫn nhịn và hi sinh.
Ta là công chúa nước Lương.
Từ nhỏ mẹ ta đã dạy ta
làm một vị hoàng hậu
cần phải biết vứt bỏ.
Nhưng Lục Trinh, ngươi không hiểu
A Trạm bảo ngươi xuất cung
là vì nghĩ cho ngươi.
Nhưng ngươi vì tức giận,
lại có thể cùng
Thẩm Gia Ngạn chàng chàng thiếp thiếp
khiến A Trạm đau lòng nôn ra máu.
Nhưng ta không cố ý
làm như vậy.
Vẫn còn một chuyện
khiến ta ưu phiền,
chính là A Trạm quá nặng lòng với ngươi.
Chàng ấy vì ngươi
mấy lần tự khiến mình rơi vào nguy hiểm.
Lúc ngươi hôn mê,
chàng ấy suýt nữa phát điên,
bỏ mặc quốc chính không quản.
Nếu chàng ấy là một nam tử bình thường,
điều đó đương nhiên là tốt;
nhưng chàng ấy là trữ quân một nước,
chàng là hoàng đế tương lai.
Vì thế Lục Trinh, ngươi với chàng ấy mà nói,
có thể dùng bốn chữ miêu tả:
(*) “Hồng nhan hoạ thuỷ”: Người đẹp nhưng là mầm mống mất nước. “hồng nhan hoạ thuỷ”.
Không, không phải, ta không phải.
Ta làm như vậy tuy là
có chút có lỗi với ngươi,
nhưng trong lòng ta,
A Trạm trước đây là người yêu
thân mật nhất của ta,
bây giờ là tiểu thúc quan trọng nhất của ta.
Vì thế,
ta chỉ có thể chọn cách khiến ngươi rời xa.
Nguyễn Nương!
Quý phi nương nương,
người muốn làm gì?
Ta sẽ không giết ngươi.
Bọn họ sẽ liền
đưa ngươi đến một nơi
không ai tìm thấy được,
trông chừng ngươi.
Đợi A Trạm
cưới một trữ phi khác,
ta sẽ thả ngươi ra.
Người không thể làm thế!
Xin lỗi, ta bắt buộc phải làm vậy.
- Buông ta ra! | - Buông nàng ấy ra!
Buông ta ra!
- A Trạm, A Trạm! | - A Trinh!
A Trạm!
Đừng sợ!
A Trinh, lúc nãy hai người nói chuyện,
ta và hoàng thượng đã nghe thấy cả rồi.
Nàng yên tâm. Từ nay về sau,
sẽ không có ai ép nàng
làm bất cứ chuyện gì nữa.
A Trạm, chàng sao rồi?
Thiếp và Thẩm đại ca
thật sự không có gì cả.
Ta biết, ta đã nhìn thấy rồi,
nhưng ta không hề tức giận.
Gia Ngạn nói đúng,
là ta quá ích kỉ.
A Trinh, hôm nay ta muốn
trịnh trọng xin lỗi nàng.
Trước đây ta không nên
vì mong muốn của bản thân
mà sắp xếp tương lai thay nàng,
càng không nên xem nhẹ nổ lực của nàng,
bắt nàng vứt bỏ
sự nghiệp mình yêu thích.
Hoàng thượng nói đúng,
nàng tuy là một người phụ nữ,
nhưng nàng kiên cường hơn bất cứ
người đàn ông nào.
Vì thế ta không nên khoá nàng
một mình trong tân vương phủ,
chôn vùi tài năng của nàng.
A Trinh, xin lỗi,
xin nàng tha thứ cho ta.
Thật không? Chàng thật sự
không ép thiếp xuất cung nữa?
Đương nhiên. Bắt đầu từ hôm nay,
ta sẽ không ép nàng làm bất cứ chuyện gì
mà nàng không thích.
A Trinh, nàng nghe ta nói,
bây giờ ta đã
nghĩ thông tất cả rồi.
Bởi vì lần đầu tiên ta nhìn thấy
chính là nàng như vậy,
là một nàng thông minh,
là một nàng dũng cảm,
là một nàng ý chí
đến đàn ông cũng phải hổ thẹn không bằng,
là một nàng khiến ta hết cách.
Nếu như ta cứ muốn
biến nàng
thành một tiểu nữ chỉ biết nghe lời,
vậy thì không phải
là A Trinh mà ta yêu nữa.
Thiếp cũng không tốt như chàng nói đâu.
Nàng có. Theo ta thấy,
nàng chính là món quà
tuyệt nhất mà ông trời ban cho ta.
Bây giờ chuyện mà ta có thể
làm tốt nhất
chính là trân trọng nàng.
Quý phi nương nương,
lúc nãy người nói với với hạ quan
nhiều lời tận đáy lòng vậy,
bây giờ hạ quan cũng muốn nói vài lời với người.
Không sai,
thân phận của hạ quan mãi mãi
không thể so sánh với người,
nhưng trái tim yêu thương A Trạm của hạ quan
lại không hề kém người chút nào.
Tuy có thể dựa vào gia thế
nhưng hạ quan có thể dựa vào bản lĩnh của mình
là đến chức nữ quan ngũ phẩm,
cũng có thể dùng hết năng lực của mình
đế phò tá hoàng thượng,
klhiến quốc khố Đại Tề hưng thịnh.
Hạ quan tin rằng
A Trạm nhất định sẽ vì
có được thê tử như mình
mà cảm thấy tự hào,
vì hạ quan không thua kém
những tiểu thư công hầu
gia thế tốt đẹp.
Quý phi nương nương người vừa nói với hạ quan:
trong điện Hàm Quang chứa đầy
nhẫn nhịn và hi sinh,
nhưng những gì hạ quan thấy
chỉ là sự yêu thương
và chăm sóc của hoàng thượng dành cho người.
Người đã từng tổn thương
hoàng thượng sâu sắc như vậy,
mù quáng theo đuổi những thứ
sớm đã không thuộc về mình,
nhưng hoàng thượng vẫn
chăm sóc người như thế,
bao dung, yêu thương người.
Nếu nói A Trạm nặng tình
với hạ quan,
vậy hoàng thượng,
người đối với nương nương thì sao?
Vì thế A Trạm chàng ấy yêu hạ quan
không phải chuyện xấu xa gì.
Nếu hạ quan từng làm liên luỵ chàng ấy
thì hạ quan sẽ không cảm thấy hổ thẹn.
Hạ quan chỉ khiến bản thân nghĩ cách
biến tương lai càng mạnh mẽ hơn.
Nương nương, xin hãy tin hạ quan,
hạ quan nhất định giúp người
chăm sóc tốt cho A Trạm,
làm thê tử tốt, trợ thủ tốt của chàng ấy,
không để người và hoàng thượng
lo lắng cho chúng thần nữa.
Hoàng thượng, quý phi, thần và A Trinh
hi vọng có được chúc phúc của hai người.
Hy vọng bọn thần có thể
được như hai người,
tình thâm ý trường, bách niên giai lão.
Với thân phận là hoàng đế
Đại Tề và huynh trưởng,
chúc phúc hai người!
Miệng nói thì dễ đấy,
nhưng muốn thật sự
làm một trữ phi tốt,
ngươi còn phải học nhiều lắm.
Sau này rảnh rỗi
thì đến điện Hàm Quang nhé.
Nhất định.
Mấy ngày nay cô không ở trong cung,
ta còn chưa kịp
trao âm ấn này cho cô.
Cục nội thị tổng cộng có hai ấn âm dương,
dương ấn trong tay ta.
Cô nhất định phải nhớ:
lệnh chỉ phổ thông của cục nội thị
chỉ cần dùng ấn của mình là được.
Nhưng nếu liên quan đến nữ quan,
những thu chi trọng đại
và những sự vụ từ tứ phi trở lên
thì phải dùng đồng thời
hai ấn âm dương.
Trước giờ ta chưa từng nghĩ đến
có một ngày
được cầm thứ quan trọng như vậy
trong tay.
Ta cũng không ngờ
năm đó tiểu cung nữ bị ta
đuổi khỏi nơi tuyển chọn
giờ đã trưởng thành,
trở thành nữ quan sát cánh với ta.
Sau này vẫn xin thượng nghi đại nhân
chỉ giáo nhiều hơn.
Nên là hỗ trợ lẫn nhau mới đúng.
Thực ra, ta thực sự rất vui
có thể giao âm ấn này cho cô.
Bởi vì ta vừa nghĩ đến
biểu cảm bây giờ của Lâu Thanh Tường,
ta đã cảm thấy rất vui rồi.
Không thể nào!
Tin tức lớn như thế này,
sao ta không hề biết?
Vương thượng nghi sai người
phong toả tin tức,
chính là muốn nhân lúc
ngài dưỡng bệnh ở ngoài cung,
chia lục ti với Lục Trinh.
Hôm nay hạ quan cũng
mới có cơ hội đến thăm ngài.
Nhưng
Vương thượng nghi đã đem âm ấn
giao cho Lục Trinh.
Bây giờ ti y ti,
ti kế ti, ti bảo ti,
tam ti này đều cho cô ta quản.
Khốn kiếp!
Đó rõ ràng là địa bàn của ta!
A Bích,
truyền lời của ta đến thái hậu nương nương,
nói là ta đã khoẻ hẳn rồi,
ta muốn tiến cung ngay
để giao bản kê tiền tích lũy
năm nay cho người,
bảo người lập tức tuyên ta tiến cung.
Vâng.
Rất tốt. Chuyện này
sẽ làm theo cách của cô nói.
Đại nhân, hai ngày nữa
cuộc thi phổ cấp nữ quan
sẽ bắt đầu.
Ngài xem,
Cuộc thi nữ quan?
Suýt nữa ta quên không nói cho cô.
Cuộc thi lần này cô
không cần tham gia nữa.
Ta đã có sắp xếp khác cho cô.
- Nhưng mà... | - Cô đừng sốt ruột.
Ta sẽ không bạc đãi cô đâu.
Thực ra
ta đã nghĩ kĩ rồi. Tuy...
Đã muộn thế này rồi ư?
Ta phải đến điện Chiêu Dương.
Đại nhân!
Lẽ nào ngài thật sự
không thích nô tì như vậy sao?
Cung nghênh đại nhân!
Trẫm uỷ thác cho khanh
điều tra rõ tài vụ trong cung,
đã xong chưa?
Khởi bẩm hoàng thượng, mấy ngày nay
thần kiểm tra toàn bộ
cục nội thị một lần,
mới phát hiện sổ sách của nội cung
bị hỗn loạn là vì
Tiêu cực lớn nhất
chính là ở quyền thái mãi trước đây,
toàn bộ đều nằm
trong tay Lâu thượng thị,
còn Tần chưởng ti của ti kế ti
càng là người vô cùng nghe lời Lâu thượng thị,
điều này mới khiến cho
sổ sách trong cung vô cùng hỗn loạn.
Chỉ có cách
chỉnh đốn lại những người đó
mới có thể thay đổi.
Hoàng thượng, đây là điều trần mà thần viết,
xin người xem.
Ta thấy tốt lắm.
Khanh cứ mạnh dạn mà làm.
Trẫm sẽ làm hậu thuẫn của khanh.
Vâng, chỉ là chuyện này liên can rất lớn,
phía làm gốm lại cần giao hàng gấp.
Nếu thần phải quản cả hai việc,
chỉ e thật sự phải có thuật phân thân.
Vì thế, thần xin hoàng thượng ban chỉ:
một là mời sư phụ thần Đỗ ti nghi
quay lại đây,
thay thần chấp quản ti bảo ti;
hai là đợi lúc thích hợp,
thần cũng muốn thăng
cung nữ bên cạnh - Linh Lung
làm bát phẩm chưởng bộ thay cho
Tần chưởng ti có vấn đề kia.
Cái này dễ làm.
Trẫm cho khanh một ý chỉ,
khanh tuyên lúc nào cũng được.
Thế này,
khanh thăng chức cho cả Đan Nương.
Có bọn họ giúp khanh, trẫm cũng yên tâm.
Điều này... Đan Nương tuy trung thành,
nhưng trước mắt cô ấy vẫn chưa biết chuyện.
Cái này không lo.
Cái trong cung đang thiếu
chính là những người trung thành.
Hơn nữa có sư phụ là khanh đây,
gỗ mục cũng có thể điêu khắc được.
Cứ cho Đan Nương giúp khanh
trông coi ti y ti.
Còn về chức quan,
cứ phong cho cô ấy làm bát phẩm thừa y,
có thể quản việc là được.
Vâng, vậy thần
thay Đan Nương cảm ơn hoàng thượng.
Tạ hoàng thượng!
Không cần đa lễ.
Cung nữ nhất đẳng Hà Đan Nương
tận trung chức thủ,
đặc phong làm bát phẩm thừa y.
Tạ đại nhân!
Đan Nương, cô lợi hại quá!
Chúc mừng nhé!
Linh Lung tỉ tỉ,
tỉ tát cho muội một cái đi.
Muội không ngờ mình lại được
lên làm nữ quan.
Không phải đang nằm mơ đấy chứ?
Đại nhân, từ nay trở đi,
thân phận chúng ta đã khác,
xin đừng gọi nô tì là tỉ tỉ nữa.
- Đan Nương! | - Đan Nương!
Sau này cô đừng có mà
quên bọn ta đấy nhé!
Sao? Buồn lắm à?
Cô xem gương mặt
đắc ý của Đan Nương đi.
Bị người ngu ngốc như cô ta
cưỡi lên đầu.
Linh Lung, cô nghĩ thông chưa?
Cô có tài như vậy,
nhưng Lục đại nhân nhà cô
lại cân nhắc Đan Nương.
Đến một cơ hội
tham gia cuộc thi nữ quan
- cũng không cho cô. | - Đừng nói nữa.
Cô đừng đi. Cô ta không tiến cử cô,
cô có thể tìm
một người khác tiến cử mình.
Không cần đâu.
Cảm ơn ý tốt của Thẩm đại nhân!
Linh Lung, cô nghĩ kĩ rồi?
Trong một thời gian dài,
cô vất vả như vậy
đi theo Lục Trinh
từ ti bảo ti chuyển đến ti y ti.
Cô ta thì từng bước lên cao,
còn cô thì sao?
Cô bây giờ vẫn là một
cung nữ nhất đẳng.
Nếu cô bỏ lỡ cơ hội này,
đợi năm sau lúc cô xuất cung,
nhà cô khó khăn, cha mẹ đều mất.
Đến lúc đó cô một mình,
một cô nương già 24 tuổi
còn gả được cho ai?
Lục Trinh đối xử với cô như vậy,
cô cần gì một lòng một dạ
tận trung với cô ta?
Thượng thị đại nhân đã hồi cung.
Chỉ cần cô đồng ý
đứng về phía bọn ta,
ta đảm bảo ngài ấy sẽ...
Không cần đâu. Nô tì nói cho ngài,
Linh Lung nô tì tuyệt đối sẽ
không phản bội lại Lục đại nhân.
Đại nhân, không hay rồi,
nô tì vừa nghe tin
Lục Trinh đã hạ lệnh
đòi ti kế ti thẩm hạch lại
tất cả sổ sách hai năm nay.
Cái gì?
Tần chưởng kế của ti kế ti
đang rất lo lắng.
Đại nhân,
thái mãi mấy năm nay trong cung
chúng ta cũng ăn bớt không ít.
Nếu để Lục Trinh phát hiện...
Lục Trinh đó
trước đây ở ti bảo ti
đã dùng chiêu này.
Không sợ. Ngươi đi nói với Tần chưởng kế:
không có mệnh lệnh của ta,
không được thẩm hạch lại.
Nhưng bây giờ cô ta
đã là thượng quan ngũ phẩm rồi.
Lẽ nào lời ta nói không có tác dụng nữa?
Ngươi cứ đi đi. Bây giờ,
ta sẽ đi tìm Lục Trinh nói rõ ràng.
Lục đại nhân,
bản toạ xuất cung chưa bao lâu,
tốc độ thăng quan của cô
còn nhanh hơn cả khỉ leo cây đấy.
Không dám.
Chỉ là được ân điển của hoàng thượng.
Cô nhân lúc không có ta,
đem ti bảo, ti y và ti kế
cướp hết đi.
Ta không tính toán với cô.
Nhưng bây giờ cô lại
đến ti kế ti thẩm tra sổ sách.
Đây là dặn dò của hoàng thượng.
Hơn nữa,
ta bây giờ cũng có bản lĩnh đó.
Cô làm như vậy
rốt cục là có ý gì?
Rõ ràng cô giúp bản toạ
xem qua sổ sách thái mãi.
Cô biết bên trong
có lợi kiếm chác được.
Lâu đại nhân,
ta cũng không muốn đuổi giết tận cùng.
Chỉ là hoàng mệnh khó trái,
ta chỉ là phụng mệnh hành sự.
Nếu như trong sổ sách đó của cô
thật sự có vấn đề gì,
ta có thể cho cô
thời gian 10 ngày
để cô mau chóng điều chỉnh sổ sách.
Thất thoát này quá lớn,
ta vốn dĩ không điều chỉnh được.
Hay là thế này đi.
Lục Trinh, cô cứ coi như
bán thể diện cho ta.
Chỉ cần cô giúp ta, thần không biết,
quỷ không hay, xoá bỏ chỗ thất thoát đó,
ta đồng ý cho cô
một vạn lạng vàng làm phí bịt miệng.
Lâu đại nhân, ta không thể nghe theo.
Lục Trinh,
đừng trách ta kéo cô chết theo.
Lâu đại nhân,
cô ba lần bảy lượt đến hại ta,
ta không tính toán với cô
đã là rất nể mặt
thái hậu nương nương rồi.
Cũng mong cô đừng không biết tiến thoái.
Được, cô cứ đi điều tra đi.
Chỉ là đến lúc đó
cô đừng khóc lóc đến xin ta.
Để bên đó đi!
Đúng là sắp xếp rất chỉnh tề.
Đến ta cũng không tìm ra
lỗi nào cả.
Đương nhiên rồi,
con là do sư phụ người chỉ giáo mà.
Chỗ này có ta quản giúp con,
sẽ không có lỗi lớn nào.
Nhưng bây giờ
con chuẩn bị đối phó với Lâu Thanh Tường thế nào?
Loại người như cô ta tuyệt đối
không mở to mắt nhìn con
chiếm mất địa bàn của mình.
Mấy ngày nay,
con tốt nhất nên cẩn thận một chút,
đừng đắc ý quá,
lại trúng quỷ kế của người ta.
Sư phụ, lúc nãy ở cục nội thị
con đã cãi nhau với cô ta rồi.
Vậy sao?
Sư phụ,
người biết con không phải là loại người đó.
Nhưng Lâu thượng thị cô ta...
cô ta hết lần này đến lần khác...
Lo lắng gì nữa?
Con có còn nhớ
ta đã nói những gì với con không?
“Đạo làm quan,
nhất định phải văn võ tương hỗ”.
Lâu Thanh Tường chính là một con rắn độc.
Bây giờ con có quyền có thế rồi,
không quyết đấu với cô ta,
lẽ nào phải lấy lòng
cô ta sao?
Hơn nữa, con là tân quan mới thăng nhiệm.
Không cho bọn họ biết mặt,
mấy lão thần trước đây đi theo cô ta
làm sao có thể phục con?
Con chuẩn bị để Linh Lung
thay thể Tần chưởng kế.
Con đã có lòng cân nhắc Linh Lung,
sao lần này con
thăng quan cho Đan Nương
mà lại không thăng quan cho cô ấy?
Cô ấy... cô ấy và Đan Nương khác nhau.
Bên ti y ti đó
đều là thân tín của con.
Đan Nương qua đó
chỉ cần thủ thành là được rồi.
Nhưng phía ti kế ti lại
cần huyết chiến.
Hơn nữa,
bây giờ Tần chưởng kế vẫn còn tại nhiệm.
Vì thế con chuẩn bị
sau khi điều tra ra vấn đề
sẽ cắt chức của cô ta
rồi thăng chức quan cho Linh Lung.
Vậy con hãy nhớ
nói một tiếng với người ta.
Đừng để người ta
bị tổn thương.
Ngày mai con sẽ nói chuyện với cô ấy.
Đan Nương,
hoa Tây Tạng Đô Mĩ Nhi tặng ta...
Đan Nương, Đan Nương, muội sao thế?
Muội đang học cách làm nữ quan.
Muội ở ti y ti mới có hai ngày,
chiếc mũ tóc giả này muội không thể đội được.
Nó nặng quá.
Làm hai mắt muội choáng váng,
cổ rất mỏi.
Muội cẩn thận chút!
Lục đại nhân, có người tìm ngài!
Lục đại nhân, là thế này,
ra đây nói chuyện.
Tỉ tỉ, đã xảy ra chuyện gì vậy?
Tần chưởng kế của ti kế ti
lúc nãy vừa đến Tây Phật đường một chuyến,
bàn âm mưu với Lâu thượng thị
hơn một canh giờ.
Bên Vương thượng thư lại truyền tin đến,
nói Lưu thị lang của bộ Hộ
ngày mai sẽ dâng lên một bản tấu,
mượn cớ năm nay trong ngoài cung
hợp tác đại bàn điểm ba năm một lần,
muốn ti kế ti trong vòng năm ngày
đưa tất cả sổ sách
để bộ Hộ kiểm tra.
Có phải Lâu thượng thị
lại giở trò gì không?
Lưu thị lang tuy không phải là người của
Lâu thượng thị,
nhưng quan hệ với Lâu gia trước giờ
vẫn luôn rất tốt.
Ti kế ti mấy năm nay
nằm trong tay Lâu thượng thị,
không biết đã thất thoát
bao nhiêu vạn lạng vàng.
Nhưng bây giờ nếu không giao toàn bộ
sổ sách theo thời hạn,
chủ quan như ta
sẽ phải gánh toàn bộ trách nhiệm.
Đến lúc đó Lâu thượng thị
chắc chắn sẽ mượn cớ,
nói ta lộng quyền,
danh chính ngôn thuận
cướp ti kế ti trở về.
Chiêu này của cô ta gọi là “vây Nguỵ cứu Triệu”.
Cô ta biết rõ không ngăn được ta
điều tra sổ sách cô ta tham ô
ở ti kế ti
liền muốn nhân trước lúc nguy cơ bộc phát
chỉnh lại ta trước.
Cô ta đã chính thức
tuyên chiến với ta.
Vậy phải làm sao?
Chúng ta có cần
lập tức đi nói cho điện hạ
để ngài ấy đi ngăn
Lưu thị lang đó không?
Không cần đâu.
Cô ta đã ép ta như vậy
thì ta chỉ có cách
tương kế tựu kế thôi.
Một sản phẩm phụ đề từ KSTC Chia sẻ miễn phí tại http://kst.vn