Tip:
Highlight text to annotate it
X
Vào 30 tháng 9, 2008
Khi người bác sĩ đến và
ông ta đã nói là mẹ tôi vừa bị trụy tim
họ nói tôi là tôi phải thực hiện 1 quyết định
họ nói họ có thể cố gắng cứu sống bà ấy
nhưng có thể sẽ làm gãy mọi khớp xương của bà, bà ta sẽ phải chịu tất cả đau đớn đó
hoặc là anh để cho mọi thứ đi theo tự nhiên
và tôi sẽ phải để bà ra đi trong thanh thản, cho nên, gần như, tôi chỉ có 1 phút để quyết định
rằng tôi phải quyết định cuộc sống của bà
hoặc chấm dứt đau đớn cho bà
tôi được nói là không được để cái quyết định mà tôi sẽ thực hiện
ngay giây phút này ám ảnh cả cuộc đời tôi
nên tôi đã quyết định để bà ra đi...Tôi đã ở bên cạnh bà
và tôi đã quệt nước mắt như điên, tôi nói với bà
mọi thứ mà tôi thấy biết ơn. Tôi nói cảm ơn mẹ rất nhiều vì đã nuôi con lớn
và điều mà buồn nhất là đó là lần duy nhất tôi đã nói với bà
Tôi chưa bao giờ làm điều này, tôi chưa bao giờ nói mẹ tôi là tôi yêu bà biết dường nào
Tôi chưa bao giờ nói với bà... Tôi chưa bao giờ nói với bà bất cứ điều gì
cho đến khi giây phút đó xảy ra
sau lúc đó thì tôi hôn bà và nói lời tạm biệt
Tôi đi vào phòng chờ, tôi đã nghe tất cả tiếng động ngoại trừ những tiếng đập của máy đo nhịp tim
không, không có gì cả. Và khi tôi ngẩng đầu lên giây phút đó, nó đã kết thúc
và ông ta nói "ừ, nó qua rồi"
cho đến tận ngày nay, bà ấy vẫn luôn ở trong tân trí tôi khi tôi làm bài tập
um, và mọi thứ... Bà ấy đã dạy tôi cách để yêu
làm sao để tốt bụng, làm sao để trung thực, làm sao để hiển hòa với mọi người
sống mỗi 1 giây như thể đó là giây cuối cùng
và luôn giúp đỡ những người nghèo
Sống, đơn giản là chỉ để thấy người khác sống.