Tip:
Highlight text to annotate it
X
Sync by GeirDM
www.addic7ed.com
Bà Grant?
Ông O'Banion gửi lời chúc mừng.
Giáo sư Foley?
Ông O'Banion gửi lời chia buồn.
- Ông Hewlitt?
- Vâng?
Ông O'Banion
muốn tiền của ông ấy.
Tôi sẽ có tiền vào sáng mai.
Tôi thề mà.
Thà là đừng thề
còn hơn thề mà không trả tiền.
Sampson chạy mất rồi.
- Khi nào?
- Sáng nay.
Cà phê mới trong bình đấy.
- Chắc là chạy đi săn.
- Nó già quá rồi, săn gì nữa.
Gần như mù, đánh hơi cũng không được.
Ngăn bên kia.
Em để lọ đường bên đó.
Nó không nhận ra anh.
Thì nó gìa rồi mà.
Nó nhìn em như thể em
không hề nuôi nó từ lúc nó còn bé.
Anh nuôi nó mà.
Anh chơi với nó. Hai chuyện không giống nhau.
Tới thăm mộ cha chưa?
1869.
Thì sao?
Cha sinh năm 1862.
Đâu phải.
Đúng thế.
Cha không muốn mẹ biết
cha già hơn mẹ bao nhiêu tuổi.
Vậy làm sao anh biết?
Ngày anh lên đường tới pháo đài Riley,
cha đi tiễn anh.
Cha bảo đừng lập gia đình
trễ như ông.
Em cũng trả tiền làm bia rồi.
Giờ cũng không đổi được.
Chuyện đó có nhanh không?
Cha không cần mục sư làm lễ.
Trong mấy năm cuối đời
ông lại hồ nghi về những chuyện đó.
Em ở bên cha,
Gerald cũng thế.
Anh ấy rất quý Gerry.
Chắc anh cũng quý anh ấy.
Em nghĩ thế.
Anh biết anh ta à?
Gia đình anh ấy quản lý xưởng khai thác sỏi
trên đường bên bờ hồ.
Nhà Hubert.
Anh ấy là con trưởng.
Anh ấy thường tới giúp đỡ.
Anh rất tiếc, Em.
Mồ côi vào tháng 4.
Kết hôn vào tháng 5.
Có thai vào tháng 8.
Góa chồng vào tháng 11.
Và họ cứ nói ở Plover
chẳng xảy ra chuyện gì.
Em sẽ không hỏi anh đã đi đâu
hay anh đã sống ra sao.
Em chỉ cần biết 1 chuyện thôi.
Anh có ở lại đây không?
Anh phải tới Milwaukee
trong 1 ngày thôi.
- Hội Cựu Chiến Binh họ...
- Em không hỏi việc đó.
Anh còn đọc sách chứ?
Tất nhiên. Đọc mọi thứ em gửi cho anh.
Đây.
Em không đọc hơn được 10 trang,
nhưng anh vẫn luôn thích
những truyện có đấu kiếm.
Richard.
Em không bao giờ nghĩ sẽ gặp lại anh.
Dù điều gì mang anh về nhà,
thì em cũng rất mừng.
Nhưng nếu lần này anh
không quay về...
thì hãy đi luôn đi.
Em không thể chịu nổi nữa.
Em sẽ đi tìm Sampson.
Tôi sẽ lau nó.
- Không quan trọng gì đâu.
- Quan trọng với tôi.
Chỉ là cà phê thôi mà.
Mọi thứ đều chỉ là 1 thứ gì đó.
Chả hiểu câu đó có nghĩa gì.
Eddie.
Eddie.
Eddie!
Cảm phiền ông...?
Cám ơn.
- Trứng chín quá.
- Không sao.
Có sao đấy.
- Có lẽ hơi cứng 1 chút.
- Thứ đó không phải thức ăn.
Nếu ông đã nghĩ thế,
thì ông còn dọn lên làm gì?
Tôi không biết.
Tôi không biết tại sao
mình lại làm những việc này.
Về chuyện ở Florida...
tôi vẫn chưa thu dọn hành lý cho ông.
Ông có cần...
giúp đỡ không?
Giữ khư khư sự kiêu hãnh
là việc quá vô lý.
Chúng ta có thể nhờ
Tom đổ nước cho bàn ủi.
Tôi hoàn toàn có khả năng
chuẩn bị cho chuyến đi của ông.
Tôi không nói là ông không thể.
Bằng cách nào đó, tôi tin rằng tôi đủ sức
trong việc lựa chọn áo,
giày, áo sơ mi, áo vest,
và những món đồ lót tế nhị của ông,
dù rằng việc đó
có vẻ rất thử thách.
Thế sao ông vẫn chưa làm?
Tôi đang tìm thông tin đáng
tin cậy về thời tiết ở Tampa.
Gọi cho khách sạn.
Chỉ là lời khuyên thôi.
Ông có muốn được chở tới
công trường vào hôm nay không?
Tôi đâu có tính đi bộ.
Ông có muốn tôi lái xe cho ông không?
- Ông còn việc khải phải xử lý.
- Không có.
Vậy thì tôi muốn.
Tôi sẽ cố hết sức để không gây tai nạn.
Tôi bán hoa cẩm tú cầu,
George, chứ không bán bệnh cúm.
Thưa, không phải cúm.
Tôi bị dị ứng.
Đưa đây.
Hầu hết mọi người đều đã trả.
Và còn đám không trả?
Họ cũng trả luôn rồi.
Để xuống đi.
Anh bẻ gãy cả bông rồi.
Bà vợ người Viking của anh thế nào rồi?
Thưa, vẫn khỏe.
Nếu như không còn việc gì nữa...
Nói lại xem anh có bao nhiêu đứa con?
Hai đứa.
Một đứa lên ba, đứa kia lên một.
Chết tiệt.
684...
Anh kiếm tiền nhanh thì
họ dùng hết cũng nhanh nhỉ?
Chúng tôi cũng xoay xở qua ngày.
Ai mà muốn cam chịu cảnh đó?
Phải kéo theo cả 1 gia đình lớn.
Có mối kiếm tiền cho anh đây.
Người quen của chúng ta tại Cicero.
- Ông Capone ư?
- Họ cần thêm vài tên tay chân.
Họ muốn đảm bảo đám
cử tri biết đầy đủ thông tin.
Nếu hai việc cũng như nhau,
thế thì tôi không muốn chậm trễ việc "giao hoa".
Vì chúa, Mueller, tôi có cả
tá thằng biết đập đồ.
Cái tôi cần là 1 người
biết tư duy.
Phấn hoa.
Theo sát Al và Frank.
Nếu chúng đi tới vùng ngoại ô, thôn quê
ngả nón chào rồi chia tay.
Nhưng nếu chúng nhắc tới việc ở lại Chicago
trong khi đang ăn macaroni,
thì đó là tin tôi nên biết.
Được chứ?
Mọi thứ ở đây đều
là những món thời thượng nhất...
giấy dán tường từ Anh,
rèm treo vẽ bằng tay từ New York.
Y như ở Broadway.
- Và...
- Những chiếc đèn treo này?
Chân đèn.
Hàng làm bằng tay từ Paris.
Con nghĩ mọi thứ đều
trở nên rất lộng lẫy, bác White.
Dường như con đã phát triển khiếu
hưởng thụ những thứ tốt đẹp hơn.
Oliver...
giờ cả 2 gia đình đã ngồi lại cùng nhau
nhờ Samuel và con gái của tôi.
Tụi nhỏ sẽ có 1 lễ cưới đường
hoàng tại nhà thờ Bap tít Shiloh.
Chuyện đó là chắc chắn.
Và chúng ta sẽ ăn mừng ngay tại đây.
Đó là quà của tôi cho chúng.
Lỡ chúng ta không bao giờ
có thêm 1 bữa tiệc thì sao?
Con sẽ dẫn mọi người đi
xem phòng dành cho các CLB.
Ta sẽ vào cùng mọi người ngay.
Chúng tôi không tìm ra cô ta.
Mò vào đây chỉ
để nói với tôi câu đó à?
Nếu tôi không tới,
ông sẽ lại mắng tôi.
Bảnh tỏn, dù gì thì tôi cũng sẽ mắng anh.
- Cô ta biệt tăm rồi.
- Anh đâu biết chắc điều đó.
Vậy ông muốn gì ở tôi?
Tôi đã đi ngược xuôi
khắp nơi rồi.
Tôi muốn anh báo
cho tôi tin khác.
- Được rồi.
- Thêm 1 tấm nữa.
Cám ơn.
Giờ các vị đều biết
tôi vẫn luôn là 1 nhà thầu.
Trước khi tôi nhận chức thị trưởng,
và sau khi từ chức...
Vậy còn lúc đương chức?
Đấu thầu công khai.
Từng bước của quá trình.
Vậy hãy tập trung vào những
linh hồn tốt đẹp sẽ được thờ phụng tại đây,
những đứa trẻ sẽ
được học ở đây
và những người
chăn chiên sáng suốt
những người sẽ dẫn dắt
đàn chiên của mình
dưới, à...
dưới đôi mắt của... à
Chúa lòng lành.
Nick sẽ dẫn các vị đi xem xét xung quanh.
Đừng quên chụp vài bức ảnh đẹp nhé.
Nick, đừng quên chỉ họ chỗ sân chơi.
Đúng thế.
Anh thật chu đáo.
Một ngày rất tuyệt cho việc
động thổ, phải không Nuck?
Phần tôi thích nhất
trước khi những cơn đau đầu xuất hiện.
- Tôi nghĩ nơi này sẽ...
- Tôi tới gặp ông.
Sao cơ?
Tôi phải tới tận đây gặp ông.
Ông biết là tôi bận quá mà.
Và dù rất muốn nhưng
tôi cũng không thể tới clb.
Bà xã tôi cứ vòi mãi,
nhưng lũ khốn đó...
Phần tôi đâu, Ed?
- Sao cơ?
- Phần tiền của tôi.
- Tưởng là tôi quên à?
- Mảnh đất này ư?
Ông đâu có phần trong này.
Đây là phần đất kéo dài suốt khu giáo phận.
Khi nào chúng ta khởi công
khu trung tâm hội nghị, ông và tôi...
Ông nghĩ sao nào?
Ông đang hỏi tôi à?
Ông là người duy nhất ở đây.
Ông Thompson là 1 phần của tất cả mọi thứ.
Ông ấy là trời và biển.
Ông ấy là giấc mơ
của lũ trẻ về đêm.
Ông ấy là tất cả
những gì tồn tại mãi mãi.
Ông muốn gì, Nuck?
Ông muốn gì, Ed?
Đó là câu hỏi thú vị hơn.
Trước khi những cơn đau đầu bắt đầu.
- Tôi chỉ tưởng...
- Ông lầm rồi.
Ông sẽ có tiền vào ngay sáng mai.
Thế có được không?
Tất nhiên.
Và rồi chúng ta
sẽ bắt đầu dự án tiếp theo.
Cứ chạy theo đường cao tốc.
Lần này mà trục xe bị nứt nữa,
là anh tự đi mua xe mới đấy.
Đừng.
Dù gì thì anh cũng sẽ giết tôi, phải không?
Dùng 2 ngón thôi.
Bỏ xuống sàn.
Carl Billings.
Biết ông ta chứ?
Vì ông ta biết ông.
Chúng tôi từng là cộng sự.
Tôi, Werner, Billings.
Tính cùng nhau làm giàu.
Nhưng cuối cùng,
Carl lại là kẻ ngán đường.
Tôi gặp ông ta trên chuyến xe lửa
từ *** New Jersey về hướng tây.
Ông ta trả tôi tiền để giết Werner
và cả kẻ mà các ông
cử tới giết ông ta.
Ông ta trả anh bao nhiêu?
1,000 đô
cho mỗi mạng.
Tôi sẽ trả hơn.
Quá dễ.
Nói mọi chuyện chỉ là vì tiền.
Thì tôi sẽ cho anh tiền mặt...
ngay bây giờ.
Ông có gia đình không?
Cứ bắn đi.
Carl trả tiền để anh giết tôi mà, phải không?
Tôi vừa hỏi ông đấy.
Một vợ và 2 con.
Lúc ông gặp con mình vào tối nay,
nhớ,
việc đó chẳng tiêu tốn
thứ gì của ông cả.
Anh sẽ lên xe đi vào
sáng thứ 5.
- Bất cứ việc gì xảy ra ở...
- Cứ tận hưởng chuyến đi đi.
Thì báo điện tín hoặc gọi McCoy.
Tom có số đấy.
Dưới đó Bill sống thoải mái lắm hả?
Để chờ xem.
Và anh sẽ mua quà về cho lũ trẻ.
Vài túi cam là 1 ý hay đấy.
Mua thế thì nhiều quá.
Tới lúc rồi.
Tôi hết chuyện phiếm để nói rồi.
Họ có hiểu là
chuyện này phải nhanh gọn không?
Anh ta thậm chí không nên ở đây.
Cứ để mọi người vui vẻ nào.
Fred.
Tôi đoán cả hai ta đều
thích 1 bàn riêng tại nhà hàng Knife & Fork.
Khi về tôi sẽ ghé qua.
Tôi sắp có 1 cuộc họp kín tại DC vào tối nay.
Về việc gì?
Mellon và Coolidge đang di chuyển những quân cờ.
-Thế khỏi gửi lời hỏi thăm của tôi cho họ.
- Tất nhiên.
Cậu ta muốn bắt đầu mọi chuyện đúng cách
và đảm bảo rằng
ông biết cậu ta biết mọi việc hoạt động thế nào.
Thế để cậu ta nói thẳng với tôi.
Cậu tới đây được rồi.
Ông Thompson.
Chắc là ông thích tôi không...
Tên tôi là Warren Knox.
Tôi không biết liệu
ông đã hay tin người tiền nhiệm...
- Ông ấy biết.
- Oh.
Tốt.
Không, không tốt.
Thật ra thì khá tồi tệ.
Hy sinh khi làm nhiệm vụ.
Vâng.
Việc đó...
Dù sao thì tôi chỉ muốn nói
trực tiếp với ông rằng
với tư cách
người đứng đầu mới của Cục Bài
Trừ Bia Rượu tại thành phố Atlantic ,
tôi hoàn toàn có ý đảm
nhận bổn phận của mình thật nghiêm túc
và thực thi pháp luật hiện hành
theo đúng khả năng của mình.
- Cái gì?
- Đùa thôi.
Tôi chỉ đùa thôi. Tôi tưởng ông thích thế.
Quê của cậu ở đâu?
Tôi tới từ *** Iowa.
Chỗ nào tại Iowa?
- Atkins.
- Và nơi đó ở đâu?
Nằm ở phía ngoài Cedar Rapids 14 dặm,
còn tùy vào tuyến đường nào.
Chúng ta sẽ làm việc thế này.
Bất kỳ mối bận tâm hay
nhu cầu gì cậu muốn giải quyết,
thì cậu hãy làm việc với người này.
- Em trai ông à?
- Nhưng tôi và cậu sẽ không bao giờ gặp nhau nữa.
Hệ thống ở đây vận hành như thế.
Tôi nghĩ cậu sẽ thấy
đây là 1 sự thu xếp hữu dụng.
Có phần nào trong những
gì tôi vừa nói mà cậu chưa rõ không?
Thưa không.
Ông thật sự rất gọn gàng.
Vậy coi như xong việc.
Bước tới đây nào.
Cẩn thận.
Anh không thích bất ngờ.
Giữ im lặng nào.
Giờ mở mắt đi.
- Cái gì thế?
- Hàng của hãng Davenport đấy.
Trời ạ.
Phải, là ghế tốt nhất.
Đã ai ngồi lên đó chưa?
Anh sẽ là người đầu tiên.
Anh sẽ ngồi trong
nhà chúng ta sau khi đi làm vất vả.
Chúng ta đã có ghế rồi.
Ghế này phù hợp hơn.
Và còn 1 cái bàn viết
cùng bàn ăn mới sẽ
được chuyển tới vào thứ 6.
Tủ gỗ Cedar và giường làm từ gỗ thích.
Tất cả mấy thứ này
tốn bao nhiêu tiền?
Chỉ 360 đô thôi.
Chúng ta làm gì có ngần ấy tiền.
Ông xã, tới lúc rồi.
Lúc gì?
Mua những thứ này
trong thời gian này.
- Chỉ cần trả 15 đô 1 tuần.
- Thế là hơn phân nửa tiền lương rồi.
Trả trong 12 tháng
là coi như xong.
12 tháng?
52 tuần nhân cho 15,
tổng cộng là... quá nhiều.
Quá nhiều tiền rồi, phải
trả lại đồ ngay.
Và em làm ơn đừng xụ mặt.
Em cần phải hiểu.
Em sống trong căn nhà
tường không sơn
và cửa cũng
không được gắn lên.
Anh không thể gắn cửa lên. Anh giải thích rồi.
Họ gửi tới nhầm cửa.
- Và cho tới khi tranh chấp này được giải quyết...
- Nelson.
Anh mua một ngôi nhà
tời từ trong mấy cái thùng
Anh tự xây nó lên
bằng búa và cưa.
Anh chỉ làm theo hướng dẫn thôi.
Anh thông minh và mạnh mẽ.
Nhưng đây vẫn là 1 ngôi nhà.
Em muốn tạo nên tổ ấm.
Cho anh.
Cho con chúng ta.
- Daniel.
- Vâng, thưa ông White?
Giữ cửa này thông thoáng nhé.
- Một phút nữa là chúng tôi dọn xong.
- Thế là trễ 1 phút.
- Đừng nói cho cô ấy biết nhé.
- Tôi thấy rồi đấy.
Thưa, không có gì đâu ạ.
Các cậu nghe tôi nói ngay từ đầu rồi.
Không có chỗ cho đám phê thuốc đâu.
Vâng, chúng tôi nghe
ông nói mà, ông White.
Thế thì nghe cho kỹ hơn đi.
Tôi không muốn thấy
cần sa nữa. Vứt hết đi.
- Daphne.
- Ông White.
- Luella.
- Chào buổi tối, ông White.
Hey, Janine, tối nay cô sẽ đá giò à?
- Thưa vâng.
- Tối nay họ trả bằng tiền mặt ngoài đó.
Đá thật cao nhé.
Ông White.
Tụi tôi chỉ đang thắc mắc việc này.
- Thắc mắc cái gì?
- Ông Pastor.
Thường thì ông ấy trả
tiền trước cho tụi tôi.
Đó là chuyện giữa ông ta và các cậu.
Chúng tôi không
gặp ông ấy từ hôm thứ 6.
Thế này nhé,
từ giờ tôi sẽ chăm lo các cậu
và tính với ông ta sau.
Anh bạn cũ Chalky.
Dạo này thế nào rồi?
Tôi vẫn mơn mởn.
Còn đây là kem.
Nơi này tuyệt đấy.
- Ai biết được chữ ngờ.
- Ngờ chuyện gì?
Thì hộp đêm trước đã kết thúc
với 1 vụ nổ.
Này, thủ thế nào.
- Coi nào.
- Tại sao?
Nghe đồn anh đã " hạ bệ"
Joe Gans hồi ở nông trại mà.
Tôi chả dám đụng ông đâu.
Lại đây.
Anh hạ được tôi rồi.
Tôi không biết sức của mình.
Đã cho mọi người ở đây 1 chầu nữa.
Chúng tôi không thể nhận.
Nhưng vẫn sẽ nhận.
Khoan, làm cái này để lấy hên.
Cứ tùy nghi tận hưởng nhé.
Các vũ công đang tới,
và họ nhảy rất hăng đấy.
"Ta ao ước rằng nơi nơi
đàn ông đều cầu nguyện,
giơ đôi tay thánh mà
không chút giận dữ hay xung đột.
Tượng tự, phụ nữ cũng
nên tô điểm bản thân
trong bộ trang phục đáng kính
bằng sự khiêm tốn và tiết chế."
1 Timothy 2:9.
Ông có biết rõ kinh thánh không, ông White?
Rõ còn hơn việc biết ông.
Nhưng ông không hề biết tôi.
Tiến sĩ Valentin Narcisse.
Và ông đã biết bà Pastor.
Việc đó đã được xác nhận.
Vậy ông đang làm gì ở phòng riêng này, tiến sĩ?
Tôi có thể lựa chọn gì đây?
Người Libya biểu diễn trong hộp đêm của ông.
Người Libya phục vụ trong hộp đêm của ông.
Nhưng người Libya
lại không thể vào hộp đêm của ông.
- Làm gì có người Libya nào ở đây.
- Chính ông là người Libya.
Tôi tới từ Texas.
Cội nguồn của chúng ta
còn sâu xa hơn thế.
Băng qua đại dương
để về lại quê cha đất tổ
nơi mọi thứ bắt đầu.
Cô đang lo lắng à?
Chỉ một chút thôi à.
Không cần thiết đâu.
Ông White đây rất văn minh.
Và tôi cũng thế.
Chúng ta đang có
một cuộc nói chuyện lịch sự.
Tôi có thể ngồi không?
Ông sẽ ngồi chứ?
Tôi chỉ hỏi thôi.
Ông là người của Owney Madden.
Không phải.
Vậy ông là gì?
Tôi là người.
Tôi có công việc với ông Madden,
nhưng tôi không phải người của ông ta.
Vậy tại sao ông lại đi cùng cô ta?
Cô có phiền không?
Chuyện này không dễ chịu đâu.
Xin ông cứ nói.
Vì người của ông đã cắt cổ
người của tôi 1 cách tàn bạo.
Khá tàn bạo đấy.
Và đó là người nào?
Người của tôi là Dickie Pastor.
Còn của ông thì... xin thứ lỗi,
nhưng tên anh ta là gì?
Ông ta gọi hắn là Dunn.
Ông gọi anh ta là Dunn.
Dickie có đôi mắt hiếm thấy.
Anh ta cũng có khiếm khuyết.
Ai mà không có chứ?
Nhưng anh ta có
đôi mắt nhìn ra tài năng.
Tôi đã dựa vào điều đó rất nhiều.
Giờ anh ta chết rồi.
Chúng tôi sẽ làm gì đây,
ông White?
Chúng tôi sẽ phải làm gì đây?
Tôi không thấy người của ông
suốt 3 ngày nay rồi.
Lần cuối tôi nghe tin là
anh ta có việc ở Newark.
Hỏi xung quanh đây đi.
Làm thế chỉ tốn thời gian của tôi.
Thì ông đang phí thời gian đấy.
Ông gọi anh ta là Dunn.
Tới Newark mà hỏi thăm.
- Tiến sĩ Narcisse.
- Gì thế?
Chúng ta đi nhé?
Làm ơn?
Chuyện này không quan trọng gì đâu.
Ông muốn để mọi
chuyện như thế này à?
Tôi không phải là kẻ
khơi chuyện này lên.
Cô đi trước đi.
Tôi thích phòng này.
Một người bí mật quan sát mọi thứ
và nhìn ra nhiều điều.
Biết tôi nhìn ra điều gì không?
Không.
Một kẻ hầu
giả vờ rằng hắn là vua.
Tổng chưởng lý Daugherty từ chức.
Hoàn hảo.
Từ thị trưởng Bader.
Từ tôi.
- Cái gì thế?
- Có lẽ ông nên mở nó ra.
- Ông có thể nói trực tiếp với tôi mà.
- Tôi xin nghỉ.
Vì món trứng à?
Vì ông không xem trọng tôi.
Tôi biết những chuyện trước kia
đây ra thiệt hại gì cho ông.
Tôi không hề muốn ông bị dính vào.
Và ông nên biết...
Tôi đã nên nói..
điều ông cần hiểu là
dù cho có việc gì xảy ra đi nữa,
sẽ luôn có 1 chỗ cho ông ở đây.
Tôi đã săn sóc ông suốt 10 năm.
Tôi đã cho ông ăn,
mặc và cởi đồ cho ông,
chăm sóc ông khi ông bệnh.
Tôi đã vì ông mà chiến đấu
tới mức quên thân mình.
Tôi đã nhìn thấy những
kẻ khác đến rồi lại đi.
Những kẻ yếu nhược.
Những kẻ dối trá.
Và tôi vẫn ở đây.
Vậy ông muốn gì?
Sự tôn trọng.
Tôi rất tôn trọng ông.
Tôi mong ông hãy chứng minh điều đó.
Chuyện này không xứng với ông.
- Tôi không biết thế là không xứng đấy .
- Tôi khẳng định điều đó.
Vậy ông đang xin nghỉ hay xin được thăng chức?
Chuyện đó tùy ông quyết định.
Em cần anh giúp.
Nó không cử động.
Nó bị thương à?
Nó đang hấp hối.
Cẩn thận. Nó vẫn còn cắn được đấy.
Sampson.
Sampson sói già.
Là tao đây.
Là tao đây mà.
Em muốn làm gì?
Không thể dùng khẩu này được.
Còn khẩu Springfield.
Không có đạn.
Chuyện này thật không đúng chút nào.
Khẩu súng ngắn của anh.
Anh không có súng ngắn.
Có.
Anh giấu nó lúc anh quay về.
Và anh mang nó theo
tới chỗ Hội Cựu Chiến Binh.
Làm thật nhanh đi.
Xin anh.
Anh không thể.
Anh không thể.
Anh xin lỗi.
Được rồi.
Đưa nó cho em.
Emma.
Anh không còn muốn giết chóc nữa.
Có lẽ dạo gần đây mấy gã này
không chịu xem tin tức,
thế nên đây là cơ hội
để mấy anh đọc mấy cái tít
thật lớn và rõ cho chúng nghe.
Hai người đứng chặn cửa thoát hiểm
và phang gậy tới tấp.
Và đừng có dừng tay.
Tôi muốn căn phòng phải trống trong 2 phút.
Cứ tận hưởng công việc,
nhưng chừa cho chúng cái mạng
để chúng có thể kể lại.
Loan truyền chuyện này
cho lũ bạn của chúng.
Bỏ phiếu cho đảng Dân Chủ
không tốt cho sức khỏe đâu.
Có thức ăn đấy,
ăn cho no đi.
8 giờ chúng ta lên đường.
Tao biết mày.
George Mueller.
Chúng ta từng gặp nhau vài tháng trước.
Thằng Thụy Sĩ.
- Người Na Uy.
- Phải.
Vậy tại sao tao và mày
không còn gặp nhau nữa?
Ông O'Banion giao tôi việc đi đưa hoa.
Tôi không liên can
gì tới những việc khác.
Tao bảo Deanie,
"Đưa tôi thằng to con và thông minh nhất."
Hắn chỉ làm đúng có phân nửa.
Đi giao hoa à?
Tôi chịu trách nhiệm...
*** hoa làm anh bị thương à?
Tôi chỉ làm những gì ông ấy bảo thôi.
Hắn bảo anh tới đây và làm gì?
Đảm bảo cho chúng tôi thắng à?
Có lẽ hắn muốn chúng ta thua.
Hắn muốn thế à?
Đừng nói là không biết nhé.
Tôi tin ông O'Banion
rất hy vọng rằng
Cicerro trở thành nhà mới của các vị.
Và hắn sẽ được gì?
Và ông ấy sẽ có Chicago.
Em đã nói gì nào?
Em đã nói với Johnny rồi.
Em đã nói là thằng Ai len toan tính đó,
ngay khi chúng ta quay lưng đi
là nó lại thò
- cả 2 tay ra để chiếm địa bàn...
- Al.
- Mày tới để làm cho tao à?
- Al.
Không, tao nhớ ra rồi.
Đó là 1 trò giàn xếp.
- Để tao cho mày biết khoan dung là gì, thằng chó!
- Al. Al. Al. Al.
Al. Al. Al.
Chỉ là tán dóc mà, được chứ?
Anh ta chỉ đi giao hoa thôi.
Điều anh vừa nói,
chỉ là ý kiến của riêng anh thôi, phải không?
Tôi thật tình chẳng biết gì.
- Tên anh là George?
- Phải.
Lấy 1 chai bia mật và
1 cái sandwitch đi, George.
Anh sẽ cần cả hai đấy.
Ông ta ngồi ngay tại đây.
Ả đàn bà đó ngồi cạnh bên.
- Vậy ông đã nói gì?
- Vậy anh nghĩ sao?
Tôi bảo là không thấy anh ta
và tôi không biết.
Nhưng cô ả đó đi chung với ông ta.
Và họ không tìm ra Dickie tại Newark
cho dù họ cố gắng cách mấy.
- Thế thì được rồi.
- Được cái gì?
Tôi sẽ xử cả hai.
- Đó là câu trả lời của anh à?
- Khu đầm lầy đó còn rộng mà.
Cấm anh héo lánh tới đó.
Nghe rõ rồi chứ, Dunn?
Thế ông ta là tiến sĩ gì?
Chúng tôi không bàn về vấn đề đó.
Ông ta chả thể làm gì cả.
Và cái "đuôi hồng" của
ông ta nhắm vào tôi.
Ông ta chẳng quan tâm gì tới Dickie
Tôi biết điều đó.
Ông ta từ New York xuống đây
để ông ta có thể câu vài thứ...
Chuyện quái gì đang xảy ra ở dưới thế?
Ban nhạc đâu?
Cả đám người ở đâu rồi?
Ông White.
Tại sao 2 cậu không ở dưới biểu diễn?
Thưa, chúng tôi không thể.
Trừ phi 4 chân của 2 cậu đều gãy,...
Tiến sĩ Narcisse không cho chúng tôi biểu diễn.
Ông ta thì liên quan gì tới việc này?
Sao nào?!
Ông ấy nắm 1 phần
quyền sở hữu chúng tôi.
Ông ấy nắm 1 phần
quyền sở hữu mọi người.
Và nếu ông ấy lên tiếng, chúng tôi...
Thư này gửi ông.
Đọc đi.
"Kẻ hầu không thể vĩ
đại hơn chủ của hắn,
cũng như kẻ đưa thư
không thể vĩ đại hơn người gửi thư."
John 13.
Tiến sĩ Narcisse biết rõ
sách Phúc Âm.
Đặc vụ Knox.
Đứng hạng nhì lớp tại
trường trung học James Polk.
Bốn năm làm nhân viên
bán hàng cho Woolworth.
Hai năm làm nhân viên
bưu điện bán thời gian.
Và rồi sau đó anh ta thăng tiến
tại Cục Bài Trừ Bia Rượu.
Anh ta tới từ đâu?
Atkins, Iowa.
phía ngoài
Cedar Rapids 14 dặm.
Nếu ông khăng khăng thế.
Có thế thôi sao?
Tôi phải nói là đặc vụ Knox của ông
là 1 hạt cỏ của
sự đa dạng thuần khiết.
Bọn chúng không thể
mua văn phòng thị trưởng
và bọn chúng cũng
không thể hà hiếp mọi người để chen vào đó.
Cicero là 1 thành phố trung thực,
một thành phố của Hoa Kỳ.
Đúng thế. Của Hoa Kỳ.
Hàng xóm của chúng ta
có thể kêu gọi từ Bohemia
hoặc Poland hay Bavaria
hoặc những biên giới xa của
vùng thảo nguyên,
nhưng chúng ta cùng nhau đứng tại đây hôm nay,
dưới cùng 1, cùng 1...
- Lùi lại.
- Tránh qua 1 bên.
- ...cùng 1..
- Coi chừng chứ.
Sao và sọc và...
Thằng nào ở đây thích làm anh hùng?
Có ai không?
Không à?
Được.
Vậy bắt đầu từ mày.
Không!
Dừng lại đi!
Làm ơn!
Làm ơn!
Bỏ ra!
Dừng lại!
Không!
Làm rơi nón này.
Hắn khỏa cửa lại.
Hắn đánh tôi.
Tôi cứ nghĩ mình sẽ bất tỉnh.
Tôi muốn thế, nhưng...
tôi vẫn tỉnh táo.
Hắn...
hắn " đâm" thẳng vào trong tôi...
như thể lấy dao đâm.
Tôi cố la lên, nhưng...
tôi không thể.
Hắn đánh tôi lần nữa.
Dickie xông vào.
Anh ấy không to lớn gì,
nhưng anh ấy đã chiến đấu với hắn.
Rất dũng cảm.
Anh ấy đấu với con thú đó.
Tôi la lên,
"Dickie, coi chừng!
Coi chừng!"
Tôi có khăn rồi.
Ở đây có phòng vệ sinh không?
Ngay đằng kia.
Ông Narcisse.
Tiến sĩ Narcisse,
ông Thompson.
Tôi đã học rất lâu,
không thể bỏ học vị.
Tiến sĩ.
Làm sao Dickie biết họ
đang ở khách sạn nào?
Ai mà biết chứ?
Dickie vốn tháo vát.
Người của tôi bên ngoài lại kể khác.
Một tên cưỡng hiếp giết người,
và kẻ sát nhân thì nói láo.
Ông không có bằng chứng gì cả.
Đó là gánh nặng của ông.
Tại sao?
Một phụ nữ tộc Bắc Âu,
và 1 người Libya...
suy đồi với nhau,
mất đi danh dự của dòng máu,
nhưng dù sao cũng là người Libya.
Phán quyết là không thể tránh khỏi.
Cứ nói cái giá đi.
Alma giờ là góa phụ,
và tôi cũng mất đi người của mình.
Cứ nói cái giá,
và chấm dứt mọi chuyện đi.
Giờ ông hiểu tại sao
tôi muốn giải quyết việc này với ông chưa?
Tôi không nghĩ là tôi hiểu.
Chỉ có vua mới hiểu được nhau.
Tôi ở đây là để giúp
bạn tôi giải quyết tình huống tế nhị.
Người này là bạn ông?
Chuyện đó có gì không ổn?
Không có gì không ổn cả,
nếu ông thấy điều đó bình thường.
Bạn của ông đang gặp phải khó khăn.
Hộp đêm của ông ta
không có tiết mục nào tối nay.
- Chúng tôi sẽ tìm màn trình diễn mới.
- Chúng tôi?
Vậy là hơn cả tình bạn.
Hoặc kém hơn tình bạn.
Tôi nghĩ có lẽ kém hơn.
Đó không phải là việc của ông.
Với sự tôn trọng,
tôi không đồng ý.
Hộp đêm, những tiết mục,
lời và lỗ,
tất cả đều là việc của tôi.
Tôi đã từng thấy những
hộp đêm thành công,
tôi cũng đã thấy chúng
nhanh chóng lụn bại.
Rất đắc giá, phải không?
Tôi cần nghe cái giá của ông.
Việc quyết định tình bạn của ông
có đáng giá hay không là tùy vào ông.
- Tôi sẽ không trả 1 xu nào đâu.
- Chalky.
Tôi cho ông 1 phút để
lê cái mông Jamaica...
Tôi tới từ Trinidad.
Tôi đéo quan tâm
ông tới từ đâu.
- Chalky.
- Hay ông mò về
cái xứ đéo nào.
Vác cái bản mặt
John và Timothy của ông...
Thấy tôi phải đấu tranh với chuyện gì chưa?
- và những lời nói tầm xàm của ông...
10.
10% doanh thu của hộp đêm.
Các tiết mục quay về đây,
còn rắc rối thì đi mất,
và 10% doanh thu.
Một cái giá công bằng.
Anh sẽ phải trả.
Đó...
là phán quyết của tôi.
Ông có đồng ý không?
Đồng ý.
Nên giải quyết êm xuôi chuyện này.
Cô đây rồi.
Tôi không muốn làm phiền.
Chúng ta giải quyết xong chuyện rồi.
Tới lúc đưa cô đi rồi.
Kể lại hết chuyện của cô rồi à?
Thằng mọi đang thẩm tra.
Tôi là mọi, vậy ông là gì?
Chỉ là 1 đứa con của chú.
Ông có thể cho chúng
tôi biết gì về Adelphi Apothecary
trên đại lộ Pacific?
Đó là tiệm thuốc tây.
Vậy còn Gerald McHugh?
Không hề biết tên đó.
Hắn ta quản lý lò nấu rượu, nơi bị
đặc vụ quá cố Stanley Sawicki
bố ráp mới 26 ngày trước.
Ngay sau khi hắn bị bắt,
ông đã ký lệnh phóng thích hắn.
Tôi ký nhiều lệnh lắm, con trai.
Tôi không phải con ông.
Chỉ là 1 cách nói thôi.
Và nếu đặc vụ Sawicki
tin rằng tên McHugh
hữu dụng với chúng ta
hơn là nội gián...
Enoch Thompson.
Ông ta thì sao?
Ông có biết ông ta không?
Tôi biết ông ta là ai.
Chỉ biết hay là có
giao tình với ông ta?
Anh là ai vậy?
Thằng nhóc này là ai?
Ông có thể gọi tôi là quyền giám đốc Hoover.
Quyền giám đốc của cái gì?
Cục điều tra liên ***.
Chuyện gì thế này?
Ira?
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Chúng tôi đang hợp tác, Fred.
Với hắn à?
Và cả đặc vụ ngầm của anh ta.
Cái quái gì thế này?
Số tiền ông đưa tôi ngày hôm qua.
Sau cuộc gặp gỡ
Nucky Thompson của chúng ta.
Thằng lỏi con dối trá.
- Ông nói sao cơ?
- Tôi muốn nói chuyện với luật sư.
Không có luật sư gì cả, ông Elliot.
Không gọi điện, không thư tín.
Không báo động cho Nucky Thompson
hay bất kỳ ai khác,
ông đang cản trở việc thực thi công lý.
Tôi biết trò này, và
tôi sẽ không tham gia.
Tôi chưa từng thấy số tiền này.
Và tôi chưa từng gặp Nucky Thompson.
Và anh đã vượt quá quyền hạn của mình.
Tôi không phải 1 thằng Bolshevik
núp dưới gầm bàn.
Tôi là 1 người dân Hoa Kỳ chính gốc
và là quan chức Bộ Tài Chính.
Và tôi...
Tại sao họ cứ nhất
định không chịu nhận là họ phạm tội nhỉ?
Khía cạnh đạo đức vốn không có
trong lớp trang điểm của lũ tội phạm.
Khởi đầu tốt lắm, Jim
Tôi sẽ không làm anh
thất vọng đâu, Edgar.
Gì thế?
Sao cơ ạ?
Cô đang nhìn tôi.
Tôi chỉ muốn nói lời cám ơn.
Cám ơn vì cái gì?
Vì đã tới cứu tôi.
Như hoàng tử trong truyện cổ tích à?
Vâng.
Với tôi thì đúng thế.
Ông đã có cái mình muốn chưa?
Còn phải chờ xem đã.
Chúng ta cũng mất Dickie.
Một mất mát lớn.
Và gã đàn ông đó?
Anh Purnsley.
Chuyện gì xảy ra với hắn?
Vậy cô muốn chuyện gì
xảy ra với hắn?
Tôi muốn hắn bị như Dickie,
nhưng phải tệ hơn thế.
Như trong kinh Cựu Ước.
Sau những gì hắn làm với tôi...
Một cái cây, thêm vài cọng dây thừng à?
Tại sao không chứ?
Chuyện gì vậy?
Maurice?
Cần phải kiểm tra lại bánh xe, thưa tiến sĩ.
Thứ nào bị trộn lẫn, thứ đó sẽ yếu đi.
Gì cơ?
Thứ nào bị trộn lẫn, thứ đó sẽ yếu đi.
Câu đó lấy từ kinh thánh à?
Câu đó là của tôi.
Nhưng rượu cocktail pha
thì rất ngon.
Nhưng trộn lẫn nhiều thứ rượu lại
là chỉ để giấu đi sự bất thuần khiết.
Và cứ mỗi một lần pha loãng ra,
chất rượu mất dần.
Cả rượu và màu sắc sẽ mất dần
cho tới khi chẳng
còn chút gì " đích thực".
Làm sao Dickie biết phải
tìm cô ở khách sạn nào?
Tôi...
chính ông bảo anh ấy
rất tháo vát mà.
Tôi nói dối.
Tôi đã bị cưỡng hiếp.
Điều đó là chắc chắn.
Thế nhưng...
tôi đã nghe câu chuyện
như thế này quá nhiều lần.
Không!
Không.
Không, hắn cưỡng hiếp tôi...
cưỡng hiếp tôi.
Không!
Không!
Hắn...
Để tôi nói cho rõ chuyện này.
ông thấy gì, nghe gì,
những gì tôi yêu cầu ông làm,
ông không được nói với bất cứ ai.
Tôi chưa từng và sẽ
không bao giờ làm thế.
Nhà băng tín thác bảo đảm.
Đăng ký 1 hộp sắt an toàn,
hộp to nhất.
Mang tiền của Bader bỏ vào
đó rồi khóa thật kỹ lại.
Sẽ còn nhiều khoảng
tiền khác tới nữa.
Ông có thoải mái
với việc này không?
Đăng ký với tên ai đây?
Đăng ký tên ông đi.
Tôi cũng tính khuyên thế.
Từ giờ Tony sẽ dọn bữa ăn cho tôi.
Vâng.
Royal Palm tới Tampa.
Emma Harrow?
Ai đang gọi vậy?
Văn phòng giám định của hạt.
Emma Harrow có ở đó không?
Cô ấy đi vắng rồi.
Anh là thành viên trong gia đình à?
Tôi là anh cô ấy.
Tôi rất tiếc phải báo chuyện này,
những các vị đã không
đóng 3 năm tiền thuế
cho phần tài sản ở cột mốc bốn,
Đường Portage ,
và chúng ta giải quyết chuyện
này sớm chừng nào thì tốt chừng đó.
Cô ta đang làm gì ở đây?
Là ông ta kìa.
Ông ta kìa.
Tránh ra, cho tôi vào.
Cho tôi vào.
Cô ta không có chứng minh thư.
Chúng tôi đang kiểm tra các khách sạn.
Giữ đám nhà báo lùi lại,
và mang xác cô ta đi.
Ông có gì để nói về chuyện này?