Tip:
Highlight text to annotate it
X
Họ tên đầy đủ - Dusan Lazic
Cứ tiếp đi. Một, hai, ba, bốn. Một, hai, ba, bốn....
Hiện giờ tôi không đi làm. Hay nói đúng hơn là tôi làm nghề nuôi ong.
Đấy là nghề nghiệp chính thức của tôi
♪ Rượu và đàn guitar...♪
Tôi đi thăm bầy ong, làm các việc cần làm, làm một lúc trong xưởng
Sau đó cả gia đình quây quần. Như mọi khi. Chúng tôi cùng nhau ăn trưa.
Buổi chiều tôi lại làm vài việc khác quanh nhà.
Tối tôi dành chút thời gian cho mình, tôi ra ngòai cùng nhóm nhạc...và thư giãn một chút.
♪....Khi chúng ta cùng tụ họp ở đây....♪
♪ Chúng ta ca ngợi một khía cạnh khác của cuộc đời..♪
Bố tôi ngày xưa chơi lục lạc và guitar.
Tôi vẫn còn nhớ những ngày đó, và tôi vẫn giữ gìn cây đàn của bố.
Hmm, chắc nó là động lực để tôi...
thành lập một ban nhạc với vài người bạn cùng trường năm tôi học lớp 6
Hồi đó....những năm 65, 66..
Nhạc rock rất thịnh hành. The Beatles, The Rolling Stones...Hmm...
Và chúng tôi đã tiếp thu âm nhạc của họ,
rồi thành lập nhóm ba người biểu diễn trong các sự kiện của trường
Tôi chơi guitar.
♪ Dòng đời trôi về nơi nào đó. Cả những vết thương chưa lành miệng....♪
Do hòan cảnh, tôi kiếm được một chân bảo vệ, rồi làm ở đó 3 tháng.
Rồi cơ hội đến. Văn phòng tư vấn việc làm mời kĩ sư cơ khí, hóa học và kĩ sư điện
đến để đào tạo lại, nghĩa là
chúng tôi sẽ học một năm rồi ra làm kĩ sư đường sắt
Hồi đó tuyến đường Belgrade - Bar rất đông khách.
(tiếng nhạc)
Gần đây tôi đã hiểu ra vấn đề
Tôi nhận ra là sự tan rã của Nam Tư manh nha từ lúc đó
bởi vì họ chia nhánh đường sắt thành ZTP, thành ZTO, thành...Tôi cũng chẳng biết nữa. Uzice có đường sắt riêng,
Belgrade có đường riêng, Ruma có đường riêng, tất nhiên Montenegrians cũng thế.
Mọi thứ đều bị chia nhỏ.
Tôi nghĩ đấy là thời điểm Nam Tư bắt đầu tan rã.
Đấy là cách hiểu của riêng tôi.
Lúc đó tôi đang xây ngôi nhà này.
Vợ tôi, Milica, không đi làm. Bà ấy ở nhà chăm sóc lũ trẻ,
cũng hợp lý thôi, vì tôi ở ngòai hầu như cả ngày.
Khi tôi về nhà, tôi xây nhà và làm cả việc đồng áng
tôi coi việc đồng áng là nghề tay trái.
♪ Thời gian dừng lại khi chúng ta bên nhau ♪
♪ Cuộc đời này...♪
Có rất nhiều yếu tố, hmm, trong nghề nuôi ong đã trói chặt tôi với nó.
Đơn giản thế này...Tôi thích làm việc với gỗ.
Anh cần rất nhiều dụng cụ. Thế nên anh phải biết cách chặt cây, đốn gỗ,
cách đẽo gọt theo mẫu, cách sơn...tất cả các kĩ năng đều cần thiết.
Tính tỉ mỉ rất quan trọng.
Anh cũng phải ở một mình, nhất định thế....Anh phải tòan tâm tòan ý tập trung vào chính mình thôi, điều đó rất hợp với tôi.
Anh không phải làm theo ý ai.
Mọi việc đều do mình quyết định. Mọi lỗi sai đều là tại mình.
Thất bại là tại anh, bởi vì đàn ong...không bao giờ mắc lỗi.
Đấy là một trong những quy tắc đầu tiên tôi học.
Khi mấy đứa con trai còn nhỏ, Ljubinko có lần hỏi tôi: "Bố đang làm gì đấy?"
Tôi thường làm mỗi thứ một tí, đóng đinh chỗ này đập búa chỗ kia...Tôi không biết.
Ừm, tôi trả lời, bố đang làm việc. Thằng bé lại hỏi: "Bố có chăm chỉ làm việc không?" Một câu hỏi quen thuộc.
Thằng bé bảo: "Bố làm việc chăm chỉ như một con ong, à không, như một con ong thợ"
Và từ đó bọn nhỏ gọi tôi là ong thợ.
- Đến thời điểm này của cuộc đời, ông có phải là một người hạnh phúc không?
- Vô cùng, tôi có thể nói vậy. Vô cùng hạnh phúc
Điều đầu tiên tôi nghĩ đến là gia đình.
Tôi rất hài lòng với gia đình tôi, nhất là các con.
Và cực kì, cực kì vui lòng với mấy cậu con trai của mình.
Thế là....Còn gì nữa? Còn gì quan trọng nữa? Chẳng gì quan trọng hơn cả.
♪ Tuổi trẻ, cứ để nó qua. Dòng đời phải trôi về nơi nào đó. ♪
♪ Cả những vết thương chưa lành miệng -- mọi thứ rồi sẽ qua, sẽ qua ♪
♪ Rượu và đàn guitar. Tối nay tôi muốn về nhà. Khi tôi già...♪
Này này...Bạn đánh rơi tuổi trẻ và cuộc đời là thế.