Tip:
Highlight text to annotate it
X
Translator: Anh Doan Reviewer: Thao Luu
Máy tính ngày nay thật tuyệt diệu
đến nỗi chúng ta không nhận ra chúng tồi tệ thế nào.
Hôm nay, tôi muốn thảo luận về vấn đề này,
và cách chúng ta xử lý nó bằng khoa học thần kinh.
Đầu tiên, hãy để tôi đưa bạn trở lại một đêm giá rét ở Halem năm 2011
cái đêm để lại một dấu ấn trong tôi.
Tôi đang ngồi trong một quán bar ngoài trường Đại học Columbia,
nơi tôi học khoa học máy tính và khoa học thần kinh,
và tôi đang có một cuộc trò chuyện tuyệt vời với một người bạn
về sức mạnh của 3D mà một ngày nào đó sẽ thay thế máy tính.
Và khi mà chúng tôi đạt đến đỉnh điểm của cuộc nói chuyện
thì điện thoại cậu ấy sáng lên.
Và cậu ấy cúi người xuống, nhìn điện thoại và bắt đầu nhắn tin.
Và rồi cậu ấy buộc mình ngước mắt lên nhìn tôi và nói,
"Tiếp tục đi. Vẫn nghe mà."
nhưng dĩ nhiên là cậu ta không còn chú ý nữa,
Và cuộc đối thoại chấm dứt.
Khi đó, đối diện quầy bar
tôi để ý một cậu sinh viên đang cầm điện thoại
lần này là hướng về một nhóm.
Cậu ta đang lướt hình trên Instagram,
và bọn trẻ này phá lên cười.
Và sự đối nghịch giữa sự bực bội của tôi
và cảm giác hạnh phúc của họ về cùng một thứ công nghệ,
làm tôi phải suy nghĩ.
Và càng nghĩ nhiều về nó tôi càng nhận ra
rằng vấn đề ở đây không phải là thông tin kỹ thuật số
mà là vị trí sử dụng đã tạo khoảng cách giữa tôi và người bạn
đồng thời đưa các bạn trẻ nọ xích lại gần nhau.
Họ được kết nối xung quanh thứ gì đó,
như tổ tiên ta đã tiến hóa cách nhận thức về xã hội của họ
bằng cách trò truyện quanh đống lửa.
Đó chính xác là những gì tôi nghĩ công cụ nên là.
Chúng cần vượt qua giới hạn cơ thể.
Và tôi nghĩ máy tính ngày nay đang làm điều ngược lại.
Khi bạn gửi email cho vợ
hay đang phối nhạc
hay tư vấn cho bạn bè,
bạn làm một cách khá rập khuôn.
Bạn chồm đến những khối chữ nhật này,
lục lọi với nút và menu và nhiều hình chữ nhật hơn nữa.
Và tôi nghĩ điều này thật sai.
Tôi nghĩ chúng ta có thể bắt đầu sử dụng một chiếc máy tự nhiên hơn.
Chúng ta nên sử dụng những gì mang công việc của chúng ta vào thế giới.
Chúng ta nên dùng những gì áp dụng quy tắc của khoa học thần kinh
để mở rộng các giác quan mà không làm điều ngược lại
Thật trùng hợp là tôi có một cái máy như thế ở đây.
Nó gọi là Meta2.
Cùng thử nào.
Bây giờ tôi có thể thấy khán giả ở trước mặt,
tôi có thể thấy tay mình.
Và trong 3, 2, 1,
chúng ta sẽ thấy một bức ảnh toàn ký
một hologram rất thật trước mắt tôi,
hiện ra từ cặp kính tôi đang đeo trên đầu.
Và dĩ nhiên đây có thể là bất cứ thứ gì ta muốn mua
hay muốn học
và tôi có thể dùng tay mình
để di chuyển nó một cách nhẹ nhàng
Thế này thì đến Iron Man cũng phải tự hào.
Chúng ta sẽ quay lại với cái này sau.
(Vỗ tay)
Nếu bạn giống tôi thì có lẽ đầu óc bạn đang quay cuồng
với những khả năng ta có thể tạo ra với kỹ thuật này,
hãy xem một ví dụ nào
Mẹ tôi là kiến trúc sư,
nên điều đầu tiên tôi nghĩ đến
là xây dựng một tòa nhà 3D
thay vì phải dùng những bản thiết kế 2D.
Bà ấy đang thực sự đang chạm vào đồ họa
và đang chọn nội thất.
Việc này được quay lại bằng GoPro thông qua chiếc kính của chúng tôi.
Và công dụng tiếp theo đây rất liên quan đến tôi,
đó là dự án kính não của giáo sư Adam Gazzaley,
được chứng nhận bởi UCSF.
Là sinh viên khoa học thần kinh,
tôi luôn thắc mắc
về khả năng học tập và ghi nhớ những cấu trúc não phức tạp này
bằng một chiếc máy thực sự,
với nó tôi có thể chạm và chơi với thật nhiều cấu trúc não.
Bây giờ thứ các bạn đang chiêm ngưỡng được gọi là tương tác thực tế,
nhưng với tôi, đó chỉ là một phần trong một câu chuyện lớn hơn,
câu chuyện làm thế nào chúng ta mở rộng giới hạn cơ thể bằng thiết bị số,
thay vì những cách khác.
Bây giờ...
trong một vài năm tới, nhân loại sẽ chứng kiến một bước ngoặt lớn.
Chúng ta sẽ bắt đầu đặt toàn bộ lớp thông tin kỹ thuật số
lên thế giới thực.
Hãy nghĩ một chút
điều này có ý nghĩa gì với người kể chuyện
với họa sĩ,
với bác sĩ phẫu thuật não,
với các nhà thiết kế nội thất
và có lẽ là tất cả chúng ta ở đây hôm nay.
Điều chúng ta cần làm như một tập thể,
theo tôi là thử và cố gắng
tưởng tượng chúng ta có thể tạo nên thế giới mới
theo một cách mà vượt qua cả kiến thức của con người,
thay vì chỉ hài lòng với thực tại
và nhồi nhét vào đó những thông tin số.
Và tôi rất hào hứng về vấn đề đó.
Bây giờ, tôi muốn kể cho các bạn 1 bí mật.
Trong vòng khoảng 5 năm
đây chưa phải là thiết bị nhỏ nhất
nhưng trong vòng 5 năm,
những thứ này sẽ nhìn như một mảnh giấy kính trước mắt ta
thứ sẽ kiểm soát hologram.
Như cái cách ta không quan tâm lắm về chiếc điện thoại chúng ta mua
đối với phần cứng ta mua chúng để làm hệ điều hành
là một nhà khoa học,
tôi luôn mơ ước xây dựng hệ iOS cho trí não chúng ta.
Và việc chúng ta đạt được điều này rất quan trọng,
bởi chúng ta có thể sẽ sống trong những thứ này
suốt quãng đời còn lại
với giao diện sử dụng đồ họa của Windows
Tôi không biết bạn thì sao
nhưng tôi sợ phải sống trong Windows
(Tiếng cười)
Để tách những giao diện cảm tính nhất khỏi vô cực,
chúng tôi dùng khoa học thần kinh làm hướng đi chính,
thay vì để các nhà thiết kế cãi nhau trong phòng họp.
Và quy luật chúng tôi xoáy vào
được gọi là "Con đường ngắn nhất của thần kinh"
Vào mọi lúc, chúng ta đang kết nối hệ iOS của trí não với bộ não
lần đầu tiên trên chính bộ não chúng ta.
Nói cách khác, chúng tôi đang cố gắng tạo ra một chiếc máy hoàn toàn dễ sử dụng.
Chúng tôi đang xây dựng một hệ thống mà bạn luôn biết cách sử dụng.
Sau đây là 3 hướng dẫn thiết kế đầu tiên chúng tôi sử dụng
cho dạng trải nghiệm hoàn toàn mới này.
Đầu tiên và quan trọng nhất, bạn là hệ điều hành.
Hệ thống tập tin truyền thống đều phức tạp và trừu tượng,
nó khiến não bạn trải qua nhiều bước để giải mã.
Việc này đi ngược lại "Con đường ngắn nhất của thần kinh"
Trong khi đó, với tương tác thực tế,
bạn có thể đặt hologram trang chủ của TED ở đây,
và email của bạn ở phía bên kia bàn,
và trí nhớ không gian của bạn hoạt động vừa đúng để ghi nhớ điều này.
Bạn có thể đặt hologram Tesla mà bạn muốn
hay bất cứ mẫu gì mà đội pháp lý của tôi cho phép đặt trước chương trình.
(Tiếng cười)
Tuyệt. Và não bạn biết chính xác nên sử dụng nó thế nào.
Chúng tôi gọi hướng dẫn thứ hai là "chạm để hiểu"
Em bé làm gì khi chúng thấy thứ chúng thích?
Chúng với lấy và chạm vào.
Và những chiếc máy tự nhiên nên vận hành như vậy.
Hóa ra hệ thống tầm nhìn được hỗ trợ từ một giác quan
gọi là proprioception (tạm dịch: tự cảm)
đó là cảm nhận về các phần cơ thể trong không gian
Bằng cách chạm vào công việc trực tiếp, ta không chỉ kiểm soát nó tốt hơn,
mà còn hiểu nó một cách sâu sắc hơn.
Vì vậy, chạm để hiểu.
Nhưng thế là không đủ để tự trải nghiệm mọi vật
Chúng ta là hậu duệ của loài linh trưởng có tính xã hội.
Điều này dẫn tôi đến hướng dẫn thứ 3
trại lửa toàn kỳ từ câu chuyện đầu tiên.
Hệ thống phụ của tế bào gương cho rằng
chúng ta kết nối với nhau và với công việc tốt hơn
nếu ta có thể nhìn thấy mặt và tay bằng 3D.
Nếu bạn xem video phía sau tôi,
bạn có thể thấy hai người sử dụng Meta đang chơi cùng một hologram,
giao tiếp bằng mắt, kết nối với nhau thông qua thứ này,
thay vì bị xao lãng bởi các thiết bị bên ngoài.
Cùng tiếp tục và thử lại cái này với khoa học thần kinh trong trí não.
Một lần nữa, giao diện yêu thích của chúng ta, hệ iOS cho não.
Tôi sẽ đi xa hơn
và nắm lấy thứ này
và để nó lại đây trên bàn.
Tôi đang ở với các bạn, trong lúc này,
chúng ta đang kết nối.
Trí nhớ không gian của tôi hoạt động và tôi có thể với lấy cái này
và mang nó trở về đây
nhắc nhở tôi rằng tôi là hệ điều hành.
Và khả năng tự cảm của tôi đang hoạt động,
tôi có thể mở tung thứ này ra thành nghìn mảnh
và chạm vào bộ phần cảm biến đang quét tay tôi.
Nhưng nó không đủ để nhìn mọi thứ,
nên bây giờ, đồng sáng chế Ray sẽ gọi một cuộc điện thoại 3D.
Ray?
(
Chào Ray, khỏe không?
Mọi người, tôi có thể thấy anh chàng này trước mặt hoàn toàn bằng 3D.
Và anh ấy là thực ảnh.
(Tiếng vỗ tay)
Cảm ơn.
Hệ thống tế bào gương của tôi dự đoán thứ này sẽ thay thế điện thoại
không lâu nữa đâu.
Ray, thế nào rồi?
Ray: Tuyệt. Chúng ta đang trực tiếp đấy.
(Tiếng vỗ tay)
MG: Ray, tặng quà cho mọi người đi
cái não ba chiều chúng ta xem trên video lúc trước ấy
Điều này sẽ không chỉ thay đổi điện thoại
mà nó sẽ thay đổi cả cách chúng ta hợp tác.
Cảm ơn rất nhiều.
Cảm ơn, Ray.
Ray: Không có chi.
(Tiếng vỗ tay)
MG: đây là lời nhắn tôi khám phá được trong quán bar ấy vào năm 2011:
Tương lai của máy tính không nằm bên trong những màn hình này.
Nó ở ngay đây, bên trong chúng ta.
(Tiếng vỗ tay)
Nếu được chia sẻ cho mọi người một ý tưởng hôm nay
thì đó là máy móc tự nhiên không phải là một điều xa vời,
nó ở ngay năm 2016 này đây.
Đó là lý do hàng trăm người ở Meta,
bao gồm cả nhân viên quản lý,
điều hành,
nhà thiết kế, kỹ sư,..
trước TED 2017,
chúng tôi sẽ vứt bỏ mọi thiết bị bên ngoài
và thay chúng bằng một chiếc máy tự nhiên thật sự
Cảm ơn rất nhiều.
(Tiếng vỗ tay)
Cảm ơn, tôi coi trọng nó.
Cảm ơn, mọi người.
Chris Anderson: Giải thích điều này cho tôi đi,
bởi vì đã có vài bản thử tương tác thực tế
trong vài năm gần đây.
Và có một cuộc tranh luận giữa các nhà kỹ thuật
có phải chúng ta sẽ thấy vật thật trên màn ảnh?
Có một vấn đề về quan niệm
rằng một cách nào đó, công nghệ đang mở ra một tầm nhìn rộng hơn
hơn cả khi đeo cặp kính này.
Thứ này thật sự hữu dụng sao?
MG: Tất nhiên rồi
Không những vậy,
chúng tôi đã quay hình bằng GoPro thông qua ống kính thực sự
trong những video bạn đã xem ở đây.
Chúng tôi muốn tái tạo những trải nghiệm về thế giới
mà chúng tôi đã khám phá qua chiếc kính này,
một cách chân thật nhất
CA: Cảm ơn vì đã đến đây.
MG: Cảm ơn rất nhiều.