Tip:
Highlight text to annotate it
X
Cậu muốn chăm sóc em nó
yêu thương, trân trọng và
đối đãi tốt với nó phải không?
- Vâng.
- Vậy thì tôi chúc phúc cho cậu.
Bọn mình hãy cùng chơi
cho hết chuyến đi này.
- Đi nào. Vui lắm đó.
- Chơi luôn.
Không có thông tin của anh
hay bạn gái anh lên con tàu này.
Thôi đi! Cô ấy đâu rồi?
- Jamie, đây là ai?
- Bạn gái tôi đâu?
Ngài Tổng thống,
ngài đang phạm sai lầm.
Có bao nhiêu tù nhân?
- 97.
- Ông nghĩ thế nào thế?
Cứ việc chạy dự án này
mà không cần tôi biết sao?
Chào mừng ngài lên núi Inostranka.
Ông ta sẽ báo cho họ biết
về sự kiện đó.
Anh cần lại chỗ ngồi.
Hắn có súng đó!
Dù họ có hứa hẹn gì
bác cũng đừng có tin.
Vụ tấn công sắp diễn ra.
Cho sơ tán ngay.
Tôi vẫn chưa kể hết với ngài.
Cái quái gì mới xảy ra thế?
Anh ổn chứ?
- Anh không sao chứ?
- Michael!
- Michael!
- Chúa ơi, cháy rồi.
- Michael!
- Có lửa.
- Có lửa ở phía sau.
- Lấy bình dập lửa mau.
Phải đưa mọi người ra ngay.
- Đưa tất cả ra ngoài.
- Mọi người ra mau!
Mọi người ra khỏi máy bay mau!
Gập hai tay lại rồi nhảy.
Ra khỏi máy bay mau.
Có lửa rồi.
Mau, đi ra mau lên!
Mọi người hãy bình tĩnh
mà ra khỏi máy bay.
Được rồi, ra mau.
- Nào. Đi thôi.
- Mau lên!
Chạy xa khỏi máy bay đi!
Tránh chỗ cho người khác xuống.
Tất cả phải ra hết.
Michael!
Này cô, ra khỏi máy bay mau.
Về bên cửa trái!
Đi mau lên!
- Hãy bình tĩnh!
- Nào!
Ra từng người một,
từng người một thôi.
Tất cả đều ra ngoài hết.
Ra mau, ra mau!
- Không, không, không.
- Tôi không sao đâu.
Cứ ra đi.
Để tôi cứu anh ấy.
Tôi đây, tôi đây.
Được rồi, cứ ở bên đó đi.
Kìa, còn người nữa.
Nhìn kìa.
Michael!
Michael!
4 ngày trước
Tôi không làm đâu.
Tôi không thể.
Đừng phí thời gian nữa.
Anh biết chúng tôi có thể làm gì.
Anh phải lái chiếc máy bay đó.
Nói đi!
Đồng ý đi!
Vicky, cô muốn gì?
Ngồi xuống!
Chúa ơi!
Ôi, con bé của tôi.
Tôi không hiểu.
Anh thấy chúng tôi giết vợ anh rồi.
Bộ anh tưởng chúng tôi chờn tay
không dám làm thế với con gái anh?
Tôi mà lên tiếng
là cô ta bóp cò ngay.
Thử nói lại anh không làm nó xem.
Nói không lái chiếc máy bay đó đi.
Nói đi. Tôi chờ đây.
Bác Michael!
Bác Michael!
Đó là chuyện gì?
Đó là chuyện gì?
Bác, bác không có
lựa chọn nào khác.
Chúng đã giết Val.
- Chúng sẽ giết cả con bác.
- Cái gì?
Chúng dí súng lên đầu Leila.
Chúng có thể giết con bé
ngay trước mặt bác.
Ai? Ai? Ai bắt Leila?
Leila đã biết kẻ đang giữ nó.
Gọi con đó là Vicky.
Vicky?
Bác chắc không?
Cao, tóc đen phải không?
- Ừ, ừ.
- Bác thấy cô ta?
Ở đâu? Chúng giữ em ấy ở đâu?
Bác không biết.
Chúng đã trùm đầu bác.
- Đâu đó ở Miami.
- Nhìn kìa!
Này nhìn kìa!
Cứu hộ đang đến.
Không phải cứu hộ đâu.
Ý bác là sao?
Không được tin ai hết.
Cháu là người duy nhất
cứu được em nó.
Cháu phải đi tìm Leila.
Bác bị thương rồi.
Cháu không bỏ mặc bác được.
Vẫn còn thời gian để đi cứu em nó.
Nhưng cháu phải đi ngay.
Đi đi!
Đi tìm em nó đi!
Đi đi!
SỰ KIỆN BÍ HIỂM (Phần 1)
Tập 2
Dịch phụ đề
chiphu | vozForums.com
Ra khỏi đây mau!
Giữ đám nhà báo lại.
Cấm điện thoại.
Cấm máy quay hình.
Đi mau!
Không sao.
Không sao đâu.
Con yêu, yên lòng đi.
Chúng ta an toàn rồi.
- Ổn rồi con.
- Chuyện gì thế?
Người ta muốn giết mình hả?
Này, nhìn bố đi.
Giờ bố không muốn con
lo sợ về chuyện đó nữa.
Được chứ?
Chúng ta sẽ không sao cả.
Phải.
Bố sẽ giữ an toàn cho cả nhà.
Bố hứa đấy.
Ổn rồi.
Bảo vệ vòng ngoài!
Lối này thưa Tổng thống.
D. con đi với mẹ nhé.
Đưa vợ con tôi vào boongke.
Tôi lại chỗ họ nhanh thôi.
- Thưa ngài, phải theo quy định.
- Cứ lo an toàn cho họ. Ngay đi!
- Anh lại đó liền.
- Hai người, đi mau.
Ta biết được gì?
Trợ lý phi công đã cố
phát tín hiệu khẩn cấp
trước khi kết nối mất hết.
Còn phi công lái máy bay,
tên là Michael Buchanan
đã cướp chiếc máy bay đó.
Hình như âm mưu làm rơi nó
xuống khu ở của Tổng thống.
Thưa ngài, chúng ta cần đi tiếp.
Lúc này tôi ít quan tâm
đến kẻ cố ám sát chúng tôi
hơn là người đã cứu chúng tôi.
Tôi biết tôi thấy gì chứ.
Máy bay đó đang tới
ngay chỗ chúng ta
nhưng rồi không còn nữa.
Tức là nó đã biến mất.
Chúng tôi đã giam giữ
bộ phận điều khiển không lưu
và những ai tại Coral Gables
chứng kiến chuyện đã xảy ra.
Cũng như không có gì được
phát sóng trực tiếp.
Chúng tôi đang hạ tính
xác thực của thông tin
từ người dân ở vùng lân cận
truyền tai cho nhau rằng
chiếc máy bay đã biến mất
lúc nó bay vào trong
một khối khí giữa không trung.
May mắn là ai cũng biết rằng
máy bay không thể biến mất
trong vùng khí loãng.
Vấn đề mọi người bận tâm
lúc này là chuyến bay 514 đó
vẫn đang trên đường qua Braxin
trong khi chúng tôi đã có
thông tin khác để công bố.
Nghĩa là che giấu sự thật.
Bảo vệ quốc gia còn
đòi hỏi việc giữ kín bí mật
thưa ngài Tổng thống.
Xưa đã vậy, sau này vẫn vậy.
Chúng ta cần tập trung vào
chiếc máy bay và hành khách.
Có đến vài trăm người đấy.
Chuyện gì đã xảy ra?
Họ đang ở đâu?
Ngài Tổng thống!
Ngài Sterling!
Thưa ngài, chúng tôi
đã có thể khẳng định
là không hề có mảnh vỡ hay
dấu hiệu nào của máy bay
trong vùng lân cận sau vụ này.
Khi hệ thống vệ tinh chuyển hướng
chúng ta có thể mở rộng tìm kiếm
sang các *** bên cạnh
và các lục địa khác.
Nhưng chỉ có một chi tiết
đáng chú ý.
Mời trung sĩ!
Bộ cảm biến ngoài không gian
đã ghi lại một vụ nổ chưa từng có
gây ra bởi phóng xạ sóng điện từ
trong khu vực đó
đúng ngay thời điểm
chiếc máy bay biến mất.
Đây chính là thứ đã làm tê liệt
mọi thiết bị điện tử tại khu vực.
Vấn đề là, thưa ngài, chúng tôi
chưa hiểu nguyên nhân của nó.
Chúng ta có khí tài nào có thể
tạo ra chuyện này không?
Không thưa ngài. Nó ngoài
tầm hiểu biết của quân lực
cũng như không ai khác
có được khả năng này.
Vậy thì chỉ có một nhóm này
có thể đã gây ra
chuyện đó cho máy bay.
13 tháng trước
Ngài Giám đốc Sterling
tôi sẵn sàng nghe ông đây.
Ngài Tổng thống, tôi xin
thỉnh cầu ngài một lần cuối
là hãy để yên sự kiện này trôi đi.
Bởi vì Cục tình báo đã xử lý nó
mà không bị cản trở
nhiều thập niên nay rồi.
Và chúng tôi có lý do của mình.
Blake, thôi linh linh đi.
Tôi muốn mọi chi tiết.
Nói đi.
Vào năm 1944
một chiếc phi cơ không rõ nguồn gốc
đã đâm xuống dãy núi Brooks tại Alaska.
Tất nhiên là lúc đó chúng ta đã
có hiệu lệnh sẵn sàng ứng chiến
Quân lực đã hiện diện
ngay sau đó
để phong tỏa hiện trường.
97 còn sống đã bị bắt giữ.
Trong đó nhiều người đã bị thương.
Những người sống sót này
đã được xác định là
không thuộc nguồn gốc trái đất.
Cái gì?
Đặc vụ Lee là người của
đội giám sát cơ sở Inostranka.
Anh ấy sẽ báo cáo cho ngài
những vấn đề cơ bản.
Vâng, như các ngài thấy
nhìn bề ngoài thì họ
trông rất giống chúng ta
Điều đó biểu thị có cùng
chung dòng giống tổ tiên
hay thậm chí là cùng có
quá trình tiến hóa tương tự.
Nhưng lại có nhiều khác biệt.
Ban đầu, các khoa học gia
chỉ có thể nhận dạng được
những điểm khác lạ nhỏ
trong hệ tuần hoàn
và thành phần máu của họ.
Thời gian sau đó,
chuyện càng rõ ràng hơn
khi thấy mức độ lão hóa của họ
chậm hơn nhiều so với chúng ta.
Suy ra là có những
khác biệt thực sự nào đó
mà chúng tôi không nhận ra
cũng như không hiểu được.
Những tiến bộ gần đây
trong sắp xếp trình tự DNA
thì mới bắt đầu có thể
thay đổi được điều đó.
Giờ chúng tôi mới biết được
là DNA của họ khác với chúng ta
ở mức khiêm tốn dưới 1%.
1%?
Vậy họ là con người rồi.
Hoàn toàn không phải.
1% thực ra chỉ là hơi
tượng trưng về di truyền.
DNA tinh tinh khác với chúng ta
chỉ khoảng 2% thôi.
Chẳng hạn vậy.
Chúa ơi.
Thế ta giữ họ để làm gì?
Xin lỗi, ngài Tổng thống?
Vì sao chúng ta lại giữ họ?
Họ đã phạm phải
luật xâm lăng nào ư?
Chúng ta giữ họ bởi vì
họ không chịu nói sự thật
họ thực sự là ai
vì sao họ đến đây
hay họ thực sự muốn gì.
Họ có ý đồ thực sự đó thưa ngài.
Tôi cảm thấy nó
đến tận xương tủy đấy.
Nhớ nhắc em đừng ăn
mực ống nữa nhé.
Anh biết rồi.
Họ làm như nó ngon lắm
khi gọi tên là Calamari.
Nhưng anh nghĩ đối với em
thì nó là ly cốc tai Mai Tai.
Em có uống nhiều thế đâu.
Anh biết thế nhưng...
Anh nên đi cho sớm đi.
Không. Em đang bệnh.
Anh không đi đâu
nếu không có em đi theo.
- Anh thích môn lặn mà.
- Anh biết chứ.
Anh kết môn lặn lắm.
- Thế thì đi đi.
- Anh không đi đâu.
Thế...
Anh ân cần lắm đấy.
Nếu em thấy khỏe hơn chút nào
em sẽ thưởng cho sự ân cần đó.
Cho anh biết chính xác
là em sẽ làm gì.
Cụ thể nhé.
Anh nhắm mắt đây.
Em có thể bắt đầu
chỗ nào cũng được.
Đừng thế chứ.
Anh trở lại ngay.
Một giây thôi.
- Ha, cô ấy đâu?
- Chào... Vicky.
Ôi, cưng ơi.
Leila, bạn có ngầy ngật không?
À, một chút thôi.
Mình ghét thế quá.
- Này, tôi có tin đây.
- Ừ.
Nhưng tôi lại đây để xem
liệu có khiến anh đổi ý không.
Vì Greg đã đi vào rừng chơi rồi
mà tôi thì thực sự cần
một bạn cùng đi lặn.
- A, tôi nghĩ hay là tôi sẽ...
- Anh ấy sẽ đi đấy.
Anh sẽ đi chứ?
- Phải.
- Tuyệt quá.
- Còn em...?
- Đi đi. Em ổn mà.
Đi thôi đi thôi.
Mang giày vào đi.
Em sẽ đọc hết quyển sách.
Em sẽ ổn mà.
- Được thôi.
- Vậy nhé.
Ôi cưng ơi,
mình lo cho bạn quá đi.
Mặc ấm, uống nhiều nước
rồi nghỉ ngơi thôi nhé.
Sẽ tốt hơn đấy.
Anh sẵn sàng chưa?
- Ừ.
- Được rồi.
Đi nào.
- Anh yêu em.
- Em yêu anh.
Gặp lại em sau 2 tiếng nữa.
- Vui vẻ nhé.
- Cảm ơn em.
Đừng quên vụ thưởng
vì ân cần đấy.
Anh muốn chuyện đó
đến nơi đến chốn.
Chụp nhiều hình vào nhé.
- Yên tâm.
- Đừng lo.
Anh quên gì thế?
Hà há, ngạc nhiên chưa?
- Greg.
- Ừ.
Nghe nói em bị ốm.
Anh thì thấy chan chán
nên muốn lượn qua
ờ... xem thử em muốn
có bạn cho vui không.
À, vâng, em chỉ
em thấy cần nghỉ ngơi chút.
Ừ, ý anh là tin anh đi.
Anh đã như thế...
rất rất nhiều lần rồi.
Vâng, được, gặp anh sau.
Anh có cái này cho em.
Nó sẽ giúp em khỏe lên đấy.
Thử xem sao.
- Những gì ta cần... Ô!
- Em không cần gì đâu.
À há.
Một viên này thôi.
Nó... đây này.
Vitamin C liều mạnh
sẽ khiến chứng ngầy ngật
tan biến đi.
Chúc sức khỏe!
Cảm ơn nhé.
Nhưng em... thấy rất cần
chợp mắt một chút.
Phải đó. Nằm xuống đi.
Nhắm mắt lại.
Thế này đảm bảo sẽ
giúp em thấy đỡ hơn đấy.
- Đưa chân đây cho anh.
- Gì cơ? Thôi.
Nào. Chỉ chút mát-xa thôi.
Chỉ chút mát-xa thôi sao?
Có phải đó là cách anh
nói với bạn gái?
Ai? Vicky hả?
Có phải đây là chuyện cô ta
đang làm với Sean không?
Ô hay.
- Ra đi.
- Thôi nào.
Có gì to tát đâu.
- Greg, ra ngoài đi.
- Thiệt ư?
Nếu anh không đi,
tôi đi vậy.
Em có thấy em cư xử
hơi quá không Leila?
Ý anh là anh chạy qua
để... xem em có sao không.
Em cần tươi tỉnh lên
và thư giãn đi mà.
Khởi đầu là thế.
Có vấn đề gì không?
Không.
Anh ấy chuẩn bị đi.
Không, không.
Có vấn đề đấy.
Thấy có gì ở đây khiến ông
bận tâm không ông anh?
Cô ấy muốn anh đi đấy.
Có vẻ ông không hiểu tôi rồi.
Greg, sao anh không đi đi?
Bình tĩnh đi.
Tôi xử lý được.
Cô ấy muốn anh ra ngoài.
Mọi chuyện ổn rồi.
Ông biến đi được chưa?
Anh bạn, anh cần ra ngoài.
Này, ông anh.
Xem tôi có gì đây.
Bình tĩnh! Bình tĩnh!
Thoải mái!
Thoải mái đi nào!
Nắm chân con bé đi!
Chào mừng trở lại.
Có nghe tôi nói không?
Anh thấy đỡ hơn chưa?
Tôi ở đâu vậy?
Anh đang ở bệnh viện.
Có hai người đưa anh vào
cũng khá lâu rồi.
Con chó của họ phát hiện
anh bất tỉnh trong sa mạc
cách đường lớn khoảng 20 dặm.
Họ nói anh lảm nhảm gì đó.
Anh cứ nói máy bay anh đi
đã bị rớt xuống sa mạc.
Nhìn ngay vào đây nào.
Đừng, không có gì đâu.
Không sao.
Chúng tôi kiểm tra rồi.
Không có tin tức gì về tai nạn
hay máy bay mất tích gì cả.
Người anh bị khô nước trầm trọng.
Rồi bị say nắng nữa.
Nó khiến anh lú lẫn đấy.
Nhưng giờ anh ổn rồi.
Vào được đây là an toàn rồi.
Đây là đâu?
Bệnh viện St. Francis.
Nhưng mà ở đâu? Nó ở đâu?
Thì ở ngoài Yuma.
Gì cơ, Arizona hả?
Ừ.
Ờ... tôi cần báo...
tôi cần báo cho cảnh sát.
Bạn gái tôi bị bắt cóc.
Này, sẽ ổn thôi.
Vấn đề là anh cần hiểu
say nắng nghiêm trọng như nào.
Không, nghe tôi.
Tôi không bị ảo giác đâu.
Lần cuối tôi gặp bạn gái là
lúc đang ở trên tàu du lịch biển.
Ở Arizona ư?
Ở đảo Antigua.
Có một cặp kia mà trong đó
người phụ nữ có liên quan
đến vụ bắt cóc.
Này...
Điện thoại ở đâu?
Tôi phải báo cảnh sát ngay.
- Được rồi.
- Xin cô.
- Tôi thấy anh cần thư giãn đi.
- Không được, không được.
Tôi phải báo cảnh sát.
Xin cô.
Cô lấy giúp điện thoại được không?
Hay là chỉ tôi chỗ điện thoại đi.
Này, nghe này.
Anh cứ nằm yên đó.
Tôi sẽ gọi giúp cho anh.
Được.
Cảnh sát Yum. Phó sở Hodes.
Tôi giúp gì được cho cô?
Chào. Tôi là Leanne Timmons
từ bệnh viện St. Francis.
Tôi là y tá.
Hiện có một bệnh nhân
tên là Sean Walker.
Cậu ấy muốn báo một vụ bắt cóc.
Nhưng cậu ta bị say nắng
và lú lẫn lắm.
Rồi sao?
Cậu ta cứ nài nỉ tôi gọi cảnh sát.
Tôi mà không gọi
thì cậu ta kích động nữa.
Hiểu rồi.
Nhắc lại tên cậu ta đi.
Sean Walker.
Cậu này phải người da trắng,
cao 1m8, tóc nâu, tầm 25-30 tuổi?
Đúng rồi.
Cơ may rồi đây...
Cậu ta có đề cập gì về
lúc đang ở Caribê không?
Có nói đi tàu du lịch
đến đảo Antigua.
Sao ông biết hay thế?
Giờ cô có ở đó với cậu ta không?
Ý ông là sao?
Cậu ta nghe thấy cô không?
Không.
Tốt, nghe tôi nói đây.
Hắn đang có lệnh truy nã
cấp liên *** vì tội giết người.
Bệnh nhân của cô đã giết
một người trên chiếc tàu đó.
Chúa ơi.
- Tôi phải làm gì đây?
- Cứ giữ hắn ở đó đi.
Cô làm được không?
Cô ơi? Cô?
Được. Cậu ta còn đang truyền dịch.
Cậu ta chưa thể đi đâu được đâu.
Tôi cử cảnh sát đến ngay đây.
Được.
Không nghi ngờ gì nữa.
Người của Sophia đứng sau
chuyện xảy ra cho máy bay đó.
Sao? Là 97 người bị giam
chặt chẽ ở Inostranka?
Khó có khả năng đó được.
Vậy thì ắt phải có thêm
người của chúng ở ngoài.
Bọn chờ cơ hội. Tôi luôn
nghi ngờ là có khả năng đó.
Giờ thì biết rồi đấy.
Sophia đã thề với ngài rằng
chỉ có mỗi bà ta và nhóm này.
Nhưng rõ ràng là họ không đơn độc.
Và thứ mà họ gây ra cho
máy bay đó bất kể là gì
thì năng lực công nghệ của họ
còn ngoài tầm hiểu biết của ta.
Sophia. Bà ta đang ở đâu?
Bà ta có nói gì không?
Không một lời
kể từ lúc bị bắt giam trở lại.
Với lòng kính trọng của tôi
bà ta đã dối chúng ta
cả 6 thập niên qua.
Giờ điều gì khiến ngài nghĩ là
ngài có được sự thật từ bà ta?
Mở cửa!
Tổng thống vào trong đó.
Ngày 2/11/1944
Căn cứ! Đây là Red Seven.
Tôi đã thấy hiện trường tai nạn.
Nghe rõ rồi Red Seven.
Tọa độ của anh là gì?
Lạy chúa.
Thomas!
Ở lại bên cô ấy!
Sẽ không sao đâu.
- Cô đang chảy máu đó.
- Không sao. Nghe tôi nói đây.
Họ phát hiện chúng ta rồi.
Họ sẽ đến đây sớm thôi.
Cần đưa mọi người ra khỏi đây.
Không, quá nhiều người bị thương.
Chúng ta không đi xa được đâu.
Tôi muốn anh tập hợp lại
tất cả những ai còn sức
rồi sẵn sàng đi ngay.
Còn cô thì sao?
Tôi không thể bỏ mặc họ.
Không.
Nếu anh không đi,
sẽ không còn hy vọng gì
cho tất cả chúng ta đâu.
- Sẽ còn nếu ta chống lại.
- Nghe tôi đây.
Tôi không thể mạo hiểm
để rồi tất cả bị bắt hết.
Chúng ta sẽ đoàn tụ sớm thôi.
Tôi hứa đấy.
Giờ hãy đi đi!
Đi đi!
Chào Sophia.
Sáng nay lúc tôi thức dậy
tôi đã nghĩ là tôi sẽ làm nên lịch sử
bằng việc công bố với thế giới
rằng loài người không đơn độc
và rằng tôi sẽ thả người của bà
để hòa nhập và sống hòa bình
cùng với chúng tôi.
Nhưng tôi đã được nghe rất nhiều lần
là tôi đang phạm sai lầm
là tôi không biết ý đồ thật của bà.
Có vẻ như vài người có cả
cảm giác mạnh mẽ
họ nghĩ họ sẽ giết chết tôi
để tôi không thể đưa ra công bố kia.
Nhưng hóa ra là
chuyện đó cũng sai lầm nốt.
Vì thế tôi cứ mãi tự hỏi chính mình
có phải tôi đang ngây thơ
hay là tôi mắc phải tội
yêu bản thân quá mức?
Phải tôi quá mải mê
chuyện ghi danh vào lịch sử
đến mức mù mờ trước cả sự thật?
Giờ tôi đang tự vấn mình
những điều này.
Sophia, nhìn tôi đây!
Tôi đang tự vấn mình
những điều này
bởi vì tôi biết tôi cần phải
nhận lấy trách nhiệm.
Và tôi cũng sẽ cho bà
cơ hội để nhận trách nhiệm
nói tôi biết lý do của bà,
bất kể tốt hay xấu
vì sao đã đánh lừa tôi.
Tất cả những gì tôi có thể nói
là chúng tôi không có hại ai.
Người của tôi đã cứu sống ngài.
Có phải đúng chuyện đã xảy ra?
Hay là họ muốn cứu sống bà?
Sophia, có bao nhiêu người
của bà còn ở bên ngoài?
Vì sao họ không hiện diện từ trước?
Máy bay và hành khách
đang ở chỗ quái nào?
Tôi không thể nói gì được.
Tôi xin lỗi.
Tôi không muốn lời xin lỗi đâu.
Tôi muốn sự thật.
Tôi xong rồi.
Thỏa thuận hủy bỏ.
Bà sẽ trở lại Inostranka.
Bà và người của bà sẽ ở đó
chừng nào tôi có được sự thật.
Như thế là sai lầm đấy
ngài Tổng thống.
Người của tôi đã chờ 66 năm rồi.
Lòng kiên nhẫn của họ sắp hết.
Phải đó là đe dọa không?
Ngài đã muốn sự thật.
Tôi vừa nói ra cho ngài đấy.
Cứ nói chuyện tự nhiên.
- Cô gọi cảnh sát chưa?
- Rồi.
Họ nói họ sẽ đến
lấy lời khai của anh.
- Cảm ơn chị.
- Về bạn gái của anh.
Cảm ơn.
Chị có cần làm gì cái đó không?
Ừ.
Mọi việc ổn chứ?
Ừ. Tất nhiên rồi.
Chị y tá!
Tất cả chú ý,
tôi muốn phong tỏa chỗ này.
Nghi can có thể có vũ khí.
Này, có chuyện gì vậy?
Sao lại có cớm ở khắp nơi?
Xin đừng hại tôi.
Tôi còn đứa con trai 3 tuổi.
- Sao tôi lại hại cô?
- Xin anh.
- Họ đã nói với tôi.
- Đã nói gì?
Nói anh đã giết ai đó.
Cái gì?
Hắn đâu rồi?
Tôi nghĩ là tôi thấy hắn.
Cô thấy hắn lúc nào?
Tầm mấy phút trước.
Đó. Hắn đằng đó.
5 năm trước
Vòng cuối. Giữ kiểu bơi đó.
Cố lên Sean. Thể hiện đi.
Thể hiện đi. Sắp tới rồi.
Đi thôi các bạn.
Mang đồ về.
Jimmy, mau lên!
Tập tốt lắm.
Các bạn đi xả nước đi.
Này...
Không có ý cười mỉa em đâu.
Chỉ là không muốn em nghĩ vậy.
Ừ, chắc rồi.
Không, anh thực không có ý đó.
Nhưng có phải em...
Không... biết bơi.
Anh bắt giò đúng đấy.
Chà, hay dữ.
- Cảm ơn.
- Không, anh xin lỗi.
Không, anh không có ý đó...
- Anh chỉ... nó chỉ là...
- Quê quá? Thảm quá?
Không đâu, không đâu.
Không, thấy nó hay hay.
Um...
Thế anh là đội trưởng đội bơi
- hay là gì đấy?
- Không, không.
Ngành khoa học máy tính.
Biết là thường quá, nhưng...
Không. Nó hay hay đấy.
Em bơi sai tư thế.
Cho nên không nổi lên được.
- Vậy à?
- Ừ.
Em đã thu cằm vào ngự...
Cằm em thu vào phía ngực.
Do đó nước mới tràn lên đầu.
Không buồn cười đâu.
Vậy thì em nên...
Em nên...
Đây này. Anh có thể?
- Anh có thể...
- Ừ.
Được, như vầy...
...là cân đối.
Sau đó cứ cho hai tai
ngâm dưới nước.
Còn mắt thì nhìn thẳng lên trên.
Được.
Nước sẽ giúp em nổi lên.
Được rồi đó.
- Thế đó.
- Oh.
- Chỉ vậy thôi á.
- Chỉ tập một chút thôi.
- Gần được chứ?
- Ừ.
- Cảm ơn nhé.
- Được rồi.
- Vậy...
- Cảm ơn bài tập bơi nhé.
Ừ, được rồi, không có gì.
Em có muốn...
Thế... mai thì sao?
- Khoảng 5 giờ?
- Được.
- Thiệt chứ?
- Ừ.
- Hay.
- Gặp ngoài ký túc xá nhé.
- Là nhà nông thôn đó.
- Được.
Hơi khó tìm đấy.
Ai đến đó cũng lạc đường.
Anh sẽ tìm ra.
Được đấy.
Ô, chuyện gì thế?
Phó sở, kiểm tra hành lang đó.
Đi lối đó!
Này, có thấy ai
chạy xuống lối này không?
Tôi không thấy.
FBI đây!
Đủ xa rồi đấy anh Walker.
Giờ hãy biết điều mà giơ 2 tay lên.
Anh Walker, anh bị bắt
vì sát hại Greg Kervin.
Đặc vụ Lee!
Sophia đã dối chúng ta.
Nguyên thời gian đó chúng
giấu diếm số người còn ở ngoài.
Tôi đang lọc ra một đội đặc nhiệm
gồm những người giỏi nhất,
và tôi muốn anh chỉ huy.
Tôi sao ngài?
Anh được giao trọng trách
tại Inostranka nhiều năm rồi.
Chắc là anh hiểu chúng
tốt hơn bất kỳ ai khác.
Chúng tôi cần tìm ra hết mức
những khả năng mà chúng có.
Sẽ không dễ dàng đâu.
Chúng ẩn mình giữa ban ngày.
Chỉ có Chúa mới biết chúng
xâm nhập sâu đến cỡ nào thôi.
10 năm trước
Xin lỗi nhé.
Bình thường thì tôi
thuần thục chuyện này lắm.
Không phải lỗi của chị.
Tại ven tôi nhỏ đó mà.
Thừa hưởng từ mẹ tôi đấy.
Nếu kiểu cười đó
cũng lấy từ mẹ anh
thì tôi cho là phải chăng thôi.
Anh đệ đơn vào bộ phận nào?
Mật vụ.
Ai cũng thích làm gián điệp hết.
Vâng, tôi đang mong
có được gì đó ở ngành này
nhưng chẳng ai nói tôi biết
là tôi đã được thuê chưa nữa.
Nếu anh lên đến cỡ này
thì đạt được nguyện vọng rồi.
Xét nghiệm máu
chỉ là thủ tục thôi.
Rốt cuộc cũng hoàn thành.
Chào mừng anh đến với CIA,
anh Lee.
Chúng ta phải lôi hết chúng ra.
Từng đứa một.
Hãy làm những gì anh cần làm.
Rồi đi tìm chúng đi.
Mừng gặp lại em.
Ừ, em ước gì có được
điều kiện thuận lợi hơn.
Giờ họ biết về các anh rồi.
Việc phóng thích tù nhân
đã bị hủy rồi.
Còn người của Tổng thống
đang hăm hở săn lùng tất cả.
Anh đã cảnh báo chuyện đó sẽ
xảy ra nếu ta giữ chiếc máy bay.
Không cần đề cập đến
mức độ xảy ra đối với nó
đã khiến cho nguồn lực
của ta cạn kiệt đi lúc này.
Thì đó là tùy chọn duy nhất ta có.
Không, quân đội đã điều
máy bay tiêm kích lên lúc đó.
Chúng ta đã có thể khiến
chúng bắn hạ chiếc máy bay.
Sát hại gần 200 hành khách
là không thể chấp nhận được.
Không phải đối với em.
Và cả Sophia luôn.
Phải đó là lý do em đến đây?
Để cảnh cáo anh?
Em cần cả thông tin về chiếc máy bay.
Không có dấu hiệu gì về nó.
Vậy sao?
Phận sự của anh là
làm cho nó bình an vô sự.
Sao không có tin tức gì
về hành khách?
Thomas, đã xảy ra chuyện gì?
Anh đã có chủ ý
một khi bắt được hành khách
chúng ta có thể tận dụng họ.
Chiếc máy bay đang ở Arizona.
Đây là tọa độ của nó.
Em sẽ hiểu vấn đề khi tìm thấy nó.
Thế có nghĩa là sao?
Và đó là lúc chúng bắt cóc Leila
để ép buộc cha cô ấy
lái máy bay lao về Tổng thống.
Chắc có ai đó dựng chuyện.
Có thể là người thuộc chính phủ.
Nhưng nó đã xảy ra.
Tôi có trên máy bay đó.
Tôi đã cố ngăn nó lại.
Anh cứ định mãi như thế
cho đến nơi sao hả?
- Như thế cái gì?
- Lải nhải đó.
Vậy là anh đã cứu Tổng thống?
Không.
Có chuyện gì đó xảy ra.
Tôi không thể giải thích nổi.
Nhưng tự nhiên máy bay
lại xuất hiện tại đây, tại Arizona.
Vâng, tôi biết nói ra
thì nghe như thế nào
nhưng tôi đang nói sự thật đấy.
Này, tôi thì muốn trở lại
lúc trên tàu du lịch
nơi anh đã giết Greg Kervin.
Sao không nói gì về nó đi?
Được, họ ắt đã dựng chuyện
như thể tôi đã giết anh ta.
Cũng như họ đã dựng chuyện
tôi chưa hề lên tàu.
Cũng như toàn bộ chuyện này
là do chính tôi tưởng tượng ra.
Đây này, người duy nhất
mà tôi biết có dính líu
chính là người phụ nữ mà tôi
có nhắc đến, Vicky Roberts.
Cô ta là người dụ tôi rời khỏi tàu
và cô ta chính là người,
lần cuối tôi nghe nói
đang bắt giữ Leila.
Vì thế đó chính là điểm
mà các vị phải xem xét trước.
Chuyện này ắt đã phải
tốn sức kha khá để nghĩ ra nhỉ.
Nghĩ về kế hoạch thực hiện và
tất cả những người liên quan.
Tất cả đều tập trung vào anh.
Anh chắc phải là
người rất quan trọng
để chứng thực
cho toàn bộ câu chuyện.
Vì cớ gì mà tôi
dựng lên chuyện này chứ?
Vì sao đây?
Làm thế được cái gì chứ?
Ảo tưởng tự sướng thường thấy
trong bất kỳ loại bệnh tâm thần.
Căn cứ vào hồ sơ của anh
tôi đã nghĩ anh chỉ bị
rối loại nhân cách đơn thuần.
Nhưng lúc này thì thiên nhiều hơn
về hoang tưởng tâm thần phân liệt
với chứng cuồng sợ bị khủng bố.
Khoan đã, tôi thấy
đường này quen quen.
- Cái gì?
- Tôi nhận ra dãy núi đó
từ lúc tôi bị lạc trong sa mạc.
Họ chặn đường là do
chiếc máy bay rồi.
Thì phải thôi.
Không, đó là chỗ
chúng tôi rớt xuống đó.
Phía bên ngọn đồi kia.
Máy bay ở đó đó.
Nó ở ngay đó đó.
Chúng tôi đã rớt xuống
ngay bên ngọn đồi đó.
Nó ở bên đó.
Có chuyện gì không?
Vụ gãy gập xe tải.
Đổ hết hàng xuống đường.
Loại hóa chất cấp 4 gì đó.
Không ai được đi qua
cho đến khi dọn sạch chỗ đó.
- Thiệt sao?
- Mất bao lâu mới xong?
Họ nói nhanh nhất là sáng mai.
Chúng tôi đang hướng
mọi người sang đường 18.
Xong rồi.
Lại mất thêm 2 tiếng nữa.
Cảm ơn anh cảnh sát.
Ông ta xạo đấy.
Ông ta xạo đó. Hai người
nên qua bên kia đồi mà nhìn.
Lúc đó mới tin lời tôi được.
Gì, anh muốn tôi
chạy qua đường cấm?
Phải phải, xin đó.
Cậu thiệt tình nghĩ
chúng tôi phải làm thế hả?
- Thôi đi!
- Vậy thì tin tôi sao đây!
Tôi không quan tâm.
Tôi không biết đâu.
Muốn làm gì tôi thì làm.
Chỉ cần tìm giúp bạn gái tôi.
Không chúng giết cô ấy mất.
Tôi hỏi cậu thế này vậy.
Cậu có bạn gái không vậy?
Cái cô gái Leila gì đó
có tồn tại thật không?
Hả?
Chúng tôi đã định làm đám cưới.
Không có đường nào
chạy vòng qua đó đâu.
Có nước đi Đường 18 thôi.
Sếp!
Đặc vụ Lee!
Anh đến mà xem này.
Máy bay trống không.
Tất cả đều ra hết rồi.
Vì dù là chuyện gì
thì đều xảy ra sau đó.
Chúng tôi đã kiểm tra
nội tạng của tất cả họ rồi.
Chết hết rồi sếp.
Không chừa một cái nào.
Dịch phụ đề
chiphu | vozForums.com