Tip:
Highlight text to annotate it
X
Ngày 10 tháng 9, sáng ngày sinh nhật thứ 7 của tôi
tôi xuống cầu thang, vào trong bếp, mẹ tôi đang rửa bát trong đó
và bố tôi thì đang đọc một tờ báo hay cái gì đó
Khi tôi đứng trước họ ở cửa, họ nói
"Này, chúc mừng sinh nhật con." và tôi đáp "Con đã bảy tuổi."
và bố tôi mỉm cười và nói
"Chà, con biết điều đó nghĩa là gì rồi chứ?"
và tôi trả lời, "Vâng, con sẽ có một bữa tiệc và một cái bánh ga tô
và được tặng rất nhiều quà phải không ạ?" và bố tôi nói, "À, đúng thế rồi.
Nhưng, quan trọng hơn, bảy tuổi nghĩa là con đã đến tuổi lý trí
và con bây giờ đã có thể làm bất cứ và tất cả tội ác chống lại Chúa và con người."
(cười)
Vâng, tôi đã từng nghe đến điều này, "tuổi lý trí,"
Sơ Mary Kevin đã từng nói đi nói lại về nó
trong năm lớp hai của tôi. Nhưng khi chị ấy nói đến nó
cái cụm từ ấy có vẻ bị cuốn hết vào niềm phấn khích khi được chuẩn bị
cho lễ ban thánh thể và lần xưng tội đầu tiên của chúng tôi,
và chúng tôi đều biết rằng chẳng qua nó sẽ là một chiếc váy trắng và một tấm mạng che mặt trắng
và dù gì, tôi cũng chẳng quá chú ý nhiều đến thế đến cái cụm từ kia, "tuổi lý trí"
Thế nên tôi nói thế này, "Dạ, vâng, tuổi lý trí. Bố vừa nói nó là gì cơ?"
Và bố tôi nói, "À, chúng ta tin theo giáo hội Công giáo
tin rằng Chúa hiểu trẻ con thì không thể biết được sự khác nhau giữa đúng và sai,
nhưng khi một đứa bé đã 7 tuổi, nó đã đủ thông minh.
Thế nên, con đã lớn rồi, đã đến tuổi lý trí, và từ giờ
Chúa sẽ bắt đầu theo dõi con và bắt đầu ghi nhớ những gì con làm."
(cười)
và tôi nói, "Ồ. Chờ chút. Ý bố là bao lâu nay
cho đến tận hôm nay, bao lâu nay con đã ngoan như thế, mà Chúa không biết hay sao?"
và mẹ tôi nói, "À, mẹ có biết đấy."
(cười)
và tôi nghĩ, "Tại sao mình lại chẳng biết gì hết?"
Tại sao nó lại không mất đi rồi khi họ nói với tôi?
Tất cả mọi sự ngoan ngoãn như thế và không thực sự được ghi nhận gì cả.
Và, tồi tệ nhất, tại sao mình lại không biết thông tin quan trọng này
cho đến cái ngày mà nó trở nên hoàn toàn vô dụng với mình?"
Và thế nên tôi nói, "À, bố mẹ ơi, thế còn ông già Nô en thì sao?
Ý con là, ông ấy biết con ngoan hay hư phải không ạ?"
và bố tôi trả lời, "Ừ, nhưng, con yêu,
bố nghĩ là chỉ giữa ngày lễ Tạ ơn và Giáng sinh thôi."
và mẹ tôi bảo, "Ôi, anh Bob, thôi nào. Cứ nói với con bé đi.
ý em là, nó đã bảy tuổi rồi. Julie à, chẳng có ông già Nô en nào cả."
(cười)
Vâng, thực ra chuyện này không đến nỗi khó chịu đến thế đối với tôi.
Bố mẹ tôi có cả một câu chuyện phức tạp về ông già Nô en
rằng họ đã nói chuyện với chính ông ấy như thế nào và đồng ý
rằng thay vì ông ấy phải mang quà đến cho chúng tôi vào đêm giáng sinh,
như ông ấy vẫn làm với mọi gia đình khác
mà nhất quyết phải mở quà ngay lập tức vào sáng ngày Nô en
gia đình chúng tôi sẽ cho ông già Nô en nhiều thời gian hơn.
ông ấy sẽ đến nhà chúng tôi vào lúc 9 giờ sáng khí chúng tôi đang trong thánh lế High Mass
nhưng với điều kiện là bọn trẻ con chúng tôi không làm gì phấn khích
Điều này khiến tôi rất nghi ngờ
Rõ ràng là chính bố mẹ đã tặng quà cho chúng tôi
Ý tôi là, bố tôi có một cách gói quà rất dễ nhận ra
và nét chữ của mẹ tôi thì lại rất giống với ông già Nô en
Còn nữa, làm sao mà ông ấy có thể tiết kiệm thời gian được khi phải quay lại
nhà tôi sau khi đã đi tất cả các nhà khác?
Chỉ có một kết luận đương nhiên từ cả núi bằng chứng này:
gia đình tôi quá khác lạ và kỳ quái
đến nỗi cả ông già Nô en cũng không đến
và bố mẹ đáng thương của tôi phải cố gắng bảo vệ chúng tôi khỏi xấu hổ,
khỏi bẽ mặt vì bị ông già Nô en bỏ qua, một người mà rất vui tính
Nhưng, hãy đối mặt đi, ông ấy cũng rất hay phán xét.
Thế nên, biết được là chẳng có ông già Nô en nào hết thật sự là một sự giải thoát
Tôi rời khỏi bếp không thứ sự sốc về ông già Nô en
nhưng lại chết lặng cả người
làm sao tôi lại có thể bỏ lỡ tất cả những gì về tuổi lý trí.
Đã quá muộn với tôi, nhưng có lẽ tôi sẽ giúp được ai đó
ai đó mà có thể sử dụng thông tin này
người này phải thoả mãn 2 điều kiện
phải đủ lớn để hiểu
ý nghĩa của tuổi lý trí, và chưa đến bảy tuổi
Câu trả lời đã quá rõ ràng: em trai Bill của tôi. Nó mới sáu tuổi.
Chà, tôi tìm thấy Bill cách nhà tôi một dãy nhà
tại sân chơi của một trường công. Hôm đó là thứ bảy,
và nó đang chơi một mình, đá bóng với một cái tường
tôi chạy đến và nói, "Bill!
chị mới biết là tuổi lý trí bắt đầu khi ta bảy tuổi
và khi đó ta có thể làm bất cứ hay tất cả mọi tội ác
chống lại Chúa và con người." và Bill nói, "Thì?" và tôi trả lời,
"Thì, em sáu tuổi. Em còn cả một năm để làm bất cứ điều gì em muốn
và Chúa sẽ không nhận ra." Và nó nói, "Thì?" và tôi đáp
"Thì? Thì mọi thứ!" và tôi chạy đi. Tôi rất giận nó.
Nhưng rồi khi lên đến bậc cuối cùng, tôi quay lại đầy kịch tính
và nói, "Ồ, tiện thể, Bill, chẳng có ông già Nô en nào cả."
(cười)
Vâng, khi đó tôi không biết
nhưng thật ra không phải là tôi tròn 7 tuổi vào ngày 10 tháng 9
Trước sinh nhật thứ 13, tôi định làm một bữa tiệc ngủ với tất cả các bạn gái của tôi
nhưng hai tuần trước đó mẹ tôi gọi riêng tôi ra và nói,
"mẹ cần nói chuyện riêng với con.
10 tháng 9 không phải là sinh nhật con. Mà là 10 tháng 10." và tôi nói , "Cái gì?"
(cười)
Và mẹ nói, "Nghe này. Hạn vào nhà trẻ là ngày 15 tháng 9."
(cười)
"Vì thế, mẹ nói với họ là con sinh ngày 10 tháng 9,
và mẹ không biết là con có đi nói lung tung không
nên mẹ cũng nói với con là con sinh ngày 10 tháng 9.
Nhưng, Julie à, con đã rất sẵn sàng đi học mà. Rất sẵn sàng."
tôi nghĩ về điều này, và khi tôi bốn tuổi
tôi đã đứa lớn nhất trong bốn đứa con
và mẹ tôi còn đang mang một đứa nữa
nên tôi cho rằng điều mà mẹ tôi thực sự nghĩ là bà ấy đã rất sẵn sàng
bà ấy đã rất sẵn sàng. Rồi bà nói
"Đừng lo, Julie, hàng năm vào 10 tháng 10 sinh nhật con
tuy con không biết, nhưng mẹ luôn chắc chắn
là con được ăn một miếng bánh vào ngày hôm đó
(cười)
Điều này nghe dễ chịu nhưng thật rắc rối
mẹ đã và đang tổ chức sinh nhật tôi với tôi nhưng không có tôi
Điều đáng buồn về cái tin mới này
không phải là vì tôi phải đổi ngày tổ chức tiệc ngủ của mình
với tất cả bạn gái của tôi,
điều đáng buồn nhật là điều này có nghĩa tôi không phải một Xử nữ.
Tôi có cả một poster Xử nữ to đùng trong phòng ngủ,
và tôi đọc tử vi hàng ngày, và Xử nữ thực sự chính là tôi.
(cười)
Và nghĩa là tôi là một Thiên bình?
Thế là, tôi lên xe buýt vào khu trung tâm để mua một cái poster Thiên Bình
Poster Xử nữ là ảnh một người phụ nữ đẹp với mái tóc dài,
kiểu như đang thơ thẩn bên dòng nước,
nhưng poster Thiên bình lại là một cái cân lớn
Khi đó là khoảng thời gian tôi đang lớn dần về mặt thể chất,
và tôi lớn hơn rất nhiều so với rất nhiều đứa con gái khác,
và, thật sự, việc dấu hiệu cung hoàng đạo của tôi là một cái cân
có vẻ đầy đe doạ và đáng thất vọng.
(cười)
Nhưng tôi mua cái poster mới
và bắt đầu đọc tử vi Thiên bình,
và tôi kinh ngạc phát hiện ra Thiên bình cũng hoàn toàn là tôi
Phải rất nhiều năm sau đó, nhớ lại
về những chuyện tuổi lý trí, đổi ngày sinh nhật,
một ý nghĩ loé lên trong tôi, hoá ra không phải tôi lên bảy
khi tôi nghĩ tôi lên bảy. Tôi có cả một tháng còn lại
để làm bất cứ điều gì tôi muốn mà Chúa không thể biết được.
Ôi, cuộc có thể thật tàn nhẫn.
Một ngày nọ, hai người truyền đạo Mormon đến trước cửa nhà tôi.
Tôi đang sống trên một đại lộ của Los Angeles,
và dãy nhà tôi ở--- well, là nơi đầu tiên
cho những người đến chào mời tiếp thị tại nhà.
Thi thoảng là những người phụ nữ lớn tuổi từ Giáo hội Cơ Đốc Phục Lâm
cho tôi xem những bức ảnh hoạt hình về thiên đường
Và thỉnh thoảng còn có những thiếu niên đến hứa sẽ không gia nhập băng đảng
và đi làm cướp với điều kiện tôi đặt mua
cho họ vài cuốn tạp chí
Thế nên, tôi thường mặc kệ tiếng chuông cửa, nhưng hôm đó tôi lại ra mở.
Và 2 chàng trai đứng ở đó, khoảng 19 tuổi,
mặc sơ mi trắng cộc tay, và họ có đeo bảng tên nho nhỏ
cho biết họ là đại diện chính thức
của Giáo hội các Thánh hữu Ngày sau của Chúa,
và họ nói rằng họ mang tới cho tôi một thông điệp từ Chúa.
Tôi nói, "Một thông điệp cho tôi? Từ Chúa?" Và họ nói, "Đúng."
Vâng, tôi lớn lên ở vùng Tây Bắc Thái Bình Dương,
có nhiều người theo Giáo hội các Thánh hữu Ngày sau của Chúa, các bạn biết đấy
tôi đã làm việc cùng với họ và thậm chí là hẹn hò với họ,
nhưng tôi chưa bao giờ thực sự biết về những giáo lý mà họ truyền đạt
khi họ mang theo sứ mệnh đó, và tôi đoán là tôi, kiểu như, tò mò,
nên tôi nói, "Chà, mời vào." Và họ trông có vẻ rất vui,
vì tôi không nghĩ là điều này thường xảy ra với họ.
(cười)
Và tôi mời họ ngồi, và tôi lấy cho họ nước uống --
OK, được rồi. Tôi lấy nước cho họ uống.
Đừng chạm vào tóc tôi, ý tôi là như thế.
(cười)
Các bạn không thể để một cái video về tôi trước mặt tôi
mà lại muốn tôi không chỉnh trang đầu tóc.
(cười)
OK. Thế là tôi mời họ ngồi và lấy nước cho họ uống,
và rồi họ nói, "Chị có tin là Chúa yêu thương chị với cả trái tim của ngài không?"
Và tôi nghĩ, "Chà, dĩ nhiên là tôi tin vào Chúa,
nhưng, các bạn biết đấy, tôi không thích cái từ đấy, trái tim,
vì nó nhân tính hoá Chúa,
và tôi cũng không thích từ kia, ngài, vì nó phân định giới tính Chúa."
Nhưng tôi không muốn tranh cãi về từ ngữ với mấy chàng trai này,
nên sau một sự trì hoãn rất dài và không hề dễ chịu, tôi nói
"Vâng, vâng, tôi tin. Tôi cảm thấy rất được yêu thương."
Và họ nhìn nhau và mỉm cười,
như thể đó là câu trả lời chính xác. Và rồi họ nói,
"Chị có tin là chúng ta đều là anh chị em trên hành tinh này không?"
Và tôi trả lời, "Vâng, tôi tin. Tôi tin." Và tôi cảm thấy bớt nặng nề
vì đó là câu hỏi mà tôi có thế trả lời rất nhanh chóng.
Và họ nói, " Chà, vậy chúng tôi có một câu chuyện muốn kể cho chị."
Và họ kể cho tôi nghe câu chuyện về một người đàn ông tên là Lehi,
sống ở Jerusalem vào năm 600 trước công nguyên.
Vâng, rõ ràng ở Jerusalem vào năm 600 trước công nguyên,
mọi người đều hoàn toàn xấu xa và tội lỗi. Mỗi người trong số họ:
đàn ông, phụ nữ, trẻ con, trẻ nhỏ, bào thai.
Và Chúa đến gặp Lehi và nói với anh ta, "Đưa gia đình con lên một con thuyền
và ta sẽ đưa các con ra khỏi đây." Và Chúa đã đưa họ.
Ngài đưa họ tới Mỹ.
Tôi nói, "Mỹ ư? Từ Jerusalem tới Mỹ bằng thuyền vào năm 600 trước Công nguyên ư?"
Và họ nói, "Đúng."
(cười)
Rồi họ nói với tôi Lehi và con cháu của anh ta
đã sinh sôi và sinh sôi như thế nào, và sau 600 năm
đã có 2 chủng tộc từ họ, Nephites và Lamanites,
và người Nephites đều hoàn toàn, hoàn toàn tốt, mỗi và mọi người trong số họ
và người Lamanites thì hoàn toàn xấu xa và tội lỗi
mỗi người trong số họ đều xấu xa tới tận xương tuỷ.
(cười)
Thế rồi, sau khi Chúa Giê su chết trên ngọn thánh giá vì tội lỗi của chúng ta,
trên đường tới thiên đường Ngài dừng chân ở Mỹ và thăm người Nephites.
(cười)
Và Ngài nói với họ là nếu họ tiếp tục hoàn toàn, hoàn toàn tốt bụng
mỗi và mọi người trong số họ
họ sẽ chiến thắng bọn người Lamanites xấu xa
Nhưng rõ ràng là ai đó đã làm lộ chuyện,
vì bọn người Lamanites đã giết hết những người Nephites.
Tất cả trừ một người đàn ông, người này tên là Mormon,
người đã cố sống sót được nhờ trốn trong rừng.
Và ông ta đã chắc chắn rằng câu chuyện của mình được ghi chép lại
bằng chữ tượng hình Ai Cập khắc lên những tấm bằng vàng,
rồi ông chôn chúng gần Palmyra, New York.
(cười)
Well, tôi chỉ còn ngồi ở mép ghế của mình khi đó.
(cười)
tôi nói, "Điều gì đã xảy ra với bọn người Lamanites?"
Và họ nói, "À, họ trở thành người Mỹ bản địa của chúng ta ở nơi đây nước Mỹ"
Và tôi nói, "Vậy, các anh tin rằng người Mỹ bản địa đều là con cháu
của những người hoàn toàn xấu xa? Và họ trả lời, "Đúng."
Sau đó họ nói với tôi về một người nữa tên là Joseph Smith
đã tìm thấy những tấm bằng vàng này được chôn ngay sân sau nhà anh ta,
và anh ta cũng một hòn đá thần ngay ở đó mà anh ta cho vào mũ mình
rồi úp mặt anh ta vào trong, chính điều này đã giúp anh ta
dịch được những tấm bằng vàng từ chữ Ai Cập sang tiếng Anh.
Chà, khi đó tôi chỉ muốn cho những chàng trai này
vài lời khuyên về mức độ của họ.
(cười)
Tôi muốn nói, "OK, đừng bắt đầu bằng câu chuyện này."
Ý tôi là, ngay cả nhà khoa luận học cũng kiểm tra tính cách trước khi bắt đầu
(vỗ tay)
nói với mọi người về Xenu, tên ác chúa giữa các thiên hà
Vâng, rồi họ nói, "Chị có tin là Chúa nói với chúng ta
qua những nhà tiên tri đích thực của Ngài không?" Và tôi nói, "Tôi không tin."
Vì tôi, cũng hơi, bực mình về câu chuyện về người Lamanite
và cả câu chuyện điên rồ về tấm khắc vàng, nhưng sự thật là,
tôi chưa thật nghĩ kỹ về chuyện này, nên tôi lật lại một chút và nói,
"Chà, chính xác thì ý các anh thế nào là đích thực?
Và nhà tiên tri là thế nào? Như là, nhà tiên tri có thể là phụ nữ hay không?"
Và họ nói, "Không." Và tôi nói, "Tại sao?" Và họ đáp,
"Chà, bởi vì Chúa đã ban tặng cho phụ nữ một món quà rất kì diệu,
nó tuyệt vời đến nỗi, món quà còn lại mà Ngài tặng cho đàn ông
là khả năng tiên tri."
Món quà mà Chúa tặng cho phụ nữ là gì, tôi rất băn khoăn?
Có thể là khả năng phối hợp và thích nghi phi thường của họ?
Hay là tuổi thọ dài hơn? Hay thực tế là phụ nữ thường
ít bạo lực hơn đang ông rất nhiều? Nhưng, không, không bất cứ điều gì trong đó
Họ nói, "Chà, đó là khả năng mang thai."
Tôi nói, "Ồ, làm ơn. Ý tôi là, kể cả nếu phụ nữ luôn cố để mang thai
hàng năm từ khi họ 15 tuổi cho tới khi 45 tuổi
và cứ cho là họ không chết vì kiệt sức,
có vẻ như một số vẫn có thời gian rảnh rỗi
để lắng nghe lời của Chúa.." Và họ đáp, "Không."
(cười)
Chà, lúc này trông họ không còn tươi cười và đáng yêu với tôi chút nào nữa
nhưng họ vẫn chưa nói hết.
Họ nói, "Chà, chúng tôi tin rằng nếu chị theo đạo Mormon
và nếu chị tích cực ủng hộ giáo hội, khi chị chết
chị sẽ được lên thiên đường và ở với gia đình mình mãi mãi."
Và tôi nói, "Ồ, vậy sao--
(cười)
--điều này cũng không khích lệ tôi cho lắm
(cười)
Và họ nói, "Ồ -- này, chà, chúng tôi cũng tin
rằng khi chị lên thiên đường chị sẽ có được thân thể mình
trong trạng thái nguyên bản.
Giả như, chị bị mất một chân, thì, chị sẽ có lại nó.
Hay như, nếu chị đã mù, chị sẽ có thể lại nhìn được."
Tôi nói, "Ồ, bây giờ tôi đã cắt bỏ tử cung vì bị ung thư
mấy năm trước. Vậy là, có phải khi tôi lên thiên đường
tôi sẽ có lại tử cung của mình?" Và họ nói, "Chắc chắn rồi."
Và tôi nói, "Tôi không muốn thế. Tôi quá hạnh phúc khi không có nó." Thật là.
Nếu bạn phẫu thuật mũi rồi và bạn thích nó thì sao?
(cười)
Liệu Chúa có bắt bạn quay về với cái mũi trước đây?
Chà, rồi họ đưa cho tôi cuốn sách Mormon.
và bảo tôi đọc chương nọ chương kia,
và họ bảo sẽ quay lại đây một ngày nào đó và kiểm tra tôi,
và tôi nghĩ là tôi đã nói gì đó kiểu như, "Làm ơn đừng sớm quá,"
hoặc có thể chỉ là, "Làm ơn đừng," và họ ra đi.
OK, ban đầu tôi cảm thấy mình hơn những chàng trai ấy,
và tự phụ vì theo một tín ngưỡng phổ biến hơn. Nhưng về sau,
càng nghĩ tôi càng phải thành thật với bản thân mình hơn.
Nếu ai đó đến nhà tôi và tôi được nghe về giáo lý của Công giáo
lần đầu tiên trong đời, và họ nói,
"Chúng tôi tin rằng Chúa đã khiến cho một cô gái rất trẻ mang thai
mà không cần đến quan hệ,
và rằng chuyện cô ấy hoàn toàn trong trắng vô cùng quan trọng đối với chúng tôi
(cười)
và cô ấy mang thai, và đó là đứa con của Chúa,"
Ý tôi là, tôi cũng sẽ nghĩ chuyện này thật là nực cười.
Chỉ là tôi đã quá quen với câu chuyện đó.
(cười)
nên tôi không thể để bản thân cảm thấy bị hạ mình bằng với những người kia.
Nhưng câu hỏi mà họ hỏi tôi khi mới đến
thật sự bị mắc kẹt trong đầu tôi:
Tôi có tin rằng Chúa yêu thương tôi với cả trái tim của Ngài không?
Vì tôi không chắc tôi cảm thấy thế nào về câu hỏi đó.
Vâng, nếu họ hỏi tôi,
Chị có cảm thấy Chúa yêu thương chị với cả trái tim của Ngài không?
Chà, như thế sẽ khác rất nhiều, tôi nghĩ tôi đã trả lời ngay lập tức,
"Vâng, vâng, lúc nào cũng cảm thấy. Tôi cảm nhận được tình yêu của Chúa khi tôi bị tổn thương và bối rối,
và tôi cảm thấy được chia sẻ và quan tâm. Tôi được che chở bởi tình yêu của Chúa
khi tôi không hiểu tại *** kịch lại xảy ra,
và tôi cảm nhận được tình yêu của Chúa khi tôi ngắm nhìn mọi vẻ đẹp với sự biết ơn"
Nhưng vì họ hỏi tôi câu hỏi với từ tin trong đó,
nó đã khác đi thế nào đó,
vì tôi không thật sự chắc là tôi tin vào điều mà tôi cảm thấy quá rõ.