Tip:
Highlight text to annotate it
X
Dịch by twogun in vn-zoom.
Xin chào, Fabrizio. - Xin chào.
Tôi như đang ở thời gian tốt nhất trong năm nay. Tôi không biết tại sao, nhưng vì sao vậy?
Thật à
Hôm qua đã bế giảng. Kỳ nghỉ bắt đầu.
Ok, bây giờ đi nào. OK
Tôi đã sợ rằng bạn sẽ quên ngày của chúng ta.
Ngày kỷ niệm một năm, kể từ khi chúng ta gặp nhau.
Tôi đã mong chờ ngày này, tôi không muốn để lãng phí thời gian duy nhất của ngày kỷ niệm đó.
Sao không nói gì với tôi vậy?
Nhìn xem! Nó vẫn còn làm việc.
Giải quyết như vậy thật vô nghĩa!
Nhanh lên!
Rất thú vị khi lại đi gặp Fabrizio. Trái tim tôi đã mách bảo.
Tôi thấy một cảm giác lạ khi anh ấy nhin tôi.
Tôi đã nhầm lẫn, bởi vì anh ta không giống bất cứ ai.
Tôi đã không nhìn thấy khoảng tối trong đôi mắt của anh ta.
Đôi khi anh ta giống như một con chim săn mồi, đôi khi như một con cừu.
Tôi không bao giờ hiểu những gì anh ta thực sự nghĩ.
Nhưng tôi hạnh phúc khi được gặp lại anh ta trong khu rừng của chúng tôi.
Hàng năm, khi kỳ nghỉ kết thúc...
... chúng tôi đã giấu mọi thứ gần một bức tường dưới một giàn giáo bằng gỗ.
... Trong quá khứ nơi này đã từng bị ngập nước, nhưng bây giờ không bị nữa.
Fabrizio nói với tôi rằng con sông đó đột nhiên biến mất.
Đá đã trở thành màu trắng, rêu phát triển trên gỗ.
Tôi rất vui khi thấy sự vật vẫn như khi chúng tôi rời đi.
Thậm chí cả Fabrizio cũng đang mỉm cười, như lần trước.
Anh ta nhìn tôi chăm chú, tôi hơi sơ một chút.
Đôi mắt anh tràn đầy sự âu yếm pha lẫn bệnh hoạn.
Đôi khi tôi nghĩ rằng anh ta biết tất cả về tôi.
Rằng anh ta có thể đọc được ý nghĩ của tôi.
Anh biết mọi thứ về tôi.
Đó là một cảm giác kỳ lạ.
Một cảm giác điên rồ.
Đột nhiên, tôi nghĩ về việc trở thành một người lớn. Một cảm giác tốt đẹp.
Nhưng tôi không hiệu tại sao lại như vậy.
Iro đâu nhỉ?
Tôi không biết, nhưng nó sẽ quay lại.
Đừng làm phiền tôi. Dừng lại đi.
Khi Fabrizio bỏ đi, tôi đã sợ hãi. Tôi ngồi xuống.
Tại sao anh ấy để lại cho tôi một mình? Tôi không thuộc khu rừng như anh ấy.
Anh ta biết khu rừng: âm thanh, thú vật, đường đi....
Anh ta nói với tôi rằng có thế giới bí ẩn trong khu rừng im lặng.
Khu rừng là nhà của anh ta, nhưng tôi cảm thấy cô đơn.
Trong cả quãng thời gian tôi đã tràn đầy nỗi sợ hãi, tổn thương bởi một động vật hoang dã.
Thật ngớ ngẩn! Bạn sợ cả những con vật.
Tôi đã nói rồi: Đừng quấy rầy tôi!
Lại đây, bắt tôi đi.
Fabrizio! Bạn ở đâu?
Quay lại.
Tôi sẽ cho bạn biết về ước mơ của tôi nếu bạn trở lại!
Làm ơn, quay lại đi.
Tôi biết rằng bạn đang ở đây, Fabrizio! không phải chuyện đùa đâu!
Bạn có biết tôi đã mơ ước gì không?
Tôi đang trên một con thuyền nhỏ trên dòng sông.
Đầu tiên tôi chỉ có một mình, đột nhiên bạn cũng ngồi trên đó.
Bạn đã ngồi bên cạnh tôi.
Tôi nằm xuống và chìm vào giấc ngủ.
Tôi ngủ, bạn đi tới chỗ tôi và tuyết bắt đầu rơi.
Nhưng tuyết không phải có mẫu trắng, nó mầu đen Bầu trời cũng có mầu đen.
Mặt trời, mây...tất cả mọi thứ đều có mầu đen.
Rất nhiều tảng băng đã rơi vào tôi.
Băng khắp mọi nơi...
Con thuyền cố gắng để thoát ra khỏi băng, nhưng vô ích.
Thật là tồi tệ, thêm nhiều băng hơn nữa, tôi đã quá khiếp sợ.
Tôi la hét và tôi thức dậy.
Có điều gì trên ngọn núi cao. Ngày mai chúng tôi sẽ leo lên nó.
Đó là ước mơ của Fabrizio leo lên ngọn núi "Blue Mountain".
Có vẻ như anh ta đã đặt cược vào chính mình.
Để leo lên đến đỉnh, để ngắm nhìn tất cả những con sông, cánh đồng và rừng cây.
Ngày hôm sau chúng tôi bắt đầu leo lên trên "Blue Mountain".
Trên đường đi, cây và cánh đồng càng trở nên kỳ lạ.
Nhưng Fabrizio không muốn bỏ cuộc.
Anh ấy bắt tôi phải di chuyển trên.
Cứ như vậy một thời gian dài. Cuối cùng, chúng tôi đến một nơi chưa được biết đến.
Đây là cái gì? - Hãy nhìn xem.
Thật tuyệt vời
Một thị trấn ma thuật nổi bật lên trong bóng tối của khu rừng.
Một cái tháp cao bị bao quanh bởi các cây cổ thụ.
Bên trong thị trấn toàn cỏ dại và cây.
Một thị trấn thực sự với những chỗ ở, cầu thang và nghõ hẻm.
Ngõ hẻm và các bức tường và rất nhiều cánh đồng bị bỏ hoang.
Dường như chúng tôi đến một nơi bị nguyền rủa...
... và ai đó muốn cho chúng tôi thấy và các trừng phạt chúng tôi khi xâm nhập vào nơi đó.
Chúng ta sẽ đi tiếp. Luôn bám sát tôi nhé.
Fabrizio, đừng tới đó!
Không có gì đáng sợ đâu! không có gì mà!
Không, Fabrizio!
Làm ơn đi, đừng làm như vậy. Bên trong rất tối. Chúng ta hãy rời khỏi đây đi.
Chúng ta sẽ quay lại.
Đây là thị trấn bí mật của chúng ta.
Hãy nhìn vào nó, nó không thể bay được nữa
Tôi nghĩ rằng nó đã bị rơi ra khỏi tổ.
Bạn không thích nó à?
Có lẽ, tôi có thể giúp.
Hãy trật tự và đừng động đậy
Đừng ngốc nghếch như vậy, đừng động đậy.
Bạn sẽ sửa lại cái lồng chứ?
Sao lại là tôi mà không phải là bạn?
Trong những ngày này, Fabrizio rất tích cực. Tôi không thích anh ta.
Nó làm tổn thương tôi, khi anh ta nói với tôi rằng tôi chỉ là trẻ con và nhàm chán.
Tôi không hiểu anh ta.
Dường như anh ta cảm thấy vui vẻ khi làm tôi tổn thương.
Thông thường anh ta hay trốn sau bụi cây để làm tôi hoảng sợ.
Fabrizio, chấm dứt trò chơi này đi!
Chờ tôi với
Laura! - Fabrizio! - Hãy nắm lấy tay tôi!
Tôi tóm trúng rồi, tôi thắng!
Ý bạn là gì?
Bạn sẽ là con mồi của tôi! Bạn là tù nhân của tôi! - Không!
Không ai có thế giúp được đâu.
Bạn điên rồi
Đừng chống cự
Bạn là tù nhân của tôi! - Không.
Mọi chống cự đều vô ích.
La hét đi, nếu muốn!
Không ai nghe thấy đâu.
Thả tôi ra, Fabrizio!
Bạn điên rồi! Bạn muốn làm gì với tôi?
Bạn còn yêu tôi nữa không?
Dừng lại đi, tôi khỏe hơn bạn nhiều.
Không! Tại sao bạn lại trói tôi thế này? .. Không!
Cứu tôi. Ơ đây có một con rắn.
Tại sao bạn luôn luôn làm tôi tổn thương tôi? Buổi tối, cha mẹ tôi sẽ trừng phạt tôi!
Luôn luôn là cha mẹ của bạn! Chúng ta không thể chơi với nhau theo cách này!
Khi trời tối, bạn dừng chơi và khóc cho mẹ của bạn!
Làm ơn, hiểu cho tôi, cha mẹ đang đợi tôi. Hãy đưa tôi về nhà.
Tôi không muốn đưa bạn về nhà! hãy để con chó dẫn đường!
Con chó, tôi sợ con chó đó.
Fabrizio, đừng bỏ tôi lại một mình!
Tôi sợ đi trong rừng khi trời tối!
- Làm thế nào để bạn vừa lòng?! Xin vui lòng đến với tôi! - Không!
Chết tiệt, tránh xa tôi ra!
Bạn đang như một cậu bé tàn bạo! Tại sao bạn làm như vậy?
Bắt cô ta lại!
Thật là nguy hiểm khi ở trong rừng.
Tôi sẽ ở đây mãi mãi! Tôi sẽ không bao giờ về nhà!
Sao bạn không nói với tôi nữa?
Đó chỉ là lỗi của bạn
Đừng đi theo tôi nữa.
Tại sao bạn không hiểu tôi? Tôi đã nói tôi phải về nhà trước khi trời tối!
Bạn thật ngớ ngẩn, Tôi ghét bạn.
Laura ... Laura, giúp tôi! - Có chuyện gì thế?
Laura ... Laura, giúp tôi! Laura
Laura! tôi đau quá.
Fabrizio, bạn ở đâu?
Laura! giúp tôi.
Tôi đang tới đây!
Nhanh lên, tôi ở đây!
Tôi không thể tìm thấy bạn!
Đến đây, nhanh lên.
Tự tử! Khủng khiếp!
***! Bạn đã làm vậy!
Bạn đã giết nó. Tôi ghét bạn.
Không nên chơi với bạn. Tôi biết điều đó.
Có nghe thấy tiếng sấm không.
Thế bạn còn chờ cái gì nữa
- Nhanh lên! Bạn có muốn tôi cõng không? - Hãy để tôi đi!
Đi nào! hoặc chúng ta sẽ bị ướt hết.
- Bạn muốn đi đâu? - Im miệng.
- Chỗ này lạ quá. - Ù, giống như lâu đài băng giá.
Tôi chưa bao giờ từng nhìn thấy nơi nào như thế này.
Nào, Laura. Có lẽ chúng ta sẽ tìm thấy một đường ra.
- Tôi sợ, Fabrizio! - Hãy bình tĩnh.
- Cái đèn bị làm sao? - Tôi không biết, có thể hết pin.
Chúng ta làm gì bây giờ?
- Chờ chút. Tôi sẽ tìm đường ra khỏi nơi này. - Không!
- Bình tĩnh! - Không! Xin vui lòng chờ đợi! Tôi muốn về nhà.
Nếu có đường ra, ta sẽ tìm thấy nó.
Tôi chỉ sợ khi không có bạn ở bên cạnh. Có phải đường ra không?
Ta đã vào được bên trong, vì vậy ta sẽ tìm thấy lối ra.
Tin tôi đi, mọi thứ đều tốt cả.
Bạn phải luôn tin tưởng ở tôi.
Lạnh quá.
Bạn đang làm gì vậy? Dừng lại đi.
Hãy ôm lấy tôi và bạn sẽ ấm lên.
Đừng sợ, tôi không muốn làm bạn đau.
Tôi chỉ muốn nhìn cơ thể của bạn thôi.
Nào, để tôi cầm tay của bạn.
Làm ơn, cẩn thận nhé.
Tin tôi đi, Tôi sẽ rất đàng hoàng
Thấy ấm chưa, không tồi chút nào.
Xin đừng chạm vào, làm đi.
Không, tôi bị đau.
Oh làm ơn đi, Tôi sẽ cư xử như một người đàn ông. Nó sẽ rất tuyệt vời cho cả hai chúng ta.
Fabrizio, bạn có ở đó không?
Oh, một cái đai lưng đáng yêu làm sao. - Bắt lấy nó!
Đừng làm như thế! Đưa cho tôi!
Xin vui lòng, leo xuống đi! Tôi muốn chơi với bạn.
Sao bạn lại trèo lên đó?
Nào, lấy cái đai lưng đi nêu bạn muốn!
Nghe câu chuyện này Laura: Có một vị vua...
...muốn trèo lên ngọn cây. Ông ta rất thích việc đó.
- Một vị vua rất lạ. - Không, ông vua này chỉ có buồn chán vì thị trấn của mình.
Ông ta quyết định xây dựng một thị trấn mới ở trong rừng.
Ông ta muốn sống ở đó một mình, như tôi.
Được, nhưng tôi muốn làm hoàng hậu của bạn.
Nhưng bạn phải ở bên tôi, ngày cũng như đêm.
Điều đó không thể được, tôi phải về nhà trước khi trời tối.
Tôi muốn ở lại đây cả ngày, nhưng tôi không thể.
Đừng về, chúng ta sẽ cùng nhau ở đây mãi mãi.
Bạn bị điên rồi.
Thôi được, quên nó đi.
Fabrizio ở lại một mình trong rừng và tôi đi về nhà.
Mặc dù nằm trên giường, nhưng tôi không thể nào ngủ được.
Tôi có cảm giác kỳ lạ về tất cả mọi thứ.
Dường như, rằng Fabrizio đang chờ đợi một điều gì đó mà chính anh ta cũng không biết.
Có cái gì đó vừa u ám vừa bí ẩn.
Sau khi khám phá thị trấn đó, anh ta đã không nói chuyện về nó nữa.
Anh ta muốn được làm vua của thị trấn này, chỉ một mình.
Anh ta không muốn chia sẻ khu rừng rừng hay thị trấn cho bất cứ ai.
Anh ta thật là ngu ngốc. Tôi muốn biết nhiều hơn về bí mật của anh ta.
Đó là cô gái muốn trở thành hoàng hậu của thị trấn.
Bạn có nghe thấy tôi nói không? Hoàng hậu! Ha, ha ...
Đó là trò đùa.
Bạn sẽ không bao giờ trở thành hoàng hậu, bởi vì bạn phải về nhà! không bao giờ!
Không, đó không phải là thị trấn của chúng ta và nó sẽ không bao giờ là thị trấn của chúng ta.
Vì vậy, bạn sẽ không bao giờ là hoàng hậu của thị trấn này, hiểu chứ?
- Fabrizio, hãy nghe tôi. - Không.
Nhưng nó rất quan trọng đối với tôi. Bạn biết rằng tôi đã rất hạnh phục khi ở với bạn.
Thỉnh thoảng tôi muốn chạy xa khỏi bạn, nhưng tôi luôn quay trở lại.
Tôi muốn ở cùng với bạn cả ngày, nhưng buổi tối thì không được.
Làm ơn đi, đừng có làm ra vẻ không hiểu.
- Đi đi, về nhà đi - Nhưng hãy nghĩ về nó...
.... Bố mẹ tôi sẽ tìm tôi. Thế là mọi việc đều kết thúc.
Họ sẽ không bao giờ cho tôi vào rừng nữa.
- Nhưng tôi không muốn mọi việc kết thúc như vậy. - Trời, đúng là đồ dở hơi.
Fabrizio, Có phải bạn muốn chấm dứt tình bạn của chúng ta sao?
Chờ tôi chút.
Hãy nói về nó.
Hãy nghe tôi.
Hãy làm thêm một lần nữa, Như chúng ta đã làm ở trong động.
Chúng ta đã không hoàn thành kể từ lúc đó. Có phải bạn đã không hào hứng với nó?
Tôi nghĩ chúng ta yêu nhau. Tôi muốn làm điều đó một lần nữa.
Hơn và hơn nữa.
Làm ơn đi, đừng giận nữa. Tôi sẽ làm bất cứ điều gì cho bạn.
Nhưng tối nay, tôi phải về nhà.
Tôi sẽ làm mọi thứ cho bạn
Fabrizio, tôi sẽ trao cho bạn cả cuộc đời của tôi.
Cho tôi xem ngực của bạn đi, nào.
Tôi muốn mút nó, như một đứa trẻ.
- Tôi muốn làm điều đó ngay bây giờ. - Điều gì đã đến với bạn?
Không, không, tôi không muốn như vậy
Lúc trước, bạn lại nói với tôi như thế nào? Bạn không hiểu bạn đang muốn gì đâu.
Tôi mệt mỏi với bạn quá! Bạn có nghe tôi nói không?
- Tôi nói bạn hãy để tôi lại một mình! - Đừng nói như vậy nữa.
- Sao bạn không lịch sự nhỉ.
Bạn có biết ai sống trong ngôi nhà đó không?
Không, tôi chưa bao giờ nhìn thấy ngôi nhà đó.
Có một cô gái sống trong căn nhà đó.
Xin chào, bạn có thích chơi với bọn tớ không?
Không!
Có vấn đề gì vậy? Sao không nói với tôi?
Câm miệng, bạn chẳng hiểu cái gì cả.
- Nếu bạn buồn, tôi cũng vậy - Câm miệng, mọi thứ đều ngu ngốc.
Vào buổi tối, khi tất cả mọi người đã ngủ, tôi sẽ theo dõi hộ bạn.
Bị mất!
Có thể đó là ngu dốt của chúng ta, mà nó làm tôi phát điên!
Đừng theo tôi nữa! đi đi!
Bạn có thực sự sợ hãi không?
Tôi đã không bao giờ làm đau bạn, Bạn biết mà.
Đi đi, đồ quỷ sứ.
Đồ trẻ co luôn luôn sợ hãi ! Hãy xấu hổ về bản thân mình!
Bạn đã cảm thấy khá hơn chưa? Đừng sợ nữa mà.
Không có lý do gì để khóc như một đứa trẻ.
Tôi sợ Iro bỏ tôi đi vì bạn, Iro là bạn thân nhất của tôi!
Chỉ vì sợ hãi là cảm giác thường trực của bạn!
Đó là lý do tại sao tôi ghét bạn! Tôi ghét bạn!
Có lẽ tôi sẽ tha thứ cho bạn, nhưng cần có một điều kiện.
Bạn phải mang cô gái tóc vàng lại cho tôi.
- Tôi đây! - Chàảo mừng đến với đế chế của tôi.
Bạn thật là ngu dốt.
Tôi tên là Sylvia.
Tên của bạn là Fabrizio, vua Fabrizio.
Bắn giỏi lắm.
Này, con chim đang muốn tìm đường tẩu thoát. Bắn đi!
Gắn tên lên đi.
Bắn.
Bạn đang hoàn toàn điên rồ! Điên rồ và tàn bạo!
Con chim nhỏ đã chết!
Fabrizio và Sylvia!
Fabrizio, làm ơn dừng lại đi.
Bạn có nghe cô ấy khóc không?
Fabrizio, thả tôi ra!
Được rồi, nếu mày cầu xin cho nó.
Nào, đeo mặt nạ lên.
Fabrizio, cô ấy không muốn chơi với chúng ta.
Dịch cái mông của mày đi! Chúng tao muốn chơi tiếp!
- Tôi sẽ không bao giờ chơi với bạn nữa! - Đừng nói vậy!
Chúng ta đã có một thời gian vui vẻ! Mày không nghĩ vậy sao?
Đó chỉ là trò đùa thôi mà!
Đừng khóc nữa, Tao ghét như vậy!
Hãy nhìn tôi, Tôi đang bị thương.
Mày điên à? Sao mày lại làm vậy?
Đừng giả vờ là cô bé! Nó chỉ là một vết xây xước thôi!
Lòng dũng cảm của mày đâu rồi?
Tốt hơn rồi, nó không còn đau nữa.
Cô ta không bị đau! Cô ta chỉ muốn làm cho chúng ta cảm thấy tồi tệ thôi.
Bạn cũng vậy mà!
Fabrizio, Tôi có một giấc mơ: "Tôi đang ngồi trên một con thuyền giữa dòng sông..."
"....Tôi không biết điều gì đang xảy ra..."
"....Tôi ngủ, Fabrizo. Nhưng tôi vẫn cảm nhận được mọi thứ..."
"...Bỗng nhiên tuyết bắt đầu rơi...tôi không hiểu tại sao..."
"...con thuyền của chúng ta không thoát ra khỏi lớp băng... băng có khắp mọi nơi..."
"...tôi vẫn ngủ và tuyết vẫn rơi....nhưng tôi nhìn thấy mọi thứ..."
"...tôi ngủ...tiếp tục ngủ...giống như nàng bạch tuyết..."
Tôi có thể hỏi bạn được không, Fabrizio: " Cái gì thực sự xảy ra trong giấc mơ của tôi?"
Cô ta phải bị xử tử bằng cách treo cổ.
Hãy trói cô ta và treo lên trên tổ kiến lửa.
Không, chúng ta sẽ xiết cổ cô ta bằng chiếc khăn.
Làm ơn, để tôi đi..
Tôi không thể chịu nổi nữa.
Nếu muồn được tha, mày phải chuộc lỗi.
Chúng tao sẽ tha cho mày.
Tôi muốn giết cô ta. Cô ta đã làm tôi bị thần kinh.
Không, không phải bây giờ.
Tôi nghĩ tốt nhất là giết cô ta đi.
Không, nếu chúng ta giết cô ta, sẽ không còn ai để mà chọc tức nữa.
Hãy nghĩ làm cái gì đó khiến cô ta thật xấu hổ.
Cô ta phải cởi bỏ quần lót và cho chúng ta xem cô ta tè như thế nào.
Tôi đã thấy một lần ở cạnh thác nước.
Cô ta nghĩ rằng không ai nhìn thấy cả.
Nào, Laura. Hãy cho chúng tao xem mày tè thế nào đi.
Làm đi, giống như mày đã từng làm ở thác nước ấy.
Chúng tao sẽ nấp và sẽ theo dõi mày.
Nhanh lên, Đó là cơ hội cuối cùng của mày đấy.
Không ai có thể giúp được mày! Là đi nếu không chúng tao sẽ giết mày.
Đứng lên, nhanh lên! Tao muốn nhìn thấy!
Đó là cơ hội cuối cùng của mày! đi đi!
Nhưng tôi vô cùng xấu hổ.
- Tôi không thể làm được - Thôi nào!
Mày đang sợ đến chết! mày phải làm tè ướt cái quần đã!
mày không tin là chúng tao sẽ giết mày à?
Đó là trời mưa, Fabrizio có thể làm nó tốt hơn.
Người hầu của chúng ta đã bị đuổi, nhưng cô ta lại không muốn đi.
Cô ta năn nỉ được ở lại.
Chúng ta sẽ tha lỗi cho cô ta.
Nhưng cô hầu phải tuân mọi mệnh lệnh của chúng ta kể từ hôm nay.
Nào, Hãy đội vương miện lên cho nữ hoàng.
Tôi có thể chải đầu cho bạn không?
Bạn trông thật tuyệt vời.
Mày ra ngoài đi.
Đến lượt mày. Tao chắc chắn rằng mày sẽ không bao giờ tìm thấy chúng tao.
- Được rồi. Nhưng đừng đi quá xa - nào, bắt đầu đếm.
1, 2, 3, 4, 5...10! I bắt đầu tìm!
Các bạn ở đâu? Fabrizio? Sylvia?
Tôi thắng! tôi mệt vì đi tìm!
Chẳng có gì là buồn cười cả!
Được rồi, mày đã tìm thấy chúng tao.
Hãy nói cho tao biết: Mày có thích được anh ấy hôn không?
Mày phải thừa nhận điều đó! Hình phạt của mày là phải xem chúng tao!
Mày phải tuân theo mệnh lệnh của chúng tao!
Cô ta đã năn nỉ xin được ở đây. Chúng ta sẽ tha thứ cho cô ta.
Vì vậy, hãy nhìn đi.
Mày nên xấu hổ vì sự hèn nhát của mình.
Nhìn xuống cái vực thẳm này! Hãy tưởng tượng những gì nếu như bị rơi xuống đáy.
Tôi thực sự sợ khi nhìn xuống.
Đi với tôi.
Laura, hãy hát bài hát của chúng ta.
Đã có thời gian, ở thị trấn bí ẩn, nơi có một cô gái tuyệt vời.
- Nhưng vị vua đã không còn yêu cô ta nữa... - Câm miệng!
- Giết cô ta đi! - Sao vậy?
- Tôi không thích cô ta nữa. - Được.
Hãy thả cô ta rơi xuống!
Đừng cố gắng trốn thoát! Không còn cơ hội đâu!
Mày thật ngu ngốc! Thả tay ra!
Có phải mày đã thề là tuân theo mọi mệnh lệnh không?
Dừng lại đi, bạn làm tôi đau!
- Không, tôi không làm. - Cô ta đang nói dối.
- Đứng lên! - Không...không...
- Nào! - Tôi đã làm gì không phải với bạn?
- Mày đã không tuan theo lệnh của chúng tao - Để tôi đi!
Sẽ mất bao lâu để chết?
Nó sẽ là một cú ngã rất lâu của cô ta! rất lâu!
Nghe đây, Laura. Đây là thực thi pháp luật. Mày đã bị phán xét.
Bởi luật pháp của vương quốc của tao...và bây giờ...thi hành.
Hãy tự chuẩn bị. Một cái vực sâu.
Tao nói là 50 mét.
Mày sẽ đập vào đá và chết. Có thế thôi.
Bây giờ tao bắt đầu đếm.
- Nào, bắt đầu đi! - Tôi không thích trò chơi này!
- Không có gì hay ho; Tôi hy vọng bạn không thích nó - Không.
1, 2, 3, 4, 5, 6....7, 8, 9... - Mày còn chờ gì nữa?
Chú ý! Phía trước mày là vực thẳm!
Và bây giờ...mày ngã xuống!
Mày cảm thấy thiên đường thế nào?
- Tạm biệt, Sylvia. - Bye.
Hẹn gặp lại.
Mày sao vậy? Muộn rồi, về nhà đi!
Sylvia cũng sẽ về nhà.
Bạn có muốn mình ở lại cùng không?
Sao? Tôi thích ở một mình.
Được, sẽ chiều theo ý bạn.
Nói với tôi, sao bạn lại ngủ trong rừng?
Bởi vì tôi thích thế. Tôi cảm thấy tốt hơn khi ở đây.
Tôi hòa toàn không thích vậy.
Tôi thích chiếc giường ấm áp và vòi tắm hoa sen.
Vòi hoa sen? Tôi thích tắm biển.
Bạn thật lạ lùng. Tôi chưa bao giờ gặp ai như vậy.
Một ngày, chúng tôi thấy dấu hiệu của mùa thu.
Rừng cây và cánh đồng thay đổi mầu sắc. Bầu trời xám xịt.
Chẳng bao lâu nó sẽ qua đi.
Ngày phải rời đi cũng đã đến gần.
Và bây giờ, khi mùa hè đã qua, Fabrizio càng trở nên kín đáo.
Dường như với tôi, rằng anh ta phải chịu đựng. Anh không vui vẻ nữa.
Ngay cả khi chúng tôi đã ở bên cạnh, anh ấy vẫn dường như bị cô đơn.
Chẳng bao lâu những ngày nghỉ sẽ qua.
Chúng tôi đã có một thời gian tốt như vậy.
Có chuyện gì xảy ra với bạn thế?
Cảm nhận gió! Đó là dấu hiệu của mùa thu.
Đừng để tôi một mình. Ở lại với tôi, ở đây trong rừng.
Đừng ngốc nghếch thế, Fabrizio.
Tôi nói thật đấy. Hãy ở lại với tôi mãi mãi.
Được rồi, tôi sẽ nghĩ rằng nó sẽ qua đi.
Tôi sẽ cho bạn biết quyết định của tôi. Có thể là đêm nay, có thể là ngày mai.
Bạn quyết định cái gì?
Câu trả lời của bạn là gì?
Tôi vẫn không hiểu. Tạm biệt.
- Tôi phải đi đây. Bye! - Bye!
Chúng ta sẽ rời khỏi đây vào ngày mai. Chúng ta sẽ phải về nhà vào chủ nhật.
- Mẹ kiếp, tôi phải đi học. Đó thực sự là khoảng thời gian tuyệt vời.
Hôm nay là ngày cuối cùng của kỳ nghỉ.
Đến tận bây giờ chúng ta vẫn chưa trèo được lên đỉnh "Blue Moutain"
Chúng ta có thể làm ngay bây giờ!
Đi thôi, khẩn trương lên!
Nhìn những đám mây xung quanh đỉnh núi Thật vất vả để lên đến đấy.
Chết tiệt, có nghĩa là dông bão.
- Ngọn núi này là quá cao! - Hãy đến thị trấn ma thuật!
Nhanh lên! Trời sắp mưa mèo và chó!
Chờ đã! Tôi mệt! dừng lại.
Thôi đừng nói nữa! Giông bão sắp đến rồi.
Nhanh lên! Vào trong đi.
- Nó trông giống như một mê cung. - Đúng, đó là giới ngầm trong đế chế của tôi .
Tôi không muốn vào. Nó quá tối.
Tôi mệt rồi, đã quá muộn và tôi muốn về nhà.
Đừng làm vậy. Tôi muốn về nhà.
Không thể được! bên ngoài tối rồi. Chúng ta sẽ không tìm được đường về nhà.
Chúng ta phải ở đây.
Chết tiệt, tôi muốn về nhà!
Chúng ta đã bị lạc đường! Chúng ta không thể về nhà!
Nếu chúng ta đi tìm đường ra, chúng ta sẽ làm được.
Chúng ta sẽ qua đêm ở trong hang này. Không còn cơ hội nào cả.
Không, đừng làm thế với tôi, Fabrizio!
Bố mẹ tôi sẽ đi tìm tôi! Tôi sẽ gặp rắc rối lớn!
Không có đường nào ra khỏi đây cả!
Vì vậy hãy đừng khóc nữa và bình tĩnh trở lại, Sylvia.
Fabrizio, chúng ta hãy ra khỏi đây. Nó chỉ là một trò đùa, phải không?
Tôi sẽ làm bất cứ điều gì cho bạn! Hãy nói cho tôi, đâu là lối ra?
Sylvia đã tìm kiếm cách ra ngoài một cách tuyệt vọng.
Cô đã được vấp phải vách đã xung quanh. Cô đã khóc.
Cô ta khóc không ngừng.
Sự kiêu ngạo của cô đã không còn.
Chỉ có nỗi sợ hãi cô gái nhỏ bé trong hang động.
Như một cô bé, đang khóc gọi mẹ.
Cô ta ngã xuống tay tôi và khóc.
Tôi không thể nhúc nhíc. Tôi quá bối rối.
Tôi ôm cô ây trong vòng tay của tôi và vuốt ve mái tóc cô.
Nhưng tôi đã không nói với cô ấy rằng Fabrizio biết cách ra ngoài.
Thực tế, tôi có thể dễ dàng tìm thấy con đường đó.
Sau một thời gian chúng tôi ngồi xuống. Im lặng.
Một sự im lặng, khủng khiếp hơn nhiều tiếng ồn to nhất .
Tôi muốn khóc, nhưng tôi không thể.
Fabrizo và Sylvia chỉ là hai bóng trên tường.
Tôi đã không nhận thấy bất cứ điều gì xung quanh tôi.
Tôi cảm thấy mệt mỏi, rất mệt mỏi.
Tôi chỉ muốn ngủ.
Trong trí tưởng tượng của tôi, tôi nhìn thấy những cái cây mầu xanh khi tôi sẽ thức dậy.
Tôi chưa bao giờ mệt mỏi như vậy trước đây.
Mê cung này thật đáng sợ. Vẻ đẹp của nó đã biến mất.
Bây giờ Sylvia đã thấy màu sắc thật của mình.
Nó phải sớm trong buổi sáng. Hãy đi bây giờ.
Fabrizio, đưa tôi ra khỏi đây.
Tôi đang quá sợ hãi. Nếu bạn yêu tôi, hãy chỉ cho tôi cách ra ngoài.
Không, Sylvia. Tôi không muốn mất bạn.
- Chúng ta sẽ ở bên nhau mãi mãi. - Không .. không ..
Hãy bỏ tay ra!...bỏ ra!.. Tôi muốn về nhà.
- Tôi sợ đến chết! Tôi sẽ bị điên!
Fabrizio, tôi muốn ra khỏi đây ...
Sylvia! Chờ đã! Bạn muốn đi đâu?
Bạn sẽ không tìm được đường ra đâu! chỉ có tôi, người biết về nó!
- Sylvia! - Tôi muốn ra khỏi đây!
- Làm ơn, chờ đã! - Hãy thả tôi ra! Hãy giúp tôi!
- Tôi muốn về với mẹ tôi! - Bình tĩnh xuống, Sylvia!
- Ở lại với tôi - Không!!!
Sao bạn lại muốn bỏ tôi một mình?
Tôi không muốn mất bạn.
Bỏ tay ra!! Tôi muốn ra khỏi đây!
- Tôi sợ đến chết! Tôi sẽ bị điên!
Fabrizio, bạn đã làm gì thế này?
Quá dễ dàng để tìm kiếm đường ra. .
Chúng ta đã tím thấy lức trước, nhớ không?
Cầm lấy đèn. Làm ơn, đi!
Điều gì xảy ra với bạn vậy? Bạn sẽ làm gì?
Tôi sẽ ở đây.
Không, tôi không thể để bạn ở lại một mình.
Xin vui lòng, Đi với tôi. Tôi sẽ làm bất cứ điều gì vì bạn.
Tôi sẽ ở bên cạnh bạn tại bìa rừng.
Tôi sẽ không về nhà nữa.
Để tôi một mình.
- Đi đi và đừng quay đầu lại - Sao?
Làm ơn đi, đi với tôi!
Fabrizio, hãy ở lại với nhau!
Bây giờ tất cả đã qua .
Hai cô gái đầu tiên trong chơi tình yêu của tôi.
Nhiều năm trôi qua. Tôi chưa gặp lại họ một lần nào nữa.
Khi tôi nghĩ lại: tôi sẽ nói đó là một hoang dã và thời gian tốt đẹp.
+ + + nếu bạn muốn đọc bài thơ này + + +
Dịch by twogun in vn-zoom.com