Tip:
Highlight text to annotate it
X
Bạn đã bao giờ mơ mộng giữa ban ngày
về du hành xuyên thời gian chưa,
có lẽ là tua nhanh đến nhiều thế kỷ sau
và nhìn thấy xa trong tương lai?
Vâng, du hành xuyên thời gian là có thể,
và hơn nữa,
nó đã được thực hiện.
Gặp gỡ Sergei Krikalev,
người du hành xuyên thời gian vĩ đại nhất trong lịch sử loài người.
Nhà du hành vũ trụ người Nga này giữ kỷ lục
về thời gian dài nhất di chuyển theo
quỹ đạo trái đất
Tổng cộng 803 ngày, 9 giờ, 39 phút.
Trong suốt thời gian ở ngoài không gian,
ông đã du hành vào tương lai của mình
0,02 giây.
Di chuyển với vận tốc17.500 dặm một giờ,
ông đã trải nghiệm một hiệu ứng
được biết đến như là sự giãn thời gian,
và một ngày kia, tác dụng tương tự
có thể làm ta có chuyến du hành thời gian được nổi bật
để đến một địa điểm phổ biến trong tương lai.
Để xem lý do tại sao di chuyển nhanh hơn trong không gian
ảnh hưởng đến dòng thời gian,
chúng ta cần phải trở lại những năm 1880,
Khi hai nhà khoa học người Mỹ,
Albert Michelson và Edward Morley,
đã cố gắng để đo lường hiệu quả
của chuyển động trái đất quanh mặt trời
ở tốc độ của ánh sáng.
Khi một chùm ánh sáng di chuyển
theo cùng một hướng với trái đất,
họ dự kiến ánh sáng sẽ di chuyển nhanh hơn.
Và khi trái đất di chuyển theo hướng ngược lại,
họ mong đợi nó sẽ đi chậm hơn.
Nhưng họ đã tìm thấy một điều khơi gợi nhiều tò mò.
Vận tốc ánh sáng vẫn như nhau
cho dù trái đất có làm gì đi nữa.
Hai thập kỷ sau đó, Albert Einstein đã suy nghĩ
về những hậu quả
của việc không bao giờ thay đổi tốc độ của ánh sáng.
Và đó là kết luận của ông,
được xây dựng trong thuyết tương đối đặc biệt,
điều đã mở cửa
vào thế giới của du hành xuyên thời gian.
Hãy tưởng tượng một người đàn ông tên là Jack,
đang đứng ở giữa một tàu vận chuyển,
di chuyển với tốc độ ổn định.
Jack chán nản
và bắt đầu tâng một quả bóng lên xuống.
Những gì Jill, đứng trên boong,
sẽ thấy qua cửa sổ
khi đoàn tàu lướt qua.
Vâng, giữa lúc Jack thả bóng
và bắt nó lại,
Jill sẽ thấy anh ta di chuyển
xa ra một chút về phía đường ray,
kết quả là cô nhìn thấy trái bóng
đi theo một đường dẫn hình tam giác.
Điều này có nghĩa là Jill thấy trái bóng
đi một quãng xa hơn Jack
trong cùng một khoảng thời gian.
Và bởi vì tốc độ bằng khoảng cách chia cho thời gian,
Jill thực sự nhìn thấy trái bóng di chuyển nhanh hơn.
Nhưng nếu Jack nảy bóng
được thay thế bằng hai chiếc gương
phản chiếu một chùm ánh sáng giữa chúng?
Jack vẫn nhìn thấy các chùm tia rơi xuống
và Jill vẫn nhìn thấy các chùm tia ánh sáng
di chuyển một khoảng xa hơn,
Ngoại trừ lần này Jack và Jill
không thể không đồng ý về tốc độ
bởi vì tốc độ của ánh sáng
vẫn giữ nguyên trong mọi trường hợp.
Và nếu tốc độ là giống nhau
trong khi khoảng cách là khác nhau,
Điều này có nghĩa là thời gian thực hiện cũng sẽ khác nhau.
Vì vậy, thời gian phải được đánh dấu ở các mức khác nhau
đối với những người di chuyển tương đối so với nhau.
Hãy tưởng tượng rằng Jack và Jill có những chiếc đồng hồ có độ chính xác cao
mà họ đã đồng bộ chúng trước khi Jack lên tàu.
Trong thử nghiệm, Jack và Jill, mỗi người sẽ thấy
đồng hồ của mình chạy bình thường.
Nhưng nếu họ gặp lại nhau, lúc sau
để so sánh chúng,
sẽ có ít thời gian đã trôi qua hơn trên đồng hồ của Jack
cân bằng với thực tế rằng
Jill đã thấy ánh sáng di chuyển đi xa hơn.
Ý tưởng này nghe có vẻ điên rồ,
nhưng như bất kỳ lý thuyết khoa học nào,
nó có thể được kiểm tra.
Trong những năm 1970, các nhà khoa học đã lên máy bay
với một số đồng hồ nguyên tử siêu chính xác
mà đã được đồng bộ hoá
với một số khác còn lại trên mặt đất.
Sau khi máy bay đã bay vòng quanh thế giới,
các đồng hồ trên tàu hiển thị thời gian khác
so với những cái được bỏ lại.
Tất nhiên, ở tốc độ của xe lửa và máy bay,
hiệu quả là rất nhỏ.
Nhưng bạn đi càng nhanh,
thời gian giãn ra càng nhiều.
Đối với các phi hành gia di chuyển theo quỹ đạo đối với trái đất trong vòng 800 ngày,
điều đó bắt đầu được cộng thêm.
Nhưng những gì ảnh hưởng đến con người cũng ảnh hưởng đến máy móc.
Các vệ tinh của hệ thống định vị toàn cầu
cũng phải bay lượn quanh trái đất
ở tốc độ hàng ngàn dặm một giờ.
Vì vậy, sự giãn thời gian cũng xen vào, trong trường hợp này.
Trên thực tế, tốc độ của chúng làm cho
đồng hồ nguyên tử trên máy bay
chạy lệch đi so với đồng hồ trên mặt đất
0.000 007 giây một ngày.
Khiến chúng bị sai lệch,
Điều này sẽ làm cho GPS giảm độ chính xác
một vài cây số mỗi ngày.
Vì vậy, liệu tất cả những điều này có liên quan đến du hành thời gian
để đến tương lai xa xăm?
Vâng, càng đi nhanh,
tác dụng của sự giãn thời gian càng lớn hơn .
Nếu bạn có thể du hành với vận tốc gần bằng
với tốc độ ánh sáng, cứ cho rằng 99.9999% đi,
trong một chuyến đi hai chiều xuyên không gian
Đối với bạn sẽ giống như mười năm vậy,
bạn sẽ thực sự trở về trái đất
vào khoảng năm 9000.
Ai mà biết được bạn sẽ trông như thế nào khi trở lại?!?
Nhân loại được sáp nhập với máy móc,
tuyệt chủng do thay đổi khí hậu
hoặc tác động của tiểu hành tinh,
hoặc sống trên một thuộc địa vĩnh viễn là sao Hỏa.
Nhưng vấn đề là,
để khiến những thứ hạng nặng như con người,
đó là chưa kể đến tàu không gian,
di chuyển được với tốc độ như vậy đòi hỏi
một nguồn năng lượng lớn không thể tưởng tượng được
Phải có một máy gia tốc hạt khổng lồ
như Large Hadron Collider
để tăng tốc các hạt hạ nguyên tử tí hon
đến gần với tốc độ ánh sáng.
Nhưng một ngày kia, nếu chúng ta có thể phát triển các công cụ
để tăng tốc bản thân nhằm đạt được vận tốc tương tự,
chúng ta có thể thường xuyên gửi những nhà du hành thời gian
đến tương lai,
mang theo họ những câu chuyện của một quá khứ lâu dài, bị quên lãng.