Tip:
Highlight text to annotate it
X
Chào các bạn, tôi là Mikey Chen!
Tôi muốn thực hiện video này từ rất lâu rồi, bởi vì chủ đề này cực kỳ thú vị đối với tôi.
Tôi luôn cảm thấy bị cuốn hút bởi những chuyện ma ám hoặc những nơi hết sức rùng rợn.
Tôi từng đi tìm những địa điểm ma ám gần khu mình ở và lái xe đến đó xem thử.
Tôi sẽ không vào trong đâu. Tôi nói mình thích chứ không muốn tự sát.
Cũng có lần trong đời tôi thực sự sống trong một tòa nhà bị ma ám
và tôi sẽ kể cho các bạn vào phần cuối video.
Dĩ nhiên, trước khi bắt đầu, tôi muốn cảnh báo đừng xem video này một mình, hoặc vào ban đêm,
khi trời mưa bão, gần nghĩa địa, trong rừng,
trong căn nhà cũ ghê rợn, hoặc nói chung những nơi nào tăm tối và đáng sợ.
Còn nếu bạn phớt lờ cảnh báo của tôi, thì hãy kiểm tra tủ đồ và gầm giường trước đi.
Và sau đây, theo ý kiến của tôi, là bốn địa điểm rùng rợn nhất trên thế giới.
Tôi sẽ thay đổi video này một chút.
Chúng ta sẽ đếm ngược, bắt đầu từ những nơi khiến bạn khóc thét lên đòi mẹ
cho đến những nơi nếu muốn ghé thăm, tốt hơn bạn nên mặc tã
và thế cũng không đủ để chứa thứ mà bạn bĩnh ra khi bạn chết khiếp đâu.
Số 4: Centralia, Pennsylvania.
Tôi đã từng nói, tôi ghét phim kinh dị!
Phải thừa nhận là chúng khiến tôi sợ, nên tôi không thích.
Một trong những phim ghê nhất tôi từng xem là phim Ngọn Đồi Câm Lặng.
Bộ phim đã làm tôi chết khiếp mà trò chơi điện tử thì còn ghê hơn.
Tôi không thích ý tưởng phải đi đâu đó, để rồi bị săn lùng bởi một đám quái vật đáng sợ
và không thể tìm được đường thoát thân.
Vâng, đó là điều khiến thị trấn Centralia trở nên rùng rợn.
Bởi nơi đó chẳng khác gì Ngọn Đồi Câm Lặng trong đời thực.
Centralia từng là một thị trấn khai thác than khổng lồ,
nhưng năm 1962, mỏ than dưới lòng đất bắt đầu bắt lửa.
Suốt thập niên 80 đến thập niên 90,
hầu hết các hộ gia đình, doanh nghiệp và các tòa nhà đều bị phá bỏ
vì cơ bản là thị trấn này đang nằm trên một hố lửa.
Mặc dù không có ai mất mạng liên quan trực tiếp đến hỏa hoạn hầm mỏ,
nhưng nhiều người cho rằng có các thế lực siêu nhiên tại đó.
Có rất nhiều câu chuyện về việc người ta thấy các bóng ma biến mất sau làn khói
hoặc nghe giọng nói bảo họ rời thị trấn.
Có người thậm chí còn nói Centrallia là cửa ngỏ xuống Địa Ngục.
Mặc dù nơi này không phải là điểm du lịch chính thức,
nhưng bạn có thể đến và khám phá nó.
Nên nếu bạn muốn thăm một nơi
mà cơ bản là nằm ngay trên một hỏa ngục với khói và tro bay xung quanh,
thì... xin mời!
Hi vọng bạn không gặp hắn.
Số 3: Ngôi nhà Lalaurie.
Tôi từng ở New Orleans vài năm trước đây và phải thừa nhận nơi ấy thật đáng sợ.
Với những ngôi mộ cao, cửa hàng tà thuật, những căn nhà ma ám,
tôi nghĩ New Orleans là nơi duy nhất trên thế giới mà ma có thể làm cho một căn nhà đáng giá hơn.
Tôi được nghe câu chuyện về ngôi nhà Lalaurie
trong một chuyến du lịch ma và nó khiến tôi gặp ác mộng.
Có lẽ là vào năm 1832, bác sĩ Louis Lalaurie và vợ mình là Delphine,
chuyển đến căn biệt thự ở French Quarter.
Và họ sớm trở nên nổi tiếng vì công tác xã hội cũng như sự giàu có của mình.
Delphine được xem là một trong những người phụ nữ thông minh và xinh đẹp nhất thành phố.
Tất nhiên, vào đầu thế kỷ thứ 18,
ngôi nhà đã có sự có mặt của hàng tá nô lệ
và chính hàng xóm là những người đầu tiên phát hiện có điều gì đó không ổn.
Họ nhận thấy trong ngôi nhà Lalaurie,
những nô lệ dường như đến rồi đi khá thường xuyên.
Những nữ hầu bị thay mà không có lời giải thích nào hoặc những đầy tớ thì đột nhiên mất tích.
Rồi một hôm nọ, một người hàng xóm leo lên cầu thang nhà mình khi nghe thấy tiếng hét
và thấy bà Delphie đang cầm roi đuổi theo người hầu riêng của bà, vốn là một cô gái nhỏ
Bà ta đuổi theo cô gái lên tận mái nhà, thế rồi cô gái nhỏ đã nhảy xuống đất tự vẫn.
Cứ như là, cô gái này thà chết còn hơn để bị bắt bởi bà ta.
Cuối cùng, mọi thứ cũng bị phơi bày vào tháng Tư năm 1834,
khi một đám cháy xảy ra trong nhà bếp.
Người ta cho rằng ngọn lửa là do đầu bếp gây ra,
vì không thể chịu đựng thêm nữa màn tra tấn của bà chủ.
Sau khi ngọn lửa lan ra,
các lính cứu hỏa phát hiện một cảnh tượng ghê rợn
nằm sau cánh cửa bí mật bị chặn trên tầng áp mái.
Họ thấy hơn một tá nô lệ ở đó, bị xích vào tường trong tình trạng khủng khiếp.
Họ bao gồm cả nam lẫn nữ,
có người thì bị trói trên bàn mổ,
có người thì bị giam trong chuồng dành cho chó.
Các bộ phận thân thể người nằm vương vãi khắp nơi
với đầu và nội tạng chất đầy trong những cái xô.
Theo tờ báo địa phương, tất cả nạn nhân đều lõa thể.
Một số phụ nữ có bụng bị rạch toang
và ruột của họ thì bị quấn quanh hông.
Một số người đàn ông có móng tay bị nhổ toạc còn mắt thì bị móc.
Khi mọi chuyện phơi bày,
người dân thị trấn tụ tập bên ngoài ngôi nhà, để đòi treo cổ cả gia đình Lalaurie.
Nhưng đột nhiên, một cỗ xe ngựa tông vào cổng để chạy thoát thân
và từ đó không ai nhìn thấy gia đình Lalaurie nữa.
Nhiều khả năng là họ quay trở lại châu Âu để trú ẩn trong lâu đài Dracula, người anh em của mình.
Sau khi gia đình này bỏ trốn,
nhiều người khẳng định họ nghe thấy tiếng la hét đau đớn phát ra từ ngôi nhà hoang vào ban đêm
và thấy hồn ma của những người nô lệ lởn vởn xung quanh.
Có chuyện còn kể rằng, những người vô gia cư
đã đến ngôi nhà để tìm nơi trú ẩn nhưng rồi bặt vô âm tín luôn kể từ đó.
Thật điên rồ khi ngày nay, ngôi nhà lại được sửa sang
và phục hồi thành một căn hộ sang trọng.
Bạn có biết thành phố nào nơi người ta biến một căn nhà ma quái có hàng tá người bị giết dã man
bởi phiên bản độc ác của gia đình Addams, thành căn hộ sang trọng không?
Nghiêm túc đấy, căn hộ sang trọng ư?
Có cho tiền tôi cũng chẳng dám ở!
Chẳng thà sống ở nơi tồi tàn nhất thị trấn mà tỷ lệ sống sót của mình còn cao hơn.
Số 2: Hòn đảo Búp bê.
Nơi này là sự kết hợp của ba yếu tố đáng sợ:
trẻ con, hòn đảo ghê rợn và búp bê.
Hòn đảo búp bê nằm trong khu kênh rạch phía Nam của thành phố Mexico
và nơi này được bao phủ bằng búp bê.
Không phải loại Barbie hay Búp Bê Bắp Cải đâu,
chúng ta đang nói về những con búp bê tơi tả trông thật đáng sợ
với cặp mắt dường như dõi theo bạn khắp nơi.
Hãy nhìn chúng mà xem, giữa ban ngày nữa chứ,
Cứ thử tưởng tượng thức dậy lúc nửa đêm,
nghe một giọng nói, ra ngoài nhìn quanh rồi thấy thứ này?
Nếu chúng ta tiếp tục đào sâu hơn câu chuyện siêu kinh dị này,
thì nó sẽ càng lúc càng trở nên rùng rợn.
Lý do mà đám con cháu búp bê tơi tả của ma búp bê Chucky lại ở đây
là vì khoảng 50 năm trước,
Don Julian Santana, người duy nhất sống trên hòn đảo
đã phát hiện thi thể của một đứa trẻ chết đuối dưới kênh.
Bị ám ảnh bởi cái chết của cô bé, nên khi trông thấy một con búp bê trôi trên dòng kênh,
ông liền treo nó lên cây để làm vui lòng cô bé.
Ông hi vọng nó sẽ xoa dịu linh hồn đau khổ của em và bảo vệ hòn đảo khỏi tà ma.
Ok, để tôi nói rõ hơn nhé.
Đây là hòn đảo đáng sợ có cư dân duy nhất là một ông lão nào đó.
Và một ngày, ông thấy một cô bé chết trôi.
Nếu là tôi, tôi đã vọt thuyền sang bờ bên kia rồi.
Nhưng ông này lại quyết định điều tốt nhất nên làm
là nhặt con búp bê đáng sợ trôi trên dòng nước
rồi treo nó lên một cái cây.
bởi cho rằng làm thế sẽ khiến tiểu ma nữ vui lòng và... xua đuổi tà ma?
Nói xem, làm sao một con búp bê kinh dị treo trên cây lại xua được tà ma?
Giống như treo biển mời ma thì đúng hơn!
Nhưng tệ hơn là, ông ấy thấy treo một con búp bê trên cây vẫn chưa đủ đối với mình.
Ông lại tiếp tục đi vớt búp bê và các bộ phận cơ thể của chúng ngoài kênh
bất cứ khi nào ông trông thấy, rồi treo từng con lên khắp hòn đảo.
Trước hết, tại sao lại có nhiều búp bê đến thế trôi ngoài kênh, thế chưa đủ đáng sợ sao!
Thế rồi ông này còn điên hơn nữa
khi lục lọi trong mấy đống rác mỗi khi về nhà
và thậm chí còn lấy trái cây và rau quả tự trồng của mình để đổi lấy... vâng, búp bê!
Nên sau khi hoàn thành những việc này,
ông gặp một cô gái xinh đẹp và họ đã sống hạnh phúc với nhau mãi mãi trên hòn đảo
cho đến một ngày, ông nhìn ra ngoài cửa sổ
thấy rằng linh hồn cô bé được hạnh phúc và cuối cùng cũng được yên nghỉ.
Vâng, ngoại trừ... không có chuyện ấy đâu!
Bởi vì điều ông này làm thật quá kinh dị và linh hồn cô bé chỉ hạnh phúc khi ông ấy chết
để vui chơi cùng nó mãi mãi như cặp song sinh kinh dị trong phim Shining.
Không thua gì phim kinh dị,
năm 2001, ông Don Julian được cho là đã tự tử và nghe này,
ông cũng bị chết đuối dưới kênh giống như cô bé năm nào.
Nhiều người nói, và tôi cũng đồng ý rằng bọn búp bê là kẻ chịu trách nhiệm
và rằng chúng đã bị những linh hồn đau khổ nhập vào rồi giết người đàn ông
Nhưng không, thật không may là câu chuyện ghê rợn chưa dừng lại.
Sau cái chết của Don Julian, các thành viên gia đình ông đã biến hòn đảo thành địa điểm du lịch.
Thử nghĩ nếu bạn đang có một mối quan hệ và người bạn đời nói với bạn
"Này cưng, em tính kỳ nghỉ năm nay, chúng ta nên đi đến một hòn đảo đầy ma siêu rùng rợn
với toàn búp bê kinh dị và tụi mình sẽ đi dạo."
Phải, đó sẽ là thời điểm tốt để cao chạy xa bay khỏi cuộc tình.
Và Số 1: khu rừng Aokigahara
Cuối cùng thì chúng ta cũng đến nơi mà tôi xem là nơi kinh hoàng nhất quả đất
và tất nhiên, nó hẳn phải ở Nhật Bản.
Một vùng đất mà những bộ phim đáng sợ nhất được sản xuất
và cũng là nơi duy nhất trên thế giới mà từ thời xưa,
việc mổ bụng chính mình được xem là điều vinh dự nhất từng làm.
Dù gì thì dưới chân núi Phú Sĩ, biểu tượng của Nhật Bản
nằm trải dài xung quanh những phong cảnh hùng vĩ nhất nước này,
là một trong những nơi được cho là u ám nhất trên trái đất.
Nơi này được gọi tên là khu rừng Aokigahara
còn được gọi là biển cây và thậm chí còn được biết đến với tên gọi là Khu rừng Tự sát.
Khoảnh khắc bạn đặt chân vào khu rừng, bạn sẽ sớm nhận ra
rằng có cái gì đó không ổn ở nơi đây.
Bạn có xem các bộ phim mà khi đi qua một nơi đáng sợ,
bỗng ai đó dừng lại và nói,
"Này, nghe thấy gì không?"
Rồi người kia nói, "Tôi không nghe thấy gì cả".
Và người đầu tiên đáp lại, "Chính xác!"
Vâng, đó chính xác là điều diễn ra trong khu rừng này.
Bạn không nghe thấy tiếng chim hót, không thấy tiếng động vật xung quanh.
Chỉ có im lặng như tờ.
Cứ như thể là những con động vật cũng cảm thấy khiếp sợ chỗ này vậy.
Ngoài ra cây cối cũng rậm rạp đến nỗi ngay cả giữa trưa,
chẳng khó khăn gì để tìm được những nơi hoàn toàn bị bao phủ bởi bóng tối.
Mà đây cũng là vấn đề, bởi cây cối um tùm không chỉ khiến cho mọi thứ trở nên ma quái,
mà nó cũng làm cho bạn cực kỳ dễ đi lạc.
Ồ và nhân tiện, tôi đã nhắc đến việc la bàn không hoạt động được ở đây chưa nhỉ?
Nhiều người đi bộ, và tôi thật không hiểu ai đó lại muốn đến đây chỉ để đi bộ,
nhưng, nhiều người đi bộ bạo gan đi vào khu rừng này
kể cả những ai dày dặn nhất cũng khẳng định nó cực kỳ dễ lạc.
Và cũng không có gì lạ khi nghe chuyện về những người đi bộ lại đi vòng vòng.
Ok, hiện giờ chúng ta đang có một khu rừng âm u và tăm tối, nơi mà la bàn không thể hoạt động,
là một nơi cực kỳ dễ đi lạc và ngay cả động vật cũng chẳng sống ở đây.
Tôi nghĩ thế đã quá đủ để khiến hầu hết mọi người không dám bén mảng tới đây.
Nhưng, đó mới chỉ là phần nổi của tảng băng trong cơn ác mộng gây ra cho người Nhật.
Lý do mà Aokigahara được gọi là Khu rừng Tự sát
là bởi vì đã có hơn 500 người đã tự kết liễu cuộc đời mình trong khu rừng này kể từ những năm 50.
và con số càng ngày càng tăng.
Chỉ tính riêng năm 2003, có tới 105 vụ tử tự đã được xác nhận.
Năm 2010, hồ sơ cảnh sát cho thấy 246 người đã cố gắng tự tử trong khu rừng
và có 54 người là đã bỏ mạng.
Tình hình tệ đến mức...
chính quyền địa phương đã dựng những tấm bảng ngăn cản việc tự sát ở lối vào khu rừng.
Một số tấm biển có nội dung,
"Cuộc sống của bạn là điều quý giá được cha mẹ trao tặng cho bạn.
“Hãy nghĩ tới cha mẹ, anh em và các con bạn một lần nữa.
Đừng âm thầm chịu đựng.”
Tất cả điều đó đã củng cố chắc chắn rằng nơi này là nơi ghê rợn nhất trên trái đất
nhưng tôi muốn bổ sung thêm một chút thông tin đáng sợ nữa.
Bởi vì khu rừng này quá rộng lớn và khó tìm đường,
nên nhà chức trách tin rằng còn có nhiều thi thể nữa trong khu rừng vẫn chưa được tìm thấy.
Nên nếu lang thang xung quanh, bạn có thể đâm sầm phải ai đó treo lơ lửng trên cây.
Khi nhớ tới những bộ phim siêu ghê rợn như "The Ring" và "The Grudge",
tôi chợt nảy ra một giải pháp.
Có lẽ chúng ta đã đánh giá quá cao mấy con ma trẻ con ấy rồi.
Ý tôi là, phải, chúng trông thật đáng sợ nhưng chúng đánh nhau giỏi tới mức nào?
Nên, nếu như có một cô gái đáng sợ trong phim "The Ring" chui ra khỏi TV nhà bạn
hay con búp bê Chucky chạy về phía bạn với một con dao,
thì thay vì phát hoảng và cố bỏ chạy,
hãy đối mặt với chúng và đá cho chúng một cước.
Thật đấy, tôi nghĩ chúng ta hãy bắt đầu chống lại.
Tôi cá là nếu chúng ta chống lại, thì cả thế giới sẽ ít bị ma ám hơn nhiều.
Như tôi đề cập trong phần đầu video,
Tôi từng có một thời gian dài sống trong một nơi bị ma ám.
Trường đại học mà tôi học là Truman State ở Missouri,
nó có ba khu ký túc xá bị ma ám và tôi đã từng sống tại hai khu.
Một ký túc xá bị ám nhiều đến nỗi người ta đã làm lễ trừ tà tại một căn phòng.
Và tôi nhớ có một lần, lúc 2 giờ sáng, tôi đang đi tuần vì tôi là người phụ trách.
Khi đang đi dọc hành lang, tôi nghe thấy tiếng bước chân
vốn là điều gần như không thể bởi mỗi tầng đều có thảm
nhưng tôi lại nghe thấy tiếng bước chân rất rõ và âm thanh nghe rất nặng nề.
Nhưng điều kinh dị là tiếng bước chân đó ăn khớp với mỗi bước của tôi.
Được thôi, trước khi bạn nói đó là tiếng vọng do chân tôi phát ra và tôi cũng chưa bị mất trí.
Tôi nghe tiếng bước chân phía trước khớp từng nhịp với mình.
Mỗi lần tôi bước xuống, tôi nghe thấy người phía trước cũng bước theo.
Tôi cảm thấy hơi sợ bởi lúc đó đã là 2 giờ sáng.
Thế rồi tôi bắt đầu bước nhanh hơn và tiếng bước chân theo tôi cũng nhanh hơn
thế là tôi chạy dọc xuống hành lang và tiếng bước chân cũng làm điều tương tự.
Cuối cùng tôi chạy đến sảnh ký túc xá và ở yên tại đó
bởi nếu chạy vào phòng một mình, bạn sẽ chết chắc!
Như tôi nói, mỗi tầng đều có thảm.
Tiếng bước chân phía trước tôi rất ồn,
cứ như là quái vật Chân To đang đi phía trước tôi vậy.
Dù gì thì hãy nhớ lấy lời khuyên của tôi, nếu chuyện đó xảy ra, hãy chiến đấu.
Cảm ơn các bạn đã theo dõi!
Hẹn gặp lại.