Tip:
Highlight text to annotate it
X
Lizzie: Mình đã trở lại.
Và sẽ không bao giờ đi đâu nữa!
Bạn có bao giờ thấy khó chịu khi bận quá và bạn thân bạn lừa chị gái bạn giúp nó phá phách blog của bạn không?
Chắc là bạn cũng chưa gặp tình huống này.
Nhưng mình cũng không giận Charlotte…
Cũng tốt thôi.
Cũng biết chủ động đấy.
Nhưng mà Charlotte à, đừng làm thế nữa.
Và đừng có thêm thắt mấy thứ “dễ thương” của cậu như là vẽ hình quỷ sứ hay lồng tiếng hay râu ria gì vào. Bất kể trong đầu cậu nghĩ ra trò gì.
Đừng làm gì cả!
Giờ mọi thứ đã trở lại bình thường.
Hãy quay lại với việc làm video blog, vì dù sao thì -
Tên mình là Lizzie Bennet và đây cũng là -
Như bạn đã thấy trong video trước, Jane và Charlotte…
Nhưng Charlotte là chính
có vẻ hơi “sáng tạo” quá mức khi kể về những gì xảy ra tuần trước.
Charlotte, luôn luôn xuyên tạc.
Tất nhiên, hoàn toàn không chính xác.
Hoàn toàn không thể xảy ra.
Ý mình là, thôi đi…
Anh đang nghĩ về những niềm vui mà một đôi mắt đẹp trên khuôn mặt một người phụ nữ xinh xắn có thể mang lại.
Ai nói chuyện như thế hả?
Nhưng mình rất yêu Charlotte.
Một ngày nào đó cậu ấy sẽ trở thành nhà làm phim thành công và tài ba với tất cả ước mơ thành hiện thực.
Rồi quanh cậu ấy sẽ có một đống fan và lúc đó mình sẽ phải nói…
Tránh ra, xin cho bạn thân của cô ấy qua. Đó là mình…
chính là mình.
Chắc nhiều bạn đang muốn hỏi
Charlotte đâu rồi?
May là cậu ấy không ở đây. Mình không có ý đó.
Mình chỉ muốn nói là nếu cậu ấy ở đây mà mình nói chuyện như thế thì thật không bình thường.
Hơi vô duyên.
Nhưng Charlotte sắp sang, bọn mình chuẩn bị đi ăn trưa, thế nên cậu ấy chắc sắp đến.
Lạ thật, thường thì cậu ấy đến đúng giờ lắm.
Đây rồi!
Charlotte: Chào!
Lizzie: Chào!
Charlotte: Cậu quay mà không có mình à?
Lizzie: Đừng lo, chỉ nói điều tốt thôi. Đến chào mọi người đi.
Charlotte: Mình sắp chết đói rồi.
Lizzie: Chỉ mất một phút thôi mà.
Charlotte: Hôm nay cậu nói về chuyện gì thế?
Lizzie: Về cậu đấy.
Charlotte: Cậu nói chuyện về mình à?
Lizzie: Về cuộc sống hạnh phúc và sự nghiệp thành công trong tương lai của cậu.
Charlotte: À, trí tưởng tượng của cậu lại bay xa.
Lizzie: Mình biết điều gì sẽ xảy ra mà. Cậu sẽ nổi tiếng và quan trọng hơn thế, hạnh phúc.
Charlotte: Cậu tốt lắm, nhưng làm ***ết trước được thế.
Lizzie: Mình hiểu cậu, mình hiểu cách cậu suy nghĩ. Mình cũng biết cậu chăm chỉ. Tài năng của cậu, cộng thái độ và làn da mịn một cách không chịu được kia sẽ mang lại thành công 100%.
Charlotte: Xin lỗi làm cậu tỉnh mộng, Lizzie, nhưng thành công chủ yếu phụ thuộc vào may mắn. May mắn, chăm chỉ và thêm may mắn. Mình thấy cả rồi.
Lizzie: Cậu trở nên bi quan thế từ lúc nào?
Charlotte: Dù có chuẩn bị tốt thế nào, là người tốt thế nào, cũng không đoán được hạnh phúc. Nhiều thông số quá.
Lizzie: Wow, cậu nói nghe có vẻ cứng nhắc quá nhỉ.
Charlotte: Nói cứng nhắc, chắc cậu muốn nói thực tế?
Lizzie: Đa nghi?
Charlotte: Khôn ngoan?
Lizzie: Thiếu linh hoạt?
Charlotte: Đói?
Đi ăn được chưa?
Lizzie: Ừ, để mình quay nốt. Mình sẽ gặp cậu dưới nhà.
Charlotte: OK.
Lizzie: Được rồi, mình yêu cậu Charlotte, nhưng điều cậu nói thật ngớ ngẩn.