Tip:
Highlight text to annotate it
X
Chào bóng tối, ông bạn già của tôi
Tôi lại đến lải nhải nữa đây
Bởi lẽ một ảo ảnh vừa thoáng lên len lỏi
Gieo mầm khi tôi vẫn đang chìm trong giấc chiêm bao
Và nó dần chiếm trọn tâm trí
Vẫn vảng vất đâu đây
Cùng với âm thanh của sự câm lặng
Trong những giấc mơ triền miên, tôi đơn côi cất bước
Trên con đường chật hẹp đầy sỏi đá
Dưới ánh đèn đường
Chỉnh lại cổ áo phong sương hứng trọn lạnh giá
Khi đôi mắt bị nhòe đi bởi ánh đèn neon
Xé tan màn đêm
Và chạm tới âm thanh của sự câm lặng
Trong ánh sáng trần trụi ấy tôi thấy
Hàng vạn người, có thể hơn
Họ trò chuyện với nhau bằng sự câm lặng
Lắng nghe nhau bằng sự hờ hững
Viết lên những khúc ca chưa từng được chia sẻ
Không một ai dám đứng ra
Phá vỡ âm thanh của sự câm lặng
"Đồ ngốc" tôi nói, "Các người đâu biết
Sự câm lặng như mầm mống ung thư
Hãy nghe những lời tôi nói để ta có thể chỉ bảo cho nhau
Nắm lấy tay tôi để giữa ta có sự gắn kết"
Nhưng những lời tôi thốt lên chỉ như hạt mưa âm thầm rơi
Và vang vọng
Trong cái giếng thăm thẳm của sự câm lặng
Và rồi loài người cúi mình và cầu nguyện
Tới cái ánh sáng Chúa trời họ dựng lên
Rồi tia chớp lóe lên như dấu hiệu cảnh báo
Với những vần chữ như đang thành hình
Ý rằng những lời tiên tri đã được viết ra
Chỉ đơn giản là trên những bức tường ở nhà ga
Hay đâu đó tại các dãy nhà bình thường
Thì thầm với âm thanh của sự câm lặng